Chương : 4
Bên trong băng sơn, hai thân ảnh nữ nhi đang đứng ngâm mình trong băng trì, không gian xung quanh yên tĩnh không một tiếng động, mặt hồ phẳng lặng không chút gợn sóng, hai khuôn mặt nữ nhi cũng âm trầm tĩnh lặng, đôi mắt đang nhắm lại ngưng thần. Mọi thứ xung quanh thật im ắng đến mức bất thường.
Đột nhiên nữ nhi tóc tím chợt mở mắt ra, chính là Băng Liên. Lập tức mặt nước đang phẳng lặng liền xuất hiện ba động. Một luồng sáng màu cam chợt xuất hiện xung quanh cơ thể nữ nhi này, sau đó bỗng chuyển dần sang màu vàng nhạt.
Đúng lúc này thì Băng Liên giơ đôi tay lên không trung, một luồng khí lực màu vàng nhạt hung hãn phát tán ra không gian xung quanh khiến cho khu vực quanh đó đều bị chấn động dữ dội. Một cột nước cao tầm năm thước ngay tại vị trí đứng của Băng Liên mạnh mẽ bắn lên phía trên cao sau đó rơi xuống tạo thành một quang cảnh lung linh tuyệt mỹ.
Băng Liên đã chính thức tiến vào cấp bậc Hoàng Sắc Tiểu Tiên!
Ngay sau khi thành công tấn cấp, Băng Liên liền cảm thấy băng nguyên trong cơ thể như trở nên mềm mại hơn trước, cảm giác có thể dễ dàng điều khiển cỗ băng nguyên này đến mọi nơi trên cơ thể. Khí lực trong người cũng tăng lên rất nhiều. Với thực lực hiện giờ nàng có thể dễ dàng thi triển các chiêu thức đã học trước đây một cách dễ dàng hơn. Bàn tay khẽ mở ra, một làn khói băng lạnh lẽo xuất hiện, sau đó dưới sự khống chế của Băng Liên dần dần biến thành một đóa hoa sen tuyệt đẹp!
Tiểu Tiên Cảnh Giới - Cấp 3: Hoàng Sắc: có thể giúp cho bản thân vận dụng khí lực và năng lượng hệ một cách thành thục hơn qua đó giiúp cho việc thi triển các chiêu thức linh hoạt và đạt hiệu quả cao hơn. Ngoài ra có thể ngưng tụ băng lực thành dạng vật chất bên ngoài cơ thể.
Sau đó không lâu, Băng Thanh cũng nhanh chóng đột phá thành công, đạt đến cấp bậc Hoàng Sắc Tiểu Tiên như tỷ tỷ của nàng.
Hai tỷ muội nhìn nhau phấn khích cười nói vui vẻ, làm cho không khí trong băng sơn vốn lạnh lẽo, u ám nay trở nên có sinh khí và vui tươi hơn.
" Chúc mừng hai đứa đã đột phá thành công, bây giờ cũng là lúc chúng ta sẽ di chuyển đến địa điểm tu luyện cuối cùng, cũng là bài kiểm tra sau cùng ta muốn dành cho hai đứa" giọng nói có chút nghiêm nghị, Băng Mị nhìn hai tỷ muội nói.
Nghe vậy hai chị em Băng Liên cũng chợt ngẩn người. Bài kiểm tra cuối cùng là gì mà tại sao Băng Mị đại tổng quản lại trở nên nghiêm túc như vậy, thật khiến cho hai chị em không khỏi lo lắng.
Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của hai nữ nhi kia, Băng Mị liền dịu giọng:
" Thực ra cũng không phải việc gì ghê gớm, chỉ là ta muốn hai đứa thực nghiệm trong hoàn cảnh thực tế. Có như vậy sau này khi thi đấu mới có kinh nghiệm đối phó với những tình huống bất ngờ phát sinh"
Thấy thái độ của Băng Mị đã thoải mái hơn trước, Băng Liên và Băng Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu chỉ là đi thực chiến bên ngoài với sự giám sát của Băng Mị đại tổng quản thì cũng không phải là vấn đề gì nguy hiểm lắm.
" Bây giờ hai đứa mau nắm lấy tay ta, chúng ta phải tranh thủ đi sớm vì thời gian diễn ra kỳ thi vào Băng Tinh Các đã đến rất gần rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi" Băng Mị nhắc nhở.
Thấy Băng Mị nhắc tới thời gian còn lại chỉ hơn một tháng, hai tỷ muội Băng Thanh mới ngẩn người ra, không nghĩ tới thời gian họ ở đây mới đó mà đã hơn một tháng. Trong lòng hai tỷ muội chợt có chút khẩn trương.
Nhanh chóng tiến tới nắm chặt hai cánh tay mềm mại của Băng Mị, hai chị em Băng Liên liền vận khí lực bám chắc vào đó.
Thấy hai tỷ muội đã sẵn sàng, Băng Mị khẽ nhấc bàn chân lên đạp nhẹ vào khoảng không phía trước, trong nháy mắt cơ thể ba người lao vút đi, chưa tới một giây sau đã ra tới cửa thông đạo, kế đến liền đạp thêm một cái thứ hai thì thân thể liền vút bay đi về phía ngoại thành, nơi có một khu rừng rậm đầy bí ẩn mà từ trước đến giờ hai chị em Băng Liên chưa từng được đặt chân đến.
Sau một lúc phi thân trên không trung, Băng Mị đáp xuống một mảng rừng thưa thớt cây cối, chỉ có vài tảng đá nằm ngổn ngang xung quanh và một con suối nhỏ chảy qua nơi này. Cảnh tượng hết sức yên bình tạo cho người ta cảm giác thư thái, dễ chịu.
" Từ đây cách cổng thành khoảng năm ngày đi bộ, nếu muốn nhanh có thể dùng kỹ năng di chuyển nhưng ta khuyên hai đứa nên hạn chế lãng phí khí lực khi không cần thiết. Nếu vô tình bị mất phương hướng thì chỉ cần truyền một ít băng lực vào miếng băng phù này, nó sẽ chỉ hướng cho hai đứa về Băng Thành" Băng Mị âm trầm nói sau đó ném cho Băng Liên và Băng Thanh một mảnh băng phù có hình dáng như một bông hoa tuyết.
" Vậy giờ người không đi cùng tụi con sao? Hai tỷ muội con không biết chút gì về nơi này cả, làm sao có thể bình an quay về được?" Băng Liên có chút lo lắng hỏi.
" Nơi đây chủ yếu là các sinh vật sống bình thường thôi, với thực lực của hai đứa sẽ không có gì đáng ngại. Tuy nhiên cần lưu ý là xung quanh đây thỉnh thoảng cũng có xuất hiện linh thú cấp 1, nếu gặp chúng thì hãy mau chóng thi triển kỹ năng di chuyển mà chạy thật nhanh đi chỗ khác" Băng Mị cẩn thận căn dặn.
" Linh thú là gì vậy ạ? Làm sao con phân biệt được chúng với các sinh vật khác?" Băng Thanh cũng tò mò hỏi.
" Linh thú là dạng sinh vật sống nhưng có linh trí và linh thể. Nếu sinh vật đó nói được tiếng người và dùng kỹ năng đặc biệt tấn công các con thì đó chính là linh thú. Hiện giờ ta chỉ có thể nhắc nhở các con như vậy thôi, sau khi hai đứa hoàn thành bài kiểm tra này ta sẽ nói cho hai đứa nghe những thông tin liên quan đến linh thú, lúc đó ta đảm bảo hai đứa sẽ thích mê cho mà xem" Băng Mị vui vẻ giải thích.
Nghe vậy hai chị em Băng Thanh liền trở nên phấn khởi hơn, đối với linh thú này họ có sự hiếu kỳ không nhỏ nên sau chuyến này nhất định phải bắt Băng Mị đại tổng quản kể hết cho họ nghe.
Trong lúc hai tỷ muội Băng Liên mãi mê bàn tán về chủ đề linh thú, khi quay lại nhìn thì tại vị trí trước đó của Băng Mị giờ đã không còn bóng người. Hai tỷ muội hiểu rõ, bài kiểm tra chính thức đã bắt đầu!
Băng Liên truyền băng lực vào miếng băng phù, ngay lập tức nó liền phát ra ánh sáng màu lam nhạt, sau đó lơ lửng trên không rồi xoay về hướng Băng Thành từ từ bay tới.
Hai chị em Băng Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, nếu đã có băng phù chỉ đường thì việc trở về thành cũng không quá khó khăn.
