Chương : 119
Qua tiệc sinh thần của An Trường Khanh mấy ngày, liền đến hạ tuần tháng 2, đúng thời điểm thi Hội.
Tiêu Chỉ Qua lệnh Ngự sử Đại phu cùng Thái Thường Tự khanh làm chủ khảo, khảo thí ở trường thi Nghiệp Kinh, cần thi tổng cộng ba lần. Thi lần đầu vào 25 tháng 2, ba ngày sau lại thi một lần, mùng 1 tháng 3 thi lần cuối cùng.
Mà trước sau ngày tết, khách điếm lớn bé ở Nghiệp Kinh đều bị cử tử đến từ các nơi chiếm đầy.
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, miễn thuế má, bãi tham quan, các châu quận đều lấy nhân chính tu dưỡng sinh sống, khiến cho hoàng thất Đại Nghiệp ngã xuống khôi phục lòng dân, cũng có không ít người có tài vì quan trường vẩn đục nản lòng tang chí lại đốt nhiệt huyết chí khí, sôi nổi tới tham gia ân khoa lần này. Cử tử tham gia ân khoa năm nay nhiều hơn những năm trước, bài thi các nơi đưa tới, có không ít học tử xuất sắc.
Bởi vì Chu Hạc Lam cũng tham gia khoa cử, An Trường Khanh rất chú ý ân khoa lần này. Sau khi tan triều y và Thái Thường Tự Thiếu khanh nhắc tới vẫn cảm khái: “Hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ Nghiệp Kinh đều nhìn thấy cử tử.”
Thái Thường Tự Thiếu khanh cũng thở dài: “Những năm trước đây, không thấy tình cảnh náo nhiệt như thế.”
Hai người từ nhã gian tửu lầu ra ngoài xem, một nửa đại sảnh tửu lầu đều là cử tử, phần lớn đều là người trẻ tuổi, tụ ở một chỗ bàn luận viển vông, không nói luận thế nào, nhưng lại là một cảnh tượng náo nhiệt khác.
Đại Nghiệp có những học tử bừng bừng chí khí, mới có thể càng ngày càng cường thịnh.
An Trường Khanh nói: “Hôm qua Thái Thường Tự khanh còn nói với ta, bởi vì có quá nhiều cử tử vào kinh thi, khách điếm cho thuê đều đầy, còn có rất nhiều cử tử có ít bạc không có chỗ ở, thương nghị muốn tạm thời dùng thiện đường làm nơi ở cho các cử tử không có chỗ đặt chân.”
Mấy năm trước, tình cảnh Đại Nghiệp không tốt, khắp nơi tích nghèo suy yếu lâu ngày, bá tánh không thể ăn no, hiện giờ tuy không ít cử tử bần hàn góp đủ ngân lượng lên kinh thi cử, nhưng vì tiết kiệm lộ phí, trong thời tiết chưa tan cái lạnh, buổi tối ngủ ở cửa trường thi, chờ tới ngày 24 trường thi mở cửa vào thi.
Có khá nhiều cử tử bần hàn như vậy, Thái Thường Tự khanh tình cờ chứng kiến, lo lắng những cử tử này không chịu nổi bị bệnh ở trường thi, liền bàn bạc việc này với An Trường Khanh—— hiện giờ thần tử còn có thể chịu được ủy thác nặng nề đều không phải người tầm thường, Tiêu Chỉ Qua cũng không phải quân vương ôn hòa, giữa quân thần còn có ma sát, quan viên làm việc khó tránh không buông thả tay chân. Nếu như không làm đúng theo thánh ý, bọn họ đều quen đi thăm dò An Trường Khanh trước. Nếu Nhạn Vương không phản đối, liền có thể nhắc tới trên triều hội.
Hôm qua Thái Thường Tự tới thăm dò ý của y, còn chưa kịp nói trên triều. Vừa lúc hôm nay Thái Thường Tự Thiếu khanh mời y uống rượu, An Trường Khanh liền trả lời: “Bên thiện đường ta sẽ đi báo, với lại lấy danh nghĩa của ta đến tiệm gạo lấy chút gạo thóc tới. Các ngươi sai người thu xếp các cử tử trước. Còn tấu chương có thể bổ khuyết thêm. Bệ hạ cũng tán thành việc này.”
Thái Thường Tự Thiếu khanh kính y một chén rượu, vui vẻ ra mặt nói: “Vậy làm phiền Vương gia, ta đi cho người làm tốt việc này. Còn hai ba ngày, để những cử tử này nghỉ ngơi, cũng có thể chuẩn bị tốt.”
Nói xong lập tức cáo tội với An Trường Khanh, muốn đến quan thự nghĩ viết công văn trước, cho người dán thông báo ra ngoài.
Nhưng hắn vừa mới đẩy cửa nhã gian, liền nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, hóa ra là các cử tử vốn đang đàm luận kế sách trị quốc không biết nổi tranh cãi lúc nào. Mơ hồ nhắc “Nhạn Vương” “Hồ ly tinh” “Võng cố nhân luân” gì đó.
Thái Thường Tự Thiếu khanh liếc vào nhã gian, cẩn thận đóng cửa lại, đến gần chỗ ầm ĩ, mới hiểu những cử tử này náo loạn cái gì.
