Chương : 145
Trâm Cài nghiêng người, nhìn về nơi khác.
“Vũ Nhi, đồng ý với nàng ta nhất định làm được” Hắn hạ giọng nói, giọng điệu ôn nhu hàm chứa chút tình ý.
“Bệ hạ đã biết việc này là do Vương gia gây ra, Vương gia không sợ bệ hạ trách phạt sao?” Diệp Vũ đơn giản nói thẳng toẹt cũng không sợ Trâm Cài bẩm tấu chi tiết với Sở MInh Phong.
“Vì nàng, cả bệ hạ có trừng phạt ta, ta cũng không sợ chút nào” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.
“Vương gia cứu Phán Phán ra bằng cách nào? Không có ai trông coi ở ngoài cửa phòng sao?” Nàng chọn nhìn vẻ mặt của hắn.
Sở Minh Hiên cười ôn hoà, “Cứu người có đầy chiêu vô cùng, nàng không cần biết” Nàng cười khẽ, nghĩ hắn vì sao lại tích cực giúp nàng cứu Phán Phán ra như thế, chẳng lẽ thật sự vì chính mình giải ưu sao? Hắn cười hỏi, “Đúng rồi, Phán Phán đóng giả nàng, thật giống như đúc sao? Hay chỉ có vài phần tương tự?”
“Nếu chỉ có mấy phần tương tự thì sao có thể gạt được bệ hạ chứ?”
“Vậy nàng ấy làm sao có khuôn mặt giống y nàng chứ?”
“Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại nữa”
“Đành vậy” Sở MInh Hiên cười lơ đãng, “Nàng tặng lễ gì cho công chúa Hân Nhu vậy?”
“Bệ hạ từng thưởng cho ta một dây xích tay có thể ngưng thần ra đàn hương, ta chuyển tặng công chúa Hân Nhu, thế Vương gia thì sao?”
“Lễ của ta cũng là một sợi dây xích tay trân châu Tây vực tiến cống, Vũ Nhi, nàng và ta thật ra tâm ý tương thông đó” Hắn lại cười, ánh mắt sáng lạn.
Diệp Vũ cũng cười lạnh nhạt, thọ yến cũng sắp bắt đầu rồi, hẳn là nên ngồi vào vị trí rồi.
Sở Minh Hiên nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng lẫn trong đám đông, khoé môi khẽ nhếch lên, mỉm cười mê người. Trâm Cài đuổi kịp nàng nói, “hoàng quý phi, bệ hạ phân phó, người cùng ngồi với công chúa An Nhạc ạ”
Diệp Vũ hiểu, hắn an bài như vậy, tuy có nói lừa mình dối người, nhưng cũng cố sức để tránh lời ra tiếng vào. Bàn yến Công chúa An Nhạc xếp ngay sau bàn yến của Tôn thái hậu, cũng gần ngay với ngự án.
Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy con cháu trong hoàng thất có mấy nam tử, còn những người khác đều là nữ. Bởi vậy, thọ yến công chúa Hân Nhu tóc mây da phấn, má hồng, mặc bộ gấm hoa, tranh nhau đua sắc, giọng điệu nũng nịu mềm nhẹ.
Tông thái hậu dắt tay công chúa Hân Nhu, Quan Thục phi ngồi xuống, mọi người sau khi hành lễ cũng cùng ngồi xuống. Công chúa Hân Nhu là tiểu thọ tinh, cho rằng vốn là hoa tiên tử trên tiên giới, mặc bộ quần áo thêu màu hồng, bao bọc thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mày như vẽ, đôi mắt đẹp long lanh, nhìn vừa đáng yêu vừa kiều diễm. Tôn thái hậu ôm lấy cháu gái, cười toe toét, hiền lành và đầy sung sướng.
Mệnh phụ trng ngoài, con cháu đệ tử thế gia dâng lễ, sau đó thọ yến bắt đầu.
“Thọ yến Mẫu hậu sắp đến rồi, khi nào hoàng tẩu mới rảnh tới điện Xuân Hoa nhìn mấy người nhảy xem thế nào” Sở Minh Lượng sán lại gần, thì thầm.
“Nếu hai ngày nay không có chuyện gì, ta sẽ đi” Diệp Vũ cười nói, “Muội và bạn nhảy kia phối hợp thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm, đang đợi hoàng tẩu chỉ giáo cho. Đúng rồi, Lâm công tử đã soạn xong nhạc khúc, ta sẽ bảo nhạc công tấu, luyện tập thêm mấy ngày nữa”
“Có vất vả không?”
“Không vất vả, dù sao thì ta cũng không có việc gì làm, đúng lúc đang có thời gian”
“Bệ hạ giá lâm…” Công công cất tiếng báo vang dội đột ngột.
Tất cả mọi người đứng lên nghênh giá, cùng đồng thanh hô tô. Sở MInh Phong bước mạnh từng bước tới, như rồng đi hổ bộ, mặt mày nghiêm nghị, mắt sáng đầy thông tuệ, tự cao tự đại, bễ nghễ chúng sinh. Long bào màu vàng cứ mỗi bước hắn đi đều bay lên hạ xuống, tạo thành vòng cung màu vàng long lanh. Nhìn tổng thể dâng trào khí độ, khiến lòng người say mê.
Diệp Vũ nhìn hắn, giống như nhìn nam tử âu yếm, si mê không nhìn thấy ai quanh mình nữa. Thần sắc của nàng dừng lại trong mắt người đối diện.
Sở Minh Hiên nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú lạnh như sương, tay phải nắm chặt. Mà người phụ nữ bên hắn, là Tấn Vương phi. Nàng ta nhìn thần sắc phu quân, mày cau nhanh lại đầy lo lắng.
Sau khi Sở Minh Phong ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống, công chúa Hân Nhu đi tới trước ngự án, quỳ xuống làm lễ bái, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng”
“Bình thân” Mặt cứng lạnh của hắn hiện lên chút mỉm cười hiền hoà.”
“Hôm nay nhì thần bảy tuổi, trong ngày vui này, nhi thần chân thành mong phụ hoàng đạt được sự nghiệp to lớn, mong Đại Sở ta thiên thu muôn đời” Công chúa Hân Nhu mồm miệng lanh lợi cất tiếng nói mềm mại.
“Nói hay lắm!” Mặt rồng hắn nở rộ, cười nói, ‘Hân Nhu, phụ hoàng thưởng cho con trân châu ngọc quan trên đầu này”
“Tạ phụ hoàng ban thưởng” Công chúa Hân Nhu cười bái tạ. Tống Vân bưng một mâm gỗ lên, trong mâm gỗ kia có một viên trân châu ngọc quan cũng không lớn lắm, là để cho trẻ con đeo. NHưng viên trân châu này từng viên to tròn, sáng lóng lánh, ánh sáng bạch ngọc loé lên, màu ngọc bóng nhuận, nhìn đã biết không phải là ngọc bình thường. Có thể nói vành ngọc quan TRân Châu này là xa hoa tinh xảo, có giá trị liên thành.
Mệnh phụ trong ngoài bàn luận, đều nói đây là vành ngọc quan trân châu có một không hai trên thế gian. Quan Thục phi vội vã đi trước ngự tiền, cùng nữ nhi nhận ban thưởng, bái tạ long ân, sau đó dắt con gái đi mời, vui sướng không kìm nén được.
