Chương : 29
“Nữ nhi Lăng gia không thích hợp?” Thái hậu cầm một tờ danh thiếp trong tay, nghe hoàng đế nói không thể tin được, “Phủ Tử Quân Hầu nữ nhi như thế nào lại không thích hợp? Lăng Vân năm nay mười ba, vừa đến tuổi, cũng tương đương Lăng nhi, lại là người quen cũ, như thế nào liền không thích hợp?”
Hoàng đế cười cười, trấn an nói: “Nha đầu kia tuổi hơi nhỏ chút, vả lại ma ma đi nhìn trở về nói thân mình nàng có chút đơn bạc, nhìn qua không giống tốt sinh, chính phi của Lăng nhi, tự nhiên phải tuyển người có phúc tướng mới tốt, cưới chính phi sau lập tức liền muốn nạp trắc phi, chẳng lẽ mẫu hậu muốn trưởng tử của Lăng nhi do trắc phi hạ sinh? Trưởng tử không phải con trai trưởng tiền triều cũng có ví dụ, thực không phải việc tốt a.”
Thái hậu nghe vậy cũng không nói, lại đem danh thiếp trong tay nhất nhất nhìn một lần, một lúc lâu thở dài: “Đầu tiên là khiến ai gia chọn, ai gia xem trọng lại không trúng ý ngươi….”
“Hôn sự của Lăng nhi, nhi tử chỉ có thể thương nghị cùng mẫu hậu.” Hoàng đế cũng biết mtộ cửa khó qua nhất chính là Thái hậu, chậm rãi nói, “Cũng không thiếu nữ nhi tốt, tổng yếu phải tuyển tốt nhất cho Lăng nhi.”
Trong lòng Thái hậu đã sớm nhìn trúng Lăng Vân, nữ nhi nhà khác làm sao còn có thể nhìn xem, lật đến lật đi cũng không có chủ ý gì, Lệ phi đứng hầu một bên nở nụ cười, nói: “Thứ thần thiếp lắm miệng, nếu Thái hậu thích Lăng cô nương, sao không đem cô nương này triệu tiến cung tận mắt nhìn xem? Đơn bạc phúc mỏng, rốt cuộc chỉ mà những ma ma nói, chúng ta ai cũng chưa thấy qua, không phải Thái hậu tự mình nhìn xem là được?”
Thái hậu tuy rằng chán ghét Lệ phi, nhưng những lời nói này vẫn nói được đúng ý nàng, gật đầu nói: “Lệ phi nói đúng, ai gia còn phải chính mình nhìn mới được, hoàng đế….” Thái hậu nhìn về phía hoàng đế, trong lòng hoàng đế một trận phiền muộn, Lệ phi tại sao nhiều lời, lại thêm phiền toái!
Lệ phi nhìn ra sắc mặt hoàng đế không tốt, chỉ làm bộ như không biết, tiếp cười nói: “Nhưng muốn triệu đơn độc một vị cô nương đến…. chỉ sợ không ổn, thái hậu nhìn trúng liền hoàn hảo, nếu nhìn không trúng, không đến mức để cho người khác nhàn ngôn toái ngữ, khiến về sau làm mai cho Lăng cô nương cũng vô ích, sắp đến là lễ thêu cầu Chức Nữ, năm rồi Thái hậu ban cho thiên kim các phủ kim kéo, tơ vàng, chỉ bạc, gấm vóc, năm nay sao Thái hậu không đem tất cả thiên kim đều triệu tiến cung? Chỉ nói là thưởng đồ vật lễ thêu cầu Chức Nữ cho các nàng, lại lưu các cô nương ở lại cung trò chuyện, đến lúc đó chẳng phải Thái hậu muốn nhìn bao nhiêu cũng được? Vừa lúc cũng hiểu rõ phẩm hạnh các cô nương.”
Thái hậu liên tục gật đầu, cười nói: “Đúng là, đúng là, hoàng đế, liền như thế đi.”
Hoàng đế không còn cách nào, Lệ phi nói hợp tình hợp lý, cũng không thế nào bác bỏ được, chỉ phải cười gật đầu: “Nếu mẫu hậu thích, vậy cứ theo ý mẫu hậu đi.”
