Chương : 30
Trong nước, tiểu đội đánh thuê Thiên Lang vốn có chút tiếng tăm, mấy năm nay cũng được xếp vào danh sách mười đội đánh thuê thực lực nhất trên thế giới.
Trong đó đáng kể nhất là nam nhân Trung Quốc tên Ngô Kình Thương, được gắn biệt hiệu “Thiên Lang giết không chết”, “Người sắt“. Trải qua rất nhiều phi vụ, toàn là những lúc thập tử nhất sinh, cái chết trong gang tấc, nhưng thật đáng ngạc nhiên là cậu ta lại bình yên vô sự từ chỗ pháo nổ đi ra, trong mưa bom đạn dội thong dong đi tới đi lui, cao thủ trước mặt cậu đều thành vô dụng, mạng coi như đi tong, mà trong đội Thiên Lang, cái tên Ngô Kình Thương giống như tấm lá chắn bằng thép sống vậy, lại là con át chủ bài của toàn đội, có cậu, không nhiệm vụ nào là thất bại cả.
Rất nhiều tiểu đoàn biết rõ, Ngô Kình Thương ngoại trừ năng lực phòng ngự hạng thừa ra, còn có thủ đoạn ngoan độc giết người không chớp mắt, tại lúc mà kẻ địch còn đang lơ đễnh, bàn tay của cậu ta đã cắm vào ngực người đó, móc trái tim còn đang đập ra, thậm chí chẳng kịp thấy cậu hành động ra sao, động mạch chủ của mình đã đứt, máu từng cột phun tới tớp, giao thủ cùng cậu ta, đừng mong còn sống mà trở về.
Mọi người sau lưng đều chửi Ngô Kình Thương là cực ác chi đồ, thủ pháp hung tàn khiến người khác khiếp sợ, chẳng ai muốn liên hệ với cậu, càng không muốn đấu tay đôi với người này, bởi cái giá cho sự khiêu chiến chính là tính mạng quý báu của mình.
Có người chỉ cần liếc thấy ánh mắt trên chiến trường của Ngô Kình Thương sẽ lập tức rùng mình trốn biệt, sĩ khí ra trận hoàn toàn triệt tiêu, bọn họ đều e ngại đôi mắt đỏ kia, như ác ma chi nhãn, báo hiệu chỉ có chết không có sống.
Mỗi thành viên trong đội đánh thuê, ai cũng đã từng vào sinh ra tử, trên tay giết qua không ít trăm tám mươi mạng người, dù là phản đồ quốc gia, hay gián điệp nước ngoài, hoặc là tổ chức khủng bố liều chết, vô luận có kiên định tới mức nào, lúc giết người đều xuất hiện một tia bất an, đây là phản ứng nhân tính rất bình thường.
Nhưng đối với Ngô Kình Thương, màu đỏ trong mắt cậu dường như biểu lộ rằng đám người kia chẳng qua chỉ là vài con kiến hôi mà thôi. Không mang theo một tia cảm xúc, tựa như chuyện rất tự nhiên vậy, chẳng có gì đáng quan tâm cả.
Điều này quả thật làm những tay lão luyện nhất trên chiến trường cũng phải đổ mồ hôi.
Cứu sống được hai nhân viên tình báo quan trọng, sau lưng Ngô Kình Thương bị súng ống 105mm của quân Mỹ bắn bị thương, được người trong Thiên Lang đoàn Hứa Chí Vân mới đến được 1 năm bôi thuốc, cũng bởi Ngô Kình Thương nhất quyết không chịu tới bệnh viện, mà trong đội ai cũng biết chuyện thân thể cậu so với người thường phục hồi cực nhanh, thì mắt nhắm mắt mở theo vậy.
Đội trưởng trước đây của Thiên Lang đoàn Tôn Uy, vì tuổi lớn cho nên hai năm trước đã nhường vị trí lại cho Ngô Kình Thương, vì năng lực vượt trội đồng thời là trụ cột của Thiên Lang đoàn mà cậu thuận lợi lên chức đội trưởng, không ai phản đối, mà Tôn Uy lúc này thì đảm nhiệm vị trí thu thập tin tức tình báo cho cả đội.