Công chúa An Nhạc nhìn qua nói, “đỉnh ngọc quan TRâm Châu này là do hoàng huynh cố ý lệnh cho cung nhân chế tạo ra, Trân Châu trên là loại trân châu Nam Hải trân quý, còn Bạch Ngọc là do Bạch Ngọc dương chi Tây Vực. Đỉnh ngọc quan Trân Châu này, không chỉ có giá trị liên thành, mà có thể nói là giá trị mười thành”
Diệp Vũ hiểu ra, chẳng trách mà Quan Thục phi cười toe toét, vui sướng dị thường, khó trách Lý Chiêu nghi phụng phịu tức giận trừng người.
Sở Minh Hiên cười to, “Hoàng huynh cưa nay thích công chúa Hân Nhu và công chúa Tuyết Nhu. Hôm nya là ngày sinh của công chúa Hân Nhu, hoàng huynh thưởng đỉnh ngọc quan TRân Châu. Đợi tới ngày sinh của công chúa Tuyết Nhu, hoàng huynh định thưởng gì đây?”
Diệp Vũ nhíu mi, hắn có vẻ như cố ý nói vậy. Lý Chiêu nghi nghe thấy Tấn Vương nhắc tới con gái mình, thì vểnh tai lên nghe ngóng xem bệ hạ trả lời thế nào, muốn biết bệ hạ thưởng cho con gái cái gì.
“Không vội không vội, Tuyết Nhu còn nhỏ, trẫm cong những ba năm nữa để nghĩ cho kỹ mà” Sở Minh Phong cũng tránh né những vấn đề không hợp lễ nghi này.
“Hoàng huynh cần phải xử lý cho công bằng đó, nếu không Tuyết Nhu lúc nhỏ sẽ oán trách phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ Hân Nhu đó” Sở MInh hiên cười tủm tỉm nói.
“Không nhọc hoàng đệ lo lắng”
Sở Minh Phong nâng chén, mọi người cũng nâng chén lên theo. Sau đó là đến màn ca múa.
****
Cho dù không nhìn Diệp Vũ cũng nhận thấy, ánh mắt kẻ đối diện nọ lướt qua đến. Thật giận là, nàng không ngăn lại được. Sở Minh Hiên cũng quá lớn mật, không những không để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn, hơn nữa ánh mắt thâm thuý, triền miên, bao hàm tình ý, như rất sợ kẻ khác không biết hắn chung tình với nàng vậy. Tình hình như thế, Sở Minh Phong sao không nhìn ra chứ?
Có hai lần nàng nhìn về ngự án, vừa vặn hắn cũng nhìn qua, bốn luồng mắt cùng chạm nhau. Nhưng mà ánh mắt hắn không dừng lại, chỉ phảng phất như chim yến bay qua mặt hồ vậy nhìn lướt qua nàng, nhẹ như không.
Nàng không nhìn lên cung yến nữa, hơn nữa Tấn Vương cố ý quấy nhiễu nàng, nàng liền thấy óc choáng váng với công chúa an Nhạc, đi ra ngoài chút, chỉ lát sẽ trở lại.
Trâm Cài cùng đi ra, hỏi thân thiết, “Hoàng quý phi choáng váng đầu óc thật sao?”
“Ừ, đầu óc choáng váng sưng to” Diệp Vũ nẩy ra ý hay, “Ngươi về nói với bệ hạ, bảo ta không uống được rượu, về nghỉ trước” .
“Hay hoàng quý phi ở bên ngoài hít thở không khí trước, giả sử vẫn choáng váng đầu, thì về tẩm điện ạ” Trâm Cài đề nghị.
“Không được, ngươi đi bẩm tấu đi, ta về trước”
Trâm Cài bất đắc dĩ, đành phải về bẩm báo. Diệp Vũ lững thững ra sân vắng, mặc dù không có gió mát, và hương hoa, nhưng cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Màn đêm từ từ buông xuống, phía Tây không còn chút ánh hồng, cả vườn hoa màu xanh bao trùm yên tĩnh, cũng có một cảnh tượng khác hẳn.
Đại đa số cung nhân đều ở điện Thanh Ninh hầu hạ, bởi vậy, trên đường đi, nàng không gặp một cung nhân nào. Lúc đi qua ngự hoa viên, tới Thính Phong Các, nàng liếc mắt nhìn lên lầu cao một cái, rồi tiếp tục đi lên trước.
“Vũ Nhi” Một giọng nói vang lên. Nàng bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc thấy Tấn Vương đứng ở đằng trước. Nàng nhớ rõ, lúc đi ra thì hắn vẫn còn ở yến tiệc, sao hắn cũng đi ra rồi? hơn nữa hắn còn đi phía trước mình, thật khó hiểu.
Sở Minh Hiên đi tới, áo quần trắng như tuyết, dưới ánh hoàng hôn toả ra chút lạnh lẽo.
“Ta về tẩm điện trước, xin Vương gia cứ tự nhiên” Diệp Vũ mỉm cười nói, không muốn dây dưa lằng nhằng với hắn.
“Ta là mãnh thú, hồng thuỷ sao? Nàng sợ ta ư?” Hắn đứng cách nàng ba bước chân, ánh mắt sầm xuống.
“Vương gia nói đùa rồi, ta chỉ thấy đầu óc choáng váng, không thoải mái, định về nghỉ”
Nàng không muốn dừng lại chút nào, đi lướt qua bên cạnh hắn. Ngay thời khắc dđ lướt qua hắn kia, cổ tay nàng bị hắn cầm chặt, nàng nhìn thẳng về phía trước. nói nặng nề, ‘Xin Vương gia tự trong cho”
Sở Minh hiên cũng nhìn thẳng về phía trước, lấy sự bình tĩnh và cường ngạnh nói mạnh mồm, “Ta có mấy câu nói với nàng, theo ta lên trên lầu”
“Vậy cứ nói ở trong này là được rồi”
“Nàng định để cho cung nhân thấy ta và nàng dây dưa không rõ sao?”
Diệp Vũ cắn môi, do dự, thấy hắn vẫn đi lên Thính Phong các, chỉ đành cùng đi tới. Sắc trời càng càng càng tối đen, đứng ở Thính Phong các, đưa mắt nhìn, cả cung điện và vườn hoa đều bị ánh hoàng hôn u ám bao phủ, càng ngày càng thần bí. Nàng để ý thấy, bên trong vườn có hơn hai bồn hoa hồng, chắc là chuẩn bị cho thọ yến của công chúa Hân Nhu, mới đặt ở trong này hai bồn hoa hồng xiêm.
Sở Minh Hiên đứng trong một góc tối bí ẩn, nhìn bên ngoài từ dưới nhìn lên, không nhìn thấy trong các có người.
Đây là lần thứ ba gặp lại, nàng cảm thấy hắn đã thay đổi, khác hẳn lúc trước, lại không biết là khác thế nào, cái cảm giác này nói không rõ được.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn di động trong bóng tối, cặp mắt kia chớp chớp ám bụi. Hắn để cho nàng đứng một chút, tránh cho người khác nhìn thấy.