Hai tỷ muội sau đó liền đi theo mảnh băng phù kia, cẩn thận tiến vào bên trong khu rừng.
Băng Liên đi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Băng Thanh, nàng thân là tỷ tỷ nên tuyệt đối không để bất cứ chuyện gì xảy ra với tiểu muội của nàng.
Sau một lúc len lỏi trong khu rừng rậm, bỗng một tiếng gầm đáng sợ vang lên làm hai chị em Băng Liên cảnh giác. Khí lực cùng băng lực nhanh chóng tràn ra bao phủ lấy hai bàn tay ngọc xinh xắn, tư thế luôn sẵn sàng ứng phó với sự công kích từ mọi phía. Lúc này hai chị em Băng Liên cùng Băng Thanh đứng tựa lưng vào nhau, chăm chú quan sát động tĩnh từ tứ phía.
Từ trong bụi rậm, một bóng đen vụt ra cùng một mùi máu tanh nồng nặc trộn lẫn trong không khí khiến cho hai tỷ muội cảm giác như muốn buồn nôn.
Bóng đen vừa dừng lại trước mặt hai người họ thì hiện rõ ra là một con hổ to lớn cao hơn ba thước, dài hơn bảy thước với bộ lông xù xì hôi hám cùng một cái miệng to lớn chứa đầy răng nanh nhọn hoắt. Xung quanh miệng của nó vẫn còn dấu vết máu sót lại, chắc có lẽ nó vừa ăn thịt một con mồi xấu xố nào đó xong thì đánh hơi thấy mùi thơm phát ra từ hai nữ nhân này. Ánh mắt hung hãn, thèm khát nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân trước mặt, từng giọt nước dãi chảy dài xuống cái miệng đáng sợ của nó.
Vừa trông thấy con hổ to lớn đáng sợ xuất hiện, hai tỷ muội có chút giật mình, sau đó Băng Liên nhớ đến lời dặn của Băng Mị liền lên tiếng hỏi:
" Ngươi tại sao lại chặn đường bọn ta?"
Đáp lại câu hỏi đó, con hổ điên cuồng lao tới giơ bàn chân trước cùng móng vuốt sắc nhọn hung hăng nhắm vào Băng Liên đánh tới.
Nhanh như chớp, Băng Liên vung hai tay lên cao rồi kéo mạnh xuống dưới tạo thành một bức tường băng kiên cố.
" Sơ cấp kỹ năng phòng ngự - Băng Tường"
Đòn tấn công của con mãnh hổ kia va vào khối băng tường kiên cố liền phát ra một tiếng rầm thật lớn, sau đó con hổ có vẻ đau đớn nhảy lui về phía sau, bàn chân trước lúc nãy dùng để tấn công giờ đây có dấu hiệu bị đông cứng lại, cả bàn chân liền xuất hiện những mảng trắng như tuyết. Nó gầm lên đau đớn, ánh mắt lúc này trở nên điên cuồng hơn trước, căm phẫn nhìn về phía Băng Liên gầm gừ.
" Xem ra con thú này không phải linh thú, vậy thì tốt để ta thử kết hợp bộ chiêu thức được học lúc trước xử lý con quái này" trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, Băng Liên thầm nhủ.
Lập tức thi triển chiêu thức Băng Tâm Quang Phục lên cơ thể để hồi sức, Băng Liên quay sang nói nhỏ với Băng Thanh kế hoạch của nàng, sau đó hai tỷ muội liền lập tức hành động.
" Băng Thanh, lên" Băng Liên đột nhiên quát lớn.
Băng Thanh sau lưng nghe thấy tiếng của tỷ tỷ nàng liền nhanh chóng vận băng lực vào hữu chưởng, một lượng băng lực to lớn mạnh mẽ trào ra bao quanh hữu chưởng của Băng Thanh sau đó nàng liền thi triển chiêu thức Phi Tuyết Vô Ảnh nhanh chóng lao tới hướng con hổ đang bị Băng Liên đánh lạc hướng bên kia.
Cảm giác được hàn khí dữ dội đang ập đến, theo bản năng con hổ kia liền quay đầu lại phía có nguy hiểm đang lao tới, ngay lúc nó vừa định giơ hai bàn chân trước lên chống đỡ thì chợt thấy cả bốn chân của nó đang bị đóng băng dính chặt dưới mặt đất. Phía sau lưng nó, Băng Liên vừa thi triển xong một chiêu thức.
" Sơ cấp kỹ năng khống chế: Băng Ngục"
Chiêu thức này nằm trong bộ kỹ năng khống chế, chuyên dùng để phối hợp với kỹ năng tấn công giúp gia tăng tỉ lệ thành công khi công kích mục tiêu, là kỹ năng mà Băng Liên rất ưng ý vì nó vừa có thế phối hợp tấn công vừa có thể hỗ trợ khi đào tẩu.
Ngay đúng lúc con hổ đáng thương đang không biết phải làm sao thì chưởng lực kia của Băng Thanh đã dũng mãnh đánh vào chính giữa đầu của nó.
"Sơ cấp kỹ năng tấn công: Huyền Băng Chưởng"
Băng lực phát ra làm cho con hổ chỉ trong chớp mắt đã bị đông cứng lại, toàn thân nó bây giờ phủ đều một màu trắng lạnh lẽo, tang thương.
Thấy đòn phối hợp cực kỳ ăn ý của hai tỷ muội họ thành công mỹ mãn, Băng Liên cùng Băng Thanh chạy lại ôm lấy nhau vui mừng nhảy lên hò reo đầy phấn khích. Hai người họ quả thật phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau màn ăn mừng chiến thắng đầu tiên, hai tỷ muội họ lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi thỉnh thoảng cũng gặp vài con quái hung hăng chặn đường nhưng kết cục của chúng cuối cùng đều trở thành những khối tượng băng sống động như con hổ lúc nãy.
Tối đến, hai chị em Băng Liên kiếm một cái hang nhỏ, lấy ra trái cây mà hai tỷ muội họ trên đường đi thu hái được để ăn. Sau khi ăn no, Băng Liên trước tiên thu hồi tấm băng phù sau đó cẩn thận thi triển Băng Tường để khoá chặt cửa hang lại rồi mới yên tâm ôm Băng Thanh ngủ thiếp đi. Ngày hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt nhất đối với hai tỷ muội họ vì đây là lần đầu tiên họ sống trong một khu rừng mà không có ai chăm sóc cho họ, họ đã biết cách tự lo cho bản thân và tự vệ trước những kẻ săn mồi hung ác ngoài kia. Thật là một trải nghiệm thực sự có ích cho hai chị em Băng Thanh cùng Băng Liên.
Sáng sớm hôm sau, hai chị em Băng Liên cùng Băng Thanh thức dậy, cả người tràn đầy một cảm giác thoải mái dễ chịu. Có vẻ như việc chiến đấu với những con quái vật trong khu rừng này giúp cho thực lực cả hai có tiến triển rõ rệt, cảm nhận được một vài khí mạch đã được đả thông một cách nhẹ nhàng. Thật đúng là một công đôi việc.
Giơ tay lên giải trừ đi khối Băng Tường nơi cửa hang, Băng Liên cùng Băng Thanh chậm rãi bước ra bên ngoài
Ánh nắng rực rỡ của ngày mới chiếu rọi xuyên qua tán cây xuống tới hai thân ảnh nhỏ bé của hai tỷ muội Băng Liên làm cho hai người bỗng chốc toả sáng như hai bông hoa tuyệt sắc trong khu rừng âm u ảm đạm này.
Từng bước tiến về phía trước theo hướng băng phù mà Băng Liên vừa triệu hồi chỉ dẫn, hai chị em Băng Thanh ung dung dạo bước trong khu rừng.
Tâm trạng đang rất tích cực vì liên tục phối hợp ăn ý với nhau hạ gục rất nhiều quái thú hung hãn làm cho hai tỷ muội họ có chút chủ quan.
Lần này là một con đại hùng (gấu lớn) xuất hiện chặn đường hai tỷ muội họ. Tuy con quái này sức mạnh cực kỳ ghê gớm nhưng dưới sự hợp sức liên thủ tấn công từ hai phía của hai chị em Băng Liên cũng nhanh chóng gục xuống vì bị đông cứng. Lúc này hai người bọn họ có thể nói là đã thuần thục vận dụng các chiêu thức cũng như ứng biến linh hoạt cho từng tình huống nhất định để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Trong lúc đó, tại một băng thất phía sau cung điện, có hai thân ảnh nữ nhân huyền ảo đứng trong làn hàn vụ dày đặc khiến cho nhân dạng của họ không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy được dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng cùng những đường cong đầy mê người lộ ra bên ngoài dưới lớp áo bó sát thân người.
