Chương 8
Buổi chiều đang trong thời gian làm việc nên quán cà phê rất vắng vẻ, Lâm Tri Dạng tới nơi này đều thích ngồi ở vị trí cạnh bên cửa sổ, ngày mưa càng tốt, góc tây nam này yên tĩnh mà ấm áp.
Trái lại Úc Triệt, nàng thậm chí còn không đi sâu vào trong quán, ngồi xuống ngay bàn gần cửa nhất, phảng phất như thực nhanh sẽ rời đi.
Bởi vậy nên không phát hiện Lâm Tri Dạng.
Từ góc của Lâm Tri Dạng nhìn sang, có thể thấy sườn mặt trái của nàng, chắc xuất phát từ lịch sự, biểu cảm cũng không tính là lãnh đạm, nhưng khóe miệng cũng không có chút độ cong.
Nhưng khuôn mặt xa cách này Úc Triệt thực sự đẹp, Lâm Tri Dạng nghĩ, dù cho nàng băng băng lãnh lãnh mà ngồi ở chỗ kia, cũng tạo nên một phong cảnh tuyệt mỹ.
Hẳn là nàng đã về nhà riêng thay quần áo, sau khi vào quán đem chiếc áo khoác tối màu cởi ra, để lộ chiếc áo len mỏng cổ cao màu be bên trong, và phối với chiếc vòng cổ cùng kiểu trên ngực.
Ánh mắt Lâm Tri Dạng rơi trên cổ áo cao của nàng, tựa như muốn nhìn thấu nó, bên dưới lớp vải ấy, có một vết hôn đỏ nhạt.
Sẽ phải mất một hoặc hai ngày để nó lặn xuống. Hôm qua trong thời điểm xem phim, cô kéo Úc Triệt vào lòng rồi để lại dấu hôn này.
Úc Triệt lúc đó dung túng cô, sau đó mới cau cau mày, không vui hỏi: "Em muốn hại tôi mất mặt sao?"
Lâm Tri Dạng lúc đó rất hổ thẹn, hiện tại chẳng cần nghĩ nhiều nữa, sớm biết nàng muốn đi xem mắt, liền ở trên mặt nàng cắn để lại dấu vài cái, làm cho nàng mất mặt cho bỏ ghét.
Ý nghĩ xấu xa quẩn quanh trong đầu, thẳng đến khi Kỳ Úy đi vào quán cà phê, cô mới tạm thu hồi ánh mắt đang dính chặt trên người Úc Triệt.
Hoài Thành không lớn, mấy năm nay Lâm Tri Dạng tình cờ gặp được Kỳ Úy vài lần, mỗi lần cũng không phải giả vờ không nhìn thấy, chính là hai người trong lòng đều hiểu rõ mà bảo trì sự trầm mặc.
Đã lâu không có đối mặt ngồi xuống nói chuyện.
Mái tóc dài ngang lưng của Kỳ Úy nay đã được cắt ngắn đến sóng vai, ngũ quan như nước vẫn như trước, cho dù cô ấy mang theo ý cười trên môi, nhưng giữa mày vẫn có cái gì đó u buồn, khóe mắt còn có nhũng nếp nhăn nho nhỏ.
"Chờ lâu rồi sao? Tớ xin lỗi."
"Không có trễ xin lỗi cái gì chứ." Lâm Tri Dạng dời đi ánh mắt đánh giá, hỏi cô ấy: "Cậu muốn uống gì không?"
Cũng như Lâm Tri Dạng không muốn đến nhà hàng với cô ấy, Kỳ Úy cũng thực sự không muốn uống cà phê với cô, ôn nhu cười: "Tớ gì cũng được, cậu chọn đi."
Lâm Tri Dạng thuận miệng gọi người phục vụ hai ly latte, tựa vào lưng ghế, thư thái thả lỏng hỏi: "Tìm tớ có chuyện gì không?"
Khóe miệng Kỳ Úy vẫn mang theo ý cười, chỉ là không trả lời, rũ mắt không nói. Lâm Tri Dạng cũng không gấp, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi cà phê được bưng lên, Kỳ Úy mới nhìn cô nhẹ giọng nói: "Thực sự ghét tớ, cũng không muốn gặp mặt, tớ biết là tớ có chút ép buộc cậu."
"Tớ không cần ghét câu." Lâm Tri Dạng thản nhiên khuấy cà phê, kiên nhẫn hỏi: "Cậu tìm tớ chắc chắn là có chuyện quan trọng, cậu nói đi."
Nghe như thế, giống như lấy hết dũng khí, thanh âm Kỳ Úy run rẩy mà kiên định, "Tri Dạng, tháng trước tớ ly hôn rồi."
Tay khuấy cà phê chợt khựng lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành phẩn nộ, Lâm Tri Dạng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Vậy thì sao?"
Ba chữ này gần như là nghiến răng ngiến lợi nói ra.
Ly hôn thì sao, trước kia lựa chọn kết hôn, có từng nghĩ đến cảm thụ của Mạnh Dữ Ca không. Bây giờ coi là cái gì đây.
Nghĩ tới đây, Lâm Tri Dạng theo bản năng nhìn về phía Úc Triệt.
Kỳ Úy năm đó yêu đến oanh oanh liệt liệt rồi cũng như vậy, Úc Triệt thì sao?
