Chương : 114
Xem xong diễn luyện băng hi, hai người liền về vương phủ. Lúc trở về nhìn thấy bên cửa vương phủ đặt ba chiếc xe ngựa, hạ nhân đang dọn từng rương đồ. An Trường Khanh tìm người hỏi, hóa ra là thương đội phía nam về kinh, mang về không ít đồ ở nam địa, Chu Hạc Lam đặc biệt gọi người đưa tới.
Khi hai người An Trường Khanh trở về, rương hòm đã dọn gần xong, đi vào thấy trong viện đặt mười mấy rương gỗ, trừ bỏ các loại vải dệt, còn có không ít son phấn cũng châu báu trang sức khác. Còn lại là ít sách cổ, giấy và bút mực tốt nhất cùng với đồ chơi tinh xảo.
Tiêu Chỉ Qua nói: "Chu Hạc Lam có lòng rồi."
An Trường Khanh đưa mắt nhìn, những rương hòm này đều đánh dấu đưa cho ai, lăng la tơ lụa cùng son phấn trang sức tất nhiên đều là của Dư thị cùng An Nhàn Ngọc, Dư thị có nhiều vải dệt, đồ trang sức đều là kiểu vàng ngọc trang nhã quý giá. Trang sức của An Nhàn Ngọc là các loại bảo ngọc tươi sáng, còn kèm không ít son phấn. Ngoài ra rương sách cổ cũng cho An Nhàn Ngọc, An Trường Khanh liếc mắt nhìn tên một quyển sách, mơ hồ nhớ An Nhàn Ngọc từng nhắc về sách này. Còn có giấy bút cùng với ít đồ chơi tinh xảo còn lại cho An Trường Khanh cùng tiểu thái tử tiểu công chúa.
Quả thật rất có lòng, An Trường Khanh hơi hài lòng với muội tế (em rể) tương lai, nói: "Đưa những hòm này đến Thọ An Viện cùng Khinh Y Viện đi, nói là Hạc Lam công tử đưa tới."
Hạ nhân phụng mệnh dọn rương hòm.
Tiêu Chỉ Qua lại nói: "Ta nghe nói Chu Hạc Lam tham gia thi Hương lần này?"
"Ừ, hắn muốn thi cử xuất sĩ, ta cảm thấy hắn thích hợp làm quan hơn là buôn bán. Dù sao bây giờ quặng phỉ thúy đã công khai ra ngoài, cũng không thiếu nhân thủ."
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, quặng phỉ thúy được âm thầm khai thác lúc trước cũng công khai ra ngoài, Lương Châu Thường Tại Xương chủ trì mọi việc khai thác, sau đó cung ứng đưa tới các châu quận. Tám phần lợi đoạt được vào quốc khố. Mà sau khi Chu Hạc Lam chuyển giao hết nhân thủ được bồi dưỡng trước đây cho Thường Tại Xương, bản thân liền về Nghiệp Kinh chuẩn bị thi cử.
Vào tiệc đón gió chia sẻ tâm tư với An Trường Khanh, chỉ mấy ngày gã đã tìm một ngôi nhà không xa vương phủ, dọn ra ngoài cùng Chu mẫu, sau đó gã chuyên tâm chuẩn bị, tuy ít đến vương phủ bái phỏng, nhưng thường phái người đưa ít đồ vào vương phủ.
Chu Hạc Lam là người thông minh, khi bán nguyên thạch phỉ thúy ở nam địa, bản thân cũng làm nhiều giao thiệp, đặt mua nhiều sản nghiệp. Dù bây giờ chưa xuất sĩ, nhưng gia tài rất phong phú.
Tiêu Chỉ Qua cũng cảm thấy Chu Hạc Lam là một nhân tài, gật đầu nói: "Mấy ngày trước, Quý An Dân nói với ta, kết quả thi Hương vừa rồi, xem bài thi mà giám khảo địa phương đưa tới, tìm ra mấy người xuất sắc. Nói không chừng thi Hội lần này, sẽ xuất sắc hơn năm rồi."
Sau khi hắn đăng cơ, vì thu nạp nhân tài, đặc biệt hạ lệnh mở ân khoa. Quý An Dân là chủ giám, giữa mười tháng các châu quận mới mở thi Hương. Chờ có kết quả thi Hương, trung tuần tháng 2 sẽ tổ chức thi Hội.
An Trường Khanh rất tin tưởng Chu Hạc Lam: "Nói không chừng trong mấy người kia có Chu Hạc Lam."
Tuy Tiêu Chỉ Qua cảm thấy có khả năng, nhưng thấy y tín nhiệm Chu Hạc Lam như thế, nhịn không được ăn chút chua, thấp giọng nói: "Sao Nhạ Nhạ chắc chắn như vậy? Tin tưởng hắn vậy sao?"
An Trường Khanh liếc hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đương nhiên ta phải tin hắn, hắn chính là nữ tế (rể) mà phủ Nhạn Vương nhìn trúng."
"......" Tiêu Chỉ Qua sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng nói: "Chu Hạc Lam cũng xứng đôi với Nhàn Ngọc. Nếu hắn có thể đề danh bảng vàng, ta đích thân tứ hôn cho bọn họ."
An Trường Khanh cười: "Vậy thần thay Nhàn Ngọc cảm tạ bệ hạ trước."
Tiêu Chỉ Qua nắm tay y đến chính viện, không chịu được nhẹ giọng nói bên tai y: "Muội muội của ngươi chính là muội muội của ta, người một nhà hà tất nói vậy? Nếu Nhạn Vương muốn cảm tạ, không bằng lấy chút thành ý......"
Hô hấp ấm áp phả vào làn da, kích thích một trận run rẩy. Hai người xa nhau mấy ngày, đã lâu không thân cận. Trong lòng An Trường Khanh nổi chút gợn sóng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy Tiêu Chỉ Qua trống trải mấy ngày, muốn thỏa mãn hắn, chỉ sợ một lần không đủ. Liền nghiêng mặt né tránh hành động của hắn, nói với hắn: "Một khi đã vậy, không cảm tạ nữa."
