Chương : 6
Edit: Lemon
Lan Quốc hoàng đế nhìn thấy Lưu Tứ phái sứ giả tới, nghe nói Lưu Tứ sau khi có được Ngọc Chân công chúa liền không tính toán công thành nữa, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày qua, Lan Quốc hoàng đế cơ hồ là một đêm bạc đầu, già hơn mười mấy tuổi.
Hai nước giảng hòa, tuy rằng Lan Quốc hoàng đế cảm thấy Lưu Tứ có khả năng gạt người, nhưng nghe Lưu Tứ muốn mang binh tiến vào Thiên Thành làm khách lại không dám cự tuyệt.
Hắn lo lắng một khi cự tuyệt Lưu Tứ, Lưu Tứ liền có lý do lần nữa khai chiến.
Tin tức tất nhiên cũng truyền tới hậu cung.
Nhóm hậu phi xôn xao.
Hôm nay, cung nữ bên cạnh Bạch quý phi thấy chủ tử tinh thần sa sút, một hai phải đem người ra ngoài giải sầu.
Nữ nhi mình bị cướp đi, mẫu thân nào cũng sẽ không cao hứng. Nghe nói Lưu Tứ muốn tới làm khách, Ngọc Chân công chúa cũng tới, Bạch quý phi miễn cưỡng trấn định một chút.
Nàng trang điểm một chút, tới Ngự Hoa Viên tản bộ.
Cung nữ ở bên tai Bạch quý phi nói: “Nương nương, ngài đừng quá lo lắng, công chúa chúng ta phúc lớn mạng lớn, Lưu Tứ là vì công chúa mới không đánh vào thành, hắn khẳng định coi trọng công chúa. Công chúa ngày sau tới Cảnh Quốc cũng là đi hưởng phúc.”
Bạch quý phi lại không dám tin cái này.
Nàng biết năm đó Bạch Canh làm khó Lưu Tứ, hiện giờ Lưu Tứ ghi hận lên Bạch gia. Ngọc Chân công chúa là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, Lưu Tứ đem Ngọc Chân công chúa đi chính là muốn hung hăng cho bọn họ một cái tát.
Hơn nữa, ngày ấy Bạch lão phu nhân không có nói rõ ràng.
Ngọc Chân công chúa qua đó, nơi nào là làm cái gì hậu phi, Lưu Tứ là muốn Ngọc Chân công chúa làm nô!
Chủ tử cùng nô tài cách biệt một trời một vực, những năm gần đây Ngọc Chân công chúa bị Bạch quý phi nuôi đến tay chân không cần động, Bạch quý phi vốn tưởng rằng dưới sự che chở của gia tộc Ngọc Chân công chúa có thể vui vui vẻ vẻ qua cả đời này, không ngờ lại xảy ra chuyện này……
Vừa nhớ tới nữ nhi mình sủng trong lòng bàn tay phải cúi đầu khom lưng hầu hạ người khác, bị người khác đánh chửi nhục mạ, Bạch quý phi tâm như dao cắt.
Xa xa có một nữ nhân mặc cung trang màu hồng đậm cùng một người thiếu nữ mặc hoa phục hồng nhạt, Bạch quý phi xoay người muốn đi, nữ nhân kia lại nói: “Quý Phi nương nương, ngươi đi cái gì? Muội muội còn chưa hướng ngươi thỉnh an đâu.”
Nữ nhân tới bên cạnh Bạch quý phi, cười cười: “Uy, Quý Phi nương nương hôm nay khí sắc không tốt lắm a.”
Bạch quý phi cười lạnh nói: “Tất nhiên so ra kém khí sắc Đức phi, Đức phi da như ngưng chi, hậu cung ai có thể so được?”
Mặt Đức phi nháy mắt đỏ lên.
Toàn bộ hậu cung đều biết, Đức phi ngũ quan xinh đẹp, chính là lớn lên có chút đen. Đức phi cũng để ý điểm này, Bạch quý phi cùng Bạch Hoàng Hậu họ Bạch, cũng sinh một thân băng cơ ngọc cốt, Đức phi rất ghen ghét.
