Chương 14
Sau khi gõ cửa Lâm Tri Dạng đứng đợi vài giây, bên trong không có chút động tĩnh gì, cô trực tiếp thử vặn tay nắm cửa, nhưng cửa bị khóa trái.
Úc Triệt tắm rửa không có thói quen khóa trái cửa, cho dù bị Lâm Tri Dạng đột nhiên xông vào phòng tắm vài lần, cũng không có cố ý khóa cửa lại.
Lâm Tri Dạng nhíu mày, bất an từ đáy lòng dâng lên khiến tay chân cô lạnh lẽo, nâng cao âm lượng, khẩn trương mà gọi: "Úc Triệt?"
Không người trả lời.
"Nếu chị không mở cửa," rõ ràng biết Úc Triệt không đến mức làm gì ngu ngốc, sẽ không có nguy hiểm, nhưng Lâm Tri Dạng càng không thấy được nàng, lòng càng hoảng hốt: "Em liền phá khóa đấy."
Như thể không muốn cùng cô dây dưa nữa, thanh âm lạnh lẽo nặng nề từ bên trong truyền ra: "Tôi muốn tắm."
Nghe nàng chịu nói chuyện, Lâm Tri Dạng hơi hơi an tâm, ngữ khí chậm chạp cùng nàng thương lượng: "Không phải còn chưa tắm sau, mở cửa nha, được không?"
Im lặng chốc lát, Úc Triệt từ bên trong mở cửa phòng tắm, ánh đèn sáng chíu chiếu khuôn mặt tái nhợt mỏi mệt của nàng. Nàng không có chút biểu cảm, nhưng đuôi mắt thoáng phiếm hồng, lông mi không tự chủ được mà run lên, nhìn rất đáng thương.
Úc Triệt quần áo chỉnh tề, cùng lúc vào cửa không gì khác biệt. Đống quần áo vừa mới ôm vào, nay vẫn còn nguyên trên giá để đồ.
Nàng ở bên trong vài phút, tựa hồ cái gì cũng không có làm.
Lâm Tri Dạng đến nắm lấy tay nàng, Úc Triệt theo bản năng muốn tránh, cô kiên định không buông tay: "Xảy ra chuyện gì sao? Chị có thể nói cho em."
Âm sắc thường ngày của cô luôn trong trẻo tươi sáng, thời điểm nói chuyện nghiêm túc giọng thường trầm xuống, khiến cho cô trở nên đặc biệt hấp dẫn dụ hoặc.
Úc Triệt ảm đạm không nói, không kiên nhẫn mà giãy giụa, đi ra ngoài: "Không có chuyện gì, nhưng tôi muốn về."
Lâm Tri Dạng theo đuôi nàng trở lại phòng, trong lòng ngưng trệ: "Chị về đâu?"
"Về nhà." Úc Triệt đi vài bước, cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, cúi thấp đầu. Giọng nói như mệt mỏi đến cùng cực: "Tôi đêm nay không muốn ở lại đây."
Lâm Tri Dạng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Úc Triệt có chứng khiến phích, nàng sẽ không bao giờ ngồi trên giường mà chưa thay quần áo.
"Tại sao?" Tâm trạng chùng xuống, nhưng cô vẫn muốn kéo tâm trạng Úc Triệt lên, cô ngồi xổm trước mặt nàng: "Ngày hôm qua không có chuyện gì quan trọng mà lại đổi sang hôm nay, cho nên chị không vui sao?"
"Em xin lỗi, em biết em không nên tùy ý quấy rầy kế hoạch sinh hoạt của chị. Nhưng bạn em đã rất nhiều năm không trở về rồi, em muốn tự mình đi đón cậu ấy, giúp lòng cậu ấy dễ chịu hơn một chút."
Úc Triệt không đáp, nhưng khi nghe thấy câu này, phảng phất như hoàn hồn, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng không hề có chút ý đùa, còn chân thành dỗ dành: "Nếu em làm chị không vui, chị có thể mắng em hai ba câu, rồi cho em biết lí do được không. Chị đừng lén chịu đừng, làm bản thân khổ sở, bởi vì chị khổ sở, thì em cũng khổ sở."
"Em muốn những lúc chị ở bên cạnh em, đều có thể vui vẻ hơn một chút."