Hóa ra là mấy cử tử Nhạn Châu và cử tử Tịnh Châu cãi vã. Bởi vì khi đương kim thánh thượng làm vương phong đất ở Nhạn Châu, trong nhiệm kỳ cai quản Nhạn Châu vô cùng tốt, bởi vậy những cử tử Nhạn Châu đều kiêu ngạo. Khi đàm luận với các cử tử khác hay nhắc tới. Nhưng nhắc tới hoàng đế khó tránh nhắc Nhạn Vương, đặc biệt là những ngày An Trường Khanh ở Nhạn Châu, ngàn dặm đưa lương thảo, thủ thành chống lại Bắc Địch với tướng sĩ, sau lại chế ra guồng nước, định đủ loại chính sách có lợi cho dân…… Dù là tướng sĩ Nhạn Châu hay bá tánh bình thường, đều vô cùng ủng hộ y.
Chỉ là lần này mấy cử tử Nhạn Châu nói đến những việc hoàng đế cùng Nhạn Vương làm ở Nhạn Châu, lại có hai cử tử Tịnh Châu không phục mà trào phúng một câu “Chỉ là hồ ly tinh lấy sắc thờ người mê hoặc chủ thôi”.
Lần này xem như chọc vào tổ ong vò vẽ, đại sảnh tửu lầu này, nói câu nào những người khác đều có thể nghe rành mạch. Huống chi cử tử kia nói việc Nhạn Châu, vốn có không ít người tò mò dựng lỗ tai nghe.
Hai cử tử Tịnh Châu vừa nói xong, lập tức có cử tử ở quận huyện quanh Nghiệp Kinh không phục, tức giận đứng dậy chỉ trích bọn họ là “Bạch nhãn lang”. Mấy cử tử Nhạn Châu cũng tức giận không thôi, nói chuyện cũng thô tục hơn, đầu tiên là liệt kê chính sách cai trị nhân từ của hoàng đế cùng Nhạn Vương, cuối cùng không chút khách khí mà mắng bọn họ là “Bưng chén ăn thịt, buông đũa chửi mẹ”.
Tân đế đăng cơ nửa năm, nếu nói lúc đầu còn có người kín đáo phê bình hắn không lập hậu không nạp hậu cung độc sủng Nhạn Vương, nhưng từ khi Nhạn Vương tham chính, lại làm không ít việc có lợi với dân, cách nói “Hồ ly tinh hoặc chủ” dần dần mai danh ẩn tích. Nửa năm nay, ngay cả người mù cũng nhìn ra hoàng đế trọng tình, là thật sự yêu thương Nhạn Vương. Mà Nhạn Vương càng không thể bắt ra nhược điểm, làm việc không thể chỉ trích, đám quan viên triều đình cũng dần dần tin phục y. Chuyện giữa bọn họ đã ít người xen vào, ngược lại là thoại bản dân gian càng ngày càng tán thưởng.
Trước mắt bỗng nhiên nghe thấy “Hồ ly tinh hoặc chủ”, mọi người lập tức nổ chảo.
Không chỉ mấy cử tử Nhạn Châu, ngay cả bá tánh Nghiệp Kinh cũng chỉ trích. Hai cử tử Tịnh Châu không ngờ nói một câu lại bị nhiều người chỉ trích như thế, cũng vừa tức giận vừa xấu hổ buồn bực: “Nếu không phải hồ ly tinh hoặc người, sao các ngươi đều che chở hắn? Một nam nhân không rõ ràng ra vào hậu cung, không phải lấy sắc thờ người hả? Lại nói lời này cũng không phải bọn ta nói ra, bá tánh Tịnh Châu đều nói như vậy, nếu các ngươi không phục, đi tìm người Tịnh Châu biện đi, trước mắt chỉ là ỷ vào người đông thế mạnh ức hiếp hai người chúng ta mà thôi!”
Hai người bọn họ nói xong, lại có một cử tử Tịnh Châu khác nhịn không được lên tiếng cãi lại: “Bọn họ nói không sai, hơn nữa các ngươi nói cái gì miễn thuế má xây thiện đường…… Chúng ta chưa thấy qua, trái lại thêm không ít danh mục mới, nói bệ hạ phải muốn xây hành cung biệt uyển cho Nhạn Vương.”
Đại sảnh tửu lầu ồn ào đến túi bụi, Thái Thường Tự Thiếu khanh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, chau mày muốn xoay người đi tìm An Trường Khanh. Nhưng không đợi hắn đi tìm người, liền nghe thấy một thanh âm lành lạnh truyền đến từ sau lưng: “Tịnh Châu thêm thuế má, muốn xây hành cung biệt uyển cho Nhạn Vương? Việc này có thật không?”
Đại sảnh cãi cọ ồn ào tức khắc tĩnh lặng, mọi người theo bản năng nhìn nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một người trẻ tuổi cao gầy tuấn tú chậm rãi ra khỏi nhã gian, tuy chỉ mặc trường bào xanh không quý giá, quanh thân không cài trang sức, nhưng quang hoa khí phách vừa thấy liền biết không phải người thường. Đại sảnh có người nhận ra An Trường Khanh, nhưng thấy mặt mày y lạnh lẽo, cho nên không dám lên tiếng.
An Trường Khanh nghe thấy bên ngoài ầm ĩ không thôi, cho rằng xảy ra chuyện, không ngờ vừa lúc nghe được lời cử tử nói. Y đến trước mặt cử tử Tịnh Châu vừa nói, lại lặp một lần: “Lời các ngươi mới nói, chính là thật sao? Nếu là hư ngôn vọng ngữ, sẽ ảnh hưởng tiền đồ của các ngươi.”