“Mời Vương gia nói”
“Ta sai người dđ cứu Phán Phán, vốn tưởng rằng không ai biết, hoàng huynh cũng không biết là ta ra tay cứu người, cũng sẽ không liên luỵ đến nàng” Hắn tuấn mi cau lại, “Không ngờ, ta sai hai thuộc hạ đi lại bại lộ thân phận, để cho hoàng huynh biết. Vũ Nhi, là ta không tốt, ta lời thề son sắt, lại vẫn làm phiền đến nàng”
“Việc đã đến nước này, Vương gia cũng chẳng có cách nào thay đổi được. Vương gia không cần tự trách”
Diệp Vũ nhịn không được nghĩ, nếu hia người ở biệt quán cứu người kia bị bại lộ thân phận, lại sao mà toàn thân trở ra được chứ? Sở Minh Hiên vui sướng hỏi, ‘Nàng không trách ta Ư?”
Nàng lắc đầu, nàng thật sự không trách hắn, chỉ là thấy hối hận để cho hắn ra tay cứu người mà thôi. Hắn cười rộ lên, lại thở dài, ‘Tuy nàng không trách ta, nhưng ta vẫn cứ thấy ảo não. Vì chuyện này, Thẩm Chiêu đã mắng ta một trận, mắng ta không nên ra tay, còn bảo ta làm vậy là đẩy nàng vào hố lửa”
Nàng kinh dị, Thẩm Chiêu thật sự nói vậy sao? Thật mắng hắn sao? Đúng thật Thẩm Chiêu liệu sự như thần, liệu được hậu quả Tấn Vương cứu Phán Phán ra. Nhưng mà Tấn vương lại không rõ là thật hay giả nữa. Kỳ lạ, sao lại thấy choáng váng đầu thật thế này? Vừa rồi, đầu choáng váng chỉ là cái cớ, không ngờ lúc này thấy choáng đầu thật sự. Nàng ôm đầu, cơn choáng càng thêm lợi hịa hơn, nhịn không được nhắm mắt lại, “Ta về trước đây”
“Vũ nhi, sao vậy?” Giọng trầm thấp mà thuần hậu này là giọng của Sở Minh Phong.
“Không sao, chỉ thấy choáng váng đầu thôi” Diệp Vũ lẩm bẩm. Lung lay nghiêng ngả đất trời, có người đỡ lấy nàng. Vì sao bỗng thấy choáng váng chứ? Lại không uống nhiều rượu. Nàng được người đỡ xuống, mở mắt ra, thấy khuôn mặt này dần từ mơ hồ tới rõ dần, là khuôn mặt tuấn nghị, cứng rắng, là Sở Minh Phong.
Hả? Không phải hắn ở điện Thanh Ninh sao? Thế nào mà lại ở trong này chứ? Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, ơ, chẳng phải là đang ở Thính Phong các sao? Sao thế nào lại ở tẩm điện chứ? Chẳng lẽ hắn tìm tới mình, mang mình về tẩm điện? Nhất định là vậy.
“Vũ Nhi, đầu còn choáng sao? Đã đỡ chưa?” Sở Minh Hiên quan tâm hỏi, ôm lấy nàng, quan sát thần sắc của nàng.
“Đỡ rồi” Diệp Vũ cảm thấy không còn nghiêng trời lệch đất nữa, đầu cũng không thấy đau nữa.
Mắt đẹp khẽ nheo, lông mi cong dài như bóng đêm chùm xuống trước mắt nàng, vừa kiều diễm vừa xinh đẹp, khiến lòng người u hoài. Khuôn mặt đẹp như ngọc này tựa như đoá thược dược sáng rực lộng lẫy, toả ra từng đợt hương dìu dịu, len vào từng thớ da tấc thịt, dụ hoặc người. Hắn ép cơn sóng tình trong cơ thể xuống, “Vũ Nhi…”
Mắt Diệp Vũ híp lại, “Vâng?”
Cứ vậy mà nằm gọn trong lòng Sở Minh Phong. hưởng thụ tình ý yêu thương của hắn, là hạnh phúc nhất.
“Ôm ta được không?” Sở Minh Hiên nói ôn nhu.
“Vâng” Nàng cọ cọ trong lòng hắn, cố đứng lên, ôm lấy cổ hắn, ngả đầu lên vai hắn, không bao giờ buông tay nữa, không cho hắn đi tìm phi tần khác nữa.
Hắn đầy nàng ra, tay ôm nhẹ sau gáy nàng, rốt cuộc nhịn không nổi lửa tình trêu chọc, hôn lên đôi môi non mềm của nàng…. Tới tột cùng đã bao lâu chưa chạm qua nàng rồi? Hắn không thể khắc chế được ngọn lửa nóng trong cơ thể, cứ hôn quyện lấy môi nàng, nuốt lấy vị ngọt và hương thơm của nàng.
Diệp Vũ cảm giác cả người không tự chủ được áp sát lấy hắn, ôm lấy đầu hắn, ra sức hút cánh môi hắn. Minh Phong…Minh Phong….Minh Phong… đừng bỏ rơi ta một mình, có được không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, có được không?
Nàng lo hắn bứt rời đi, lo lắng không bao giờ về điện Trừng Tâm nữa, cứ ôm chặt lấy hắn, quấn quít kịch liệt lấy hắn, không cho hắn rời đi nửa bước…
Sở Minh Hiwn chìm đắm trong tình ý của nàng, bị nàng chủ động mà nổ bùng, càng điên cuồng hôn nàng, cố sức mút hết vị ngọt của môi nàng… Hắn nghe thấy tiếng chân bước lên lầu, lại vẫn hôn kích cuồng như thế…
Cả cảnh này, ở trong mắt người tới, nàng và Sở Minh Hiên kích tình ôm hôn nhau chọc giận người tới.
Sở Minh Phong trong cơn giận dữ, con ngươi đen nhíu lại, co lại thành đống, mày kiếm như đao, ánh mắt sắc như kiếm. Hắn chết trân nhìn nàng chằm chằm, lửa giận hừng hực thiêu đốt hắn, như hắn đang đứng trên chiến trường cùng kẻ địch chém giết nhau, con người đen nhiễm máu, máu lạnh tàn khốc, hung ác thô bạo.
Sở Minh Hiên chậm rãi buông nàng ra, nhưng vẫn ôm lấy nàng, không sợ hãi nhìn hoàng huynh, cũng không có chút kinh hoảng nào.
“Trẫm nói rồi, lần sau đừng có viện cớ vớ vẫn thế nữa!” Sở Minh Phong gần như cắn đầu lưỡi.
“Hoàng huynh, thần đệ và Vũ Nhi là thật lòng yêu nhau!” Sở Minh Hiên ôm chặt lấy nàng, cứ như giữ rịt lấy vậy, “Cầu hoàng huynh thành toàn!”
Diệp Vũ chợt tỉnh táo lại, trong cơn mê loạn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, lại không rõ tình hình cho lắm. Nàng quay đầu lại thấy một người đứng ở đó, hình như rất tức giận. Hắn là Sở Minh Phong!
Sao lại thế này?
Nàng nhìn kẻ đang ôm mình, cũng là Sở Minh Phong, tới tột cùng là sao thế? Vì sao có hai sở Minh Phong? Ai mới là thật?
“Buông nàng ra!” Sở Minh Phong rống lên tàn nhẫn bước nhanh tới, giật lấy cổ tay nàng.