Úc Triệt còn đang nghiêm túc cẩn thận lắng nghe nam nhân bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu, nam nhân kia phong độ cười rộ lên, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, mọi cử chỉ đều rất đúng mực.
Lâm Tri Dạng nghĩ, có lẽ Úc Triệt sẽ thích kiểu người như vậy.
"Tớ biết rằng tớ đã rất nhu nhược cùng ích kỷ, biết rằng bây giờ làm gì cũng đã muộn, đi sai đường, cũng biết là không thể trở lại nữa rồi." Kỳ Úy nói đến đây bỗng nhiên nghẹn ngào, hồi lâu, cô ấy đè xuống tâm tình, lộ ra nụ cười đầy chua xót: "Thế nhưng tớ giải thoát rồi, đây coi như tự cứu lấy mình đi."
Nghe những lời này, nét mặt Lâm Tri Dạng không thay đổi, nhưng trong lòng ngực chẳng hề dễ chịu. Biết rõ Kỳ Úy không đáng được thông cảm, nhưng thâm tâm lại cảm nhận được, hai năm qua Kỳ Úy thực sự sống không tốt.
Trước đây Kỳ Úy luôn được công nhận là nữ thần, trong mắt luôn phủ một tầng ánh sáng ôn nhu ấm áp, ai được cô ấy nhìn một cái đều cảm giác như lân lân như đi trên mây. Nhưng giờ đây hốc mắt ửng đỏ, dù vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh sáng ấy lại không còn nữa.
"Chỉ cần tự bản thân cậu vui vẻ, làm gì cũng được. Vậy vì sao lại muốn nói với tớ chuyện này?" Lâm Tri Dạng tỏ vẻ không muốn nghe.
Kỳ Úy giật mình, biện minh cho bản thân: "Không biết nữa, có thể là muốn xóa bỏ sự chột dạ cùng áy náy mỗi lần gặp cậu đi."
Mỗi khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng, lại nhớ tới hình ảnh Mạnh Dữ Ca hoảng loạn vội vàng rời đi, đau đớn từ tim lan khắp cơ thể, không lúc nào không nhắc cô ấy phải nhớ đến tội lỗi của mình gây ra.
Lắc đầu, Lâm Tri Dạng ngữ khí ôn hòa mà lạnh lùng: "Người cậu thực sự cần xin lỗi cũng không phải tớ, không cần phải áy náy."
Hai người lẳng lặng uống tách cà phê của mình, trong lúc đó Lâm Tri Dạng trả lời một vài tin nhắn công việc, còn Kỳ Úy lặng lẽ ngồi đối diện.
Năm phút sau, Lâm Tri Dạng hỏi: "Cậu còn có việc gì không?"
"Dữ Ca...... có phải sắp về nước không?" dằn vặt hồi lâu, Kỳ Úy dè đặt hỏi câu này.
Sắc mặt Lâm Tri Dạng tệ đi, nhìn cô ấy, "Tin tức ở đâu?"
Mạnh Dữ Ca vì năm đó mà thiếu chút nữa đã đi không về, hiện tại vất vả lắm mới đồng ý về nước, còn không biết trong lòng thông suốt chưa, cô không muốn Kỳ Úy tùy tiện quấy rầy cậu ấy.
Kỳ Úy nhìn ra cô không cao hứng, cũng hiểu rõ được, hy vọng nhỏ nhoi trong tim mình có bao nhiêu ghê tởm, nhỏ giọng nói: "Tớ nghe người ta nói."
"Cứ cho là cậu ấy về nước, các cậu cũng sẽ không quay trở lại trước kia được. Ba năm, mọi thứ đều thay đổi." Lâm Tri Dạng tận lực ép chính mình bình tĩnh, nói ra lời nói mà biết chắc sẽ rất tàn nhẫn với Kỳ Úy, "Cậu ấy về nước là vì cậu ấy đã buông xuống mọi nhớ mong về cậu. Cậu cũng buông đi, không cần lại dây dưa chuyện quá khứ."
Sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn đã mất đi ý cười trên môi, Kỳ Úy gật đầu, như đồng tình với lời Lâm Tri Dạng nói, nhưng nước mắt lại không kìm được mà từng giọt nặng nề rơi xuống.
"Nếu nói buông là có thể buông được, thì đã tốt biết mấy......Tớ cũng không cần......" Đến chỗ này, cô ấy rốt cuộc cũng không nói nổi nữa, chôn mặt vào lòng bàn tay.
Trong lúc nhất thời khóc không thành tiếng, mọi tâm tình như bùng lên.
Nếu thật có thể buông bỏ nhẹ nhàng bâng quơ như lời nói, cô ấy cũng sẽ không phải sống người không giống người, quỷ không giống quỷ trong suốt hai năm qua.
Tiếng khóc được che bởi tiếng dương cầm du dương trong quán, rõ ràng thống khổ cũng không khoa trương, nhưng Lâm Tri Dạng lại nhìn ra được tê tâm liệt phế trong đó.
Cô rút khăn giấy đưa qua, chỉ có thể nói: "Thật xin lỗi."
Kỳ Úy lắc đầu, lại như càng thêm bi thương.
Ở trong mắt cô ấy, Lâm Tri Dạng đại diện cho Mạnh Dữ Ca. Nếu Lâm Tri Dạng bảo cô ấy buông đi, điều đó có nghĩ là Mạnh Dữ Ca đã thực sự buông xuống.