Vừa vào nhà Tôn Uy đã nhìn thấy vết thương sau lưng của Ngô Kình Thương, miệng vết thương bị cháy sém đen sì, người bình thưởng hẳn đã toi mạng, nhưng Ngô Kình Thương miệng không rên một tiếng, nằm trên giường để mặc Hứa Chí Vân bôi thuốc mỡ cho mình.
Tôn Uy dời ánh mắt nói: “Tiểu Ngô a, khoảng thời gian tới không nhiều thay đổi lắm, tiền cũng tới tay rồi, tôi cùng bên kia đàm phán qua, họ cũng rất dứt khoát, tổng cộng được tám trăm, cho cậu bốn trăm, những người khác phần còn lại, cậu thấy thế nào?”
Ngô Kình Thương mắt nhắm mệt mỏi gật đầu, coi như đồng ý.
Tôn Uy lập tức mở máy tính xách tay đem tiền chuyển vào tài khoản của Ngô Kình Thương, sau đó nói muốn cậu kiểm tra qua chút, trước khi đi anh mới quay đầu nói: “Tiểu Ngô, tới đây cũng không có nhiệm vụ gì, cậu cũng một thời gian dài không nghỉ ngơi, lần này bị thương thì cũng coi như cấp cho mình kì nghỉ a, có vụ gì tôi lại liên hệ cậu.” Nói xong mới nhớ tới điều gì, móc trong túi ra điện thoại vệ tinh mới toanh ném cho Ngô Kình Thương nói:“Ngàn vạn đừng dể mất, lần trước cho cậu cái kia, cũng không biết quẳng đâu rồi, tuy chi phí tìm cậu không tính là gì, nhưng mà tôi cứ phải lết xác đi a.”
Ngô Kình Thương mở mắt tiếp lấy điện thoại, trầm mặc liếc Tôn Uy, trong mắt đều vằn tia máu, Tôn Uy thấy thế vội vàng khoát tay nói: “Thôi thôi, cậu cứ nghỉ ngơi a, tôi ra ngoài trước, Tiểu Chí hảo hảo chăm sóc cậu ta nha.” Nói xong mở cửa ra ngoài, lại đóng vào cẩn thận mới đi khỏi.
Ngô Kình Thương nằm lại chỗ cũ, so với nỗi nhức nhối trong lòng thì đau đớn da thịt này chẳng đáng gì, thậm chí còn có chút chết lặng.
Hứa Chí Vân thoa thuốc lên tay cậu, cầm khăn lông ướt lau người Ngô Kình Thương, lau đến thắt lưng, Ngô Kình Thương đột nhiên mở mắt ôm lấy Hứa Chí Vân, cuồng bạo mà hôn lên mặt hắn, Hứa Chí Vân thuận theo mà hé miệng ra phối hợp, Ngô Kình Thương lúc này mới ý thức được, ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Vân, đầu óc thanh tỉnh lại, chùi khóe miệng đọng nước, lạnh mặt chỉ tay ra cửa nói:“Đi ra ngoài.”
Đau đớn trào lên trên mặt, Hứa Chí Vân yên lặng buông thuốc mỡ, xoay người mở cửa......
Ngô Kình Thương lần nữa thả người lại giường, tay cậu nắm chặt lấy song sắt bên giường, những thanh sắt đó dường như cũng không chịu nổi lực bóp méo như vậy, không ngừng vang lên âm thanh “kẽo kẹt” từng hồi.
Cậu cắn chặt răng, nhớ lại đoạn thời gian thống khổ trước đây, ruột gan như bị cắt thành từng đoạn.
Nhớ rõ năm năm trước, cậu cầm số tiền kiếm được đầu tiên trở lại căn phòng trọ tám năm của hai người, thế nhưng chào đón cậu chỉ là căn phòng trống hoác, cậu không dám tin con người mình một mực tín nhiệm kia lại lặng lẽ rời khỏi cậu như vậy, cậu cố chấp cho rằng người đó nhất định xảy ra chuyện gì, vì vậy như phát điên mà tìm kiếm anh khắp nơi, tìm suốt hai mươi tám ngày, cuối cùng tại một nhà hàng ở D thị, thấy được Đỗ Tu Nhiên đang ngồi với một người đàn ông trong đó, bọn họ cười cười nói nói, người đàn ông văn nhã kia còn dùng tay lau mồ hôi cho anh nữa.
