Chương : 64
Nguyệt Hy ngẩng đầu nhìn Hàn Nghiêu, người này năm nay chỉ mới 26 tuổi đã là một người hết sức chín chắn, làm việc ổn trọng, lại có đầu óc và tương đối...phúc hắc. Năm đó lúc mới huấn luyện, không ít người trong lúc đối đầu đã chịu thiệt dưới tay hắn, cả cái tên này nữa, tất cả những đứa trẻ trong nhóm đầu tiên gần như đều không có tên đàng hoàng, cho nên Nguyệt Hy để cho bọn họ mang họ Hàn, chính là họ của nàng kiếp trước, cũng vì vậy mà rất nhiều người trong Thiết Phượng Doanh đều gọi vui mình là Hàn gia quân.
“Tất cả tài liệu, danh sách của những người từ quý tộc, người nhà quan lại cũng đều đưa tới đó đi, ta sẽ cho người đưa những người đang được huấn luyện tại Hắc Long trại đến bổ sung vào, các ngươi mau chóng chuẩn bị đi.”
“Thuộc hạ sẽ nhanh chóng chuẩn bị, nếu hông còn việc gì khác, thuộc hạ xin phép cáo lui.” Nói xong Hàn Nghiêu lập tức cung kính hành lễ với nàng rồi nhanh chân đi ra. Bởi vì tốc độ của những người trong Hắc Long trại đều không tầm thường, nếu chủ tử đã nói như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ xuất hiện trong tối nay thôi, phải nhanh chóng đi chuẩn bị.
Nguyệt Hy lại nhìn về phía quản gia đang đứng chờ: “Còn có việc gì cần báo cáo hay không, tháng này đã đưa gạo đến Thiên Sơn Tự chưa, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ tháng này vừa đúng dịp lễ Phật Đản, người đến đó nhất định sẽ rất đông, thúc nhớ huy động các sơn trang đưa nhiều rau dưa trái cây đến đó một chút, cả các loại vải vóc, nhu yếu phẩm nữa, nhất định không được thiếu sót thứ gì.”
“Lão nô sẽ lập tức đi chuẩn bị.” Tổng quản cúi đầu lui ra, tổng quản này là một vị công công lâu năm trong cung, cực kì trung thành với Tuyên Đế mà năm xưa đã được Nguyệt Hy xin phép đưa đến nơi này, để cho hắn có thể trở thành người có ích lần nữa. Không chỉ có hắn, còn có rất nhiều lão công công, ma ma lớn tuổi trong cung không còn được trọng dụng đều được Nguyệt Hy
đưa ra khỏi cung đến các thôn trang của nàng.
Trong cung là chốn đầm rồng hang hổ, người người nghi kị lẫn nhau, những lão nhân như bọn hắn vốn không còn quá nhiều tác dụng lại luôn bị các vị chủ tử nghi ngờ, lợi dụng hoặc làm người thì mạng, không thì chỉ có thể chờ mục xác trong lãnh cung không người quan tâm, những tưởng cuộc đời này của bọn hắn đều sẽ phải cô độc trôi qua như vậy, không ngờ tiểu công chúa lại rủ lòng thương đưa bọn hắn đến nơi này, cho bjon hắn gia đình và niềm tin, coi trọng giá trị của bọn hắn, cho nên những người ở đây đều vô cùng biết ơn Nguyệt Hy, một lòng làm việc cho nàng.
Vị tổng quản này ngày xưa đã từng làm việc trong khố phòng của hoàng cung, đặc biệt có tài trong việc quản lí cho nên đã được Nguyệt Hy đưa lên làm tổng quản chuyên quản lí việc kinh doanh và các thôn trang của nàng trong khu vực kinh thành này. Từ bảy năm trước, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ mỗi tháng nàng đều đưa gạo đến cho Thiên Sơn tự mở một khu phát cháo từ thiện dưới chân núi cho người nghèo quanh đó. Cho nên việc tổng kết đưa gạo này đã trở thành thông lệ hàng tháng, chờ tới ngày đại lễ hằng năm trong tháng này, nàng còn phải tự thân đến đó đưa lễ một phen, sẵn tiện ghé thăm hoàng thái hậu đang ở đó luôn.
