Chương : 12
Không biết mê man bao lâu, lúc tỉnh lại, Diệp Vũ phát hiện ra bản thân đang nằm trên chiếc giường.
Đây là một gian phòng tối om, trên bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.
Các Quần Phương trói nàng lại ư?
Nàng đứng dậy ngay, nhằm vào cửa phòng đẩy, có người đẩy cửa tiến vào, nàng ngồi cứng ngắc trên giường, tim đập bình bịch loạn lên.
Người tới là một người đàn ông cao ngất khổng lồ, mặc một áo choàng màu tối, trên mặt che một tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thâm.
Không dám lấy mặt thật ra, tất trong lòng có quỷ rồi.
Nàng cố ép sự e ngại trong lòng, hỏi, “Huynh đài làm ta hôn mê choáng váng, có gì xin chỉ giáo cho?”
Người đàn ông che mặt ngồi xuống trước bàn, ánh đèn chiếu lên miếng vải đen trên mặt hắn toát ra vài phần đáng sợ.
“Ngươi là con gái cả của Diệp đại tướng quân sao?” Tiếng nói của hắn bị miếng vải đen ngăn trở, có vẻ nặng nề, rầu rĩ.
“Đúng thì thế nào, mà không đúng thì thế nào”
“Không có gì cả” Giọng hắn lạnh như băng.
“Anh sẽ không thả ta ra chứ?” Diệp Vũ âm thầm suy nghĩ, đến tột cùng hắn là loại người như thế nào?
Hắn ngoắc tay ý bảo nàng qua, nàng đi tới, áp chế sự bối rối và e ngại lại. Vừa mới đến trước bàn, hắn ra chiêu thần tốc, giữ chặt cổ nàng, nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, lưng đổ mồ hôi, cố gắng trấn định, “Anh định giết tôi sao?”
Hắn đáp lãnh khốc, “Đúng”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, “Anh sẽ không giết tôi đâu”
Đôi mắt đen bóng của người đàn ông che mặt co rút kịch liệt lại, “Diệp đại tiểu thư can đảm thận trọng, có khí phách, có đảm lược”
“Quá khen” Nàng thản nhiên nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, “Ta không bao giờ còn là Diệp đại tiểu thư nữa”
“Ngươi cùng mẹ ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu, chính xác không còn là Diệp đại tiểu thư nữa” Hắn có hứng trí nói, “Ta nghe nói Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt trần, song lại nhát gan yếu đuối, hoá ra lời đồn không thực chút nào”
“Ta đã nói rồi, ta rốt cục là Diệp đại tiểu thư bị mê hoặc. Gặp lại cố nhân, tính tình cùng tâm tình cũng có thay đổi chút” Bị một gã đàn ông không biết tên bóp chặt cổ họng, tánh mạng an nguy, nàng vừa ứng phó với hắn vừa nghĩ cách tự cứu.
“Phải thế không?”
Tiếng nói hắn vừa dứt thì tay kia của hắn đã nhanh chóng vung lại, vạt áo bên hông nàng bung ra, rơi trên mặt đất, áo choàng nam tử cứ thế mở rộng ra, hắn buông tay bóp cổ nàng ra, cởi hết áo choàng của nàng, áo trong áo ngoài đều bị hắn cởi ra hết, trên người nàng chỉ còn lại mỗi quần áo lót.
Các động tác liên tiếp, trôi chảy lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy vậy, thần tốc tới mức nàng cũng chẳng kịp có phản ứng gì cả.
Vừa cảm giác được cơn lạnh xâm nhập, nàng đã bị hắn tóm chặt vào lòng.
Người đàn ông che mặt ôm nhanh nàng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
“Mặt không đổi sắc, quả nhiên là có đảm lược” ứăn không phải tán dương nàng mà hình như là trêu chọc nàng vậy.
Diệp Vũ không phải không e ngại, chỉ là hiểu được giấu kín tâm tư thôi.
Cởi hết áo của nàng, hắn đến tột cùng là muốn gì?
Nhìn qua tấm vải đen, tiếng nói người đàn ông này không thể nghe rõ được, nàng cũng không thể phán đoán ra được trước kia có tiếp xúc với hắn lần nào không. Hắn khôi ngô cao to, chân tay nhanh nhẹn, là loại người nào chứ?
“Chắc anh không phải là kẻ cướp hoa đó chứ?” Nàng cười gượng hỏi.
“Ngươi nói đúng, ta chính là kẻ hái hoa tặc đó” Hắn thổi hơi bên tai nàng, cố ý làm cho nàng sốt ruột vậy, “Ta rất ngạc nhiên vì sao bản tính một người lại có thể thay đổi lớn đến vậy”
Nàng vẫn không nhúc nhích, âm thầm cân nhắc, chả lẽ hắn cảm thấy hứng thú với Diệp đại tiểu thư sao?
Người đàn ông che mặt đưa tay ra nắm lấy bộ ngực của nàng, úp lên trên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhẹ nhàng…
Đây là một gian phòng tối om, trên bàn có ngọn đèn mở ảo tản ra bóng người.
Các Quần Phương trói nàng lại ư?