Ngô Kình Thương thậm chí muốn xông vào giết chết nam nhân dám dụ dỗ Đỗ Tu Nhiên kia, nhưng cuối cùng cậu vẫn nắm chặt tay kìm nén không động, dù cho trong lòng có bao nhức nhối khó chịu vẫn ẩn mình trong một góc tối đỏ con mắt dõi theo người kia, thẳng đến khi Đỗ Tu Nhiên lên xe BMW của người kia rời đi, Ngô Kình Thương mới cúi đầu rơi nước mắt.
Kìm lại nội tâm đang gào thét đau đớn, Ngô Kình Thương chỉ lạnh lùng nhìn về hướng bọn họ rời đi lần cuối, lặng lẽ xoay người rời đi, không tìm Đỗ Tu Nhiên, cũng không muốn hỏi đáp án của anh, trong lòng cậu cảm giác được thái độ quyết tâm của Đỗ Tu Nhiên, cậu xem ra là kém cái người đi BMW kia, cậu không tiền, cũng không có năng lực đem lại hạnh phúc cho anh, so với nam nhân ưu nhã kia, cậu chỉ là tiểu tử nửa tháng không chịu giặt giầy, quần áo bẩn thỉu, hơn nữa còn là một thứ không thể để thế giới biết được......quái vật.
Cho nên, cậu tự hiểu, mình từ đầu tới chân đều không xứng với Đỗ Tu Nhiên, người đàn ông kia quá hoàn hảo, vô luận anh có đi hay ở lại, mình đều không có quyền can thiệp, điều duy nhất cậu có thể làm là thuận theo lựa chọn của Đỗ Tu Nhiên, tách khỏi cuộc sống của anh.
Ngô Kình Thương hiểu được khát khao của mình, cũng khống chế được hành vi bản thân, cậu có suy nghĩ, cảm tình riêng, không phải là dã thú như khi bé, cậu sẽ không gây phiền toái cho Đỗ Tu Nhiên, cho nên những năm nay đều tự đè nén lòng mình, không nghĩ cũng không nhìn tới, thậm chí dùng việc giết người để tự hoặc bản thân, bắt buộc chính mình quên đi nam nhân kia, người đã cho cậu những hồi ức đẹp nhất khi còn bé.
Thế nhưng, điều này là quá khó, mọi thứ của cậu bây giờ đều do người nam nhân kia ban tặng, anh cho cậu cuộc sống, rồi lại ly khai chính mình, một câu của anh có thể cho cậu bay tới thiên đường, cùng có thể trong nháy mắt dìm cậu xuống địa ngục, cậu không muốn biết lí do rời đi của Đỗ Tu Nhiên, cũng không nhìn anh, sợ rằng không thể khống chế nổi bản thân mà làm ra một số chuyện không nên, càng không thể đơn giản mà quên anh được, người này là trái tim của cậu, động vào liền đau.
Tôn Uy mua cho cậu vé máy bay, trước khi đi một ngày, Hứa Chí Vân mang rượu đến phòng cậu, Ngô Kình Thương uống say, kéo Hứa Chí Vân đến trước mặt, con mắt đỏ au nhìn chằm chằm hắn, khiến cho Hứa Chí Vân cảm thấy cậu muốn giết mình vậy.
Nhưng Ngô Kình Thương chỉ thống khổ thấp giọng nỉ non: “Tu Nhiên, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ? Anh..............”
Hứa Chí Vân tưởng rằng Ngô Kình Thương muốn nói chuyện.
