Chương 24
Thứ tư vừa vặn là ngày nghỉ cuối cùng của kì nghỉ Tết Nguyên Đán, khác với lần trước bị công ty bắt phải tuyên truyền sách mới, lần này Lâm Tri Dạng tự thân vận động, không có chuẩn bị gì nhiều mà trực tiếp mở buổi phát trực tiếp.
Cô cũng không trang điểm, chỉ rửa sạch mặt, cột tóc gọn gàng, ngồi trên thảm lông trong phòng ngủ, mở di động phát trực tiếp.
Đã chuẩn bị tâm tư nghênh đón nhóm fan nhan khống unfollow, cũng không biết có phải do ánh sáng của đèn sàn tốt hay là do filter của ứng dụng phát sóng hiện đại, cô cũng không bị chỉ trích nhiều, vẫn có rất nhiều người muốn liếm màn hình.
Lâm Tri Dạng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không ngoài ý muốn, bị mọi người hỏi vì sao lại gầy thành như vậy.
Lâm Tri Dạng theo bản năng không muốn nói thật, nghĩ một đằng trả lời một nẻo: "Gầy đâu mà gầy, chắc là do filter đó, qua màn hình nên tôi mới trông gầy đi thôi."
Vì đang ở đề tài này nên mọi người nhanh chóng nói về việc làm sao để giảm cân, Lâm Tri Dạng không cần nghĩ ngợi liền nói: "Hãy thất tình đi." Nói xong còn tự mình cười.
Độc giả nhạy bén nhận ra điểm khác lạ: "Tri Dạng biến mất lâu như vậy là vì thất tình sao?"
Lâm Tri Dạng biết rõ mình nên phủ nhận, bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình một cách hợp lý, nhưng cô lại phá lệ không muốn nói dối. Vì vậy cô gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy, tôi thất tình rồi, rất khổ sở nha."
Đáng tiếc như câu truyện cổ tích cậu bé chăn cừu và con sói, vì lần này cô trả lời quá thẳng thắn, căn bản chẳng có ai tin.
"Đội trưởng mèo lười không muốn làm việc còn nói dối chuyện mình thất tình sao hả!"
Một loạt người ồ ạt sao chép bình luận lại.
Lâm Tri Dạng đầu tiên là thấy mờ mịt, sau dần dở khóc dở cười, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, bọn họ không tin cũng tốt.
Có thế thấy được, nếu bạn nghĩ đến việc giấu một chuyện gì đó, bạn cứ thoải mái mà nói nó ra, ngược lại sẽ không ai tò mò.
*
Cửa ải cuối năm sắp tới, cửa hàng online của Lâm Tri Dạng chuẩn bị bán lại, cửa hàng của cô có người khác quản lý, nếu khi nào cô có cảm hứng, sẽ thiết kế một vài đồ vật bày bán trong cửa hàng.
Quần áo, vớ, túi canvas, sổ tay, bưu thiếp, ốp điện thoại....... Lợi nhuận không phải là thứ quan trọng nhất, bởi vậy mỗi lần đều chỉ sản xuất số lượng có hạn, chỉ muốn lưu lại làm một đoạn kỷ niệm mà thôi.
Sau khi cùng Úc Triệt ở bên nhau, cô đã làm một chiếc túi xách bằng chất liệu Dupont Paper, là một kiểu dáng cực kì đơn giản, màu xanh lá, giữa túi có dòng chữ "Băng xuyên tiệm noãn".
Bởi vì lúc đó vào xuân, cô chọn màu xanh lá để phù hợp với dịp này, mà bốn chữ này cũng tượng trưng cho sự chuyển giao từ mùa đông sang mùa xuân.
Lâm Tri Dạng hy vọng tình yêu của cô cũng như vậy.
Khi Mạnh Dữ Ca ở nước ngoài, mỗi năm cô đều sẽ gửi cho cô ấy một tấm thiếp chúc mừng, năm nay cô đem mấy tấm thiếp thu thập lại, làm thành một bộ bưu thiếp.
Những việc này nghe nhẹ nhàng, nhưng một khi động tay vào làm thì thực sự rất phiền phức, mỗi chi tiết đều phải làm thật tốt mới an tâm được.
Lâm Tri Dạng kể từ đó trở nên bận rộn hơn, cơ thể và tinh thần cũng theo đó dần hồi phục, cân nặng có xu thế tăng lên.
Hôm nay cô ngồi ở Quán Cà Phê Số Chín viết này kia, vẫn ngồi ở vị trí mà cô gặp Úc Triệt lần cuối.
Cô nhớ rất rõ, lúc đó sau khi đi ra ngoài, từ lăng kính nhìn vào, Úc Triệt vẫn duy trì tư thế đó, một chút động đậy cũng không thấy.
Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của cô hoàn toàn bị đánh gãy, cũng không viết nổi chữ nào nữa, đơn giản bắt đầu nhìn di động.
Vài ngày trước cô nhận được một tin nhắn: "Tri Dạng, em sắp được nghỉ rồi, nhưng còn chưa mời chị đi ăn được. Hu hu hu >_<!"
Lâm Tri Dạng lúc này mới nhớ tới, lúc trước đến trường học có đụng phải một nữ sinh, lúc đó còn nói với em ấy sẽ ăn ké bữa cơm.
Quán mì bò kia cô vẫn luôn muốn ăn, nhưng Úc Triệt không chịu đi cùng cô, nghĩ thế Lâm Tri Dạng lập tức trả lời: "Hai ngày nữa em có rảnh không?"