“Hai đứa nó đã đạt tới cấp bậc nào rồi?” một giọng nữ âm trầm băng lãnh vang lên.
“Theo muội nghĩ, có lẽ giờ này cũng đã gần đạt tới Lục Sắc Tiểu Tiên cấp bậc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về đây chắn chắn sẽ thành công đột phá lên đến cấp bậc Lục Sắc Tiểu Tiên, đúng như tỷ mong đợi” một giọng nói yểu điệu thướt tha nhẹ nhàng cất lên.
“Vậy thì tốt, đợt thi tuyển vào Băng Tinh Các lần này có rất nhiều người tham dự mà trong số đó có vài đứa đã đạt tới Lục Sắc Tiểu Tiên rồi. Nếu hai tỷ muội chúng không đạt được cấp bậc tương tự thật khó có thể chiếm được một trong 3 vị trí đứng đầu.” giọng nói băng lãnh kia lại chậm rãi vang lên.
“ Muội rất có niềm tin vào hai nha đầu này, đặc biệt là Băng Liên, con bé rất sáng dạ và tiềm lực của nó có thể nói là vô hạn, biết đâu qua đợt khảo thí này con bé có thể chân chính hiển lộ thực lực của mình và giành vị trí quán quân thì sao?” giọng nói yêu kiều pha lẫn chút tự tin phát ra.
“ Ta cũng rất mong chờ điều đó” âm thanh trầm thấp khẽ vang lên.
Nghe qua cuộc nói chuyện giữa hai người thì có thể thấy một người là Băng Mị đại tổng quản, người đã trực tiếp dạy dỗ hai tỷ muội Băng Liên và Băng Thanh, người kia chắc hẳn là mẫu thân của hai nàng - Băng Tuyết!
Xem ra họ rất mong chờ màn thể hiện của Băng Liên và Băng Thanh tại lần khảo thí này.
Quay trở lại khu rừng, hai tỷ muội Băng Liên lúc này đã đi tới một khu vực đồi cao, từ đây có thể trông thấy tòa thành cách đây không xa, ước tính chỉ cần đi bộ thêm một ngày nữa là có thể đến nơi, có vẻ như cuộc hành trình của họ xem kết thúc một cách êm đẹp.
Vừa định bước tiếp về phía trước, Băng Liên chợt nghe thấy tiếng gió lướt qua rất nhanh phía sau lưng nàng, tiếng gió vút qua nơi nào thì nơi đó đều bị cắt một vết sâu và sắc bén. Cảnh tượng này khiến cho Băng Liên rùng mình vì sợ hãi, ngay lập tức nàng vung đôi tay lên triệu hồi ra Băng Tường chắn ngay sau lưng hai người.
Xoẹt, rắc rắc…!!!
Băng Tường vừa dựng lên liền bị một vết cắt bén ngót chém đứt làm đôi, lực chém mạnh đến nỗi cắt đứt luôn phần áo trước ngực Băng Liên để lộ ra một lớp da thịt trắng bóc bên trong.
“Lực chém thật khủng khiếp, tốc độ này cũng thật quá kinh khủng đi, không biết là quái thú nào lại có năng lực đáng sợ như vậy?” Băng Liên nhanh chóng áp chế nỗi sợ trong lòng xuống, chậm rãi phân tích đối thủ bí ẩn kia.
“Các ngươi dám tới lãnh địa của ta phá rối, đả thương đàn em của ta, thật đúng là chán sống rồi” một giọng nói phẫn nộ phát ra từ phía những bụi cây xung quanh.
“Là do bọn chúng gây sự với bọn ta trước, hai tỷ muội ta chỉ là đang trên đường về nhà thôi” Băng Thanh bực bội hét lớn.
“Không cần nhiều lời, hôm nay hai ngươi hãy để mạng lại đây đi” giọng nói ác độc vang lên.
Ngay sau tiếng nói đó, một bóng đen lao vút ra từ trong bụi cây, sát khí tỏa ra nồng nặc hướng tới Băng Thanh lao đến.
“Tưởng bổn cô nương sợ ngươi?” Băng Thanh mạnh mẽ hét lên, bàn tay nắm chặt lại bộc phát luồng khí lực màu vàng nhạt ra khắp cơ thể, sau đó ngưng tụ băng lực vào hai bàn tay sẵn sàng thi triển chiêu thức đáp trả.
Nhìn thấy luồng sáng màu vàng nhạt kia mạnh mẽ tuôn ra, hắc ảnh kia cũng không hề do dự, liền sau đó là một đòn chém đầy uy lực phóng ra về phía Băng Thanh.
Trước đó đã biết được sự nguy hiểm của đòn chém này, Băng Thanh không dại gì đương đầu trực tiếp với nó mà nhanh chóng thi triển Phi Tuyết Vô Ảnh né sang một bên sau đó vận băng lực vào bàn tay lao đến phía hắc ảnh kia.
“Tỷ tỷ, giúp muội giữ hắn lại” Băng Thanh hét lớn.
“Cứ giao cho tỷ” thanh âm nhẹ nhàng vang lên, lúc này Băng Liên cũng đã di chyển sang một bên, sau đó tiếp tục thi triển chiêu phối hợp quen thuộc với Băng Thanh.
“Sơ cấp kỹ năng khống chế: Băng Ngục!”
Ngay lập tức, bóng đen kia chợt bị một luồng băng lực bám lấy khiến cho tốc độ di chuyển chậm dần lại cuối cùng cả cơ thể đều ngưng lại trong giây lát.
“Hóa ra là người Băng Tộc, lại còn đạt đến Hoàng Sắc Tiểu Tiên cấp bậc, hèn chi lại kiêu ngạo như vậy” hắc ảnh thầm nhủ.
Lúc này chân thân của hắc ảnh kia đã hoàn toàn lộ diện. Hóa ra là một con đường lang (bọ ngựa) to lớn màu xanh lục, đôi cánh dài hơn sáu thước, hai chân trước chính là hai lưỡi đao to lớn và sắc bén, đây chính là thứ gây ra vết chém có uy lực kinh khủng kia, điều kỳ lạ là nó lại có thể nói tiếng người!
“Ngươi là một linh thú!” Băng Liên vội hét lên.
Nghe vậy Băng Thanh cũng kinh hãi ngưng đòn công kích lại rồi nhìn về phía con đường lang kia, nhớ lại lời dặn của Băng Mị làm cho nàng có chút lo sợ. Linh thú đến tột cùng là có năng lực đáng sợ gì?
“Không ngờ ngươi cũng biết đến sự tồn tại của linh thú bọn ta, tuổi còn nhỏ mà kiến thức khá lắm, nhưng tiếc là mạng các ngươi hôm nay phải để lại nơi này rồi” đường lang cười xảo quyệt nói.
Ngay sau đó, nó dùng sức toàn thân lắc mạnh một cái liền có thể thoát khỏi khống chế của Băng Ngục. Nhìn cảnh tượng này, hai chị em Băng Liên đều kinh ngạc.
Ánh mắt hai người nhanh chóng nhìn về phía người đối diện, sau đó Băng Liên nháy mắt hướng về phía băng phù phía trước ra hiệu đào tẩu, Băng Thanh thấy vậy cũng nhanh chóng gật đầu.
Thấy hai tỷ muội Băng Liên không có dấu hiệu tấn công, đường lang lập tức chớp thời cơ lao về phía Băng Thanh đứng gần hắn nhất, song đao đan vào nhau rồi vung mạnh về phía trước tạo thành một nhát chém hình chữ thập với kình lực cực mạnh lao về phía Băng Thanh.
“Băng Thanh chạy thôi” Băng Liên thấy gã đường lang kia hung hăng tấn công liền hét lớn.
Băng Thanh đứng đối diện cũng nhanh chóng thi triển bộ pháp Phi Tuyết Vô Ảnh lao nhanh về phía Băng Liên, thuận lợi né được đòn công kích của tên đường lang kia.
“Tốc độ không tồi, tuy nhiên so với ta còn kém một chút” đường lang cười nham hiểm.
Khi hai tỷ muội Băng Thanh đang thi triển Phi Tuyết Vô Ảnh để nhanh chóng chạy khỏi tên đường lang hung ác kia thì một thanh âm xé gió vang lên phía sau hai tỷ muội họ, càng lúc càng áp sát.