Cử tử Tịnh Châu kia sợ khí thế của y, nhất thời ngốc lăng không nói. Cử tử được gã mở miệng nói giúp, trả lời: “Hắn nói không sai, quan binh thu thuế má chỗ chúng ta cũng nói vậy, nói là bệ hạ bị sắc đẹp mê hoặc, muốn thu thêm thuế tu sửa hành cung……” Cử tử nói tới đây đỏ hốc mắt: “Nhà ta bần hàn, lộ phí mà cha mẹ tích cóp cho ta đều bị lấy đi, ngân lượng đi thi hôm nay, đều đi mượn cả thôn. Nếu không tin, các ngươi có thể đi tìm cử tử Tịnh Châu khác chứng thực!”
An Trường Khanh nhíu mày, khó trách những cử tử Tịnh Châu này có oán khí lớn vậy. Y hòa hoãn thần sắc, giải thích với gã: “Khi bệ hạ đăng cơ, liền hạ lệnh miễn trừ điền thuế ba năm, chưa bao giờ chinh thu thêm thuế má. Thu thuế tu sửa hành cung là lời vô căn cứ, ta sẽ thượng tấu việc này cho bệ hạ, cho người đến Tịnh Châu xác minh kiểm chứng.”
Cử tử kia không ngờ mình nói hai ba câu y liền muốn đăng báo bệ hạ, tức khắc có chút sợ hãi, do dự nói: “Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
An Trường Khanh không giận dữ, ôn hòa nói: “Ta họ An, tên Trường Khanh, chính là Nhạn Vương mà các ngươi mới đàm luận.”
Xung quanh tức khắc khe khẽ nói nhỏ, có không ít cử tử chưa bao giờ thấy chân dung Nhạn Vương, lúc này hận không thể vẽ ngay một bức, ngày sau lấy ra khoe với người ngoài. Chỉ có mấy cử tử Tịnh Châu nháy mắt trắng mặt, run môi không biết nên thế nào cho phải.
Lời của bọn họ vừa rồi có thể nói là đại nghịch bất đạo, có lẽ Nhạn Vương tức giận muốn xử lý bọn họ cũng đủ.
Chỉ là không chờ bọn họ nhận sai xin tha, liền nghe An Trường Khanh nói: “Hôm sau là thi Hội, Thái Thường Tự khanh tiếc tài, đặc biệt tấu thỉnh lấy thiện đường trong ngoài Nghiệp Kinh làm nơi cho chư vị học tử đặt chân. Hôm nay đã có người gấp rút đi làm. Thi Hội sắp tới, chư vị hãy tĩnh tâm chuẩn bị, chớ vì việc vặt vãnh nổi tranh chấp, lỡ việc học của bản thân.”
Nói xong lại nhìn ba cử tử ngây ra như phỗng, ôn tồn nói: “Triều đình sẽ kiểm chứng việc Tịnh Châu, nếu thật sự có việc này, triều đình sẽ trả công đạo cho các ngươi. Các ngươi chỉ cần an tâm chuẩn bị thôi.”
Nói xong, chắp tay với mọi người ở đại sảnh, liền theo Thái Thường Tự Thiếu khanh rời đi.
Sau khi y đi, tiếng nghị luận miễn cưỡng ngăn chặn bỗng ầm ầm. Rất nhiều cử tử lần đầu nhìn thấy Nhạn Vương đều vô cùng khiếp sợ: “Không thể tưởng được Nhạn Vương lại phong hoa khí phách như thế…… Những thoại bản trên phố chưa bao giờ viết phong thái này của Nhạn Vương!”
Mọi người bảy miệng tám lưỡi ngươi một câu ta một câu mà thảo luận, lại có cử tử bần hàn nhắc đến việc thu dụng thiện đường, đều hết sức vui mừng. Ba cử tử Tịnh Châu nhìn nhau, đều thấy được may mắn trong mắt đối phương, không ngờ Nhạn Vương không có ý truy cứu.
Bọn họ nhìn mọi người náo nhiệt, thử thăm dò tìm hiểu một phen, mới biết được châu quận khác không hề thu thuế, chỉ có Tịnh Châu thôi! Cử tử vốn không ưa bọn họ nhưng nghe bọn họ nói việc Tịnh Châu đều không khỏi đồng cảm, cùng chung kẻ địch chửi mắng quan viên Tịnh Châu.
Mà lời của cử tử Tịnh Châu, cũng rất nhanh truyền tới tai Tiêu Chỉ Qua.
Tịnh Châu tiếp giáp Tây Khương, là nơi xa xôi. Tướng thủ Tịnh Châu Ninh Viễn tướng quân Sư Tuân lại là con của Đại Trụ quốc Sư Nhạc Chính, Tiêu Chỉ Qua đăng cơ nửa năm, vốn còn chưa tính toán xuống tay với bọn họ, không ngờ đối phương kiêu ngạo như thế, dám giả danh nghĩa tu sửa hành cung trưng thu thuế má, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân. Càng làm hắn không thể chịu đựng là bọn họ dám trắng trợn bôi đen An Trường Khanh. Hiển nhiên không để hắn vào mắt.
“Ta phái người đến Tịnh Châu âm thầm điều tra nghe ngóng trước, nếu điều tra rõ là thật, lập tức trảm không tha.” Mặt Tiêu Chỉ Qua trầm như nước: “Mặt khác lệnh Thái Thông dẫn người vây Sư phủ, trước khi điều tra rõ sự tình, không cho phép bọn họ truyền bất luận tin tức gì ra ngoài.”