Lâm Tri Dạng nói đúng, Mạnh Dữ Ca trở về nước là vì cậu ấy đã bước ra khỏi vũng lầy kia rồi, mà cô ấy, một thân đầy bùn, đã không còn tư cách để ở bên cạnh Mạnh Dữ Ca.
Việc này cô ấy đều hiểu, nhưng khi mọi chuyện được vạch trần ra, cô ấy mới ý thức rằng có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiên hận bản thân mình trước đây.
Kỳ Úy khóc vô cùng bi thương, mấy người phục vụ chú ý tới, đang len lén quan sát tình huống phía bên này.
Lâm Tri Dạng không khuyên được gì, đứng ngồi không yên, cầm khăn giấy đi đến bên cạnh Kỳ Úy, che khuất những ánh mắt đang trộm nhìn về đây, thở dài nói: "Đừng khóc nữa, người ta sẽ cho rằng tớ khi dễ cậu đó."
Nếu Mạnh Dữ Ca biết mình khiến cho Kỳ Úy khóc đến như vậy, cậu ấy nhất định sẽ tự trách mình. Dù sao người kia, cho dù trong đoạn thời gian lúc đó có khó khăn đến mức nào, cũng không nỡ nói một câu nặng lời với Kỳ Úy.
...
Úc Triệt liếc nhìn đồng hồ, bốn mươi lăm phút, thời gian một tiết học vừa đủ để tôn trọng lẫn nhau.
"Tôi phải đi làm, trong trường học còn có việc phải xử lý."
Tuy rằng nam nhân kia vẫn còn chưa thõa mãn, nhưng lại rất hiểu chuyện, săn sóc nói: "Được, công việc quan trọng hơn, lần tới có thời gian lại với Úc lão sư uống cà phê."
Úc Triệt từ chối cho ý kiến, đứng dậy cầm lấy áo khoác lên tay, chuẩn bị rời đi, tầm mắt vô tình dừng ở góc hướng tây nam kia.
Lâm Tri Dạng ngồi xổm trước mặt một nữ nhân, đưa khăn giấy cho cô ấy, biểu tình trên mặt khẩn trương lại có chút bất lực.
Không biết cô nói gì, nhưng cảm xúc của nữ nhân kia dần dần bình phục, chắc là cô ấy hỏi cô một cậu, Lâm Tri Dạng nghiêm túc gật đầu.
Nam nhân bên cạnh thấy nàng chuyên chú nhìn vị khách bàn kia, "Cô có quen các cô ấy sao?"
Thu hồi ánh mắt, Úc Triệt phủ nhận: "Không quen."
Nam nhân cười suy đoán: "Có lẽ là bạn bè cãi nhau, không sau đâu, dỗ một chút sẽ ổn thôi."
Giọng nói cao thấp có độ, nhưng ngữ khí từ đầu đến cuối đều gãi đúng chỗ ngứa, thời điểm nghe được chữ "dỗ" qua miệng hắn Úc Triệt cảm thấy thực sự rất chói tai, ồn ào.
Nàng xoay người rời khỏi quán cà phê.
Không biết Lâm Tri Dạng đã ngồi ở đó bao lâu, quán cà phê không nhiều người lắm, nếu ban đầu Lâm Tri Dạng ngồi đối diện nữ nhân kia, hẳn đã sớm thấy nàng.
Nàng nhịn không được xem di động một lần, Lâm Tri Dạng cũng không có nhắn cho nàng bất cứ tin gì.
Lâm Tri Dạng bận rộn.
Đêm qua không vui vẻ gì, sáng nay Lâm Tri Dạng còn thức dậy sớm hơn nàng, rất nhanh liền rời đi.
Úc Triệt bởi vì kỳ sinh lý không khỏe nên ngủ nhiều hơn một chút, lúc mở mắt ra, Lâm Tri Dạng đã trở về phòng.
"Em mua bữa sáng rồi, chị ăn xong hả ngủ tiếp. Thân thể không thoải mái đúng không, em có mua túi chườm nóng, chờ ấm nước nấu sôi rồi thì rót vào, ấp ấm bụng dưới nha."
Cô vừa nói vừa vội, Úc Triệt sững sờ mà nhìn cô, sau một lúc lâu không nghe trả lời, Lâm Tri Dạng xoay đầu hỏi: "Chị làm sao vậy?"
"Không có việc gì," Úc Triệt vội vàng che giấu đi cảm xúc khó giải thích dâng lên trong lòng, vén chăn bước xuống giường: "Tôi đánh răng rửa mặt trước đã."
Ăn cơm xong lại nằm xuống ngủ, Lâm Tri Dạng nói tạm biệt với cô, mang theo túi rác xuống lầu, không có trở về.
Khoảng khắc nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Úc Triệt mơ mơ màng màng suy nghĩ, một tuần gặp một lần, hình như thực sự quá ít.
Thứ tư tuần sau, còn tới bảy ngày nữa.
Không nghĩ tới chỉ vài giờ sau, nàng liền lần nữa gặp được Lâm Tri Dạng.
Chỉ là thực đáng tiếc, Lâm Tri Dạng hẳn sẽ không vui vẻ khi thấy nàng.
Giống như nàng cũng không vui.
Đó có lẽ chỉ là một trong những người bạn của Lâm Tri Dạng, thế nhưng nàng lại cảm nhận được khó chịu trong lòng mình, điều này rất kỳ lạ.
