Chương : 15
Diệp Vũ bố trí cho một cô gái xinh đẹp ra giới thiệu chương trình, nàng ấy lên đài nói, còn họ ở sau thì thay trang phục, sau đó lại tiếp tục màn ca múa biểu diễn, mời khách uống rượu, phần sau lại càng thêm phấn khích hơn.
Dựa theo sự bố trí trước đó, Lăng Vô Hương đổi trang phục rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, chính là thời gian để cho khách tiêu tiền.
Thời giờ cũng tới nhanh, một số khách nóng lòng sốt ruột đợi không nổi, thúc giục kêu to. Cô nương xinh đẹp kia tên là Ngọc Lan, lên đài nói, “Xin mời cô gái thần bí xinh đẹp tài hoa hơn người của chúng ta hát một bài êm tai vì các vị”
Cả đại đường an tĩnh trở lại, Lăng Vô Hương chân thành đi lên đài, ngồi xuống trước đàn tranh, ngón tay ngọc miết lên dây đàn, cất giọng hát.
Lâm Trí Viễn cùng đám nhạc công đệm đàn cho nàng, nhạc điệu đầy đủ, giai điệu tuyệt đẹp, tiếng ca thánh thót như chim oanh, thanh lệ mà không cứng nhắc, tràn ngập vẻ ưu tư tự nhiên, tựa như mưa phùn mêng mông trong ngõ nhỏ ngày mưa có một cô gái mềm mại uyển chuyển hàm xúc đang đi đến.
Nàng mặc quần áo lụa thêu màu xanh, trên mặt vẫn đội mặt nạ con bướm, cả mái tóc cũng dùng chỉ tơ màu xanh buộc lên, nhìn mềm mại tựa như dùng lời “Nước trong ra phù dung, hoa văn trang sức tự nhiên”, điềm đạm hát bài “Thanh hoa từ”
Một khúc đã hát xong, dư âm còn vang mãi.
Mọi người vẫn chìm đắm trong từng lời ca cảnh đẹp, mãi cho đến lúc nàng đứng lên cảm tạ, mọi người mới bắt đầu vỗ tay hét lên chói tai.
Tuy khúc giống nhau, nhưng mới vừa rồi dẫn đầu múa với vừa đàn vừa hát lại có phong cách khác nhau, dĩ nhiên đã cảm động lòng người. Đây đều là những nam tử thích tìm hoa hỏi liễu, tâm địa phong lưu, lại càng tăng thêm hứng thú hơn với Lăng Vô Hương.
Uống xong một vò rượu, ăn xong đĩa điểm tâm, bạc trắng dần dần đầy thùng, cả đại đường đều là không khí bốc lửa, đạt tới đỉnh cao nhất. Đã hai ba năm nay, lầu Tiêu Tương còn chưa xuất hiện rầm rộ như vậy, Lãnh Tiêu Tương kích động tới mức nước mắt trào ra.
Buổi biểu diễn ca múa diễn ra rất tốt đẹp, đêm nay sau màn ca múa là đại tiệc.
Các loại nhạc khí cùng tấu lên, tiết tấu trữ tình lại mạnh mẽ cứ quẩn quanh trong đại đường, có ba cô gái đứng bên cánh gà cùng cất tiếng ca. Cùng lúc đó, có năm vũ nam mặc quần áo màu trắng toả ra từ năm hướng tiến lên vũ dài, trong tay cầm chiếc ô màu trắng, bắt đầu múa, nhảy thong thả tại chỗ, vũ điệu mềm mại mà sống động; Lăng Vô Hương cùng bốn vũ nữ nhảy ở giữa dáng mềm mại duyên dáng đáng yêu vô cùng.
Các nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc đen bới cao buộc dải lụa mềm, múa chậm rãi, mang theo chút mạnh nhẹ cùng sống động, dùng kiểu múa cột ở phương tây kết hợp nhảy thành điệu múa mềm mại.
