Chương : 27
Sau bảy ngày bảy đêm mê man, cuối cùng Nguyệt Hy cũng tỉnh lại vào đêm thứ bảy, đập vào mắt là gương mặt tiều tuỵ tràn đầy lo lắng của Tuyên Đế. Hai ca ca của nàng cũng đang ngủ gật trên tháp gần đó nghe thấy nàng tỉnh liền giật mình, mắt nhắm mắt mở chạy qua. Nghe nói phụ thân, mẫu thân canh chừng nàng suốt một ngày một đêm quá mệt mỏi vừa đi nghỉ, kể cả nghĩa phụ ban ngày bận rộn đêm đến cũng chạy đến, hừng sáng lại rời đi.
Biết được điều này Nguyệt Hy thực sự rất cảm động. Cả một đời trước của nàng đến một người thân, một người bạn cũng không có, kiếm đâu ra một đám người khi nàng bệnh sẽ ngày đêm túc trực chăm nom đây? Cảm giác được quan tâm quả thực rất ấm áp.
Nguyệt Hy đau lòng sờ má của Tuyên Đế, cất giọng có chút khàn khàn vì bị bệnh của mình:
"Bá bá, gầy!"
Tuyên Đế bị Nguyệt Hy sờ mặt, còn đang lo lắng sợ Nguyệt Hy bị sốt lâu ngày nhìn không rõ, lại nghe Nguyệt Hy nói ra một câu như vậy liền vô cùng thoả mãn, tiểu bảo bối tỉnh dậy liền đau lòng mình a.
Chưa kịp trả lời liền bị một giọng nói chua lè đầy ai oán từ ngoài cửa bay vào làm có chút cụt hứng: "Nghĩa phụ cũng gầy a, tiểu bảo bối, con không thể thiên vị, chỉ đau lòng một mình bá bá a".
Ngay sau đó một tà áo trắng vô cùng trang nhã đột nhiên 'phóng' vào, lập tức xuất hiện trước mặt Nguyệt Hy. Nguyệt Hy cười cười, cũng nhẹ nhàng đưa tay lên sờ mặt Đông Phương Thịnh, quả thực gầy, không những thế còn vì phóng đi trong đêm mà mang theo hàn khí rất lạnh, Nguyệt Hy quả thực đau lòng mở miệng:
"Nghĩa phụ, thực gầy, cũng thực lạnh,... canh gừng."
Mặc dù Nguyệt Hy giọng nói khàn khàn, lời nói cũng không đồng nhất, nhưng Tiểu Thuận Tử bên cạnh Nguyệt Hy đầu óc nhanh nhạy, lập tức hiểu ý, đi ra ngoài chuẩn bị canh gừng cho Đông Phương Thịnh.
Còn Đông Phương Thịnh vừa nghe Nguyệt Hy nói chữ 'lạnh' liền giật nảy mình, đứng lên, vẻ mặt áy náy nhìn Nguyệt Hy:
"Bảo bối, là nghĩa phụ không tốt, chưa kịp thay áo tẩy hàn khí, khiến con bị lạnh rồi. Nghĩa phụ lập tức tửa mặt thay áo, tiểu bảo bối chờ một lát được không, rất nhanh nghĩa phụ liền quay lại."
Không đợi Nguyệt Hy trả lời, Đông Phương Thịnh liền nhanh chóng quay đầu bước đi sang gian phòng bên cạnh rửa mặt thay y phục. Đông Phương Thịnh ở đây đã bảy ngày hôm nay, quần áo sạch và nước ấm sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là hắn vừa nghe cung nữ báo lại Nguyệt Hy tỉnh liền hưng phấn tới nỗi quên luôn, vội vã chạy vào thăm Nguyệt Hy.
Nguyệt Hy nhìn bóng Đông Phương Thịnh có chút ảo não: "Con không có ghét bỏ nghĩa phụ lạnh mà.."
