Chương : 17
*Lưu ý: Đây là thế giới ảo tưởng của tác. Một số nhân vật, giáo phái trùng với thế giới thật nhưng không hề liên quan. Tất cả chỉ là ảo tưởng của tác, không xúc phạm hay phân biệt bất cứ thứ gì. Nếu không thích đọc có thể rời đi.
- ----------
Thiếu niên vung kiếm chém ngang, Trường Sinh thấy vậy liền giơ kiếm song song với cơ thể đề đỡ. Lúc này, ngay khi hai thanh kiếm vừa va chạm thì thiếu niên liền bước lên một bước, lấy điểm va chạm làm tâm, thân kiếm là bán kính quay nữa vòng khiến cho đuôi kiếm cùng cổ tay đánh thẳng vào ngực Trường Sinh.
Trường Sinh lùi lại một bước, lưng ngã ra sau, nhấc một chân đá thẳng vào tay cầm kiếm của thiếu niên rồi lộn một vòng lùi về. Thiếu niên cầm chặc thanh kiếm trong tay, vì thiên phú về kiếm không tốt nên y đã cải tiến cách đánh của mình. Cách này là vừa sử dụng kiếm vừa sử dụng các bộ phận trên cơ thể để tấn công. Có thể nói cách tấn công của y là một bộ võ thuật nhưng tay lại cầm kiếm.
Nhờ vào bộ võ thuật này, y đã đánh thắng nhiều thiên tài, cứ ngỡ có thể đánh thắng Trường Sinh nhưng không ngờ hắn lại có thể ứng đối một cách dễ dàng. Thiếu niên không cam tâm, y tiếp tục lao lên tấn công, Trường Sinh thấy vậy cũng bắt đầu di chuyển.
Thời gian trôi đến chiều tà, lúc này cuộc chiến đã kết thúc. Thiếu niên đang nằm dưới đất thở dốc, trên thân hắn đầy những lằn đỏ do cây tre đánh vào. Y đã tấn công Trường Sinh cả ngày nhưng đều đị đánh trở về. Còn Trường Sinh thì lại hoàn hảo không bị tổn hại, hắn chậm rãi bước đến trước mặt thiếu niên, chậm rãi nói:
- Bây giờ ngươi có muốn bái ta làm thầy?
Thiếu niên nghe vậy thì đôi mắt sáng lên. Y một lòng học kiếm nhưng do thiên phú quá kém, không ai chịu nhận nên đã tự mầy mò. Nếu giờ được người chỉ dạy thì y có con đường kiếm đạo của y sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Thiếu niên nhanh chóng đứng dậy mặc cho thân thể rã rời, y quỳ gối trước mặt Trường Sinh cúi lạy rồi nói:
- Đồ nhi Thanh Bạch, bái kiến sư phụ.
Trường Sinh thấy vậy thì hài lòng. Mặc dù không gấp nhưng nbanh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, hắn cũng không muốn kéo dài chuyện này. Trường Sinh đưa tay chạm vào giữa trán của Thanh Bạch, hắn truyền thiên phú về kiếm đạo cho y. Lúc này, Trường Sinh mở miệng:
- Ngộ tính về kiếm đạo của ngươi không tốt, ta đã khai thông trí não cho ngươi. Đây là tất cả những gì ta có thể làm, con đường kiếm đạo của ngươi nên để ngươi tự tìm ra. Ta sẽ đưa ngươi một thanh kiếm, đừng sử dụng nó nếu không cần thiết vì nó sẽ từ từ ăn mòn linh hồn của ngươi. Nó tên là: Thất vọng ma kiếm.
Hơn bảy mươi năm trước, Thanh kiếm này đã tạo nên một cuộc tranh giành lớn. Nhưng không ai có thể khống chế nó quá lâu vì nó chứa đựng quá nhiều hận ý của Lệ Trác. Điều này khiến cho tất cả ai cầm nó quá lâu đều bị điên và tàn sát bất cứ ai họ nhìn thấy.
Vì vậy Trường Sinh đã lặng lẽ cất giữ nó. Bây giờ hắn quyết định sẽ để thanh kiếm này xuất thế, hắn tin tưởng Thanh Bạch có thể nắm giữ nó vì tiềm năng của y rất cao, mà khi hắn đưa thanh kiếm này cho y thì tiềm năng lại không bị giảm đi mà còn tăng.