Rồi bỗng nhiên Ngô Kình Thương một thân đầy mùi rượu cường hôn Hứa Chí Vân, xé rách quần áo của hắn, bàn tay tham lam vuốt ve cơ thể hắn, cảm thụ được nhiệt độ dưới bàn tay, mang theo tưởng niệm cùng tình ý mãnh liệt trong lòng, từng chút từng chút thăm dò, chính là.......vì cái gì cảm giác không đúng? Mùi vị cũng không đúng? Hết thảy đều không đúng, nôn nóng trong lòng biến thành ngọn lửa phẫn nộ dữ dội, dưới tay dụng lực mạnh, Hứa Chí Vân lập tức kêu thảm, một tiếng này kéo Ngô Kình Thương ra khỏi ảo tưởng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hứa Chí Vân, thoáng cái thanh tỉnh, thống khổ mà đứng dậy, khó trách, khó trách.......Hắn cũng không phải người kia, mà người kia cũng tuyệt đối không xuất hiện tại căn phòng này, khuôn mặt Ngô Kình Thương tái nhợt lung lay đứng dậy, lảo đảo tới góc tường cuộn mình lại, liều mạng dựt tóc, tiếng nức nở trào ra, giống như tiếng gào rú thống khổ của dã thú.
Dùng người khác có thể lừa con mắt mình thế nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn tỏ tường, cậu quen thuộc với mùi vị trên nguời Đỗ Tu Nhiên, hương vị trong miệng cũng như nhiệt độ trên người anh, giọng nói cùng tiếng bước chân, tất cả điều này đều không thể thay thế, dù vẻ ngoài Hứa Chí Vân hao hao giống, cũng không thể đem lại cho Ngô Kình Thương cảm giác an tâm và thoải mái như vậy, bởi vì người khác không phải anh, cũng vĩnh viễn không là anh được, Ngô Kình Thương chỉ có thể như vậy tự lừa mình dối người, tình trạng đã không thể cứu chữa được rồi.
Hứa Chí Vân lúc này hoảng sợ bật ra thật xa, đứng ở cửa hoảng sợ nhìn Ngô Kình Thương.
Chỉ thấy Ngô Kình Thương nhẹ gầm một tiếng, móng vuốt duỗi ra cào một mạch từ vách tường xuống mặt đất, sau đó hổn hển rống to với Hứa Chí Vân bên kia: “Ai cho ngươi vào, cút đi! Cút ra ngoài...............”
Trong đó đáng kể nhất là nam nhân Trung Quốc tên Ngô Kình Thương, được gắn biệt hiệu “Thiên Lang giết không chết”, “Người sắt“. Trải qua rất nhiều phi vụ, toàn là những lúc thập tử nhất sinh, cái chết trong gang tấc, nhưng thật đáng ngạc nhiên là cậu ta lại bình yên vô sự từ chỗ pháo nổ đi ra, trong mưa bom đạn dội thong dong đi tới đi lui, cao thủ trước mặt cậu đều thành vô dụng, mạng coi như đi tong, mà trong đội Thiên Lang, cái tên Ngô Kình Thương giống như tấm lá chắn bằng thép sống vậy, lại là con át chủ bài của toàn đội, có cậu, không nhiệm vụ nào là thất bại cả.
Rất nhiều tiểu đoàn biết rõ, Ngô Kình Thương ngoại trừ năng lực phòng ngự hạng thừa ra, còn có thủ đoạn ngoan độc giết người không chớp mắt, tại lúc mà kẻ địch còn đang lơ đễnh, bàn tay của cậu ta đã cắm vào ngực người đó, móc trái tim còn đang đập ra, thậm chí chẳng kịp thấy cậu hành động ra sao, động mạch chủ của mình đã đứt, máu từng cột phun tới tớp, giao thủ cùng cậu ta, đừng mong còn sống mà trở về.
Mọi người sau lưng đều chửi Ngô Kình Thương là cực ác chi đồ, thủ pháp hung tàn khiến người khác khiếp sợ, chẳng ai muốn liên hệ với cậu, càng không muốn đấu tay đôi với người này, bởi cái giá cho sự khiêu chiến chính là tính mạng quý báu của mình.
Có người chỉ cần liếc thấy ánh mắt trên chiến trường của Ngô Kình Thương sẽ lập tức rùng mình trốn biệt, sĩ khí ra trận hoàn toàn triệt tiêu, bọn họ đều e ngại đôi mắt đỏ kia, như ác ma chi nhãn, báo hiệu chỉ có chết không có sống.