Nửa giờ sau bên kia trả lời: "A a a a a a! Em lúc nào cũng được ạ, đêm nay cũng được luôn ạ!"
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, Lâm Tri Dạng hẹn em ấy gặp nhau vào buổi tối, chọn thời gian rồi đợi nhau ở khu nhà ăn số ba.
Gặp được độc giả là vui rồi, không phải gần đây cô hơi mệt không có hứng thú, nếu không thì làm thêm vài chuyện khác cũng có thể. Nhưng tinh lực trước mặt của cô có hạn, chỉ có thể cùng độc giả nếm thử hương vị mì bò thôi.
Vì để tránh khung giờ tan học đông người, Hạ Mân hẹn 5 giờ gặp nhau, hưng phấn mà đứng ở nhà ăn số ba đợi Lâm Tri Dạng.
Vào đông trời sầm tối sớm, còn chưa tới 5 giờ, xung quang đã tối đen, từng ngọn đèn đường dần bật sáng.
Thấy Lâm Tri Dạng xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Mân chớp chớp mắt để nhìn rõ hơn. Mái tóc dài bồng bềnh xoa ngoài khăn choàng ấm, dáng người cao gầy thẳng tắp, mặc trên người một chiếc áo len cổ lọ dày, quần đen bó sát, bên ngoài khoác một kiện áo khoác màu xám đậm, chân mang giày vải trắng.
Hạ Mân lạnh run cả người, thế nhưng cô lại không sợ lạnh.
Hôm nay nhiệt độ gần âm độ, lúc này gió thổi vù vù, trên mặt đất có rất nhiều băng, từng bước đi đều phải cẩn thận, hơi không chú ý một chút liền sẽ té chết.
Chờ một hồi lâu, đông lạnh đến lỗ tai em ấy đều đau, nhưng vị kia tựa hồ không chút ảnh hướng, hoàn toàn không sợ lạnh.
Lâm Tri Dạng mang khẩu trang, nhưng không che được đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, như thể đánh cắp cả bầu trời sao để vào trong ánh mắt ấy vậy.
Lúc cô đi đến vẫn luôn nhìn nữ sinh trước mặt, tháo khẩu trang xuống hỏi: "Hạ Mân?"
"Là em ạ!"
Vốn tưởng gặp được người mình thần tượng sẽ hưng phấn đến cẩn trọng, nhưng khi mặt đối mặt với Lâm Tri Dạng so với buổi phát sóng còn ôn hòa hơn, vẫn luôn cong mắt cười với em, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một chút.
Hạ Mân đứng lên: "Chúng ta lên lầu đi, để đến giờ tan học phải xếp hàng ấy ạ."
"Được nha." Lâm Tri Dạng đi theo em ấy.
Hai người gọi hai bát mì bò, vì là người mời cơm, Hạ Mân đặc cách gọi thêm cho Lâm Tri Dạng một cái đùi gà.
Lâm Tri Dạng cười: "Tốn kém quá đi."
Sau khi ngồi xuống đợi món, Lâm Tri Dạng từ trong túi xách lấy ra một hộp quà được gói kỹ càng, tặng cho em ấy: "Đây, quà gặp mặt, chị không thể ăn không được."
Hạ Mân lúc đầu còn kinh hỉ, sau đó dần lộ ra chút phiền não: "Cảm giác bát mì bò này không đáng giá như vậy, đây rõ ràng là em đang chiếm tiện nghi chị mà." Rõ ràng em ấy đang mời khách, kết quả Lâm Tri Dạng còn tốn tiền hơn.
Lâm Tri Dạng cười nói: "Làm sao lại nói như thế, cái này gọi là bánh ít đi bánh qui lại, em so đo giá cả làm gì."
Sợ Hạ Mân có gánh nặng, cô giải thích thêm: "Bên trong chỉ là cuốn sổ tay cùng bưu thiếp thôi, không có gì quý giá đâu."
Hạ Mân nghe xong liền nhẹ lòng hơn, vui vẻ nhận lấy.
Em ấy cùng Lâm Tri Dạng trò chuyện ăn ý, tâm sự nói: "Trước khi có đoạn thời gian em có chuyện luẩn quẩn trong lòng, chị ra sách mới, lâu lắm rồi mà em cũng chưa đi mua được, lúc đó em không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa. Sau đó có một lão sư đã tặng 《 Đệ tứ mạc 》 cho em, chỉ hai ngày là em đọc xong rồi, nháy mắt như sống lại luôn đấy ạ."
Lâm Tri Dạng nhớ tới người nào đó cũng đã nói qua với cô, nàng mua một cuốn《 Đệ tứ mạc 》mới tặng cho học sinh mình, cô hỏi tới: "Lão sư của em tặng cho em sao? Là lão sư nào thế?"
"Là lão sư văn học hiện đương đại, họ Úc ạ." Hạ Mân nhìn cô sửng sốt, hỏi lại: "Chị có quen sao ạ?"
Lâm Tri Dạng bỗng nhiên cảm thấy cô cùng cô bé Hạ Mân này, quả là nhân duyên không cạn.
"Ừm, có nghe qua. Cô ấy là người thế nào vậy?"
"Úc lão sư rất tốt ạ, là người ngoài lạnh trong nóng, bọn em đều rất thích cô ấy ạ."
Lâm Tri Dạng bất chợt cảm thấy cao hứng, cười rộ lên, "Nói như vậy, cô ấy là mười phân vẹn mười sao?"
"Cũng không phải ạ," Hạ Mân xua tay, bĩu môi nói: "Cô ấy nghiêm khắc lắm, kiểm tra cuối kỳ cũng không nương tay chút nào, em phải học thuộc sách mà suýt trọc cả đầu."
