Chương : 12
- Nhóc con, mày là ai?
Tuy rằng Hác lão đại hơi nghi ngờ người mới xuất hiện này chính là Tần Phong nhưng thứ nhất là vì Tôn lão nhị còn chưa trở về, thứ hai là vì Tần Phong chỉ mới mười hai mười ba tuổi, không thể cao như vậy được. Cho nên Hác lão đại mới hỏi.
- Các người là ai? Tôi là Lưu Tử Mặc bạn của Tần Phong, đến tìm hắn.
Tay phải để ở sau lưng nắm chặt cây thương, Tần Phong cố gắng giữ cho hơi thở của mình trở nên vững vàng. Vì Tần Phong nhìn thấy em gái mình đang nằm ở trên giường nhưng dường như cũng không bị thương tích gì.
- Không đúng, nó chính là Tần Phong!
Đúng Tần Phong chuẩn bị đi vào trong phòng, khi nhân lúc mấy người Hác lão đại không để ý giải quyết một hai người trước, Tôn lão đại tựa vào một góc phòng cũng đã thấy rõ bộ dạng của Tần Phong, lớn tiếng kêu lên.
- Cái gì? Nó chính là Tần Phong?
Hác lão đại ngồi ở trên ghế đứng phắt dậy. Hác lão đại đương nhiên phải cẩn thận hơn nhiều so với những người khác. Tôn lão nhị vừa mới ra ngoài, nếu nhìn thấy Tần Phong thì không thể không có phản ứng gì. Như vậy thì chỉ có một lời giải thích, Tôn lão nhị đã gặp bất trắc.
- Lũ người xấu xa này, chết hết đi cho ta!
Phản ứng của Tần Phong cũng không chậm, khi Hác lão đại vừa đứng lên, cậu đã vào được trong phòng, tay phải tìm về phía trước, đầu thương sắc bén không một tiếng động đâm vào ngực Lục Tử.
Lúc trước đã xử lý một Tôn lão nhị, Tần Phong biết chuyện này không hề tốt nhưng hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là giết hết tất cả, sau đó đưa em gái cao chạy xa bay.
Tần Phong đương nhiên là hiểu rất rõ những chỗ hiểm trên cơ thể người, lần này ra tay không hề lưu tình, liền đâm xuyên qua ngực trái của Lục Tử. Tay phải cầm thương không hề run chút nào.
- Ngươi… ngươi dám giết ta?
Cho dù Lục Tử đã nghe Tôn lão đại nói, cũng không thể ngờ được một thằng nhóc như Tần Phong lại có thể dám dùng thứ này đâm mình. Nhìn máu từ ngực mình bắn ra, trong mắt Lục Tử vẫn còn tỏ ra không tin nổi.
Nhưng Lục Tử cũng không có cách nào nghe được câu trả lời. Những lời này vừa nói ra miệng, ý thức của Lục Tử đã bước vào bóng tối, cả người tê liệt ngã xuống đất.
Còn Tần Phong lúc này đã tới trước mặt Tôn lão đại, một tia lạnh lẽo hiện lên, yết hầu Tôn lão đại đã bị đâm một lỗ.
Từ lỗ đâm kéo ra, cổ của Tôn lão đại bị lưỡi thương sắc bén cắt tới phân nửa, máu tươi ở trong huyết quản liền phun ra, cả đầu và mặt Tần Phong đều là vết máu.
Tôn lão đại dù thế nào cũng không ngờ được, chỉ nhất thời tham lam mà cả hai anh em phải mất mạng.
Nhưng cho dù bây giờ có hối hận cũng vô ích, hai tay Tôn lão đại ôm cổ nằm trên đất, không ngừng run rẩy, trong nháy mắt, máu đã đỏ cả mặt đất.
- Mẹ… Mẹ nó, đây… đây còn là người sao?