Mỗi thành viên trong đội đánh thuê, ai cũng đã từng vào sinh ra tử, trên tay giết qua không ít trăm tám mươi mạng người, dù là phản đồ quốc gia, hay gián điệp nước ngoài, hoặc là tổ chức khủng bố liều chết, vô luận có kiên định tới mức nào, lúc giết người đều xuất hiện một tia bất an, đây là phản ứng nhân tính rất bình thường.
Nhưng đối với Ngô Kình Thương, màu đỏ trong mắt cậu dường như biểu lộ rằng đám người kia chẳng qua chỉ là vài con kiến hôi mà thôi. Không mang theo một tia cảm xúc, tựa như chuyện rất tự nhiên vậy, chẳng có gì đáng quan tâm cả.
Điều này quả thật làm những tay lão luyện nhất trên chiến trường cũng phải đổ mồ hôi.
Cứu sống được hai nhân viên tình báo quan trọng, sau lưng Ngô Kình Thương bị súng ống 105mm của quân Mỹ bắn bị thương, được người trong Thiên Lang đoàn Hứa Chí Vân mới đến được 1 năm bôi thuốc, cũng bởi Ngô Kình Thương nhất quyết không chịu tới bệnh viện, mà trong đội ai cũng biết chuyện thân thể cậu so với người thường phục hồi cực nhanh, thì mắt nhắm mắt mở theo vậy.
Đội trưởng trước đây của Thiên Lang đoàn Tôn Uy, vì tuổi lớn cho nên hai năm trước đã nhường vị trí lại cho Ngô Kình Thương, vì năng lực vượt trội đồng thời là trụ cột của Thiên Lang đoàn mà cậu thuận lợi lên chức đội trưởng, không ai phản đối, mà Tôn Uy lúc này thì đảm nhiệm vị trí thu thập tin tức tình báo cho cả đội.
Vừa vào nhà Tôn Uy đã nhìn thấy vết thương sau lưng của Ngô Kình Thương, miệng vết thương bị cháy sém đen sì, người bình thưởng hẳn đã toi mạng, nhưng Ngô Kình Thương miệng không rên một tiếng, nằm trên giường để mặc Hứa Chí Vân bôi thuốc mỡ cho mình.
Tôn Uy dời ánh mắt nói: “Tiểu Ngô a, khoảng thời gian tới không nhiều thay đổi lắm, tiền cũng tới tay rồi, tôi cùng bên kia đàm phán qua, họ cũng rất dứt khoát, tổng cộng được tám trăm, cho cậu bốn trăm, những người khác phần còn lại, cậu thấy thế nào?”
Ngô Kình Thương mắt nhắm mệt mỏi gật đầu, coi như đồng ý.
Tôn Uy lập tức mở máy tính xách tay đem tiền chuyển vào tài khoản của Ngô Kình Thương, sau đó nói muốn cậu kiểm tra qua chút, trước khi đi anh mới quay đầu nói: “Tiểu Ngô, tới đây cũng không có nhiệm vụ gì, cậu cũng một thời gian dài không nghỉ ngơi, lần này bị thương thì cũng coi như cấp cho mình kì nghỉ a, có vụ gì tôi lại liên hệ cậu.” Nói xong mới nhớ tới điều gì, móc trong túi ra điện thoại vệ tinh mới toanh ném cho Ngô Kình Thương nói:“Ngàn vạn đừng dể mất, lần trước cho cậu cái kia, cũng không biết quẳng đâu rồi, tuy chi phí tìm cậu không tính là gì, nhưng mà tôi cứ phải lết xác đi a.”
Ngô Kình Thương mở mắt tiếp lấy điện thoại, trầm mặc liếc Tôn Uy, trong mắt đều vằn tia máu, Tôn Uy thấy thế vội vàng khoát tay nói: “Thôi thôi, cậu cứ nghỉ ngơi a, tôi ra ngoài trước, Tiểu Chí hảo hảo chăm sóc cậu ta nha.” Nói xong mở cửa ra ngoài, lại đóng vào cẩn thận mới đi khỏi.