Nhận thấy tốc độ của đối thủ vượt trội hơn hai chị em nàng, Băng Liên liền xoay người lại hướng âm thanh đang điên cuồng phóng tới, một tay thi triển thuật hồi sức, tay còn lại thi triển Băng Ngục để cầm chân đối phương.
“Hừ, tưởng ta là con nít?” hừ lạnh một tiếng, đôi cánh to lớn của đường lang lập tức vỗ mạnh vài cái, luồng băng lực của Băng Liên liền bị đánh tan.
“Không ổn!” Băng Liên chợt biến sắc.
“Tiểu nha đầu, ngươi là kẻ đầu tiên” đường lang lao nhanh về phía Băng Thanh đang quay lưng chạy phía trước, thanh đao sáng loáng vung lên hướng về thân thể nhỏ bé kia bổ mạnh xuống.
Cảm nhận được luồng sát khí kinh khủng đang áp sát mình, Băng Thanh vội quay người lại thì nhận ra kình lực của thanh đao từ tên đường lang đang áp sát tới trước mặt. Một chút giận dữ chợt trào lên bên trong cơ thể Băng Thanh.
“Nếu đã không chạy được thì ta liều mạng với ngươi” Băng Thanh quát lớn.
Hai bàn tay lập tức vận toàn bộ băng lực trong cơ thể và khí lực ra bên ngoài tạo thành hai khối băng lực to lớn hơn bàn tay của Băng Thanh cả chục lần, nghiến răng vung hai bàn tay lên hướng thẳng về phía tên đường lang kia đánh tới.
Hai bên giao thủ toàn lực tất sẽ lưỡng bại câu thương!
Băng Liên bên cạnh vội nhanh chóng lao đến ứng tiếp Băng Thanh nhưng đã chậm, hai bên giao công, một cỗ kình lực cuồng bạo bùng phát ra khiến cho không gian xung quanh bị chấn động mạnh, khói bụi tung trời, cây cối trong bán kính năm thước đều bị thổi bay để lộ ra một khoảng đất trơ trụi lõm xuống sâu một trượng, cảnh tượng thật hãi hùng!
Khi khói bụi vừa tan, Băng Liên vội quan sát tìm kiếm dấu vết của Băng Thanh. Ngay lập tức nàng phát hiện ra Băng Thanh đang nằm phía dưới một gốc cây cách trung tâm vụ va chạm lúc nãy năm thước, trên ngực cô bé có một vết chém hình chữ thập khiến máu tươi chảy ra không ngừng, khuôn mặt Băng Thanh lúc này đã xanh xao, tái nhợt đi rất nhiều.
Băng Liên run rẩy khi thấy hình ảnh đó, không chần chừ liền lao nhanh tới bên cạnh Băng Thanh, vội thi triển trị liệu kỹ năng lên vết thương trên ngực của Băng Thanh, nhìn khuôn mặt tái mét và hơi thở nặng nhọc của Băng Thanh, Băng Liên tự trách bản thân vô dụng không thể bảo vệ tiểu muội của nàng, khiến cho cô bé phải chịu vết thương nặng như vậy. Một cảm giác ân hận và day dứt không ngừng tuôn trào trong lòng nàng.
Khi thấy miệng vết thương đã khép lại, máu cũng đã ngừng chảy, khuôn mặt Băng Thanh cũng đã bớt tái nhợt hơn lúc trước, lúc này Băng Liên mới khẽ thở phào.
“Không ngờ con nhóc này lại liều mạng như vậy, nhưng cuối cùng thì hai ngươi vẫn phải táng thân tại đây thôi” giọng nói có chút mệt nhọc vang lên từ phía xa.
Ánh mắt đầy lửa giận của Băng Liên hướng về phía phát ra thanh âm đáng ghét kia, thân thể nàng vội đứng dậy, khí lực trong người mạnh mẽ tán phát ra luồng hào quang màu vàng nhạt, băng nguyên trong cơ thể nàng cũng bị tâm trạng kích động làm cho lượng băng lực trào ra không kiểm soát khiến cho khắp người nàng tràn ngập hàn khí lạnh lẽo, nhiệt độ không khí xung quanh chợt giảm xuống nhanh chóng khiến cho khu vực này bỗng chốc tràn ngập hàn khí.
Nhận thấy sự biến đổi này trong không khí, gã đường lang kia cũng kinh ngạc trước năng lượng băng hệ của Băng Liên.
Trên ngực tên đường lang lúc này cũng bị lõm xuống hai chỗ mà hai chỗ lõm đó có hình hai bàn tay và xung quanh hai vết lõm đó đều bị bao phủ một lớp băng mỏng. Xem ra đòn công kích vừa rồi của Băng Thanh cũng khiến cho hắn phải chịu tổn thương không nhẹ.
“Xem ra ngươi không giống với nha đầu kia, có vẻ cơ thể của ngươi có chút khác biệt, nhưng dù sao thì kết cục của ngươi cũng vẫn như con bé kia thôi” đường lang tự tin nói.
“Súc sinh lắm lời, mau đến đây” thanh âm đầy phẫn nộ vang lên.
“Hừ, nhóc con ngạo mạn” đường lang hừ một tiếng rồi nhanh như chớp lao đến.
Băng Liên không nói gì, hai bàn tay ngập tràn hàn khí hướng về phía đường lang giơ lên, giọng nói lạnh lẽo phát ra.
“Sơ cấp kỹ năng khống chế - Băng Ngục”
“Ngu ngốc” đường lang mạnh mẽ vung đôi cánh lên tạo ra một đợt kình phong quét mạnh về phía Băng Liên giống như lần trước, cùng một chiêu thức sao lại có thể bị dính lần hai. Đường lang đắc chí cười nói.
Nhưng bất ngờ thay, cuồng phong do đường lang tạo ra lần này không thể thổi bay hết hàn khí xung quanh, trái lại nó lại bị băng lực thôn phệ rồi dần dần tan biến.
Ngay khi tên đường lang kia còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng kia thì đột nhiên cơ thể hắn liền cảm giác bị đông cứng lại, băng lực cuồng bạo xâm chiếm cơ thể hắn, biến chúng thành những khối băng tinh khiết, lạnh lẽo.
Cảm nhận được cơ thể đang dần hóa thành băng, đường lang mới nhận ra rằng băng lực trong chiêu thức lần này vượt xa uy lực của hai lần trước, ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào hóa giải được.
Hương vị tử vong đang lan dần khắp cơ thể, nỗi sợ hãi bắt đầu lộ rõ trên khuôn mặt đường lang kia, hắn quay về phía Băng Liên nhìn bằng ánh mắt khiếp sợ, đôi mắt Băng Liên bây giờ tỏa ra một luồng khí lam sắc đầy băng lãnh, khuôn mặt nàng không lộ chút cảm xúc giống như một vị thần chết sắp sửa ra tay kết liễu con mồi của mình.
Sau một thoáng ngập ngừng do dự, đường lang vội hét lớn:
“Nha đầu ngươi khá lắm, có thể khiến cho ta phải hiện ra linh thể của mình, lần sau gặp lại ta nhất định lấy mạng ngươi!”
Ngay sau tiếng hét lớn, từ trong cơ thể đường lang xuất hiện một luồng sáng trắng đục mang hình hài y hệt như thân xác của hắn, từ từ thoát ly khỏi thân xác, sau đó quay lưng định bay đi.
Thấy màn thoát thân này của đường lang, Băng Liên lúc đầu có chút bất ngờ nhưng sát ý trong lòng nàng vẫn không suy giảm, liền đạp chân xuống đất thi triển Phi Tuyết Vô Ảnh bay về hướng linh thể đang lơ lửng kia, hữu chưởng vung ra mang theo băng lực cùng khí lực ào ạt bay tới.
“Súc sinh, còn muốn chạy?
“Sơ cấp kỹ năng công kích: Huyền Băng Chưởng”
Vừa quay đầu lại phía sau lưng, đường lang chưa kịp phát ra một tiếng kêu liền bị băng chưởng kia một phát chấn cho hồn phi phách tán, linh thể của hắn cũng hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Nhìn thấy linh thể của gã đường lang kia bị đánh tan, Băng Liên lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một luồng hàn khí trong miệng, cả người lập tức trở nên vô lực té ngã ra mặt đất bất tỉnh.