Hác lão đại làm nhiều việc ác, cũng đã ra tay với vài người nhưng nhìn thấy cảnh tượng máu me này, cả người cũng ngây ngẩn ra. Đứa trẻ này giết người giống như giết gà, quả thật giống như người đã mất nhân tính.
Tần Phong hai thương đâm chết hai người, ngay cả Hác lão đại cũng cảm thấy người mềm nhũn ra, người vừa mới đứng lên thiếu chút nữa lại ngồi lại ghế.
- Cậu, cậu ra ngoài trước đi để cháu đối phó với nó.
Khi Tần Phong định đi tới chỗ Hác lão đại, Trương Quân Long cũng phản ứng lại, đưa tay nâng cái bàn duy nhất ở trong phòng lên, ném qua người Tần Phong.
Tần Phong đã giết hai người, trong mắt đầy tia máu nhưng đầu óc vẫn còn rất bình tĩnh, người tránh sang một bên để tránh cái bàn.
- Ừ, Quân Long, xử nó đi!
Âm thanh cái bàn rơi vỡ trên mặt đất làm cho Hác lão đại như tỉnh giấc mơ, khi đang định xông ra, ánh mắt lại nhìn cô bé nằm trên giường, nảy ra ý nghĩ, đưa tay ôm Tần Gia lên.
- Bỏ nó xuống!
Thấy đối phương ôm em gái minh, Tần Phong trở nên nóng nảy, vội vàng chặn ở cửa để chặn Hác lão đại ra khỏi phòng, lại đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, đầu óc trở nên ong ong.
- Thằng nhóc thối tha, không phải mày rất lợi hại sao?
Trương Quân Long đứng ở phía sau Tần Phong nhe răng cười. Sau khi ném các bàn, Trương Quân Long phát hiện một cây gậy đánh gôn đặt dựa ở tường, thừa lúc Tần Phong xoay người, liền một gậy đánh vào đầu Tần Phong.
- Em gái?
Cố gắng lay đầu, Tần Phong phát hiện ra cảnh vật ở trước mặt mình đều biến thành một màu đỏ, loáng thoáng nhìn thấy em gái đã bị người đàn ông kia ôm ra khỏi phòng. Tần Phong không để ý tới Trương Quân Long liền đuổi theo người đưa Tần Gia đi.
- Còn muốn chạy?
Trương Quân Long kêu lên một tiếng, lại đánh một gậy về phía đầu Tần Phong. Gậy này Trương Quân Long dồn toàn bộ sức lực, nếu thực sự đánh trúng rất có thể lấy mạng Tần Phong.
Cuối cùng hơn năm năm luyện võ, khi tiếng gió từ phía sau truyền tới, tóc gáy của Tần Phong dựng cả lên, theo bản năng, co đầu lại, người tránh qua một bên.
Nhưng Tần Phong vẫn không thể tránh được cú đánh này. Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay trái của Tần Phong mềm nhũn buông xuống.
Sự đau đớn dữ dội từ bả vai truyền tới lại khiến cho đầu óc Tần Phong đang có chút mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại. Không đợi cho Trương Quân Long đưa gậy lên lần nữa, Tần Phong gào lên giận dữ, thân thể gầy gò lao tới.
Tần Phong dùng chính là Thiếp Sơn trong Bát Cực Quyền. Chỉ là Tần Phong vẫn còn chưa trưởng thành nên chiêu này không thể có uy lực như Lưu lão nhị có thể đánh đổ tường, nhưng cũng khiến cho Trương Quân Long phải lui lại mấy bước.
Nhưng chỉ vài bước này cũng đã khiến cho Tần Phong xoay được người, nhìn qua đôi mắt đã bị máu tươi bao phủ, nhìn thấy vị trí của Trương Quân Long, tay phải liền khua lên. Một tin sáng lóe lên, đầu thương cắt đúng vào cổ họng của Trương Quân Long.
- Mẹ kiếp, Lục Tử, tất cả là do mày!