Đức phi nói: “Tạ Quý Phi nương nương khích lệ. Ai? Ngọc Chân như thế nào không có bồi Quý Phi nương nương tản bộ?”
cung nữ bên người Đức phi kẻ xướng người hoạ: “Ngọc Chân công chúa bị tặng đi rồi, đưa cho Nguyên Hi Đế làm nô lệ.”
“Nga ~” Thanh âm Đức phi kéo dài âm điệu, trước ánh mắt ăn thịt người của Bạch quý phi cười cười, “May mắn Giang Thái chúng ta sinh ra không tốt, lớn lên không có xinh đẹp bằng Ngọc Chân.”
Giang Thái công chúa chính là Nhị công chúa, nàng là Đức phi sinh ra, cùng Đức phi có ba phần tương tự.
Nghe Đức phi nói xong, sắc mặt Giang Thái công chúa khó coi rất nhiều.
Nàng nắm chặt tay.
Nếu có thể, nàng tình nguyện thay thế ngọc thật đi chỗ Lưu Tứ làm nô lệ, Ngọc Chân không muốn nhưng nàng muốn.
Giang Thái công chúa năm đó vốn muốn làm cho Lưu Tứ quên đi Ngọc Chân, Ngọc Chân cao cao tại thượng, người thường sờ cũng sờ không tới góc váy nàng. Nàng muốn làm cho Lưu Tứ thích người khác.
Kết quả sau khi Lưu Tứ trở về Cảnh Quốc, sau khi lên làm hoàng đế không nói hai lời liền tấn công Lan Quốc. Hắn vẫn không quên Ngọc Chân. Lần này cư nhiên đem người đoạt đi.
Bạch quý phi bị tiện nhân Đức phi này chọc tức đến ngực đau, nhìn Giang Thái công chúa bộ dáng trừng mắt dựng mày đầy khắc nghiệt, trong lòng càng cảm thấy chán ghét, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, bất quá may mắn là sinh ở hoàng gia, hoàng đế nữ nhi không lo gả, nếu sinh trong gia đình bình thường Giang Thái còn không biết lo lắng tới mức nào đâu.”
Giang Thái bị Bạch quý phi phê bình đến sắc mặt đều đỏ.
Kỳ thật, Giang Thái công chúa lớn lên cũng đẹp, bất quá trong bốn vị công chúa dung mạo nàng kém cỏi một chút mà thôi.
Giang Thái công chúa nói: “Hôm nay Ngọc Chân sẽ cùng Nguyên Hi Đế trở lại, Quý Phi nương nương vẫn là chuẩn bị chiêu đãi cho tốt đi. Ngọc Chân đi Cảnh Quốc ngàn dặm xa xôi, trên đường cũng không biết sẽ ăn đau khổ gì đâu.”
Bạch quý phi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Đi không tới vài bước, vành mắt Bạch quý phi đều đỏ. Mấy công chúa khác cho dù gả xa cũng không ra khỏi Lan Quốc, thường xuyên có thể trở về hoàng cung thăm mẫu thân, chỉ có Ngọc Chân của nàng, tuổi là nhỏ nhất lại phải đi chịu khổ.
Cung nữ nói: “Nương nương, ngài đừng để ý lời của Đức phi cùng Giang Thái công chúa, bọn họ từ trước đến nay thích ở sau lưng giở trò châm ngòi, bên ngoài lại bỏ đá xuống giếng, tức giận vì người như vậy một chút đều không đáng.”
Bạch quý phi nói: “Trước kia bổn cung cảm thấy Ngọc Chân chỗ nào cũng tốt, bổn cung đem tất cả tâm huyết đều đặt lên người con bé, chỉ hy vọng con bé sau khi rời khỏi hoàng cung có thể bình an tự tại, làm sao biết được bảo bối bổn cung vất vả nuôi lớn lại bị Lưu Tứ cướp đi……”
Nàng luôn cảm thấy Ngọc Chân tuổi còn nhỏ, cung nữ bên người còn chưa có dạy dỗ Ngọc Chân việc nam nữ, lần này hoàng đế đột nhiên đem Ngọc Chân đưa đi, Bạch quý phi biết Ngọc Chân lần này khẳng định trong sạch khó giữ được, không biết bị nhục nhã thành bộ dáng gì.
