Chương : 54
Sau khi Nguyệt Hy ngủ bù một giấc thỏa thuê tỉnh lại đã là buổi chiều, Tuyên Đế mải mê làm việc, lại mắc thêm tiểu bảo bối đang ngủ ở trong lòng nên không có lòng dạ nào dùng bữa làm cho gương mặt của Vĩnh Khang công công ở một bên cứ nhăn nhó không thôi.
Tuyên Đế đang chăm chú đọc nội dung tấu chương xin viện trợ trước mùa lũ của tuần phủ tây bắc bỗng cảm thấy tiểu bảo bối trong lòng khẽ nhúc nhích bèn dừng lại, để tấu chương xuống bàn. Tuyên Đế cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy tiểu bảo bối trong lòng đang chớp chớp đôi mắt mơ màng, bô dáng mới vừa tỉnh ngủ vô cùng đáng yêu, Tuyên Đế đỡ nàng dậy, sủng nịch hỏi:
“Bảo bối, đã tỉnh rồi sao, có đói chưa, bá bá cho người đưa ngọ thiện vào nhé.”
Nguyệt Hy có chút mơ màng gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài dường như đã qua buổi trưa, mặt trời đã xế bóng nghĩ thầm, thật không ngờ ngự thư phòng trang nghiêm của hoàng đế lại bị mình trưng dụng làm chỗ ngủ, mấy tên đại thần cổ hủ mà biết chắc sẽ lấy nước bọt dìm chết mình, ha ha.
Vĩnh Khang công công kinh nghiệm đầy mình đã sớm cho người đưa nước rửa mặt vào, Tuyên Đế lại tự mình nhúng nước đưa cho nàng, Nguyệt Hy cũng thoải mái tiếp nhận, tự lau mặt, lại nhìn một bàn ngự thiện bên kia, không khỏi kinh ngạc quay sang hỏi Tuyên Đế:
“Bá bá, người chưa dùng ngọ thiện sao?”
“Vẫn chưa, bá bá mải làm việc, nhất thời quên mất, vừa vặn bây giờ dùng chung với tiểu bảo bối luôn không tốt sao?”
Nguyệt Hy nghe vậy lập tức nhăn mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn Tuyên Đế:
“Không phải là bá bá cố ý chờ con dậy đấy chứ? Sao người có thể không chú ý thân thể của mình như vậy, toàn bộ bá tánh Nhật Diệu hoàng triều này đều trông chờ vào người đó, nếu người có việc gì thì phải làm sao đây a…”
Sự việc bị bại lộ, Tuyên Đế bị trách móc cũng không hề cảm thấy uất ức, bảo bối càng cư xử kich liệt, không phải càng chứng tỏ bảo bối coi trọng mình hay sao, cho mấy tên kia ghen tị chết, ha ha. Lại quay sang dỗ dành Ngyệt Hy:
“Bảo bối ngoan, không phải chỉ trễ một chút thôi sao, bá bá đảm bảo với con sẽ không có lần sau không phải được rồi sao, mau đi dùng bữa thôi, bá bá cũng đói bụng rồi, không lẽ tiểu bảo bối tính phạt bỏ đói bá bá hay sao?”
Nguyệt Hy nghe tiên đế nói vậy cũng mềm lòng, dù sao Tuyên Đế cũng chịu đói vì nàng, nàng làm sao nỡ bỏ đói bá bá chứ, chỉ là tức giận một chút thôi, lát nữa phải kéo Vĩnh Khang ra ngoài căn dặn mới được.
“Vậy được, chúng ta đi dùng bữa thôi, nhưng mà bá bá nói phải giữ lời nhé, nếu người nói không giữ lời thì từ nay Nguyệt Nhi sẽ không làm đồ cho người ăn nữa đâu.”
Còn cái gì có hiệu quả hơn thứ này chứ, nghe nói phúc lợi của bản thân có khả năng bị cắt mất, Tuyên Đế vội vàng gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi, lời của bá bá mà không đáng tin thì ai đáng tin a, quân vô hí ngôn bảo bối yên tâm đi, ha ha…”
“Được, tạm tin người một lần vậy.”
Nói xong hai người thong thả đi về phía bàn ăn, Nguyệt Hy vừa đi vừa nghĩ, không ngờ một ngày cứ như vậy trôi qua rồi, thôi chiều nay đành ghé qua chỗ thái hậu tổ mẫu một lát rồi đến phủ công chúa xem vậy, hôm qua bận việc muội muội nên vẫn chưa nhìn kĩ, còn phải đưa tên nhóc về phủ huấn luyện nữa.
