Chương : 6
Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã đến ngày đầy tháng tiểu quận chúa, cũng kết thúc thời gian ở cữ của Thụy Vương phi, người hào hứng nhất dĩ nhiên là Thụy Vương gia vì có thể chuẩn bị đón thê tử và nữ nhi về nhà. Ở hoàng cung này, cứ mỗi lần hắn muốn thân thiết với thê tử đều bị cản trở khiến Thượng Quan Vũ vô cùng bức bối, bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể đón thê tử và nữ nhi về nhà chăm sóc sao có thể không vui được.
Tiểu quận chúa một tháng tuổi hiện giờ đang được Tuyên Đế bế trên tay, dạo qua rất nhiều đình đài, lầu các, hoa viên đến Vân Nguyệt điện nơi tổ chức đại tiệc mừng đầy tháng cho thành viên được chào đón nhất trong hoàng thất này.
Nguyệt Hy sau một tháng cuối cùng cũng thích nghi được với hoàn cảnh hiện giờ của mình, lúc đầu lúc biết mình trọng sinh vào gia đình hoàng gia nàng cũng hết sức hoang mang, bởi vì lịch sử cho thấy cho dù là ở triều đại nào thì gia đình hoàng tộc vẫn hết sức rối loạn.
Nhưng mà sau một thời gian quan sát, Nguyệt Hy phát hiện những người thân này của nàng hoàn toàn khác so với miêu tả trong lịch sử, bởi vì tất cả mọi người đều rất ấm áp, tràn đầy lòng yêu thương. Ít nhất là đối với nàng, họ đều rất chân thật khiến cho người lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình yêu thương như nàng phải luống cuống không biết phải làm sao, hậu quả trực tiếp là nàng lại khóc khiến cho mọi người phải luống cuống. Dần dần cảm xúc của nàng cũng ổn định lại, rồi mới từ từ tiếp nhận hoàn cảnh mới, người thân mới lạ lẫm nhưng ấm áp này.
Nhìn ngắm hoàng cung này lần đầu tiên quả thật khiến Nguyệt Hy phải líu lưỡi vì mức độ xa hoa của nó. Những tòa cung điện khổng lồ hoàn toàn được xây dựng bằng sức người, cột, xà nhà và các vật dụng từ gỗ quý sơn son thiếp vàng vô cùng tráng lệ, thềm bạch ngọc, hoa viên với đủ loại cây hoa quý hiếm… Mỗi một chi tiết đều khiến cho nàng kinh ngạc vô cùng cộng với thán phục tâm tư của người cổ đại để có thể tạo nên một công trình đồ sộ, mỹ lệ, công phu như thế này.
Tuyên Đế cúi đầu yêu thương nhìn tiểu hài nhi xinh đẹp trên tay đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, tiểu hài nhi qua một tháng đã hoàn toàn thay da đổi thịt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nhăn nheo đỏ hỏn lúc đầu nữa. Tiểu quận chúa bây giờ trông trắng trẻo tròn tròn, cặp mắt to đen tinh khiết như lưu ly, cái mũi nhỏ nhắn, cái miệng bé xinh hồng hồng kết hợp với bộ y phục nhỏ nhỏ và chiếc mũ con thỏ trông đáng yêu vô cùng.
Tuyên Đế dịu dàng nói với tiểu hài nhi trong ngực: “Bảo bối, con có nhìn thấy không, đây chính là thiên hạ của con đó. Từ nay con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, cho dù con làm gì bá bá đều sẽ là hậu thuẫn cho con, có biết không?”. Lại thấy tiểu quận chúa vốn đang ngắm nhìn xung quanh đang tròn mắt chăm chú nhìn mình, tâm trạng càng vui vẻ cười lớn hôn lên gương mặt đáng yêu của Nguyệt Hy mấy cái.
Mấy tiểu hài tử đi sau nghe thấy câu này của Tuyên Đế liền sợ hãi một chút, xem ra Bảo Nguyệt quận chúa này sau này chắc chắn sẽ trở thành bá vương hoàng cung rồi, có hoàng đế chống lưng ngay cả đám hoàng tử bọn hắn cũng không dám làm gì không phải chính là bá vương sao? Mong rằng tiểu quận chúa sau này lớn lên cá tính ngoan ngoãn một chút nếu không bọn hắn chỉ có nước khổ dài dài, haiz….
Còn Nguyệt Hy nghe thấy câu này của Tuyên Đế trong lòng lại là một cảm giác khó tả. Lần đầu tiên có người nói với nàng đây chính là thiên hạ của nàng cho dù nàng có làm gì cũng có người đứng sau bảo vệ, ủng hộ nàng, cảm giác được người yêu thương dung túng này… thật tốt.
Thượng Quan Vũ đỡ thê tử của mình đi sau lưng nghe Tuyên Đế nói câu này giấm chua lại lập tức phun trào. Người nên nói câu này phải là phụ thân hắn mới đúng nha, mặc dù tại hoàng cung này không có hiệu lực nhưng tốt xấu gì hắn cũng mới là phụ thân mà, sao tên bá bá kia dám cướp lời của người làm phụ thân là hắn chứ. Chỉ là đây là chốn đông người hắn không thể làm mất mặt Hoàng đế, cho nên cho dù tức cỡ nào cũng đành phải nuốt xuống, thù này hắn quyết không quên, hừ.