Hoàng đế còn có chính vụ, không tiện ngồi lâu, nói trong chốc lát liền đứng dậy, Lệ phi vội vàng đi theo, cười khẽ: “Nhà mẹ đẻ thần thiếp hôm qua mấy nhánh sơn tham tốt nhất vào cung, thần thiếp nghĩ một lúc nữa đôn canh gà, buổi tối đưa đến Thừa Càn cung, Hoàng thượng trước khi phê sổ con liền dùng bồi bổ?”
Hoàng đế còn phiền muộn chuyện vừa rồi, nhìn người vừa ra chủ ý Lệ phi đương nhiên không mấy hòa nhã, thản nhiên nói: “Không cần, trẫm không khẩu vị.”
Mặt Lệ phi cứng ngắc, chỉ phải cười nói: “Là, thần thiếp biết.”
Nhìn thánh giá đi xa, Lệ phi nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong mưu kế của Chử Thiệu Nguyễn hữu dụng, không làm cho nàng uổng công phạm vào thánh nộ.
Thất xảo ngày ấy Thái hậu quả nhiên đem nhóm nữ hài nhi đều triệu tiến cung, trong Từ An điện vô cùng náo nhiệt, tụ tập mười mấy nữ hài trẻ tuổi, những phi tần cùng các nữ hài có quan hệ họ hàng cũng không cần mời đã sớm đến, hiện giờ Chử Thiệu Lăng đang thực nổi bật, hơn một nửa hậu cung phi tần đã tưởng đáp lên thuyền hắn.
Thái hậu trước tiên đem Lăng Vân gọi vào nhìn kỹ, nhan sắc Lăng Vân vô cùng xinh đẹp, một thân áo hoa màu lục nhạt có cổ tay rộng, phía dưới mặc quần lụa mỏng, trên cổ tay oánh nhuận vòng thủy sắc, cùng với vòng cổ vàng ròng nạm ngọc, trên đầu không mang nhiều trang sức, chỉ có vài hạt trân châu ẩn hiện trong làn tóc, này một thân xuyên đến hoàn mỹ, không cố sức mang vàng mang bạc, mỗi thứ lại là trân bảo, hiện đến cả người càng tao nhã.
Thái hậu nhìn tiểu cô nương cười sung sướng, nói: “Thật giống nương ngươi như đúc, nhìn xem, lớn lên nhiều xinh đẹp….” Trong lòng Thái hậu lại không khỏi thở dài, diện mạo Lăng Vân tuy rằng rất tốt, nhưng thân mình quả thật có chút đơn bạc, gầy yếu có thừa trung khí không đủ, không giống như có phúc.
Lăng Vân nghe Thái hậu khen cũng không có nhiều thụ sủng nhược kinh, hàm tiếu cúi đầu: “Thái hậu nương nương quá khen, thần nữ không đảm đương nổi.” Lại rất ổn trọng hào phóng, Thái hậu lại càng thêm tiếc hận, đáng tiếc, ngoại hình cùng tính tình đều thật xứng đôi Chử Thiệu Lăng.
Thái hậu giúp Chử Thiệu Lăng tuyển phi cũng không cần diện mạo nhiều tuyệt sắc, chỉ cần xuất thân tốt, tướng mạo không có gì trở ngại, nhân phẩm tính tình tốt, thân mình cũng phải tốt hơn, có Lăng hoàng hậu làm ví dụ phía trước, Thái hậu dù thế nào cũng muốn giúp Chử Thiệu Lăng tuyển người thân mình rắn chắc một ít.
Thái hậu thưởng tọa, đem Lăng Vân giữ bên người, cười khẽ: “Trong cung tịch mịch, ai gia nghĩ đến lễ thêu cầu Chức Nữ, gọi các ngươi đến cho thêm phần náo nhiệt, năm rồi ai gia thưởng vài thứ, các ngươi lại ở nhà dập đầu lĩnh ân rất giống đem lên hương án tế, chung quy không có ý nghĩa.”
Thái hậu sai người đem đồ vật cấp các tiểu thư lần lượt đưa xuống, mọi người tạ thưởng, Thái hậu cười cười lại sai người ban thưởng trà ban thưởng trái cây, khiến đại gia không cần câu nệ, Thái hậu mình mọi người, trong lòng yên lặng đáng giá, Lăng Vân không thể suy nghĩ, thân mình này thật sự không được, chống đỡ không được trong cung lại phí thời gian, tiểu nữ nhi của Kỳ Trân trưởng công chúa nhìn qua ngược lại khỏe mạnh, nhưng tướng mạo lại không xuất sắc, bôi nhọ Chử Thiệu Lăng, trưởng nữ nhà Lễ bộ Thượng thư bộ dạng lại tốt, những cử chỉ lại không đủ đoan trang, không thể đảm đương chính phi….
