Chương 7: Chuyển tới nhà tôi đi
Cảm giác này quả thực không lành, nghe lan man thì có vẻ như đám người kia đang nói với nhau điều gì đó về cậu. Thậm chí cậu còn cảm nhận được từng động tác chỉ trỏ, tim đập càng lúc càng mạnh khi đám người đó đến gần. Linh cảm bản thân hôm nay chắc chắn sẽ gặp chuyện rồi, Tư Niệm luống cuống vội vàng mở điện thoại.
Làm sao đây? Điện thoại hôm nay dùng cho Bảo Bảo chọn đồ đã sớm hết pin rồi, không thể báo cảnh sát.
Tâm trạng căng thẳng không ngừng tăng lên. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Linh cảm của cậu quả nhiên là không sai.
“Ôi trời, đêm hôm rồi bạn nhỏ này còn lang thang ngoài này làm gì nữa vậy? Có muốn cùng chơi với bọn này không?” Một trong số những tên say xỉn loạng choạng bước tới, tay vẫn cầm chai rượu bắt chuyện với Tư Niệm.
Không muốn gặp phiền phức, Tư Niệm không nghĩ nhiều liền đứng lên. Nhưng cậu vừa định rời đi thì lại thêm một tên giữ lấy cổ tay của cậu. Theo phản xạ cùng với tâm trạng lo sợ, cậu lập tức vung tay ra.
“Tôi không muốn chơi cái gì cùng mấy người đâu! Tránh xa tôi ra!”
Cậu vừa nói đến đây cổ họng không hiểu sao chợt cứng lại. Lại một tên khác trong đám người đó sát tới gần bên cậu, thậm chí tay còn đang cầm một mũi tiêm chĩa thẳng vào cổ cậu khiến cơ thể cậu như bị hoá đá ngay tại chỗ.
Lúc này, Tư Niệm đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mọi suy nghĩ cùng các cảm giác lo lắng, sợ hãi đều bị đảo lộn, thực chất là không thể làm gì.
Thấy cậu bây giờ chẳng khác gì con gà con bị bóp thót như vậy, đám người kia liền hả hê cười đùa với nhau. Tên cầm mũi tiêm mặt lại sát gần hơn, trong lòng Tư Niệm không thể không ghê tởm.
“Bạn nhỏ à, gặp nhau là một cái duyên. Bọn này đã có lòng rủ cậu cùng chơi, tại sao cậu lại không có dạ mà lại muốn chạy trốn vậy hả? Làm vậy bọn này đau lòng lắm đó biết không?”
Tư Niệm lúc này sợ hãi đến mức toàn thân run lên, miệng lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi thực sự đang rất bận… tôi không muốn chơi cùng mấy người…”
“Không muốn chơi cùng à?” Một tên khác nghe xong liền trừng mắt, đưa tay bóp má cậu. Tư Niệm lúc này chân tay bủn rủn, khoé mắt bắt đầu ửng đỏ, cậu là sắp khóc đến nơi rồi.
Đám người vây quanh cậu có đến tận 5 tên, trong khi cậu chỉ có một mình, cơ thể lại nhỏ con, yếu ớt. Những tên say xỉn đó nhìn khoảng chừng 30 đến 35 tuổi, tên nào cũng râu ria, mắt thâm quần, môi tái nhợt.
“Này, làm gì đấy?” Một giọng nói khiến Tư Niệm giật mình tròn xoe mắt. Chất giọng này có chút quen thuộc, hình như không phải của tên nào trong đám người này.
Không chỉ Tư Niệm, cả 5 tên đang vây quanh cậu nghe được cũng liền giật mình quay ra. Một người đàn ông vóc dáng to cao chắn mất ánh sáng từ bóng đèn điện khiến gương mặt tối sầm như quỷ Satan đang đứng sừng sững ở đó nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh đến ghê người. Giống như Tư Niệm bây giờ, cả đám người say xỉn kia cũng bắt đầu run sợ. Không kịp để người kia nói gì tiếp, cả đám người lập tức bỏ mặc Tư Niệm ở đó, bỏ chạy phanh thây.