Lăng Vô Hương vẫn đeo mặt nạ con bướm trân trâu, trông rất thần bí.
Diệp Vũ thiết kế tỷ mỷ bộ đồ múa cho Lăng Vô Hương, mặc bên trong là bộ tơ tằm màu đỏ bó sát người, váy ngắn, bên ngoài là lớp quần áo dài đồng màu tới mắt cá chân, khiến cho hai chân nàng như ẩn như hiện, trêu chọc lòng người.
Cứ thế nàng cởi từng chiếc từng chiếc một cho tới cởi đến chiếc thứ năm. Da thịt lộ lộ ra từng tảng.
Đoạn múa này xen vào chút cảnh da thịt hở hang kèm theo động tác múa cơ bản, vũ nam thì bất động còn nam nhân dưới đài huyết mạch sôi trào sùng sục, kêu la điên cuồng, giọng hét chói tai, âm thanh hỗn loạn, buổi biểu diễn đêm nay đã được đẩy đến cao trào.
Nàng trở về vị trí cũ, quay lưng lại phía mọi người, giai điệu chậm rãi ngừng lại, hai vũ nữ kéo nhẹ ống tay áo mỏng của nàng ra, giật mạnh, chiếc áo mỏng từ trên người nàng rớt xuống.
Dưới đài một trận tiếng kêu la mãnh liệt bộc phát, như sấm rền thác đổ, tất cả mọi người đều đứng lên, bị kích động đến hết mức.
Khúc nhạc đã biến tấu, giai điệu nhanh hơn, nàng nhảy theo từng tiếng nhạc, bước nhảy sôi động vô cùng.
Đoạn này, Diệp Vũ thiết kế một đoạn ngắn cũng đủ để cho đàn ông cổ đại máu mũi phun trào vì điệu múa phong tình.
Hai tay, bả vai, vòng eo, thân dưới, đùi thon, toàn thân Lăng Vô Hương đều chuyển động, mềm mại như không có xương vậy, lại tựa như tràn ngập sức mạnh, ánh mắt quyến rũ mọi người, nhảy điệu vũ câu hồn đoạt phách, làm cho con người ta lâm vào miên man bất định.
Đây là cảnh trần truồng mà theo cảm quan của đàn ông đã chọn.
Tuy chỉ có mười động tác ngắn ngủi thôi, nhưng hiệu quả thì đã rõ.
Đại đường giống như một cái chảo nóng hầm hập vậy, lại giống như một đống lửa tàn sát bừa bãi để lại đám cháy lớn, có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.
Lúc chấm dứt, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, Lăng Vô Hương nhanh chóng lui về hậu viện. Đoạn múa này đã khiến toàn trường xôn xao mãi, không ai kiềm chế nổi cả.
****
Rất nhiều khách đã yêu cầu mãnh liệt cô gái thần bí ra nhảy một lần nữa, cứ kêu gào không dứt, Lãnh Tiêu Tương lại nói buổi ca múa đêm nay tạm dừng lúc này, đêm mai lại tiếp tục. Họ không từ bỏ ý đồ, bà đành phải bảo cô gái nhảy liên tục hai điệu vũ, cả người rã rời rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Khuyên can mãi, họ mới dừng náo loạn.
Còn có một số ít khách vung tiền lên như rác, muốn cô gái thần bí kia tiếp rượu, thậm chí còn vung ra mười vạn lượng bạc để chuộc thân cho nàng nữa. Buồn cười hơn nữa là, có một số ít khách cứ đơn phương canh tranh, nhảy ra đấu mồm, suýt nữa thì đã dùng nắm đấm rồi.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai, nhìn cảnh đại đường lộn xộn và sắc mặt xấu xí của đám đàn ông, bỗng hoài nghi bản thân mình có phải đã hỗ trợ ngược rồi không? Mong muốn đạt hiệu quả đã được như ý, lầu Tiêu Tương cùng Lăng Vô Hương một đêm bùng nổ, sáng sớm hôm sau, lầu Tiêu Tương đã phấn khích vì buổi biểu diễn và cô gái thần bí đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong thành Kim Lăng. Quan trọng tiếp chính là làm sao duy trì được, đề phòng nhà khác bắt chước.