Chờ quản gia đi rồi, Nguyệt Hy lại tiếp tục ngồi đó kiểm tra báo cáo hàng tháng đến từ các nơi, hoàn toàn không biết bên ngoài cửa sỗ vẫn luôn có một bóng dáng đang chăm chú nhìn mình. Người đứng ngoài cửa sổ lúc này có thân hình cao lớn, vic ngạn, vóc dáng hết sức thon dài, cơ bắp mạnh mẽ vì luyện võ lâu năm. Bên trên đó lại là một gương mặt hết sức tuấn tú khiến bất kì nữ binh hay nô tỳ nào đi qua cũng không khỏi đỏ mặt.
Làn da màu men sứ, cho dù phơi nắng bao lâu cũng không bị đen, đôi mày kiếm mạnh mẽ, kết hợp với một đôi mắt phượng nguy hiểm, tròng mắt đen tuyền, sâu thẳm còn có một sóng mũi cao và đôi môi mỏng khiến hắn gần như trở thành một yêu nghiệt trời sinh làm cho mấy tên nam nhân vây quanh Nguyệt Hy mỗi lần nhìn thấy hắn đều hết sức gai mắt mà không thể làm được gì.
Người này, không ai khác chính là Hàn Phi Tuyệt, thiếu niên năm xưa Nguyệt Hy đã nhặt về sau đó để hắn ở trong phủ học tập với Ngân Liệt. Từ một kẻ chỉ mang tư tưởng đánh liều lúc đầu, sau khi đi theo Nguyệt Hy hắn dần dần đã trở nên thông suốt, lão luyện hơn rất nhiều, nhất là từ sau sự kiện Nguyệt Hy đưa hắn đến tìm kẻ đã sát hại phụ mẫu hắn bốn năm trước, thì trong mắt hắn Nguyệt Hy đã trở thành lẽ sống, là mục tiêu mà cả đời hắn nguyện ý bảo vệ.
Nhớ lại bản thân mình lúc đầu, Hàn Phi Tuyệt không khỏi có chút xấu hổ, bản thân hắn năm xưa chỉ sống vì báo thù, một lòng chỉ nghĩ tới báo thù cho nên khi Nguyệt Hy cho hắn cơ hội, hắn đã không hề do dự nắm lấy, trong thâm tâm hắn lúc đó cũng không ít lần hoài nghi, hoài nghi một tiểu cô nương yếu ớt như nàng thì có thể làm được gì, nhưng hắn không có bất kì lựa chọn nào khác, cho dù nàng có biến hắn thành công cụ tiêu khiển của nàng hay bất kì cái gì, chỉ cần nàng cho hắn sức mạnh, thì hắn sẽ bất chấp tất cả. Mãi sau này hắn mới biết được, thì ra nàng rất bận rộn căn bản không hề có thời gian để mà chơi đùa, huống chi thời gian nhớ đến hắn.
Ngay sau khi vào phủ, Nguyệt Hy đã giao hắn cho một nam nhân tên là Ngân Liệt, sau đó, thời gian duy nhất hắn gặp được nàng đó là một canh giờ mỗi đêm khi nàng cùng hắn học võ, lúc đó hắn chỉ kinh ngạc vì một tiểu cô nương yếu ớt như nàng lại cố gắng tập võ mỗi đêm như vậy mặc dù thành quả của nàng thật sự không có mấy, giống như là giậm chân tại chỗ vậy, diễn đàn lê quý đôn, hoàn toàn không bằng một góc nhỏ so với sự tiến bộ thần tốc của hắn tuy nhiên nàng vẫn luôn kiên trì luyện lập mỗi ngày.