Sau khi đã không còn thấy bóng dáng của đám người kia, lúc này Tư Niệm của chúng ta mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vì khi nãy cậu căng thẳng quá nên bây giờ lồng ngực nặng trĩu, thở không ra hơi. Cậu chỉ đành nhắm mắt một chút để bình tâm.
“Có sao không?” Giọng nói trầm lạnh kia lại lần nữa khiến tim của Tư Niệm giật thót. Quay người, bấy giờ cậu mới nhận ra người đàn ông như quỷ Satan cùng giọng nói mà cậu cho là quen thuộc vừa rồi không ai khác lại chính là Phong Diên. Bản thân cậu cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
“Tôi không sao. Cảm ơn anh.”
Phong Diên bỗng nhiên đưa ra trước mặt cậu một chiếc ví. Chẳng phải là chiếc ví tiền rách nát của cậu đây sao? Sao nó lại ở chỗ Phong Diên? Tư Niệm vội vàng đưa tay kiểm tra túi quần, túi áo. Đúng là do cậu để quên ở nhà anh ấy rồi.
“Aa… xin lỗi nhé! Lại làm phiền anh đến tận chỗ này. Thực ra, để ngay mai tôi quay lại lấy cũng được, anh không cần cất công chạy đến tận đây như vậy đâu.”
“Nếu tôi không cất công chạy đến tận đây, thì khi nãy cậu định làm sao hả?” Phong Diên hỏi ngược lại Tư Niệm bằng vẻ mặt thản nhiên mà lạnh nhạt. Không còn cách nào khác, Tư Niệm chỉ đành lúng túng trả lời: “Ý tôi là… lần sau. Đúng, lần sau tôi có quên… anh cứ để ở đó là được.”
“Sẽ không còn lần sau nữa.”
Tư Niệm đột nhiên ngẩng đầu tròn xoe mắt. Chẳng lẽ là do cậu làm phiền anh ta đến tận đây nên anh ta muốn đuổi việc cậu rồi? Tư Niệm vừa định trút một hơi thở dài thất vọng vì bản thân tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thì Phong Diên lại không chần chừ mà lên tiếng:
“Chuyển tới nhà tôi đi.”
Làm sao đây? Điện thoại hôm nay dùng cho Bảo Bảo chọn đồ đã sớm hết pin rồi, không thể báo cảnh sát.
Tâm trạng căng thẳng không ngừng tăng lên. Chuyện gì đến rồi cũng phải đến. Linh cảm của cậu quả nhiên là không sai.
“Ôi trời, đêm hôm rồi bạn nhỏ này còn lang thang ngoài này làm gì nữa vậy? Có muốn cùng chơi với bọn này không?” Một trong số những tên say xỉn loạng choạng bước tới, tay vẫn cầm chai rượu bắt chuyện với Tư Niệm.
Không muốn gặp phiền phức, Tư Niệm không nghĩ nhiều liền đứng lên. Nhưng cậu vừa định rời đi thì lại thêm một tên giữ lấy cổ tay của cậu. Theo phản xạ cùng với tâm trạng lo sợ, cậu lập tức vung tay ra.
“Tôi không muốn chơi cái gì cùng mấy người đâu! Tránh xa tôi ra!”
Cậu vừa nói đến đây cổ họng không hiểu sao chợt cứng lại. Lại một tên khác trong đám người đó sát tới gần bên cậu, thậm chí tay còn đang cầm một mũi tiêm chĩa thẳng vào cổ cậu khiến cơ thể cậu như bị hoá đá ngay tại chỗ.
Lúc này, Tư Niệm đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Mọi suy nghĩ cùng các cảm giác lo lắng, sợ hãi đều bị đảo lộn, thực chất là không thể làm gì.
Thấy cậu bây giờ chẳng khác gì con gà con bị bóp thót như vậy, đám người kia liền hả hê cười đùa với nhau. Tên cầm mũi tiêm mặt lại sát gần hơn, trong lòng Tư Niệm không thể không ghê tởm.
