Chương : 8
“Dậy chưa?”
Nghe tiếng Kỷ Bình Thường gõ cửa, Thương Khanh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Máy tính trước mặt đã trở lại trạng thái chờ, mà bản thân vì nằm ngủ một cách ‘tao nhã’ trên bàn cả đêm nên giờ mỏi eo đau lưng nhức cổ không thẳng lên được.
Kỷ Bình Thường ngậm một miếng bánh mì bước vào, hơi sửng sốt một chút, hỏi: “Ngủ bị sái cổ?”
“Ờ.” Thương Khanh hết sức hài lòng không cần phải viện lý do lý trấu. Cậu ngáp một cái chuẩn bị đi rửa mặt, thuận miệng hỏi: “Lát nữa cậu đi làm à?”
“Ừ, chìa khóa tôi để trên bàn, trưa không về. Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Mới bước một chân vào phòng vệ sinh, Thương Khanh lùi về, trợn mắt lên nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Cậu nấu cơm?”
Kỷ Bình Thường mỉm cười: “Tôi có thể gọi món mang tới cho cậu.”
“Ừm, vậy thì khi nào cậu tan ca thì gọi tui một tiếng, chúng ta đi mua thức ăn.” Thương Khanh bước vào phòng vệ sinh: “Tui nấu cũng…”
“Được!” Cậu còn chưa nói hết câu, Kỷ Bình Thường đã trực tiếp mở miệng báo tên món ăn: “Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, khoai lang ngào đường, súp chua cay.”
Trong lúc đánh răng, Thương Khanh vẫn giơ ngón cái ra ngoài.
Khi Thương Khanh rửa mặt xong thì Kỷ Bình Thường đã đi làm, trên bàn không chỉ có một cái chìa khóa nhà có móc khóa hình chibi Kỷ Bình Thường mà còn có thẻ ngân hàng của cậu.
Xem ra bình thường là Kỷ Bình Thường giữ tiền, còn cậu thì phụ trách nấu cơm làm no dạ dày cả hai.
Sống chung với nhau làm Thương Khanh cảm thấy khá mới mẻ cùng ấm áp.
Mới qua một đêm, Thương Khanh đã quen với gương mặt đã 34 tuổi này, cũng miễn cưỡng quen với việc trong nhà có nhiều thêm một người.
Ăn xong phần bánh mì mà y đã nướng cho mình. Nói thật, nếu không thêm mật ong hay chút đường thì quả thật mùi vị không ra làm sao lại còn cứng muốn chết.
Quả nhiên không trông mong gì được y có thể vào bếp, chỉ có thể gọi thức ăn bên ngoài.
Thương Khanh bật cười, vì bản thân đã hiểu Kỷ Bình Thường thêm một ít mà có chút hưng phấn.
Ôm tâm tình hưng phấn, cậu chạy đến mở ra máy vi tính xem mấy video đã lưu trước đó.
Cậu cho rằng số video trong máy tính Thương Tiếu là tất cả nhưng so với máy tính của cậu thì không bằng một phần ba.
Các video đều được phân loại và sắp xếp dựa theo thời gian.
Folder gần đây nhất chính là vào ngày 8 tháng 6, ngày sinh nhật của Kỷ Bình Thường.
Bên trong có hai video.
Thương Khanh nhấn chuột vào, chọn cái đầu tiên.
【Thọ tinh 34 tuổi làm nũng】
Kỷ Bình Thường nằm trên giường, vì rèm cửa bị kéo ra nên ánh mặt trời xuyên thấu vào trong, ánh sáng chói mắt khiến y cau mày dụi mặt vào gối.
Thương Khanh nghe thấy mình khẽ cười thành tiếng.
“Đại thọ tinh, dậy ăn mì.”
Kỷ Bình Thường nhíu mày, mền trùm qua đầu nên chỉ nhìn thấy mái tóc đen vô cùng mềm mại.
“Nhanh nào mì nguội bây giờ, tui còn luộc hai quả trứng hồng đào cho ông nữa đó.”
Một tay Thương Khanh cầm máy quay, tay kia kéo mền Kỷ Bình Thường nên khiến màn hình run theo.