Dần dần, một trong những mục đích quan trọng nhất khi hắn luyện võ chính là để bảo vệ nàng, tiểu cô nương yếu ớt, không hề có chút năng khiếu luyện võ, nhưng lại luôn kiên trì vì muốn bản thân mạnh mẽ hơn một chút, vì sợ những người bên cạnh lo lắng cho nàng.
“Tất cả tài liệu, danh sách của những người từ quý tộc, người nhà quan lại cũng đều đưa tới đó đi, ta sẽ cho người đưa những người đang được huấn luyện tại Hắc Long trại đến bổ sung vào, các ngươi mau chóng chuẩn bị đi.”
“Thuộc hạ sẽ nhanh chóng chuẩn bị, nếu hông còn việc gì khác, thuộc hạ xin phép cáo lui.” Nói xong Hàn Nghiêu lập tức cung kính hành lễ với nàng rồi nhanh chân đi ra. Bởi vì tốc độ của những người trong Hắc Long trại đều không tầm thường, nếu chủ tử đã nói như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ xuất hiện trong tối nay thôi, phải nhanh chóng đi chuẩn bị.
Nguyệt Hy lại nhìn về phía quản gia đang đứng chờ: “Còn có việc gì cần báo cáo hay không, tháng này đã đưa gạo đến Thiên Sơn Tự chưa, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ tháng này vừa đúng dịp lễ Phật Đản, người đến đó nhất định sẽ rất đông, thúc nhớ huy động các sơn trang đưa nhiều rau dưa trái cây đến đó một chút, cả các loại vải vóc, nhu yếu phẩm nữa, nhất định không được thiếu sót thứ gì.”
“Lão nô sẽ lập tức đi chuẩn bị.” Tổng quản cúi đầu lui ra, tổng quản này là một vị công công lâu năm trong cung, cực kì trung thành với Tuyên Đế mà năm xưa đã được Nguyệt Hy xin phép đưa đến nơi này, để cho hắn có thể trở thành người có ích lần nữa. Không chỉ có hắn, còn có rất nhiều lão công công, ma ma lớn tuổi trong cung không còn được trọng dụng đều được Nguyệt Hy
đưa ra khỏi cung đến các thôn trang của nàng.
Trong cung là chốn đầm rồng hang hổ, người người nghi kị lẫn nhau, những lão nhân như bọn hắn vốn không còn quá nhiều tác dụng lại luôn bị các vị chủ tử nghi ngờ, lợi dụng hoặc làm người thì mạng, không thì chỉ có thể chờ mục xác trong lãnh cung không người quan tâm, những tưởng cuộc đời này của bọn hắn đều sẽ phải cô độc trôi qua như vậy, không ngờ tiểu công chúa lại rủ lòng thương đưa bọn hắn đến nơi này, cho bjon hắn gia đình và niềm tin, coi trọng giá trị của bọn hắn, cho nên những người ở đây đều vô cùng biết ơn Nguyệt Hy, một lòng làm việc cho nàng.
Vị tổng quản này ngày xưa đã từng làm việc trong khố phòng của hoàng cung, đặc biệt có tài trong việc quản lí cho nên đã được Nguyệt Hy đưa lên làm tổng quản chuyên quản lí việc kinh doanh và các thôn trang của nàng trong khu vực kinh thành này. Từ bảy năm trước, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ mỗi tháng nàng đều đưa gạo đến cho Thiên Sơn tự mở một khu phát cháo từ thiện dưới chân núi cho người nghèo quanh đó. Cho nên việc tổng kết đưa gạo này đã trở thành thông lệ hàng tháng, chờ tới ngày đại lễ hằng năm trong tháng này, nàng còn phải tự thân đến đó đưa lễ một phen, sẵn tiện ghé thăm hoàng thái hậu đang ở đó luôn.