Tuy rằng rất đồng cảm, nhưng Lâm Tri Dạng buồn cười mà trực tiếp cười ngất ngưỡng.
"Vậy thì vì sao em lại luẩn quẩn trong lòng thế?" Cô hiếu kỳ, nhìn qua em ấy có vẻ là người có tính cách hoạt bát sôi nổi.
Hạ Mân đã trả lời câu hỏi này nhiều lần, giờ đây dường như vô thưởng vô phát nói, "Bạn trai cũ của em lừa dối em, em tức giận nên đã nhảy sông tự vẫn ạ."
Lâm Tri Dạng nhíu mày, như thế bị sốc.
"Có thể anh ta từng là một người tốt." Không mở miệng phê bình hay dạy dỗ, cô chỉ nói: "Nhưng bây giờ tra nam không xứng đâu."
Hạ Mân gật đầu công nhận: "Đúng vậy, anh ta không xứng!"
Khi Lâm Tri Dạng và Hạ Mân bước ra khỏi nhà ăn, bầu trời đã tốt đen, vầng trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo trên bầu trời.
Giờ tan học nên có một dòng người đông đúc.
Khi các cô xuống lầu, Úc Triệt theo dòng người từ dưới lầu đi lên, hai người vội vội vàng vàng gặp lại nhau.
Lâm Tri Dạng nghĩ, sau khi tan tầm nàng hẳn là lại tùy tiện đến đây ăn đại gì đó rồi mới về nhà.
Mà Hạ Mân vẫn luôn trò chuyện cùng Lâm Tri Dạng, không nhìn thấy Úc Triệt, đương nhiên cũng không dừng bước.
Ánh mắt Lâm Tri Dạng chỉ thoáng ngừng một lát liền dời đi, không có ý tứ muốn chào hỏi.
Nhưng sự áy náy trong lòng dâng lên, thật lâu không thể bình phục.
Trời cao có thấu, đáp ứng nguyện vọng của người đời.
Dù luôn tự dặn bản thân đến Hoài Thành chỉ vì bát mì bò, nhưng chính cô cũng không phủ nhận được.
Chỉ cần được Úc Triệt liếc nhìn một cái, toàn bộ thế giới của cô như bừng sáng lên.
Tựa như lần đầu gặp gỡ vậy.
*
Sau kì thi cuối kỳ, Úc Triệt dành vài ngày để chấm bài thi, rảnh rỗi liền cảm thấy thời gian trôi chậm không chịu nổi.
Chị dâu Giang Dung Tâm vài ngày trước có gọi điện cho nàng, kêu nàng năm nay về nhà ăn Tết đi, ở lại vài ngày.
Không cần nghĩ cũng biết là anh trai chị gái ở sau lưng xúi giục, nghĩ nàng sẽ khách khí cùng tôn trọng chị dâu hơn, sẽ không dễ dàng từ chối.
Úc Triệt đành đồng ý.
Nàng ngồi ở thư phòng, đùa nghịch với lâu đài lego Lâm Tri Dạng tặng, lâu đài to lớn và có rất nhiều chi tiết nhỏ.
Ngày thứ tư đầu tiên không có Lâm Tri Dạng, nàng mới phát hiện được mọi chuyện không có đơn giản như nàng tưởng tượng.
Nàng đâu chỉ mất đi một ngày thứ tư đầy náo nhiệt cùng tràn ngập chờ mong chứ.
Ngay từ tuần đầu tiên, nàng đều mong ngóng nhìn thấy Lâm Tri Dạng, từ weibo Lâm Tri Dạng, từ những dòng tin nhắn của Lâm Tri Dạng trên vòng bạn bè, mà phỏng đoán xem Lâm Tri Dạng đang làm gì.
Thứ ba, nàng cẩn thận chọn một bộ quần áo thật đẹp, chăm chút từ trang sức đến nước hoa, nàng biết Lâm Tri Dạng thích gì. Có mấy lần chạm trúng điểm yêu thích của Lâm Tri Dạng, người nọ nhiệt tình đến mức làm nàng thở không nổi.
Thứ tư, cả ngày hôm đó tâm trạng của nàng nhất định sẽ không tồi, cho dù phải họp cả buổi chiều, rõ ràng là nhàm chán, nhưng nàng vẫn vui vẻ lắng nghe. Bởi vì chỉ cần họp xong, liền có thể rời khỏi sự hối hả và nhộp nhịp của thành phố này, đi đến nơi yên tĩnh mà nàng yêu thích nhất, nơi đó chỉ có một người ầm ĩ, nhưng nàng lại rất vui vẻ khi được thấy người đó.
Sáng sớm thứ năm, nàng thường dậy rất sớm, thậm chí còn phải nhờ đồng hồ báo thức. Bởi vì nàng muốn tỉnh táo để ngắm nhìn Lâm Tri Dạng ngủ say, cảm nhận sự tồn tại của Lâm Tri Dạng nhiều hơn một chút. Nghe được hô hấp của cô, ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, có đôi khi nàng sẽ chọc chọc lên khuôn mặt Lâm Tri Dạng, Lâm Tri Dạng ngủ rất ngoan, ngẫu nhiên nhíu mày, nhưng sẽ không tỉnh giấc.
Thứ sáu, nàng bắt đầu nhớ về về từng câu Lâm Tri Dạng đã nói với nàng mỗi khi hai người gặp nhau.