Diệp Vũ đã đoán được trước, chắc chắn có nhiều khách muốn Lăng Vô Hương tiếp rượu, hầu đêm. Nếu bị cự tuyệt, chỉ sợ đám quan to và khách quý cùng với số gia tài bạc triệu sẽ không bỏ qua, bởi vậy chỉ đành phải đưa ra một giá cao nhất để quy định, một vạn lượng bạc, là giá cao nhất, hơn nữa chỉ là tiếp rượu mà thôi.
Lãnh Tiêu Tương tinh thông cách kinh doanh, tin chắc bà ấy sẽ xử lý rất ổn.
Đang định về phòng, Lãnh Tiêu Tương mặt mũi cười tươi đi tới, cứ như một đoá hoa nở sáng lạn trên mặt bà vậy, “Vũ nhi, theo ta đi, có khách quý muốn gặp cháu”
“Cháu không muốn gặp” Diệp Vũ lạnh nhạt cự tuyệt, “Dì Lãnh à, cháu đã nói là không cần lộ mặt ra rồi sao?”
“Vị khách quý này khác hẳn, là người mà ta không dám đắc tội. Họ hỏi màn ca múa này là do ai thiết kế, ta không thể không nói ra được” Lãnh Tiêu Tương kéo tay nàng, dỗ dành, “Ngoan nào, vị khách quý kia không phải là người không đứng đắn đâu, nói không chừng cháu còn biết người ta nữa đó”
“Không phải là quý nhân quan to hay sao? Cháu không gặp!” Diệp Vũ đáp cứng cỏi, kiên quyết không muốn nhức đầu để ý tới lão già thối không óc này làm gì.
Dựa theo sự bố trí trước đó, Lăng Vô Hương đổi trang phục rất nhanh, trong khoảng thời gian đó, chính là thời gian để cho khách tiêu tiền.
Thời giờ cũng tới nhanh, một số khách nóng lòng sốt ruột đợi không nổi, thúc giục kêu to. Cô nương xinh đẹp kia tên là Ngọc Lan, lên đài nói, “Xin mời cô gái thần bí xinh đẹp tài hoa hơn người của chúng ta hát một bài êm tai vì các vị”
Cả đại đường an tĩnh trở lại, Lăng Vô Hương chân thành đi lên đài, ngồi xuống trước đàn tranh, ngón tay ngọc miết lên dây đàn, cất giọng hát.
Lâm Trí Viễn cùng đám nhạc công đệm đàn cho nàng, nhạc điệu đầy đủ, giai điệu tuyệt đẹp, tiếng ca thánh thót như chim oanh, thanh lệ mà không cứng nhắc, tràn ngập vẻ ưu tư tự nhiên, tựa như mưa phùn mêng mông trong ngõ nhỏ ngày mưa có một cô gái mềm mại uyển chuyển hàm xúc đang đi đến.
Nàng mặc quần áo lụa thêu màu xanh, trên mặt vẫn đội mặt nạ con bướm, cả mái tóc cũng dùng chỉ tơ màu xanh buộc lên, nhìn mềm mại tựa như dùng lời “Nước trong ra phù dung, hoa văn trang sức tự nhiên”, điềm đạm hát bài “Thanh hoa từ”
Một khúc đã hát xong, dư âm còn vang mãi.
Mọi người vẫn chìm đắm trong từng lời ca cảnh đẹp, mãi cho đến lúc nàng đứng lên cảm tạ, mọi người mới bắt đầu vỗ tay hét lên chói tai.
