Chương : 132
Thiếu niên thấy y đi tới chỗ mình, tươi cười trên mặt càng tăng lên. Thần sắc cũng càng thêm thân mật với An Trường Khanh, vừa nhảy nhót đi phía trước, vừa chủ động giới thiệu nói: “Ta tên Dư Kiều, là cha để tiểu thúc thúc Hoài Miến đặt tên, ngươi thì sao?”
(Dư Kiều ‘余桥’ không phải Dư Kiều ‘余峤’)
“An Trường Khanh.”
Dư Kiều đi chậm lại, mở to hai mắt quan sát kỹ lưỡng An Trường Khanh, cười tủm tỉm nói: “Ngươi lớn lên cũng thật đẹp, nếu về thôn, những nam nhân đuổi theo muốn sinh oa oa cùng ta, nên vòng lại theo đuổi ngươi. Ta nghe cha nói, trước đây tiểu thúc thúc chính là người đẹp nhất trong thôn.”
An Trường Khanh nhàn nhạt cười: “Ta đã thành thân, còn sinh hai đứa nhỏ. Nam nhân mặc áo đen vừa rồi chính là bạn lữ của ta.”
Dư Kiều hết sức kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn: “Người ngoại tộc?”
“Ừ.” An Trường Khanh bước ngắn bước dài đi theo y xuyên qua rừng: “Phụ thân ta cũng là người ngoại tộc.”
Dư Kiều nghiêng đầu, bộ dáng vô cùng khó hiểu: “Phụ thân thường nói bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng ta thấy ngươi sống ở bên ngoài rất tốt. Ngươi có thể nói chuyện tiểu thúc thúc cùng chuyện bên ngoài cho ta nghe không?”
An Trường Khanh nhìn đôi mắt thanh triệt của y, suy nghĩ xong cuối cùng không gạt y, liền nói hết chuyện thánh sứ ở Vũ Trạch cho y.
Dư Kiều nghe xong, tự lẩm bẩm: “Vậy phụ thân cũng không gạt ta, người bên ngoài thật xấu xa, trong thôn chúng ta không ai dám làm loại chuyện này.”
An Trường Khanh liền cười: “Quả thật bên ngoài có rất nhiều người xấu, nhưng cũng không ít người tốt. Những đồng bạn của ta đều là người tốt.”
Có vẻ Dư Kiều không thể lý giải. Nhíu mày suy nghĩ nói: “Vậy phải phân biệt người xấu người tốt thế nào?”
An Trường Khanh nhất thời không biết nên trả lời y thế nào, do dự nói: “Nhân sinh mấy chục năm, đều sẽ gặp được người xấu người tốt, thấy được nhiều, có lẽ có thể phân biệt. Huống hồ đôi khi ranh giới giữa người tốt với người xấu cũng không rõ, có lẽ cùng một người, hắn thương tổn ngươi, với ngươi mà nói đó chính là người xấu. Nhưng hắn bảo vệ ta, với ta mà nói, chính là người tốt.”
“Vậy những bằng hữu của ngươi thì sao? Bọn họ với chúng ta mà nói, là người tốt hay người xấu?” Dư Kiều bỗng dừng lại, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng y.
Đôi mắt thiếu niên vẫn thanh triệt đơn thuần. Có người đơn thuần là ngu xuẩn, có người đơn thuần lại là thông thấu, nhưng hiển nhiên Dư Kiều là người sau.
“Bọn họ cũng không có ác ý, nhưng bọn họ đến từ Đại Nghiệp và Vũ Trạch, với các ngươi mà nói, có lẽ là đời sau của những người xấu.” An Trường Khanh cũng không vì y còn nhỏ mà xem thường y, trái lại thẳng thắn thành khẩn. Chuyến này y tới là vì cầu thuốc giải cho hai huynh đệ Hoài thị, cũng là vì giải trừ tai hoạ ngầm ở thân. Nếu có việc cầu người, luôn phải chân thành, dùng thành ý mới tốt.