Vì trấn an lòng người, hôm nay An Trường Khanh không thể không ra mặt. Hành động này có lợi có tệ. Tệ là trước mắt việc Tịnh Châu không giấu được, nếu Sư Nhạc Chính được tin, sợ là đang suy nghĩ biện pháp truyền tin đến Tịnh Châu.
Lúc này chỉ xem ai hành động nhanh nhất, Tiêu Chỉ Qua sát phạt quyết đoán, lại đang nổi nóng, khẩu dụ vừa truyền, buổi chiều Sư phủ đã bị vây kín.
Sư Nhạc Chính bất ngờ không kịp đề phòng như con ba ba ngã ngửa, không thể truyền tin không nói, hai ngày sau ông liên tiếp đưa mấy tấu chương ra ngoài, đều bị ngăn cản trở về. Chử An Lương giao hảo với ông xưa nay thấy thế, liên lạc hai ba võ tướng, ở trên triều hội khóc lóc kể lể chỉ trích Tiêu Chỉ Qua vì vài câu đồn liền không tin lòng lão thần.
Nhưng mà nếu Tiêu Chỉ Qua dễ dàng bị mấy chiêu vừa khóc vừa ồn ào này uy hiếp, vậy hắn không phải Tiêu Chỉ Qua. Chờ bọn họ ầm ĩ xong, Tiêu Chỉ Qua cũng mặc kệ bọn họ đứng dậy hay không, gạt bọn họ sang một bên, tiếp tục nghị sự với triều thần khác. Cứ thế đến lúc tan triều, thậm chí không gọi người đến đỡ.
Quan lại nhìn gương mặt đế vương, đám võ tướng vốn cũng cảm thấy hơi thất vọng buồn lòng, vốn còn muốn nói mấy câu cho Sư Nhạc Chính, nhưng nghĩ đến thái độ của Tiêu Chỉ Qua không giống bình thường, cùng với tin đồn nhảm nhí bên ngoài, tức khắc im lặng.
Cũng có ít người sợ chuyện này lan đến thân, lòng vòng đi tìm hiểu thái độ của Hạ Hầu Thương cùng Thân Đồ Bột. Chỉ tiếc hai người này càng không lưu thủ, cứ vinh dưỡng ở nhà, mỗi ngày ngậm kẹo đùa cháu, thỉnh thoảng đến quân doanh dạo một vòng, ngày tháng quá ư thư thả, như không biết phong ba trên triều đình.
Như thế qua mười ngày, liền tới mùng 5 tháng 3. Tịnh Châu truyền cấp báo. Tiêu Chỉ Qua xem xong nổi trận lôi đình, lập tức phái Trung Dũng tướng quân Tề Nguy theo Đại Lý Tự Thiếu khanh đến Tịnh Châu tróc nã tội phạm Sư Tuân, mà thủ vệ vây quanh Sư phủ vẫn chưa rút, quan viên trước đây còn muốn nói thay Sư Tuân đều im như ve sầu mùa đông, không ai dám tùy tiện lên tiếng.
Lần này Sư Tuân thật sự quá mức càn rỡ, gã ỷ vào mình ở Tịnh Châu làm ăn nhiều năm, trên dưới toàn là tâm phúc của gã, quả thực ở Tịnh Châu thành chúa địa phương. Tịnh Châu xa xôi cằn cỗi, không bằng nam địa nhiều thương gia giàu có, gã quá quen ngày tháng xa hoa lãng phí, hàng năm đều có quan viên phía dưới hiếu kính cung phụng. Quan viên bên dưới lấy máu, tất nhiên phải nghĩ cách kiếm lại, liền bắt đầu tìm kế thu thuế má. Mà năm ngoái sau khi tân đế đăng cơ miễn trừ điền thuế ba năm, quan viên Tịnh Châu bị chặt đứt tài lộ thiếu cung phụng. Sư Tuân bất mãn, liền lập danh mục khác thu thêm thuế má. Nhưng gã bị phụ thân ảnh hưởng, rất oán hận Tiêu Chỉ Qua, liền nhịn không được nhân cơ hội cho người rải tin xây hành cung, bại hoại thanh danh của Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh.
Nhưng gã ngàn vạn không ngờ được, cuối cùng bản thân sẽ thua trong một cuộc tranh luận của mấy cử tử.
Khi Tề Nguy mang binh theo Đại Lý Tự Thiếu khanh đến bắt người, lúc đầu Sư Tuân còn không chịu hàng, Tề Nguy lấy ra ấn tín của Sư Nhạc Chính, nói cho gã Sư phủ đã bị vây, trên dưới nằm trong sự khống chế của bệ hạ, gã mới nhận lệnh, từ bỏ chống cự bị áp giải về kinh.
Cả ba tháng, dưới ánh mặt trời gió mây kích động, đám võ tướng càng thần hồn nát thần tính. Từ khi Sư Tuân bị hỏi tội, lộ ra một loạt quan viên địa phương tham ô hủ bại, Tiêu Chỉ Qua tức giận, lệnh Đại Lý Tự tra rõ, từ đây mở màn chỉnh đốn quân vụ địa phương.
Mà quan viên Tịnh Châu liên can đến Sư Tuân bị trảm, Đại Trụ quốc Sư Nhạc Chính chịu liên lụy bị cách chức điều tra, Sư phủ bị tịch thu tài sản. Đến đây, sáu Đại Trụ quốc chỉ còn bốn.