Nàng thở dài: “Chúng ta đi về trước, bổn cung thu dọn đồ vật Ngọc Chân thường dùng để con bé trên đường dùng đến.”
Ngày kế buổi tối, Lan Quốc hoàng đế ở Bích Tiêu cung mở tiệc chiêu đãi Nguyên Hi Đế Lưu Tứ.
Lần này là Tràng Tư yến,trong hậu cung Lan Quốc hoàng đế phi tần có địa vị cao cùng công chúa hoàng tử đều tới rồi, còn có một ít tôn thất cận thần.
Lưu Tứ như cũ mặc một thân áo giáp bạc, so với ba năm trước đây hắn càng cao hơn, dáng người đĩnh bạt như cây tùng, bên hông đeo một trường kiếm, khuôn mặt càng tuấn mỹ vô song, chỉ là giữa mày có vài phần âm trầm buồn bực, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Vài tên thái giám đi theo phía sau hắn, Ngọc Chân công chúa cũng đáng thương đứng bên cạnh Lưu Tứ.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, người quen thuộc, Ngọc Chân công chúa trong lòng đau xót.
Cái gì cũng không có thay đổi, chỉ có nàng thay đổi, nàng hiện giờ trở thành tù nhân, từ tiểu công chúa cao cao tại thượng biến thành nô lệ của Lưu Tứ.
Ngọc Chân công chúa một đôi mắt đầy sương mù nhìn về phía Bạch quý phi, Bạch quý phi ngày thường luôn trang phục lộng lẫy, trong đám hậu cung phi tần Bạch quý phi rêu rao nhất, nhưng hôm nay Bạch quý phi ngoài dự đoán của mọi người chỉ mặc một thân cung trang đơn giản, tóc mây chải lên, trâm phượng, trang điểm cũng nhạt rất nhiều. Bất quá lấy tư sắc Bạch quý phi cũng không cần vật khác phụ trợ, vẫn xinh đẹp áp hoa thơm cỏ lạ, làm một chúng phi tần ghen ghét.
Nhìn thấy Bạch quý phi chỉ là tiều tụy vài phần, cũng không có xảy ra chuyện gì, Ngọc Chân công chúa trong lòng ấm rất nhiều. Nàng lại nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Hoàng Hậu, sắc mặt Hoàng Hậu cũng không tốt, tựa hồ bệnh cũ lại tái phát, Ngọc Chân Hoàng Hậu miễn cưỡng cười cười với nàng, đáy lòng lại vô cùng áy náy.
Lưu Tứ ngồi xuống.
Hoàng đế nói với Lưu Tứ: “Nguyên Hi Đế, năm đó Cảnh Quốc phát sinh thiên tai, Lan Quốc vươn tay viện trợ, quan hệ hai nước không tồi, trẫm hy vọng về sau cũng có thể tiếp tục duy trì.”
Lưu Tứ cười lạnh.
Lan Quốc hoàng đế yếu đuối lại dối trá, năm đó Cảnh Quốc đúng là xảy ra thiên tai, nhưng Lan Quốc nếu không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cướp đi năm tòa thành trì dồi dào của Cảnh Quốc, chiếm cứ phần lớn đất đai phía nam Cảnh Quốc làm sao ngày càng loạn? Lúc Cảnh Quốc muốn khai chiến, Lan Quốc hoàng đế dối trá không chịu khai chiến, cho Cảnh Quốc một ít lương thực chủ hòa, còn đưa ra yêu cầu muốn Lưu Tứ làm con tin.
6 năm, cũng là chờ Cảnh Quốc khôi phục nguyên khí, Lan Quốc hoàng đế bất đắc dĩ mới thả Lưu Tứ về.
Lưu Tứ đoạt lại đất đai vốn dĩ thuộc về Cảnh Quốc, ở trên đất Lan Quốc đoạt lấy của cải một phen cũng là báo mối thù năm đó.
Lan Quốc hoàng đế cũng cảm thấy nhắc tới chuyện cũ không chiếm lý, hắn cũng chỉ có thể cười kính rượu.
Lưu Tứ lãnh đạm nói: “Hai nước đã nhiều thế hệ hữu hảo ở chung, tất nhiên có thể tiếp tục duy trì.”