“Trời ơi!” Bị quấy nhiễu một hồi, Kỷ Bình Thường tung mền lên, miễn cưỡng mở một con mắt: “Tôi muốn ngủ, không muốn tổ chức sinh nhật.”
“Tui yêu ông.”
“Mới sáng sớm.” Kỷ Bình Thường bất đắc dĩ ngồi dậy, hình như là nhìn nhau với Thương Khanh một hồi, khóe miệng không thể giấu được độ cung: “Tôi cũng yêu cậu.”
Màn hình dừng lại nụ cười bất đắc dĩ của Kỷ Bình Thường, Thương Khanh ngồi nhìn trước màn hình máy tình, cảm giác như mình đang mở một hộp quà mang tên ‘Kỷ Bình Thường’. Mỗi một lần mở là một lần hưng phấn cùng kinh hỉ.
Cậu không thể chờ đợi được nữa mà mở một video khác.
Video này được đặt tên một dãy số, hình như là do chưa kịp đặt tên.
Bối cảnh chính là bài hát chúc mừng sinh nhật, Kỷ Bình Thường ngồi đối diện bánh sinh nhật, hai má ửng hồng, không biết có phải do ánh nến chiếu vào nên mới tạo ra sắc thái đó hay không.
“Mau ước đi.”
“Mấy cái trò này chỉ có con nít mới làm thôi.” Kỷ Bình Thường tuy nói thế nhưng vẫn chắp tay cầu nguyện. Kể cả Thương Khanh ở trong đoạn video hay bên ngoài cũng chẳng biết y ước cái gì, chỉ biết gương mặt hiện lên nụ cười khiến người ta không thể dời mắt.
Khi y mở mắt ra, màn hình cũng nghiêng về phía trước, những ngọn nến bị hai người cùng thổi tắt.
Lúc này gương mặt Kỷ Bình Thường phóng đại trên màn hình. Kỷ Bình Thường năm 34 tuổi đã không còn nét trẻ trung với thời còn học đại học nữa, nét ngây ngô lắng đọng lại trở nên càng thêm hấp dẫn người hơn.
Đột nhiên Thương Khanh muốn hôn hắn.
Nghe tiếng Kỷ Bình Thường gõ cửa, Thương Khanh mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Máy tính trước mặt đã trở lại trạng thái chờ, mà bản thân vì nằm ngủ một cách ‘tao nhã’ trên bàn cả đêm nên giờ mỏi eo đau lưng nhức cổ không thẳng lên được.
Kỷ Bình Thường ngậm một miếng bánh mì bước vào, hơi sửng sốt một chút, hỏi: “Ngủ bị sái cổ?”
“Ờ.” Thương Khanh hết sức hài lòng không cần phải viện lý do lý trấu. Cậu ngáp một cái chuẩn bị đi rửa mặt, thuận miệng hỏi: “Lát nữa cậu đi làm à?”
“Ừ, chìa khóa tôi để trên bàn, trưa không về. Tối nay cậu muốn ăn gì?”
Mới bước một chân vào phòng vệ sinh, Thương Khanh lùi về, trợn mắt lên nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Cậu nấu cơm?”
Kỷ Bình Thường mỉm cười: “Tôi có thể gọi món mang tới cho cậu.”
“Ừm, vậy thì khi nào cậu tan ca thì gọi tui một tiếng, chúng ta đi mua thức ăn.” Thương Khanh bước vào phòng vệ sinh: “Tui nấu cũng…”
“Được!” Cậu còn chưa nói hết câu, Kỷ Bình Thường đã trực tiếp mở miệng báo tên món ăn: “Tôi muốn ăn sườn xào chua ngọt, khoai lang ngào đường, súp chua cay.”
Trong lúc đánh răng, Thương Khanh vẫn giơ ngón cái ra ngoài.
Khi Thương Khanh rửa mặt xong thì Kỷ Bình Thường đã đi làm, trên bàn không chỉ có một cái chìa khóa nhà có móc khóa hình chibi Kỷ Bình Thường mà còn có thẻ ngân hàng của cậu.
Xem ra bình thường là Kỷ Bình Thường giữ tiền, còn cậu thì phụ trách nấu cơm làm no dạ dày cả hai.
Sống chung với nhau làm Thương Khanh cảm thấy khá mới mẻ cùng ấm áp.