Vài lúc rảnh rỗi nghĩ lại, vài lời Lâm Tri Dạng nói đều có ẩn ý, nếu như giả vờ nghe không hiểu, cô sẽ len lén tức giận. Dù cho có chút muốn trêu chọc cô, nhưng lời từ miệng Lâm Tri Dạng nói ra, nàng đều phá lệ thấy thú vị.
Cho nên, nàng đâu chỉ mất mỗi ngày thứ tư.
Đó là tất cả ánh sáng trong cuộc sống khô khan nhàm chán của nàng.
Ngày thứ tư thứ hai sau khi chia tay, sau cuộc gặp gỡ vô tình trong trường học, Úc Triệt trực tiếp lái xe đến dưới lầu căn hộ.
Mới nhớ tới rằng Lâm Tri Dạng đã trả chuyển đi rồi.
Cho dù nàng thuê lại cũng không có ý nghĩa gì, Lâm Tri Dạng đã dọn đi hết những đồ vật thuộc về cô rồi, giờ đây đó chỉ là một gian phòng trống mà thôi.
Úc Triệt lái xe trở về nhà, thời điểm đi mua vài que kẹo, liền bị nhiều loại rượu trên giá hấp dẫn.
Nàng biết mượn rượu giải sầu là một thú tiêu khiển suy đồi và vô nghĩa, ngoại trừ biến người sống thành con ma men, thì chẳng có thể giải quyết được gì.
Rượu uống không ngon, say cũng khó chịu.
Nhưng buổi tối thứ tư dài đăng đẳng, nàng tựa hồ không có chuyện gì để làm, vậy cớ gì không làm điều gì đó vô nghĩa.
Huống chi cả ngày mai không có lớp, nàng có thể thoải mái ở nhà.
Trước đây, nàng luôn bồn bề nhiều việc, sáng sớm đã vội vã rời khỏi căn hộ, về nhà dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị giáo trình giáo án, nạp năng lượng cho bản thân.
Nhưng giờ đây những chuyện kia đã mất đi ý nghĩa rồi.
Giờ khắc này, nàng chỉ muốn nếm thử rượu thôi.
Úc Triệt cũng đã dùng lý trí nghĩ đến, biết rằng dù uống bao nhiêu rượu thì chỉ có thân thể mệt mỏi khó chịu, nỗi đau ẩn ẩn trong lòng sẽ không bao giờ biến mất.
Nhưng nàng vẫn muốn nếm.
Lý trí không áp chế được dục vọng tùy hứng.
Nàng cũng đã mua đủ loại rượu về nhà để say.
Mở TV lên, trên màn ảnh là bộ phim Lâm Tri Dạng thích nhất, một tập một tập mà xem, một ly một ly mà uống.
Uống đến khi choáng váng nhưng vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, nàng dừng lại. Cảm giác khó chịu như vậy là vừa phải.
Quá trình thân thể chống lại sự khó chịu này, vừa hay có thể giết được thời gian, lại có thể dời những suy nghĩ rối loạn trong lòng nàng.
Nhưng có một số việc ngay từ lúc say sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, mỗi tuần vào tối thứ tư đều mua say đã trở thành chuyện thường. Lúc đầu mức độ say còn có thể kiểm soát được, nhưng dần dần lại không thể dừng được nữa.
Bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông, nàng cố gắng hết sức để kiềm chế sự bốc đồng của mình, kiên trì để làm một người nghiêm khắc có kỷ luật, vùi đầu vào xử lí công việc cùng công tác.
Nhưng cứ đến buổi tối thứ tư, sự tự chủ của nàng liền hóa thành hư không, đối với khát vọng không muốn tỉnh táo càng thêm nghiêm trọng.
Bởi vì chỉ cần nàng tỉnh táo, liền phải tận lực đè nén những câu nói của "Lâm Tri Dạng" hiện lên trong đầu.
Khi say, nàng lại nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ ở trường học hôm ấy, Lâm Tri Dạng thấy nàng, nhưng ánh mắt cô lại chẳng vì nàng mà dừng lại một giây.
Hóa ra tư vị bị người quan tâm mình xem nhẹ là như thế này, hóa ra các nàng khi thực sự gặp lại là những người xa lạ.
Tất cả quá khứ đều không là gì.
Khi Úc Triệt nghĩ đến những điều này, đầu óc dần trở nên mơ hồ, đến khi giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay, nàng mới biết rằng mình đang khóc.
Vào lần thứ N sau khi uống say, từ di động nàng tìm được số điện thoại của Lâm Tri Dạng, nhìn đi nhìn lại dãy số ấy, vẫn không dám nhấn gọi.
Nàng nhìn ba chữ "Lâm tiểu thư" do chính mình lưu mà ngẩn người, có cái tên này là bởi vì bất cứ lúc nào Lâm Tri Dạng gọi, nàng cũng có thể thản nhiên nghe máy, không cần lo lắng sợ bị người khác thấy mà phải che giấu.
Cho dù vậy, ngày hôm đó trước mặt Úc Thành, nàng cũng không dám bắt máy, mà lại có thể nhẫn tâm từ chối cuộc gọi như vậy.
Một kẻ yếu đuối, bị bỏ rơi cũng là xứng đáng.
Rút khăn giấy lau nước mắt, không biết lại uống thêm bao nhiêu rượu, Úc Triệt ở lúc miễn cưỡng được cho là tỉnh táo liền cầm di động gọi qua.
Đã muốn gọi từ rất lâu rồi, nhưng sợ cả số điện thoại cũng bị chặn, nàng mới không có dũng khí để thử.