Chỉ cần Ngũ công chúa nghe lời, an an phận phận ở bên cạnh hắn, Lưu Tứ sẽ để cho đám người Lan Quốc sống sót.
Lúc trước đám con cháu tôn thất khinh nhục Lưu Tứ, hiện giờ Lưu Tứ đánh tới cửa bọn họ nhìn cũng không dám nhìn Lưu Tứ một cái, đối với sự tình năm đó cũng không dám đề cập tới. Nếu Ngũ công chúa lúc ấy không có giúp đỡ Lưu Tứ, mọi người nơi này chỉ sợ đều sẽ chết trong tay Lưu Tứ, toàn bộ Thiên Thành sẽ máu chảy thành sông.
Không ít phi tần liếc mắt nhìn Ngu Hạ, lại nhìn Hoàng Hậu cùng Quý Phi, trong lòng đều cảm thấy đắc ý.
Lúc trước Hoàng Hậu cùng Quý Phi cao cao tại thượng, đè trên đầu các nàng. Ngọc Chân công chúa tuy là nữ nhi Quý Phi, Quý Phi cùng Hoàng Hậu tỷ muội tình thâm, Hoàng Hậu cũng đối xử với Ngọc Chân công chúa như thân sinh.
Ngày thường, phi tần thấy Ngọc Chân công chúa đều phải cẩn thận nịnh bợ lấy lòng.
Hiện giờ, Ngọc Chân công chúa đã trở thành nô lệ!
Các nàng vẫn là chủ tử cao cao tại thượng!
Cái này làm sao các nàng có thể không vui!
Đám phi tần đều ngóng trông Lưu Tứ nhục nhã Ngọc Chân công chúa, nhục nhã càng lợi hại càng tốt, để cho Hoàng Hậu cùng Quý Phi mặt mũi quét rác.
Giang Thái công chúa nhìn về phía Lưu Tứ cùng Ngọc Chân, nàng ta lúc trước cũng thích Lưu Tứ, người nam nhân này diện mạo xuất chúng, khí chất xuất chúng, chỉ có một cái không tốt—— hắn là kẻ bị vứt bỏ.
Lúc trước Giang Thái công chúa châm ngòi ly gián quan hệ Lưu Tứ cùng Ngọc Chân, nàng ta biết lấy tính cách cao ngạo của Lưu Tứ tất nhiên sẽ không để cho Ngọc Chân sống quá tốt.
Ngọc Chân đi theo Lưu Tứ, chỉ sợ bị Lưu Tứ đùa chết.
Chỉ là…… Giang Thái công chúa hiện giờ cũng khát cầu có thể đứng bên cạnh Lưu Tứ.
Trên bàn rượu, Lưu Tứ không có uống, rượu có độc hay không hắn có thể ngửi được, tất nhiên là không có độc, Lan Quốc hoàng đế không có lá gan này.
Nhưng hắn vẫn phân phó Ngọc Chân: “Thử rượu.”
Ngu Hạ lên tiếng: “Vâng.”
Nàng bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Rượu mạnh uống vào cũng không tốt. Chỉ uống một ngụm Ngu Hạ đã chịu không nổi.
Một bên Bạch quý phi tim thắt lại.
Nàng chưa bao giờ dám cho Ngọc Chân uống rượu, …… thằng nhãi Lưu Tứ này thật quá đáng.
Lưu Tứ bưng chén rượu lên.
Con cháu tôn thất cùng con trai quyền thần tuổi trẻ chưa lập gia đình phần lớn đều từng có suy nghĩ kiều diễm với Ngũ công chúa.
Ngọc Chân công chúa tư sắc khuynh thành, so với Bạch quý phi khi tuổi trẻ còn mỹ lệ hơn, là tình nhân trong mộng trong mắt nam nhân.
Hiện giờ bọn họ lại nhìn thấy công chúa cao cao tại thượng quốc gia mình lại thử rượu cho Lưu Tứ.
Môi Lưu Tứ đặt lên chỗ Ngu Hạ mới vừa nhấp qua, mắt lại đảo qua đám nam nhân muốn nhìn lại không dám nhìn.