“Hoàng huynh nhìn còn chưa thấy đủ sao? Vũ Nhi yêu chân chính là thần đệ!” Sở Minh Hiên cũng nói lạnh lùng.
“Các ngươi…. Diệp Vũ bỏ tay ra, lùi về sau từng bước, hoảng sợ nhìn họ, “Vì sao…”
A …. Đầu đau quá…. Như nổ bùng lên vậy…. Nàng rất loạn, thống khổ lắc đầu. Sở Minh Phong dẫn đầu tiến lên, ôm chặt lấy nàng, không cho nàng lộn xộn. Sở Minh Hiên cũng chậm rãi đứng lên, cười tủm tỉm, cứ như chẳng sao cả, không hề tranh cãi với hoàng huynh. Sở MInh Phong ôm nàng xuống Thính Phong các, túm nàng về điện Trừng Tâm.
****
Lúc rời khỏi Thính Phong các, Diệp Vũ cuối cùng cũng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện ra Tấn Vương đứng ở đó, đang nhìn nàng mỉm cười.
Chẳng lẽ vừa rồi nàng ôm hôn không phải là Sở Minh Phong mà là Sở Minh hiên. Trời ơi…
Trên đường đi, thần trí nàng chậm rãi tỉnh táo lại, bị Sở Minh Phong kéo đi, vừa nghĩ, đến tốt cùng có chuyện gì đã xảy ra vậy. Vì sao hắn lại tức giận như thế? Vừa rồi sao lại có hai người hắn? Hắn thấy nàng và Tấn Vương ôm hôn, mới giận như vậy sao?
Trở lại điện Trừng Tâm, Sở Minh Phong kéo nàng vào đại điện, bỏ nàng ra, ngồi xuống. Lửa giận thiêu đốt trong ngực, sắc mặt lạnh như thép, trong mắt hắn loé lên chút thô bạo đáng sợ. Tống Vân và cung nhân đều ở trước đình đại điện, không dám tiến vào.
“Bệ hạ…” Nàng đi tới, sợ hãi kêu lên, hơi chút chột dạ, “Vừa rồi… Ta cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra nữa…”
“Ngươi không biết xảy ra chuỵện gì sao?” Hắn hỏi lại bất thường, vừa buồn cười vừa tức giận, “Ngươi không biết, trẫm đều thấy cả, nhìn cũng rất rõ ràng!”
Đúng vậy một cảnh kia, nàng và hoàng đệ ôm hôn, triền miền, lửa nóng, giống như có hàng ngàn mũi tên nhọn xuyên qua tim hắn.
Trong lòng Diệp Vũ sốt ruột, nóng lòng giải thích, “Không phải như bệ hạ thấy đâu… Xin người hãy nghe ta nói…”
Hắn giận lườm nàng, gương mặt này mới vô tội làm sao, đôi mắt loé lên, thật đúng là mảnh mai yếu đuối khiến người ta thấy thương hại, “Được, trẫm nghe ngươi nói đây!”
“Ta không biết là Tấn vương…. Ta nhớ rõ là bệ hạ… Ta xem thấy là bệ hạ… Bệ hạ hôn ta….Ta mới hôn lại bệ hạ….”Nàng nói lắp bắp, cố nhớ lại cảnh trước kia không lâu, “Khi đó đầu óc ta choáng váng căng lên, lảo đảo nghiêng trời lệch đất, tiếp đó bệ hạ ôm lấy ta… Bệ hạ còn hôn ta, ta liền…”
“Thì ra là thế!” Sở Minh Phong đột nhiên bóp chặt miệng nàng, giọng đanh thép, “Nói vậy, ngươi coi hoàng đệ là trẫm, ngươi mới không biết liêm sỉ theo hắn như vậy hả?”
“Bệ hạ không tin sao?” Nàng thống khổ nhìn hắn, bởi vì miệng méo, tiếng nói cũng thay đổi.
“Nói dối như thế, ngươi thế mà cũng nói ra được hả? Trẫm chưa từng bao giờ gặp được người như ngươi không biết xấu hổ như thế!” Hắn rống lên, càng dùng sức bóp chặt nàng. Diệp Vũ không nói nên lời, xương cốt đau nhức, nước mắt trào ra. Minh Phong, vì sao không tin ta?
Sở Minh Phong tức điên lên rồi, bị nữ tử yêu phản bội mà bi phẫn, đau lòng thương tâm, khiến cho giọng hắn khàn khàn hẳn, “Ngươi nói lại lần nữa với trẫm, ngươi nói sẽ ở lại bên cạnh trẫm, làm phi tần của trẫm, trẫm tin ngươi nói, nghĩ tới ngươi có tình ý với trẫm….Không ngờ, ngươi lừa gạt trẫm! Thế như ngươi lại cùng hoàng đệ làm ra việc cẩu thả!”
Nàng lắc đầu, nước mắt đầm đìa, định giải thích lại không nói được. Hắn chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim, như vậy, nàng cũng chịu băm vằm tan nát.
“Từ nay về sau, ngươi cứ đợi ở thiên điện, kiểu gì cũng không được đi!” Con ngươi đen của hắn hiễm lệ đau đớn, “Trâm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
“Bệ hạ!….”
Hắn buông tay ra, đi nhanh phía trước, nàng vội vàng đuổi thoe, giữ chặt tay hắn nói đau đớn, “Không phải vậy…..Người hãy nghe ta nói….Ta không lừa người….”
sở MInh Phong gần như giật tay ra, do dùng sức quá mạnh khiến nàng ngã ngồi xuống, hai tay lại lanh lệ túm tới cầm góc áo màu vàng của hắn, “Bệ hạ, ta thật sự không lừa người mà… Vì sao lại không tin ta chứ…”
“Trẫm chỉ tin khi tận mắt nhìn thấy!” Hắn không xoay người nói tàn nhẫn, “Bỏ tay ra!”
“Không bỏ!” Diệp Vũ nói quật cường, “Bệ hạ để ý tới ta, vì sao không tin ta chứ? chẳng lẽ đây là yêu mà người gọi đó sao? Như vậy, tình yêu của người cũng quá hẹp hòi”
“Cả cuộc đời kiếp này trẫm làm một chuyện sai nhất chính là để ý tới ngươi!”
Hắn hối hận ư? Hắn nói vậy là có ý gì? Hắn không hề thích nàng nữa? Chính mắt thấy nàng và Tấn vương ôm hôn nhau, hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho nàng nữa ư?
Nam nhân như vậy, không nghe giải thích, chẳng một lời đáp lại. có đáng cho nàng thích không? Đáng để nàng ở lại sao?
Diệp Vũ nản lòng thoái chí, nói thê lương lạnh nhạt, “Ta không nên trở về, không nên hạ mình dụ dỗ người nguôi giận, cực không nên là thích người!”
Nghe vậy, Sở Minh Phong cười nhạt, cực lạnh lẽo, chậm rãi xoay người, bất ngờ đá chân, lại đúng lúc đá vào vai trái của nàng.
“Vũ Nhi, đồng ý với nàng ta nhất định làm được” Hắn hạ giọng nói, giọng điệu ôn nhu hàm chứa chút tình ý.