Tuyên Đế thấy tiểu bảo bối khó khăn lắm mới tỉnh dậy lại bị tên Đông Phương Thịnh làm cho không vui rồi, liền vội vàng dỗ tiểu bảo bối:
"Không ghét bỏ, tiểu bảo bối đáng yêu lương thiện sao có thể ghét bỏ người khác, là hắn tự ghét bỏ mình. Tiểu bảo bối ngoan, không cần để ý tới hắn nữa, có bá bá ở đây, hắn chỗ nào không tốt bá bá liền giúp con xử lý hắn a. Tiểu bảo bối ngoan ngoãn, nghe lời mau ăn chút cháo sau đó nghỉ ngơi mới mau khỏi bệnh, phụ mẫu cùng bá bá mới không đau lòng a."
Nguyệt Hy vốn chỉ có hút ủ rũ liền bị giọng điệu khoa trương của Tuyên Đế chọc cười, ngoan ngoãn gật đầu:
"Dạ."
Lập tức liền có cung nữ dân lên bát cháo thanh đạm tinh xảo, thơm ngát, làm cho cả Thượng Quan Vũ Lạc đứng cạnh đó cũng phối hợp kêu lên hai tiếng làm mọi người ở đó không khỏi mỉm cười, ngay cả thái giám cung nữ trong phòng đều cúi đầu xuống hay quay mặt đi nơi khác lén cười. Chỉ có tiểu bằng hữu Thượng Quan Vũ Lạc đáng yêu mang khuôn mặt đỏ hồng quẫn bách không biết làm sao.
Nguyệt Hy bỗng nhớ ra cái gì quay ra hỏi Tuyên Đế:
"Bá bá, mấy hôm nay người có nhớ uống canh mà Nguyệt Nhi chuẩn bị không?"
Nguyệt Hy nhìn gương mặt có chút gượng gạo của Tuyên Đế thở dài, vẫy tay để cung nữ mang cháo qua một bên:
"Vậy Nguyệt Nhi không ăn nữa, gọi ngự thiện phòng nấu một ít cháo cùng canh rồi mọi người cùng ăn luôn, có được không bá bá?"
Tuyên Đế thấy tiểu bảo bối bỗng nhiên bướng bỉnh cũng đành chiều theo ý nàng, ai bảo người bệnh là lớn nhất đâu.
Biết được điều này Nguyệt Hy thực sự rất cảm động. Cả một đời trước của nàng đến một người thân, một người bạn cũng không có, kiếm đâu ra một đám người khi nàng bệnh sẽ ngày đêm túc trực chăm nom đây? Cảm giác được quan tâm quả thực rất ấm áp.
Nguyệt Hy đau lòng sờ má của Tuyên Đế, cất giọng có chút khàn khàn vì bị bệnh của mình:
"Bá bá, gầy!"
Tuyên Đế bị Nguyệt Hy sờ mặt, còn đang lo lắng sợ Nguyệt Hy bị sốt lâu ngày nhìn không rõ, lại nghe Nguyệt Hy nói ra một câu như vậy liền vô cùng thoả mãn, tiểu bảo bối tỉnh dậy liền đau lòng mình a.
Chưa kịp trả lời liền bị một giọng nói chua lè đầy ai oán từ ngoài cửa bay vào làm có chút cụt hứng: "Nghĩa phụ cũng gầy a, tiểu bảo bối, con không thể thiên vị, chỉ đau lòng một mình bá bá a".
Ngay sau đó một tà áo trắng vô cùng trang nhã đột nhiên 'phóng' vào, lập tức xuất hiện trước mặt Nguyệt Hy. Nguyệt Hy cười cười, cũng nhẹ nhàng đưa tay lên sờ mặt Đông Phương Thịnh, quả thực gầy, không những thế còn vì phóng đi trong đêm mà mang theo hàn khí rất lạnh, Nguyệt Hy quả thực đau lòng mở miệng:
"Nghĩa phụ, thực gầy, cũng thực lạnh,... canh gừng."