Đột nhiên nữ nhi tóc tím chợt mở mắt ra, chính là Băng Liên. Lập tức mặt nước đang phẳng lặng liền xuất hiện ba động. Một luồng sáng màu cam chợt xuất hiện xung quanh cơ thể nữ nhi này, sau đó bỗng chuyển dần sang màu vàng nhạt.
Đúng lúc này thì Băng Liên giơ đôi tay lên không trung, một luồng khí lực màu vàng nhạt hung hãn phát tán ra không gian xung quanh khiến cho khu vực quanh đó đều bị chấn động dữ dội. Một cột nước cao tầm năm thước ngay tại vị trí đứng của Băng Liên mạnh mẽ bắn lên phía trên cao sau đó rơi xuống tạo thành một quang cảnh lung linh tuyệt mỹ.
Băng Liên đã chính thức tiến vào cấp bậc Hoàng Sắc Tiểu Tiên!
Ngay sau khi thành công tấn cấp, Băng Liên liền cảm thấy băng nguyên trong cơ thể như trở nên mềm mại hơn trước, cảm giác có thể dễ dàng điều khiển cỗ băng nguyên này đến mọi nơi trên cơ thể. Khí lực trong người cũng tăng lên rất nhiều. Với thực lực hiện giờ nàng có thể dễ dàng thi triển các chiêu thức đã học trước đây một cách dễ dàng hơn. Bàn tay khẽ mở ra, một làn khói băng lạnh lẽo xuất hiện, sau đó dưới sự khống chế của Băng Liên dần dần biến thành một đóa hoa sen tuyệt đẹp!
Tiểu Tiên Cảnh Giới - Cấp 3: Hoàng Sắc: có thể giúp cho bản thân vận dụng khí lực và năng lượng hệ một cách thành thục hơn qua đó giiúp cho việc thi triển các chiêu thức linh hoạt và đạt hiệu quả cao hơn. Ngoài ra có thể ngưng tụ băng lực thành dạng vật chất bên ngoài cơ thể.
Sau đó không lâu, Băng Thanh cũng nhanh chóng đột phá thành công, đạt đến cấp bậc Hoàng Sắc Tiểu Tiên như tỷ tỷ của nàng.
Hai tỷ muội nhìn nhau phấn khích cười nói vui vẻ, làm cho không khí trong băng sơn vốn lạnh lẽo, u ám nay trở nên có sinh khí và vui tươi hơn.
" Chúc mừng hai đứa đã đột phá thành công, bây giờ cũng là lúc chúng ta sẽ di chuyển đến địa điểm tu luyện cuối cùng, cũng là bài kiểm tra sau cùng ta muốn dành cho hai đứa" giọng nói có chút nghiêm nghị, Băng Mị nhìn hai tỷ muội nói.
Nghe vậy hai chị em Băng Liên cũng chợt ngẩn người. Bài kiểm tra cuối cùng là gì mà tại sao Băng Mị đại tổng quản lại trở nên nghiêm túc như vậy, thật khiến cho hai chị em không khỏi lo lắng.
Nhìn thấy vẻ mặt lo âu của hai nữ nhi kia, Băng Mị liền dịu giọng:
" Thực ra cũng không phải việc gì ghê gớm, chỉ là ta muốn hai đứa thực nghiệm trong hoàn cảnh thực tế. Có như vậy sau này khi thi đấu mới có kinh nghiệm đối phó với những tình huống bất ngờ phát sinh"
Thấy thái độ của Băng Mị đã thoải mái hơn trước, Băng Liên và Băng Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Nếu chỉ là đi thực chiến bên ngoài với sự giám sát của Băng Mị đại tổng quản thì cũng không phải là vấn đề gì nguy hiểm lắm.
" Bây giờ hai đứa mau nắm lấy tay ta, chúng ta phải tranh thủ đi sớm vì thời gian diễn ra kỳ thi vào Băng Tinh Các đã đến rất gần rồi, chỉ còn hơn một tháng nữa thôi" Băng Mị nhắc nhở.
Thấy Băng Mị nhắc tới thời gian còn lại chỉ hơn một tháng, hai tỷ muội Băng Thanh mới ngẩn người ra, không nghĩ tới thời gian họ ở đây mới đó mà đã hơn một tháng. Trong lòng hai tỷ muội chợt có chút khẩn trương.
Nhanh chóng tiến tới nắm chặt hai cánh tay mềm mại của Băng Mị, hai chị em Băng Liên liền vận khí lực bám chắc vào đó.
Thấy hai tỷ muội đã sẵn sàng, Băng Mị khẽ nhấc bàn chân lên đạp nhẹ vào khoảng không phía trước, trong nháy mắt cơ thể ba người lao vút đi, chưa tới một giây sau đã ra tới cửa thông đạo, kế đến liền đạp thêm một cái thứ hai thì thân thể liền vút bay đi về phía ngoại thành, nơi có một khu rừng rậm đầy bí ẩn mà từ trước đến giờ hai chị em Băng Liên chưa từng được đặt chân đến.
Sau một lúc phi thân trên không trung, Băng Mị đáp xuống một mảng rừng thưa thớt cây cối, chỉ có vài tảng đá nằm ngổn ngang xung quanh và một con suối nhỏ chảy qua nơi này. Cảnh tượng hết sức yên bình tạo cho người ta cảm giác thư thái, dễ chịu.
" Từ đây cách cổng thành khoảng năm ngày đi bộ, nếu muốn nhanh có thể dùng kỹ năng di chuyển nhưng ta khuyên hai đứa nên hạn chế lãng phí khí lực khi không cần thiết. Nếu vô tình bị mất phương hướng thì chỉ cần truyền một ít băng lực vào miếng băng phù này, nó sẽ chỉ hướng cho hai đứa về Băng Thành" Băng Mị âm trầm nói sau đó ném cho Băng Liên và Băng Thanh một mảnh băng phù có hình dáng như một bông hoa tuyết.
" Vậy giờ người không đi cùng tụi con sao? Hai tỷ muội con không biết chút gì về nơi này cả, làm sao có thể bình an quay về được?" Băng Liên có chút lo lắng hỏi.
" Nơi đây chủ yếu là các sinh vật sống bình thường thôi, với thực lực của hai đứa sẽ không có gì đáng ngại. Tuy nhiên cần lưu ý là xung quanh đây thỉnh thoảng cũng có xuất hiện linh thú cấp 1, nếu gặp chúng thì hãy mau chóng thi triển kỹ năng di chuyển mà chạy thật nhanh đi chỗ khác" Băng Mị cẩn thận căn dặn.
" Linh thú là gì vậy ạ? Làm sao con phân biệt được chúng với các sinh vật khác?" Băng Thanh cũng tò mò hỏi.
" Linh thú là dạng sinh vật sống nhưng có linh trí và linh thể. Nếu sinh vật đó nói được tiếng người và dùng kỹ năng đặc biệt tấn công các con thì đó chính là linh thú. Hiện giờ ta chỉ có thể nhắc nhở các con như vậy thôi, sau khi hai đứa hoàn thành bài kiểm tra này ta sẽ nói cho hai đứa nghe những thông tin liên quan đến linh thú, lúc đó ta đảm bảo hai đứa sẽ thích mê cho mà xem" Băng Mị vui vẻ giải thích.
Nghe vậy hai chị em Băng Thanh liền trở nên phấn khởi hơn, đối với linh thú này họ có sự hiếu kỳ không nhỏ nên sau chuyến này nhất định phải bắt Băng Mị đại tổng quản kể hết cho họ nghe.
Trong lúc hai tỷ muội Băng Liên mãi mê bàn tán về chủ đề linh thú, khi quay lại nhìn thì tại vị trí trước đó của Băng Mị giờ đã không còn bóng người. Hai tỷ muội hiểu rõ, bài kiểm tra chính thức đã bắt đầu!
Băng Liên truyền băng lực vào miếng băng phù, ngay lập tức nó liền phát ra ánh sáng màu lam nhạt, sau đó lơ lửng trên không rồi xoay về hướng Băng Thành từ từ bay tới.
Hai chị em Băng Thanh liền thở phào nhẹ nhõm, nếu đã có băng phù chỉ đường thì việc trở về thành cũng không quá khó khăn.
Hai tỷ muội sau đó liền đi theo mảnh băng phù kia, cẩn thận tiến vào bên trong khu rừng.
Băng Liên đi bên cạnh nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của Băng Thanh, nàng thân là tỷ tỷ nên tuyệt đối không để bất cứ chuyện gì xảy ra với tiểu muội của nàng.