Tuy khúc giống nhau, nhưng mới vừa rồi dẫn đầu múa với vừa đàn vừa hát lại có phong cách khác nhau, dĩ nhiên đã cảm động lòng người. Đây đều là những nam tử thích tìm hoa hỏi liễu, tâm địa phong lưu, lại càng tăng thêm hứng thú hơn với Lăng Vô Hương.
Uống xong một vò rượu, ăn xong đĩa điểm tâm, bạc trắng dần dần đầy thùng, cả đại đường đều là không khí bốc lửa, đạt tới đỉnh cao nhất. Đã hai ba năm nay, lầu Tiêu Tương còn chưa xuất hiện rầm rộ như vậy, Lãnh Tiêu Tương kích động tới mức nước mắt trào ra.
Buổi biểu diễn ca múa diễn ra rất tốt đẹp, đêm nay sau màn ca múa là đại tiệc.
Các loại nhạc khí cùng tấu lên, tiết tấu trữ tình lại mạnh mẽ cứ quẩn quanh trong đại đường, có ba cô gái đứng bên cánh gà cùng cất tiếng ca. Cùng lúc đó, có năm vũ nam mặc quần áo màu trắng toả ra từ năm hướng tiến lên vũ dài, trong tay cầm chiếc ô màu trắng, bắt đầu múa, nhảy thong thả tại chỗ, vũ điệu mềm mại mà sống động; Lăng Vô Hương cùng bốn vũ nữ nhảy ở giữa dáng mềm mại duyên dáng đáng yêu vô cùng.
Các nàng mặc quần áo màu đỏ, tóc đen bới cao buộc dải lụa mềm, múa chậm rãi, mang theo chút mạnh nhẹ cùng sống động, dùng kiểu múa cột ở phương tây kết hợp nhảy thành điệu múa mềm mại.
Lăng Vô Hương vẫn đeo mặt nạ con bướm trân trâu, trông rất thần bí.
Diệp Vũ thiết kế tỷ mỷ bộ đồ múa cho Lăng Vô Hương, mặc bên trong là bộ tơ tằm màu đỏ bó sát người, váy ngắn, bên ngoài là lớp quần áo dài đồng màu tới mắt cá chân, khiến cho hai chân nàng như ẩn như hiện, trêu chọc lòng người.
Cứ thế nàng cởi từng chiếc từng chiếc một cho tới cởi đến chiếc thứ năm. Da thịt lộ lộ ra từng tảng.
Đoạn múa này xen vào chút cảnh da thịt hở hang kèm theo động tác múa cơ bản, vũ nam thì bất động còn nam nhân dưới đài huyết mạch sôi trào sùng sục, kêu la điên cuồng, giọng hét chói tai, âm thanh hỗn loạn, buổi biểu diễn đêm nay đã được đẩy đến cao trào.
Nàng trở về vị trí cũ, quay lưng lại phía mọi người, giai điệu chậm rãi ngừng lại, hai vũ nữ kéo nhẹ ống tay áo mỏng của nàng ra, giật mạnh, chiếc áo mỏng từ trên người nàng rớt xuống.
Dưới đài một trận tiếng kêu la mãnh liệt bộc phát, như sấm rền thác đổ, tất cả mọi người đều đứng lên, bị kích động đến hết mức.
Khúc nhạc đã biến tấu, giai điệu nhanh hơn, nàng nhảy theo từng tiếng nhạc, bước nhảy sôi động vô cùng.
Đoạn này, Diệp Vũ thiết kế một đoạn ngắn cũng đủ để cho đàn ông cổ đại máu mũi phun trào vì điệu múa phong tình.
Hai tay, bả vai, vòng eo, thân dưới, đùi thon, toàn thân Lăng Vô Hương đều chuyển động, mềm mại như không có xương vậy, lại tựa như tràn ngập sức mạnh, ánh mắt quyến rũ mọi người, nhảy điệu vũ câu hồn đoạt phách, làm cho con người ta lâm vào miên man bất định.