Cuộc sống của Úc Triệt không hề dễ dàng, Lâm Tri Dạng thích viết nhật kí, điểm này cho thấy cô phải có mắt quan sát. Đứng ở góc độ của người khác, nàng là một giáo sư đại học, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, gia cảnh hậu đãi, không nên có uẩn khúc luẩn quẩn trong lòng mới phải.
Nhưng Lâm Tri Dạng biết, Úc Triệt có.
Nàng có đôi khi sẽ mơ thấy ác mộng, nửa đêm bỗng nhiên mồ hôi đổ đầy đầu mà giật mình tỉnh lại, sau đó rốt cuộc không ngủ lại được nữa.
Lâm Tri Dạng phát hiện hơn hai lần, đành dùng chút phương pháp kỳ kỳ quái quái giúp nàng, làm nàng không thể không ngủ.
Nếu không phát hiện thì sao?
Vẻ mặt lạnh như băng luôn tận lực che giấu những cảm xúc tiêu cực, bên dưới giương mặt vô cảm ấy, là sự chống cự và bài xích hết thảy.
Lúc đầu nàng cũng bài xích Lâm Tri Dạng, nhưng Lâm Tri Dạng biết mình lớn lên không tệ, lại có tài dỗ người ta vui vẻ. Úc Triệt có thể vì thế đã thay đổi suy nghĩ.
Nàng không nhất định muốn cô, nhưng trước mắt là vừa luyến tiếc vừa không muốn cô.
Lâm Tri Dạng thích trêu chọc nàng, thích chọc nàng giận, thích cố ý giày vò nàng, cho dù đó là cười, khó chịu, hay là mất không chế đều được. Nhưng xin chỉ cần nàng đừng mỗi ngày đều vô cảm, mỗi ngày đều sống bất cần như vậy.
Úc Triệt trước mặt cô bây giờ chính là Úc Triệt mà cô sợ nhất, cô tình nguyện nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nàng, còn hơn nhìn dáng vẻ thần hồn lạc phách này.
Lòng bàn tay của Lâm Tri Dạng vô cùng ấm áp, giống như ánh mặt trời muốn hòa tan nàng, lời nói của cô có lực hấp dẫn rất lớn. Úc Triệt cực lực muốn thuyết phục chính mình, Lâm Tri Dạng dịu dàng trước mắt là thật, tình cảm của cô cũng là thật.
Nhưng Úc Triệt lại khẽ động khóe môi, thấp giọng nói: "Nếu bên cạnh em có người khác, liền đừng tới tìm tôi nói lời âu yếm."
Nàng cho rằng mình có thể chấp nhận tình cảm không thuần túy, chỉ cần nàng không coi điều đó là thật, không so đo, liền sẽ không cảm thấy khó chịu.
Nhưng không phải, mỗi câu Lâm Tri Dạng nói cho nàng đều là sự thật, nàng cũng rất khó khống chế được tính chiếm hữu của mình đối với Lâm Tri Dạng.
Người này quá tốt đẹp, giống như ánh mặt trời bao phủ như điều không tốt đẹp trong mơ của nàng, giúp nàng đuổi đi vô vàng khói mù u ám.
Nàng như thế nào cũng không nguyện ý cùng người khác dùng chung đâu.
Một chút cũng không nghĩ tới.
Lâm Tri Dạng hoang mang hỏi: "Cái gì người khác?" Cô kiên định nói: "Em chỉ có chị thôi."
Không nghĩ cô lại giả ngu với nàng, Úc Triệt lắc đầu, lời nói giống như phóng ra ngàn dao: "Tôi có chứng khiến phích, rất sợ dơ, nếu em muốn cùng tôi bảo trì loại quan hệ như hiện tại, mong em hãy tôn trọng tôi."
Lâm Tri Dạng tự khẳng định mình chưa bao giờ không tôn trọng nàng, lời nói của Úc Triệt có chút khó nghe, không những nói cô không sạch sẽ, phảng phất như cô nói những lời âu yếm này tất cả đều như chuyện hoang đường.
Cô bị phê phán mà người nóng lên, bắt lấy trọng điểm: "Chúng ta hiện tại là loại quan hệ nào?"
Cô muốn Úc Triệt đưa ra một đáp án rõ ràng.
Úc Triệt lại không muốn nhiều lời, nhàn nhạt nói: "Em nói là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó."
Lâm Tri Dạng bật cười: "Em muốn nói là em cũng không biết."
Úc Triệt lạnh lùng mà nhìn cô, cũng không nói tiếp.