“Bệ hạ đã biết việc này là do Vương gia gây ra, Vương gia không sợ bệ hạ trách phạt sao?” Diệp Vũ đơn giản nói thẳng toẹt cũng không sợ Trâm Cài bẩm tấu chi tiết với Sở MInh Phong.
“Vì nàng, cả bệ hạ có trừng phạt ta, ta cũng không sợ chút nào” Hắn ngưng mắt nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm.
“Vương gia cứu Phán Phán ra bằng cách nào? Không có ai trông coi ở ngoài cửa phòng sao?” Nàng chọn nhìn vẻ mặt của hắn.
Sở Minh Hiên cười ôn hoà, “Cứu người có đầy chiêu vô cùng, nàng không cần biết” Nàng cười khẽ, nghĩ hắn vì sao lại tích cực giúp nàng cứu Phán Phán ra như thế, chẳng lẽ thật sự vì chính mình giải ưu sao? Hắn cười hỏi, “Đúng rồi, Phán Phán đóng giả nàng, thật giống như đúc sao? Hay chỉ có vài phần tương tự?”
“Nếu chỉ có mấy phần tương tự thì sao có thể gạt được bệ hạ chứ?”
“Vậy nàng ấy làm sao có khuôn mặt giống y nàng chứ?”
“Chuyện đã qua, cũng không cần nhắc lại nữa”
“Đành vậy” Sở MInh Hiên cười lơ đãng, “Nàng tặng lễ gì cho công chúa Hân Nhu vậy?”
“Bệ hạ từng thưởng cho ta một dây xích tay có thể ngưng thần ra đàn hương, ta chuyển tặng công chúa Hân Nhu, thế Vương gia thì sao?”
“Lễ của ta cũng là một sợi dây xích tay trân châu Tây vực tiến cống, Vũ Nhi, nàng và ta thật ra tâm ý tương thông đó” Hắn lại cười, ánh mắt sáng lạn.
Diệp Vũ cũng cười lạnh nhạt, thọ yến cũng sắp bắt đầu rồi, hẳn là nên ngồi vào vị trí rồi.
Sở Minh Hiên nhìn theo bóng hình xinh đẹp của nàng lẫn trong đám đông, khoé môi khẽ nhếch lên, mỉm cười mê người. Trâm Cài đuổi kịp nàng nói, “hoàng quý phi, bệ hạ phân phó, người cùng ngồi với công chúa An Nhạc ạ”
Diệp Vũ hiểu, hắn an bài như vậy, tuy có nói lừa mình dối người, nhưng cũng cố sức để tránh lời ra tiếng vào. Bàn yến Công chúa An Nhạc xếp ngay sau bàn yến của Tôn thái hậu, cũng gần ngay với ngự án.
Đưa mắt nhìn lại chỉ thấy con cháu trong hoàng thất có mấy nam tử, còn những người khác đều là nữ. Bởi vậy, thọ yến công chúa Hân Nhu tóc mây da phấn, má hồng, mặc bộ gấm hoa, tranh nhau đua sắc, giọng điệu nũng nịu mềm nhẹ.
Tông thái hậu dắt tay công chúa Hân Nhu, Quan Thục phi ngồi xuống, mọi người sau khi hành lễ cũng cùng ngồi xuống. Công chúa Hân Nhu là tiểu thọ tinh, cho rằng vốn là hoa tiên tử trên tiên giới, mặc bộ quần áo thêu màu hồng, bao bọc thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mặt mày như vẽ, đôi mắt đẹp long lanh, nhìn vừa đáng yêu vừa kiều diễm. Tôn thái hậu ôm lấy cháu gái, cười toe toét, hiền lành và đầy sung sướng.
Mệnh phụ trng ngoài, con cháu đệ tử thế gia dâng lễ, sau đó thọ yến bắt đầu.
“Thọ yến Mẫu hậu sắp đến rồi, khi nào hoàng tẩu mới rảnh tới điện Xuân Hoa nhìn mấy người nhảy xem thế nào” Sở Minh Lượng sán lại gần, thì thầm.
“Nếu hai ngày nay không có chuyện gì, ta sẽ đi” Diệp Vũ cười nói, “Muội và bạn nhảy kia phối hợp thế nào rồi?”
“Cũng không tệ lắm, đang đợi hoàng tẩu chỉ giáo cho. Đúng rồi, Lâm công tử đã soạn xong nhạc khúc, ta sẽ bảo nhạc công tấu, luyện tập thêm mấy ngày nữa”
“Có vất vả không?”
“Không vất vả, dù sao thì ta cũng không có việc gì làm, đúng lúc đang có thời gian”
“Bệ hạ giá lâm…” Công công cất tiếng báo vang dội đột ngột.
Tất cả mọi người đứng lên nghênh giá, cùng đồng thanh hô tô. Sở MInh Phong bước mạnh từng bước tới, như rồng đi hổ bộ, mặt mày nghiêm nghị, mắt sáng đầy thông tuệ, tự cao tự đại, bễ nghễ chúng sinh. Long bào màu vàng cứ mỗi bước hắn đi đều bay lên hạ xuống, tạo thành vòng cung màu vàng long lanh. Nhìn tổng thể dâng trào khí độ, khiến lòng người say mê.
Diệp Vũ nhìn hắn, giống như nhìn nam tử âu yếm, si mê không nhìn thấy ai quanh mình nữa. Thần sắc của nàng dừng lại trong mắt người đối diện.
Sở Minh Hiên nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt tuấn tú lạnh như sương, tay phải nắm chặt. Mà người phụ nữ bên hắn, là Tấn Vương phi. Nàng ta nhìn thần sắc phu quân, mày cau nhanh lại đầy lo lắng.
Sau khi Sở Minh Phong ngồi xuống, mọi người cũng ngồi xuống, công chúa Hân Nhu đi tới trước ngự án, quỳ xuống làm lễ bái, “Nhi thần bái kiến phụ hoàng”
“Bình thân” Mặt cứng lạnh của hắn hiện lên chút mỉm cười hiền hoà.”
“Hôm nay nhì thần bảy tuổi, trong ngày vui này, nhi thần chân thành mong phụ hoàng đạt được sự nghiệp to lớn, mong Đại Sở ta thiên thu muôn đời” Công chúa Hân Nhu mồm miệng lanh lợi cất tiếng nói mềm mại.
“Nói hay lắm!” Mặt rồng hắn nở rộ, cười nói, ‘Hân Nhu, phụ hoàng thưởng cho con trân châu ngọc quan trên đầu này”
“Tạ phụ hoàng ban thưởng” Công chúa Hân Nhu cười bái tạ. Tống Vân bưng một mâm gỗ lên, trong mâm gỗ kia có một viên trân châu ngọc quan cũng không lớn lắm, là để cho trẻ con đeo. NHưng viên trân châu này từng viên to tròn, sáng lóng lánh, ánh sáng bạch ngọc loé lên, màu ngọc bóng nhuận, nhìn đã biết không phải là ngọc bình thường. Có thể nói vành ngọc quan TRân Châu này là xa hoa tinh xảo, có giá trị liên thành.
Mệnh phụ trong ngoài bàn luận, đều nói đây là vành ngọc quan trân châu có một không hai trên thế gian. Quan Thục phi vội vã đi trước ngự tiền, cùng nữ nhi nhận ban thưởng, bái tạ long ân, sau đó dắt con gái đi mời, vui sướng không kìm nén được.