Chờ quản gia đi rồi, Nguyệt Hy lại tiếp tục ngồi đó kiểm tra báo cáo hàng tháng đến từ các nơi, hoàn toàn không biết bên ngoài cửa sỗ vẫn luôn có một bóng dáng đang chăm chú nhìn mình. Người đứng ngoài cửa sổ lúc này có thân hình cao lớn, vic ngạn, vóc dáng hết sức thon dài, cơ bắp mạnh mẽ vì luyện võ lâu năm. Bên trên đó lại là một gương mặt hết sức tuấn tú khiến bất kì nữ binh hay nô tỳ nào đi qua cũng không khỏi đỏ mặt.
Làn da màu men sứ, cho dù phơi nắng bao lâu cũng không bị đen, đôi mày kiếm mạnh mẽ, kết hợp với một đôi mắt phượng nguy hiểm, tròng mắt đen tuyền, sâu thẳm còn có một sóng mũi cao và đôi môi mỏng khiến hắn gần như trở thành một yêu nghiệt trời sinh làm cho mấy tên nam nhân vây quanh Nguyệt Hy mỗi lần nhìn thấy hắn đều hết sức gai mắt mà không thể làm được gì.
Người này, không ai khác chính là Hàn Phi Tuyệt, thiếu niên năm xưa Nguyệt Hy đã nhặt về sau đó để hắn ở trong phủ học tập với Ngân Liệt. Từ một kẻ chỉ mang tư tưởng đánh liều lúc đầu, sau khi đi theo Nguyệt Hy hắn dần dần đã trở nên thông suốt, lão luyện hơn rất nhiều, nhất là từ sau sự kiện Nguyệt Hy đưa hắn đến tìm kẻ đã sát hại phụ mẫu hắn bốn năm trước, thì trong mắt hắn Nguyệt Hy đã trở thành lẽ sống, là mục tiêu mà cả đời hắn nguyện ý bảo vệ.
Nhớ lại bản thân mình lúc đầu, Hàn Phi Tuyệt không khỏi có chút xấu hổ, bản thân hắn năm xưa chỉ sống vì báo thù, một lòng chỉ nghĩ tới báo thù cho nên khi Nguyệt Hy cho hắn cơ hội, hắn đã không hề do dự nắm lấy, trong thâm tâm hắn lúc đó cũng không ít lần hoài nghi, hoài nghi một tiểu cô nương yếu ớt như nàng thì có thể làm được gì, nhưng hắn không có bất kì lựa chọn nào khác, cho dù nàng có biến hắn thành công cụ tiêu khiển của nàng hay bất kì cái gì, chỉ cần nàng cho hắn sức mạnh, thì hắn sẽ bất chấp tất cả. Mãi sau này hắn mới biết được, thì ra nàng rất bận rộn căn bản không hề có thời gian để mà chơi đùa, huống chi thời gian nhớ đến hắn.
Ngay sau khi vào phủ, Nguyệt Hy đã giao hắn cho một nam nhân tên là Ngân Liệt, sau đó, thời gian duy nhất hắn gặp được nàng đó là một canh giờ mỗi đêm khi nàng cùng hắn học võ, lúc đó hắn chỉ kinh ngạc vì một tiểu cô nương yếu ớt như nàng lại cố gắng tập võ mỗi đêm như vậy mặc dù thành quả của nàng thật sự không có mấy, giống như là giậm chân tại chỗ vậy, diễn đàn lê quý đôn, hoàn toàn không bằng một góc nhỏ so với sự tiến bộ thần tốc của hắn tuy nhiên nàng vẫn luôn kiên trì luyện lập mỗi ngày.
Dần dần, một trong những mục đích quan trọng nhất khi hắn luyện võ chính là để bảo vệ nàng, tiểu cô nương yếu ớt, không hề có chút năng khiếu luyện võ, nhưng lại luôn kiên trì vì muốn bản thân mạnh mẽ hơn một chút, vì sợ những người bên cạnh lo lắng cho nàng.