Sau một lúc len lỏi trong khu rừng rậm, bỗng một tiếng gầm đáng sợ vang lên làm hai chị em Băng Liên cảnh giác. Khí lực cùng băng lực nhanh chóng tràn ra bao phủ lấy hai bàn tay ngọc xinh xắn, tư thế luôn sẵn sàng ứng phó với sự công kích từ mọi phía. Lúc này hai chị em Băng Liên cùng Băng Thanh đứng tựa lưng vào nhau, chăm chú quan sát động tĩnh từ tứ phía.
Từ trong bụi rậm, một bóng đen vụt ra cùng một mùi máu tanh nồng nặc trộn lẫn trong không khí khiến cho hai tỷ muội cảm giác như muốn buồn nôn.
Bóng đen vừa dừng lại trước mặt hai người họ thì hiện rõ ra là một con hổ to lớn cao hơn ba thước, dài hơn bảy thước với bộ lông xù xì hôi hám cùng một cái miệng to lớn chứa đầy răng nanh nhọn hoắt. Xung quanh miệng của nó vẫn còn dấu vết máu sót lại, chắc có lẽ nó vừa ăn thịt một con mồi xấu xố nào đó xong thì đánh hơi thấy mùi thơm phát ra từ hai nữ nhân này. Ánh mắt hung hãn, thèm khát nhìn chằm chằm vào hai nữ nhân trước mặt, từng giọt nước dãi chảy dài xuống cái miệng đáng sợ của nó.
Vừa trông thấy con hổ to lớn đáng sợ xuất hiện, hai tỷ muội có chút giật mình, sau đó Băng Liên nhớ đến lời dặn của Băng Mị liền lên tiếng hỏi:
" Ngươi tại sao lại chặn đường bọn ta?"
Đáp lại câu hỏi đó, con hổ điên cuồng lao tới giơ bàn chân trước cùng móng vuốt sắc nhọn hung hăng nhắm vào Băng Liên đánh tới.
Nhanh như chớp, Băng Liên vung hai tay lên cao rồi kéo mạnh xuống dưới tạo thành một bức tường băng kiên cố.
" Sơ cấp kỹ năng phòng ngự - Băng Tường"
Đòn tấn công của con mãnh hổ kia va vào khối băng tường kiên cố liền phát ra một tiếng rầm thật lớn, sau đó con hổ có vẻ đau đớn nhảy lui về phía sau, bàn chân trước lúc nãy dùng để tấn công giờ đây có dấu hiệu bị đông cứng lại, cả bàn chân liền xuất hiện những mảng trắng như tuyết. Nó gầm lên đau đớn, ánh mắt lúc này trở nên điên cuồng hơn trước, căm phẫn nhìn về phía Băng Liên gầm gừ.
" Xem ra con thú này không phải linh thú, vậy thì tốt để ta thử kết hợp bộ chiêu thức được học lúc trước xử lý con quái này" trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, Băng Liên thầm nhủ.
Lập tức thi triển chiêu thức Băng Tâm Quang Phục lên cơ thể để hồi sức, Băng Liên quay sang nói nhỏ với Băng Thanh kế hoạch của nàng, sau đó hai tỷ muội liền lập tức hành động.
" Băng Thanh, lên" Băng Liên đột nhiên quát lớn.
Băng Thanh sau lưng nghe thấy tiếng của tỷ tỷ nàng liền nhanh chóng vận băng lực vào hữu chưởng, một lượng băng lực to lớn mạnh mẽ trào ra bao quanh hữu chưởng của Băng Thanh sau đó nàng liền thi triển chiêu thức Phi Tuyết Vô Ảnh nhanh chóng lao tới hướng con hổ đang bị Băng Liên đánh lạc hướng bên kia.
Cảm giác được hàn khí dữ dội đang ập đến, theo bản năng con hổ kia liền quay đầu lại phía có nguy hiểm đang lao tới, ngay lúc nó vừa định giơ hai bàn chân trước lên chống đỡ thì chợt thấy cả bốn chân của nó đang bị đóng băng dính chặt dưới mặt đất. Phía sau lưng nó, Băng Liên vừa thi triển xong một chiêu thức.
" Sơ cấp kỹ năng khống chế: Băng Ngục"
Chiêu thức này nằm trong bộ kỹ năng khống chế, chuyên dùng để phối hợp với kỹ năng tấn công giúp gia tăng tỉ lệ thành công khi công kích mục tiêu, là kỹ năng mà Băng Liên rất ưng ý vì nó vừa có thế phối hợp tấn công vừa có thể hỗ trợ khi đào tẩu.
Ngay đúng lúc con hổ đáng thương đang không biết phải làm sao thì chưởng lực kia của Băng Thanh đã dũng mãnh đánh vào chính giữa đầu của nó.
"Sơ cấp kỹ năng tấn công: Huyền Băng Chưởng"
Băng lực phát ra làm cho con hổ chỉ trong chớp mắt đã bị đông cứng lại, toàn thân nó bây giờ phủ đều một màu trắng lạnh lẽo, tang thương.
Thấy đòn phối hợp cực kỳ ăn ý của hai tỷ muội họ thành công mỹ mãn, Băng Liên cùng Băng Thanh chạy lại ôm lấy nhau vui mừng nhảy lên hò reo đầy phấn khích. Hai người họ quả thật phối hợp với nhau rất ăn ý.
Sau màn ăn mừng chiến thắng đầu tiên, hai tỷ muội họ lại tiếp tục lên đường. Trên đường đi thỉnh thoảng cũng gặp vài con quái hung hăng chặn đường nhưng kết cục của chúng cuối cùng đều trở thành những khối tượng băng sống động như con hổ lúc nãy.
Tối đến, hai chị em Băng Liên kiếm một cái hang nhỏ, lấy ra trái cây mà hai tỷ muội họ trên đường đi thu hái được để ăn. Sau khi ăn no, Băng Liên trước tiên thu hồi tấm băng phù sau đó cẩn thận thi triển Băng Tường để khoá chặt cửa hang lại rồi mới yên tâm ôm Băng Thanh ngủ thiếp đi. Ngày hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt nhất đối với hai tỷ muội họ vì đây là lần đầu tiên họ sống trong một khu rừng mà không có ai chăm sóc cho họ, họ đã biết cách tự lo cho bản thân và tự vệ trước những kẻ săn mồi hung ác ngoài kia. Thật là một trải nghiệm thực sự có ích cho hai chị em Băng Thanh cùng Băng Liên.
Sáng sớm hôm sau, hai chị em Băng Liên cùng Băng Thanh thức dậy, cả người tràn đầy một cảm giác thoải mái dễ chịu. Có vẻ như việc chiến đấu với những con quái vật trong khu rừng này giúp cho thực lực cả hai có tiến triển rõ rệt, cảm nhận được một vài khí mạch đã được đả thông một cách nhẹ nhàng. Thật đúng là một công đôi việc.
Giơ tay lên giải trừ đi khối Băng Tường nơi cửa hang, Băng Liên cùng Băng Thanh chậm rãi bước ra bên ngoài
Ánh nắng rực rỡ của ngày mới chiếu rọi xuyên qua tán cây xuống tới hai thân ảnh nhỏ bé của hai tỷ muội Băng Liên làm cho hai người bỗng chốc toả sáng như hai bông hoa tuyệt sắc trong khu rừng âm u ảm đạm này.
Từng bước tiến về phía trước theo hướng băng phù mà Băng Liên vừa triệu hồi chỉ dẫn, hai chị em Băng Thanh ung dung dạo bước trong khu rừng.
Tâm trạng đang rất tích cực vì liên tục phối hợp ăn ý với nhau hạ gục rất nhiều quái thú hung hãn làm cho hai tỷ muội họ có chút chủ quan.
Lần này là một con đại hùng (gấu lớn) xuất hiện chặn đường hai tỷ muội họ. Tuy con quái này sức mạnh cực kỳ ghê gớm nhưng dưới sự hợp sức liên thủ tấn công từ hai phía của hai chị em Băng Liên cũng nhanh chóng gục xuống vì bị đông cứng. Lúc này hai người bọn họ có thể nói là đã thuần thục vận dụng các chiêu thức cũng như ứng biến linh hoạt cho từng tình huống nhất định để đạt được hiệu quả tốt nhất.
Trong lúc đó, tại một băng thất phía sau cung điện, có hai thân ảnh nữ nhân huyền ảo đứng trong làn hàn vụ dày đặc khiến cho nhân dạng của họ không thể nhìn rõ được, chỉ có thể thấy được dáng điệu uyển chuyển nhẹ nhàng cùng những đường cong đầy mê người lộ ra bên ngoài dưới lớp áo bó sát thân người.