Lan Quốc hoàng đế nhìn thấy Lưu Tứ phái sứ giả tới, nghe nói Lưu Tứ sau khi có được Ngọc Chân công chúa liền không tính toán công thành nữa, ông thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Mấy ngày qua, Lan Quốc hoàng đế cơ hồ là một đêm bạc đầu, già hơn mười mấy tuổi.
Hai nước giảng hòa, tuy rằng Lan Quốc hoàng đế cảm thấy Lưu Tứ có khả năng gạt người, nhưng nghe Lưu Tứ muốn mang binh tiến vào Thiên Thành làm khách lại không dám cự tuyệt.
Hắn lo lắng một khi cự tuyệt Lưu Tứ, Lưu Tứ liền có lý do lần nữa khai chiến.
Tin tức tất nhiên cũng truyền tới hậu cung.
Nhóm hậu phi xôn xao.
Hôm nay, cung nữ bên cạnh Bạch quý phi thấy chủ tử tinh thần sa sút, một hai phải đem người ra ngoài giải sầu.
Nữ nhi mình bị cướp đi, mẫu thân nào cũng sẽ không cao hứng. Nghe nói Lưu Tứ muốn tới làm khách, Ngọc Chân công chúa cũng tới, Bạch quý phi miễn cưỡng trấn định một chút.
Nàng trang điểm một chút, tới Ngự Hoa Viên tản bộ.
Cung nữ ở bên tai Bạch quý phi nói: “Nương nương, ngài đừng quá lo lắng, công chúa chúng ta phúc lớn mạng lớn, Lưu Tứ là vì công chúa mới không đánh vào thành, hắn khẳng định coi trọng công chúa. Công chúa ngày sau tới Cảnh Quốc cũng là đi hưởng phúc.”
Bạch quý phi lại không dám tin cái này.
Nàng biết năm đó Bạch Canh làm khó Lưu Tứ, hiện giờ Lưu Tứ ghi hận lên Bạch gia. Ngọc Chân công chúa là hòn ngọc quý trên tay bọn họ, Lưu Tứ đem Ngọc Chân công chúa đi chính là muốn hung hăng cho bọn họ một cái tát.
Hơn nữa, ngày ấy Bạch lão phu nhân không có nói rõ ràng.
Ngọc Chân công chúa qua đó, nơi nào là làm cái gì hậu phi, Lưu Tứ là muốn Ngọc Chân công chúa làm nô!
Chủ tử cùng nô tài cách biệt một trời một vực, những năm gần đây Ngọc Chân công chúa bị Bạch quý phi nuôi đến tay chân không cần động, Bạch quý phi vốn tưởng rằng dưới sự che chở của gia tộc Ngọc Chân công chúa có thể vui vui vẻ vẻ qua cả đời này, không ngờ lại xảy ra chuyện này……
Vừa nhớ tới nữ nhi mình sủng trong lòng bàn tay phải cúi đầu khom lưng hầu hạ người khác, bị người khác đánh chửi nhục mạ, Bạch quý phi tâm như dao cắt.
Xa xa có một nữ nhân mặc cung trang màu hồng đậm cùng một người thiếu nữ mặc hoa phục hồng nhạt, Bạch quý phi xoay người muốn đi, nữ nhân kia lại nói: “Quý Phi nương nương, ngươi đi cái gì? Muội muội còn chưa hướng ngươi thỉnh an đâu.”
Nữ nhân tới bên cạnh Bạch quý phi, cười cười: “Uy, Quý Phi nương nương hôm nay khí sắc không tốt lắm a.”
Bạch quý phi cười lạnh nói: “Tất nhiên so ra kém khí sắc Đức phi, Đức phi da như ngưng chi, hậu cung ai có thể so được?”
Mặt Đức phi nháy mắt đỏ lên.
Toàn bộ hậu cung đều biết, Đức phi ngũ quan xinh đẹp, chính là lớn lên có chút đen. Đức phi cũng để ý điểm này, Bạch quý phi cùng Bạch Hoàng Hậu họ Bạch, cũng sinh một thân băng cơ ngọc cốt, Đức phi rất ghen ghét.