Tất cả những chuyện này chỉ là xảy ra trong chớp mắt, để đề phòng Tần Phong đánh lén từ phía sau, Hác lão đại vẫn chạy ngược để ra khỏi phòng. Tất cả cảnh phía sau y y đều nhìn rõ mồn một, một luồng hàn khí từ trong lòng bốc lên, miệng chửi lớn.
Nếu không phải là do Lục Tử nghĩ ra chủ ý này, cả hội đã sớm đi tàu về rồi, làm sao còn gặp phải chuyện như thế này? Hác lão đại lúc này thật sự chỉ hận không thể đá mấy cái trên xác của Lục Tử.
Lúc này, Hác lão đại chợt có một ý nghĩ, đó là phải trốn, chạy thật xa khỏi cái nơi đạ ngục này. Cháu trai ruột gì thì giờ cũng mặc kệ. Hác lão đại có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có ngày bị một thằng nhóc mới lớn hù dọa đến phát khiếp.
Chiếc tàu hỏa đã dừng hơn mười phút bỗng nhiên từ từ chuyển động, ba toa sau cùng từ từ đi về phía trước.
Mắt Hác lão đại sáng lên, vội vàng ném Tần Gia lên tàu..
Đã chết nhiều người như vậy, đây tuyệt đối sẽ là một vụ án kinh hoàng, Hác lão đại biết, nếu như người ở trên tàu nhìn thấy thì nhất định sẽ nói y là thủ phạm, như vậy tuyệt đối là sẽ bị xử tử.
Nhưng nếu như đi cùng với tàu này đến thành phố tiếp, cơ hội trốn thoát của mình sẽ tăng lên. Còn về cô bé này, chỉ là do Hác lão đại sau khi nhìn thấy Tần Phong ra tay độc ác, liền mang theo người giống như một bản năng mà thôi.
- Đứng… đứng lại!
Tần Phong lúc này cũng đã yếu sức, chiêu vừa rồi gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu. Cố gắng đuổi theo ra tới cửa phòng, ánh mặt trời nóng hầm hập chiếu vào mặt khiến cho Tần Phong lảo đảo ngã ra đất.
- Ồ? Nó thật sự là không xong rồi hay là đang giả vờ?
Nhìn thấy Tần Phong ngã trên mặt đất, hơn nữa mặt đầy máu, Hác lão đại đang chuẩn bị lên tàu lại hơi do dự. Nhưng cũng chỉ hơi do dự một chút, Hác lão đại vẫn leo lên chiếc tàu đang đi chầm chậm.
Có một số người có thể không rõ, Hác lão đại tại sao đã từng làm nhiều chuyện ác như vậy nhưng sao lại kém cỏi như thế. Thật ra, phản ứng này cũng Hác lão đại cũng rất bình thường.
Loài người là loài sinh vật có trí tuệ. Khi gặp phải chuyện quá kích thích thần kinh, đại não sẽ tạo ra một loạt phản ứng. Khi mà kích thích đó đã vượt quá khả năng tiếp nhận, con người sẽ sụp đổ.
Bây giờ Hác lão đại chính là như vậy. Sự hung ác của Tần Phong đã vượt qua sự tưởng tượng của y. Cảnh tượng cổ họng Tôn lão đại bị cắt đứt, máu tươi tuôn ra sớm đã khiến cho y sụp đổ.
- Đừng… đừng chạy. Còn… còn em gái tôi!
Tần Phong ngã trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn chiếc tàu đi xa dần cũng không biết sức lực ở đâu ra, gắng sức vung tay, đầu thương bay ra từ trong tay.
Tuy Tần Phong vì mất quá nhiều máu đã không còn bao nhiêu sức lực nhưng tầm ngắm cũng không tồi, dựa vào sự sắc bén của đầu thương, ném đâm trúng vào bả vai của Hác lão đại.