Trong lòng Thái hậu không quá vừa lòng, quay đầu lại nhìn thấy nữ nhi Chân Tư của Chân gia ngồi bên cạnh Lệ phi, nàng khẽ nhíu mày, Chân Tư lớn lên không quá giống Lệ phi, nhưng cũng là mỹ nhân, thoạt nhìn nõn nà, một đầu tóc đen như lụa, nhưng mi gian không có loại toan tính như Lệ phi, cúi đầu lẳng lặng ngồi, dáng người nhìn qua không tồi, sắc mặt hồng nhuận, nhìn được sức khỏe rất tốt, lúc tiếp nhận phụng trà lộ ra bàn tay nhỏ trắng nõn, cử chỉ khi thưởng trà cũng xem như đoan trang, như vậy nhìn ngược lại Chân Tư tứ giác câu toàn, chính là… Thái hậu âm thầm thở dài, đáng tiếc, sinh ra ở Chân gia, dù tốt cũng vô dụng.
Lệ phi nhìn những nữ hài trong phòng cũng thầm vui sướng, bất luận thế nào, đơn độc nhìn xem, ai đánh giá cũng phải nói Chân Tư là tốt nhất, Lệ phi nhìn kỹ trang phục Chân Tư, mỗi một thứ đều là Lệ phi tự mình chuẩn bị, tuyệt đối có thể vừa mắt Thái hậu.
Nên nhìn đều nhìn, trong lòng Thái hậu không quá vừa ý, lại vẫn cười vui vẻ ban thưởng một phen, lại hảo hảo đưa trở về. Chỉ có Lệ phi thỉnh ân Thái hậu muốn xin Chân Tư ở lại cung vài ngày, trong lòng Thái hậu phiền muộn, không muốn để ý đến nàng, gật đầu đáp ứng, Lệ phi vội lôi kéo Chân Tư tạ ơn. Bạn đang �
Lệ phi đưa Chân Tư trở về Lân Chỉ cung, lôi kéo nàng nói một lát tình hình, lại đem sở thích của Thái hậu tinh tế thuật lại, cuối cùng nhẹ giọng cười nói: “Đứa nhỏ ngoan, trong các nữ hài ngươi phát triển tốt nhất, yên tâm đi, chỉ cần làm theo lời cô nói, Thái hậu tất nhiên sẽ thích ngươi.”
Chân Tư cúi đầu, như trước yên lặng, Lệ phi nói cái gì nàng nghe cái gì, không trả lời, Lệ phi chỉ cho là nàng e lệ, cười khẽ: “Đại hoàng tử xuất cung đi hành cung một đoạn thời gian mới trở về.” Vừa lúc tiện cho mình động thủ, trong lòng Lệ phi âm thầm tính toán, nhất định phải đem chuyện chung thân của Chử Thiệu Lăng định ra đến trước khi hắn trở về.
Trong Từ An điện Thái hậu lẳng lặng nhìn danh thiếp các tiểu thư, trong lòng lại không có chủ ý, mỗi người đều không tồi, nhưng mỗi người cũng đều có chỗ không hợp tâm ý nàng, bữa trưa vừa qua hoàng đế liền đến, sau khi biết Thái hậu không vừa ý Lăng Vân thân mình suy yếu liền thở ra một hơi, cười nói: “Nhi tử cũng lo lắng điểm này, may mắn còn nhiều nữ nhi như vậy, mẫu hậu lại chọn là được.”
Thái hậu thở dài: “Ai cũng không tốt….”
Hoàng đế lật danh thiếp, nói: “Nữ nhi Kỳ Trân trưởng công chúa không tốt sao? Con của công chúa cùng Vĩnh Định hầu, thân phận này cũng xứng đôi Lăng nhi.”