Lâm Tri Dạng không biết nàng bị làm sao, nhưng mấy ngày nay dây dưa, hoang mang trong lòng cô dần hóa thành bối rối, "Em đổi thứ tư sang thứ năm, chị tức giận, chị có kế hoạch sinh hoạt riêng em hiểu rõ. Nhưng thế giới này có bao nhiêu người có kế hoạch sinh hoạt riêng, họ vẫn nguyện ý dành một đêm cho người yêu của mình mà."
"Chị xem em là gì?"
Những lời này không phải chất vấn, ngữ khí Lâm Tri Dạng bình tĩnh ôn hòa, tựa hồ chỉ muốn một đáp án rõ ràng.
Năng lực ngôn ngữ luôn có giới hạn, Úc Triệt không có đáp án tốt nhất. Lâm Tri Dạng muốn đáp án, một khi nàng nói ra, liền sẽ trở thành thứ đi lệch với chuẩn mực.
Nếu như nàng nói nàng xem Lâm Tri Dạng là người yêu, nhưng chỉ nguyện ý mỗi tuần gặp cô một lần, lời nói cùng việc làm mâu thuẫn như vậy chẳng phải là buồn cười sao.
Úc Triệt chỉ có thể im lặng không nói.
Lại là trầm mặc. Bị thái độ của nàng làm cho áp lực, cảm xúc Lâm Tri Dạng không dồn nén được nữa, "Em là vết nhơ không được gặp ánh sáng của chị đúng không?"
Điều không muốn nghe nhất bị nói ra, tim Úc Triệt như có thứ gì đó đâm xuyên vào, lòng ngực đau nhói, khó khăn giải thích: "Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Không được thường xuyên đi đến chỗ trường học của chị, không biết nhà chị ở nơi nào, chưa từng gặp qua gia đình cùng bạn bè của chị, không thể ở trên đường nắm tay chị. Những thứ em có thể làm, chỉ là hàng tuần đến đúng giờ đến đây, bồi chị cả đêm sao? Ngày hôm sau đường ai nấy đi, thậm chí không thể vai kề vai cùng nhau ra khỏi tòa nhà này?"
Lâm Tri Dạng đứng lên, ủy khuất khiến cho cô không thể bình tĩnh mà suy nghĩ nguyên nhân Úc Triệt khác thường, chỉ biết mình đã đau khổ quá lâu rồi.
Cô rất ít khi phát tiết bất mãn của mình, luôn muốn dỗ dành Úc Triệt, nhưng lời nói không khéo của Úc Triệt, như muốn nói từ trong ra ngoài cô đều dơ bẩn.
Chỉ là vì lúc mới bắt đầu Lâm Tri Dạng không có đối xử tốt với nàng, lừa nàng lên giường, nên hiện tại đã bị phán án tử sao?
Nói cho cùng nàng chính là muốn nói cô không phải là người tốt.
Úc Triệt thần sắc cứng đờ ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy có thứ gì đó chặn ở ngực, vừa rồi không thở nổi, giờ lại càng thêm khó khăn.
"Đều không phải."
Nàng không biết mình đang phủ nhận cái gì.
Nhưng đều không phải như Lâm Tri Dạng nghĩ.
Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại, Lâm Tri Dạng đã nói tới đây, không còn nao núng gì nữa: "Em đáng xấu hổ, hay là mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ? Chị đang sợ cái gì vậy?"
Vẫn như cũ lắc đầu, lời đến khóe miệng cũng không nói nên lời, Úc Triệt chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi không sợ." Lời này càng giống như nói với chính mình.
"Vậy thì tại sao chúng ta không thể công khai? Nguyên nhân là do nghề nghiệp của chị sao, chị không bị dị nghị phải không?"
Lâm Tri Dạng tìm được lý do chính đáng, mềm lòng nói: "Cho dù không công khai, nhưng một tuần gặp nhau vài lần, giống như bạn bè bình thường đi ăn uống mua sắm, có được không? Giả vờ như một người bạn thân không được sao?"
Trong tiềm thức không muốn đáp ứng, Úc Triệt bị kéo theo, mới phát hiện các nàng đang lạc đề. Lâm Tri Dạng không những chưa nói rõ ràng chuyện của mình, so với nàng còn càng tức giận hơn.
"Tôi không làm được những chuyện em muốn, thứ duy nhất tôi có thể chấp nhận được là loại phương thức ở chung như bây giờ." Úc Triệt hít sâu một hơi, lấy dũng khí để hỏi: "Cho nên em muốn đổi người đúng không?"