Mới qua một đêm, Thương Khanh đã quen với gương mặt đã 34 tuổi này, cũng miễn cưỡng quen với việc trong nhà có nhiều thêm một người.
Ăn xong phần bánh mì mà y đã nướng cho mình. Nói thật, nếu không thêm mật ong hay chút đường thì quả thật mùi vị không ra làm sao lại còn cứng muốn chết.
Quả nhiên không trông mong gì được y có thể vào bếp, chỉ có thể gọi thức ăn bên ngoài.
Thương Khanh bật cười, vì bản thân đã hiểu Kỷ Bình Thường thêm một ít mà có chút hưng phấn.
Ôm tâm tình hưng phấn, cậu chạy đến mở ra máy vi tính xem mấy video đã lưu trước đó.
Cậu cho rằng số video trong máy tính Thương Tiếu là tất cả nhưng so với máy tính của cậu thì không bằng một phần ba.
Các video đều được phân loại và sắp xếp dựa theo thời gian.
Folder gần đây nhất chính là vào ngày 8 tháng 6, ngày sinh nhật của Kỷ Bình Thường.
Bên trong có hai video.
Thương Khanh nhấn chuột vào, chọn cái đầu tiên.
【Thọ tinh 34 tuổi làm nũng】
Kỷ Bình Thường nằm trên giường, vì rèm cửa bị kéo ra nên ánh mặt trời xuyên thấu vào trong, ánh sáng chói mắt khiến y cau mày dụi mặt vào gối.
Thương Khanh nghe thấy mình khẽ cười thành tiếng.
“Đại thọ tinh, dậy ăn mì.”
Kỷ Bình Thường nhíu mày, mền trùm qua đầu nên chỉ nhìn thấy mái tóc đen vô cùng mềm mại.
“Nhanh nào mì nguội bây giờ, tui còn luộc hai quả trứng hồng đào cho ông nữa đó.”
Một tay Thương Khanh cầm máy quay, tay kia kéo mền Kỷ Bình Thường nên khiến màn hình run theo.
“Trời ơi!” Bị quấy nhiễu một hồi, Kỷ Bình Thường tung mền lên, miễn cưỡng mở một con mắt: “Tôi muốn ngủ, không muốn tổ chức sinh nhật.”
“Tui yêu ông.”
“Mới sáng sớm.” Kỷ Bình Thường bất đắc dĩ ngồi dậy, hình như là nhìn nhau với Thương Khanh một hồi, khóe miệng không thể giấu được độ cung: “Tôi cũng yêu cậu.”
Màn hình dừng lại nụ cười bất đắc dĩ của Kỷ Bình Thường, Thương Khanh ngồi nhìn trước màn hình máy tình, cảm giác như mình đang mở một hộp quà mang tên ‘Kỷ Bình Thường’. Mỗi một lần mở là một lần hưng phấn cùng kinh hỉ.
Cậu không thể chờ đợi được nữa mà mở một video khác.
Video này được đặt tên một dãy số, hình như là do chưa kịp đặt tên.
Bối cảnh chính là bài hát chúc mừng sinh nhật, Kỷ Bình Thường ngồi đối diện bánh sinh nhật, hai má ửng hồng, không biết có phải do ánh nến chiếu vào nên mới tạo ra sắc thái đó hay không.
“Mau ước đi.”
“Mấy cái trò này chỉ có con nít mới làm thôi.” Kỷ Bình Thường tuy nói thế nhưng vẫn chắp tay cầu nguyện. Kể cả Thương Khanh ở trong đoạn video hay bên ngoài cũng chẳng biết y ước cái gì, chỉ biết gương mặt hiện lên nụ cười khiến người ta không thể dời mắt.
Khi y mở mắt ra, màn hình cũng nghiêng về phía trước, những ngọn nến bị hai người cùng thổi tắt.
Lúc này gương mặt Kỷ Bình Thường phóng đại trên màn hình. Kỷ Bình Thường năm 34 tuổi đã không còn nét trẻ trung với thời còn học đại học nữa, nét ngây ngô lắng đọng lại trở nên càng thêm hấp dẫn người hơn.
Đột nhiên Thương Khanh muốn hôn hắn.