Không thể chiếm được chỗ tốt, Tiêu Chỉ Qua cũng không thất vọng. Trở về phòng với y rồi người trước người sau đi tắm rửa, liền thúc giục người lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng đốt địa lung, hai người không mặc áo ngủ dày, Tiêu Chỉ Qua ôm An Trường Khanh như ôm trẻ con vào lòng, lại kẹp lấy chân y, dán lấy y kín kẽ, tóc tai quấn quýt. Hoàng đế bệ hạ đơn độc mấy ngày, lúc này cũng ôm được người vào lòng, không khỏi thoải mái mà than thở ra tiếng.
An Trường Khanh cũng cảm thấy rất thoải mái, nam nhân trời sinh hỏa khí hừng hực, vào đông giống cái lò lửa lớn, toàn thân đều nóng hổi. Dễ dàng che chắn tay chân lạnh lẽo của y, chút lạnh lẽo cũng không còn.
Nhưng hai người đều là nam tử trẻ tuổi, lại trống trải mấy ngày, như củi khô bốc lửa. Lúc đầu An Trường Khanh nghĩ chỉ ôm nhau ngủ, tuyệt không làm gì khác, nhưng Tiêu Chỉ Qua quấy nhiễu mấy cái, đành cởi giáp đầu hàng, cộng phó vu sơn* cùng hắn......
(*Cộng phó vu sơn: cùng nhau đi núi Vu, chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi vu làm ngơ ngẩn lòng người)
......
Một đêm mây mưa, hôm sau trời chưa sáng phải đi thượng triều, Tiêu Chỉ Qua hớn hở tự vắt khăn lau mặt cho An Trường Khanh. An Trường Khanh nhìn hắn long tinh hổ mãnh, không nhịn được có chút hâm mộ, vươn chân đá hắn: "Sao ngài không mệt chút nào thế?"
Làm chuyện đó rõ ràng là Tiêu Chỉ Qua xuất lực nhiều hơn, nhưng Tiêu Chỉ Qua nhìn giống người không có việc gì, thậm chí tinh thần phấn chấn. Trái lại là y, rõ ràng xuất ít lực, vậy mà mí mắt đánh nhau, cả người bủn rủn. Thế này thật đáng giận.
Tiêu Chỉ Qua để y đá, thuận tay giữ chân đi giày cho y, cười nói: "Ta tập võ mỗi ngày, tất nhiên không mệt. Không bằng sau này Nhạ Nhạ theo ta tập võ đi?"
Hắn vừa nói vừa nắn cổ chân An Trường Khanh nói: "Còn không bằng cổ tay ta, nên thao luyện nhiều hơn, bằng không sau này lớn tuổi rồi thân thể sẽ khó khỏe mạnh."
An Trường Khanh kéo cổ tay hắn xem xét, không khỏi bĩu môi. Tiêu Chỉ Qua tập võ từ nhỏ, dáng người rắn chắc cường tráng, không giống ít võ tướng cao lớn thô kệch, vụng về không lễ độ. Trái lại cao lớn đĩnh bạt, da thịt che xương cốt cường tráng, vừa nhìn liền khác công tử nho nhã yếu ớt như y. Người này giống dã thú thu liễm nanh vuốt, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Y suy tư lời của Tiêu Chỉ Qua, tán đồng nói: "Vậy sau này ngài dậy sớm đánh quyền thì gọi ta tập cùng."
Vừa thấy Tiêu Chỉ Qua chính là thân khang thể kiện sống lâu trăm tuổi, y cũng không thể thua kém.
"Được." Tiêu Chỉ Qua cười bế y từ giường xuống, mặc xiêm y cho y, liền đi thượng triều với y.
Vì thế hôm nay lâm triều, chúng triều thần thấy hoàng đế ủ dột mấy ngày bỗng như trời trong, lại nhìn Nhạn Vương đứng trên đầu, sắc mặt cũng hồng nhuận khóe miệng mỉm cười. Mọi người thả nhẹ tâm tư trong lòng, xem ra phu phu hai người rất hòa thuận.
***
Sau nhị cửu*, ngày tết càng ngày càng gần, chuyện cũng càng nhiều lên.
Chuyện thứ nhất chính là thông báo kết quả thi Hương, Chu Hạc Lam nhất cử đoạt giải Nguyên. Tuy lúc trước An Trường Khanh từng tham khảo với Tiêu Chỉ Qua, cảm thấy Chu Hạc Lam có thể có được thành tích không tồi, nhưng không ngờ gã sẽ nhất cử đoạt giải Nguyên. Danh tiếng của Chu Hạc Lam vốn không hiển hách, chưa đi đến thư viện mấy lần. Nhưng sau thi Hương, danh tiếng của gã lên cao, được đoán sẽ đứng đầu thi Hội năm sau. Không chỉ bạn đồng môn không có chút giao tình gì tới cửa bái phỏng, thậm chí còn có không ít bà mối tới cửa làm mai.
Xưa nay Đại Nghiệp có truyền thống "bảng hạ tróc tế", nhưng Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa đều không dễ đoạt, không ít người vì giành chọn trước con rể có tiền đồ, chuyển ánh mắt về phía cử tử đứng đầu thi Hương. Tỷ như Chu Hạc Lam đoạt giải Nguyên —— có thể đoạt được giải Nguyên, chỉ cần thi Hội không có gì rắc rối, xuất thân tiến sĩ là không thể thiếu. Nếu lợi hại hơn, vào thi Đình, càng là tiền đồ vô lượng.
Bởi vậy, trong thời gian ngắn, Chu trạch vốn môn đình vắng vẻ liền náo nhiệt. Chẳng qua Chu Hạc Lam có mời uống rượu thì đi, phàm là bà mối tới cửa làm mai đều cự tuyệt không do dự. Bởi vậy chuyện này có không ít người nói trong mắt gã không chứa nửa hạt cát, còn lấy chuyện gã có huyết thống Tây Khương ra bàn. Nhưng Chu Hạc Lam đều xem như gió thoảng bên tai, chỉ cố ý phái người đưa rương sách cổ tới vương phủ.
Tuy không nói rõ là cho ai, nhưng trong vương phủ cũng chỉ có An Nhàn Ngọc thích sưu tập mấy sách cổ này. An Trường Khanh tự mình đưa sách cổ đến Khinh Y Viện, thấy An Nhàn Ngọc đang thêu khăn, bên trên thêu trái vải, long nhãn cùng hạch đào, rõ ràng là hình "liên trúng tam nguyên".
An Trường Khanh nhướng mày, cố ý nói: "Khăn này là thêu cho ta sao?"