Trường học đương nhiên không có việc gì cần xử lý, Úc Triệt vừa lái xe vừa suy nghĩ lý do khiến cho tâm tình mình trở nên không tốt như vậy.
Mặc dù cái hình ảnh kia thực sự kỳ lạ, nữ nhân kia vì sao có thể ở nơi công cộng khóc thành như vậy, đến nỗi Lâm Tri Dạng không thể ngồi yên mà phải đến bên ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho cô ấy sao.
Kỳ thực cũng không có gì, bạn tốt đang thương tâm khổ sở, bầu bạn cũng là bình thường.
Nhưng nữ nhân kia, thật là bạn tốt của Lâm Tri Dạng sao?
Biểu cảm trên mặt Lâm Tri Dạng luc đó cũng không được thân thiết tự nhiên lắm.
Nhưng chỉ vởi vì mất tự nhiên, hay là vì đang miên man suy nghĩ?
Úc Triệt nhiều lần tự hỏi bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không có được đáp án.
Về đến nhà, nàng lần nữa mở di động ra, vẫn là rỗng tuếch.
Bụng dưới lại bắt đầu khó chịu.
Nàng uống một ly nước ấm, uống xong gửi cho Lâm Tri Dạng một tin: [Vừa nãy, thấy em.]
Năm phút sau, có tin trả lời: [Đến kỳ sinh lý cố gắng đừng uống cà phê.]
Quả nhiên, cô đã sớm thấy.
[Được.]
Ngoài nó ra, Úc Triệt cũng không biết phải nói gì, nàng đang chờ Lâm Tri Dạng mở miệng hỏi trước, nhưng Lâm Tri Dạng lại không có trả lời.
Một lúc sau, Úc Hân gọi đến, Úc Triệt giữa mày lộ tia không vui, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
Úc Hân hỏi: "Hôm nay cùng Tiểu Trần gặp mặt, cảm giác thế nào?"
"Không có cảm giác."
"Lần đầu gặp mặt không có cảm giác cũng bình thường, về sau thường xuyên gặp là được."
"Chị," Úc Triệt bình tĩnh mà gọi cô ấy một tiếng, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Em cũng anh ta, không có về sau."
Gặp một lần là được rồi.
Nguyên nhân chính khiến Úc Triệt không muốn về nhà chính là một khi mặt đối mặt, nàng rất khó để từ chối "ý tốt" của người trong nhà.
Nàng chống cự náo nhiệt, không thường về nhà ăn cơm, mỗi lần tụ họp gia đình, bên trong lời nói của ba cùng chị gái đều là phàn nàn cùng bất lực.
Không biết các cuộc xem mắt bắt đầu từ khi nào, chỉ biết nó dần trở thành thứ để nàng có thể bù đắp cho gia đình.
Không muốn làm bạn bè, nhưng nàng cũng không thể không nể mặt mũi họ được.
Lần này đối tượng xem mắt là em họ của anh rể, Úc Triệt tránh không được, không thể làm gì khác hơn nên phải đến gặp một lần.
Hai năm qua nàng vẫn đi xem mắt, cũng may đều là người trưởng thành, ba chữ 'tôi bị ép' đều viết hết lên mặt, người ta vừa thấy mặt liền biết nàng có ý tứ gì, nên rất ít khi tiếp tục dây dưa.
Đến cái tuổi này, người trưởng thành xem mắt đều có mục đích rõ ràng, không ai muốn lãng phí nhiệt huyết của mình vào thứ vô ích.
Người duy nhất nguyện ý lãng phí nhiệt tình của mình, chỉ có Lâm Tri Dạng.
Buổi tối tùy tiền ăn một chút, Úc Triệt tính toán lên giường nghỉ ngơi, hơn 8 giờ, Lâm Tri Dạng chợt gọi đến.
Úc Triệt rất nhanh bắt máy, chờ đối phương nói chuyện.
Đợi nửa ngày không có thanh âm, nàng mới khó hiểu hỏi: "Alo?"
Bên kia cười một tiếng, Lâm Tri Dạng trêu chọc: "Úc lão sư không biết là lúc nghe vừa bắt điện thoại thì phải lập tức nói "Alo" sao?"
Nghe Lâm Tri Dạng gọi nàng như vậy, Úc Triệt đoán được tâm tình cô lúc này có lẽ cũng không tệ lắm, chợt thấy chính mình cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Lâm Tri Dạng hỏi: "Thân thể còn không thoải mái không?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Chú ý giữ ấm."
"Được."
Ngữ khí bỗng nhiên không đứng đắn, "Dấu trên cổ lặn rồi sao?"
"......"
Lâm Tri Dạng thúc giục hỏi: "Nói đi."
Úc Triệt cự tuyệt: "Không muốn trả lời."
Người này đúng là tàn ác, rõ ràng là cố tình khi dễ nàng.
"Vậy mai chị vẫn mặc áo cao cổ sao?"
Mặc dù câu hỏi là về quần áo, thế nhưng Úc Triệt lại khó có thể không nghe được ẩn ý bên trong nó, hay là nói, cô vẫn luôn đang đợi nàng nói ra.
"Lâm Tri Dạng, có phải em không vui không?"
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<
Trái lại Úc Triệt, nàng thậm chí còn không đi sâu vào trong quán, ngồi xuống ngay bàn gần cửa nhất, phảng phất như thực nhanh sẽ rời đi.