Trường Sinh quay đầu rời đi, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm. Thanh Bạch ngẩn đầu nhìn ông lão đang bước đi trong ánh chiều tà. Tuy hắn không dạy cậu bất cứ thứ gì nhưng hắn lại cho cậu tất cả. Thanh Bạch lại đập đầu ba cái rồi cất giữ ma kiếm.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ một bảy mươi tám.
Nhân loại xuất hiện thiên tài kiếm đạo tên Thanh Bạch. Y dùng thời gian ba năm liền quật khởi, sáng tạo được cách sử dụng linh hồn hợp nhất với kiếm để tăng sức mạnh, gọi là kiếm ý.
Y chỉ sử dụng kiếm khí liền chặn ngang yêu thú cùng linh thảo, không bao giờ rút kiếm. Có thể cũng có nhưng những người khiến y rút kiếm đều đã chết. Mọi người gọi y là kiếm thần. Nhờ y, nhân loại đã có thời gian thở dốc.
- ------
Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm tám mươi.
Tây mạc bỗng xuất hiện một ngọn lửa cháy ngày đêm, cả một vùng chỉ còn ban ngày. Bên trong ngọn lửa là một quả trứng mà vàng kim, có hoa văn bằng lửa như được khắc lên.
Ngọn lửa thiếu đốt ở tây mặc một năm ròng rã, nơi đây vốn đã thiếu nước giờ lại càng thiếu thêm. Mặc dù nhân loại đã tìm cách giải quyết nhưng đều không được.
Lúc này, quả trứng nở ra, một tiếng phượng kêu oanh động khắp đại lục. Nàng trở về, con phượng hoàng năm đó dẫn đầu yêu thú tấn công con người đã trở về. Lúc này nó đã có thự thay đổi cực lớn. Bộ lông không còn bao bộc bởi ngọn lửa nhưng lại nóng hơn bao giờ hết. Đôi mắt sắc bén chứa vô tận hỏa diễm như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ nó nhìn vào.
Hàng vạn loài chim bắt đầu bay đến rồi đậu quanh nàng, không có lệnh của nàng, có ai dám bay? Bây giờ nàng đã đột phá cấp bảy, trở thành vua của tất cả loài chim, nàng tự gọi minh là Chu Tước. Chỉ cần nàng phát lệnh thì tất cả sẽ lao đến tấn công nhân loại không ngừng nghỉ.
Nhân loại lâm vào sợ hãi, có một số đại tông môn cho xây thuyền để ra khơi, chạy ra hải vực vô tận để tìm đường trốn. Bây giờ Thiên Cổ đã biến mất, còn ai có thể ngăn nàng chứ.
Chu Tước rất nhanh liền thống trị đại lục, đến cả kiếm thần đều không thể ngăn cản. Nhân loại bị dồn đến một góc nhỏ ở rìa để sinh sống.
Nhìn lấy tất cả, Trường Sinh thở dài, mặc dù hắn đã cố gắng nhưng vẫn không thể ngăn cản được. Hắn tiếp tục lên đường tìm kiếm những người có tiềm năng.
Lúc này, ở trong tòa thành cuối cùng của nhân loại, có một thiếu niên đang ngồi dưới một gốc bồ đề nhìn lấy tất cả. Đôi mắt của hắn hiện lên vẻ tang thương không hợp với tuổi, hắn nói nhỏ:
- Trận chiến này do loài người bắt đầu, giờ lại chịu cảnh này. Nếu năm đó nhân loại không nổi lòng tham thì có lẽ bây giờ đã khác. Có lẽ đây là kết quả của loài người, là nhân quả của loài người.
Ngay khi nói xong, con mắt của thanh niên nhắm lại, nước mắt chảy ra. Nếu Trường Sinh ở đây thì sẽ nhận ra tiềm lực của thanh niên đang tăng lên nhanh chóng, rất nhiều linh hồn chưa tiêu tán đang chảy vào y khiến cho tâm thần y đau đớn.
Nhưng y không la lên, chỉ chậm rãi nhắm mắt hấp thụ tất cả linh hồn rồi truyện một nguồn năng lượng tinh khiết ra mội trường. Những nơi năng lượng này đi qua thì đất đai cải biến, trở nên ôn hòa, cây cỏ trở nên tươi tốt. Còn những đau đớn trong nguồn năng lượng đó động lại trong y, y mở mắt ra và nói:
- Cuộc đời này là bể khổ, vậy hãy để ta bơi trong bể khổ và thanh lọc nó. Từ giờ, ta cũ đã chết, không còn chấp niệm với thế giới này, bây giờ, ta gọi là phật.