Bạn gái cũ đã trở lại, so với cùng nàng nửa vời ở bên nhau thì nối lại tình xưa vẫn tốt hơn.
Lâm Tri Dạng không để ý đến câu hỏi cuối của nàng, cho rằng Úc Triệt chỉ đang tức giận mà nói lẫy, cái cô rối rắm chính là: "Tại sao chị lại không làm được?"
Úc Triệt không nghĩ sẽ trả lời, chuẩn bị xuống giường rời đi, bị Lâm Tri Dạng ngăn lại, nghiêm túc mà nói: "Không được đi, chúng ta còn chưa nói xong."
Suy nghĩ rối loạn, tình cảm mãnh liệt, trực giác mách bảo Úc Triệt không có biện pháp xử lý tốt nhất, phải vội vã rời đi, nàng lạnh lùng cự tuyệt: "Nếu không đồng ý, Lâm Tri Dạng, chúng ta kết thúc đi, dừng lại ở đây."
Những câu chữ lạnh lùng tát thẳng vào mặt, cô cắn răng hỏi: "Kết thúc cái gì?"
"Mọi thứ khiến em bất mãn."
Lời này như sét đánh giữa trời quang, Lâm Tri Dạng tức thì bị bốc hỏa, mặc Úc Triệt giãy giụa đem nàng ấn ngã lên giường, tức giận không kìm được hỏi: "Chị nói kết thúc liền kết thúc, mọi quy tắc cũng đều do chị định đoạt, chị dựa vào cái gì? Úc Triệt, cái này đối với tôi công bằng sao?"
"Tôi...." Lời đang chuẩn bị nói ra, lại vì ở cự ly gần, mới phát hiện đôi mắt phiếm hồng của Úc Triệt, nàng cắn chặt môi để nước mắt không rơi xuống, không biết là tức giận hay là bị dọa sợ.
Thả lỏng tay chân đang giữ nàng ra, lý trí Lâm Tri Dạng rốt cuộc bị nước mắt gọi về. Như thế nào lại nói đến đây rồi, rõ ràng ban đầu chỉ muốn biết nguyên nhân làm cho Úc Triệt không vui thôi mà.
Lâm Tri Dạng suy sụp tinh thần nhíu mày, "Thật xin lỗi."
Úc Triệt nghiêng người sang, đưa lưng về phía cô.
Lâm Tri Dạng kiềm chế sự không vui của mình, vỗ vỗ nhẹ lên lưng Úc Triệt, muốn nàng bình tĩnh lại, tha thứ cho những lời nói khốn nạn vừa rồi của cô.
Úc Triệt chôn mặt vào khủy tay, như chịu đựng điều gì đó, đến khi Lâm Tri Dạng chuẩn bị xuống giường lấy khăn lau mặt cho nàng, nàng mới hốt hoảng quay người, vội vàng ngồi dậy giữ chặt góc áo cô, thanh âm vừa khàn vừa gấp: "Em đừng đi."
Sợ Lâm Tri Dạng thật sự không muốn để ý đến nàng, nàng xin lỗi: "Xin lỗi em, hôm nay tâm tình tôi không tốt lắm, những lời vừa rồi coi như tôi nói bậy rồi."
Lời xin lỗi vừa thốt lên, tựa như đâm thủng tờ giấy mỏng, tất cả giằng co nãy giờ đều là khẩu thị tâm phi.
Nàng không dám nhìn Lâm Tri Dạng, lại nằm trở về, mặt chôn ở khuỷu tay.
"Không phải lời thật lòng sao?"
Nếu quả thực muốn kết thúc thì cũng là chuyện bình thường, Lâm Tri Dạng biết, cô không phải là người duy nhất mệt mỏi trong đoạn tình cảm này, Úc Triệt còn căng thẳng hơn rất nhiều.
Một lúc lâu không nói gì, Lâm Tri Dạng cúi đầu tới gần Úc Triệt, mới nghe được giọng nói yếu ớt: "Không phải."
Cô nằm lên lưng Úc Triệt, trong lòng vừa cảm thấy đau khổ vừa thấy ngọt ngào, nữ nhân này sớm muộn gì cũng sẽ bức cô đến điên mất.
"Vậy, chị nói cho em biết đi, tại sao lại tức giận thế?"