Cảm thấy sự đau đớn từ bả vai truyền tới, Hác lão đại sợ tới mức hồn bay phách tán. Y còn tưởng rằng Tần Phong đã đuổi đến nơi khiến cho hai tay mềm nhũn, lại ngã từ trên tàu xuống.
- Không đuổi theo hả?
Trong lúc ngã xuống, qua khóe mắt, Hác lão đại nhìn thấy Tần Phong nằm ở trước cửa, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn hơi thở của y còn chưa ra hết thì đồng tử đã nở ra mạnh mẽ.
- Đừng… Đừng mà!
Trong miệng Hác lão đại phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê thảm, nhưng tiếng kêu vừa phát ra thì lập tức im bặt, bị âm thanh ầm ầm của tàu hỏa nhấn chìm.
Hóa ra vì Hác lão đại không hề chú ý, nơi y ngã xuống là chỗ đường ray ở giữa hai toa tàu. Không đợi Hác lão đại kịp đứng dậy, chiếc tàu đã nghiền qua người y.
Khi hai toa cuối cùng đi qua, cảnh tưởng trên đường ray khiến cho người ta vô cùng khiếp đảm. Hai đùi và cơ thể của Hác lão đại mỗi thứ ở một chỗ, đôi mắt mở trừng trừng, mờ mịt nhìn lên bầu trời.
- Tôi đang ở đâu đây? Anh… anh?
Tần Gia ngất xỉu ở trên tàu lúc này bỗng tỉnh lại. Thuốc mê khiến cho đầu óc cô bé còn chưa tỉnh táo hẳn. Sau khi yếu ớt đứng dậy, Tần Gia phát hiện ra anh trai ngã đang nằm trên mặt đất cách đó hơn mười mét.
Nhưng đúng lúc này, tàu bỗng nhiên tăng tốc, Tần Gia vốn đã không đứng vững lập tức bị ngã xuống boong tàu, ngất xỉu.
Tuy rằng Hác lão đại hơi nghi ngờ người mới xuất hiện này chính là Tần Phong nhưng thứ nhất là vì Tôn lão nhị còn chưa trở về, thứ hai là vì Tần Phong chỉ mới mười hai mười ba tuổi, không thể cao như vậy được. Cho nên Hác lão đại mới hỏi.
- Các người là ai? Tôi là Lưu Tử Mặc bạn của Tần Phong, đến tìm hắn.
Tay phải để ở sau lưng nắm chặt cây thương, Tần Phong cố gắng giữ cho hơi thở của mình trở nên vững vàng. Vì Tần Phong nhìn thấy em gái mình đang nằm ở trên giường nhưng dường như cũng không bị thương tích gì.
- Không đúng, nó chính là Tần Phong!
Đúng Tần Phong chuẩn bị đi vào trong phòng, khi nhân lúc mấy người Hác lão đại không để ý giải quyết một hai người trước, Tôn lão đại tựa vào một góc phòng cũng đã thấy rõ bộ dạng của Tần Phong, lớn tiếng kêu lên.
- Cái gì? Nó chính là Tần Phong?
Hác lão đại ngồi ở trên ghế đứng phắt dậy. Hác lão đại đương nhiên phải cẩn thận hơn nhiều so với những người khác. Tôn lão nhị vừa mới ra ngoài, nếu nhìn thấy Tần Phong thì không thể không có phản ứng gì. Như vậy thì chỉ có một lời giải thích, Tôn lão nhị đã gặp bất trắc.
- Lũ người xấu xa này, chết hết đi cho ta!
Phản ứng của Tần Phong cũng không chậm, khi Hác lão đại vừa đứng lên, cậu đã vào được trong phòng, tay phải tìm về phía trước, đầu thương sắc bén không một tiếng động đâm vào ngực Lục Tử.
Lúc trước đã xử lý một Tôn lão nhị, Tần Phong biết chuyện này không hề tốt nhưng hiện giờ hắn chỉ có một suy nghĩ, chính là giết hết tất cả, sau đó đưa em gái cao chạy xa bay.
