CHƯƠNG 02: KHÔNG HIỂU SAO XUYÊN KHÔNG
CHƯƠNG 02: KHÔNG HIỂU SAO XUYÊN KHÔNG
Vương triều Thiên Tống.
Ngày mồng bảy tháng tư là ngày tế tự chúc mừng của cả nước. Hai bên bờ, bách tính đông nghìn nghịt, đông đảo binh lính nghiêm chỉnh vây quanh thuyền rồng nguy nga lộng lẫy của đế vương đang đi dạo trên sông Tinh Thọ, làm lễ tế nữ thần ánh sáng Odin vĩ đại.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bạo chúa Thác Bạt Liệt, trên người khoác long bào trang nghiêm, thần thánh, các đại thần và vu sư quỳ xuống nghênh đón. Hắn tự mình cung kính 'mời' thánh vật lễ tế ra - Trong cơn mưa xối xả, sấm chớp liên hồi của một trăm ba mươi năm trước, chân trời hiện lên tia sét lớn, sau đó một ngư dân đã vớt được một cái hộp kỳ lạ.
Cái hộp thần bí vuông vức này được chế tạo từ một kim loại chưa từng xuất hiện ở vương triều Thiên Tống, đao thương không thể phá được, nước lửa không hề có ảnh hưởng gì.
Dân chúng sợ hãi, nhao nhao suy đoán đây là lễ vật thiên thần ban cho thế gian.
Thế là triều đình thờ cái hộp thần bí này như thần vật, hàng năm vào ngày mồng bảy tháng tư, cả nước sẽ tuần hành làm lễ tế trên sông Tinh Thọ cảm ơn thiên thần ban ơn, cầu trời xanh ban phúc. Truyền thống này cứ thế kéo dài đã một trăm ba mươi năm.
Thác Bạt Liệt dẫn đầu văn võ bá quan, quỳ mặt hướng về phía Bắc, thành kính:
"Khẩn cầu trời xanh phù hộ cho Thiên Tống ta quốc thái dân an, khắp nơi giàu có.” Thác Bạt Liệt trang nghiêm, cao giọng cầu phúc.
Quần thần quỳ lạy, dân chúng hô vạn tuế, vang dội một vùng.
Đột nhiên...
Ầm!
Chân trời đột nhiên lóe lên một tia sét.
Tiếng sét vang dội làm mọi người rối loạn và sợ hãi. Vu sư nói đây là sự đáp lại của thần tiên, thần tiên cảm động vì sự thành kính của người phàm, nên sẽ phù hộ cho thiên hạ thái bình. Dân chúng tin tưởng, không nghi ngờ, càng thành kính hô to vạn tuế, dập đầu cảm tạ ông trời.
Thác Bạt Liệt đi lên mũi thuyền quan sát dân chúng cúng bái, rồi liếc nhìn chiếc hòm sắt lạnh lẽo trên thần án, thầm nghĩ: "Rốt cuộc, ngươi là cái gì? Dù ngươi có phải là thần vật hay không thì cũng đã trợ giúp vương triều Thiên Tống duy trì sự thống trị vững chắc hơn một trăm năm, chỉ dựa vào điểm này ngươi chính là thần vật. Trẫm chưa từng tin tưởng thế gian thật sự có quỷ thần, càng không tin có thần vật gì, nhưng nếu như ngươi không phải thần vật, thì là cái gì? Tại sao làm thế nào cũng không mở ra được? Rốt cuộc, bên trong cất giữ cái gì?"
Đột nhiên, đuôi thuyền truyền đến một trận rối loạn.
Thác Bạt Liệt nhíu mày hỏi: "Thị vệ! Phía sau đã xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ biết rõ tình hình tiến lên đáp lại bệ hạ, hình như lúc sét đánh vừa nãy có một cô gái rơi xuống nước, bây giờ đã được cứu lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thác Bạt Liệt hiện lên vẻ nghiêm khắc: "Ngươi đi xác nhận, nhớ kêu lên ngự y đi cùng, hôm nay là đại lễ tế trời, không thể để xảy ra chuyện có người rơi xuống nước mất mạng như vậy."
"Rõ!" Thị vệ nhận lệnh rời đi.
Thác Bạt Liệt thầm nghĩ: "Không phải lúc tuần hành tế trời phải sớm dọn sạch toàn bộ đường sông rồi sao? Tại sao còn có cô gái bị rơi xuống nước? Phủ doãn kinh thành đúng là vô dụng, nên thay người khác rồi."
Như Ý tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy cả người vô cùng đau nhức.
"Thật kỳ lạ, cơ thể mình chưa từng suy yếu như thế.”
Như Ý cảm thấy rất nghi ngờ. Làm một đặc công, từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm ngặt, tàn khốc, cả cơ thể và ý thức đều đã đạt đến giới hạn cao nhất, vì sao lúc này cô lại cả người đau nhức giống như một người bình thường, thậm chí có chút không thể chịu đựng được nữa chứ?
"A? Rốt cuộc đây là đâu?"
Như Ý nhanh chóng phát hiện ra việc kỳ lạ hơn, chỗ cô đang ở là một gian phòng cổ kính, còn có chút thanh nhã mộc mạc, mùi gỗ đàn hương nồng đậm.
Ngự y nhận lệnh của bạo quân nhất định phải cứu chữa cô gái rơi xuống nước lúc tế trời, nên Như Ý đã bị đưa vào hoàng cung, nhưng cô lại không biết hề bản thân đang ở đâu.
"Sao mình lại ở chỗ này?"
"Sao trong ấn tượng của mình, xưa nay chưa từng tới chỗ kỳ quái thế này?"
"Xa lạ có nghĩa nguy hiểm, đây là quy tắc thứ tư của đặc công."