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<
Cô cũng không trang điểm, chỉ rửa sạch mặt, cột tóc gọn gàng, ngồi trên thảm lông trong phòng ngủ, mở di động phát trực tiếp.
Đã chuẩn bị tâm tư nghênh đón nhóm fan nhan khống unfollow, cũng không biết có phải do ánh sáng của đèn sàn tốt hay là do filter của ứng dụng phát sóng hiện đại, cô cũng không bị chỉ trích nhiều, vẫn có rất nhiều người muốn liếm màn hình.
Lâm Tri Dạng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Không ngoài ý muốn, bị mọi người hỏi vì sao lại gầy thành như vậy.
Lâm Tri Dạng theo bản năng không muốn nói thật, nghĩ một đằng trả lời một nẻo: "Gầy đâu mà gầy, chắc là do filter đó, qua màn hình nên tôi mới trông gầy đi thôi."
Vì đang ở đề tài này nên mọi người nhanh chóng nói về việc làm sao để giảm cân, Lâm Tri Dạng không cần nghĩ ngợi liền nói: "Hãy thất tình đi." Nói xong còn tự mình cười.
Độc giả nhạy bén nhận ra điểm khác lạ: "Tri Dạng biến mất lâu như vậy là vì thất tình sao?"
Lâm Tri Dạng biết rõ mình nên phủ nhận, bảo vệ cuộc sống riêng tư của mình một cách hợp lý, nhưng cô lại phá lệ không muốn nói dối. Vì vậy cô gật đầu, thành thật nói: "Đúng vậy, tôi thất tình rồi, rất khổ sở nha."
Đáng tiếc như câu truyện cổ tích cậu bé chăn cừu và con sói, vì lần này cô trả lời quá thẳng thắn, căn bản chẳng có ai tin.
"Đội trưởng mèo lười không muốn làm việc còn nói dối chuyện mình thất tình sao hả!"
Một loạt người ồ ạt sao chép bình luận lại.
Lâm Tri Dạng đầu tiên là thấy mờ mịt, sau dần dở khóc dở cười, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, bọn họ không tin cũng tốt.
Có thế thấy được, nếu bạn nghĩ đến việc giấu một chuyện gì đó, bạn cứ thoải mái mà nói nó ra, ngược lại sẽ không ai tò mò.
*
Cửa ải cuối năm sắp tới, cửa hàng online của Lâm Tri Dạng chuẩn bị bán lại, cửa hàng của cô có người khác quản lý, nếu khi nào cô có cảm hứng, sẽ thiết kế một vài đồ vật bày bán trong cửa hàng.
Quần áo, vớ, túi canvas, sổ tay, bưu thiếp, ốp điện thoại....... Lợi nhuận không phải là thứ quan trọng nhất, bởi vậy mỗi lần đều chỉ sản xuất số lượng có hạn, chỉ muốn lưu lại làm một đoạn kỷ niệm mà thôi.
Sau khi cùng Úc Triệt ở bên nhau, cô đã làm một chiếc túi xách bằng chất liệu Dupont Paper, là một kiểu dáng cực kì đơn giản, màu xanh lá, giữa túi có dòng chữ "Băng xuyên tiệm noãn".
Bởi vì lúc đó vào xuân, cô chọn màu xanh lá để phù hợp với dịp này, mà bốn chữ này cũng tượng trưng cho sự chuyển giao từ mùa đông sang mùa xuân.
Lâm Tri Dạng hy vọng tình yêu của cô cũng như vậy.
Khi Mạnh Dữ Ca ở nước ngoài, mỗi năm cô đều sẽ gửi cho cô ấy một tấm thiếp chúc mừng, năm nay cô đem mấy tấm thiếp thu thập lại, làm thành một bộ bưu thiếp.
Những việc này nghe nhẹ nhàng, nhưng một khi động tay vào làm thì thực sự rất phiền phức, mỗi chi tiết đều phải làm thật tốt mới an tâm được.
Lâm Tri Dạng kể từ đó trở nên bận rộn hơn, cơ thể và tinh thần cũng theo đó dần hồi phục, cân nặng có xu thế tăng lên.
Hôm nay cô ngồi ở Quán Cà Phê Số Chín viết này kia, vẫn ngồi ở vị trí mà cô gặp Úc Triệt lần cuối.
Cô nhớ rất rõ, lúc đó sau khi đi ra ngoài, từ lăng kính nhìn vào, Úc Triệt vẫn duy trì tư thế đó, một chút động đậy cũng không thấy.
Nghĩ đến đây, dòng suy nghĩ của cô hoàn toàn bị đánh gãy, cũng không viết nổi chữ nào nữa, đơn giản bắt đầu nhìn di động.
Vài ngày trước cô nhận được một tin nhắn: "Tri Dạng, em sắp được nghỉ rồi, nhưng còn chưa mời chị đi ăn được. Hu hu hu >_<!"
Lâm Tri Dạng lúc này mới nhớ tới, lúc trước đến trường học có đụng phải một nữ sinh, lúc đó còn nói với em ấy sẽ ăn ké bữa cơm.
Quán mì bò kia cô vẫn luôn muốn ăn, nhưng Úc Triệt không chịu đi cùng cô, nghĩ thế Lâm Tri Dạng lập tức trả lời: "Hai ngày nữa em có rảnh không?"
Nửa giờ sau bên kia trả lời: "A a a a a a! Em lúc nào cũng được ạ, đêm nay cũng được luôn ạ!"
Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, Lâm Tri Dạng hẹn em ấy gặp nhau vào buổi tối, chọn thời gian rồi đợi nhau ở khu nhà ăn số ba.