- ----------
Thiếu niên vung kiếm chém ngang, Trường Sinh thấy vậy liền giơ kiếm song song với cơ thể đề đỡ. Lúc này, ngay khi hai thanh kiếm vừa va chạm thì thiếu niên liền bước lên một bước, lấy điểm va chạm làm tâm, thân kiếm là bán kính quay nữa vòng khiến cho đuôi kiếm cùng cổ tay đánh thẳng vào ngực Trường Sinh.
Trường Sinh lùi lại một bước, lưng ngã ra sau, nhấc một chân đá thẳng vào tay cầm kiếm của thiếu niên rồi lộn một vòng lùi về. Thiếu niên cầm chặc thanh kiếm trong tay, vì thiên phú về kiếm không tốt nên y đã cải tiến cách đánh của mình. Cách này là vừa sử dụng kiếm vừa sử dụng các bộ phận trên cơ thể để tấn công. Có thể nói cách tấn công của y là một bộ võ thuật nhưng tay lại cầm kiếm.
Nhờ vào bộ võ thuật này, y đã đánh thắng nhiều thiên tài, cứ ngỡ có thể đánh thắng Trường Sinh nhưng không ngờ hắn lại có thể ứng đối một cách dễ dàng. Thiếu niên không cam tâm, y tiếp tục lao lên tấn công, Trường Sinh thấy vậy cũng bắt đầu di chuyển.
Thời gian trôi đến chiều tà, lúc này cuộc chiến đã kết thúc. Thiếu niên đang nằm dưới đất thở dốc, trên thân hắn đầy những lằn đỏ do cây tre đánh vào. Y đã tấn công Trường Sinh cả ngày nhưng đều đị đánh trở về. Còn Trường Sinh thì lại hoàn hảo không bị tổn hại, hắn chậm rãi bước đến trước mặt thiếu niên, chậm rãi nói:
- Bây giờ ngươi có muốn bái ta làm thầy?
Thiếu niên nghe vậy thì đôi mắt sáng lên. Y một lòng học kiếm nhưng do thiên phú quá kém, không ai chịu nhận nên đã tự mầy mò. Nếu giờ được người chỉ dạy thì y có con đường kiếm đạo của y sẽ bằng phẳng hơn rất nhiều.
Thiếu niên nhanh chóng đứng dậy mặc cho thân thể rã rời, y quỳ gối trước mặt Trường Sinh cúi lạy rồi nói:
- Đồ nhi Thanh Bạch, bái kiến sư phụ.
Trường Sinh thấy vậy thì hài lòng. Mặc dù không gấp nhưng nbanh được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, hắn cũng không muốn kéo dài chuyện này. Trường Sinh đưa tay chạm vào giữa trán của Thanh Bạch, hắn truyền thiên phú về kiếm đạo cho y. Lúc này, Trường Sinh mở miệng:
- Ngộ tính về kiếm đạo của ngươi không tốt, ta đã khai thông trí não cho ngươi. Đây là tất cả những gì ta có thể làm, con đường kiếm đạo của ngươi nên để ngươi tự tìm ra. Ta sẽ đưa ngươi một thanh kiếm, đừng sử dụng nó nếu không cần thiết vì nó sẽ từ từ ăn mòn linh hồn của ngươi. Nó tên là: Thất vọng ma kiếm.
Hơn bảy mươi năm trước, Thanh kiếm này đã tạo nên một cuộc tranh giành lớn. Nhưng không ai có thể khống chế nó quá lâu vì nó chứa đựng quá nhiều hận ý của Lệ Trác. Điều này khiến cho tất cả ai cầm nó quá lâu đều bị điên và tàn sát bất cứ ai họ nhìn thấy.
Vì vậy Trường Sinh đã lặng lẽ cất giữ nó. Bây giờ hắn quyết định sẽ để thanh kiếm này xuất thế, hắn tin tưởng Thanh Bạch có thể nắm giữ nó vì tiềm năng của y rất cao, mà khi hắn đưa thanh kiếm này cho y thì tiềm năng lại không bị giảm đi mà còn tăng.
Trường Sinh quay đầu rời đi, hắn vẫn còn nhiều việc phải làm. Thanh Bạch ngẩn đầu nhìn ông lão đang bước đi trong ánh chiều tà. Tuy hắn không dạy cậu bất cứ thứ gì nhưng hắn lại cho cậu tất cả. Thanh Bạch lại đập đầu ba cái rồi cất giữ ma kiếm.