Dùng xong ngọ thiện, Nguyệt Hy lập tức cáo từ Tuyên Dế rồi đi bộ theo hoa viên đến Khôn Ninh điện thăm thái hậu, sẵn tiện vận động tiêu thực luôn, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn vấn đề hôm qua, trong lúc thất thần bỗng nhiên gặp phải một vật cản bất ngờ, không chú ý mà ngã về phía sau, cũng may có Tiểu Thuận Tử nhanh tay đỡ được. Chỉ là người bên kia hình như không may mắn như vậy, diễn đàn lê quý đôn, người hầu của nàng ta phản xạ không được tốt như Tiểu Thuận Tử, để cho chủ tử của bọn họ trực tiếp ngã xuống đất, hét lên một tiếng.
Thì ra là trong lúc vô ý Nguyệt Hy đã đụng phải quận chúa Trạch thân vương phủ, Thượng Quan Tĩnh Diệp. Thượng Quan Tĩnh Diệp là nữ nhi duy nhất của Trạch thân vương phủ, nhỏ hơn Nguyệt Hy 2 tuổi, từ nhỏ đã là bảo bối trong nhà, không ai dám vô lễ với nàng ta, sau này lớn lên một chút lại được dạy lễ nghi sau đó vào hoàng cung bồi thái hậu cho nên người trong cung này đối với nàng ta cũng hết mực cung kính, có thể nói cuộc đời của nàng ta luôn như cá gặp nước, ngoại trừ Nguyệt Hy, nàng ta đối với Nguyệt Hy vẫn luôn có một sự ganh ghét sâu sắc.
Vì sao hai người cùng là quận chúa mà đãi ngộ của nàng ta lại bị kém xa như vậy, Tuyên Đế đối với nàng ta vẫn luôn lạnh nhạt, không hề quan tâm, ca ca từ nhỏ tới lớn luôn lạnh lùng, không hề để ý đến nàng ta vậy mà lại thường xuyên chuẩn bị quà, thậm chí chăm sóc cho Nguyệt Hy. Thái hậu bình thường đối với nàng ta cũng luôn yêu thích, thậm chí sau này cũng đều uống canh do nàng ta chuẩn bị, vậy mà mỗi lần nhắc tới Nguyệt Hy vẫn luôn vô cùng tự hào, thậm chí ban thưởng cũng không công bằng, rốt cục là vì sao?
Hôm nay nàng ta cũng đưa canh cho thái hậu như thường lệ, trên đường về bỗng dưng nổi hứng đi dạo hoa viên, không ngờ lại có kẻ cả gan đâm vào nàng ta, nhìn thấy người đâm phải mình là người mình căm ghét nhất, cơn giận của nàng ta không khỏi bạo phát.
Tuyên Đế đang chăm chú đọc nội dung tấu chương xin viện trợ trước mùa lũ của tuần phủ tây bắc bỗng cảm thấy tiểu bảo bối trong lòng khẽ nhúc nhích bèn dừng lại, để tấu chương xuống bàn. Tuyên Đế cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy tiểu bảo bối trong lòng đang chớp chớp đôi mắt mơ màng, bô dáng mới vừa tỉnh ngủ vô cùng đáng yêu, Tuyên Đế đỡ nàng dậy, sủng nịch hỏi:
“Bảo bối, đã tỉnh rồi sao, có đói chưa, bá bá cho người đưa ngọ thiện vào nhé.”
Nguyệt Hy có chút mơ màng gật đầu, nhìn nhìn bên ngoài dường như đã qua buổi trưa, mặt trời đã xế bóng nghĩ thầm, thật không ngờ ngự thư phòng trang nghiêm của hoàng đế lại bị mình trưng dụng làm chỗ ngủ, mấy tên đại thần cổ hủ mà biết chắc sẽ lấy nước bọt dìm chết mình, ha ha.
Vĩnh Khang công công kinh nghiệm đầy mình đã sớm cho người đưa nước rửa mặt vào, Tuyên Đế lại tự mình nhúng nước đưa cho nàng, Nguyệt Hy cũng thoải mái tiếp nhận, tự lau mặt, lại nhìn một bàn ngự thiện bên kia, không khỏi kinh ngạc quay sang hỏi Tuyên Đế:
“Bá bá, người chưa dùng ngọ thiện sao?”
“Vẫn chưa, bá bá mải làm việc, nhất thời quên mất, vừa vặn bây giờ dùng chung với tiểu bảo bối luôn không tốt sao?”