Gặp được độc giả là vui rồi, không phải gần đây cô hơi mệt không có hứng thú, nếu không thì làm thêm vài chuyện khác cũng có thể. Nhưng tinh lực trước mặt của cô có hạn, chỉ có thể cùng độc giả nếm thử hương vị mì bò thôi.
Vì để tránh khung giờ tan học đông người, Hạ Mân hẹn 5 giờ gặp nhau, hưng phấn mà đứng ở nhà ăn số ba đợi Lâm Tri Dạng.
Vào đông trời sầm tối sớm, còn chưa tới 5 giờ, xung quang đã tối đen, từng ngọn đèn đường dần bật sáng.
Thấy Lâm Tri Dạng xuất hiện trong tầm mắt, Hạ Mân chớp chớp mắt để nhìn rõ hơn. Mái tóc dài bồng bềnh xoa ngoài khăn choàng ấm, dáng người cao gầy thẳng tắp, mặc trên người một chiếc áo len cổ lọ dày, quần đen bó sát, bên ngoài khoác một kiện áo khoác màu xám đậm, chân mang giày vải trắng.
Hạ Mân lạnh run cả người, thế nhưng cô lại không sợ lạnh.
Hôm nay nhiệt độ gần âm độ, lúc này gió thổi vù vù, trên mặt đất có rất nhiều băng, từng bước đi đều phải cẩn thận, hơi không chú ý một chút liền sẽ té chết.
Chờ một hồi lâu, đông lạnh đến lỗ tai em ấy đều đau, nhưng vị kia tựa hồ không chút ảnh hướng, hoàn toàn không sợ lạnh.
Lâm Tri Dạng mang khẩu trang, nhưng không che được đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, như thể đánh cắp cả bầu trời sao để vào trong ánh mắt ấy vậy.
Lúc cô đi đến vẫn luôn nhìn nữ sinh trước mặt, tháo khẩu trang xuống hỏi: "Hạ Mân?"
"Là em ạ!"
Vốn tưởng gặp được người mình thần tượng sẽ hưng phấn đến cẩn trọng, nhưng khi mặt đối mặt với Lâm Tri Dạng so với buổi phát sóng còn ôn hòa hơn, vẫn luôn cong mắt cười với em, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn một chút.
Hạ Mân đứng lên: "Chúng ta lên lầu đi, để đến giờ tan học phải xếp hàng ấy ạ."
"Được nha." Lâm Tri Dạng đi theo em ấy.
Hai người gọi hai bát mì bò, vì là người mời cơm, Hạ Mân đặc cách gọi thêm cho Lâm Tri Dạng một cái đùi gà.
Lâm Tri Dạng cười: "Tốn kém quá đi."
Sau khi ngồi xuống đợi món, Lâm Tri Dạng từ trong túi xách lấy ra một hộp quà được gói kỹ càng, tặng cho em ấy: "Đây, quà gặp mặt, chị không thể ăn không được."
Hạ Mân lúc đầu còn kinh hỉ, sau đó dần lộ ra chút phiền não: "Cảm giác bát mì bò này không đáng giá như vậy, đây rõ ràng là em đang chiếm tiện nghi chị mà." Rõ ràng em ấy đang mời khách, kết quả Lâm Tri Dạng còn tốn tiền hơn.
Lâm Tri Dạng cười nói: "Làm sao lại nói như thế, cái này gọi là bánh ít đi bánh qui lại, em so đo giá cả làm gì."
Sợ Hạ Mân có gánh nặng, cô giải thích thêm: "Bên trong chỉ là cuốn sổ tay cùng bưu thiếp thôi, không có gì quý giá đâu."
Hạ Mân nghe xong liền nhẹ lòng hơn, vui vẻ nhận lấy.
Em ấy cùng Lâm Tri Dạng trò chuyện ăn ý, tâm sự nói: "Trước khi có đoạn thời gian em có chuyện luẩn quẩn trong lòng, chị ra sách mới, lâu lắm rồi mà em cũng chưa đi mua được, lúc đó em không muốn quan tâm đến chuyện gì nữa. Sau đó có một lão sư đã tặng 《 Đệ tứ mạc 》 cho em, chỉ hai ngày là em đọc xong rồi, nháy mắt như sống lại luôn đấy ạ."
Lâm Tri Dạng nhớ tới người nào đó cũng đã nói qua với cô, nàng mua một cuốn《 Đệ tứ mạc 》mới tặng cho học sinh mình, cô hỏi tới: "Lão sư của em tặng cho em sao? Là lão sư nào thế?"
"Là lão sư văn học hiện đương đại, họ Úc ạ." Hạ Mân nhìn cô sửng sốt, hỏi lại: "Chị có quen sao ạ?"
Lâm Tri Dạng bỗng nhiên cảm thấy cô cùng cô bé Hạ Mân này, quả là nhân duyên không cạn.
"Ừm, có nghe qua. Cô ấy là người thế nào vậy?"
"Úc lão sư rất tốt ạ, là người ngoài lạnh trong nóng, bọn em đều rất thích cô ấy ạ."
Lâm Tri Dạng bất chợt cảm thấy cao hứng, cười rộ lên, "Nói như vậy, cô ấy là mười phân vẹn mười sao?"
"Cũng không phải ạ," Hạ Mân xua tay, bĩu môi nói: "Cô ấy nghiêm khắc lắm, kiểm tra cuối kỳ cũng không nương tay chút nào, em phải học thuộc sách mà suýt trọc cả đầu."