Công chúa An Nhạc nhìn qua nói, “đỉnh ngọc quan TRâm Châu này là do hoàng huynh cố ý lệnh cho cung nhân chế tạo ra, Trân Châu trên là loại trân châu Nam Hải trân quý, còn Bạch Ngọc là do Bạch Ngọc dương chi Tây Vực. Đỉnh ngọc quan Trân Châu này, không chỉ có giá trị liên thành, mà có thể nói là giá trị mười thành”
Diệp Vũ hiểu ra, chẳng trách mà Quan Thục phi cười toe toét, vui sướng dị thường, khó trách Lý Chiêu nghi phụng phịu tức giận trừng người.
Sở Minh Hiên cười to, “Hoàng huynh cưa nay thích công chúa Hân Nhu và công chúa Tuyết Nhu. Hôm nya là ngày sinh của công chúa Hân Nhu, hoàng huynh thưởng đỉnh ngọc quan TRân Châu. Đợi tới ngày sinh của công chúa Tuyết Nhu, hoàng huynh định thưởng gì đây?”
Diệp Vũ nhíu mi, hắn có vẻ như cố ý nói vậy. Lý Chiêu nghi nghe thấy Tấn Vương nhắc tới con gái mình, thì vểnh tai lên nghe ngóng xem bệ hạ trả lời thế nào, muốn biết bệ hạ thưởng cho con gái cái gì.
“Không vội không vội, Tuyết Nhu còn nhỏ, trẫm cong những ba năm nữa để nghĩ cho kỹ mà” Sở Minh Phong cũng tránh né những vấn đề không hợp lễ nghi này.
“Hoàng huynh cần phải xử lý cho công bằng đó, nếu không Tuyết Nhu lúc nhỏ sẽ oán trách phụ hoàng thiên vị tỷ tỷ Hân Nhu đó” Sở MInh hiên cười tủm tỉm nói.
“Không nhọc hoàng đệ lo lắng”
Sở Minh Phong nâng chén, mọi người cũng nâng chén lên theo. Sau đó là đến màn ca múa.
****
Cho dù không nhìn Diệp Vũ cũng nhận thấy, ánh mắt kẻ đối diện nọ lướt qua đến. Thật giận là, nàng không ngăn lại được. Sở Minh Hiên cũng quá lớn mật, không những không để ý đến ánh mắt của mọi người nhìn, hơn nữa ánh mắt thâm thuý, triền miên, bao hàm tình ý, như rất sợ kẻ khác không biết hắn chung tình với nàng vậy. Tình hình như thế, Sở Minh Phong sao không nhìn ra chứ?
Có hai lần nàng nhìn về ngự án, vừa vặn hắn cũng nhìn qua, bốn luồng mắt cùng chạm nhau. Nhưng mà ánh mắt hắn không dừng lại, chỉ phảng phất như chim yến bay qua mặt hồ vậy nhìn lướt qua nàng, nhẹ như không.
Nàng không nhìn lên cung yến nữa, hơn nữa Tấn Vương cố ý quấy nhiễu nàng, nàng liền thấy óc choáng váng với công chúa an Nhạc, đi ra ngoài chút, chỉ lát sẽ trở lại.
Trâm Cài cùng đi ra, hỏi thân thiết, “Hoàng quý phi choáng váng đầu óc thật sao?”
“Ừ, đầu óc choáng váng sưng to” Diệp Vũ nẩy ra ý hay, “Ngươi về nói với bệ hạ, bảo ta không uống được rượu, về nghỉ trước” .
“Hay hoàng quý phi ở bên ngoài hít thở không khí trước, giả sử vẫn choáng váng đầu, thì về tẩm điện ạ” Trâm Cài đề nghị.
“Không được, ngươi đi bẩm tấu đi, ta về trước”
Trâm Cài bất đắc dĩ, đành phải về bẩm báo. Diệp Vũ lững thững ra sân vắng, mặc dù không có gió mát, và hương hoa, nhưng cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Màn đêm từ từ buông xuống, phía Tây không còn chút ánh hồng, cả vườn hoa màu xanh bao trùm yên tĩnh, cũng có một cảnh tượng khác hẳn.
Đại đa số cung nhân đều ở điện Thanh Ninh hầu hạ, bởi vậy, trên đường đi, nàng không gặp một cung nhân nào. Lúc đi qua ngự hoa viên, tới Thính Phong Các, nàng liếc mắt nhìn lên lầu cao một cái, rồi tiếp tục đi lên trước.
“Vũ Nhi” Một giọng nói vang lên. Nàng bỗng ngẩng đầu, kinh ngạc thấy Tấn Vương đứng ở đằng trước. Nàng nhớ rõ, lúc đi ra thì hắn vẫn còn ở yến tiệc, sao hắn cũng đi ra rồi? hơn nữa hắn còn đi phía trước mình, thật khó hiểu.
Sở Minh Hiên đi tới, áo quần trắng như tuyết, dưới ánh hoàng hôn toả ra chút lạnh lẽo.
“Ta về tẩm điện trước, xin Vương gia cứ tự nhiên” Diệp Vũ mỉm cười nói, không muốn dây dưa lằng nhằng với hắn.
“Ta là mãnh thú, hồng thuỷ sao? Nàng sợ ta ư?” Hắn đứng cách nàng ba bước chân, ánh mắt sầm xuống.
“Vương gia nói đùa rồi, ta chỉ thấy đầu óc choáng váng, không thoải mái, định về nghỉ”
Nàng không muốn dừng lại chút nào, đi lướt qua bên cạnh hắn. Ngay thời khắc dđ lướt qua hắn kia, cổ tay nàng bị hắn cầm chặt, nàng nhìn thẳng về phía trước. nói nặng nề, ‘Xin Vương gia tự trong cho”
Sở Minh hiên cũng nhìn thẳng về phía trước, lấy sự bình tĩnh và cường ngạnh nói mạnh mồm, “Ta có mấy câu nói với nàng, theo ta lên trên lầu”
“Vậy cứ nói ở trong này là được rồi”
“Nàng định để cho cung nhân thấy ta và nàng dây dưa không rõ sao?”
Diệp Vũ cắn môi, do dự, thấy hắn vẫn đi lên Thính Phong các, chỉ đành cùng đi tới. Sắc trời càng càng càng tối đen, đứng ở Thính Phong các, đưa mắt nhìn, cả cung điện và vườn hoa đều bị ánh hoàng hôn u ám bao phủ, càng ngày càng thần bí. Nàng để ý thấy, bên trong vườn có hơn hai bồn hoa hồng, chắc là chuẩn bị cho thọ yến của công chúa Hân Nhu, mới đặt ở trong này hai bồn hoa hồng xiêm.
Sở Minh Hiên đứng trong một góc tối bí ẩn, nhìn bên ngoài từ dưới nhìn lên, không nhìn thấy trong các có người.
Đây là lần thứ ba gặp lại, nàng cảm thấy hắn đã thay đổi, khác hẳn lúc trước, lại không biết là khác thế nào, cái cảm giác này nói không rõ được.
Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của hắn di động trong bóng tối, cặp mắt kia chớp chớp ám bụi. Hắn để cho nàng đứng một chút, tránh cho người khác nhìn thấy.