An Nhàn Ngọc thu kim, ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt trêu ghẹo của y, hơi thẹn thùng nói: "Nếu ca ca biết rồi, còn cố ý hỏi muội làm gì?"
An Trường Khanh bảo hạ nhân đặt sách cổ xuống, chỉ rương gỗ nói: "Hạc Lam cho người đưa tới. Ta nghe nói mấy ngày nay không ít bà mối đến Chu gia làm mai."
An Nhàn Ngọc lật mấy sách cổ, nở nụ cười điềm đạm: "Bụng huynh ấy có thi thư, nếu không phải vì thân thế, sợ đã có nhiều người muốn làm mai cho huynh ấy."
"Muội thật sự không có chút lo lắng?" An Trường Khanh tinh quái nói.
"Mỹ ngọc lương tài quang hoa mới nở, đều có ong bướm nhào đến." An Nhàn Ngọc rũ mắt nhẹ giọng nói: "Nếu huynh ấy không xuất chúng như thế, muội cũng sẽ không để ý huynh ấy." Nói rồi nàng lại quơ quơ sách cổ trong tay, cười nói: "Huống hồ, đây không phải huynh ấy vội vàng làm muội an tâm sao?"
Từ sau khi đến Nhạn Châu, tính tình An Nhàn Ngọc linh hoạt rất nhiều, càng thành thục đối phó nhiều loại chuyện. An Trường Khanh thấy nàng bình tĩnh thản nhiên, hiển nhiên không có ưu phiền, liền yên tâm hơn. Xoa đầu nàng nói: "Vậy mà ta còn sợ muội nghe xong không vui, vội đến chuẩn bị khuyên muội."
An Nhàn Ngọc nhấp môi cười, hành lễ: "Vậy chuyến này ca ca tới uổng công rồi."
An Trường Khanh bật cười, nói với nàng không ít việc thi Hội mới đứng dậy rời đi. Lúc rời đi, còn đặc biệt cầm chiếc khăn "liên trúng tam nguyên" mới thêu xong. An Nhàn Ngọc trời sinh tính tình nội liễm, có lòng chúc mừng, nhưng ngại lễ nghĩa cũng tuyệt đối không lén lút trao. Tuy chiếc khăn này thêu xong rồi, nhưng tuyệt không đến tay Chu Hạc Lam.
Để y đưa cho Chu Hạc Lam, vừa không để người ta nói xấu, vừa toàn tâm ý của hai người, trái lại rất tốt.
......
Sau yết bảng mấy ngày, chính là tam cửu*.
(Tam cửu: chỉ ngày chín thứ ba (chín chín tám một ngày) sau Đông chí, vào khoảng trung hạ tuần tháng 1. Theo quan niệm dân gian Trung Quốc, tam cửu là ngày lạnh nhất trong năm)
Lúc này cách ngày tết chỉ ngắn ngủn mấy ngày. Mà diễn luyện băng hi hồi lâu cuối cùng chính thức ra sân.
25 tháng chạp, Tiêu Chỉ Qua dẫn văn võ bá quan lên Lăng Tiêu Lâu, cùng nhau thưởng thức băng hi.
Tam cửu trời lạnh, trên sông kết lớp băng rắn chắc, hơn 2000 tướng sĩ mặc áo kim sắc, tay cầm trận kỳ, chân đi giày trượt băng, theo thứ tự lên mặt băng. Trong một mảnh trắng thuần, chỉ thấy kim sắc bỗng như đại bàng giương cánh, bỗng như sư tử đoạt cầu...... Các tướng sĩ lướt nhanh trên mặt băng, biến hóa đủ loại trận hình, cuối cùng tụ tập một chỗ, hóa thành rồng vàng dài, từ sân băng phía Tây Nam bay lên, đi đến chính phương bắc, khi đi qua Lăng Tiêu Lâu, kim long biến hóa thành thế cúi đầu, hơn 2000 tướng sĩ cùng cao giọng nói: "Bệ hạ thiên thu, Đại Nghiệp trường an!"
Khí thế hùng hồn, tiếng truyền tám hướng, dư âm quanh quẩn không ngừng, tựa như kim long ngâm tiếu.
Tiêu Chỉ Qua đứng lên, nâng chén tỏ ý. Kim long cúi đầu phút chốc biến hóa trận hình, đi quanh một vòng, lấy thế bay lên hướng đến phía đông bắc.
Băng hi năm nay, màn trượt băng mở màn này phá lệ chấn động.
Đại Trụ quốc Thân Đồ Tư nheo mắt, chỉ vào một binh lính cầm lệnh kỳ đỏ, không rõ bộ dáng cười nói: "Đó là hỗn tiểu tử nhà ta, cầm lệnh kỳ ở đầu rồng kia kìa, các ngươi nhìn thấy không?"
Hạ Hầu Thương ngồi cạnh ông cười nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, nghe nói trước đây không lâu thánh thượng đến bàn bạc với ông? Chúng ta cũng lão lạc rồi, nghĩ đến lúc chúng ta còn trẻ, cũng từng làm đầu rồng."
Hai người họ một tự xin vinh dưỡng, một từng là thượng quan kiêm ân sư của Tiêu Chỉ Qua, hiện giờ kẻ xướng người hoạ, rõ ràng đang thay hoàng đế trấn an lòng người.
Tiêu Chỉ Qua trẻ tuổi khí thịnh, lại xuất từ trong quân, hiểu rõ lợi và hại của quân chế Đại Nghiệp. Sớm đã có tin tức truyền ra, nói hoàng đế muốn thu hồi quân quyền, sau này không còn sáu Đại Trụ quốc, mười hai tướng quân cũng thành chuyện cũ.
Sau khi tin tức này truyền ta, trong quân lòng người xao động. Hoàng quyền cùng quân quyền, xưa nay là mâu thuẫn không thể điều hòa. Năm đó khi Thái Tổ còn sống, có thể đè ép sáu Đại Trụ quốc, nhưng đáng tiếc con cháu đời sau quá ít người tài ba, thực lực của sáu Đại Trụ quốc dần lớn mạnh, dần uy hiếp tới hoàng quyền.
Gần có Triệu gia có ý đồ mưu phản, xa có tướng thủ Khánh Châu Ung Châu ủng binh tự trọng, bằng mặt không bằng lòng, trong địa phương có cường hào thâu tóm, bá tánh lầm than.