“Hai đứa nó đã đạt tới cấp bậc nào rồi?” một giọng nữ âm trầm băng lãnh vang lên.
“Theo muội nghĩ, có lẽ giờ này cũng đã gần đạt tới Lục Sắc Tiểu Tiên cấp bậc, sau khi hoàn thành nhiệm vụ và quay trở về đây chắn chắn sẽ thành công đột phá lên đến cấp bậc Lục Sắc Tiểu Tiên, đúng như tỷ mong đợi” một giọng nói yểu điệu thướt tha nhẹ nhàng cất lên.
“Vậy thì tốt, đợt thi tuyển vào Băng Tinh Các lần này có rất nhiều người tham dự mà trong số đó có vài đứa đã đạt tới Lục Sắc Tiểu Tiên rồi. Nếu hai tỷ muội chúng không đạt được cấp bậc tương tự thật khó có thể chiếm được một trong 3 vị trí đứng đầu.” giọng nói băng lãnh kia lại chậm rãi vang lên.
“ Muội rất có niềm tin vào hai nha đầu này, đặc biệt là Băng Liên, con bé rất sáng dạ và tiềm lực của nó có thể nói là vô hạn, biết đâu qua đợt khảo thí này con bé có thể chân chính hiển lộ thực lực của mình và giành vị trí quán quân thì sao?” giọng nói yêu kiều pha lẫn chút tự tin phát ra.
“ Ta cũng rất mong chờ điều đó” âm thanh trầm thấp khẽ vang lên.
Nghe qua cuộc nói chuyện giữa hai người thì có thể thấy một người là Băng Mị đại tổng quản, người đã trực tiếp dạy dỗ hai tỷ muội Băng Liên và Băng Thanh, người kia chắc hẳn là mẫu thân của hai nàng - Băng Tuyết!
Xem ra họ rất mong chờ màn thể hiện của Băng Liên và Băng Thanh tại lần khảo thí này.
Quay trở lại khu rừng, hai tỷ muội Băng Liên lúc này đã đi tới một khu vực đồi cao, từ đây có thể trông thấy tòa thành cách đây không xa, ước tính chỉ cần đi bộ thêm một ngày nữa là có thể đến nơi, có vẻ như cuộc hành trình của họ xem kết thúc một cách êm đẹp.
Vừa định bước tiếp về phía trước, Băng Liên chợt nghe thấy tiếng gió lướt qua rất nhanh phía sau lưng nàng, tiếng gió vút qua nơi nào thì nơi đó đều bị cắt một vết sâu và sắc bén. Cảnh tượng này khiến cho Băng Liên rùng mình vì sợ hãi, ngay lập tức nàng vung đôi tay lên triệu hồi ra Băng Tường chắn ngay sau lưng hai người.
Xoẹt, rắc rắc…!!!
Băng Tường vừa dựng lên liền bị một vết cắt bén ngót chém đứt làm đôi, lực chém mạnh đến nỗi cắt đứt luôn phần áo trước ngực Băng Liên để lộ ra một lớp da thịt trắng bóc bên trong.
“Lực chém thật khủng khiếp, tốc độ này cũng thật quá kinh khủng đi, không biết là quái thú nào lại có năng lực đáng sợ như vậy?” Băng Liên nhanh chóng áp chế nỗi sợ trong lòng xuống, chậm rãi phân tích đối thủ bí ẩn kia.
“Các ngươi dám tới lãnh địa của ta phá rối, đả thương đàn em của ta, thật đúng là chán sống rồi” một giọng nói phẫn nộ phát ra từ phía những bụi cây xung quanh.
“Là do bọn chúng gây sự với bọn ta trước, hai tỷ muội ta chỉ là đang trên đường về nhà thôi” Băng Thanh bực bội hét lớn.
“Không cần nhiều lời, hôm nay hai ngươi hãy để mạng lại đây đi” giọng nói ác độc vang lên.
Ngay sau tiếng nói đó, một bóng đen lao vút ra từ trong bụi cây, sát khí tỏa ra nồng nặc hướng tới Băng Thanh lao đến.
“Tưởng bổn cô nương sợ ngươi?” Băng Thanh mạnh mẽ hét lên, bàn tay nắm chặt lại bộc phát luồng khí lực màu vàng nhạt ra khắp cơ thể, sau đó ngưng tụ băng lực vào hai bàn tay sẵn sàng thi triển chiêu thức đáp trả.
Nhìn thấy luồng sáng màu vàng nhạt kia mạnh mẽ tuôn ra, hắc ảnh kia cũng không hề do dự, liền sau đó là một đòn chém đầy uy lực phóng ra về phía Băng Thanh.
Trước đó đã biết được sự nguy hiểm của đòn chém này, Băng Thanh không dại gì đương đầu trực tiếp với nó mà nhanh chóng thi triển Phi Tuyết Vô Ảnh né sang một bên sau đó vận băng lực vào bàn tay lao đến phía hắc ảnh kia.
“Tỷ tỷ, giúp muội giữ hắn lại” Băng Thanh hét lớn.
“Cứ giao cho tỷ” thanh âm nhẹ nhàng vang lên, lúc này Băng Liên cũng đã di chyển sang một bên, sau đó tiếp tục thi triển chiêu phối hợp quen thuộc với Băng Thanh.
“Sơ cấp kỹ năng khống chế: Băng Ngục!”
Ngay lập tức, bóng đen kia chợt bị một luồng băng lực bám lấy khiến cho tốc độ di chuyển chậm dần lại cuối cùng cả cơ thể đều ngưng lại trong giây lát.
“Hóa ra là người Băng Tộc, lại còn đạt đến Hoàng Sắc Tiểu Tiên cấp bậc, hèn chi lại kiêu ngạo như vậy” hắc ảnh thầm nhủ.
Lúc này chân thân của hắc ảnh kia đã hoàn toàn lộ diện. Hóa ra là một con đường lang (bọ ngựa) to lớn màu xanh lục, đôi cánh dài hơn sáu thước, hai chân trước chính là hai lưỡi đao to lớn và sắc bén, đây chính là thứ gây ra vết chém có uy lực kinh khủng kia, điều kỳ lạ là nó lại có thể nói tiếng người!
“Ngươi là một linh thú!” Băng Liên vội hét lên.
Nghe vậy Băng Thanh cũng kinh hãi ngưng đòn công kích lại rồi nhìn về phía con đường lang kia, nhớ lại lời dặn của Băng Mị làm cho nàng có chút lo sợ. Linh thú đến tột cùng là có năng lực đáng sợ gì?
“Không ngờ ngươi cũng biết đến sự tồn tại của linh thú bọn ta, tuổi còn nhỏ mà kiến thức khá lắm, nhưng tiếc là mạng các ngươi hôm nay phải để lại nơi này rồi” đường lang cười xảo quyệt nói.
Ngay sau đó, nó dùng sức toàn thân lắc mạnh một cái liền có thể thoát khỏi khống chế của Băng Ngục. Nhìn cảnh tượng này, hai chị em Băng Liên đều kinh ngạc.
Ánh mắt hai người nhanh chóng nhìn về phía người đối diện, sau đó Băng Liên nháy mắt hướng về phía băng phù phía trước ra hiệu đào tẩu, Băng Thanh thấy vậy cũng nhanh chóng gật đầu.
Thấy hai tỷ muội Băng Liên không có dấu hiệu tấn công, đường lang lập tức chớp thời cơ lao về phía Băng Thanh đứng gần hắn nhất, song đao đan vào nhau rồi vung mạnh về phía trước tạo thành một nhát chém hình chữ thập với kình lực cực mạnh lao về phía Băng Thanh.
“Băng Thanh chạy thôi” Băng Liên thấy gã đường lang kia hung hăng tấn công liền hét lớn.
Băng Thanh đứng đối diện cũng nhanh chóng thi triển bộ pháp Phi Tuyết Vô Ảnh lao nhanh về phía Băng Liên, thuận lợi né được đòn công kích của tên đường lang kia.
“Tốc độ không tồi, tuy nhiên so với ta còn kém một chút” đường lang cười nham hiểm.
Khi hai tỷ muội Băng Thanh đang thi triển Phi Tuyết Vô Ảnh để nhanh chóng chạy khỏi tên đường lang hung ác kia thì một thanh âm xé gió vang lên phía sau hai tỷ muội họ, càng lúc càng áp sát.