Tần Phong đương nhiên là hiểu rất rõ những chỗ hiểm trên cơ thể người, lần này ra tay không hề lưu tình, liền đâm xuyên qua ngực trái của Lục Tử. Tay phải cầm thương không hề run chút nào.
- Ngươi… ngươi dám giết ta?
Cho dù Lục Tử đã nghe Tôn lão đại nói, cũng không thể ngờ được một thằng nhóc như Tần Phong lại có thể dám dùng thứ này đâm mình. Nhìn máu từ ngực mình bắn ra, trong mắt Lục Tử vẫn còn tỏ ra không tin nổi.
Nhưng Lục Tử cũng không có cách nào nghe được câu trả lời. Những lời này vừa nói ra miệng, ý thức của Lục Tử đã bước vào bóng tối, cả người tê liệt ngã xuống đất.
Còn Tần Phong lúc này đã tới trước mặt Tôn lão đại, một tia lạnh lẽo hiện lên, yết hầu Tôn lão đại đã bị đâm một lỗ.
Từ lỗ đâm kéo ra, cổ của Tôn lão đại bị lưỡi thương sắc bén cắt tới phân nửa, máu tươi ở trong huyết quản liền phun ra, cả đầu và mặt Tần Phong đều là vết máu.
Tôn lão đại dù thế nào cũng không ngờ được, chỉ nhất thời tham lam mà cả hai anh em phải mất mạng.
Nhưng cho dù bây giờ có hối hận cũng vô ích, hai tay Tôn lão đại ôm cổ nằm trên đất, không ngừng run rẩy, trong nháy mắt, máu đã đỏ cả mặt đất.
- Mẹ… Mẹ nó, đây… đây còn là người sao?
Hác lão đại làm nhiều việc ác, cũng đã ra tay với vài người nhưng nhìn thấy cảnh tượng máu me này, cả người cũng ngây ngẩn ra. Đứa trẻ này giết người giống như giết gà, quả thật giống như người đã mất nhân tính.
Tần Phong hai thương đâm chết hai người, ngay cả Hác lão đại cũng cảm thấy người mềm nhũn ra, người vừa mới đứng lên thiếu chút nữa lại ngồi lại ghế.
- Cậu, cậu ra ngoài trước đi để cháu đối phó với nó.
Khi Tần Phong định đi tới chỗ Hác lão đại, Trương Quân Long cũng phản ứng lại, đưa tay nâng cái bàn duy nhất ở trong phòng lên, ném qua người Tần Phong.
Tần Phong đã giết hai người, trong mắt đầy tia máu nhưng đầu óc vẫn còn rất bình tĩnh, người tránh sang một bên để tránh cái bàn.
- Ừ, Quân Long, xử nó đi!
Âm thanh cái bàn rơi vỡ trên mặt đất làm cho Hác lão đại như tỉnh giấc mơ, khi đang định xông ra, ánh mắt lại nhìn cô bé nằm trên giường, nảy ra ý nghĩ, đưa tay ôm Tần Gia lên.
- Bỏ nó xuống!
Thấy đối phương ôm em gái minh, Tần Phong trở nên nóng nảy, vội vàng chặn ở cửa để chặn Hác lão đại ra khỏi phòng, lại đột nhiên cảm thấy đầu tê rần, đầu óc trở nên ong ong.
- Thằng nhóc thối tha, không phải mày rất lợi hại sao?
Trương Quân Long đứng ở phía sau Tần Phong nhe răng cười. Sau khi ném các bàn, Trương Quân Long phát hiện một cây gậy đánh gôn đặt dựa ở tường, thừa lúc Tần Phong xoay người, liền một gậy đánh vào đầu Tần Phong.
- Em gái?
Cố gắng lay đầu, Tần Phong phát hiện ra cảnh vật ở trước mặt mình đều biến thành một màu đỏ, loáng thoáng nhìn thấy em gái đã bị người đàn ông kia ôm ra khỏi phòng. Tần Phong không để ý tới Trương Quân Long liền đuổi theo người đưa Tần Gia đi.