Đức phi nói: “Tạ Quý Phi nương nương khích lệ. Ai? Ngọc Chân như thế nào không có bồi Quý Phi nương nương tản bộ?”
cung nữ bên người Đức phi kẻ xướng người hoạ: “Ngọc Chân công chúa bị tặng đi rồi, đưa cho Nguyên Hi Đế làm nô lệ.”
“Nga ~” Thanh âm Đức phi kéo dài âm điệu, trước ánh mắt ăn thịt người của Bạch quý phi cười cười, “May mắn Giang Thái chúng ta sinh ra không tốt, lớn lên không có xinh đẹp bằng Ngọc Chân.”
Giang Thái công chúa chính là Nhị công chúa, nàng là Đức phi sinh ra, cùng Đức phi có ba phần tương tự.
Nghe Đức phi nói xong, sắc mặt Giang Thái công chúa khó coi rất nhiều.
Nàng nắm chặt tay.
Nếu có thể, nàng tình nguyện thay thế ngọc thật đi chỗ Lưu Tứ làm nô lệ, Ngọc Chân không muốn nhưng nàng muốn.
Giang Thái công chúa năm đó vốn muốn làm cho Lưu Tứ quên đi Ngọc Chân, Ngọc Chân cao cao tại thượng, người thường sờ cũng sờ không tới góc váy nàng. Nàng muốn làm cho Lưu Tứ thích người khác.
Kết quả sau khi Lưu Tứ trở về Cảnh Quốc, sau khi lên làm hoàng đế không nói hai lời liền tấn công Lan Quốc. Hắn vẫn không quên Ngọc Chân. Lần này cư nhiên đem người đoạt đi.
Bạch quý phi bị tiện nhân Đức phi này chọc tức đến ngực đau, nhìn Giang Thái công chúa bộ dáng trừng mắt dựng mày đầy khắc nghiệt, trong lòng càng cảm thấy chán ghét, nàng cười lạnh một tiếng nói: “Đúng vậy, bất quá may mắn là sinh ở hoàng gia, hoàng đế nữ nhi không lo gả, nếu sinh trong gia đình bình thường Giang Thái còn không biết lo lắng tới mức nào đâu.”
Giang Thái bị Bạch quý phi phê bình đến sắc mặt đều đỏ.
Kỳ thật, Giang Thái công chúa lớn lên cũng đẹp, bất quá trong bốn vị công chúa dung mạo nàng kém cỏi một chút mà thôi.
Giang Thái công chúa nói: “Hôm nay Ngọc Chân sẽ cùng Nguyên Hi Đế trở lại, Quý Phi nương nương vẫn là chuẩn bị chiêu đãi cho tốt đi. Ngọc Chân đi Cảnh Quốc ngàn dặm xa xôi, trên đường cũng không biết sẽ ăn đau khổ gì đâu.”
Bạch quý phi hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Đi không tới vài bước, vành mắt Bạch quý phi đều đỏ. Mấy công chúa khác cho dù gả xa cũng không ra khỏi Lan Quốc, thường xuyên có thể trở về hoàng cung thăm mẫu thân, chỉ có Ngọc Chân của nàng, tuổi là nhỏ nhất lại phải đi chịu khổ.
Cung nữ nói: “Nương nương, ngài đừng để ý lời của Đức phi cùng Giang Thái công chúa, bọn họ từ trước đến nay thích ở sau lưng giở trò châm ngòi, bên ngoài lại bỏ đá xuống giếng, tức giận vì người như vậy một chút đều không đáng.”
Bạch quý phi nói: “Trước kia bổn cung cảm thấy Ngọc Chân chỗ nào cũng tốt, bổn cung đem tất cả tâm huyết đều đặt lên người con bé, chỉ hy vọng con bé sau khi rời khỏi hoàng cung có thể bình an tự tại, làm sao biết được bảo bối bổn cung vất vả nuôi lớn lại bị Lưu Tứ cướp đi……”
Nàng luôn cảm thấy Ngọc Chân tuổi còn nhỏ, cung nữ bên người còn chưa có dạy dỗ Ngọc Chân việc nam nữ, lần này hoàng đế đột nhiên đem Ngọc Chân đưa đi, Bạch quý phi biết Ngọc Chân lần này khẳng định trong sạch khó giữ được, không biết bị nhục nhã thành bộ dáng gì.
