Chương : 2
Lúc Tuyên Đế chạy tới ngự hoa viên đã thấy Thụy Vương đang bế Thụy Vương phi đi về phía cung điện trống ở gần nhất - Tĩnh Nguyệt Điện. Trên gương mặt là lo lắng sốt ruột, nơi Thụy Vương phi vừa ngã đọng lại một vũng máu kéo dài theo bước chân Thụy Vương. Các ma ma vội vã sai người chuẩn bị khăn, chăn ấm, nước nóng….
Tuyên Đế nhăn mày bước theo một bên hỏi thái giám đang chạy theo bên cạnh: “Thái y khi nào tới?”
“Bẩm Hoàng thượng, đã cho thống lĩnh thị vệ đi tìm, lập tức liền tới”. La Trọng bên cạnh Hoàng đế trầm ổn trả lời, y là tổng quản thái giám đã theo bên cạnh Tuyên Đế từ nhỏ. Mức độ nghiêm trọng của chuyện này y dĩ nhiên biết rõ. Vai trò của Thụy Vương phi trong lòng Hoàng thượng từ xưa tới nay luôn không tầm thường, La Trọng y dĩ nhiên không dám khinh suất.
Hoàng đế nghe vậy cũng hài lòng cũng không nói nữa, đôi mắt một mực dõi theo bóng dáng biến mất trong Tĩnh Nguyệt Điện. Bên này, thái y vừa được thống lĩnh thị vệ “hộ tống” bay tới chưa kịp hành lễ đã được Hoàng đế phẩy tay miễn lễ trầm giọng phân phó:
“Ta không muốn có bất kì bất trắc gì xảy ra”. Đỗ thái y cúi người: “Lão thần sẽ cố hết sức!” sau đó nhanh chống chạy vào phòng. Thượng Quan Vũ thất tha thất thểu bị đẩy ra khỏi phòng, ma ma tới trước mặt Tuyên Đế cúi người: “Hoàng thượng, Vương phi sinh non”.
Tuyên Đế chỉ trấn tĩnh ”Ừm” một tiếng, sau đó đi về phía Thượng Quan Vũ đặt tay lên vai không tiếng động an ủi.
Thượng Quan Vũ hoang mang nhìn về phía Tuyến Đế: “Hoàng huynh, nàng… sẽ không sao phải không?”
Tuyên Đế trấn tĩnh gật đầu “Nàng chắc chắn không có việc gì.”
Hai đứa con trai của Thượng Quan Vũ cũng gắt gao nhìn về phía cửa. Đứa con trai nhỏ năm nay bốn tuổi, Thượng Quan Vũ Lạc nước mắt từng giọt rơi xuống sợ hãi nắm lấy tay áo phụ thân: “Phụ vương, mẫu phi… thật nhiều máu…” Dù sao cũng là đứa trẻ bốn tuổi, thấy máu sao có thể không sợ hãi.
Thượng Quan Vũ đang lo lắng tập trung về phía đang đóng rồi mở liên tục và những chậu máu được đưa ra bỗng có cảm giác áo bị giật giật. Cúi đầu xuống thấy con trai nhỏ đang ngước khuôn mặt lo sợ đầy nước mắt nhìn mình thì mỉm cười bế con trai nhỏ lên cùng nhìn về phía cửa phòng, trong lòng mặc niệm chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.
Đứa con trai lớn Thượng Quan Vũ Hiên lại có vẻ trấn định hơn một chút, tuy nhiên, thân thể lại căng cứng, hai bàn tay gắt gao nắm lại cho thấy nội tâm đang căng thẳng của chàng trai nhỏ. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên cái đầu cứng ngắc, Thượng Quan Vũ Hiên giật nảy mình nhìn sang liền thấy được gương mặt ôn nhuận, dịu dàng của Đông Phương thúc thúc - Đông Phương Thịnh, huynh đệ thân thiết của phụ vương đang kiên định nhìn mình liền thoáng bình tĩnh hơn, thả lỏng thân thể tiếp tục chăm chăm nhìn về phía cửa phòng.
Bỗng một cơn gió lớn thổi qua làm đèn đuốc phụt tắt, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, ánh trăng rực rỡ từ từ bị che khuất - nguyệt thực xuất hiện - cả Hoàng cung bỗng rơi vào tình trạng cực lực hoang mang chưa từng có. Thái Hậu nắm lấy tay Tuyến Đế, phi tần sợ hãi ôm lấy hài tử, tất cả mọi người trong bóng tối không tiếng động dựa sát vào nhau. Bầu không khí lạnh lẽo, căng thẳng và đáng sợ bao trùm cả Hoàng cung.
