Chương 143: Thích chết đi được
Nay nhóm thế hệ trẻ lại gặp nhau, Vu Yến cao hứng lái xe đến chỗ trường Bách Hoàng học. Ai đi qua cũng nhìn cô gái xinh đẹp cool ngầu đi xế xịn ở đầu dãy nhà chính.
Bách Hoàng là học bá nổi tiếng, đẹp trai con nhà giàu nên được nữ sinh theo đuổi nườm nượp. Vu Yến đứng từ xa đã thấy có cô gái lẽo đẽo đi sau cậu em, cô gái đó tặng cậu gì đó nhưng bị Bách Hoàng từ chối.
Nhìn thấy Vu Yến, ngay lập tức Bách Hoàng gọi to:
- Em yêu!
Rồi quay sang cô gái kia:
- Sau này đừng tặng quà tôi nữa, bạn gái tôi sẽ giận đấy. Cô ấy ghê gớm lắm.
Nói xong Bách Hoàng cười tươi như hoa lại chỗ người chị.
- Thằng nhóc này, ai là em yêu của em. Lấc cấc!
Kèm một cái đánh bụp vào vai. Bách Hoàng cười phớ lớ nói vọng lại chỗ khi nãy:
- Thấy chưa, bạn gái tôi ghê gớm thật mà!
Vu Yến nhíu mày ngồi vào xe, Bách Hoàng cũng vào ghế phụ:
- Em cũng phũ nhỉ? Thấy tội con gái người ta.
- Thế em quay lại đồng ý hẹn hò với cô ấy nhé!
Vu Yến khựng xe lại, nhìn Bách Hoàng:
- Xuống đi!
- Thôi em đùa, em thích người khác rồi!
- Ai?
Vu Yến hỏi cộc lốc, lòng hồi hộp có chút mong chờ. Hôm qua lúc ở trong xe, cô ngủ nhưng khá tỉnh, cô cảm nhận được Bách Hoàng vén tóc cho mình, còn nghe thấy một câu rất rất nhỏ:
" Tiểu Yến, em thích chị"
Chưa bao giờ Bách Hoàng dám gọi người chị với cái tên đó. Cô nghĩ mình mơ ngủ. Tới khi cậu ấy bế cô về phòng, trước khi tiếng bước chân rời đi, cô cảm nhận có một sự ấm áp kề môi mình.
- Bí mật!
Vu Yến nghe được câu trả lời có như không thì thở ra hơi hụt hẫng, không đáp lại rồi lái xe tới địa điểm quen thuộc.
Sau đó, tự nhiên cô muốn lảng tránh Bách Hoàng, bình thường nhí nhéo suốt, nay lại ngồi im bặt từ đầu đến cuối.
- Chị nay làm sao đó?
Mạc Lâm thấy lạ bèn hỏi.
- Dạo này thấy cuộc sống hơi nhàn nhạt, kì nghiên cứu bên đại học cũng sắp hoàn thành, đang bận tự nhiên rảnh quá không quen.
- Ôi giời, tưởng gì, yêu đương đi, đảm bảo chị bận sml.
Vu Thành nhìn chị cợt nhả. Cậu ấy có gen đào hoa của bố, từ khi học cấp 2 đã bạn gái các kiểu.
- Chị không so với mấy đứa trẻ trâu như em!
- Thế Vu Yến thích người thế nào?
Côn Lăng thua tuổi nhưng vai vế cao hơn, hỏi đứa em họ.
- Ai yêu bao giờ đâu mà biết. Nhưng chắc phải chín chắn tí, và chịu đựng được em.
- Ôi giời Bách Hoàng lại hợp lý.
Vu Thành ném ra một câu hết hồn xong còn nháy mắt với Bách Hoàng một cái. Bách Hoàng còn adua theo, hai người đập tay cười khoái chí.
- Chị về trước!
Vu Yến gắt lên đòi về, Bách Hoàng đứng lên tiễn cô ra xe.
- Sao vậy, chị khó chịu hay ốm ở đâu? Nay chị khác khác.
- Ừ, chị cũng mới thích một người. Nên tâm trạng hơi..
- Ồ! Chúc mừng chị!
- Bách Hoànggggg!
Thấy đối phương dửng dưng, Vu Yến tức điên lên được. Hoắc Liên nóng vội bao nhiêu, Vu Yến ẵm trọn gen đó bấy nhiêu.
- Chị có gì nói với em nữa à?
- Khônggggggggggg!
Rồi cô vùng vằng đóng rầm cửa xe lái đi. Bách Hoàng nheo mắt nhìn rồi mỉm cười.
Cậu đi vào, mọi người nhìn mà cười theo. Ai cũng biết Vu Yến thích Bách Hoàng. Vì có một lần cô ấy uống say, đứng giữa cả nhóm rồi ôm lấy Bách Hoàng, nhìn cậu chằm chằm rồi vỗ vỗ hai má nói:
" Chị thích em chết đi được".
