Chương : 16
Cho hắn ăn cháo, uống thuốc xong, nhìn đồng hồ cũng đã gần 12 giờ. Tôi tặc lưỡi, tối nay ngủ ở đây vậy.
Chắc hắn nóng bức quá nên tỉnh dậy, chỉ chỉ bên cạnh, thều thào: "Nằm đây"
Tôi cực lực nghe lời, leo lên nằm cạnh, nhưng lại không dám ngủ, sợ hắn sốt quá cao. May mắn sao, nhờ thể lực tốt, khoảng 2 giờ sáng thân nhiệt giảm xuống còn 38 độ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, mới dám chợp mắt đi một lát. Mơ hồ lúc ngủ chưa say, thấy vướng vướng, mở mắt ra nhìn xem có chuyện gì.
Thì ra, ai kia ngủ rất ngon lành, tay vòng qua eo tôi, cố ý kéo sát vào, khóe miệng tươi cười thích thú.
Tôi nóng máu, rồi lại nuốt nguyên si vào bụng.
Không chấp nhặt người ốm nha!
____________Black An.Jell________________
Sáng hôm sao, ăn sáng uống thuốc dầy đủ, hắn nói khá hơn nhiều nên chúng tôi vẫn quyết định về nhà theo kế hoạch. Vì hắn chưa khỏe hẳn, hay ít ra tôi cho là vậy, lái xe 2 tiếng đồng hồ là quá sức, tôi nhất quyết đòi đi xe khách, mặc dù đi xe đông người như vậy khiến tôi say xe.
Nửa tiếng đầu ngồi trên xe còn bình thường. Sau dần, đường xóc, lại cộng nhiều khúc cua, tôi xanh mặt, bụng sôi lên, nước miếng túa ra liên tục, chỉ chực ọe ra.
Nhìn sang hắn, thằng bé ngủ thiếp đi, trông rất đáng yêu ^.^ Tôi dằn lại cơn nôn ọe, chống cằm ngắm trai đẹp, coi như một liều thuốc say xe đi! Há há há há há há
Ừ thì, 10 phút sau, tôi cũng say giấc luôn >.<
Chỉ là ngủ không say, mơ màng thấy ấm sức lên, mí mắt lại nặng, kệ mọi thứ, tiếp tục giấc nồng.
Cách nhà một đoạn, phụ xe gọi tôi dậy thu tiền vé. Tôi bực mình, nhìn người ta như thể kẻ thù không đội trời chung. Hóa ra, cảm giác ấm ban nãy là do hắn tỉnh dậy, cởi áo khoác đắp cho tôi.
Hai bọn tôi xuống xe, tôi hơi lo nhìn sắc mặt hắn, sợ chưa ổn. Nhưng không, mặt mũi bỗng nhiên hồng hào lắm, như không hề xảy ra chuyện gì hết vậy.
Tôi sinh nghi, rờ tay lên trán hắn, hỏi: "Giờ đỡ chưa, còn mệt không?"
Hắn tỉnh bơ, véo mũi tôi: "Yên tâm, tốt rồi"
Tôi vẫn chưa tin hẳn, lôi gói thuốc ra, nhét bằng được vào miệng thằng bé: "Uống thêm thuốc này vào"
Ai kia cười cười, xoa xoa má tôi trấn an: "Đã bảo yên tâm đi rồi mà"
Tôi nhăn mày, quát: "Xoa cái đít í, nhìn lại mình đi, xanh như tàu lá rồi còn yên mới chả tâm!"
...Vẫn cười nhăn nhở...
Vừa vào nhà, tôi bị mọi người kéo xuống bếp ngay tắp lự. Hắn ở trong phòng khách với hai thanh niên Minh, lắp TV cho bố tôi. Ông cụ cười tít mắt, mặt mày hớn hở hẳn lên, mới mua được cái ti vi màn hình cong có khác, con gái về chẳng thèm hỏi han câu nào! Xí!
Đại gia đình tôi, cả ngoại cả nội, gần 50 người, phải sắp tới 7,8 mâm cơm. Thành thử phải huy động hết nguồn lực có tay nghề nấu ăn xuống bếp, chật cứng hết cả.
Chủ yếu nướng thịt, rau củ bánh mì linh ta linh tinh để làm tiệc đứng ở sân sau.
Mỗi tôi không có ai biết làm món nộm rau củ, bèn liên kết đùn đẩy trách nhiệm cho tôi. Ơ này...!
Tôi khóc thét, gọi toáng lên, bắt hắn xuống bếp xử lí hộ.
Ai, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, người ta không biết làm mà!
Hắn lè lưỡi châm chọc tôi, làm tôi tức điên lên, sau đó bỏ qua cái đầu bốc cháy của tôi, lập tức bắt tay vào chế biến. Tôi áp chế cái cảm xúc muốn băm thịt hắn xuống, lăng xăng giúp mấy việc vặt, không cho hắn sắc mặt tốt.
- "Này!"
Nghe hắn gọi, tôi quay đi rửa rau.
- "Này!"