Tuy rằng rất đồng cảm, nhưng Lâm Tri Dạng buồn cười mà trực tiếp cười ngất ngưỡng.
"Vậy thì vì sao em lại luẩn quẩn trong lòng thế?" Cô hiếu kỳ, nhìn qua em ấy có vẻ là người có tính cách hoạt bát sôi nổi.
Hạ Mân đã trả lời câu hỏi này nhiều lần, giờ đây dường như vô thưởng vô phát nói, "Bạn trai cũ của em lừa dối em, em tức giận nên đã nhảy sông tự vẫn ạ."
Lâm Tri Dạng nhíu mày, như thế bị sốc.
"Có thể anh ta từng là một người tốt." Không mở miệng phê bình hay dạy dỗ, cô chỉ nói: "Nhưng bây giờ tra nam không xứng đâu."
Hạ Mân gật đầu công nhận: "Đúng vậy, anh ta không xứng!"
Khi Lâm Tri Dạng và Hạ Mân bước ra khỏi nhà ăn, bầu trời đã tốt đen, vầng trăng lưỡi liềm lạnh lẽo treo trên bầu trời.
Giờ tan học nên có một dòng người đông đúc.
Khi các cô xuống lầu, Úc Triệt theo dòng người từ dưới lầu đi lên, hai người vội vội vàng vàng gặp lại nhau.
Lâm Tri Dạng nghĩ, sau khi tan tầm nàng hẳn là lại tùy tiện đến đây ăn đại gì đó rồi mới về nhà.
Mà Hạ Mân vẫn luôn trò chuyện cùng Lâm Tri Dạng, không nhìn thấy Úc Triệt, đương nhiên cũng không dừng bước.
Ánh mắt Lâm Tri Dạng chỉ thoáng ngừng một lát liền dời đi, không có ý tứ muốn chào hỏi.
Nhưng sự áy náy trong lòng dâng lên, thật lâu không thể bình phục.
Trời cao có thấu, đáp ứng nguyện vọng của người đời.
Dù luôn tự dặn bản thân đến Hoài Thành chỉ vì bát mì bò, nhưng chính cô cũng không phủ nhận được.
Chỉ cần được Úc Triệt liếc nhìn một cái, toàn bộ thế giới của cô như bừng sáng lên.
Tựa như lần đầu gặp gỡ vậy.
*
Sau kì thi cuối kỳ, Úc Triệt dành vài ngày để chấm bài thi, rảnh rỗi liền cảm thấy thời gian trôi chậm không chịu nổi.
Chị dâu Giang Dung Tâm vài ngày trước có gọi điện cho nàng, kêu nàng năm nay về nhà ăn Tết đi, ở lại vài ngày.
Không cần nghĩ cũng biết là anh trai chị gái ở sau lưng xúi giục, nghĩ nàng sẽ khách khí cùng tôn trọng chị dâu hơn, sẽ không dễ dàng từ chối.
Úc Triệt đành đồng ý.
Nàng ngồi ở thư phòng, đùa nghịch với lâu đài lego Lâm Tri Dạng tặng, lâu đài to lớn và có rất nhiều chi tiết nhỏ.
Ngày thứ tư đầu tiên không có Lâm Tri Dạng, nàng mới phát hiện được mọi chuyện không có đơn giản như nàng tưởng tượng.
Nàng đâu chỉ mất đi một ngày thứ tư đầy náo nhiệt cùng tràn ngập chờ mong chứ.
Ngay từ tuần đầu tiên, nàng đều mong ngóng nhìn thấy Lâm Tri Dạng, từ weibo Lâm Tri Dạng, từ những dòng tin nhắn của Lâm Tri Dạng trên vòng bạn bè, mà phỏng đoán xem Lâm Tri Dạng đang làm gì.
Thứ ba, nàng cẩn thận chọn một bộ quần áo thật đẹp, chăm chút từ trang sức đến nước hoa, nàng biết Lâm Tri Dạng thích gì. Có mấy lần chạm trúng điểm yêu thích của Lâm Tri Dạng, người nọ nhiệt tình đến mức làm nàng thở không nổi.
Thứ tư, cả ngày hôm đó tâm trạng của nàng nhất định sẽ không tồi, cho dù phải họp cả buổi chiều, rõ ràng là nhàm chán, nhưng nàng vẫn vui vẻ lắng nghe. Bởi vì chỉ cần họp xong, liền có thể rời khỏi sự hối hả và nhộp nhịp của thành phố này, đi đến nơi yên tĩnh mà nàng yêu thích nhất, nơi đó chỉ có một người ầm ĩ, nhưng nàng lại rất vui vẻ khi được thấy người đó.
Sáng sớm thứ năm, nàng thường dậy rất sớm, thậm chí còn phải nhờ đồng hồ báo thức. Bởi vì nàng muốn tỉnh táo để ngắm nhìn Lâm Tri Dạng ngủ say, cảm nhận sự tồn tại của Lâm Tri Dạng nhiều hơn một chút. Nghe được hô hấp của cô, ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, có đôi khi nàng sẽ chọc chọc lên khuôn mặt Lâm Tri Dạng, Lâm Tri Dạng ngủ rất ngoan, ngẫu nhiên nhíu mày, nhưng sẽ không tỉnh giấc.
Thứ sáu, nàng bắt đầu nhớ về về từng câu Lâm Tri Dạng đã nói với nàng mỗi khi hai người gặp nhau.
Vài lúc rảnh rỗi nghĩ lại, vài lời Lâm Tri Dạng nói đều có ẩn ý, nếu như giả vờ nghe không hiểu, cô sẽ len lén tức giận. Dù cho có chút muốn trêu chọc cô, nhưng lời từ miệng Lâm Tri Dạng nói ra, nàng đều phá lệ thấy thú vị.