- ----
Hậu Thiên thời đại năm thứ một bảy mươi tám.
Nhân loại xuất hiện thiên tài kiếm đạo tên Thanh Bạch. Y dùng thời gian ba năm liền quật khởi, sáng tạo được cách sử dụng linh hồn hợp nhất với kiếm để tăng sức mạnh, gọi là kiếm ý.
Y chỉ sử dụng kiếm khí liền chặn ngang yêu thú cùng linh thảo, không bao giờ rút kiếm. Có thể cũng có nhưng những người khiến y rút kiếm đều đã chết. Mọi người gọi y là kiếm thần. Nhờ y, nhân loại đã có thời gian thở dốc.
- ------
Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm tám mươi.
Tây mạc bỗng xuất hiện một ngọn lửa cháy ngày đêm, cả một vùng chỉ còn ban ngày. Bên trong ngọn lửa là một quả trứng mà vàng kim, có hoa văn bằng lửa như được khắc lên.
Ngọn lửa thiếu đốt ở tây mặc một năm ròng rã, nơi đây vốn đã thiếu nước giờ lại càng thiếu thêm. Mặc dù nhân loại đã tìm cách giải quyết nhưng đều không được.
Lúc này, quả trứng nở ra, một tiếng phượng kêu oanh động khắp đại lục. Nàng trở về, con phượng hoàng năm đó dẫn đầu yêu thú tấn công con người đã trở về. Lúc này nó đã có thự thay đổi cực lớn. Bộ lông không còn bao bộc bởi ngọn lửa nhưng lại nóng hơn bao giờ hết. Đôi mắt sắc bén chứa vô tận hỏa diễm như có thể đốt cháy tất cả mọi thứ nó nhìn vào.
Hàng vạn loài chim bắt đầu bay đến rồi đậu quanh nàng, không có lệnh của nàng, có ai dám bay? Bây giờ nàng đã đột phá cấp bảy, trở thành vua của tất cả loài chim, nàng tự gọi minh là Chu Tước. Chỉ cần nàng phát lệnh thì tất cả sẽ lao đến tấn công nhân loại không ngừng nghỉ.
Nhân loại lâm vào sợ hãi, có một số đại tông môn cho xây thuyền để ra khơi, chạy ra hải vực vô tận để tìm đường trốn. Bây giờ Thiên Cổ đã biến mất, còn ai có thể ngăn nàng chứ.
Chu Tước rất nhanh liền thống trị đại lục, đến cả kiếm thần đều không thể ngăn cản. Nhân loại bị dồn đến một góc nhỏ ở rìa để sinh sống.
Nhìn lấy tất cả, Trường Sinh thở dài, mặc dù hắn đã cố gắng nhưng vẫn không thể ngăn cản được. Hắn tiếp tục lên đường tìm kiếm những người có tiềm năng.
Lúc này, ở trong tòa thành cuối cùng của nhân loại, có một thiếu niên đang ngồi dưới một gốc bồ đề nhìn lấy tất cả. Đôi mắt của hắn hiện lên vẻ tang thương không hợp với tuổi, hắn nói nhỏ:
- Trận chiến này do loài người bắt đầu, giờ lại chịu cảnh này. Nếu năm đó nhân loại không nổi lòng tham thì có lẽ bây giờ đã khác. Có lẽ đây là kết quả của loài người, là nhân quả của loài người.
Ngay khi nói xong, con mắt của thanh niên nhắm lại, nước mắt chảy ra. Nếu Trường Sinh ở đây thì sẽ nhận ra tiềm lực của thanh niên đang tăng lên nhanh chóng, rất nhiều linh hồn chưa tiêu tán đang chảy vào y khiến cho tâm thần y đau đớn.
Nhưng y không la lên, chỉ chậm rãi nhắm mắt hấp thụ tất cả linh hồn rồi truyện một nguồn năng lượng tinh khiết ra mội trường. Những nơi năng lượng này đi qua thì đất đai cải biến, trở nên ôn hòa, cây cỏ trở nên tươi tốt. Còn những đau đớn trong nguồn năng lượng đó động lại trong y, y mở mắt ra và nói:
- Cuộc đời này là bể khổ, vậy hãy để ta bơi trong bể khổ và thanh lọc nó. Từ giờ, ta cũ đã chết, không còn chấp niệm với thế giới này, bây giờ, ta gọi là phật.