Bởi vậy nên không phát hiện Lâm Tri Dạng.
Từ góc của Lâm Tri Dạng nhìn sang, có thể thấy sườn mặt trái của nàng, chắc xuất phát từ lịch sự, biểu cảm cũng không tính là lãnh đạm, nhưng khóe miệng cũng không có chút độ cong.
Nhưng khuôn mặt xa cách này Úc Triệt thực sự đẹp, Lâm Tri Dạng nghĩ, dù cho nàng băng băng lãnh lãnh mà ngồi ở chỗ kia, cũng tạo nên một phong cảnh tuyệt mỹ.
Hẳn là nàng đã về nhà riêng thay quần áo, sau khi vào quán đem chiếc áo khoác tối màu cởi ra, để lộ chiếc áo len mỏng cổ cao màu be bên trong, và phối với chiếc vòng cổ cùng kiểu trên ngực.
Ánh mắt Lâm Tri Dạng rơi trên cổ áo cao của nàng, tựa như muốn nhìn thấu nó, bên dưới lớp vải ấy, có một vết hôn đỏ nhạt.
Sẽ phải mất một hoặc hai ngày để nó lặn xuống. Hôm qua trong thời điểm xem phim, cô kéo Úc Triệt vào lòng rồi để lại dấu hôn này.
Úc Triệt lúc đó dung túng cô, sau đó mới cau cau mày, không vui hỏi: "Em muốn hại tôi mất mặt sao?"
Lâm Tri Dạng lúc đó rất hổ thẹn, hiện tại chẳng cần nghĩ nhiều nữa, sớm biết nàng muốn đi xem mắt, liền ở trên mặt nàng cắn để lại dấu vài cái, làm cho nàng mất mặt cho bỏ ghét.
Ý nghĩ xấu xa quẩn quanh trong đầu, thẳng đến khi Kỳ Úy đi vào quán cà phê, cô mới tạm thu hồi ánh mắt đang dính chặt trên người Úc Triệt.
Hoài Thành không lớn, mấy năm nay Lâm Tri Dạng tình cờ gặp được Kỳ Úy vài lần, mỗi lần cũng không phải giả vờ không nhìn thấy, chính là hai người trong lòng đều hiểu rõ mà bảo trì sự trầm mặc.
Đã lâu không có đối mặt ngồi xuống nói chuyện.
Mái tóc dài ngang lưng của Kỳ Úy nay đã được cắt ngắn đến sóng vai, ngũ quan như nước vẫn như trước, cho dù cô ấy mang theo ý cười trên môi, nhưng giữa mày vẫn có cái gì đó u buồn, khóe mắt còn có nhũng nếp nhăn nho nhỏ.
"Chờ lâu rồi sao? Tớ xin lỗi."
"Không có trễ xin lỗi cái gì chứ." Lâm Tri Dạng dời đi ánh mắt đánh giá, hỏi cô ấy: "Cậu muốn uống gì không?"
Cũng như Lâm Tri Dạng không muốn đến nhà hàng với cô ấy, Kỳ Úy cũng thực sự không muốn uống cà phê với cô, ôn nhu cười: "Tớ gì cũng được, cậu chọn đi."
Lâm Tri Dạng thuận miệng gọi người phục vụ hai ly latte, tựa vào lưng ghế, thư thái thả lỏng hỏi: "Tìm tớ có chuyện gì không?"
Khóe miệng Kỳ Úy vẫn mang theo ý cười, chỉ là không trả lời, rũ mắt không nói. Lâm Tri Dạng cũng không gấp, lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi cà phê được bưng lên, Kỳ Úy mới nhìn cô nhẹ giọng nói: "Thực sự ghét tớ, cũng không muốn gặp mặt, tớ biết là tớ có chút ép buộc cậu."
"Tớ không cần ghét câu." Lâm Tri Dạng thản nhiên khuấy cà phê, kiên nhẫn hỏi: "Cậu tìm tớ chắc chắn là có chuyện quan trọng, cậu nói đi."
Nghe như thế, giống như lấy hết dũng khí, thanh âm Kỳ Úy run rẩy mà kiên định, "Tri Dạng, tháng trước tớ ly hôn rồi."
Tay khuấy cà phê chợt khựng lại, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó nhanh chóng chuyển thành phẩn nộ, Lâm Tri Dạng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Vậy thì sao?"
Ba chữ này gần như là nghiến răng ngiến lợi nói ra.
Ly hôn thì sao, trước kia lựa chọn kết hôn, có từng nghĩ đến cảm thụ của Mạnh Dữ Ca không. Bây giờ coi là cái gì đây.
Nghĩ tới đây, Lâm Tri Dạng theo bản năng nhìn về phía Úc Triệt.
Kỳ Úy năm đó yêu đến oanh oanh liệt liệt rồi cũng như vậy, Úc Triệt thì sao?
Úc Triệt còn đang nghiêm túc cẩn thận lắng nghe nam nhân bên kia nói chuyện, thỉnh thoảng gật đầu, nam nhân kia phong độ cười rộ lên, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, mọi cử chỉ đều rất đúng mực.
Lâm Tri Dạng nghĩ, có lẽ Úc Triệt sẽ thích kiểu người như vậy.