Cho nên, nàng đâu chỉ mất mỗi ngày thứ tư.
Đó là tất cả ánh sáng trong cuộc sống khô khan nhàm chán của nàng.
Ngày thứ tư thứ hai sau khi chia tay, sau cuộc gặp gỡ vô tình trong trường học, Úc Triệt trực tiếp lái xe đến dưới lầu căn hộ.
Mới nhớ tới rằng Lâm Tri Dạng đã trả chuyển đi rồi.
Cho dù nàng thuê lại cũng không có ý nghĩa gì, Lâm Tri Dạng đã dọn đi hết những đồ vật thuộc về cô rồi, giờ đây đó chỉ là một gian phòng trống mà thôi.
Úc Triệt lái xe trở về nhà, thời điểm đi mua vài que kẹo, liền bị nhiều loại rượu trên giá hấp dẫn.
Nàng biết mượn rượu giải sầu là một thú tiêu khiển suy đồi và vô nghĩa, ngoại trừ biến người sống thành con ma men, thì chẳng có thể giải quyết được gì.
Rượu uống không ngon, say cũng khó chịu.
Nhưng buổi tối thứ tư dài đăng đẳng, nàng tựa hồ không có chuyện gì để làm, vậy cớ gì không làm điều gì đó vô nghĩa.
Huống chi cả ngày mai không có lớp, nàng có thể thoải mái ở nhà.
Trước đây, nàng luôn bồn bề nhiều việc, sáng sớm đã vội vã rời khỏi căn hộ, về nhà dọn dẹp vệ sinh, chuẩn bị giáo trình giáo án, nạp năng lượng cho bản thân.
Nhưng giờ đây những chuyện kia đã mất đi ý nghĩa rồi.
Giờ khắc này, nàng chỉ muốn nếm thử rượu thôi.
Úc Triệt cũng đã dùng lý trí nghĩ đến, biết rằng dù uống bao nhiêu rượu thì chỉ có thân thể mệt mỏi khó chịu, nỗi đau ẩn ẩn trong lòng sẽ không bao giờ biến mất.
Nhưng nàng vẫn muốn nếm.
Lý trí không áp chế được dục vọng tùy hứng.
Nàng cũng đã mua đủ loại rượu về nhà để say.
Mở TV lên, trên màn ảnh là bộ phim Lâm Tri Dạng thích nhất, một tập một tập mà xem, một ly một ly mà uống.
Uống đến khi choáng váng nhưng vẫn còn giữ được chút tỉnh táo, nàng dừng lại. Cảm giác khó chịu như vậy là vừa phải.
Quá trình thân thể chống lại sự khó chịu này, vừa hay có thể giết được thời gian, lại có thể dời những suy nghĩ rối loạn trong lòng nàng.
Nhưng có một số việc ngay từ lúc say sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát, mỗi tuần vào tối thứ tư đều mua say đã trở thành chuyện thường. Lúc đầu mức độ say còn có thể kiểm soát được, nhưng dần dần lại không thể dừng được nữa.
Bây giờ đang trong kỳ nghỉ đông, nàng cố gắng hết sức để kiềm chế sự bốc đồng của mình, kiên trì để làm một người nghiêm khắc có kỷ luật, vùi đầu vào xử lí công việc cùng công tác.
Nhưng cứ đến buổi tối thứ tư, sự tự chủ của nàng liền hóa thành hư không, đối với khát vọng không muốn tỉnh táo càng thêm nghiêm trọng.
Bởi vì chỉ cần nàng tỉnh táo, liền phải tận lực đè nén những câu nói của "Lâm Tri Dạng" hiện lên trong đầu.
Khi say, nàng lại nhớ lại cuộc gặp gỡ tình cờ ở trường học hôm ấy, Lâm Tri Dạng thấy nàng, nhưng ánh mắt cô lại chẳng vì nàng mà dừng lại một giây.
Hóa ra tư vị bị người quan tâm mình xem nhẹ là như thế này, hóa ra các nàng khi thực sự gặp lại là những người xa lạ.
Tất cả quá khứ đều không là gì.
Khi Úc Triệt nghĩ đến những điều này, đầu óc dần trở nên mơ hồ, đến khi giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay, nàng mới biết rằng mình đang khóc.
Vào lần thứ N sau khi uống say, từ di động nàng tìm được số điện thoại của Lâm Tri Dạng, nhìn đi nhìn lại dãy số ấy, vẫn không dám nhấn gọi.
Nàng nhìn ba chữ "Lâm tiểu thư" do chính mình lưu mà ngẩn người, có cái tên này là bởi vì bất cứ lúc nào Lâm Tri Dạng gọi, nàng cũng có thể thản nhiên nghe máy, không cần lo lắng sợ bị người khác thấy mà phải che giấu.
Cho dù vậy, ngày hôm đó trước mặt Úc Thành, nàng cũng không dám bắt máy, mà lại có thể nhẫn tâm từ chối cuộc gọi như vậy.
Một kẻ yếu đuối, bị bỏ rơi cũng là xứng đáng.
Rút khăn giấy lau nước mắt, không biết lại uống thêm bao nhiêu rượu, Úc Triệt ở lúc miễn cưỡng được cho là tỉnh táo liền cầm di động gọi qua.
Đã muốn gọi từ rất lâu rồi, nhưng sợ cả số điện thoại cũng bị chặn, nàng mới không có dũng khí để thử.
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<