Úc Triệt tắm rửa không có thói quen khóa trái cửa, cho dù bị Lâm Tri Dạng đột nhiên xông vào phòng tắm vài lần, cũng không có cố ý khóa cửa lại.
Lâm Tri Dạng nhíu mày, bất an từ đáy lòng dâng lên khiến tay chân cô lạnh lẽo, nâng cao âm lượng, khẩn trương mà gọi: "Úc Triệt?"
Không người trả lời.
"Nếu chị không mở cửa," rõ ràng biết Úc Triệt không đến mức làm gì ngu ngốc, sẽ không có nguy hiểm, nhưng Lâm Tri Dạng càng không thấy được nàng, lòng càng hoảng hốt: "Em liền phá khóa đấy."
Như thể không muốn cùng cô dây dưa nữa, thanh âm lạnh lẽo nặng nề từ bên trong truyền ra: "Tôi muốn tắm."
Nghe nàng chịu nói chuyện, Lâm Tri Dạng hơi hơi an tâm, ngữ khí chậm chạp cùng nàng thương lượng: "Không phải còn chưa tắm sau, mở cửa nha, được không?"
Im lặng chốc lát, Úc Triệt từ bên trong mở cửa phòng tắm, ánh đèn sáng chíu chiếu khuôn mặt tái nhợt mỏi mệt của nàng. Nàng không có chút biểu cảm, nhưng đuôi mắt thoáng phiếm hồng, lông mi không tự chủ được mà run lên, nhìn rất đáng thương.
Úc Triệt quần áo chỉnh tề, cùng lúc vào cửa không gì khác biệt. Đống quần áo vừa mới ôm vào, nay vẫn còn nguyên trên giá để đồ.
Nàng ở bên trong vài phút, tựa hồ cái gì cũng không có làm.
Lâm Tri Dạng đến nắm lấy tay nàng, Úc Triệt theo bản năng muốn tránh, cô kiên định không buông tay: "Xảy ra chuyện gì sao? Chị có thể nói cho em."
Âm sắc thường ngày của cô luôn trong trẻo tươi sáng, thời điểm nói chuyện nghiêm túc giọng thường trầm xuống, khiến cho cô trở nên đặc biệt hấp dẫn dụ hoặc.
Úc Triệt ảm đạm không nói, không kiên nhẫn mà giãy giụa, đi ra ngoài: "Không có chuyện gì, nhưng tôi muốn về."
Lâm Tri Dạng theo đuôi nàng trở lại phòng, trong lòng ngưng trệ: "Chị về đâu?"
"Về nhà." Úc Triệt đi vài bước, cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí, trực tiếp đi đến bên giường ngồi xuống, cúi thấp đầu. Giọng nói như mệt mỏi đến cùng cực: "Tôi đêm nay không muốn ở lại đây."
Lâm Tri Dạng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Úc Triệt có chứng khiến phích, nàng sẽ không bao giờ ngồi trên giường mà chưa thay quần áo.
"Tại sao?" Tâm trạng chùng xuống, nhưng cô vẫn muốn kéo tâm trạng Úc Triệt lên, cô ngồi xổm trước mặt nàng: "Ngày hôm qua không có chuyện gì quan trọng mà lại đổi sang hôm nay, cho nên chị không vui sao?"
"Em xin lỗi, em biết em không nên tùy ý quấy rầy kế hoạch sinh hoạt của chị. Nhưng bạn em đã rất nhiều năm không trở về rồi, em muốn tự mình đi đón cậu ấy, giúp lòng cậu ấy dễ chịu hơn một chút."
Úc Triệt không đáp, nhưng khi nghe thấy câu này, phảng phất như hoàn hồn, ánh mắt phức tạp liếc nhìn Lâm Tri Dạng.
Lâm Tri Dạng không hề có chút ý đùa, còn chân thành dỗ dành: "Nếu em làm chị không vui, chị có thể mắng em hai ba câu, rồi cho em biết lí do được không. Chị đừng lén chịu đừng, làm bản thân khổ sở, bởi vì chị khổ sở, thì em cũng khổ sở."
"Em muốn những lúc chị ở bên cạnh em, đều có thể vui vẻ hơn một chút."
Cuộc sống của Úc Triệt không hề dễ dàng, Lâm Tri Dạng thích viết nhật kí, điểm này cho thấy cô phải có mắt quan sát. Đứng ở góc độ của người khác, nàng là một giáo sư đại học, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, gia cảnh hậu đãi, không nên có uẩn khúc luẩn quẩn trong lòng mới phải.
