Chương : 2
Sau khi xác định tình cảnh cậu thấy trước đó hoàn toàn không phải là mơ.
Thương Khanh chạy trốn.
Chính xác là cậu chạy té khói. Nếu không phải nhờ Kỷ Bình Thường đưa cho cậu quần áo, thì có lẽ hôm nay cậu sẽ lên trang nhất trên các tờ báo vì gây ô nhiễm mắt của mọi người.
Đúng, Kỷ Bình Thường. Gương mặt không phải hàng fake, mà là hàng chính hãng bản thành thục. Thuộc về Kỷ Bình Thường ở cái tuổi 34. Mà cậu cũng không phải đang nằm mơ, mà là đang ở hiện thực so với mơ càng thêm hoang đường.
Cậu mất trí nhớ.
Cái chứng minh thư ở trong túi đã nói cho cậu biết. Thương Khanh lúc 34 tuổi đã quên mất tất cả mọi chuyện sau cái tuổi 19.
Chuông điện thoại di động reo lên đánh tỉnh Thương Khanh đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Có chiếc taxi dừng trước mặt cậu nhấn còi nhưng cậu lại vung tay không để ý tới. Điện thoại reo khiến Thương Tiếu đang lúc hoang mang choàng tỉnh, cũng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đang ở đâu đó?”
May là giọng của Thương Tiếu dù có qua năm tháng mài dũa cũng không khác là mấy, biểu tình trên mặt Thương Khanh cũng dịu đi không ít. Cậu ngó nghiêng chung quanh, cuối cùng tìm thấy một kiến trúc khá đặc thù, cây ngay không sợ chết đứng đáp lời: “Không biết.”
“… Ờ, vậy giờ anh đón taxi đến khu chung cư gần đó, tui ở cổng nam đợi anh.”
“Ờ.” Thương Khanh đi tới ven đường vẫy tay đón xe: “Tao không có tiền.”
Nếu là em gái nhà người ta có một ông anh trai đột nhiên mất trí nhớ thì lúc này ắt hẳn sẽ chủ động trả tiền. Nhưng Thương Khanh phát hiện, đứa em gái nhà cậu lại không theo lẽ thường.
Thương Tiếu: “Có Alipay•.”
•Ví thanh toán điện tử của Trung Quốc
Sau khi hỏi tài xế biết khu chung cư gần đây không xa, Thương Khanh cúp điện thoại im lặng ngồi tại chỗ bắt đầu tìm hiểu điện thoại. Kiểu dáng xa lạ như cách dùng vẫn như cũ. Trên màn hình có mấy app hiện hữu, đương nhiên Alipay cũng có ở trong số đó. Ôm tâm tình mong chờ muốn xem thử mình gửi bao nhiêu tiền vào ngân hàng, giống như là mới nhặt được của rơi, Thương Khanh thật cẩn thận nhấn vào.
Sau đó bị con số 307. 79• chói mù mắt.
•Tầm 360,000 tiền Việt
Thương Khanh tự an ủi mình, dù sao thì người bình thường có ai mà chuyển hết tiền vào di động đâu.
Thoát Alipay, một app ghi nhớ bị đặt giữa trung tâm màn hình khiến Thương Khanh có chút ngạc nhiên.
Cậu là một người không thích có kế hoạch trước, công năng ghi nhớ trong điện thoại hầu như luôn bị cậu quên đi, hận không thể nhét nó vào cái góc khuất, không thấy ánh sáng. Giờ nó lại hiện chình ình ngay trước mắt cậu, giống như là đang thả thính cho cậu đớp.
Thương Khanh cũng thỏa mãn nó.
08-06-2030.
Sinh nhật vợ yêu.
Mùng 8 tháng 6 hình như là hôm qua đi. Vậy… vợ cậu là ai?
Vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy bóng lưng kia, thắt lưng có dấu hôn đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu. Cùng lúc cũng nhắc cho cậu nhớ, đó là Kỷ Bình Thường.
…
Từ nhỏ cho đến lớn cậu đều chỉ dùng có một pass, thói quen này quả nhiên không hề thay đổi.
Sau khi thuận lợi trả tiền xuống xe, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một phụ nữ đứng ở trước cổng khu chung cư. Thương Tiếu vẫn oai phong lẫm liệt như trước nhưng giờ này lại khoác thêm một bộ trang phục công sở, chân váy nhạt màu dài đến đầu gối. Nhóc con đã từng kể lể giày cao gót chính là thiên địch của phụ nữ nhưng vào lúc này lại đạp một đôi gót cao ngút ngàn màu trắng, bước đi oai hùng không hề giống với dáng vẻ lóc khóc ỉ ôi qua điện thoại khi lần đầu tiên nhỏ đi giày cao gót bị trẹo chân.