Vu Yến say nên hôm sau quên sạch, mọi người sợ cô ấy xấu hổ nên không nhắc lại. Bách Hoàng thì nghĩ người chị say nên nói vui, còn Vu Yến lại lo khoảng cách tuổi tác và cậu em chỉ coi mình như người chị thân thiết.
Bách Hoàng là học bá nổi tiếng, đẹp trai con nhà giàu nên được nữ sinh theo đuổi nườm nượp. Vu Yến đứng từ xa đã thấy có cô gái lẽo đẽo đi sau cậu em, cô gái đó tặng cậu gì đó nhưng bị Bách Hoàng từ chối.
Nhìn thấy Vu Yến, ngay lập tức Bách Hoàng gọi to:
- Em yêu!
Rồi quay sang cô gái kia:
- Sau này đừng tặng quà tôi nữa, bạn gái tôi sẽ giận đấy. Cô ấy ghê gớm lắm.
Nói xong Bách Hoàng cười tươi như hoa lại chỗ người chị.
- Thằng nhóc này, ai là em yêu của em. Lấc cấc!
Kèm một cái đánh bụp vào vai. Bách Hoàng cười phớ lớ nói vọng lại chỗ khi nãy:
- Thấy chưa, bạn gái tôi ghê gớm thật mà!
Vu Yến nhíu mày ngồi vào xe, Bách Hoàng cũng vào ghế phụ:
- Em cũng phũ nhỉ? Thấy tội con gái người ta.
- Thế em quay lại đồng ý hẹn hò với cô ấy nhé!
Vu Yến khựng xe lại, nhìn Bách Hoàng:
- Xuống đi!
- Thôi em đùa, em thích người khác rồi!
- Ai?
Vu Yến hỏi cộc lốc, lòng hồi hộp có chút mong chờ. Hôm qua lúc ở trong xe, cô ngủ nhưng khá tỉnh, cô cảm nhận được Bách Hoàng vén tóc cho mình, còn nghe thấy một câu rất rất nhỏ:
" Tiểu Yến, em thích chị"
Chưa bao giờ Bách Hoàng dám gọi người chị với cái tên đó. Cô nghĩ mình mơ ngủ. Tới khi cậu ấy bế cô về phòng, trước khi tiếng bước chân rời đi, cô cảm nhận có một sự ấm áp kề môi mình.
- Bí mật!
Vu Yến nghe được câu trả lời có như không thì thở ra hơi hụt hẫng, không đáp lại rồi lái xe tới địa điểm quen thuộc.
Sau đó, tự nhiên cô muốn lảng tránh Bách Hoàng, bình thường nhí nhéo suốt, nay lại ngồi im bặt từ đầu đến cuối.
- Chị nay làm sao đó?
Mạc Lâm thấy lạ bèn hỏi.
- Dạo này thấy cuộc sống hơi nhàn nhạt, kì nghiên cứu bên đại học cũng sắp hoàn thành, đang bận tự nhiên rảnh quá không quen.
- Ôi giời, tưởng gì, yêu đương đi, đảm bảo chị bận sml.
Vu Thành nhìn chị cợt nhả. Cậu ấy có gen đào hoa của bố, từ khi học cấp 2 đã bạn gái các kiểu.
- Chị không so với mấy đứa trẻ trâu như em!
- Thế Vu Yến thích người thế nào?
Côn Lăng thua tuổi nhưng vai vế cao hơn, hỏi đứa em họ.
- Ai yêu bao giờ đâu mà biết. Nhưng chắc phải chín chắn tí, và chịu đựng được em.
- Ôi giời Bách Hoàng lại hợp lý.
Vu Thành ném ra một câu hết hồn xong còn nháy mắt với Bách Hoàng một cái. Bách Hoàng còn adua theo, hai người đập tay cười khoái chí.
- Chị về trước!
Vu Yến gắt lên đòi về, Bách Hoàng đứng lên tiễn cô ra xe.
- Sao vậy, chị khó chịu hay ốm ở đâu? Nay chị khác khác.
- Ừ, chị cũng mới thích một người. Nên tâm trạng hơi..
- Ồ! Chúc mừng chị!
- Bách Hoànggggg!
Thấy đối phương dửng dưng, Vu Yến tức điên lên được. Hoắc Liên nóng vội bao nhiêu, Vu Yến ẵm trọn gen đó bấy nhiêu.
- Chị có gì nói với em nữa à?
- Khônggggggggggg!
Rồi cô vùng vằng đóng rầm cửa xe lái đi. Bách Hoàng nheo mắt nhìn rồi mỉm cười.
Cậu đi vào, mọi người nhìn mà cười theo. Ai cũng biết Vu Yến thích Bách Hoàng. Vì có một lần cô ấy uống say, đứng giữa cả nhóm rồi ôm lấy Bách Hoàng, nhìn cậu chằm chằm rồi vỗ vỗ hai má nói:
" Chị thích em chết đi được".
Vu Yến say nên hôm sau quên sạch, mọi người sợ cô ấy xấu hổ nên không nhắc lại. Bách Hoàng thì nghĩ người chị say nên nói vui, còn Vu Yến lại lo khoảng cách tuổi tác và cậu em chỉ coi mình như người chị thân thiết.