Nhưng Lâm Tri Dạng biết, Úc Triệt có.
Nàng có đôi khi sẽ mơ thấy ác mộng, nửa đêm bỗng nhiên mồ hôi đổ đầy đầu mà giật mình tỉnh lại, sau đó rốt cuộc không ngủ lại được nữa.
Lâm Tri Dạng phát hiện hơn hai lần, đành dùng chút phương pháp kỳ kỳ quái quái giúp nàng, làm nàng không thể không ngủ.
Nếu không phát hiện thì sao?
Vẻ mặt lạnh như băng luôn tận lực che giấu những cảm xúc tiêu cực, bên dưới giương mặt vô cảm ấy, là sự chống cự và bài xích hết thảy.
Lúc đầu nàng cũng bài xích Lâm Tri Dạng, nhưng Lâm Tri Dạng biết mình lớn lên không tệ, lại có tài dỗ người ta vui vẻ. Úc Triệt có thể vì thế đã thay đổi suy nghĩ.
Nàng không nhất định muốn cô, nhưng trước mắt là vừa luyến tiếc vừa không muốn cô.
Lâm Tri Dạng thích trêu chọc nàng, thích chọc nàng giận, thích cố ý giày vò nàng, cho dù đó là cười, khó chịu, hay là mất không chế đều được. Nhưng xin chỉ cần nàng đừng mỗi ngày đều vô cảm, mỗi ngày đều sống bất cần như vậy.
Úc Triệt trước mặt cô bây giờ chính là Úc Triệt mà cô sợ nhất, cô tình nguyện nhìn khuôn mặt lạnh như băng của nàng, còn hơn nhìn dáng vẻ thần hồn lạc phách này.
Lòng bàn tay của Lâm Tri Dạng vô cùng ấm áp, giống như ánh mặt trời muốn hòa tan nàng, lời nói của cô có lực hấp dẫn rất lớn. Úc Triệt cực lực muốn thuyết phục chính mình, Lâm Tri Dạng dịu dàng trước mắt là thật, tình cảm của cô cũng là thật.
Nhưng Úc Triệt lại khẽ động khóe môi, thấp giọng nói: "Nếu bên cạnh em có người khác, liền đừng tới tìm tôi nói lời âu yếm."
Nàng cho rằng mình có thể chấp nhận tình cảm không thuần túy, chỉ cần nàng không coi điều đó là thật, không so đo, liền sẽ không cảm thấy khó chịu.
Nhưng không phải, mỗi câu Lâm Tri Dạng nói cho nàng đều là sự thật, nàng cũng rất khó khống chế được tính chiếm hữu của mình đối với Lâm Tri Dạng.
Người này quá tốt đẹp, giống như ánh mặt trời bao phủ như điều không tốt đẹp trong mơ của nàng, giúp nàng đuổi đi vô vàng khói mù u ám.
Nàng như thế nào cũng không nguyện ý cùng người khác dùng chung đâu.
Một chút cũng không nghĩ tới.
Lâm Tri Dạng hoang mang hỏi: "Cái gì người khác?" Cô kiên định nói: "Em chỉ có chị thôi."
Không nghĩ cô lại giả ngu với nàng, Úc Triệt lắc đầu, lời nói giống như phóng ra ngàn dao: "Tôi có chứng khiến phích, rất sợ dơ, nếu em muốn cùng tôi bảo trì loại quan hệ như hiện tại, mong em hãy tôn trọng tôi."
Lâm Tri Dạng tự khẳng định mình chưa bao giờ không tôn trọng nàng, lời nói của Úc Triệt có chút khó nghe, không những nói cô không sạch sẽ, phảng phất như cô nói những lời âu yếm này tất cả đều như chuyện hoang đường.
Cô bị phê phán mà người nóng lên, bắt lấy trọng điểm: "Chúng ta hiện tại là loại quan hệ nào?"
Cô muốn Úc Triệt đưa ra một đáp án rõ ràng.
Úc Triệt lại không muốn nhiều lời, nhàn nhạt nói: "Em nói là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó."
Lâm Tri Dạng bật cười: "Em muốn nói là em cũng không biết."
Úc Triệt lạnh lùng mà nhìn cô, cũng không nói tiếp.