Nàng thở dài: “Chúng ta đi về trước, bổn cung thu dọn đồ vật Ngọc Chân thường dùng để con bé trên đường dùng đến.”
Ngày kế buổi tối, Lan Quốc hoàng đế ở Bích Tiêu cung mở tiệc chiêu đãi Nguyên Hi Đế Lưu Tứ.
Lần này là Tràng Tư yến,trong hậu cung Lan Quốc hoàng đế phi tần có địa vị cao cùng công chúa hoàng tử đều tới rồi, còn có một ít tôn thất cận thần.
Lưu Tứ như cũ mặc một thân áo giáp bạc, so với ba năm trước đây hắn càng cao hơn, dáng người đĩnh bạt như cây tùng, bên hông đeo một trường kiếm, khuôn mặt càng tuấn mỹ vô song, chỉ là giữa mày có vài phần âm trầm buồn bực, làm người khác không dám nhìn thẳng.
Vài tên thái giám đi theo phía sau hắn, Ngọc Chân công chúa cũng đáng thương đứng bên cạnh Lưu Tứ.
Nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc, người quen thuộc, Ngọc Chân công chúa trong lòng đau xót.
Cái gì cũng không có thay đổi, chỉ có nàng thay đổi, nàng hiện giờ trở thành tù nhân, từ tiểu công chúa cao cao tại thượng biến thành nô lệ của Lưu Tứ.
Ngọc Chân công chúa một đôi mắt đầy sương mù nhìn về phía Bạch quý phi, Bạch quý phi ngày thường luôn trang phục lộng lẫy, trong đám hậu cung phi tần Bạch quý phi rêu rao nhất, nhưng hôm nay Bạch quý phi ngoài dự đoán của mọi người chỉ mặc một thân cung trang đơn giản, tóc mây chải lên, trâm phượng, trang điểm cũng nhạt rất nhiều. Bất quá lấy tư sắc Bạch quý phi cũng không cần vật khác phụ trợ, vẫn xinh đẹp áp hoa thơm cỏ lạ, làm một chúng phi tần ghen ghét.
Nhìn thấy Bạch quý phi chỉ là tiều tụy vài phần, cũng không có xảy ra chuyện gì, Ngọc Chân công chúa trong lòng ấm rất nhiều. Nàng lại nhút nhát sợ sệt nhìn về phía Hoàng Hậu, sắc mặt Hoàng Hậu cũng không tốt, tựa hồ bệnh cũ lại tái phát, Ngọc Chân Hoàng Hậu miễn cưỡng cười cười với nàng, đáy lòng lại vô cùng áy náy.
Lưu Tứ ngồi xuống.
Hoàng đế nói với Lưu Tứ: “Nguyên Hi Đế, năm đó Cảnh Quốc phát sinh thiên tai, Lan Quốc vươn tay viện trợ, quan hệ hai nước không tồi, trẫm hy vọng về sau cũng có thể tiếp tục duy trì.”
Lưu Tứ cười lạnh.
Lan Quốc hoàng đế yếu đuối lại dối trá, năm đó Cảnh Quốc đúng là xảy ra thiên tai, nhưng Lan Quốc nếu không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cướp đi năm tòa thành trì dồi dào của Cảnh Quốc, chiếm cứ phần lớn đất đai phía nam Cảnh Quốc làm sao ngày càng loạn? Lúc Cảnh Quốc muốn khai chiến, Lan Quốc hoàng đế dối trá không chịu khai chiến, cho Cảnh Quốc một ít lương thực chủ hòa, còn đưa ra yêu cầu muốn Lưu Tứ làm con tin.
6 năm, cũng là chờ Cảnh Quốc khôi phục nguyên khí, Lan Quốc hoàng đế bất đắc dĩ mới thả Lưu Tứ về.
Lưu Tứ đoạt lại đất đai vốn dĩ thuộc về Cảnh Quốc, ở trên đất Lan Quốc đoạt lấy của cải một phen cũng là báo mối thù năm đó.
Lan Quốc hoàng đế cũng cảm thấy nhắc tới chuyện cũ không chiếm lý, hắn cũng chỉ có thể cười kính rượu.
Lưu Tứ lãnh đạm nói: “Hai nước đã nhiều thế hệ hữu hảo ở chung, tất nhiên có thể tiếp tục duy trì.”