Mặc kệ chuyện gì, đều không phải chuyện hoàng đế có thể chịu đựng. Xung đột giữa hai bên tất không thể tránh.
Thân Đồ Bột xưa nay trung dung, khi An Khánh Đế còn, trung thành với hoàng đế, không nhiễu chuyện đoạt đích. Nay Tiêu Chỉ Qua kế vị, lại chủ động thượng tấu về nhà vinh dưỡng, sợ gặp họa. Bây giờ lại hát đôi với Hạ Hầu Thương, tới giúp hoàng đế thu lòng người.
Chử An Lương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tuy bọn ta già rồi, nhưng vẫn có thể cống hiến cho bệ hạ."
Sư Nhạc Chính ngồi cạnh ông, cũng cười nói: "Ta nói này, Thân Đồ tướng quân quá cẩn thận chặt chẽ."
Triệu gia bị diệt, sáu Đại Trụ quốc ngày xưa chỉ còn năm, trong đó Tiết Khởi Chính là con nuôi của Thư gia, từ lúc Thư gia gặp chuyện, tích buồn thành tật, bệnh không dậy nổi, đã không còn dùng được. Hiện giờ chỉ còn lại bốn người bọn họ mà thôi. Hiển nhiên Thân Đồ Bột và Hạ Hầu Thương đứng bên hoàng đế, Chử An Lương và Sư Nhạc Chính lại có tâm tư, không ai muốn dễ dàng buông quyền lợi trên tay.
Đặc biệt lúc trước Chử An Lương và Sư Nhạc Chính có liên hệ không rõ ràng với nghịch đảng Tiêu Kỳ Án, liền phá lệ không muốn yếu thế thỏa hiệp với hoàng đế. Những ngày này, trong quân nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật lòng người kích động. Không ít tướng lãnh đều sợ Tiêu Chỉ Qua sẽ noi theo tiền triều, vì thu hồi binh quyền, động thủ với võ tướng bọn họ. Mà Chử An Lương và Sư Nhạc Chính vì kéo thêm nhiều đồng minh, quạt gió thêm củi vào đó không ít.
Thân Đồ Bột nhìn rõ dã tâm của bọn họ, lắc đầu thở dài nói: "Con người, cuối cùng vẫn phải nhận mình già. Bệ hạ đang độ tuổi xuân, chăm lo việc nước, không đến ba năm, thế đạo này tất sẽ khác trước. Mấy lão già chúng ta cũng phải tự giác, cho người trẻ vị trí hừng hực."
Ánh mắt ông lướt qua hai người Chử An Lương và Sư Nhạc Chính, nhìn các tướng lãnh đằng sau, tiếp tục nói: "Bệ hạ xuất thân binh nghiệp, quan tâm lão tướng chúng ta nhất. Chúng ta cũng nên có qua có lại, phân ưu cho bệ hạ mới phải."
Hạ Hầu Thương vuốt râu, phụ họa nói: "Đúng là vậy."
Lời của bọn họ, cơ bản chính là thể hiện thái độ với mọi người —— bệ hạ thu hồi binh quyền, nếu chủ động giao quyền, bệ hạ sẽ không khắt khe. Còn những tướng lãnh không muốn giao quyền, vẫn muốn ủng binh tự trọng như trước sẽ có kết cục gì, khó mà nói.
Khi bọn họ nói chuyện, chợt nghe thấy giữa sân cao giọng ồn ào. Mọi người bị gián đoạn nhìn lại mặt băng, liền thấy Tiêu Chỉ Qua cởi áo choàng đi xuống bậc thang.
Sau trượt băng, chính là thương đẳng.
Cái gọi là thương đẳng, chính là cắm các cờ xí màu sắc khác nhau trên mặt băng, thể hiện cấp bậc khác nhau. Binh lính tham dự thương đẳng đợi một bên. Đợi sau khi bắt đầu, mọi người cạnh tranh trên băng, người cướp được cờ xí, sẽ đoạt thưởng.
Trên sân băng bố trí một cờ kim long, ba cờ hồng sư, năm cờ lan tượng, cùng mười cờ đen khác.
Cờ kim long là nhất đẳng, tiền thưởng mười lượng kim; cờ hồng sư nhị đẳng, thưởng năm mươi lượng bạc; cờ lan tượng tam đẳng, thưởng hai mươi lượng bạc; cờ đen là hạng thấp nhất, thưởng năm lượng bạc.
Phần thưởng lần này vô cùng phong phú, các tướng sĩ xoa tay hầm hè chờ lên sân. Tiêu Chỉ Qua thấy An Trường Khanh nồng nhiệt, không khỏi sinh lòng hiếu thắng, muốn đích thân tỷ thí, để An Trường Khanh cũng thấy uy phong của hắn.
Trước đây Tiêu Chỉ Qua ở biên quan hàng năm, không được An Khánh Đế thích, chưa từng thể hiện bản lĩnh trong tình cảnh này. Các tướng sĩ dưới sân vừa nghe hắn cũng muốn tham gia đều hoan hô.
Cởi áo choàng vướng bận, thay một thân trang phục đen. Tiêu Chỉ Qua tới trên đài, nói thầm với An Trường Khanh: "Ta không coi trọng phần thưởng trên này, nếu ta được hạng nhất, có thể xin phần thưởng khác từ Nhạn Vương không?"
An Trường Khanh ngồi chung với hắn, nghe vậy cười nói: "Ngài là hoàng đế, bọn họ ai dám thắng ngài?"
"Ta sẽ khiến bọn họ dốc toàn lực." Tiêu Chỉ Qua cười: "Nhạn Vương chỉ cần nói đáp ứng hay không?"
An Trường Khanh cười nhìn hắn, phát giác bộ dáng xin thưởng của hắn không giống hoàng đế anh minh ổn trọng, mà giống thanh niên nóng lòng thể hiện bản thân, khóe miệng không nhịn được càng cong.
"Đáp ứng ngài là được, nhưng ngài phải làm bọn họ dốc toàn lực."
Tiêu Chỉ Qua hào hứng, chắc chắn nói: "Nhạ Nhạ nhìn cho kỹ, cho dù bọn họ dốc toàn lực, cũng không thể vượt ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nếu thắng, muốn Nhạ Nhạ ngủ với ta, giống trên tiểu thoại bản.