“Mời Vương gia nói”
“Ta sai người dđ cứu Phán Phán, vốn tưởng rằng không ai biết, hoàng huynh cũng không biết là ta ra tay cứu người, cũng sẽ không liên luỵ đến nàng” Hắn tuấn mi cau lại, “Không ngờ, ta sai hai thuộc hạ đi lại bại lộ thân phận, để cho hoàng huynh biết. Vũ Nhi, là ta không tốt, ta lời thề son sắt, lại vẫn làm phiền đến nàng”
“Việc đã đến nước này, Vương gia cũng chẳng có cách nào thay đổi được. Vương gia không cần tự trách”
Diệp Vũ nhịn không được nghĩ, nếu hia người ở biệt quán cứu người kia bị bại lộ thân phận, lại sao mà toàn thân trở ra được chứ? Sở Minh Hiên vui sướng hỏi, ‘Nàng không trách ta Ư?”
Nàng lắc đầu, nàng thật sự không trách hắn, chỉ là thấy hối hận để cho hắn ra tay cứu người mà thôi. Hắn cười rộ lên, lại thở dài, ‘Tuy nàng không trách ta, nhưng ta vẫn cứ thấy ảo não. Vì chuyện này, Thẩm Chiêu đã mắng ta một trận, mắng ta không nên ra tay, còn bảo ta làm vậy là đẩy nàng vào hố lửa”
Nàng kinh dị, Thẩm Chiêu thật sự nói vậy sao? Thật mắng hắn sao? Đúng thật Thẩm Chiêu liệu sự như thần, liệu được hậu quả Tấn Vương cứu Phán Phán ra. Nhưng mà Tấn vương lại không rõ là thật hay giả nữa. Kỳ lạ, sao lại thấy choáng váng đầu thật thế này? Vừa rồi, đầu choáng váng chỉ là cái cớ, không ngờ lúc này thấy choáng đầu thật sự. Nàng ôm đầu, cơn choáng càng thêm lợi hịa hơn, nhịn không được nhắm mắt lại, “Ta về trước đây”
“Vũ nhi, sao vậy?” Giọng trầm thấp mà thuần hậu này là giọng của Sở Minh Phong.
“Không sao, chỉ thấy choáng váng đầu thôi” Diệp Vũ lẩm bẩm. Lung lay nghiêng ngả đất trời, có người đỡ lấy nàng. Vì sao bỗng thấy choáng váng chứ? Lại không uống nhiều rượu. Nàng được người đỡ xuống, mở mắt ra, thấy khuôn mặt này dần từ mơ hồ tới rõ dần, là khuôn mặt tuấn nghị, cứng rắng, là Sở Minh Phong.
Hả? Không phải hắn ở điện Thanh Ninh sao? Thế nào mà lại ở trong này chứ? Nàng đưa mắt nhìn bốn phía, ơ, chẳng phải là đang ở Thính Phong các sao? Sao thế nào lại ở tẩm điện chứ? Chẳng lẽ hắn tìm tới mình, mang mình về tẩm điện? Nhất định là vậy.
“Vũ Nhi, đầu còn choáng sao? Đã đỡ chưa?” Sở Minh Hiên quan tâm hỏi, ôm lấy nàng, quan sát thần sắc của nàng.
“Đỡ rồi” Diệp Vũ cảm thấy không còn nghiêng trời lệch đất nữa, đầu cũng không thấy đau nữa.
Mắt đẹp khẽ nheo, lông mi cong dài như bóng đêm chùm xuống trước mắt nàng, vừa kiều diễm vừa xinh đẹp, khiến lòng người u hoài. Khuôn mặt đẹp như ngọc này tựa như đoá thược dược sáng rực lộng lẫy, toả ra từng đợt hương dìu dịu, len vào từng thớ da tấc thịt, dụ hoặc người. Hắn ép cơn sóng tình trong cơ thể xuống, “Vũ Nhi…”
Mắt Diệp Vũ híp lại, “Vâng?”
Cứ vậy mà nằm gọn trong lòng Sở Minh Phong. hưởng thụ tình ý yêu thương của hắn, là hạnh phúc nhất.
“Ôm ta được không?” Sở Minh Hiên nói ôn nhu.
“Vâng” Nàng cọ cọ trong lòng hắn, cố đứng lên, ôm lấy cổ hắn, ngả đầu lên vai hắn, không bao giờ buông tay nữa, không cho hắn đi tìm phi tần khác nữa.
Hắn đầy nàng ra, tay ôm nhẹ sau gáy nàng, rốt cuộc nhịn không nổi lửa tình trêu chọc, hôn lên đôi môi non mềm của nàng…. Tới tột cùng đã bao lâu chưa chạm qua nàng rồi? Hắn không thể khắc chế được ngọn lửa nóng trong cơ thể, cứ hôn quyện lấy môi nàng, nuốt lấy vị ngọt và hương thơm của nàng.
Diệp Vũ cảm giác cả người không tự chủ được áp sát lấy hắn, ôm lấy đầu hắn, ra sức hút cánh môi hắn. Minh Phong…Minh Phong….Minh Phong… đừng bỏ rơi ta một mình, có được không? Chúng ta bắt đầu lại lần nữa, có được không?
Nàng lo hắn bứt rời đi, lo lắng không bao giờ về điện Trừng Tâm nữa, cứ ôm chặt lấy hắn, quấn quít kịch liệt lấy hắn, không cho hắn rời đi nửa bước…
Sở Minh Hiwn chìm đắm trong tình ý của nàng, bị nàng chủ động mà nổ bùng, càng điên cuồng hôn nàng, cố sức mút hết vị ngọt của môi nàng… Hắn nghe thấy tiếng chân bước lên lầu, lại vẫn hôn kích cuồng như thế…
Cả cảnh này, ở trong mắt người tới, nàng và Sở Minh Hiên kích tình ôm hôn nhau chọc giận người tới.
Sở Minh Phong trong cơn giận dữ, con ngươi đen nhíu lại, co lại thành đống, mày kiếm như đao, ánh mắt sắc như kiếm. Hắn chết trân nhìn nàng chằm chằm, lửa giận hừng hực thiêu đốt hắn, như hắn đang đứng trên chiến trường cùng kẻ địch chém giết nhau, con người đen nhiễm máu, máu lạnh tàn khốc, hung ác thô bạo.
Sở Minh Hiên chậm rãi buông nàng ra, nhưng vẫn ôm lấy nàng, không sợ hãi nhìn hoàng huynh, cũng không có chút kinh hoảng nào.
“Trẫm nói rồi, lần sau đừng có viện cớ vớ vẫn thế nữa!” Sở Minh Phong gần như cắn đầu lưỡi.
“Hoàng huynh, thần đệ và Vũ Nhi là thật lòng yêu nhau!” Sở Minh Hiên ôm chặt lấy nàng, cứ như giữ rịt lấy vậy, “Cầu hoàng huynh thành toàn!”
Diệp Vũ chợt tỉnh táo lại, trong cơn mê loạn nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, lại không rõ tình hình cho lắm. Nàng quay đầu lại thấy một người đứng ở đó, hình như rất tức giận. Hắn là Sở Minh Phong!
Sao lại thế này?
Nàng nhìn kẻ đang ôm mình, cũng là Sở Minh Phong, tới tột cùng là sao thế? Vì sao có hai sở Minh Phong? Ai mới là thật?