Thái hậu lắc đầu: “Hoàng đế không nhìn thấy, diện mạo không tốt.” Kỳ Trân trưởng công chúa không phải con ruột của Thái hậu, Thái hậu cũng không quá thích đứa con này, lại nói Vĩnh Định hầu không có thực quyền, không thể giúp đỡ cho Chử Thiệu Lăng, đương nhiên những điều này không thể cùng hoàng đế nói thẳng.
Chỉ cần Thái hậu không chọn Lăng Vân là được, là người khác hoàng đế cũng không để ý, hoàng đế bỗng nhiên nhớ đến hôm qua Lệ phi lén lút cùng mình nói, nếu quyết định không được không bằng đem bát tự nữ hài giao cho Khâm Thiên giám, xem ai bát tự cùng Chử Thiệu Lăng phù hợp nhất liền chọn ai, biện pháp tốt như thế, hoàng đế cười nói cho Thái hậu, Thái hậu chọn không được, nghĩ nghĩ gật đầu: “Khiến người của Khâm Thiên giám nhìn xem đi, cũng là, dù sao cũng phải tìm cho Lăng nhi người có bát tự tốt.”
Lân Chỉ cung bên kia chỉ cần nửa canh giờ liền nhận được tin, Lệ phi cuối cùng yên tâm, Chử Thiệu Nguyễn cũng tại Lân Chỉ cung, nghe vậy thở ra một hơi, cười nói: “Mẫu phi yên tâm, bên Khâm Thiên giám nhi tử đã chuẩn bị thỏa đáng, tuyệt đối không xảy ra việc gì.”
Lệ phi gật đầu, tựa hồ đã nhìn thấy được bộ dạng giận đến khó thở của Chử Thiệu Lăng sau khi biết tin, nhịn không được cười ra tiếng, châm chọc: “Đem Tư nha đầu cho hắn là tiện nghi hắn, ta ngược lại muốn nhìn, chờ đến Đại hoàng tử cưới nữ nhi nhà chúng ta, phủ Tử Quân Hầu còn có thể giúp hắn như bây giờ hay không, ha hả….”
So với trong cung náo nhiệt, Thiên Thọ hành cung an tĩnh tường cùng hơn rất nhiều, đêm Thất Tịch Chử Thiệu Lăng sai người đem Trích Tinh lâu trong hành cung thu thập sạch sẽ, trên đài cao bố trí một bộ gia cụ lê hoa màu vàng, bình phong, nhuyễn tháp, bàn để vật bát tiên, không gì không có, Chử Thiệu Lăng còn phân phó người đem lên một bàn các loại điểm tâm cùng trái cây Vệ Kích thích ăn.
Lúc Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích dùng qua bữa tối, cung nhân đã thu thập xong lui xuống, Vệ Kích nhìn nơi này được bố trí kỹ càng như vậy cũng biết nhất định là do Chử Thiệu Lăng phân phó, trong lòng ấm áp, đi đến trước bàn giúp Chử Thiệu Lăng lột hạt thông, Chử Thiệu Lăng đi đến cùng hắn ăn một lát, cười cười: “Không phải cho ngươi đến ăn, đến….”
Chử Thiệu Lăng lôi kéo Vệ Kích nằm lên tháp quý phi, cười khẽ: “Nhìn bầu trời.”
Lúc này là giờ Tuất canh ba, bóng đêm tràn ngập không trung, sắc trời hôm nay rất tốt, ánh sao lấp lánh, ngân hà kéo dài từ nam đến bắc cắt ngang bầu trời đêm xanh thẫm, dệt thành một dải sáng màu bạc, đã lâu rồi Vệ Kích không nhìn qua bầu trời đem như vậy, đôi mắt đen tỏa ánh sáng rạng rỡ, nở nụ cười: “Xinh đẹp, kia là sao Ngưu Lang, trong hai đòn gánh bên cạnh là hài tử.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu cười khẽ: “Bên kia….. kia, là sao Chức Nữ.”
Vệ Kích gật đầu, hai người nằm như vậy trên đài cao, giống như chính mình cũng bị ánh sao vây quanh, không biết là bị cảnh đẹp bao la hùng vĩ xung quanh mê hoặc, hay là người trước mắt mê hoặc, khó được, Vệ Kích quay đầu chủ động hôn lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Chử Thiệu Lăng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn điện hạ.” Không có người xem trọng một Vệ Kích nho nhỏ, chỉ có Chử Thiệu Lăng, đem hắn đau như bảo bối.