Lâm Tri Dạng không biết nàng bị làm sao, nhưng mấy ngày nay dây dưa, hoang mang trong lòng cô dần hóa thành bối rối, "Em đổi thứ tư sang thứ năm, chị tức giận, chị có kế hoạch sinh hoạt riêng em hiểu rõ. Nhưng thế giới này có bao nhiêu người có kế hoạch sinh hoạt riêng, họ vẫn nguyện ý dành một đêm cho người yêu của mình mà."
"Chị xem em là gì?"
Những lời này không phải chất vấn, ngữ khí Lâm Tri Dạng bình tĩnh ôn hòa, tựa hồ chỉ muốn một đáp án rõ ràng.
Năng lực ngôn ngữ luôn có giới hạn, Úc Triệt không có đáp án tốt nhất. Lâm Tri Dạng muốn đáp án, một khi nàng nói ra, liền sẽ trở thành thứ đi lệch với chuẩn mực.
Nếu như nàng nói nàng xem Lâm Tri Dạng là người yêu, nhưng chỉ nguyện ý mỗi tuần gặp cô một lần, lời nói cùng việc làm mâu thuẫn như vậy chẳng phải là buồn cười sao.
Úc Triệt chỉ có thể im lặng không nói.
Lại là trầm mặc. Bị thái độ của nàng làm cho áp lực, cảm xúc Lâm Tri Dạng không dồn nén được nữa, "Em là vết nhơ không được gặp ánh sáng của chị đúng không?"
Điều không muốn nghe nhất bị nói ra, tim Úc Triệt như có thứ gì đó đâm xuyên vào, lòng ngực đau nhói, khó khăn giải thích: "Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy."
"Không được thường xuyên đi đến chỗ trường học của chị, không biết nhà chị ở nơi nào, chưa từng gặp qua gia đình cùng bạn bè của chị, không thể ở trên đường nắm tay chị. Những thứ em có thể làm, chỉ là hàng tuần đến đúng giờ đến đây, bồi chị cả đêm sao? Ngày hôm sau đường ai nấy đi, thậm chí không thể vai kề vai cùng nhau ra khỏi tòa nhà này?"
Lâm Tri Dạng đứng lên, ủy khuất khiến cho cô không thể bình tĩnh mà suy nghĩ nguyên nhân Úc Triệt khác thường, chỉ biết mình đã đau khổ quá lâu rồi.
Cô rất ít khi phát tiết bất mãn của mình, luôn muốn dỗ dành Úc Triệt, nhưng lời nói không khéo của Úc Triệt, như muốn nói từ trong ra ngoài cô đều dơ bẩn.
Chỉ là vì lúc mới bắt đầu Lâm Tri Dạng không có đối xử tốt với nàng, lừa nàng lên giường, nên hiện tại đã bị phán án tử sao?
Nói cho cùng nàng chính là muốn nói cô không phải là người tốt.
Úc Triệt thần sắc cứng đờ ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy có thứ gì đó chặn ở ngực, vừa rồi không thở nổi, giờ lại càng thêm khó khăn.
"Đều không phải."
Nàng không biết mình đang phủ nhận cái gì.
Nhưng đều không phải như Lâm Tri Dạng nghĩ.
Mũi tên đã bắn đi thì không thể quay đầu lại, Lâm Tri Dạng đã nói tới đây, không còn nao núng gì nữa: "Em đáng xấu hổ, hay là mối quan hệ của chúng ta đáng xấu hổ? Chị đang sợ cái gì vậy?"
Vẫn như cũ lắc đầu, lời đến khóe miệng cũng không nói nên lời, Úc Triệt chỉ nhỏ giọng nói: "Tôi không sợ." Lời này càng giống như nói với chính mình.
"Vậy thì tại sao chúng ta không thể công khai? Nguyên nhân là do nghề nghiệp của chị sao, chị không bị dị nghị phải không?"
Lâm Tri Dạng tìm được lý do chính đáng, mềm lòng nói: "Cho dù không công khai, nhưng một tuần gặp nhau vài lần, giống như bạn bè bình thường đi ăn uống mua sắm, có được không? Giả vờ như một người bạn thân không được sao?"
Trong tiềm thức không muốn đáp ứng, Úc Triệt bị kéo theo, mới phát hiện các nàng đang lạc đề. Lâm Tri Dạng không những chưa nói rõ ràng chuyện của mình, so với nàng còn càng tức giận hơn.