- Còn muốn chạy?
Trương Quân Long kêu lên một tiếng, lại đánh một gậy về phía đầu Tần Phong. Gậy này Trương Quân Long dồn toàn bộ sức lực, nếu thực sự đánh trúng rất có thể lấy mạng Tần Phong.
Cuối cùng hơn năm năm luyện võ, khi tiếng gió từ phía sau truyền tới, tóc gáy của Tần Phong dựng cả lên, theo bản năng, co đầu lại, người tránh qua một bên.
Nhưng Tần Phong vẫn không thể tránh được cú đánh này. Chỉ nghe một tiếng răng rắc vang lên, cánh tay trái của Tần Phong mềm nhũn buông xuống.
Sự đau đớn dữ dội từ bả vai truyền tới lại khiến cho đầu óc Tần Phong đang có chút mơ hồ đột nhiên tỉnh táo lại. Không đợi cho Trương Quân Long đưa gậy lên lần nữa, Tần Phong gào lên giận dữ, thân thể gầy gò lao tới.
Tần Phong dùng chính là Thiếp Sơn trong Bát Cực Quyền. Chỉ là Tần Phong vẫn còn chưa trưởng thành nên chiêu này không thể có uy lực như Lưu lão nhị có thể đánh đổ tường, nhưng cũng khiến cho Trương Quân Long phải lui lại mấy bước.
Nhưng chỉ vài bước này cũng đã khiến cho Tần Phong xoay được người, nhìn qua đôi mắt đã bị máu tươi bao phủ, nhìn thấy vị trí của Trương Quân Long, tay phải liền khua lên. Một tin sáng lóe lên, đầu thương cắt đúng vào cổ họng của Trương Quân Long.
- Mẹ kiếp, Lục Tử, tất cả là do mày!
Tất cả những chuyện này chỉ là xảy ra trong chớp mắt, để đề phòng Tần Phong đánh lén từ phía sau, Hác lão đại vẫn chạy ngược để ra khỏi phòng. Tất cả cảnh phía sau y y đều nhìn rõ mồn một, một luồng hàn khí từ trong lòng bốc lên, miệng chửi lớn.
Nếu không phải là do Lục Tử nghĩ ra chủ ý này, cả hội đã sớm đi tàu về rồi, làm sao còn gặp phải chuyện như thế này? Hác lão đại lúc này thật sự chỉ hận không thể đá mấy cái trên xác của Lục Tử.
Lúc này, Hác lão đại chợt có một ý nghĩ, đó là phải trốn, chạy thật xa khỏi cái nơi đạ ngục này. Cháu trai ruột gì thì giờ cũng mặc kệ. Hác lão đại có nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có ngày bị một thằng nhóc mới lớn hù dọa đến phát khiếp.
Chiếc tàu hỏa đã dừng hơn mười phút bỗng nhiên từ từ chuyển động, ba toa sau cùng từ từ đi về phía trước.
Mắt Hác lão đại sáng lên, vội vàng ném Tần Gia lên tàu..
Đã chết nhiều người như vậy, đây tuyệt đối sẽ là một vụ án kinh hoàng, Hác lão đại biết, nếu như người ở trên tàu nhìn thấy thì nhất định sẽ nói y là thủ phạm, như vậy tuyệt đối là sẽ bị xử tử.
Nhưng nếu như đi cùng với tàu này đến thành phố tiếp, cơ hội trốn thoát của mình sẽ tăng lên. Còn về cô bé này, chỉ là do Hác lão đại sau khi nhìn thấy Tần Phong ra tay độc ác, liền mang theo người giống như một bản năng mà thôi.
- Đứng… đứng lại!