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, nghiêng thân mình ôm lấy Vệ Kích hôn môi.
Hoàng đế cười cười, trấn an nói: “Nha đầu kia tuổi hơi nhỏ chút, vả lại ma ma đi nhìn trở về nói thân mình nàng có chút đơn bạc, nhìn qua không giống tốt sinh, chính phi của Lăng nhi, tự nhiên phải tuyển người có phúc tướng mới tốt, cưới chính phi sau lập tức liền muốn nạp trắc phi, chẳng lẽ mẫu hậu muốn trưởng tử của Lăng nhi do trắc phi hạ sinh? Trưởng tử không phải con trai trưởng tiền triều cũng có ví dụ, thực không phải việc tốt a.”
Thái hậu nghe vậy cũng không nói, lại đem danh thiếp trong tay nhất nhất nhìn một lần, một lúc lâu thở dài: “Đầu tiên là khiến ai gia chọn, ai gia xem trọng lại không trúng ý ngươi….”
“Hôn sự của Lăng nhi, nhi tử chỉ có thể thương nghị cùng mẫu hậu.” Hoàng đế cũng biết mtộ cửa khó qua nhất chính là Thái hậu, chậm rãi nói, “Cũng không thiếu nữ nhi tốt, tổng yếu phải tuyển tốt nhất cho Lăng nhi.”
Trong lòng Thái hậu đã sớm nhìn trúng Lăng Vân, nữ nhi nhà khác làm sao còn có thể nhìn xem, lật đến lật đi cũng không có chủ ý gì, Lệ phi đứng hầu một bên nở nụ cười, nói: “Thứ thần thiếp lắm miệng, nếu Thái hậu thích Lăng cô nương, sao không đem cô nương này triệu tiến cung tận mắt nhìn xem? Đơn bạc phúc mỏng, rốt cuộc chỉ mà những ma ma nói, chúng ta ai cũng chưa thấy qua, không phải Thái hậu tự mình nhìn xem là được?”
Thái hậu tuy rằng chán ghét Lệ phi, nhưng những lời nói này vẫn nói được đúng ý nàng, gật đầu nói: “Lệ phi nói đúng, ai gia còn phải chính mình nhìn mới được, hoàng đế….” Thái hậu nhìn về phía hoàng đế, trong lòng hoàng đế một trận phiền muộn, Lệ phi tại sao nhiều lời, lại thêm phiền toái!
Lệ phi nhìn ra sắc mặt hoàng đế không tốt, chỉ làm bộ như không biết, tiếp cười nói: “Nhưng muốn triệu đơn độc một vị cô nương đến…. chỉ sợ không ổn, thái hậu nhìn trúng liền hoàn hảo, nếu nhìn không trúng, không đến mức để cho người khác nhàn ngôn toái ngữ, khiến về sau làm mai cho Lăng cô nương cũng vô ích, sắp đến là lễ thêu cầu Chức Nữ, năm rồi Thái hậu ban cho thiên kim các phủ kim kéo, tơ vàng, chỉ bạc, gấm vóc, năm nay sao Thái hậu không đem tất cả thiên kim đều triệu tiến cung? Chỉ nói là thưởng đồ vật lễ thêu cầu Chức Nữ cho các nàng, lại lưu các cô nương ở lại cung trò chuyện, đến lúc đó chẳng phải Thái hậu muốn nhìn bao nhiêu cũng được? Vừa lúc cũng hiểu rõ phẩm hạnh các cô nương.”
Thái hậu liên tục gật đầu, cười nói: “Đúng là, đúng là, hoàng đế, liền như thế đi.”
Hoàng đế không còn cách nào, Lệ phi nói hợp tình hợp lý, cũng không thế nào bác bỏ được, chỉ phải cười gật đầu: “Nếu mẫu hậu thích, vậy cứ theo ý mẫu hậu đi.”
Hoàng đế còn có chính vụ, không tiện ngồi lâu, nói trong chốc lát liền đứng dậy, Lệ phi vội vàng đi theo, cười khẽ: “Nhà mẹ đẻ thần thiếp hôm qua mấy nhánh sơn tham tốt nhất vào cung, thần thiếp nghĩ một lúc nữa đôn canh gà, buổi tối đưa đến Thừa Càn cung, Hoàng thượng trước khi phê sổ con liền dùng bồi bổ?”