"Tôi không làm được những chuyện em muốn, thứ duy nhất tôi có thể chấp nhận được là loại phương thức ở chung như bây giờ." Úc Triệt hít sâu một hơi, lấy dũng khí để hỏi: "Cho nên em muốn đổi người đúng không?"
Bạn gái cũ đã trở lại, so với cùng nàng nửa vời ở bên nhau thì nối lại tình xưa vẫn tốt hơn.
Lâm Tri Dạng không để ý đến câu hỏi cuối của nàng, cho rằng Úc Triệt chỉ đang tức giận mà nói lẫy, cái cô rối rắm chính là: "Tại sao chị lại không làm được?"
Úc Triệt không nghĩ sẽ trả lời, chuẩn bị xuống giường rời đi, bị Lâm Tri Dạng ngăn lại, nghiêm túc mà nói: "Không được đi, chúng ta còn chưa nói xong."
Suy nghĩ rối loạn, tình cảm mãnh liệt, trực giác mách bảo Úc Triệt không có biện pháp xử lý tốt nhất, phải vội vã rời đi, nàng lạnh lùng cự tuyệt: "Nếu không đồng ý, Lâm Tri Dạng, chúng ta kết thúc đi, dừng lại ở đây."
Những câu chữ lạnh lùng tát thẳng vào mặt, cô cắn răng hỏi: "Kết thúc cái gì?"
"Mọi thứ khiến em bất mãn."
Lời này như sét đánh giữa trời quang, Lâm Tri Dạng tức thì bị bốc hỏa, mặc Úc Triệt giãy giụa đem nàng ấn ngã lên giường, tức giận không kìm được hỏi: "Chị nói kết thúc liền kết thúc, mọi quy tắc cũng đều do chị định đoạt, chị dựa vào cái gì? Úc Triệt, cái này đối với tôi công bằng sao?"
"Tôi...." Lời đang chuẩn bị nói ra, lại vì ở cự ly gần, mới phát hiện đôi mắt phiếm hồng của Úc Triệt, nàng cắn chặt môi để nước mắt không rơi xuống, không biết là tức giận hay là bị dọa sợ.
Thả lỏng tay chân đang giữ nàng ra, lý trí Lâm Tri Dạng rốt cuộc bị nước mắt gọi về. Như thế nào lại nói đến đây rồi, rõ ràng ban đầu chỉ muốn biết nguyên nhân làm cho Úc Triệt không vui thôi mà.
Lâm Tri Dạng suy sụp tinh thần nhíu mày, "Thật xin lỗi."
Úc Triệt nghiêng người sang, đưa lưng về phía cô.
Lâm Tri Dạng kiềm chế sự không vui của mình, vỗ vỗ nhẹ lên lưng Úc Triệt, muốn nàng bình tĩnh lại, tha thứ cho những lời nói khốn nạn vừa rồi của cô.
Úc Triệt chôn mặt vào khủy tay, như chịu đựng điều gì đó, đến khi Lâm Tri Dạng chuẩn bị xuống giường lấy khăn lau mặt cho nàng, nàng mới hốt hoảng quay người, vội vàng ngồi dậy giữ chặt góc áo cô, thanh âm vừa khàn vừa gấp: "Em đừng đi."
Sợ Lâm Tri Dạng thật sự không muốn để ý đến nàng, nàng xin lỗi: "Xin lỗi em, hôm nay tâm tình tôi không tốt lắm, những lời vừa rồi coi như tôi nói bậy rồi."
Lời xin lỗi vừa thốt lên, tựa như đâm thủng tờ giấy mỏng, tất cả giằng co nãy giờ đều là khẩu thị tâm phi.
Nàng không dám nhìn Lâm Tri Dạng, lại nằm trở về, mặt chôn ở khuỷu tay.
"Không phải lời thật lòng sao?"
Nếu quả thực muốn kết thúc thì cũng là chuyện bình thường, Lâm Tri Dạng biết, cô không phải là người duy nhất mệt mỏi trong đoạn tình cảm này, Úc Triệt còn căng thẳng hơn rất nhiều.
Một lúc lâu không nói gì, Lâm Tri Dạng cúi đầu tới gần Úc Triệt, mới nghe được giọng nói yếu ớt: "Không phải."
Cô nằm lên lưng Úc Triệt, trong lòng vừa cảm thấy đau khổ vừa thấy ngọt ngào, nữ nhân này sớm muộn gì cũng sẽ bức cô đến điên mất.
"Vậy, chị nói cho em biết đi, tại sao lại tức giận thế?"