Ngô Kình Thương nằm lại chỗ cũ, so với nỗi nhức nhối trong lòng thì đau đớn da thịt này chẳng đáng gì, thậm chí còn có chút chết lặng.
Hứa Chí Vân thoa thuốc lên tay cậu, cầm khăn lông ướt lau người Ngô Kình Thương, lau đến thắt lưng, Ngô Kình Thương đột nhiên mở mắt ôm lấy Hứa Chí Vân, cuồng bạo mà hôn lên mặt hắn, Hứa Chí Vân thuận theo mà hé miệng ra phối hợp, Ngô Kình Thương lúc này mới ý thức được, ngẩng đầu nhìn Hứa Chí Vân, đầu óc thanh tỉnh lại, chùi khóe miệng đọng nước, lạnh mặt chỉ tay ra cửa nói:“Đi ra ngoài.”
Đau đớn trào lên trên mặt, Hứa Chí Vân yên lặng buông thuốc mỡ, xoay người mở cửa......
Ngô Kình Thương lần nữa thả người lại giường, tay cậu nắm chặt lấy song sắt bên giường, những thanh sắt đó dường như cũng không chịu nổi lực bóp méo như vậy, không ngừng vang lên âm thanh “kẽo kẹt” từng hồi.
Cậu cắn chặt răng, nhớ lại đoạn thời gian thống khổ trước đây, ruột gan như bị cắt thành từng đoạn.
Nhớ rõ năm năm trước, cậu cầm số tiền kiếm được đầu tiên trở lại căn phòng trọ tám năm của hai người, thế nhưng chào đón cậu chỉ là căn phòng trống hoác, cậu không dám tin con người mình một mực tín nhiệm kia lại lặng lẽ rời khỏi cậu như vậy, cậu cố chấp cho rằng người đó nhất định xảy ra chuyện gì, vì vậy như phát điên mà tìm kiếm anh khắp nơi, tìm suốt hai mươi tám ngày, cuối cùng tại một nhà hàng ở D thị, thấy được Đỗ Tu Nhiên đang ngồi với một người đàn ông trong đó, bọn họ cười cười nói nói, người đàn ông văn nhã kia còn dùng tay lau mồ hôi cho anh nữa.
Ngô Kình Thương thậm chí muốn xông vào giết chết nam nhân dám dụ dỗ Đỗ Tu Nhiên kia, nhưng cuối cùng cậu vẫn nắm chặt tay kìm nén không động, dù cho trong lòng có bao nhức nhối khó chịu vẫn ẩn mình trong một góc tối đỏ con mắt dõi theo người kia, thẳng đến khi Đỗ Tu Nhiên lên xe BMW của người kia rời đi, Ngô Kình Thương mới cúi đầu rơi nước mắt.
Kìm lại nội tâm đang gào thét đau đớn, Ngô Kình Thương chỉ lạnh lùng nhìn về hướng bọn họ rời đi lần cuối, lặng lẽ xoay người rời đi, không tìm Đỗ Tu Nhiên, cũng không muốn hỏi đáp án của anh, trong lòng cậu cảm giác được thái độ quyết tâm của Đỗ Tu Nhiên, cậu xem ra là kém cái người đi BMW kia, cậu không tiền, cũng không có năng lực đem lại hạnh phúc cho anh, so với nam nhân ưu nhã kia, cậu chỉ là tiểu tử nửa tháng không chịu giặt giầy, quần áo bẩn thỉu, hơn nữa còn là một thứ không thể để thế giới biết được......quái vật.
Cho nên, cậu tự hiểu, mình từ đầu tới chân đều không xứng với Đỗ Tu Nhiên, người đàn ông kia quá hoàn hảo, vô luận anh có đi hay ở lại, mình đều không có quyền can thiệp, điều duy nhất cậu có thể làm là thuận theo lựa chọn của Đỗ Tu Nhiên, tách khỏi cuộc sống của anh.