Hoàng đế còn phiền muộn chuyện vừa rồi, nhìn người vừa ra chủ ý Lệ phi đương nhiên không mấy hòa nhã, thản nhiên nói: “Không cần, trẫm không khẩu vị.”
Mặt Lệ phi cứng ngắc, chỉ phải cười nói: “Là, thần thiếp biết.”
Nhìn thánh giá đi xa, Lệ phi nhẹ nhàng thở ra, chỉ mong mưu kế của Chử Thiệu Nguyễn hữu dụng, không làm cho nàng uổng công phạm vào thánh nộ.
Thất xảo ngày ấy Thái hậu quả nhiên đem nhóm nữ hài nhi đều triệu tiến cung, trong Từ An điện vô cùng náo nhiệt, tụ tập mười mấy nữ hài trẻ tuổi, những phi tần cùng các nữ hài có quan hệ họ hàng cũng không cần mời đã sớm đến, hiện giờ Chử Thiệu Lăng đang thực nổi bật, hơn một nửa hậu cung phi tần đã tưởng đáp lên thuyền hắn.
Thái hậu trước tiên đem Lăng Vân gọi vào nhìn kỹ, nhan sắc Lăng Vân vô cùng xinh đẹp, một thân áo hoa màu lục nhạt có cổ tay rộng, phía dưới mặc quần lụa mỏng, trên cổ tay oánh nhuận vòng thủy sắc, cùng với vòng cổ vàng ròng nạm ngọc, trên đầu không mang nhiều trang sức, chỉ có vài hạt trân châu ẩn hiện trong làn tóc, này một thân xuyên đến hoàn mỹ, không cố sức mang vàng mang bạc, mỗi thứ lại là trân bảo, hiện đến cả người càng tao nhã.
Thái hậu nhìn tiểu cô nương cười sung sướng, nói: “Thật giống nương ngươi như đúc, nhìn xem, lớn lên nhiều xinh đẹp….” Trong lòng Thái hậu lại không khỏi thở dài, diện mạo Lăng Vân tuy rằng rất tốt, nhưng thân mình quả thật có chút đơn bạc, gầy yếu có thừa trung khí không đủ, không giống như có phúc.
Lăng Vân nghe Thái hậu khen cũng không có nhiều thụ sủng nhược kinh, hàm tiếu cúi đầu: “Thái hậu nương nương quá khen, thần nữ không đảm đương nổi.” Lại rất ổn trọng hào phóng, Thái hậu lại càng thêm tiếc hận, đáng tiếc, ngoại hình cùng tính tình đều thật xứng đôi Chử Thiệu Lăng.
Thái hậu giúp Chử Thiệu Lăng tuyển phi cũng không cần diện mạo nhiều tuyệt sắc, chỉ cần xuất thân tốt, tướng mạo không có gì trở ngại, nhân phẩm tính tình tốt, thân mình cũng phải tốt hơn, có Lăng hoàng hậu làm ví dụ phía trước, Thái hậu dù thế nào cũng muốn giúp Chử Thiệu Lăng tuyển người thân mình rắn chắc một ít.
Thái hậu thưởng tọa, đem Lăng Vân giữ bên người, cười khẽ: “Trong cung tịch mịch, ai gia nghĩ đến lễ thêu cầu Chức Nữ, gọi các ngươi đến cho thêm phần náo nhiệt, năm rồi ai gia thưởng vài thứ, các ngươi lại ở nhà dập đầu lĩnh ân rất giống đem lên hương án tế, chung quy không có ý nghĩa.”
Thái hậu sai người đem đồ vật cấp các tiểu thư lần lượt đưa xuống, mọi người tạ thưởng, Thái hậu cười cười lại sai người ban thưởng trà ban thưởng trái cây, khiến đại gia không cần câu nệ, Thái hậu mình mọi người, trong lòng yên lặng đáng giá, Lăng Vân không thể suy nghĩ, thân mình này thật sự không được, chống đỡ không được trong cung lại phí thời gian, tiểu nữ nhi của Kỳ Trân trưởng công chúa nhìn qua ngược lại khỏe mạnh, nhưng tướng mạo lại không xuất sắc, bôi nhọ Chử Thiệu Lăng, trưởng nữ nhà Lễ bộ Thượng thư bộ dạng lại tốt, những cử chỉ lại không đủ đoan trang, không thể đảm đương chính phi….