"Tớ biết rằng tớ đã rất nhu nhược cùng ích kỷ, biết rằng bây giờ làm gì cũng đã muộn, đi sai đường, cũng biết là không thể trở lại nữa rồi." Kỳ Úy nói đến đây bỗng nhiên nghẹn ngào, hồi lâu, cô ấy đè xuống tâm tình, lộ ra nụ cười đầy chua xót: "Thế nhưng tớ giải thoát rồi, đây coi như tự cứu lấy mình đi."
Nghe những lời này, nét mặt Lâm Tri Dạng không thay đổi, nhưng trong lòng ngực chẳng hề dễ chịu. Biết rõ Kỳ Úy không đáng được thông cảm, nhưng thâm tâm lại cảm nhận được, hai năm qua Kỳ Úy thực sự sống không tốt.
Trước đây Kỳ Úy luôn được công nhận là nữ thần, trong mắt luôn phủ một tầng ánh sáng ôn nhu ấm áp, ai được cô ấy nhìn một cái đều cảm giác như lân lân như đi trên mây. Nhưng giờ đây hốc mắt ửng đỏ, dù vẫn dịu dàng như cũ, nhưng ánh sáng ấy lại không còn nữa.
"Chỉ cần tự bản thân cậu vui vẻ, làm gì cũng được. Vậy vì sao lại muốn nói với tớ chuyện này?" Lâm Tri Dạng tỏ vẻ không muốn nghe.
Kỳ Úy giật mình, biện minh cho bản thân: "Không biết nữa, có thể là muốn xóa bỏ sự chột dạ cùng áy náy mỗi lần gặp cậu đi."
Mỗi khi nhìn thấy Lâm Tri Dạng, lại nhớ tới hình ảnh Mạnh Dữ Ca hoảng loạn vội vàng rời đi, đau đớn từ tim lan khắp cơ thể, không lúc nào không nhắc cô ấy phải nhớ đến tội lỗi của mình gây ra.
Lắc đầu, Lâm Tri Dạng ngữ khí ôn hòa mà lạnh lùng: "Người cậu thực sự cần xin lỗi cũng không phải tớ, không cần phải áy náy."
Hai người lẳng lặng uống tách cà phê của mình, trong lúc đó Lâm Tri Dạng trả lời một vài tin nhắn công việc, còn Kỳ Úy lặng lẽ ngồi đối diện.
Năm phút sau, Lâm Tri Dạng hỏi: "Cậu còn có việc gì không?"
"Dữ Ca...... có phải sắp về nước không?" dằn vặt hồi lâu, Kỳ Úy dè đặt hỏi câu này.
Sắc mặt Lâm Tri Dạng tệ đi, nhìn cô ấy, "Tin tức ở đâu?"
Mạnh Dữ Ca vì năm đó mà thiếu chút nữa đã đi không về, hiện tại vất vả lắm mới đồng ý về nước, còn không biết trong lòng thông suốt chưa, cô không muốn Kỳ Úy tùy tiện quấy rầy cậu ấy.
Kỳ Úy nhìn ra cô không cao hứng, cũng hiểu rõ được, hy vọng nhỏ nhoi trong tim mình có bao nhiêu ghê tởm, nhỏ giọng nói: "Tớ nghe người ta nói."
"Cứ cho là cậu ấy về nước, các cậu cũng sẽ không quay trở lại trước kia được. Ba năm, mọi thứ đều thay đổi." Lâm Tri Dạng tận lực ép chính mình bình tĩnh, nói ra lời nói mà biết chắc sẽ rất tàn nhẫn với Kỳ Úy, "Cậu ấy về nước là vì cậu ấy đã buông xuống mọi nhớ mong về cậu. Cậu cũng buông đi, không cần lại dây dưa chuyện quá khứ."
Sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn đã mất đi ý cười trên môi, Kỳ Úy gật đầu, như đồng tình với lời Lâm Tri Dạng nói, nhưng nước mắt lại không kìm được mà từng giọt nặng nề rơi xuống.
"Nếu nói buông là có thể buông được, thì đã tốt biết mấy......Tớ cũng không cần......" Đến chỗ này, cô ấy rốt cuộc cũng không nói nổi nữa, chôn mặt vào lòng bàn tay.
Trong lúc nhất thời khóc không thành tiếng, mọi tâm tình như bùng lên.
Nếu thật có thể buông bỏ nhẹ nhàng bâng quơ như lời nói, cô ấy cũng sẽ không phải sống người không giống người, quỷ không giống quỷ trong suốt hai năm qua.
Tiếng khóc được che bởi tiếng dương cầm du dương trong quán, rõ ràng thống khổ cũng không khoa trương, nhưng Lâm Tri Dạng lại nhìn ra được tê tâm liệt phế trong đó.
Cô rút khăn giấy đưa qua, chỉ có thể nói: "Thật xin lỗi."
Kỳ Úy lắc đầu, lại như càng thêm bi thương.
Ở trong mắt cô ấy, Lâm Tri Dạng đại diện cho Mạnh Dữ Ca. Nếu Lâm Tri Dạng bảo cô ấy buông đi, điều đó có nghĩ là Mạnh Dữ Ca đã thực sự buông xuống.
Lâm Tri Dạng nói đúng, Mạnh Dữ Ca trở về nước là vì cậu ấy đã bước ra khỏi vũng lầy kia rồi, mà cô ấy, một thân đầy bùn, đã không còn tư cách để ở bên cạnh Mạnh Dữ Ca.