Tiêu Chỉ Qua lệnh Ngự sử Đại phu cùng Thái Thường Tự khanh làm chủ khảo, khảo thí ở trường thi Nghiệp Kinh, cần thi tổng cộng ba lần. Thi lần đầu vào 25 tháng 2, ba ngày sau lại thi một lần, mùng 1 tháng 3 thi lần cuối cùng.
Mà trước sau ngày tết, khách điếm lớn bé ở Nghiệp Kinh đều bị cử tử đến từ các nơi chiếm đầy.
Sau khi Tiêu Chỉ Qua đăng cơ, miễn thuế má, bãi tham quan, các châu quận đều lấy nhân chính tu dưỡng sinh sống, khiến cho hoàng thất Đại Nghiệp ngã xuống khôi phục lòng dân, cũng có không ít người có tài vì quan trường vẩn đục nản lòng tang chí lại đốt nhiệt huyết chí khí, sôi nổi tới tham gia ân khoa lần này. Cử tử tham gia ân khoa năm nay nhiều hơn những năm trước, bài thi các nơi đưa tới, có không ít học tử xuất sắc.
Bởi vì Chu Hạc Lam cũng tham gia khoa cử, An Trường Khanh rất chú ý ân khoa lần này. Sau khi tan triều y và Thái Thường Tự Thiếu khanh nhắc tới vẫn cảm khái: “Hiện giờ phố lớn ngõ nhỏ Nghiệp Kinh đều nhìn thấy cử tử.”
Thái Thường Tự Thiếu khanh cũng thở dài: “Những năm trước đây, không thấy tình cảnh náo nhiệt như thế.”
Hai người từ nhã gian tửu lầu ra ngoài xem, một nửa đại sảnh tửu lầu đều là cử tử, phần lớn đều là người trẻ tuổi, tụ ở một chỗ bàn luận viển vông, không nói luận thế nào, nhưng lại là một cảnh tượng náo nhiệt khác.
Đại Nghiệp có những học tử bừng bừng chí khí, mới có thể càng ngày càng cường thịnh.
An Trường Khanh nói: “Hôm qua Thái Thường Tự khanh còn nói với ta, bởi vì có quá nhiều cử tử vào kinh thi, khách điếm cho thuê đều đầy, còn có rất nhiều cử tử có ít bạc không có chỗ ở, thương nghị muốn tạm thời dùng thiện đường làm nơi ở cho các cử tử không có chỗ đặt chân.”
Mấy năm trước, tình cảnh Đại Nghiệp không tốt, khắp nơi tích nghèo suy yếu lâu ngày, bá tánh không thể ăn no, hiện giờ tuy không ít cử tử bần hàn góp đủ ngân lượng lên kinh thi cử, nhưng vì tiết kiệm lộ phí, trong thời tiết chưa tan cái lạnh, buổi tối ngủ ở cửa trường thi, chờ tới ngày 24 trường thi mở cửa vào thi.
Có khá nhiều cử tử bần hàn như vậy, Thái Thường Tự khanh tình cờ chứng kiến, lo lắng những cử tử này không chịu nổi bị bệnh ở trường thi, liền bàn bạc việc này với An Trường Khanh—— hiện giờ thần tử còn có thể chịu được ủy thác nặng nề đều không phải người tầm thường, Tiêu Chỉ Qua cũng không phải quân vương ôn hòa, giữa quân thần còn có ma sát, quan viên làm việc khó tránh không buông thả tay chân. Nếu như không làm đúng theo thánh ý, bọn họ đều quen đi thăm dò An Trường Khanh trước. Nếu Nhạn Vương không phản đối, liền có thể nhắc tới trên triều hội.
Hôm qua Thái Thường Tự tới thăm dò ý của y, còn chưa kịp nói trên triều. Vừa lúc hôm nay Thái Thường Tự Thiếu khanh mời y uống rượu, An Trường Khanh liền trả lời: “Bên thiện đường ta sẽ đi báo, với lại lấy danh nghĩa của ta đến tiệm gạo lấy chút gạo thóc tới. Các ngươi sai người thu xếp các cử tử trước. Còn tấu chương có thể bổ khuyết thêm. Bệ hạ cũng tán thành việc này.”
Thái Thường Tự Thiếu khanh kính y một chén rượu, vui vẻ ra mặt nói: “Vậy làm phiền Vương gia, ta đi cho người làm tốt việc này. Còn hai ba ngày, để những cử tử này nghỉ ngơi, cũng có thể chuẩn bị tốt.”
Nói xong lập tức cáo tội với An Trường Khanh, muốn đến quan thự nghĩ viết công văn trước, cho người dán thông báo ra ngoài.
Nhưng hắn vừa mới đẩy cửa nhã gian, liền nghe bên ngoài truyền đến một trận ồn ào, hóa ra là các cử tử vốn đang đàm luận kế sách trị quốc không biết nổi tranh cãi lúc nào. Mơ hồ nhắc “Nhạn Vương” “Hồ ly tinh” “Võng cố nhân luân” gì đó.
Thái Thường Tự Thiếu khanh liếc vào nhã gian, cẩn thận đóng cửa lại, đến gần chỗ ầm ĩ, mới hiểu những cử tử này náo loạn cái gì.