Khi hai người An Trường Khanh trở về, rương hòm đã dọn gần xong, đi vào thấy trong viện đặt mười mấy rương gỗ, trừ bỏ các loại vải dệt, còn có không ít son phấn cũng châu báu trang sức khác. Còn lại là ít sách cổ, giấy và bút mực tốt nhất cùng với đồ chơi tinh xảo.
Tiêu Chỉ Qua nói: "Chu Hạc Lam có lòng rồi."
An Trường Khanh đưa mắt nhìn, những rương hòm này đều đánh dấu đưa cho ai, lăng la tơ lụa cùng son phấn trang sức tất nhiên đều là của Dư thị cùng An Nhàn Ngọc, Dư thị có nhiều vải dệt, đồ trang sức đều là kiểu vàng ngọc trang nhã quý giá. Trang sức của An Nhàn Ngọc là các loại bảo ngọc tươi sáng, còn kèm không ít son phấn. Ngoài ra rương sách cổ cũng cho An Nhàn Ngọc, An Trường Khanh liếc mắt nhìn tên một quyển sách, mơ hồ nhớ An Nhàn Ngọc từng nhắc về sách này. Còn có giấy bút cùng với ít đồ chơi tinh xảo còn lại cho An Trường Khanh cùng tiểu thái tử tiểu công chúa.
Quả thật rất có lòng, An Trường Khanh hơi hài lòng với muội tế (em rể) tương lai, nói: "Đưa những hòm này đến Thọ An Viện cùng Khinh Y Viện đi, nói là Hạc Lam công tử đưa tới."
Hạ nhân phụng mệnh dọn rương hòm.
Tiêu Chỉ Qua lại nói: "Ta nghe nói Chu Hạc Lam tham gia thi Hương lần này?"
"Ừ, hắn muốn thi cử xuất sĩ, ta cảm thấy hắn thích hợp làm quan hơn là buôn bán. Dù sao bây giờ quặng phỉ thúy đã công khai ra ngoài, cũng không thiếu nhân thủ."
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, quặng phỉ thúy được âm thầm khai thác lúc trước cũng công khai ra ngoài, Lương Châu Thường Tại Xương chủ trì mọi việc khai thác, sau đó cung ứng đưa tới các châu quận. Tám phần lợi đoạt được vào quốc khố. Mà sau khi Chu Hạc Lam chuyển giao hết nhân thủ được bồi dưỡng trước đây cho Thường Tại Xương, bản thân liền về Nghiệp Kinh chuẩn bị thi cử.
Vào tiệc đón gió chia sẻ tâm tư với An Trường Khanh, chỉ mấy ngày gã đã tìm một ngôi nhà không xa vương phủ, dọn ra ngoài cùng Chu mẫu, sau đó gã chuyên tâm chuẩn bị, tuy ít đến vương phủ bái phỏng, nhưng thường phái người đưa ít đồ vào vương phủ.
Chu Hạc Lam là người thông minh, khi bán nguyên thạch phỉ thúy ở nam địa, bản thân cũng làm nhiều giao thiệp, đặt mua nhiều sản nghiệp. Dù bây giờ chưa xuất sĩ, nhưng gia tài rất phong phú.
Tiêu Chỉ Qua cũng cảm thấy Chu Hạc Lam là một nhân tài, gật đầu nói: "Mấy ngày trước, Quý An Dân nói với ta, kết quả thi Hương vừa rồi, xem bài thi mà giám khảo địa phương đưa tới, tìm ra mấy người xuất sắc. Nói không chừng thi Hội lần này, sẽ xuất sắc hơn năm rồi."
Sau khi hắn đăng cơ, vì thu nạp nhân tài, đặc biệt hạ lệnh mở ân khoa. Quý An Dân là chủ giám, giữa mười tháng các châu quận mới mở thi Hương. Chờ có kết quả thi Hương, trung tuần tháng 2 sẽ tổ chức thi Hội.
An Trường Khanh rất tin tưởng Chu Hạc Lam: "Nói không chừng trong mấy người kia có Chu Hạc Lam."
Tuy Tiêu Chỉ Qua cảm thấy có khả năng, nhưng thấy y tín nhiệm Chu Hạc Lam như thế, nhịn không được ăn chút chua, thấp giọng nói: "Sao Nhạ Nhạ chắc chắn như vậy? Tin tưởng hắn vậy sao?"
An Trường Khanh liếc hắn, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Đương nhiên ta phải tin hắn, hắn chính là nữ tế (rể) mà phủ Nhạn Vương nhìn trúng."
"......" Tiêu Chỉ Qua sờ cái mũi, ho nhẹ một tiếng nói: "Chu Hạc Lam cũng xứng đôi với Nhàn Ngọc. Nếu hắn có thể đề danh bảng vàng, ta đích thân tứ hôn cho bọn họ."
An Trường Khanh cười: "Vậy thần thay Nhàn Ngọc cảm tạ bệ hạ trước."
Tiêu Chỉ Qua nắm tay y đến chính viện, không chịu được nhẹ giọng nói bên tai y: "Muội muội của ngươi chính là muội muội của ta, người một nhà hà tất nói vậy? Nếu Nhạn Vương muốn cảm tạ, không bằng lấy chút thành ý......"
Hô hấp ấm áp phả vào làn da, kích thích một trận run rẩy. Hai người xa nhau mấy ngày, đã lâu không thân cận. Trong lòng An Trường Khanh nổi chút gợn sóng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thấy Tiêu Chỉ Qua trống trải mấy ngày, muốn thỏa mãn hắn, chỉ sợ một lần không đủ. Liền nghiêng mặt né tránh hành động của hắn, nói với hắn: "Một khi đã vậy, không cảm tạ nữa."
Không thể chiếm được chỗ tốt, Tiêu Chỉ Qua cũng không thất vọng. Trở về phòng với y rồi người trước người sau đi tắm rửa, liền thúc giục người lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng đốt địa lung, hai người không mặc áo ngủ dày, Tiêu Chỉ Qua ôm An Trường Khanh như ôm trẻ con vào lòng, lại kẹp lấy chân y, dán lấy y kín kẽ, tóc tai quấn quýt. Hoàng đế bệ hạ đơn độc mấy ngày, lúc này cũng ôm được người vào lòng, không khỏi thoải mái mà than thở ra tiếng.