“Bạn nhỏ à, gặp nhau là một cái duyên. Bọn này đã có lòng rủ cậu cùng chơi, tại sao cậu lại không có dạ mà lại muốn chạy trốn vậy hả? Làm vậy bọn này đau lòng lắm đó biết không?”
Tư Niệm lúc này sợ hãi đến mức toàn thân run lên, miệng lắp ba lắp bắp: “Tôi… tôi thực sự đang rất bận… tôi không muốn chơi cùng mấy người…”
“Không muốn chơi cùng à?” Một tên khác nghe xong liền trừng mắt, đưa tay bóp má cậu. Tư Niệm lúc này chân tay bủn rủn, khoé mắt bắt đầu ửng đỏ, cậu là sắp khóc đến nơi rồi.
Đám người vây quanh cậu có đến tận 5 tên, trong khi cậu chỉ có một mình, cơ thể lại nhỏ con, yếu ớt. Những tên say xỉn đó nhìn khoảng chừng 30 đến 35 tuổi, tên nào cũng râu ria, mắt thâm quần, môi tái nhợt.
“Này, làm gì đấy?” Một giọng nói khiến Tư Niệm giật mình tròn xoe mắt. Chất giọng này có chút quen thuộc, hình như không phải của tên nào trong đám người này.
Không chỉ Tư Niệm, cả 5 tên đang vây quanh cậu nghe được cũng liền giật mình quay ra. Một người đàn ông vóc dáng to cao chắn mất ánh sáng từ bóng đèn điện khiến gương mặt tối sầm như quỷ Satan đang đứng sừng sững ở đó nhìn chằm chằm bọn họ bằng ánh mắt sắc lạnh đến ghê người. Giống như Tư Niệm bây giờ, cả đám người say xỉn kia cũng bắt đầu run sợ. Không kịp để người kia nói gì tiếp, cả đám người lập tức bỏ mặc Tư Niệm ở đó, bỏ chạy phanh thây.
Sau khi đã không còn thấy bóng dáng của đám người kia, lúc này Tư Niệm của chúng ta mới dám thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vì khi nãy cậu căng thẳng quá nên bây giờ lồng ngực nặng trĩu, thở không ra hơi. Cậu chỉ đành nhắm mắt một chút để bình tâm.
“Có sao không?” Giọng nói trầm lạnh kia lại lần nữa khiến tim của Tư Niệm giật thót. Quay người, bấy giờ cậu mới nhận ra người đàn ông như quỷ Satan cùng giọng nói mà cậu cho là quen thuộc vừa rồi không ai khác lại chính là Phong Diên. Bản thân cậu cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh.
“Tôi không sao. Cảm ơn anh.”
Phong Diên bỗng nhiên đưa ra trước mặt cậu một chiếc ví. Chẳng phải là chiếc ví tiền rách nát của cậu đây sao? Sao nó lại ở chỗ Phong Diên? Tư Niệm vội vàng đưa tay kiểm tra túi quần, túi áo. Đúng là do cậu để quên ở nhà anh ấy rồi.
“Aa… xin lỗi nhé! Lại làm phiền anh đến tận chỗ này. Thực ra, để ngay mai tôi quay lại lấy cũng được, anh không cần cất công chạy đến tận đây như vậy đâu.”
“Nếu tôi không cất công chạy đến tận đây, thì khi nãy cậu định làm sao hả?” Phong Diên hỏi ngược lại Tư Niệm bằng vẻ mặt thản nhiên mà lạnh nhạt. Không còn cách nào khác, Tư Niệm chỉ đành lúng túng trả lời: “Ý tôi là… lần sau. Đúng, lần sau tôi có quên… anh cứ để ở đó là được.”
“Sẽ không còn lần sau nữa.”
Tư Niệm đột nhiên ngẩng đầu tròn xoe mắt. Chẳng lẽ là do cậu làm phiền anh ta đến tận đây nên anh ta muốn đuổi việc cậu rồi? Tư Niệm vừa định trút một hơi thở dài thất vọng vì bản thân tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa thì Phong Diên lại không chần chừ mà lên tiếng:
“Chuyển tới nhà tôi đi.”