Hóa ra là mấy cử tử Nhạn Châu và cử tử Tịnh Châu cãi vã. Bởi vì khi đương kim thánh thượng làm vương phong đất ở Nhạn Châu, trong nhiệm kỳ cai quản Nhạn Châu vô cùng tốt, bởi vậy những cử tử Nhạn Châu đều kiêu ngạo. Khi đàm luận với các cử tử khác hay nhắc tới. Nhưng nhắc tới hoàng đế khó tránh nhắc Nhạn Vương, đặc biệt là những ngày An Trường Khanh ở Nhạn Châu, ngàn dặm đưa lương thảo, thủ thành chống lại Bắc Địch với tướng sĩ, sau lại chế ra guồng nước, định đủ loại chính sách có lợi cho dân…… Dù là tướng sĩ Nhạn Châu hay bá tánh bình thường, đều vô cùng ủng hộ y.
Chỉ là lần này mấy cử tử Nhạn Châu nói đến những việc hoàng đế cùng Nhạn Vương làm ở Nhạn Châu, lại có hai cử tử Tịnh Châu không phục mà trào phúng một câu “Chỉ là hồ ly tinh lấy sắc thờ người mê hoặc chủ thôi”.
Lần này xem như chọc vào tổ ong vò vẽ, đại sảnh tửu lầu này, nói câu nào những người khác đều có thể nghe rành mạch. Huống chi cử tử kia nói việc Nhạn Châu, vốn có không ít người tò mò dựng lỗ tai nghe.
Hai cử tử Tịnh Châu vừa nói xong, lập tức có cử tử ở quận huyện quanh Nghiệp Kinh không phục, tức giận đứng dậy chỉ trích bọn họ là “Bạch nhãn lang”. Mấy cử tử Nhạn Châu cũng tức giận không thôi, nói chuyện cũng thô tục hơn, đầu tiên là liệt kê chính sách cai trị nhân từ của hoàng đế cùng Nhạn Vương, cuối cùng không chút khách khí mà mắng bọn họ là “Bưng chén ăn thịt, buông đũa chửi mẹ”.
Tân đế đăng cơ nửa năm, nếu nói lúc đầu còn có người kín đáo phê bình hắn không lập hậu không nạp hậu cung độc sủng Nhạn Vương, nhưng từ khi Nhạn Vương tham chính, lại làm không ít việc có lợi với dân, cách nói “Hồ ly tinh hoặc chủ” dần dần mai danh ẩn tích. Nửa năm nay, ngay cả người mù cũng nhìn ra hoàng đế trọng tình, là thật sự yêu thương Nhạn Vương. Mà Nhạn Vương càng không thể bắt ra nhược điểm, làm việc không thể chỉ trích, đám quan viên triều đình cũng dần dần tin phục y. Chuyện giữa bọn họ đã ít người xen vào, ngược lại là thoại bản dân gian càng ngày càng tán thưởng.
Trước mắt bỗng nhiên nghe thấy “Hồ ly tinh hoặc chủ”, mọi người lập tức nổ chảo.
Không chỉ mấy cử tử Nhạn Châu, ngay cả bá tánh Nghiệp Kinh cũng chỉ trích. Hai cử tử Tịnh Châu không ngờ nói một câu lại bị nhiều người chỉ trích như thế, cũng vừa tức giận vừa xấu hổ buồn bực: “Nếu không phải hồ ly tinh hoặc người, sao các ngươi đều che chở hắn? Một nam nhân không rõ ràng ra vào hậu cung, không phải lấy sắc thờ người hả? Lại nói lời này cũng không phải bọn ta nói ra, bá tánh Tịnh Châu đều nói như vậy, nếu các ngươi không phục, đi tìm người Tịnh Châu biện đi, trước mắt chỉ là ỷ vào người đông thế mạnh ức hiếp hai người chúng ta mà thôi!”
Hai người bọn họ nói xong, lại có một cử tử Tịnh Châu khác nhịn không được lên tiếng cãi lại: “Bọn họ nói không sai, hơn nữa các ngươi nói cái gì miễn thuế má xây thiện đường…… Chúng ta chưa thấy qua, trái lại thêm không ít danh mục mới, nói bệ hạ phải muốn xây hành cung biệt uyển cho Nhạn Vương.”
Đại sảnh tửu lầu ồn ào đến túi bụi, Thái Thường Tự Thiếu khanh càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, chau mày muốn xoay người đi tìm An Trường Khanh. Nhưng không đợi hắn đi tìm người, liền nghe thấy một thanh âm lành lạnh truyền đến từ sau lưng: “Tịnh Châu thêm thuế má, muốn xây hành cung biệt uyển cho Nhạn Vương? Việc này có thật không?”
Đại sảnh cãi cọ ồn ào tức khắc tĩnh lặng, mọi người theo bản năng nhìn nơi phát ra thanh âm, chỉ thấy một người trẻ tuổi cao gầy tuấn tú chậm rãi ra khỏi nhã gian, tuy chỉ mặc trường bào xanh không quý giá, quanh thân không cài trang sức, nhưng quang hoa khí phách vừa thấy liền biết không phải người thường. Đại sảnh có người nhận ra An Trường Khanh, nhưng thấy mặt mày y lạnh lẽo, cho nên không dám lên tiếng.
An Trường Khanh nghe thấy bên ngoài ầm ĩ không thôi, cho rằng xảy ra chuyện, không ngờ vừa lúc nghe được lời cử tử nói. Y đến trước mặt cử tử Tịnh Châu vừa nói, lại lặp một lần: “Lời các ngươi mới nói, chính là thật sao? Nếu là hư ngôn vọng ngữ, sẽ ảnh hưởng tiền đồ của các ngươi.”