Tần Phong lúc này cũng đã yếu sức, chiêu vừa rồi gần như đã tiêu hao toàn bộ sức lực của cậu. Cố gắng đuổi theo ra tới cửa phòng, ánh mặt trời nóng hầm hập chiếu vào mặt khiến cho Tần Phong lảo đảo ngã ra đất.
- Ồ? Nó thật sự là không xong rồi hay là đang giả vờ?
Nhìn thấy Tần Phong ngã trên mặt đất, hơn nữa mặt đầy máu, Hác lão đại đang chuẩn bị lên tàu lại hơi do dự. Nhưng cũng chỉ hơi do dự một chút, Hác lão đại vẫn leo lên chiếc tàu đang đi chầm chậm.
Có một số người có thể không rõ, Hác lão đại tại sao đã từng làm nhiều chuyện ác như vậy nhưng sao lại kém cỏi như thế. Thật ra, phản ứng này cũng Hác lão đại cũng rất bình thường.
Loài người là loài sinh vật có trí tuệ. Khi gặp phải chuyện quá kích thích thần kinh, đại não sẽ tạo ra một loạt phản ứng. Khi mà kích thích đó đã vượt quá khả năng tiếp nhận, con người sẽ sụp đổ.
Bây giờ Hác lão đại chính là như vậy. Sự hung ác của Tần Phong đã vượt qua sự tưởng tượng của y. Cảnh tượng cổ họng Tôn lão đại bị cắt đứt, máu tươi tuôn ra sớm đã khiến cho y sụp đổ.
- Đừng… đừng chạy. Còn… còn em gái tôi!
Tần Phong ngã trên mặt đất ngẩng đầu lên, nhìn chiếc tàu đi xa dần cũng không biết sức lực ở đâu ra, gắng sức vung tay, đầu thương bay ra từ trong tay.
Tuy Tần Phong vì mất quá nhiều máu đã không còn bao nhiêu sức lực nhưng tầm ngắm cũng không tồi, dựa vào sự sắc bén của đầu thương, ném đâm trúng vào bả vai của Hác lão đại.
Cảm thấy sự đau đớn từ bả vai truyền tới, Hác lão đại sợ tới mức hồn bay phách tán. Y còn tưởng rằng Tần Phong đã đuổi đến nơi khiến cho hai tay mềm nhũn, lại ngã từ trên tàu xuống.
- Không đuổi theo hả?
Trong lúc ngã xuống, qua khóe mắt, Hác lão đại nhìn thấy Tần Phong nằm ở trước cửa, liền thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn hơi thở của y còn chưa ra hết thì đồng tử đã nở ra mạnh mẽ.
- Đừng… Đừng mà!
Trong miệng Hác lão đại phát ra một tiếng kêu cực kỳ thê thảm, nhưng tiếng kêu vừa phát ra thì lập tức im bặt, bị âm thanh ầm ầm của tàu hỏa nhấn chìm.
Hóa ra vì Hác lão đại không hề chú ý, nơi y ngã xuống là chỗ đường ray ở giữa hai toa tàu. Không đợi Hác lão đại kịp đứng dậy, chiếc tàu đã nghiền qua người y.
Khi hai toa cuối cùng đi qua, cảnh tưởng trên đường ray khiến cho người ta vô cùng khiếp đảm. Hai đùi và cơ thể của Hác lão đại mỗi thứ ở một chỗ, đôi mắt mở trừng trừng, mờ mịt nhìn lên bầu trời.
- Tôi đang ở đâu đây? Anh… anh?
Tần Gia ngất xỉu ở trên tàu lúc này bỗng tỉnh lại. Thuốc mê khiến cho đầu óc cô bé còn chưa tỉnh táo hẳn. Sau khi yếu ớt đứng dậy, Tần Gia phát hiện ra anh trai ngã đang nằm trên mặt đất cách đó hơn mười mét.
Nhưng đúng lúc này, tàu bỗng nhiên tăng tốc, Tần Gia vốn đã không đứng vững lập tức bị ngã xuống boong tàu, ngất xỉu.