Nàng đứng dậy ngay, nhằm vào cửa phòng đẩy, có người đẩy cửa tiến vào, nàng ngồi cứng ngắc trên giường, tim đập bình bịch loạn lên.
Người tới là một người đàn ông cao ngất khổng lồ, mặc một áo choàng màu tối, trên mặt che một tấm vải đen, chỉ lộ ra đôi mắt sâu thâm.
Không dám lấy mặt thật ra, tất trong lòng có quỷ rồi.
Nàng cố ép sự e ngại trong lòng, hỏi, “Huynh đài làm ta hôn mê choáng váng, có gì xin chỉ giáo cho?”
Người đàn ông che mặt ngồi xuống trước bàn, ánh đèn chiếu lên miếng vải đen trên mặt hắn toát ra vài phần đáng sợ.
“Ngươi là con gái cả của Diệp đại tướng quân sao?” Tiếng nói của hắn bị miếng vải đen ngăn trở, có vẻ nặng nề, rầu rĩ.
“Đúng thì thế nào, mà không đúng thì thế nào”
“Không có gì cả” Giọng hắn lạnh như băng.
“Anh sẽ không thả ta ra chứ?” Diệp Vũ âm thầm suy nghĩ, đến tột cùng hắn là loại người như thế nào?
Hắn ngoắc tay ý bảo nàng qua, nàng đi tới, áp chế sự bối rối và e ngại lại. Vừa mới đến trước bàn, hắn ra chiêu thần tốc, giữ chặt cổ nàng, nàng sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, lưng đổ mồ hôi, cố gắng trấn định, “Anh định giết tôi sao?”
Hắn đáp lãnh khốc, “Đúng”
Nàng nói chắc như đinh đóng cột, “Anh sẽ không giết tôi đâu”
Đôi mắt đen bóng của người đàn ông che mặt co rút kịch liệt lại, “Diệp đại tiểu thư can đảm thận trọng, có khí phách, có đảm lược”
“Quá khen” Nàng thản nhiên nói, âm thầm thở dài nhẹ nhõm, “Ta không bao giờ còn là Diệp đại tiểu thư nữa”
“Ngươi cùng mẹ ngươi bị công chúa An Dương đuổi ra khỏi nhà, lưu lạc thanh lâu, chính xác không còn là Diệp đại tiểu thư nữa” Hắn có hứng trí nói, “Ta nghe nói Diệp đại tiểu thư sắc đẹp tuyệt trần, song lại nhát gan yếu đuối, hoá ra lời đồn không thực chút nào”
“Ta đã nói rồi, ta rốt cục là Diệp đại tiểu thư bị mê hoặc. Gặp lại cố nhân, tính tình cùng tâm tình cũng có thay đổi chút” Bị một gã đàn ông không biết tên bóp chặt cổ họng, tánh mạng an nguy, nàng vừa ứng phó với hắn vừa nghĩ cách tự cứu.
“Phải thế không?”
Tiếng nói hắn vừa dứt thì tay kia của hắn đã nhanh chóng vung lại, vạt áo bên hông nàng bung ra, rơi trên mặt đất, áo choàng nam tử cứ thế mở rộng ra, hắn buông tay bóp cổ nàng ra, cởi hết áo choàng của nàng, áo trong áo ngoài đều bị hắn cởi ra hết, trên người nàng chỉ còn lại mỗi quần áo lót.
Các động tác liên tiếp, trôi chảy lưu loát sinh động như mây trôi nước chảy vậy, thần tốc tới mức nàng cũng chẳng kịp có phản ứng gì cả.
Vừa cảm giác được cơn lạnh xâm nhập, nàng đã bị hắn tóm chặt vào lòng.
Người đàn ông che mặt ôm nhanh nàng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng chằm chằm.
“Mặt không đổi sắc, quả nhiên là có đảm lược” ứăn không phải tán dương nàng mà hình như là trêu chọc nàng vậy.
Diệp Vũ không phải không e ngại, chỉ là hiểu được giấu kín tâm tư thôi.
Cởi hết áo của nàng, hắn đến tột cùng là muốn gì?
Nhìn qua tấm vải đen, tiếng nói người đàn ông này không thể nghe rõ được, nàng cũng không thể phán đoán ra được trước kia có tiếp xúc với hắn lần nào không. Hắn khôi ngô cao to, chân tay nhanh nhẹn, là loại người nào chứ?
“Chắc anh không phải là kẻ cướp hoa đó chứ?” Nàng cười gượng hỏi.
“Ngươi nói đúng, ta chính là kẻ hái hoa tặc đó” Hắn thổi hơi bên tai nàng, cố ý làm cho nàng sốt ruột vậy, “Ta rất ngạc nhiên vì sao bản tính một người lại có thể thay đổi lớn đến vậy”
Nàng vẫn không nhúc nhích, âm thầm cân nhắc, chả lẽ hắn cảm thấy hứng thú với Diệp đại tiểu thư sao?
Người đàn ông che mặt đưa tay ra nắm lấy bộ ngực của nàng, úp lên trên khối no đủ của nàng, từ từ xoa nắn nhẹ nhàng…