Việc này cô ấy đều hiểu, nhưng khi mọi chuyện được vạch trần ra, cô ấy mới ý thức rằng có bao nhiêu tuyệt vọng, có bao nhiên hận bản thân mình trước đây.
Kỳ Úy khóc vô cùng bi thương, mấy người phục vụ chú ý tới, đang len lén quan sát tình huống phía bên này.
Lâm Tri Dạng không khuyên được gì, đứng ngồi không yên, cầm khăn giấy đi đến bên cạnh Kỳ Úy, che khuất những ánh mắt đang trộm nhìn về đây, thở dài nói: "Đừng khóc nữa, người ta sẽ cho rằng tớ khi dễ cậu đó."
Nếu Mạnh Dữ Ca biết mình khiến cho Kỳ Úy khóc đến như vậy, cậu ấy nhất định sẽ tự trách mình. Dù sao người kia, cho dù trong đoạn thời gian lúc đó có khó khăn đến mức nào, cũng không nỡ nói một câu nặng lời với Kỳ Úy.
...
Úc Triệt liếc nhìn đồng hồ, bốn mươi lăm phút, thời gian một tiết học vừa đủ để tôn trọng lẫn nhau.
"Tôi phải đi làm, trong trường học còn có việc phải xử lý."
Tuy rằng nam nhân kia vẫn còn chưa thõa mãn, nhưng lại rất hiểu chuyện, săn sóc nói: "Được, công việc quan trọng hơn, lần tới có thời gian lại với Úc lão sư uống cà phê."
Úc Triệt từ chối cho ý kiến, đứng dậy cầm lấy áo khoác lên tay, chuẩn bị rời đi, tầm mắt vô tình dừng ở góc hướng tây nam kia.
Lâm Tri Dạng ngồi xổm trước mặt một nữ nhân, đưa khăn giấy cho cô ấy, biểu tình trên mặt khẩn trương lại có chút bất lực.
Không biết cô nói gì, nhưng cảm xúc của nữ nhân kia dần dần bình phục, chắc là cô ấy hỏi cô một cậu, Lâm Tri Dạng nghiêm túc gật đầu.
Nam nhân bên cạnh thấy nàng chuyên chú nhìn vị khách bàn kia, "Cô có quen các cô ấy sao?"
Thu hồi ánh mắt, Úc Triệt phủ nhận: "Không quen."
Nam nhân cười suy đoán: "Có lẽ là bạn bè cãi nhau, không sau đâu, dỗ một chút sẽ ổn thôi."
Giọng nói cao thấp có độ, nhưng ngữ khí từ đầu đến cuối đều gãi đúng chỗ ngứa, thời điểm nghe được chữ "dỗ" qua miệng hắn Úc Triệt cảm thấy thực sự rất chói tai, ồn ào.
Nàng xoay người rời khỏi quán cà phê.
Không biết Lâm Tri Dạng đã ngồi ở đó bao lâu, quán cà phê không nhiều người lắm, nếu ban đầu Lâm Tri Dạng ngồi đối diện nữ nhân kia, hẳn đã sớm thấy nàng.
Nàng nhịn không được xem di động một lần, Lâm Tri Dạng cũng không có nhắn cho nàng bất cứ tin gì.
Lâm Tri Dạng bận rộn.
Đêm qua không vui vẻ gì, sáng nay Lâm Tri Dạng còn thức dậy sớm hơn nàng, rất nhanh liền rời đi.
Úc Triệt bởi vì kỳ sinh lý không khỏe nên ngủ nhiều hơn một chút, lúc mở mắt ra, Lâm Tri Dạng đã trở về phòng.
"Em mua bữa sáng rồi, chị ăn xong hả ngủ tiếp. Thân thể không thoải mái đúng không, em có mua túi chườm nóng, chờ ấm nước nấu sôi rồi thì rót vào, ấp ấm bụng dưới nha."
Cô vừa nói vừa vội, Úc Triệt sững sờ mà nhìn cô, sau một lúc lâu không nghe trả lời, Lâm Tri Dạng xoay đầu hỏi: "Chị làm sao vậy?"
"Không có việc gì," Úc Triệt vội vàng che giấu đi cảm xúc khó giải thích dâng lên trong lòng, vén chăn bước xuống giường: "Tôi đánh răng rửa mặt trước đã."
Ăn cơm xong lại nằm xuống ngủ, Lâm Tri Dạng nói tạm biệt với cô, mang theo túi rác xuống lầu, không có trở về.
Khoảng khắc nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Úc Triệt mơ mơ màng màng suy nghĩ, một tuần gặp một lần, hình như thực sự quá ít.
Thứ tư tuần sau, còn tới bảy ngày nữa.
Không nghĩ tới chỉ vài giờ sau, nàng liền lần nữa gặp được Lâm Tri Dạng.
Chỉ là thực đáng tiếc, Lâm Tri Dạng hẳn sẽ không vui vẻ khi thấy nàng.
Giống như nàng cũng không vui.
Đó có lẽ chỉ là một trong những người bạn của Lâm Tri Dạng, thế nhưng nàng lại cảm nhận được khó chịu trong lòng mình, điều này rất kỳ lạ.
Trường học đương nhiên không có việc gì cần xử lý, Úc Triệt vừa lái xe vừa suy nghĩ lý do khiến cho tâm tình mình trở nên không tốt như vậy.