Trong lòng Thái hậu không quá vừa lòng, quay đầu lại nhìn thấy nữ nhi Chân Tư của Chân gia ngồi bên cạnh Lệ phi, nàng khẽ nhíu mày, Chân Tư lớn lên không quá giống Lệ phi, nhưng cũng là mỹ nhân, thoạt nhìn nõn nà, một đầu tóc đen như lụa, nhưng mi gian không có loại toan tính như Lệ phi, cúi đầu lẳng lặng ngồi, dáng người nhìn qua không tồi, sắc mặt hồng nhuận, nhìn được sức khỏe rất tốt, lúc tiếp nhận phụng trà lộ ra bàn tay nhỏ trắng nõn, cử chỉ khi thưởng trà cũng xem như đoan trang, như vậy nhìn ngược lại Chân Tư tứ giác câu toàn, chính là… Thái hậu âm thầm thở dài, đáng tiếc, sinh ra ở Chân gia, dù tốt cũng vô dụng.
Lệ phi nhìn những nữ hài trong phòng cũng thầm vui sướng, bất luận thế nào, đơn độc nhìn xem, ai đánh giá cũng phải nói Chân Tư là tốt nhất, Lệ phi nhìn kỹ trang phục Chân Tư, mỗi một thứ đều là Lệ phi tự mình chuẩn bị, tuyệt đối có thể vừa mắt Thái hậu.
Nên nhìn đều nhìn, trong lòng Thái hậu không quá vừa ý, lại vẫn cười vui vẻ ban thưởng một phen, lại hảo hảo đưa trở về. Chỉ có Lệ phi thỉnh ân Thái hậu muốn xin Chân Tư ở lại cung vài ngày, trong lòng Thái hậu phiền muộn, không muốn để ý đến nàng, gật đầu đáp ứng, Lệ phi vội lôi kéo Chân Tư tạ ơn. Bạn đang �
Lệ phi đưa Chân Tư trở về Lân Chỉ cung, lôi kéo nàng nói một lát tình hình, lại đem sở thích của Thái hậu tinh tế thuật lại, cuối cùng nhẹ giọng cười nói: “Đứa nhỏ ngoan, trong các nữ hài ngươi phát triển tốt nhất, yên tâm đi, chỉ cần làm theo lời cô nói, Thái hậu tất nhiên sẽ thích ngươi.”
Chân Tư cúi đầu, như trước yên lặng, Lệ phi nói cái gì nàng nghe cái gì, không trả lời, Lệ phi chỉ cho là nàng e lệ, cười khẽ: “Đại hoàng tử xuất cung đi hành cung một đoạn thời gian mới trở về.” Vừa lúc tiện cho mình động thủ, trong lòng Lệ phi âm thầm tính toán, nhất định phải đem chuyện chung thân của Chử Thiệu Lăng định ra đến trước khi hắn trở về.
Trong Từ An điện Thái hậu lẳng lặng nhìn danh thiếp các tiểu thư, trong lòng lại không có chủ ý, mỗi người đều không tồi, nhưng mỗi người cũng đều có chỗ không hợp tâm ý nàng, bữa trưa vừa qua hoàng đế liền đến, sau khi biết Thái hậu không vừa ý Lăng Vân thân mình suy yếu liền thở ra một hơi, cười nói: “Nhi tử cũng lo lắng điểm này, may mắn còn nhiều nữ nhi như vậy, mẫu hậu lại chọn là được.”
Thái hậu thở dài: “Ai cũng không tốt….”
Hoàng đế lật danh thiếp, nói: “Nữ nhi Kỳ Trân trưởng công chúa không tốt sao? Con của công chúa cùng Vĩnh Định hầu, thân phận này cũng xứng đôi Lăng nhi.”
Thái hậu lắc đầu: “Hoàng đế không nhìn thấy, diện mạo không tốt.” Kỳ Trân trưởng công chúa không phải con ruột của Thái hậu, Thái hậu cũng không quá thích đứa con này, lại nói Vĩnh Định hầu không có thực quyền, không thể giúp đỡ cho Chử Thiệu Lăng, đương nhiên những điều này không thể cùng hoàng đế nói thẳng.