Vương triều Thiên Tống.
Ngày mồng bảy tháng tư là ngày tế tự chúc mừng của cả nước. Hai bên bờ, bách tính đông nghìn nghịt, đông đảo binh lính nghiêm chỉnh vây quanh thuyền rồng nguy nga lộng lẫy của đế vương đang đi dạo trên sông Tinh Thọ, làm lễ tế nữ thần ánh sáng Odin vĩ đại.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, bạo chúa Thác Bạt Liệt, trên người khoác long bào trang nghiêm, thần thánh, các đại thần và vu sư quỳ xuống nghênh đón. Hắn tự mình cung kính 'mời' thánh vật lễ tế ra - Trong cơn mưa xối xả, sấm chớp liên hồi của một trăm ba mươi năm trước, chân trời hiện lên tia sét lớn, sau đó một ngư dân đã vớt được một cái hộp kỳ lạ.
Cái hộp thần bí vuông vức này được chế tạo từ một kim loại chưa từng xuất hiện ở vương triều Thiên Tống, đao thương không thể phá được, nước lửa không hề có ảnh hưởng gì.
Dân chúng sợ hãi, nhao nhao suy đoán đây là lễ vật thiên thần ban cho thế gian.
Thế là triều đình thờ cái hộp thần bí này như thần vật, hàng năm vào ngày mồng bảy tháng tư, cả nước sẽ tuần hành làm lễ tế trên sông Tinh Thọ cảm ơn thiên thần ban ơn, cầu trời xanh ban phúc. Truyền thống này cứ thế kéo dài đã một trăm ba mươi năm.
Thác Bạt Liệt dẫn đầu văn võ bá quan, quỳ mặt hướng về phía Bắc, thành kính:
"Khẩn cầu trời xanh phù hộ cho Thiên Tống ta quốc thái dân an, khắp nơi giàu có.” Thác Bạt Liệt trang nghiêm, cao giọng cầu phúc.
Quần thần quỳ lạy, dân chúng hô vạn tuế, vang dội một vùng.
Đột nhiên...
Ầm!
Chân trời đột nhiên lóe lên một tia sét.
Tiếng sét vang dội làm mọi người rối loạn và sợ hãi. Vu sư nói đây là sự đáp lại của thần tiên, thần tiên cảm động vì sự thành kính của người phàm, nên sẽ phù hộ cho thiên hạ thái bình. Dân chúng tin tưởng, không nghi ngờ, càng thành kính hô to vạn tuế, dập đầu cảm tạ ông trời.
Thác Bạt Liệt đi lên mũi thuyền quan sát dân chúng cúng bái, rồi liếc nhìn chiếc hòm sắt lạnh lẽo trên thần án, thầm nghĩ: "Rốt cuộc, ngươi là cái gì? Dù ngươi có phải là thần vật hay không thì cũng đã trợ giúp vương triều Thiên Tống duy trì sự thống trị vững chắc hơn một trăm năm, chỉ dựa vào điểm này ngươi chính là thần vật. Trẫm chưa từng tin tưởng thế gian thật sự có quỷ thần, càng không tin có thần vật gì, nhưng nếu như ngươi không phải thần vật, thì là cái gì? Tại sao làm thế nào cũng không mở ra được? Rốt cuộc, bên trong cất giữ cái gì?"
Đột nhiên, đuôi thuyền truyền đến một trận rối loạn.
Thác Bạt Liệt nhíu mày hỏi: "Thị vệ! Phía sau đã xảy ra chuyện gì?"
Thị vệ biết rõ tình hình tiến lên đáp lại bệ hạ, hình như lúc sét đánh vừa nãy có một cô gái rơi xuống nước, bây giờ đã được cứu lên.
Ánh mắt lạnh lẽo của Thác Bạt Liệt hiện lên vẻ nghiêm khắc: "Ngươi đi xác nhận, nhớ kêu lên ngự y đi cùng, hôm nay là đại lễ tế trời, không thể để xảy ra chuyện có người rơi xuống nước mất mạng như vậy."
"Rõ!" Thị vệ nhận lệnh rời đi.
Thác Bạt Liệt thầm nghĩ: "Không phải lúc tuần hành tế trời phải sớm dọn sạch toàn bộ đường sông rồi sao? Tại sao còn có cô gái bị rơi xuống nước? Phủ doãn kinh thành đúng là vô dụng, nên thay người khác rồi."
Như Ý tỉnh lại, đầu tiên cảm thấy cả người vô cùng đau nhức.
"Thật kỳ lạ, cơ thể mình chưa từng suy yếu như thế.”
Như Ý cảm thấy rất nghi ngờ. Làm một đặc công, từ nhỏ đã chịu huấn luyện nghiêm ngặt, tàn khốc, cả cơ thể và ý thức đều đã đạt đến giới hạn cao nhất, vì sao lúc này cô lại cả người đau nhức giống như một người bình thường, thậm chí có chút không thể chịu đựng được nữa chứ?
"A? Rốt cuộc đây là đâu?"
Như Ý nhanh chóng phát hiện ra việc kỳ lạ hơn, chỗ cô đang ở là một gian phòng cổ kính, còn có chút thanh nhã mộc mạc, mùi gỗ đàn hương nồng đậm.
Ngự y nhận lệnh của bạo quân nhất định phải cứu chữa cô gái rơi xuống nước lúc tế trời, nên Như Ý đã bị đưa vào hoàng cung, nhưng cô lại không biết hề bản thân đang ở đâu.
"Sao mình lại ở chỗ này?"
"Sao trong ấn tượng của mình, xưa nay chưa từng tới chỗ kỳ quái thế này?"
"Xa lạ có nghĩa nguy hiểm, đây là quy tắc thứ tư của đặc công."