Nhận thấy tốc độ của đối thủ vượt trội hơn hai chị em nàng, Băng Liên liền xoay người lại hướng âm thanh đang điên cuồng phóng tới, một tay thi triển thuật hồi sức, tay còn lại thi triển Băng Ngục để cầm chân đối phương.
“Hừ, tưởng ta là con nít?” hừ lạnh một tiếng, đôi cánh to lớn của đường lang lập tức vỗ mạnh vài cái, luồng băng lực của Băng Liên liền bị đánh tan.
“Không ổn!” Băng Liên chợt biến sắc.
“Tiểu nha đầu, ngươi là kẻ đầu tiên” đường lang lao nhanh về phía Băng Thanh đang quay lưng chạy phía trước, thanh đao sáng loáng vung lên hướng về thân thể nhỏ bé kia bổ mạnh xuống.
Cảm nhận được luồng sát khí kinh khủng đang áp sát mình, Băng Thanh vội quay người lại thì nhận ra kình lực của thanh đao từ tên đường lang đang áp sát tới trước mặt. Một chút giận dữ chợt trào lên bên trong cơ thể Băng Thanh.
“Nếu đã không chạy được thì ta liều mạng với ngươi” Băng Thanh quát lớn.
Hai bàn tay lập tức vận toàn bộ băng lực trong cơ thể và khí lực ra bên ngoài tạo thành hai khối băng lực to lớn hơn bàn tay của Băng Thanh cả chục lần, nghiến răng vung hai bàn tay lên hướng thẳng về phía tên đường lang kia đánh tới.
Hai bên giao thủ toàn lực tất sẽ lưỡng bại câu thương!
Băng Liên bên cạnh vội nhanh chóng lao đến ứng tiếp Băng Thanh nhưng đã chậm, hai bên giao công, một cỗ kình lực cuồng bạo bùng phát ra khiến cho không gian xung quanh bị chấn động mạnh, khói bụi tung trời, cây cối trong bán kính năm thước đều bị thổi bay để lộ ra một khoảng đất trơ trụi lõm xuống sâu một trượng, cảnh tượng thật hãi hùng!
Khi khói bụi vừa tan, Băng Liên vội quan sát tìm kiếm dấu vết của Băng Thanh. Ngay lập tức nàng phát hiện ra Băng Thanh đang nằm phía dưới một gốc cây cách trung tâm vụ va chạm lúc nãy năm thước, trên ngực cô bé có một vết chém hình chữ thập khiến máu tươi chảy ra không ngừng, khuôn mặt Băng Thanh lúc này đã xanh xao, tái nhợt đi rất nhiều.
Băng Liên run rẩy khi thấy hình ảnh đó, không chần chừ liền lao nhanh tới bên cạnh Băng Thanh, vội thi triển trị liệu kỹ năng lên vết thương trên ngực của Băng Thanh, nhìn khuôn mặt tái mét và hơi thở nặng nhọc của Băng Thanh, Băng Liên tự trách bản thân vô dụng không thể bảo vệ tiểu muội của nàng, khiến cho cô bé phải chịu vết thương nặng như vậy. Một cảm giác ân hận và day dứt không ngừng tuôn trào trong lòng nàng.
Khi thấy miệng vết thương đã khép lại, máu cũng đã ngừng chảy, khuôn mặt Băng Thanh cũng đã bớt tái nhợt hơn lúc trước, lúc này Băng Liên mới khẽ thở phào.
“Không ngờ con nhóc này lại liều mạng như vậy, nhưng cuối cùng thì hai ngươi vẫn phải táng thân tại đây thôi” giọng nói có chút mệt nhọc vang lên từ phía xa.
Ánh mắt đầy lửa giận của Băng Liên hướng về phía phát ra thanh âm đáng ghét kia, thân thể nàng vội đứng dậy, khí lực trong người mạnh mẽ tán phát ra luồng hào quang màu vàng nhạt, băng nguyên trong cơ thể nàng cũng bị tâm trạng kích động làm cho lượng băng lực trào ra không kiểm soát khiến cho khắp người nàng tràn ngập hàn khí lạnh lẽo, nhiệt độ không khí xung quanh chợt giảm xuống nhanh chóng khiến cho khu vực này bỗng chốc tràn ngập hàn khí.
Nhận thấy sự biến đổi này trong không khí, gã đường lang kia cũng kinh ngạc trước năng lượng băng hệ của Băng Liên.
Trên ngực tên đường lang lúc này cũng bị lõm xuống hai chỗ mà hai chỗ lõm đó có hình hai bàn tay và xung quanh hai vết lõm đó đều bị bao phủ một lớp băng mỏng. Xem ra đòn công kích vừa rồi của Băng Thanh cũng khiến cho hắn phải chịu tổn thương không nhẹ.
“Xem ra ngươi không giống với nha đầu kia, có vẻ cơ thể của ngươi có chút khác biệt, nhưng dù sao thì kết cục của ngươi cũng vẫn như con bé kia thôi” đường lang tự tin nói.
“Súc sinh lắm lời, mau đến đây” thanh âm đầy phẫn nộ vang lên.
“Hừ, nhóc con ngạo mạn” đường lang hừ một tiếng rồi nhanh như chớp lao đến.
Băng Liên không nói gì, hai bàn tay ngập tràn hàn khí hướng về phía đường lang giơ lên, giọng nói lạnh lẽo phát ra.
“Sơ cấp kỹ năng khống chế - Băng Ngục”
“Ngu ngốc” đường lang mạnh mẽ vung đôi cánh lên tạo ra một đợt kình phong quét mạnh về phía Băng Liên giống như lần trước, cùng một chiêu thức sao lại có thể bị dính lần hai. Đường lang đắc chí cười nói.
Nhưng bất ngờ thay, cuồng phong do đường lang tạo ra lần này không thể thổi bay hết hàn khí xung quanh, trái lại nó lại bị băng lực thôn phệ rồi dần dần tan biến.
Ngay khi tên đường lang kia còn đang ngỡ ngàng trước cảnh tượng kia thì đột nhiên cơ thể hắn liền cảm giác bị đông cứng lại, băng lực cuồng bạo xâm chiếm cơ thể hắn, biến chúng thành những khối băng tinh khiết, lạnh lẽo.
Cảm nhận được cơ thể đang dần hóa thành băng, đường lang mới nhận ra rằng băng lực trong chiêu thức lần này vượt xa uy lực của hai lần trước, ngay cả bản thân hắn cũng không có cách nào hóa giải được.
Hương vị tử vong đang lan dần khắp cơ thể, nỗi sợ hãi bắt đầu lộ rõ trên khuôn mặt đường lang kia, hắn quay về phía Băng Liên nhìn bằng ánh mắt khiếp sợ, đôi mắt Băng Liên bây giờ tỏa ra một luồng khí lam sắc đầy băng lãnh, khuôn mặt nàng không lộ chút cảm xúc giống như một vị thần chết sắp sửa ra tay kết liễu con mồi của mình.
Sau một thoáng ngập ngừng do dự, đường lang vội hét lớn:
“Nha đầu ngươi khá lắm, có thể khiến cho ta phải hiện ra linh thể của mình, lần sau gặp lại ta nhất định lấy mạng ngươi!”
Ngay sau tiếng hét lớn, từ trong cơ thể đường lang xuất hiện một luồng sáng trắng đục mang hình hài y hệt như thân xác của hắn, từ từ thoát ly khỏi thân xác, sau đó quay lưng định bay đi.
Thấy màn thoát thân này của đường lang, Băng Liên lúc đầu có chút bất ngờ nhưng sát ý trong lòng nàng vẫn không suy giảm, liền đạp chân xuống đất thi triển Phi Tuyết Vô Ảnh bay về hướng linh thể đang lơ lửng kia, hữu chưởng vung ra mang theo băng lực cùng khí lực ào ạt bay tới.
“Súc sinh, còn muốn chạy?
“Sơ cấp kỹ năng công kích: Huyền Băng Chưởng”
Vừa quay đầu lại phía sau lưng, đường lang chưa kịp phát ra một tiếng kêu liền bị băng chưởng kia một phát chấn cho hồn phi phách tán, linh thể của hắn cũng hoàn toàn tan biến vào hư vô.
Nhìn thấy linh thể của gã đường lang kia bị đánh tan, Băng Liên lúc này mới nhẹ nhõm thở ra một luồng hàn khí trong miệng, cả người lập tức trở nên vô lực té ngã ra mặt đất bất tỉnh.