An Trường Khanh cũng cảm thấy rất thoải mái, nam nhân trời sinh hỏa khí hừng hực, vào đông giống cái lò lửa lớn, toàn thân đều nóng hổi. Dễ dàng che chắn tay chân lạnh lẽo của y, chút lạnh lẽo cũng không còn.
Nhưng hai người đều là nam tử trẻ tuổi, lại trống trải mấy ngày, như củi khô bốc lửa. Lúc đầu An Trường Khanh nghĩ chỉ ôm nhau ngủ, tuyệt không làm gì khác, nhưng Tiêu Chỉ Qua quấy nhiễu mấy cái, đành cởi giáp đầu hàng, cộng phó vu sơn* cùng hắn......
(*Cộng phó vu sơn: cùng nhau đi núi Vu, chỉ chuyện mây mưa ân ái biến ảo kỳ diệu như cảnh núi vu làm ngơ ngẩn lòng người)
......
Một đêm mây mưa, hôm sau trời chưa sáng phải đi thượng triều, Tiêu Chỉ Qua hớn hở tự vắt khăn lau mặt cho An Trường Khanh. An Trường Khanh nhìn hắn long tinh hổ mãnh, không nhịn được có chút hâm mộ, vươn chân đá hắn: "Sao ngài không mệt chút nào thế?"
Làm chuyện đó rõ ràng là Tiêu Chỉ Qua xuất lực nhiều hơn, nhưng Tiêu Chỉ Qua nhìn giống người không có việc gì, thậm chí tinh thần phấn chấn. Trái lại là y, rõ ràng xuất ít lực, vậy mà mí mắt đánh nhau, cả người bủn rủn. Thế này thật đáng giận.
Tiêu Chỉ Qua để y đá, thuận tay giữ chân đi giày cho y, cười nói: "Ta tập võ mỗi ngày, tất nhiên không mệt. Không bằng sau này Nhạ Nhạ theo ta tập võ đi?"
Hắn vừa nói vừa nắn cổ chân An Trường Khanh nói: "Còn không bằng cổ tay ta, nên thao luyện nhiều hơn, bằng không sau này lớn tuổi rồi thân thể sẽ khó khỏe mạnh."
An Trường Khanh kéo cổ tay hắn xem xét, không khỏi bĩu môi. Tiêu Chỉ Qua tập võ từ nhỏ, dáng người rắn chắc cường tráng, không giống ít võ tướng cao lớn thô kệch, vụng về không lễ độ. Trái lại cao lớn đĩnh bạt, da thịt che xương cốt cường tráng, vừa nhìn liền khác công tử nho nhã yếu ớt như y. Người này giống dã thú thu liễm nanh vuốt, toàn thân tràn đầy sức mạnh.
Y suy tư lời của Tiêu Chỉ Qua, tán đồng nói: "Vậy sau này ngài dậy sớm đánh quyền thì gọi ta tập cùng."
Vừa thấy Tiêu Chỉ Qua chính là thân khang thể kiện sống lâu trăm tuổi, y cũng không thể thua kém.
"Được." Tiêu Chỉ Qua cười bế y từ giường xuống, mặc xiêm y cho y, liền đi thượng triều với y.
Vì thế hôm nay lâm triều, chúng triều thần thấy hoàng đế ủ dột mấy ngày bỗng như trời trong, lại nhìn Nhạn Vương đứng trên đầu, sắc mặt cũng hồng nhuận khóe miệng mỉm cười. Mọi người thả nhẹ tâm tư trong lòng, xem ra phu phu hai người rất hòa thuận.
***
Sau nhị cửu*, ngày tết càng ngày càng gần, chuyện cũng càng nhiều lên.
Chuyện thứ nhất chính là thông báo kết quả thi Hương, Chu Hạc Lam nhất cử đoạt giải Nguyên. Tuy lúc trước An Trường Khanh từng tham khảo với Tiêu Chỉ Qua, cảm thấy Chu Hạc Lam có thể có được thành tích không tồi, nhưng không ngờ gã sẽ nhất cử đoạt giải Nguyên. Danh tiếng của Chu Hạc Lam vốn không hiển hách, chưa đi đến thư viện mấy lần. Nhưng sau thi Hương, danh tiếng của gã lên cao, được đoán sẽ đứng đầu thi Hội năm sau. Không chỉ bạn đồng môn không có chút giao tình gì tới cửa bái phỏng, thậm chí còn có không ít bà mối tới cửa làm mai.
Xưa nay Đại Nghiệp có truyền thống "bảng hạ tróc tế", nhưng Trạng Nguyên Bảng Nhãn Thám Hoa đều không dễ đoạt, không ít người vì giành chọn trước con rể có tiền đồ, chuyển ánh mắt về phía cử tử đứng đầu thi Hương. Tỷ như Chu Hạc Lam đoạt giải Nguyên —— có thể đoạt được giải Nguyên, chỉ cần thi Hội không có gì rắc rối, xuất thân tiến sĩ là không thể thiếu. Nếu lợi hại hơn, vào thi Đình, càng là tiền đồ vô lượng.
Bởi vậy, trong thời gian ngắn, Chu trạch vốn môn đình vắng vẻ liền náo nhiệt. Chẳng qua Chu Hạc Lam có mời uống rượu thì đi, phàm là bà mối tới cửa làm mai đều cự tuyệt không do dự. Bởi vậy chuyện này có không ít người nói trong mắt gã không chứa nửa hạt cát, còn lấy chuyện gã có huyết thống Tây Khương ra bàn. Nhưng Chu Hạc Lam đều xem như gió thoảng bên tai, chỉ cố ý phái người đưa rương sách cổ tới vương phủ.
Tuy không nói rõ là cho ai, nhưng trong vương phủ cũng chỉ có An Nhàn Ngọc thích sưu tập mấy sách cổ này. An Trường Khanh tự mình đưa sách cổ đến Khinh Y Viện, thấy An Nhàn Ngọc đang thêu khăn, bên trên thêu trái vải, long nhãn cùng hạch đào, rõ ràng là hình "liên trúng tam nguyên".
An Trường Khanh nhướng mày, cố ý nói: "Khăn này là thêu cho ta sao?"
An Nhàn Ngọc thu kim, ngước mắt nhìn thấy vẻ mặt trêu ghẹo của y, hơi thẹn thùng nói: "Nếu ca ca biết rồi, còn cố ý hỏi muội làm gì?"