“Em gái anh đẹp quá trời quá đất nên anh không nhận ra đúng không?”
Thương Tiếu đến gần cậu. Dù nhỏ có đi giày cao gót nhưng cũng vẫn như trước lùn hơn cậu nửa cái đầu. Nhưng khi nhìn thấy cái đầu tóc sạch sẽ gọn gàng của nhỏ, rốt cuộc Thương Khanh vẫn không như trước vò đầu nhỏ nữa.
Thậm chí khi bị Thương Tiếu kéo tay, cậu lại cảm thấy mất tự nhiên.
“Sau khi tui nhận được điện thoại của anh Kỷ liền xin phép công ty về nhà có việc.” Dường như không nhận thấy được sự do dự của cậu, Thương Tiếu tự nhiên nói: “Tui cũng không muốn lết xác đến nhà hai người để nói chuyện thâm tình nữa, mệt chết đi được.”
Giọng điệu quen thuộc khiến dáng vẻ tinh anh của nhỏ vỡ nát ngay tức khắc, Thương Khanh tiếp lời: “Thế để anh cõng mày?”
Thương Tiếu lại không giống như trước nghe thấy thế liền nhảy lên lưng cậu, mà liếc mắt nhìn hắn, cười cười lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Thôi khỏi, chồng tui là bình dấm di động đó.”
Chồng?
Thương Khanh kinh ngạc: “Mày kết hôn rồi?”
“Phí lời.” Từ nhỏ đã không biết lớn biết nhỏ, Thương Tiếu lườm một cái: “Con tui đã bốn tuổi rồi đó, tối nay cho anh gặp. Hừ, nhãi con cả ngày cứ muốn ăn đòn.”
Mười năm năm cũng đủ để khiến cho mọi chuyện thay đổi chóng mặt. Đắm mình trong quả bom ngàn cân, Thương Khanh đã không còn thời gian để nghĩ đến chuyện không đúng nào đó nữa.
.
Thương Khanh chạy trốn.
Chính xác là cậu chạy té khói. Nếu không phải nhờ Kỷ Bình Thường đưa cho cậu quần áo, thì có lẽ hôm nay cậu sẽ lên trang nhất trên các tờ báo vì gây ô nhiễm mắt của mọi người.
Đúng, Kỷ Bình Thường. Gương mặt không phải hàng fake, mà là hàng chính hãng bản thành thục. Thuộc về Kỷ Bình Thường ở cái tuổi 34. Mà cậu cũng không phải đang nằm mơ, mà là đang ở hiện thực so với mơ càng thêm hoang đường.
Cậu mất trí nhớ.
Cái chứng minh thư ở trong túi đã nói cho cậu biết. Thương Khanh lúc 34 tuổi đã quên mất tất cả mọi chuyện sau cái tuổi 19.
Chuông điện thoại di động reo lên đánh tỉnh Thương Khanh đang đứng ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Có chiếc taxi dừng trước mặt cậu nhấn còi nhưng cậu lại vung tay không để ý tới. Điện thoại reo khiến Thương Tiếu đang lúc hoang mang choàng tỉnh, cũng khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
“Anh đang ở đâu đó?”
May là giọng của Thương Tiếu dù có qua năm tháng mài dũa cũng không khác là mấy, biểu tình trên mặt Thương Khanh cũng dịu đi không ít. Cậu ngó nghiêng chung quanh, cuối cùng tìm thấy một kiến trúc khá đặc thù, cây ngay không sợ chết đứng đáp lời: “Không biết.”
“… Ờ, vậy giờ anh đón taxi đến khu chung cư gần đó, tui ở cổng nam đợi anh.”
“Ờ.” Thương Khanh đi tới ven đường vẫy tay đón xe: “Tao không có tiền.”
Nếu là em gái nhà người ta có một ông anh trai đột nhiên mất trí nhớ thì lúc này ắt hẳn sẽ chủ động trả tiền. Nhưng Thương Khanh phát hiện, đứa em gái nhà cậu lại không theo lẽ thường.
Thương Tiếu: “Có Alipay•.”