“Buông nàng ra!” Sở Minh Phong rống lên tàn nhẫn bước nhanh tới, giật lấy cổ tay nàng.
“Hoàng huynh nhìn còn chưa thấy đủ sao? Vũ Nhi yêu chân chính là thần đệ!” Sở Minh Hiên cũng nói lạnh lùng.
“Các ngươi…. Diệp Vũ bỏ tay ra, lùi về sau từng bước, hoảng sợ nhìn họ, “Vì sao…”
A …. Đầu đau quá…. Như nổ bùng lên vậy…. Nàng rất loạn, thống khổ lắc đầu. Sở Minh Phong dẫn đầu tiến lên, ôm chặt lấy nàng, không cho nàng lộn xộn. Sở Minh Hiên cũng chậm rãi đứng lên, cười tủm tỉm, cứ như chẳng sao cả, không hề tranh cãi với hoàng huynh. Sở MInh Phong ôm nàng xuống Thính Phong các, túm nàng về điện Trừng Tâm.
****
Lúc rời khỏi Thính Phong các, Diệp Vũ cuối cùng cũng liếc mắt nhìn một cái, phát hiện ra Tấn Vương đứng ở đó, đang nhìn nàng mỉm cười.
Chẳng lẽ vừa rồi nàng ôm hôn không phải là Sở Minh Phong mà là Sở Minh hiên. Trời ơi…
Trên đường đi, thần trí nàng chậm rãi tỉnh táo lại, bị Sở Minh Phong kéo đi, vừa nghĩ, đến tốt cùng có chuyện gì đã xảy ra vậy. Vì sao hắn lại tức giận như thế? Vừa rồi sao lại có hai người hắn? Hắn thấy nàng và Tấn Vương ôm hôn, mới giận như vậy sao?
Trở lại điện Trừng Tâm, Sở Minh Phong kéo nàng vào đại điện, bỏ nàng ra, ngồi xuống. Lửa giận thiêu đốt trong ngực, sắc mặt lạnh như thép, trong mắt hắn loé lên chút thô bạo đáng sợ. Tống Vân và cung nhân đều ở trước đình đại điện, không dám tiến vào.
“Bệ hạ…” Nàng đi tới, sợ hãi kêu lên, hơi chút chột dạ, “Vừa rồi… Ta cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra nữa…”
“Ngươi không biết xảy ra chuỵện gì sao?” Hắn hỏi lại bất thường, vừa buồn cười vừa tức giận, “Ngươi không biết, trẫm đều thấy cả, nhìn cũng rất rõ ràng!”
Đúng vậy một cảnh kia, nàng và hoàng đệ ôm hôn, triền miền, lửa nóng, giống như có hàng ngàn mũi tên nhọn xuyên qua tim hắn.
Trong lòng Diệp Vũ sốt ruột, nóng lòng giải thích, “Không phải như bệ hạ thấy đâu… Xin người hãy nghe ta nói…”
Hắn giận lườm nàng, gương mặt này mới vô tội làm sao, đôi mắt loé lên, thật đúng là mảnh mai yếu đuối khiến người ta thấy thương hại, “Được, trẫm nghe ngươi nói đây!”
“Ta không biết là Tấn vương…. Ta nhớ rõ là bệ hạ… Ta xem thấy là bệ hạ… Bệ hạ hôn ta….Ta mới hôn lại bệ hạ….”Nàng nói lắp bắp, cố nhớ lại cảnh trước kia không lâu, “Khi đó đầu óc ta choáng váng căng lên, lảo đảo nghiêng trời lệch đất, tiếp đó bệ hạ ôm lấy ta… Bệ hạ còn hôn ta, ta liền…”
“Thì ra là thế!” Sở Minh Phong đột nhiên bóp chặt miệng nàng, giọng đanh thép, “Nói vậy, ngươi coi hoàng đệ là trẫm, ngươi mới không biết liêm sỉ theo hắn như vậy hả?”
“Bệ hạ không tin sao?” Nàng thống khổ nhìn hắn, bởi vì miệng méo, tiếng nói cũng thay đổi.
“Nói dối như thế, ngươi thế mà cũng nói ra được hả? Trẫm chưa từng bao giờ gặp được người như ngươi không biết xấu hổ như thế!” Hắn rống lên, càng dùng sức bóp chặt nàng. Diệp Vũ không nói nên lời, xương cốt đau nhức, nước mắt trào ra. Minh Phong, vì sao không tin ta?
Sở Minh Phong tức điên lên rồi, bị nữ tử yêu phản bội mà bi phẫn, đau lòng thương tâm, khiến cho giọng hắn khàn khàn hẳn, “Ngươi nói lại lần nữa với trẫm, ngươi nói sẽ ở lại bên cạnh trẫm, làm phi tần của trẫm, trẫm tin ngươi nói, nghĩ tới ngươi có tình ý với trẫm….Không ngờ, ngươi lừa gạt trẫm! Thế như ngươi lại cùng hoàng đệ làm ra việc cẩu thả!”
Nàng lắc đầu, nước mắt đầm đìa, định giải thích lại không nói được. Hắn chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tim, như vậy, nàng cũng chịu băm vằm tan nát.
“Từ nay về sau, ngươi cứ đợi ở thiên điện, kiểu gì cũng không được đi!” Con ngươi đen của hắn hiễm lệ đau đớn, “Trâm không muốn nhìn thấy ngươi nữa!”
“Bệ hạ!….”
Hắn buông tay ra, đi nhanh phía trước, nàng vội vàng đuổi thoe, giữ chặt tay hắn nói đau đớn, “Không phải vậy…..Người hãy nghe ta nói….Ta không lừa người….”
sở MInh Phong gần như giật tay ra, do dùng sức quá mạnh khiến nàng ngã ngồi xuống, hai tay lại lanh lệ túm tới cầm góc áo màu vàng của hắn, “Bệ hạ, ta thật sự không lừa người mà… Vì sao lại không tin ta chứ…”
“Trẫm chỉ tin khi tận mắt nhìn thấy!” Hắn không xoay người nói tàn nhẫn, “Bỏ tay ra!”
“Không bỏ!” Diệp Vũ nói quật cường, “Bệ hạ để ý tới ta, vì sao không tin ta chứ? chẳng lẽ đây là yêu mà người gọi đó sao? Như vậy, tình yêu của người cũng quá hẹp hòi”
“Cả cuộc đời kiếp này trẫm làm một chuyện sai nhất chính là để ý tới ngươi!”
Hắn hối hận ư? Hắn nói vậy là có ý gì? Hắn không hề thích nàng nữa? Chính mắt thấy nàng và Tấn vương ôm hôn nhau, hắn vĩnh viễn không thể tha thứ cho nàng nữa ư?
Nam nhân như vậy, không nghe giải thích, chẳng một lời đáp lại. có đáng cho nàng thích không? Đáng để nàng ở lại sao?
Diệp Vũ nản lòng thoái chí, nói thê lương lạnh nhạt, “Ta không nên trở về, không nên hạ mình dụ dỗ người nguôi giận, cực không nên là thích người!”
Nghe vậy, Sở Minh Phong cười nhạt, cực lạnh lẽo, chậm rãi xoay người, bất ngờ đá chân, lại đúng lúc đá vào vai trái của nàng.