Nguyệt Hy nghe vậy lập tức nhăn mày, vẻ mặt không đồng ý nhìn Tuyên Đế:
“Không phải là bá bá cố ý chờ con dậy đấy chứ? Sao người có thể không chú ý thân thể của mình như vậy, toàn bộ bá tánh Nhật Diệu hoàng triều này đều trông chờ vào người đó, nếu người có việc gì thì phải làm sao đây a…”
Sự việc bị bại lộ, Tuyên Đế bị trách móc cũng không hề cảm thấy uất ức, bảo bối càng cư xử kich liệt, không phải càng chứng tỏ bảo bối coi trọng mình hay sao, cho mấy tên kia ghen tị chết, ha ha. Lại quay sang dỗ dành Ngyệt Hy:
“Bảo bối ngoan, không phải chỉ trễ một chút thôi sao, bá bá đảm bảo với con sẽ không có lần sau không phải được rồi sao, mau đi dùng bữa thôi, bá bá cũng đói bụng rồi, không lẽ tiểu bảo bối tính phạt bỏ đói bá bá hay sao?”
Nguyệt Hy nghe tiên đế nói vậy cũng mềm lòng, dù sao Tuyên Đế cũng chịu đói vì nàng, nàng làm sao nỡ bỏ đói bá bá chứ, chỉ là tức giận một chút thôi, lát nữa phải kéo Vĩnh Khang ra ngoài căn dặn mới được.
“Vậy được, chúng ta đi dùng bữa thôi, nhưng mà bá bá nói phải giữ lời nhé, nếu người nói không giữ lời thì từ nay Nguyệt Nhi sẽ không làm đồ cho người ăn nữa đâu.”
Còn cái gì có hiệu quả hơn thứ này chứ, nghe nói phúc lợi của bản thân có khả năng bị cắt mất, Tuyên Đế vội vàng gật đầu:
“Dĩ nhiên rồi, lời của bá bá mà không đáng tin thì ai đáng tin a, quân vô hí ngôn bảo bối yên tâm đi, ha ha…”
“Được, tạm tin người một lần vậy.”
Nói xong hai người thong thả đi về phía bàn ăn, Nguyệt Hy vừa đi vừa nghĩ, không ngờ một ngày cứ như vậy trôi qua rồi, thôi chiều nay đành ghé qua chỗ thái hậu tổ mẫu một lát rồi đến phủ công chúa xem vậy, hôm qua bận việc muội muội nên vẫn chưa nhìn kĩ, còn phải đưa tên nhóc về phủ huấn luyện nữa.
Dùng xong ngọ thiện, Nguyệt Hy lập tức cáo từ Tuyên Dế rồi đi bộ theo hoa viên đến Khôn Ninh điện thăm thái hậu, sẵn tiện vận động tiêu thực luôn, trong đầu vẫn luôn quanh quẩn vấn đề hôm qua, trong lúc thất thần bỗng nhiên gặp phải một vật cản bất ngờ, không chú ý mà ngã về phía sau, cũng may có Tiểu Thuận Tử nhanh tay đỡ được. Chỉ là người bên kia hình như không may mắn như vậy, diễn đàn lê quý đôn, người hầu của nàng ta phản xạ không được tốt như Tiểu Thuận Tử, để cho chủ tử của bọn họ trực tiếp ngã xuống đất, hét lên một tiếng.
Thì ra là trong lúc vô ý Nguyệt Hy đã đụng phải quận chúa Trạch thân vương phủ, Thượng Quan Tĩnh Diệp. Thượng Quan Tĩnh Diệp là nữ nhi duy nhất của Trạch thân vương phủ, nhỏ hơn Nguyệt Hy 2 tuổi, từ nhỏ đã là bảo bối trong nhà, không ai dám vô lễ với nàng ta, sau này lớn lên một chút lại được dạy lễ nghi sau đó vào hoàng cung bồi thái hậu cho nên người trong cung này đối với nàng ta cũng hết mực cung kính, có thể nói cuộc đời của nàng ta luôn như cá gặp nước, ngoại trừ Nguyệt Hy, nàng ta đối với Nguyệt Hy vẫn luôn có một sự ganh ghét sâu sắc.
Vì sao hai người cùng là quận chúa mà đãi ngộ của nàng ta lại bị kém xa như vậy, Tuyên Đế đối với nàng ta vẫn luôn lạnh nhạt, không hề quan tâm, ca ca từ nhỏ tới lớn luôn lạnh lùng, không hề để ý đến nàng ta vậy mà lại thường xuyên chuẩn bị quà, thậm chí chăm sóc cho Nguyệt Hy. Thái hậu bình thường đối với nàng ta cũng luôn yêu thích, thậm chí sau này cũng đều uống canh do nàng ta chuẩn bị, vậy mà mỗi lần nhắc tới Nguyệt Hy vẫn luôn vô cùng tự hào, thậm chí ban thưởng cũng không công bằng, rốt cục là vì sao?
Hôm nay nàng ta cũng đưa canh cho thái hậu như thường lệ, trên đường về bỗng dưng nổi hứng đi dạo hoa viên, không ngờ lại có kẻ cả gan đâm vào nàng ta, nhìn thấy người đâm phải mình là người mình căm ghét nhất, cơn giận của nàng ta không khỏi bạo phát.