Tuyên Đế nhăn mày bước theo một bên hỏi thái giám đang chạy theo bên cạnh: “Thái y khi nào tới?”
“Bẩm Hoàng thượng, đã cho thống lĩnh thị vệ đi tìm, lập tức liền tới”. La Trọng bên cạnh Hoàng đế trầm ổn trả lời, y là tổng quản thái giám đã theo bên cạnh Tuyên Đế từ nhỏ. Mức độ nghiêm trọng của chuyện này y dĩ nhiên biết rõ. Vai trò của Thụy Vương phi trong lòng Hoàng thượng từ xưa tới nay luôn không tầm thường, La Trọng y dĩ nhiên không dám khinh suất.
Hoàng đế nghe vậy cũng hài lòng cũng không nói nữa, đôi mắt một mực dõi theo bóng dáng biến mất trong Tĩnh Nguyệt Điện. Bên này, thái y vừa được thống lĩnh thị vệ “hộ tống” bay tới chưa kịp hành lễ đã được Hoàng đế phẩy tay miễn lễ trầm giọng phân phó:
“Ta không muốn có bất kì bất trắc gì xảy ra”. Đỗ thái y cúi người: “Lão thần sẽ cố hết sức!” sau đó nhanh chống chạy vào phòng. Thượng Quan Vũ thất tha thất thểu bị đẩy ra khỏi phòng, ma ma tới trước mặt Tuyên Đế cúi người: “Hoàng thượng, Vương phi sinh non”.
Tuyên Đế chỉ trấn tĩnh ”Ừm” một tiếng, sau đó đi về phía Thượng Quan Vũ đặt tay lên vai không tiếng động an ủi.
Thượng Quan Vũ hoang mang nhìn về phía Tuyến Đế: “Hoàng huynh, nàng… sẽ không sao phải không?”
Tuyên Đế trấn tĩnh gật đầu “Nàng chắc chắn không có việc gì.”
Hai đứa con trai của Thượng Quan Vũ cũng gắt gao nhìn về phía cửa. Đứa con trai nhỏ năm nay bốn tuổi, Thượng Quan Vũ Lạc nước mắt từng giọt rơi xuống sợ hãi nắm lấy tay áo phụ thân: “Phụ vương, mẫu phi… thật nhiều máu…” Dù sao cũng là đứa trẻ bốn tuổi, thấy máu sao có thể không sợ hãi.
Thượng Quan Vũ đang lo lắng tập trung về phía đang đóng rồi mở liên tục và những chậu máu được đưa ra bỗng có cảm giác áo bị giật giật. Cúi đầu xuống thấy con trai nhỏ đang ngước khuôn mặt lo sợ đầy nước mắt nhìn mình thì mỉm cười bế con trai nhỏ lên cùng nhìn về phía cửa phòng, trong lòng mặc niệm chắc chắn sẽ không có việc gì đâu.
Đứa con trai lớn Thượng Quan Vũ Hiên lại có vẻ trấn định hơn một chút, tuy nhiên, thân thể lại căng cứng, hai bàn tay gắt gao nắm lại cho thấy nội tâm đang căng thẳng của chàng trai nhỏ. Bỗng một bàn tay nhẹ nhàng xoa lên cái đầu cứng ngắc, Thượng Quan Vũ Hiên giật nảy mình nhìn sang liền thấy được gương mặt ôn nhuận, dịu dàng của Đông Phương thúc thúc - Đông Phương Thịnh, huynh đệ thân thiết của phụ vương đang kiên định nhìn mình liền thoáng bình tĩnh hơn, thả lỏng thân thể tiếp tục chăm chăm nhìn về phía cửa phòng.
Bỗng một cơn gió lớn thổi qua làm đèn đuốc phụt tắt, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, ánh trăng rực rỡ từ từ bị che khuất - nguyệt thực xuất hiện - cả Hoàng cung bỗng rơi vào tình trạng cực lực hoang mang chưa từng có. Thái Hậu nắm lấy tay Tuyến Đế, phi tần sợ hãi ôm lấy hài tử, tất cả mọi người trong bóng tối không tiếng động dựa sát vào nhau. Bầu không khí lạnh lẽo, căng thẳng và đáng sợ bao trùm cả Hoàng cung.