Tôi vẫn im lặng.
- "An!!!"
Tôi bực mình quay lại: "Gì?"
Bên đó cười nham nhở: "Không có gì, sợ mày tự kỉ thôi!"
AAAAAAA! Tôi muốn chửi thề, vô cùng muốn!
Bà nội mày!
Tôi là người dễ tức, nên dễ hòa. 5 phút sau, tôi quên tiệt.
Thế là, lại ngồi trên ghế chống cằm ngắm giai Q.Q
Con bé Thu nói: "Chị An ơi, chảy hết nước miếng rồi kìa!"
Tôi hét: "Ai cho mầy nói chị hám giai hả?"
Hắn đang tập trung, nghe vậy, lại cười, xổ ra một tràng tiếng Đức. Đại loại là: Tối về thành phố cho ngắm thoải mái luôn
Rất không kiêng nể ai mà cười lớn.
Tôi không thể nhịn được, đứng lên đập đầu thằng bé: "Cười đíu gì cười!"
- "Ha hahahahahaha"... mãi không dứt.
Chừng hơn tiếng sau, chúng tôi ăn cơm. Chú ruột tôi đưa chén rượu cho hắn, chọc ngoáy vài câu: "Cháu rể, uống với chú một chén chứ nhỉ?"
Tôi quay ra, nhăn mày, vội vội can ngăn: "Chú, chú với mọi người cứ uống đi. Nó đang ốm, không uống được đâu!"
Chú hỏi ngà ngà say, vỗ đùi cái đét, nhìn bố mẹ tôi nói: "Anh chị xem kìa! Con gái anh chị giờ đi bênh con rể rồi!"
Ai ngờ bố già của tôi vẫn hồn nhiên gắp thức ăn, mặt thẳng tưng đáp: "Có người hốt nó là may rồi ý chứ!"
Tôi tít mắt, giơ ngón cái với ông tán thưởng.
Tất cả đứng hình, im lặng, nhờ phát ngôn gây sốc của "phụ hoàng" tôi, cúi đầu chăm chú ăn.
Tiếp tục, lại không chán mà chĩa mũi giáo châm chọc, đâm thọc vào hai cặp đôi kia.
Tôi cười thầm, cắn đũa cười đen tối.
Hắn liếc tôi, bĩu môi khinh bỉ.
Tôi không hiều gì, trợn tròn mắt nhìn.
Hắn cúi đầu nói thầm vào tai tôi: "Tao được công nhận là hốt mày rồi. Mày là của tao, từ giờ cấm chạy lung tung nhé!"
Tôi đen mặt, nhìn bố căm hận T.T
Chắc hắn nóng bức quá nên tỉnh dậy, chỉ chỉ bên cạnh, thều thào: "Nằm đây"
Tôi cực lực nghe lời, leo lên nằm cạnh, nhưng lại không dám ngủ, sợ hắn sốt quá cao. May mắn sao, nhờ thể lực tốt, khoảng 2 giờ sáng thân nhiệt giảm xuống còn 38 độ. Tôi thở phào nhẹ nhõm, mới dám chợp mắt đi một lát. Mơ hồ lúc ngủ chưa say, thấy vướng vướng, mở mắt ra nhìn xem có chuyện gì.
Thì ra, ai kia ngủ rất ngon lành, tay vòng qua eo tôi, cố ý kéo sát vào, khóe miệng tươi cười thích thú.
Tôi nóng máu, rồi lại nuốt nguyên si vào bụng.
Không chấp nhặt người ốm nha!
____________Black An.Jell________________
Sáng hôm sao, ăn sáng uống thuốc dầy đủ, hắn nói khá hơn nhiều nên chúng tôi vẫn quyết định về nhà theo kế hoạch. Vì hắn chưa khỏe hẳn, hay ít ra tôi cho là vậy, lái xe 2 tiếng đồng hồ là quá sức, tôi nhất quyết đòi đi xe khách, mặc dù đi xe đông người như vậy khiến tôi say xe.
Nửa tiếng đầu ngồi trên xe còn bình thường. Sau dần, đường xóc, lại cộng nhiều khúc cua, tôi xanh mặt, bụng sôi lên, nước miếng túa ra liên tục, chỉ chực ọe ra.
Nhìn sang hắn, thằng bé ngủ thiếp đi, trông rất đáng yêu ^.^ Tôi dằn lại cơn nôn ọe, chống cằm ngắm trai đẹp, coi như một liều thuốc say xe đi! Há há há há há há
Ừ thì, 10 phút sau, tôi cũng say giấc luôn >.<
Chỉ là ngủ không say, mơ màng thấy ấm sức lên, mí mắt lại nặng, kệ mọi thứ, tiếp tục giấc nồng.
Cách nhà một đoạn, phụ xe gọi tôi dậy thu tiền vé. Tôi bực mình, nhìn người ta như thể kẻ thù không đội trời chung. Hóa ra, cảm giác ấm ban nãy là do hắn tỉnh dậy, cởi áo khoác đắp cho tôi.