Mặc dù Nguyệt Hy giọng nói khàn khàn, lời nói cũng không đồng nhất, nhưng Tiểu Thuận Tử bên cạnh Nguyệt Hy đầu óc nhanh nhạy, lập tức hiểu ý, đi ra ngoài chuẩn bị canh gừng cho Đông Phương Thịnh.
Còn Đông Phương Thịnh vừa nghe Nguyệt Hy nói chữ 'lạnh' liền giật nảy mình, đứng lên, vẻ mặt áy náy nhìn Nguyệt Hy:
"Bảo bối, là nghĩa phụ không tốt, chưa kịp thay áo tẩy hàn khí, khiến con bị lạnh rồi. Nghĩa phụ lập tức tửa mặt thay áo, tiểu bảo bối chờ một lát được không, rất nhanh nghĩa phụ liền quay lại."
Không đợi Nguyệt Hy trả lời, Đông Phương Thịnh liền nhanh chóng quay đầu bước đi sang gian phòng bên cạnh rửa mặt thay y phục. Đông Phương Thịnh ở đây đã bảy ngày hôm nay, quần áo sạch và nước ấm sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là hắn vừa nghe cung nữ báo lại Nguyệt Hy tỉnh liền hưng phấn tới nỗi quên luôn, vội vã chạy vào thăm Nguyệt Hy.
Nguyệt Hy nhìn bóng Đông Phương Thịnh có chút ảo não: "Con không có ghét bỏ nghĩa phụ lạnh mà.."
Tuyên Đế thấy tiểu bảo bối khó khăn lắm mới tỉnh dậy lại bị tên Đông Phương Thịnh làm cho không vui rồi, liền vội vàng dỗ tiểu bảo bối:
"Không ghét bỏ, tiểu bảo bối đáng yêu lương thiện sao có thể ghét bỏ người khác, là hắn tự ghét bỏ mình. Tiểu bảo bối ngoan, không cần để ý tới hắn nữa, có bá bá ở đây, hắn chỗ nào không tốt bá bá liền giúp con xử lý hắn a. Tiểu bảo bối ngoan ngoãn, nghe lời mau ăn chút cháo sau đó nghỉ ngơi mới mau khỏi bệnh, phụ mẫu cùng bá bá mới không đau lòng a."
Nguyệt Hy vốn chỉ có hút ủ rũ liền bị giọng điệu khoa trương của Tuyên Đế chọc cười, ngoan ngoãn gật đầu:
"Dạ."
Lập tức liền có cung nữ dân lên bát cháo thanh đạm tinh xảo, thơm ngát, làm cho cả Thượng Quan Vũ Lạc đứng cạnh đó cũng phối hợp kêu lên hai tiếng làm mọi người ở đó không khỏi mỉm cười, ngay cả thái giám cung nữ trong phòng đều cúi đầu xuống hay quay mặt đi nơi khác lén cười. Chỉ có tiểu bằng hữu Thượng Quan Vũ Lạc đáng yêu mang khuôn mặt đỏ hồng quẫn bách không biết làm sao.
Nguyệt Hy bỗng nhớ ra cái gì quay ra hỏi Tuyên Đế:
"Bá bá, mấy hôm nay người có nhớ uống canh mà Nguyệt Nhi chuẩn bị không?"
Nguyệt Hy nhìn gương mặt có chút gượng gạo của Tuyên Đế thở dài, vẫy tay để cung nữ mang cháo qua một bên:
"Vậy Nguyệt Nhi không ăn nữa, gọi ngự thiện phòng nấu một ít cháo cùng canh rồi mọi người cùng ăn luôn, có được không bá bá?"
Tuyên Đế thấy tiểu bảo bối bỗng nhiên bướng bỉnh cũng đành chiều theo ý nàng, ai bảo người bệnh là lớn nhất đâu.