Mặc dù cái hình ảnh kia thực sự kỳ lạ, nữ nhân kia vì sao có thể ở nơi công cộng khóc thành như vậy, đến nỗi Lâm Tri Dạng không thể ngồi yên mà phải đến bên ngồi bên cạnh đưa khăn giấy cho cô ấy sao.
Kỳ thực cũng không có gì, bạn tốt đang thương tâm khổ sở, bầu bạn cũng là bình thường.
Nhưng nữ nhân kia, thật là bạn tốt của Lâm Tri Dạng sao?
Biểu cảm trên mặt Lâm Tri Dạng luc đó cũng không được thân thiết tự nhiên lắm.
Nhưng chỉ vởi vì mất tự nhiên, hay là vì đang miên man suy nghĩ?
Úc Triệt nhiều lần tự hỏi bản thân, nhưng cuối cùng vẫn không có được đáp án.
Về đến nhà, nàng lần nữa mở di động ra, vẫn là rỗng tuếch.
Bụng dưới lại bắt đầu khó chịu.
Nàng uống một ly nước ấm, uống xong gửi cho Lâm Tri Dạng một tin: [Vừa nãy, thấy em.]
Năm phút sau, có tin trả lời: [Đến kỳ sinh lý cố gắng đừng uống cà phê.]
Quả nhiên, cô đã sớm thấy.
[Được.]
Ngoài nó ra, Úc Triệt cũng không biết phải nói gì, nàng đang chờ Lâm Tri Dạng mở miệng hỏi trước, nhưng Lâm Tri Dạng lại không có trả lời.
Một lúc sau, Úc Hân gọi đến, Úc Triệt giữa mày lộ tia không vui, nhưng vẫn nhận cuộc gọi.
Úc Hân hỏi: "Hôm nay cùng Tiểu Trần gặp mặt, cảm giác thế nào?"
"Không có cảm giác."
"Lần đầu gặp mặt không có cảm giác cũng bình thường, về sau thường xuyên gặp là được."
"Chị," Úc Triệt bình tĩnh mà gọi cô ấy một tiếng, từng câu từng chữ nói rõ ràng: "Em cũng anh ta, không có về sau."
Gặp một lần là được rồi.
Nguyên nhân chính khiến Úc Triệt không muốn về nhà chính là một khi mặt đối mặt, nàng rất khó để từ chối "ý tốt" của người trong nhà.
Nàng chống cự náo nhiệt, không thường về nhà ăn cơm, mỗi lần tụ họp gia đình, bên trong lời nói của ba cùng chị gái đều là phàn nàn cùng bất lực.
Không biết các cuộc xem mắt bắt đầu từ khi nào, chỉ biết nó dần trở thành thứ để nàng có thể bù đắp cho gia đình.
Không muốn làm bạn bè, nhưng nàng cũng không thể không nể mặt mũi họ được.
Lần này đối tượng xem mắt là em họ của anh rể, Úc Triệt tránh không được, không thể làm gì khác hơn nên phải đến gặp một lần.
Hai năm qua nàng vẫn đi xem mắt, cũng may đều là người trưởng thành, ba chữ 'tôi bị ép' đều viết hết lên mặt, người ta vừa thấy mặt liền biết nàng có ý tứ gì, nên rất ít khi tiếp tục dây dưa.
Đến cái tuổi này, người trưởng thành xem mắt đều có mục đích rõ ràng, không ai muốn lãng phí nhiệt huyết của mình vào thứ vô ích.
Người duy nhất nguyện ý lãng phí nhiệt tình của mình, chỉ có Lâm Tri Dạng.
Buổi tối tùy tiền ăn một chút, Úc Triệt tính toán lên giường nghỉ ngơi, hơn 8 giờ, Lâm Tri Dạng chợt gọi đến.
Úc Triệt rất nhanh bắt máy, chờ đối phương nói chuyện.
Đợi nửa ngày không có thanh âm, nàng mới khó hiểu hỏi: "Alo?"
Bên kia cười một tiếng, Lâm Tri Dạng trêu chọc: "Úc lão sư không biết là lúc nghe vừa bắt điện thoại thì phải lập tức nói "Alo" sao?"
Nghe Lâm Tri Dạng gọi nàng như vậy, Úc Triệt đoán được tâm tình cô lúc này có lẽ cũng không tệ lắm, chợt thấy chính mình cũng nhẹ nhõm rất nhiều.
Lâm Tri Dạng hỏi: "Thân thể còn không thoải mái không?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
"Chú ý giữ ấm."
"Được."
Ngữ khí bỗng nhiên không đứng đắn, "Dấu trên cổ lặn rồi sao?"
"......"
Lâm Tri Dạng thúc giục hỏi: "Nói đi."
Úc Triệt cự tuyệt: "Không muốn trả lời."
Người này đúng là tàn ác, rõ ràng là cố tình khi dễ nàng.
"Vậy mai chị vẫn mặc áo cao cổ sao?"
Mặc dù câu hỏi là về quần áo, thế nhưng Úc Triệt lại khó có thể không nghe được ẩn ý bên trong nó, hay là nói, cô vẫn luôn đang đợi nàng nói ra.
"Lâm Tri Dạng, có phải em không vui không?"
Mọi người cho mình xin 1 VOTE nhé >3<