•Ví thanh toán điện tử của Trung Quốc
Sau khi hỏi tài xế biết khu chung cư gần đây không xa, Thương Khanh cúp điện thoại im lặng ngồi tại chỗ bắt đầu tìm hiểu điện thoại. Kiểu dáng xa lạ như cách dùng vẫn như cũ. Trên màn hình có mấy app hiện hữu, đương nhiên Alipay cũng có ở trong số đó. Ôm tâm tình mong chờ muốn xem thử mình gửi bao nhiêu tiền vào ngân hàng, giống như là mới nhặt được của rơi, Thương Khanh thật cẩn thận nhấn vào.
Sau đó bị con số 307. 79• chói mù mắt.
•Tầm 360,000 tiền Việt
Thương Khanh tự an ủi mình, dù sao thì người bình thường có ai mà chuyển hết tiền vào di động đâu.
Thoát Alipay, một app ghi nhớ bị đặt giữa trung tâm màn hình khiến Thương Khanh có chút ngạc nhiên.
Cậu là một người không thích có kế hoạch trước, công năng ghi nhớ trong điện thoại hầu như luôn bị cậu quên đi, hận không thể nhét nó vào cái góc khuất, không thấy ánh sáng. Giờ nó lại hiện chình ình ngay trước mắt cậu, giống như là đang thả thính cho cậu đớp.
Thương Khanh cũng thỏa mãn nó.
08-06-2030.
Sinh nhật vợ yêu.
Mùng 8 tháng 6 hình như là hôm qua đi. Vậy… vợ cậu là ai?
Vừa mới mở mắt ra liền nhìn thấy bóng lưng kia, thắt lưng có dấu hôn đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu. Cùng lúc cũng nhắc cho cậu nhớ, đó là Kỷ Bình Thường.
…
Từ nhỏ cho đến lớn cậu đều chỉ dùng có một pass, thói quen này quả nhiên không hề thay đổi.
Sau khi thuận lợi trả tiền xuống xe, vừa ngẩng đầu lên liền thấy một phụ nữ đứng ở trước cổng khu chung cư. Thương Tiếu vẫn oai phong lẫm liệt như trước nhưng giờ này lại khoác thêm một bộ trang phục công sở, chân váy nhạt màu dài đến đầu gối. Nhóc con đã từng kể lể giày cao gót chính là thiên địch của phụ nữ nhưng vào lúc này lại đạp một đôi gót cao ngút ngàn màu trắng, bước đi oai hùng không hề giống với dáng vẻ lóc khóc ỉ ôi qua điện thoại khi lần đầu tiên nhỏ đi giày cao gót bị trẹo chân.
“Em gái anh đẹp quá trời quá đất nên anh không nhận ra đúng không?”
Thương Tiếu đến gần cậu. Dù nhỏ có đi giày cao gót nhưng cũng vẫn như trước lùn hơn cậu nửa cái đầu. Nhưng khi nhìn thấy cái đầu tóc sạch sẽ gọn gàng của nhỏ, rốt cuộc Thương Khanh vẫn không như trước vò đầu nhỏ nữa.
Thậm chí khi bị Thương Tiếu kéo tay, cậu lại cảm thấy mất tự nhiên.
“Sau khi tui nhận được điện thoại của anh Kỷ liền xin phép công ty về nhà có việc.” Dường như không nhận thấy được sự do dự của cậu, Thương Tiếu tự nhiên nói: “Tui cũng không muốn lết xác đến nhà hai người để nói chuyện thâm tình nữa, mệt chết đi được.”
Giọng điệu quen thuộc khiến dáng vẻ tinh anh của nhỏ vỡ nát ngay tức khắc, Thương Khanh tiếp lời: “Thế để anh cõng mày?”
Thương Tiếu lại không giống như trước nghe thấy thế liền nhảy lên lưng cậu, mà liếc mắt nhìn hắn, cười cười lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Thôi khỏi, chồng tui là bình dấm di động đó.”
Chồng?
Thương Khanh kinh ngạc: “Mày kết hôn rồi?”
“Phí lời.” Từ nhỏ đã không biết lớn biết nhỏ, Thương Tiếu lườm một cái: “Con tui đã bốn tuổi rồi đó, tối nay cho anh gặp. Hừ, nhãi con cả ngày cứ muốn ăn đòn.”
Mười năm năm cũng đủ để khiến cho mọi chuyện thay đổi chóng mặt. Đắm mình trong quả bom ngàn cân, Thương Khanh đã không còn thời gian để nghĩ đến chuyện không đúng nào đó nữa.
.