Chỉ cần Ngũ công chúa nghe lời, an an phận phận ở bên cạnh hắn, Lưu Tứ sẽ để cho đám người Lan Quốc sống sót.
Lúc trước đám con cháu tôn thất khinh nhục Lưu Tứ, hiện giờ Lưu Tứ đánh tới cửa bọn họ nhìn cũng không dám nhìn Lưu Tứ một cái, đối với sự tình năm đó cũng không dám đề cập tới. Nếu Ngũ công chúa lúc ấy không có giúp đỡ Lưu Tứ, mọi người nơi này chỉ sợ đều sẽ chết trong tay Lưu Tứ, toàn bộ Thiên Thành sẽ máu chảy thành sông.
Không ít phi tần liếc mắt nhìn Ngu Hạ, lại nhìn Hoàng Hậu cùng Quý Phi, trong lòng đều cảm thấy đắc ý.
Lúc trước Hoàng Hậu cùng Quý Phi cao cao tại thượng, đè trên đầu các nàng. Ngọc Chân công chúa tuy là nữ nhi Quý Phi, Quý Phi cùng Hoàng Hậu tỷ muội tình thâm, Hoàng Hậu cũng đối xử với Ngọc Chân công chúa như thân sinh.
Ngày thường, phi tần thấy Ngọc Chân công chúa đều phải cẩn thận nịnh bợ lấy lòng.
Hiện giờ, Ngọc Chân công chúa đã trở thành nô lệ!
Các nàng vẫn là chủ tử cao cao tại thượng!
Cái này làm sao các nàng có thể không vui!
Đám phi tần đều ngóng trông Lưu Tứ nhục nhã Ngọc Chân công chúa, nhục nhã càng lợi hại càng tốt, để cho Hoàng Hậu cùng Quý Phi mặt mũi quét rác.
Giang Thái công chúa nhìn về phía Lưu Tứ cùng Ngọc Chân, nàng ta lúc trước cũng thích Lưu Tứ, người nam nhân này diện mạo xuất chúng, khí chất xuất chúng, chỉ có một cái không tốt—— hắn là kẻ bị vứt bỏ.
Lúc trước Giang Thái công chúa châm ngòi ly gián quan hệ Lưu Tứ cùng Ngọc Chân, nàng ta biết lấy tính cách cao ngạo của Lưu Tứ tất nhiên sẽ không để cho Ngọc Chân sống quá tốt.
Ngọc Chân đi theo Lưu Tứ, chỉ sợ bị Lưu Tứ đùa chết.
Chỉ là…… Giang Thái công chúa hiện giờ cũng khát cầu có thể đứng bên cạnh Lưu Tứ.
Trên bàn rượu, Lưu Tứ không có uống, rượu có độc hay không hắn có thể ngửi được, tất nhiên là không có độc, Lan Quốc hoàng đế không có lá gan này.
Nhưng hắn vẫn phân phó Ngọc Chân: “Thử rượu.”
Ngu Hạ lên tiếng: “Vâng.”
Nàng bưng chén rượu lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Rượu mạnh uống vào cũng không tốt. Chỉ uống một ngụm Ngu Hạ đã chịu không nổi.
Một bên Bạch quý phi tim thắt lại.
Nàng chưa bao giờ dám cho Ngọc Chân uống rượu, …… thằng nhãi Lưu Tứ này thật quá đáng.
Lưu Tứ bưng chén rượu lên.
Con cháu tôn thất cùng con trai quyền thần tuổi trẻ chưa lập gia đình phần lớn đều từng có suy nghĩ kiều diễm với Ngũ công chúa.
Ngọc Chân công chúa tư sắc khuynh thành, so với Bạch quý phi khi tuổi trẻ còn mỹ lệ hơn, là tình nhân trong mộng trong mắt nam nhân.
Hiện giờ bọn họ lại nhìn thấy công chúa cao cao tại thượng quốc gia mình lại thử rượu cho Lưu Tứ.
Môi Lưu Tứ đặt lên chỗ Ngu Hạ mới vừa nhấp qua, mắt lại đảo qua đám nam nhân muốn nhìn lại không dám nhìn.