An Trường Khanh bảo hạ nhân đặt sách cổ xuống, chỉ rương gỗ nói: "Hạc Lam cho người đưa tới. Ta nghe nói mấy ngày nay không ít bà mối đến Chu gia làm mai."
An Nhàn Ngọc lật mấy sách cổ, nở nụ cười điềm đạm: "Bụng huynh ấy có thi thư, nếu không phải vì thân thế, sợ đã có nhiều người muốn làm mai cho huynh ấy."
"Muội thật sự không có chút lo lắng?" An Trường Khanh tinh quái nói.
"Mỹ ngọc lương tài quang hoa mới nở, đều có ong bướm nhào đến." An Nhàn Ngọc rũ mắt nhẹ giọng nói: "Nếu huynh ấy không xuất chúng như thế, muội cũng sẽ không để ý huynh ấy." Nói rồi nàng lại quơ quơ sách cổ trong tay, cười nói: "Huống hồ, đây không phải huynh ấy vội vàng làm muội an tâm sao?"
Từ sau khi đến Nhạn Châu, tính tình An Nhàn Ngọc linh hoạt rất nhiều, càng thành thục đối phó nhiều loại chuyện. An Trường Khanh thấy nàng bình tĩnh thản nhiên, hiển nhiên không có ưu phiền, liền yên tâm hơn. Xoa đầu nàng nói: "Vậy mà ta còn sợ muội nghe xong không vui, vội đến chuẩn bị khuyên muội."
An Nhàn Ngọc nhấp môi cười, hành lễ: "Vậy chuyến này ca ca tới uổng công rồi."
An Trường Khanh bật cười, nói với nàng không ít việc thi Hội mới đứng dậy rời đi. Lúc rời đi, còn đặc biệt cầm chiếc khăn "liên trúng tam nguyên" mới thêu xong. An Nhàn Ngọc trời sinh tính tình nội liễm, có lòng chúc mừng, nhưng ngại lễ nghĩa cũng tuyệt đối không lén lút trao. Tuy chiếc khăn này thêu xong rồi, nhưng tuyệt không đến tay Chu Hạc Lam.
Để y đưa cho Chu Hạc Lam, vừa không để người ta nói xấu, vừa toàn tâm ý của hai người, trái lại rất tốt.
......
Sau yết bảng mấy ngày, chính là tam cửu*.
(Tam cửu: chỉ ngày chín thứ ba (chín chín tám một ngày) sau Đông chí, vào khoảng trung hạ tuần tháng 1. Theo quan niệm dân gian Trung Quốc, tam cửu là ngày lạnh nhất trong năm)
Lúc này cách ngày tết chỉ ngắn ngủn mấy ngày. Mà diễn luyện băng hi hồi lâu cuối cùng chính thức ra sân.
25 tháng chạp, Tiêu Chỉ Qua dẫn văn võ bá quan lên Lăng Tiêu Lâu, cùng nhau thưởng thức băng hi.
Tam cửu trời lạnh, trên sông kết lớp băng rắn chắc, hơn 2000 tướng sĩ mặc áo kim sắc, tay cầm trận kỳ, chân đi giày trượt băng, theo thứ tự lên mặt băng. Trong một mảnh trắng thuần, chỉ thấy kim sắc bỗng như đại bàng giương cánh, bỗng như sư tử đoạt cầu...... Các tướng sĩ lướt nhanh trên mặt băng, biến hóa đủ loại trận hình, cuối cùng tụ tập một chỗ, hóa thành rồng vàng dài, từ sân băng phía Tây Nam bay lên, đi đến chính phương bắc, khi đi qua Lăng Tiêu Lâu, kim long biến hóa thành thế cúi đầu, hơn 2000 tướng sĩ cùng cao giọng nói: "Bệ hạ thiên thu, Đại Nghiệp trường an!"
Khí thế hùng hồn, tiếng truyền tám hướng, dư âm quanh quẩn không ngừng, tựa như kim long ngâm tiếu.
Tiêu Chỉ Qua đứng lên, nâng chén tỏ ý. Kim long cúi đầu phút chốc biến hóa trận hình, đi quanh một vòng, lấy thế bay lên hướng đến phía đông bắc.
Băng hi năm nay, màn trượt băng mở màn này phá lệ chấn động.
Đại Trụ quốc Thân Đồ Tư nheo mắt, chỉ vào một binh lính cầm lệnh kỳ đỏ, không rõ bộ dáng cười nói: "Đó là hỗn tiểu tử nhà ta, cầm lệnh kỳ ở đầu rồng kia kìa, các ngươi nhìn thấy không?"
Hạ Hầu Thương ngồi cạnh ông cười nói: "Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên, nghe nói trước đây không lâu thánh thượng đến bàn bạc với ông? Chúng ta cũng lão lạc rồi, nghĩ đến lúc chúng ta còn trẻ, cũng từng làm đầu rồng."
Hai người họ một tự xin vinh dưỡng, một từng là thượng quan kiêm ân sư của Tiêu Chỉ Qua, hiện giờ kẻ xướng người hoạ, rõ ràng đang thay hoàng đế trấn an lòng người.
Tiêu Chỉ Qua trẻ tuổi khí thịnh, lại xuất từ trong quân, hiểu rõ lợi và hại của quân chế Đại Nghiệp. Sớm đã có tin tức truyền ra, nói hoàng đế muốn thu hồi quân quyền, sau này không còn sáu Đại Trụ quốc, mười hai tướng quân cũng thành chuyện cũ.
Sau khi tin tức này truyền ta, trong quân lòng người xao động. Hoàng quyền cùng quân quyền, xưa nay là mâu thuẫn không thể điều hòa. Năm đó khi Thái Tổ còn sống, có thể đè ép sáu Đại Trụ quốc, nhưng đáng tiếc con cháu đời sau quá ít người tài ba, thực lực của sáu Đại Trụ quốc dần lớn mạnh, dần uy hiếp tới hoàng quyền.
Gần có Triệu gia có ý đồ mưu phản, xa có tướng thủ Khánh Châu Ung Châu ủng binh tự trọng, bằng mặt không bằng lòng, trong địa phương có cường hào thâu tóm, bá tánh lầm than.