Cử tử Tịnh Châu kia sợ khí thế của y, nhất thời ngốc lăng không nói. Cử tử được gã mở miệng nói giúp, trả lời: “Hắn nói không sai, quan binh thu thuế má chỗ chúng ta cũng nói vậy, nói là bệ hạ bị sắc đẹp mê hoặc, muốn thu thêm thuế tu sửa hành cung……” Cử tử nói tới đây đỏ hốc mắt: “Nhà ta bần hàn, lộ phí mà cha mẹ tích cóp cho ta đều bị lấy đi, ngân lượng đi thi hôm nay, đều đi mượn cả thôn. Nếu không tin, các ngươi có thể đi tìm cử tử Tịnh Châu khác chứng thực!”
An Trường Khanh nhíu mày, khó trách những cử tử Tịnh Châu này có oán khí lớn vậy. Y hòa hoãn thần sắc, giải thích với gã: “Khi bệ hạ đăng cơ, liền hạ lệnh miễn trừ điền thuế ba năm, chưa bao giờ chinh thu thêm thuế má. Thu thuế tu sửa hành cung là lời vô căn cứ, ta sẽ thượng tấu việc này cho bệ hạ, cho người đến Tịnh Châu xác minh kiểm chứng.”
Cử tử kia không ngờ mình nói hai ba câu y liền muốn đăng báo bệ hạ, tức khắc có chút sợ hãi, do dự nói: “Xin hỏi các hạ là người phương nào?”
An Trường Khanh không giận dữ, ôn hòa nói: “Ta họ An, tên Trường Khanh, chính là Nhạn Vương mà các ngươi mới đàm luận.”
Xung quanh tức khắc khe khẽ nói nhỏ, có không ít cử tử chưa bao giờ thấy chân dung Nhạn Vương, lúc này hận không thể vẽ ngay một bức, ngày sau lấy ra khoe với người ngoài. Chỉ có mấy cử tử Tịnh Châu nháy mắt trắng mặt, run môi không biết nên thế nào cho phải.
Lời của bọn họ vừa rồi có thể nói là đại nghịch bất đạo, có lẽ Nhạn Vương tức giận muốn xử lý bọn họ cũng đủ.
Chỉ là không chờ bọn họ nhận sai xin tha, liền nghe An Trường Khanh nói: “Hôm sau là thi Hội, Thái Thường Tự khanh tiếc tài, đặc biệt tấu thỉnh lấy thiện đường trong ngoài Nghiệp Kinh làm nơi cho chư vị học tử đặt chân. Hôm nay đã có người gấp rút đi làm. Thi Hội sắp tới, chư vị hãy tĩnh tâm chuẩn bị, chớ vì việc vặt vãnh nổi tranh chấp, lỡ việc học của bản thân.”
Nói xong lại nhìn ba cử tử ngây ra như phỗng, ôn tồn nói: “Triều đình sẽ kiểm chứng việc Tịnh Châu, nếu thật sự có việc này, triều đình sẽ trả công đạo cho các ngươi. Các ngươi chỉ cần an tâm chuẩn bị thôi.”
Nói xong, chắp tay với mọi người ở đại sảnh, liền theo Thái Thường Tự Thiếu khanh rời đi.
Sau khi y đi, tiếng nghị luận miễn cưỡng ngăn chặn bỗng ầm ầm. Rất nhiều cử tử lần đầu nhìn thấy Nhạn Vương đều vô cùng khiếp sợ: “Không thể tưởng được Nhạn Vương lại phong hoa khí phách như thế…… Những thoại bản trên phố chưa bao giờ viết phong thái này của Nhạn Vương!”
Mọi người bảy miệng tám lưỡi ngươi một câu ta một câu mà thảo luận, lại có cử tử bần hàn nhắc đến việc thu dụng thiện đường, đều hết sức vui mừng. Ba cử tử Tịnh Châu nhìn nhau, đều thấy được may mắn trong mắt đối phương, không ngờ Nhạn Vương không có ý truy cứu.
Bọn họ nhìn mọi người náo nhiệt, thử thăm dò tìm hiểu một phen, mới biết được châu quận khác không hề thu thuế, chỉ có Tịnh Châu thôi! Cử tử vốn không ưa bọn họ nhưng nghe bọn họ nói việc Tịnh Châu đều không khỏi đồng cảm, cùng chung kẻ địch chửi mắng quan viên Tịnh Châu.
Mà lời của cử tử Tịnh Châu, cũng rất nhanh truyền tới tai Tiêu Chỉ Qua.
Tịnh Châu tiếp giáp Tây Khương, là nơi xa xôi. Tướng thủ Tịnh Châu Ninh Viễn tướng quân Sư Tuân lại là con của Đại Trụ quốc Sư Nhạc Chính, Tiêu Chỉ Qua đăng cơ nửa năm, vốn còn chưa tính toán xuống tay với bọn họ, không ngờ đối phương kiêu ngạo như thế, dám giả danh nghĩa tu sửa hành cung trưng thu thuế má, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân. Càng làm hắn không thể chịu đựng là bọn họ dám trắng trợn bôi đen An Trường Khanh. Hiển nhiên không để hắn vào mắt.
“Ta phái người đến Tịnh Châu âm thầm điều tra nghe ngóng trước, nếu điều tra rõ là thật, lập tức trảm không tha.” Mặt Tiêu Chỉ Qua trầm như nước: “Mặt khác lệnh Thái Thông dẫn người vây Sư phủ, trước khi điều tra rõ sự tình, không cho phép bọn họ truyền bất luận tin tức gì ra ngoài.”