Đây là cảnh trần truồng mà theo cảm quan của đàn ông đã chọn.
Tuy chỉ có mười động tác ngắn ngủi thôi, nhưng hiệu quả thì đã rõ.
Đại đường giống như một cái chảo nóng hầm hập vậy, lại giống như một đống lửa tàn sát bừa bãi để lại đám cháy lớn, có thể nổ mạnh bất cứ lúc nào.
Lúc chấm dứt, dưới sự bảo hộ của vệ sĩ, Lăng Vô Hương nhanh chóng lui về hậu viện. Đoạn múa này đã khiến toàn trường xôn xao mãi, không ai kiềm chế nổi cả.
****
Rất nhiều khách đã yêu cầu mãnh liệt cô gái thần bí ra nhảy một lần nữa, cứ kêu gào không dứt, Lãnh Tiêu Tương lại nói buổi ca múa đêm nay tạm dừng lúc này, đêm mai lại tiếp tục. Họ không từ bỏ ý đồ, bà đành phải bảo cô gái nhảy liên tục hai điệu vũ, cả người rã rời rồi, cần phải nghỉ ngơi.
Khuyên can mãi, họ mới dừng náo loạn.
Còn có một số ít khách vung tiền lên như rác, muốn cô gái thần bí kia tiếp rượu, thậm chí còn vung ra mười vạn lượng bạc để chuộc thân cho nàng nữa. Buồn cười hơn nữa là, có một số ít khách cứ đơn phương canh tranh, nhảy ra đấu mồm, suýt nữa thì đã dùng nắm đấm rồi.
Diệp Vũ đứng trên lầu hai, nhìn cảnh đại đường lộn xộn và sắc mặt xấu xí của đám đàn ông, bỗng hoài nghi bản thân mình có phải đã hỗ trợ ngược rồi không? Mong muốn đạt hiệu quả đã được như ý, lầu Tiêu Tương cùng Lăng Vô Hương một đêm bùng nổ, sáng sớm hôm sau, lầu Tiêu Tương đã phấn khích vì buổi biểu diễn và cô gái thần bí đã trở thành đề tài nóng bỏng nhất trong thành Kim Lăng. Quan trọng tiếp chính là làm sao duy trì được, đề phòng nhà khác bắt chước.
Diệp Vũ đã đoán được trước, chắc chắn có nhiều khách muốn Lăng Vô Hương tiếp rượu, hầu đêm. Nếu bị cự tuyệt, chỉ sợ đám quan to và khách quý cùng với số gia tài bạc triệu sẽ không bỏ qua, bởi vậy chỉ đành phải đưa ra một giá cao nhất để quy định, một vạn lượng bạc, là giá cao nhất, hơn nữa chỉ là tiếp rượu mà thôi.
Lãnh Tiêu Tương tinh thông cách kinh doanh, tin chắc bà ấy sẽ xử lý rất ổn.
Đang định về phòng, Lãnh Tiêu Tương mặt mũi cười tươi đi tới, cứ như một đoá hoa nở sáng lạn trên mặt bà vậy, “Vũ nhi, theo ta đi, có khách quý muốn gặp cháu”
“Cháu không muốn gặp” Diệp Vũ lạnh nhạt cự tuyệt, “Dì Lãnh à, cháu đã nói là không cần lộ mặt ra rồi sao?”
“Vị khách quý này khác hẳn, là người mà ta không dám đắc tội. Họ hỏi màn ca múa này là do ai thiết kế, ta không thể không nói ra được” Lãnh Tiêu Tương kéo tay nàng, dỗ dành, “Ngoan nào, vị khách quý kia không phải là người không đứng đắn đâu, nói không chừng cháu còn biết người ta nữa đó”
“Không phải là quý nhân quan to hay sao? Cháu không gặp!” Diệp Vũ đáp cứng cỏi, kiên quyết không muốn nhức đầu để ý tới lão già thối không óc này làm gì.