Mặc kệ chuyện gì, đều không phải chuyện hoàng đế có thể chịu đựng. Xung đột giữa hai bên tất không thể tránh.
Thân Đồ Bột xưa nay trung dung, khi An Khánh Đế còn, trung thành với hoàng đế, không nhiễu chuyện đoạt đích. Nay Tiêu Chỉ Qua kế vị, lại chủ động thượng tấu về nhà vinh dưỡng, sợ gặp họa. Bây giờ lại hát đôi với Hạ Hầu Thương, tới giúp hoàng đế thu lòng người.
Chử An Lương ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tuy bọn ta già rồi, nhưng vẫn có thể cống hiến cho bệ hạ."
Sư Nhạc Chính ngồi cạnh ông, cũng cười nói: "Ta nói này, Thân Đồ tướng quân quá cẩn thận chặt chẽ."
Triệu gia bị diệt, sáu Đại Trụ quốc ngày xưa chỉ còn năm, trong đó Tiết Khởi Chính là con nuôi của Thư gia, từ lúc Thư gia gặp chuyện, tích buồn thành tật, bệnh không dậy nổi, đã không còn dùng được. Hiện giờ chỉ còn lại bốn người bọn họ mà thôi. Hiển nhiên Thân Đồ Bột và Hạ Hầu Thương đứng bên hoàng đế, Chử An Lương và Sư Nhạc Chính lại có tâm tư, không ai muốn dễ dàng buông quyền lợi trên tay.
Đặc biệt lúc trước Chử An Lương và Sư Nhạc Chính có liên hệ không rõ ràng với nghịch đảng Tiêu Kỳ Án, liền phá lệ không muốn yếu thế thỏa hiệp với hoàng đế. Những ngày này, trong quân nhìn như bình tĩnh, nhưng kỳ thật lòng người kích động. Không ít tướng lãnh đều sợ Tiêu Chỉ Qua sẽ noi theo tiền triều, vì thu hồi binh quyền, động thủ với võ tướng bọn họ. Mà Chử An Lương và Sư Nhạc Chính vì kéo thêm nhiều đồng minh, quạt gió thêm củi vào đó không ít.
Thân Đồ Bột nhìn rõ dã tâm của bọn họ, lắc đầu thở dài nói: "Con người, cuối cùng vẫn phải nhận mình già. Bệ hạ đang độ tuổi xuân, chăm lo việc nước, không đến ba năm, thế đạo này tất sẽ khác trước. Mấy lão già chúng ta cũng phải tự giác, cho người trẻ vị trí hừng hực."
Ánh mắt ông lướt qua hai người Chử An Lương và Sư Nhạc Chính, nhìn các tướng lãnh đằng sau, tiếp tục nói: "Bệ hạ xuất thân binh nghiệp, quan tâm lão tướng chúng ta nhất. Chúng ta cũng nên có qua có lại, phân ưu cho bệ hạ mới phải."
Hạ Hầu Thương vuốt râu, phụ họa nói: "Đúng là vậy."
Lời của bọn họ, cơ bản chính là thể hiện thái độ với mọi người —— bệ hạ thu hồi binh quyền, nếu chủ động giao quyền, bệ hạ sẽ không khắt khe. Còn những tướng lãnh không muốn giao quyền, vẫn muốn ủng binh tự trọng như trước sẽ có kết cục gì, khó mà nói.
Khi bọn họ nói chuyện, chợt nghe thấy giữa sân cao giọng ồn ào. Mọi người bị gián đoạn nhìn lại mặt băng, liền thấy Tiêu Chỉ Qua cởi áo choàng đi xuống bậc thang.
Sau trượt băng, chính là thương đẳng.
Cái gọi là thương đẳng, chính là cắm các cờ xí màu sắc khác nhau trên mặt băng, thể hiện cấp bậc khác nhau. Binh lính tham dự thương đẳng đợi một bên. Đợi sau khi bắt đầu, mọi người cạnh tranh trên băng, người cướp được cờ xí, sẽ đoạt thưởng.
Trên sân băng bố trí một cờ kim long, ba cờ hồng sư, năm cờ lan tượng, cùng mười cờ đen khác.
Cờ kim long là nhất đẳng, tiền thưởng mười lượng kim; cờ hồng sư nhị đẳng, thưởng năm mươi lượng bạc; cờ lan tượng tam đẳng, thưởng hai mươi lượng bạc; cờ đen là hạng thấp nhất, thưởng năm lượng bạc.
Phần thưởng lần này vô cùng phong phú, các tướng sĩ xoa tay hầm hè chờ lên sân. Tiêu Chỉ Qua thấy An Trường Khanh nồng nhiệt, không khỏi sinh lòng hiếu thắng, muốn đích thân tỷ thí, để An Trường Khanh cũng thấy uy phong của hắn.
Trước đây Tiêu Chỉ Qua ở biên quan hàng năm, không được An Khánh Đế thích, chưa từng thể hiện bản lĩnh trong tình cảnh này. Các tướng sĩ dưới sân vừa nghe hắn cũng muốn tham gia đều hoan hô.
Cởi áo choàng vướng bận, thay một thân trang phục đen. Tiêu Chỉ Qua tới trên đài, nói thầm với An Trường Khanh: "Ta không coi trọng phần thưởng trên này, nếu ta được hạng nhất, có thể xin phần thưởng khác từ Nhạn Vương không?"
An Trường Khanh ngồi chung với hắn, nghe vậy cười nói: "Ngài là hoàng đế, bọn họ ai dám thắng ngài?"
"Ta sẽ khiến bọn họ dốc toàn lực." Tiêu Chỉ Qua cười: "Nhạn Vương chỉ cần nói đáp ứng hay không?"
An Trường Khanh cười nhìn hắn, phát giác bộ dáng xin thưởng của hắn không giống hoàng đế anh minh ổn trọng, mà giống thanh niên nóng lòng thể hiện bản thân, khóe miệng không nhịn được càng cong.
"Đáp ứng ngài là được, nhưng ngài phải làm bọn họ dốc toàn lực."
Tiêu Chỉ Qua hào hứng, chắc chắn nói: "Nhạ Nhạ nhìn cho kỹ, cho dù bọn họ dốc toàn lực, cũng không thể vượt ta."
Tác giả có lời muốn nói:
Túng Túng: Nếu thắng, muốn Nhạ Nhạ ngủ với ta, giống trên tiểu thoại bản.