Vì trấn an lòng người, hôm nay An Trường Khanh không thể không ra mặt. Hành động này có lợi có tệ. Tệ là trước mắt việc Tịnh Châu không giấu được, nếu Sư Nhạc Chính được tin, sợ là đang suy nghĩ biện pháp truyền tin đến Tịnh Châu.
Lúc này chỉ xem ai hành động nhanh nhất, Tiêu Chỉ Qua sát phạt quyết đoán, lại đang nổi nóng, khẩu dụ vừa truyền, buổi chiều Sư phủ đã bị vây kín.
Sư Nhạc Chính bất ngờ không kịp đề phòng như con ba ba ngã ngửa, không thể truyền tin không nói, hai ngày sau ông liên tiếp đưa mấy tấu chương ra ngoài, đều bị ngăn cản trở về. Chử An Lương giao hảo với ông xưa nay thấy thế, liên lạc hai ba võ tướng, ở trên triều hội khóc lóc kể lể chỉ trích Tiêu Chỉ Qua vì vài câu đồn liền không tin lòng lão thần.
Nhưng mà nếu Tiêu Chỉ Qua dễ dàng bị mấy chiêu vừa khóc vừa ồn ào này uy hiếp, vậy hắn không phải Tiêu Chỉ Qua. Chờ bọn họ ầm ĩ xong, Tiêu Chỉ Qua cũng mặc kệ bọn họ đứng dậy hay không, gạt bọn họ sang một bên, tiếp tục nghị sự với triều thần khác. Cứ thế đến lúc tan triều, thậm chí không gọi người đến đỡ.
Quan lại nhìn gương mặt đế vương, đám võ tướng vốn cũng cảm thấy hơi thất vọng buồn lòng, vốn còn muốn nói mấy câu cho Sư Nhạc Chính, nhưng nghĩ đến thái độ của Tiêu Chỉ Qua không giống bình thường, cùng với tin đồn nhảm nhí bên ngoài, tức khắc im lặng.
Cũng có ít người sợ chuyện này lan đến thân, lòng vòng đi tìm hiểu thái độ của Hạ Hầu Thương cùng Thân Đồ Bột. Chỉ tiếc hai người này càng không lưu thủ, cứ vinh dưỡng ở nhà, mỗi ngày ngậm kẹo đùa cháu, thỉnh thoảng đến quân doanh dạo một vòng, ngày tháng quá ư thư thả, như không biết phong ba trên triều đình.
Như thế qua mười ngày, liền tới mùng 5 tháng 3. Tịnh Châu truyền cấp báo. Tiêu Chỉ Qua xem xong nổi trận lôi đình, lập tức phái Trung Dũng tướng quân Tề Nguy theo Đại Lý Tự Thiếu khanh đến Tịnh Châu tróc nã tội phạm Sư Tuân, mà thủ vệ vây quanh Sư phủ vẫn chưa rút, quan viên trước đây còn muốn nói thay Sư Tuân đều im như ve sầu mùa đông, không ai dám tùy tiện lên tiếng.
Lần này Sư Tuân thật sự quá mức càn rỡ, gã ỷ vào mình ở Tịnh Châu làm ăn nhiều năm, trên dưới toàn là tâm phúc của gã, quả thực ở Tịnh Châu thành chúa địa phương. Tịnh Châu xa xôi cằn cỗi, không bằng nam địa nhiều thương gia giàu có, gã quá quen ngày tháng xa hoa lãng phí, hàng năm đều có quan viên phía dưới hiếu kính cung phụng. Quan viên bên dưới lấy máu, tất nhiên phải nghĩ cách kiếm lại, liền bắt đầu tìm kế thu thuế má. Mà năm ngoái sau khi tân đế đăng cơ miễn trừ điền thuế ba năm, quan viên Tịnh Châu bị chặt đứt tài lộ thiếu cung phụng. Sư Tuân bất mãn, liền lập danh mục khác thu thêm thuế má. Nhưng gã bị phụ thân ảnh hưởng, rất oán hận Tiêu Chỉ Qua, liền nhịn không được nhân cơ hội cho người rải tin xây hành cung, bại hoại thanh danh của Tiêu Chỉ Qua cùng An Trường Khanh.
Nhưng gã ngàn vạn không ngờ được, cuối cùng bản thân sẽ thua trong một cuộc tranh luận của mấy cử tử.
Khi Tề Nguy mang binh theo Đại Lý Tự Thiếu khanh đến bắt người, lúc đầu Sư Tuân còn không chịu hàng, Tề Nguy lấy ra ấn tín của Sư Nhạc Chính, nói cho gã Sư phủ đã bị vây, trên dưới nằm trong sự khống chế của bệ hạ, gã mới nhận lệnh, từ bỏ chống cự bị áp giải về kinh.
Cả ba tháng, dưới ánh mặt trời gió mây kích động, đám võ tướng càng thần hồn nát thần tính. Từ khi Sư Tuân bị hỏi tội, lộ ra một loạt quan viên địa phương tham ô hủ bại, Tiêu Chỉ Qua tức giận, lệnh Đại Lý Tự tra rõ, từ đây mở màn chỉnh đốn quân vụ địa phương.
Mà quan viên Tịnh Châu liên can đến Sư Tuân bị trảm, Đại Trụ quốc Sư Nhạc Chính chịu liên lụy bị cách chức điều tra, Sư phủ bị tịch thu tài sản. Đến đây, sáu Đại Trụ quốc chỉ còn bốn.