Hạ Y Lan đi bên cạnh thấy sắc mặt khó coi của tướng công liền biết nhất định là thùng giấm chua phát tác rồi, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng nàng cũng thực sự vui mừng vì nữ nhi của mình được nhiều người bảo bọc, thương yêu.
Tiểu quận chúa một tháng tuổi hiện giờ đang được Tuyên Đế bế trên tay, dạo qua rất nhiều đình đài, lầu các, hoa viên đến Vân Nguyệt điện nơi tổ chức đại tiệc mừng đầy tháng cho thành viên được chào đón nhất trong hoàng thất này.
Nguyệt Hy sau một tháng cuối cùng cũng thích nghi được với hoàn cảnh hiện giờ của mình, lúc đầu lúc biết mình trọng sinh vào gia đình hoàng gia nàng cũng hết sức hoang mang, bởi vì lịch sử cho thấy cho dù là ở triều đại nào thì gia đình hoàng tộc vẫn hết sức rối loạn.
Nhưng mà sau một thời gian quan sát, Nguyệt Hy phát hiện những người thân này của nàng hoàn toàn khác so với miêu tả trong lịch sử, bởi vì tất cả mọi người đều rất ấm áp, tràn đầy lòng yêu thương. Ít nhất là đối với nàng, họ đều rất chân thật khiến cho người lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là tình yêu thương như nàng phải luống cuống không biết phải làm sao, hậu quả trực tiếp là nàng lại khóc khiến cho mọi người phải luống cuống. Dần dần cảm xúc của nàng cũng ổn định lại, rồi mới từ từ tiếp nhận hoàn cảnh mới, người thân mới lạ lẫm nhưng ấm áp này.
Nhìn ngắm hoàng cung này lần đầu tiên quả thật khiến Nguyệt Hy phải líu lưỡi vì mức độ xa hoa của nó. Những tòa cung điện khổng lồ hoàn toàn được xây dựng bằng sức người, cột, xà nhà và các vật dụng từ gỗ quý sơn son thiếp vàng vô cùng tráng lệ, thềm bạch ngọc, hoa viên với đủ loại cây hoa quý hiếm… Mỗi một chi tiết đều khiến cho nàng kinh ngạc vô cùng cộng với thán phục tâm tư của người cổ đại để có thể tạo nên một công trình đồ sộ, mỹ lệ, công phu như thế này.
Tuyên Đế cúi đầu yêu thương nhìn tiểu hài nhi xinh đẹp trên tay đang mải mê ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài, tiểu hài nhi qua một tháng đã hoàn toàn thay da đổi thịt, hoàn toàn không nhìn ra bộ dáng nhăn nheo đỏ hỏn lúc đầu nữa. Tiểu quận chúa bây giờ trông trắng trẻo tròn tròn, cặp mắt to đen tinh khiết như lưu ly, cái mũi nhỏ nhắn, cái miệng bé xinh hồng hồng kết hợp với bộ y phục nhỏ nhỏ và chiếc mũ con thỏ trông đáng yêu vô cùng.
Tuyên Đế dịu dàng nói với tiểu hài nhi trong ngực: “Bảo bối, con có nhìn thấy không, đây chính là thiên hạ của con đó. Từ nay con có thể làm bất cứ điều gì con muốn, cho dù con làm gì bá bá đều sẽ là hậu thuẫn cho con, có biết không?”. Lại thấy tiểu quận chúa vốn đang ngắm nhìn xung quanh đang tròn mắt chăm chú nhìn mình, tâm trạng càng vui vẻ cười lớn hôn lên gương mặt đáng yêu của Nguyệt Hy mấy cái.
Mấy tiểu hài tử đi sau nghe thấy câu này của Tuyên Đế liền sợ hãi một chút, xem ra Bảo Nguyệt quận chúa này sau này chắc chắn sẽ trở thành bá vương hoàng cung rồi, có hoàng đế chống lưng ngay cả đám hoàng tử bọn hắn cũng không dám làm gì không phải chính là bá vương sao? Mong rằng tiểu quận chúa sau này lớn lên cá tính ngoan ngoãn một chút nếu không bọn hắn chỉ có nước khổ dài dài, haiz….
Còn Nguyệt Hy nghe thấy câu này của Tuyên Đế trong lòng lại là một cảm giác khó tả. Lần đầu tiên có người nói với nàng đây chính là thiên hạ của nàng cho dù nàng có làm gì cũng có người đứng sau bảo vệ, ủng hộ nàng, cảm giác được người yêu thương dung túng này… thật tốt.
Thượng Quan Vũ đỡ thê tử của mình đi sau lưng nghe Tuyên Đế nói câu này giấm chua lại lập tức phun trào. Người nên nói câu này phải là phụ thân hắn mới đúng nha, mặc dù tại hoàng cung này không có hiệu lực nhưng tốt xấu gì hắn cũng mới là phụ thân mà, sao tên bá bá kia dám cướp lời của người làm phụ thân là hắn chứ. Chỉ là đây là chốn đông người hắn không thể làm mất mặt Hoàng đế, cho nên cho dù tức cỡ nào cũng đành phải nuốt xuống, thù này hắn quyết không quên, hừ.
Hạ Y Lan đi bên cạnh thấy sắc mặt khó coi của tướng công liền biết nhất định là thùng giấm chua phát tác rồi, mặc dù có chút bất đắc dĩ nhưng nàng cũng thực sự vui mừng vì nữ nhi của mình được nhiều người bảo bọc, thương yêu.