Ngô Kình Thương hiểu được khát khao của mình, cũng khống chế được hành vi bản thân, cậu có suy nghĩ, cảm tình riêng, không phải là dã thú như khi bé, cậu sẽ không gây phiền toái cho Đỗ Tu Nhiên, cho nên những năm nay đều tự đè nén lòng mình, không nghĩ cũng không nhìn tới, thậm chí dùng việc giết người để tự hoặc bản thân, bắt buộc chính mình quên đi nam nhân kia, người đã cho cậu những hồi ức đẹp nhất khi còn bé.
Thế nhưng, điều này là quá khó, mọi thứ của cậu bây giờ đều do người nam nhân kia ban tặng, anh cho cậu cuộc sống, rồi lại ly khai chính mình, một câu của anh có thể cho cậu bay tới thiên đường, cùng có thể trong nháy mắt dìm cậu xuống địa ngục, cậu không muốn biết lí do rời đi của Đỗ Tu Nhiên, cũng không nhìn anh, sợ rằng không thể khống chế nổi bản thân mà làm ra một số chuyện không nên, càng không thể đơn giản mà quên anh được, người này là trái tim của cậu, động vào liền đau.
Tôn Uy mua cho cậu vé máy bay, trước khi đi một ngày, Hứa Chí Vân mang rượu đến phòng cậu, Ngô Kình Thương uống say, kéo Hứa Chí Vân đến trước mặt, con mắt đỏ au nhìn chằm chằm hắn, khiến cho Hứa Chí Vân cảm thấy cậu muốn giết mình vậy.
Nhưng Ngô Kình Thương chỉ thống khổ thấp giọng nỉ non: “Tu Nhiên, tôi nên làm gì bây giờ? Tôi phải làm sao bây giờ? Anh..............”
Hứa Chí Vân tưởng rằng Ngô Kình Thương muốn nói chuyện.
Rồi bỗng nhiên Ngô Kình Thương một thân đầy mùi rượu cường hôn Hứa Chí Vân, xé rách quần áo của hắn, bàn tay tham lam vuốt ve cơ thể hắn, cảm thụ được nhiệt độ dưới bàn tay, mang theo tưởng niệm cùng tình ý mãnh liệt trong lòng, từng chút từng chút thăm dò, chính là.......vì cái gì cảm giác không đúng? Mùi vị cũng không đúng? Hết thảy đều không đúng, nôn nóng trong lòng biến thành ngọn lửa phẫn nộ dữ dội, dưới tay dụng lực mạnh, Hứa Chí Vân lập tức kêu thảm, một tiếng này kéo Ngô Kình Thương ra khỏi ảo tưởng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Hứa Chí Vân, thoáng cái thanh tỉnh, thống khổ mà đứng dậy, khó trách, khó trách.......Hắn cũng không phải người kia, mà người kia cũng tuyệt đối không xuất hiện tại căn phòng này, khuôn mặt Ngô Kình Thương tái nhợt lung lay đứng dậy, lảo đảo tới góc tường cuộn mình lại, liều mạng dựt tóc, tiếng nức nở trào ra, giống như tiếng gào rú thống khổ của dã thú.
Dùng người khác có thể lừa con mắt mình thế nhưng trong nội tâm lại hoàn toàn tỏ tường, cậu quen thuộc với mùi vị trên nguời Đỗ Tu Nhiên, hương vị trong miệng cũng như nhiệt độ trên người anh, giọng nói cùng tiếng bước chân, tất cả điều này đều không thể thay thế, dù vẻ ngoài Hứa Chí Vân hao hao giống, cũng không thể đem lại cho Ngô Kình Thương cảm giác an tâm và thoải mái như vậy, bởi vì người khác không phải anh, cũng vĩnh viễn không là anh được, Ngô Kình Thương chỉ có thể như vậy tự lừa mình dối người, tình trạng đã không thể cứu chữa được rồi.
Hứa Chí Vân lúc này hoảng sợ bật ra thật xa, đứng ở cửa hoảng sợ nhìn Ngô Kình Thương.
Chỉ thấy Ngô Kình Thương nhẹ gầm một tiếng, móng vuốt duỗi ra cào một mạch từ vách tường xuống mặt đất, sau đó hổn hển rống to với Hứa Chí Vân bên kia: “Ai cho ngươi vào, cút đi! Cút ra ngoài...............”