Chỉ cần Thái hậu không chọn Lăng Vân là được, là người khác hoàng đế cũng không để ý, hoàng đế bỗng nhiên nhớ đến hôm qua Lệ phi lén lút cùng mình nói, nếu quyết định không được không bằng đem bát tự nữ hài giao cho Khâm Thiên giám, xem ai bát tự cùng Chử Thiệu Lăng phù hợp nhất liền chọn ai, biện pháp tốt như thế, hoàng đế cười nói cho Thái hậu, Thái hậu chọn không được, nghĩ nghĩ gật đầu: “Khiến người của Khâm Thiên giám nhìn xem đi, cũng là, dù sao cũng phải tìm cho Lăng nhi người có bát tự tốt.”
Lân Chỉ cung bên kia chỉ cần nửa canh giờ liền nhận được tin, Lệ phi cuối cùng yên tâm, Chử Thiệu Nguyễn cũng tại Lân Chỉ cung, nghe vậy thở ra một hơi, cười nói: “Mẫu phi yên tâm, bên Khâm Thiên giám nhi tử đã chuẩn bị thỏa đáng, tuyệt đối không xảy ra việc gì.”
Lệ phi gật đầu, tựa hồ đã nhìn thấy được bộ dạng giận đến khó thở của Chử Thiệu Lăng sau khi biết tin, nhịn không được cười ra tiếng, châm chọc: “Đem Tư nha đầu cho hắn là tiện nghi hắn, ta ngược lại muốn nhìn, chờ đến Đại hoàng tử cưới nữ nhi nhà chúng ta, phủ Tử Quân Hầu còn có thể giúp hắn như bây giờ hay không, ha hả….”
So với trong cung náo nhiệt, Thiên Thọ hành cung an tĩnh tường cùng hơn rất nhiều, đêm Thất Tịch Chử Thiệu Lăng sai người đem Trích Tinh lâu trong hành cung thu thập sạch sẽ, trên đài cao bố trí một bộ gia cụ lê hoa màu vàng, bình phong, nhuyễn tháp, bàn để vật bát tiên, không gì không có, Chử Thiệu Lăng còn phân phó người đem lên một bàn các loại điểm tâm cùng trái cây Vệ Kích thích ăn.
Lúc Chử Thiệu Lăng cùng Vệ Kích dùng qua bữa tối, cung nhân đã thu thập xong lui xuống, Vệ Kích nhìn nơi này được bố trí kỹ càng như vậy cũng biết nhất định là do Chử Thiệu Lăng phân phó, trong lòng ấm áp, đi đến trước bàn giúp Chử Thiệu Lăng lột hạt thông, Chử Thiệu Lăng đi đến cùng hắn ăn một lát, cười cười: “Không phải cho ngươi đến ăn, đến….”
Chử Thiệu Lăng lôi kéo Vệ Kích nằm lên tháp quý phi, cười khẽ: “Nhìn bầu trời.”
Lúc này là giờ Tuất canh ba, bóng đêm tràn ngập không trung, sắc trời hôm nay rất tốt, ánh sao lấp lánh, ngân hà kéo dài từ nam đến bắc cắt ngang bầu trời đêm xanh thẫm, dệt thành một dải sáng màu bạc, đã lâu rồi Vệ Kích không nhìn qua bầu trời đem như vậy, đôi mắt đen tỏa ánh sáng rạng rỡ, nở nụ cười: “Xinh đẹp, kia là sao Ngưu Lang, trong hai đòn gánh bên cạnh là hài tử.”
Chử Thiệu Lăng gật đầu cười khẽ: “Bên kia….. kia, là sao Chức Nữ.”
Vệ Kích gật đầu, hai người nằm như vậy trên đài cao, giống như chính mình cũng bị ánh sao vây quanh, không biết là bị cảnh đẹp bao la hùng vĩ xung quanh mê hoặc, hay là người trước mắt mê hoặc, khó được, Vệ Kích quay đầu chủ động hôn lên khuôn mặt nghiêng nghiêng của Chử Thiệu Lăng, nhỏ giọng nói: “Cám ơn điện hạ.” Không có người xem trọng một Vệ Kích nho nhỏ, chỉ có Chử Thiệu Lăng, đem hắn đau như bảo bối.
Chử Thiệu Lăng cười khẽ, nghiêng thân mình ôm lấy Vệ Kích hôn môi.