Hai bọn tôi xuống xe, tôi hơi lo nhìn sắc mặt hắn, sợ chưa ổn. Nhưng không, mặt mũi bỗng nhiên hồng hào lắm, như không hề xảy ra chuyện gì hết vậy.
Tôi sinh nghi, rờ tay lên trán hắn, hỏi: "Giờ đỡ chưa, còn mệt không?"
Hắn tỉnh bơ, véo mũi tôi: "Yên tâm, tốt rồi"
Tôi vẫn chưa tin hẳn, lôi gói thuốc ra, nhét bằng được vào miệng thằng bé: "Uống thêm thuốc này vào"
Ai kia cười cười, xoa xoa má tôi trấn an: "Đã bảo yên tâm đi rồi mà"
Tôi nhăn mày, quát: "Xoa cái đít í, nhìn lại mình đi, xanh như tàu lá rồi còn yên mới chả tâm!"
...Vẫn cười nhăn nhở...
Vừa vào nhà, tôi bị mọi người kéo xuống bếp ngay tắp lự. Hắn ở trong phòng khách với hai thanh niên Minh, lắp TV cho bố tôi. Ông cụ cười tít mắt, mặt mày hớn hở hẳn lên, mới mua được cái ti vi màn hình cong có khác, con gái về chẳng thèm hỏi han câu nào! Xí!
Đại gia đình tôi, cả ngoại cả nội, gần 50 người, phải sắp tới 7,8 mâm cơm. Thành thử phải huy động hết nguồn lực có tay nghề nấu ăn xuống bếp, chật cứng hết cả.
Chủ yếu nướng thịt, rau củ bánh mì linh ta linh tinh để làm tiệc đứng ở sân sau.
Mỗi tôi không có ai biết làm món nộm rau củ, bèn liên kết đùn đẩy trách nhiệm cho tôi. Ơ này...!
Tôi khóc thét, gọi toáng lên, bắt hắn xuống bếp xử lí hộ.
Ai, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, người ta không biết làm mà!
Hắn lè lưỡi châm chọc tôi, làm tôi tức điên lên, sau đó bỏ qua cái đầu bốc cháy của tôi, lập tức bắt tay vào chế biến. Tôi áp chế cái cảm xúc muốn băm thịt hắn xuống, lăng xăng giúp mấy việc vặt, không cho hắn sắc mặt tốt.
- "Này!"
Nghe hắn gọi, tôi quay đi rửa rau.
- "Này!"
Tôi vẫn im lặng.
- "An!!!"
Tôi bực mình quay lại: "Gì?"
Bên đó cười nham nhở: "Không có gì, sợ mày tự kỉ thôi!"
AAAAAAA! Tôi muốn chửi thề, vô cùng muốn!
Bà nội mày!
Tôi là người dễ tức, nên dễ hòa. 5 phút sau, tôi quên tiệt.
Thế là, lại ngồi trên ghế chống cằm ngắm giai Q.Q
Con bé Thu nói: "Chị An ơi, chảy hết nước miếng rồi kìa!"
Tôi hét: "Ai cho mầy nói chị hám giai hả?"
Hắn đang tập trung, nghe vậy, lại cười, xổ ra một tràng tiếng Đức. Đại loại là: Tối về thành phố cho ngắm thoải mái luôn
Rất không kiêng nể ai mà cười lớn.
Tôi không thể nhịn được, đứng lên đập đầu thằng bé: "Cười đíu gì cười!"
- "Ha hahahahahaha"... mãi không dứt.
Chừng hơn tiếng sau, chúng tôi ăn cơm. Chú ruột tôi đưa chén rượu cho hắn, chọc ngoáy vài câu: "Cháu rể, uống với chú một chén chứ nhỉ?"
Tôi quay ra, nhăn mày, vội vội can ngăn: "Chú, chú với mọi người cứ uống đi. Nó đang ốm, không uống được đâu!"
Chú hỏi ngà ngà say, vỗ đùi cái đét, nhìn bố mẹ tôi nói: "Anh chị xem kìa! Con gái anh chị giờ đi bênh con rể rồi!"
Ai ngờ bố già của tôi vẫn hồn nhiên gắp thức ăn, mặt thẳng tưng đáp: "Có người hốt nó là may rồi ý chứ!"
Tôi tít mắt, giơ ngón cái với ông tán thưởng.
Tất cả đứng hình, im lặng, nhờ phát ngôn gây sốc của "phụ hoàng" tôi, cúi đầu chăm chú ăn.
Tiếp tục, lại không chán mà chĩa mũi giáo châm chọc, đâm thọc vào hai cặp đôi kia.
Tôi cười thầm, cắn đũa cười đen tối.
Hắn liếc tôi, bĩu môi khinh bỉ.
Tôi không hiều gì, trợn tròn mắt nhìn.
Hắn cúi đầu nói thầm vào tai tôi: "Tao được công nhận là hốt mày rồi. Mày là của tao, từ giờ cấm chạy lung tung nhé!"
Tôi đen mặt, nhìn bố căm hận T.T