Dư Kiều cười, lộ ra hai răng nanh đáng yêu nói: “Những lời ngươi nói tuy ta cái biết cái không, nhưng phụ thân từng nói với ta, nếu là người nói dối, tuyệt đối không thể đưa hắn vào thôn. Ngươi không gạt ta, liền có thể vào thôn.”
An Trường Khanh bị y cảm nhiễm mà tươi cười: “Ta thông qua khảo nghiệm của ngươi rồi?”
“Phải. Ta đưa ngươi về thôn.” Dư Kiều sung sướng mà cười, kéo cổ tay y chạy vội về phía trước. Hai người đi qua rừng sâu, bước qua từng mảnh cỏ, cuối cùng tới một cái sông lớn trước mặt.
Cuối sông chính là vách đá rộng mấy trượng, nước sông từ vách đá chảy xuống, biến thành thác nước treo ngược. Cảnh sắc bên bờ sông kia bị hơi nước che lấp, không thấy rõ ràng. Nhưng An Trường Khanh tính thời gian hai người đi, suy đoán vách đá này chính là rãnh trời mà đội tiên phong dò xét ra.
“Chúng ta phải qua đó thế nào?”
“Từ trong nước đi qua.” Dư Kiều nói: “Ngươi biết bơi không?”
An Trường Khanh khó xử nói: “Khi nhỏ ta từng bị đuối nước.”
Dư Kiều không thể tưởng tượng mà nhìn y, nhưng rất nhanh bình thường lại, đẩy y đến phía trước: “Không quan trọng, phụ thân nói tộc Giao Nhân không ai không biết bơi, đây là thiên tính của chúng ta. Khi ta ba tuổi ông ấy đã ném ta vào sông đấy, ngươi đi xuống liền biết.”
An Trường Khanh còn đang do dự, y đã nhanh chóng cởi y phục trên người, bọc quần áo vào một cái túi màu xám. Đưa một túi khác cho An Trường Khanh: “Ngươi mau cởi y phục, đặt trong túi sẽ không bị ướt.”
Túi xám trong tay mát lạnh mỏng nhẹ, nhìn cũng không phải vải thường. An Trường Khanh nhìn Dư Kiều đã nhảy vào giữa sông chờ đợi, cắn răng một cái cũng cởi áo ngoài, nhảy vào theo y. Từ lúc nhỏ, sau khi rơi xuống nước, y luôn cố ý rời xa nguồn nước, nhưng lúc này xuống nước, lại cảm thấy có loại cảm giác nói không nên lời. Tay chân không có cách thức mà huy động, cũng dần dần trôi nổi.
“Tư thế bơi lội của ngươi thật khó nhìn.” Dư Kiều ở trong nước chê cười y, tay chân huy động vài cái tuyệt đẹp liền tới trước mặt y, giữ chặt cổ tay của y nói: “Ngươi nín thở, ta đưa ngươi đi.”
An Trường Khanh gật đầu đồng ý, sau đó nín hơi, mặc y đưa mình chìm vào đáy sông. Con sông trên đảo trong có thể thấy đáy, lúc đầu An Trường Khanh có chút không thích ứng, đợi lúc quen rồi, mới tò mò. Mở to hai mắt quan sát khắp nơi. Đáy sông trừ bỏ rong, còn có các loại cá tôm, gặp người đến, liền kinh hoảng tứ tán chạy trốn. Dư Kiều rất quen thuộc cảnh này, y thong dong mà huy động tứ chi ở đáy nước, thậm chí còn thừa lực đi trêu đùa những cá tôm kinh hoảng chạy trốn.
An Trường Khanh cong khóe miệng, may mắn kịp thời nhớ tới đang ở trong nước, vội vàng nín thở.
Được Dư Kiều dẫn bơi trong đáy sông không biết bao lâu, An Trường Khanh trước sau không có cảm giác hít thở không thông mới cảm thấy kinh ngạc. Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, có lẽ hai người đã ở đáy sông trong thời gian một chén trà nhỏ, nhưng y vẫn nín thở không sao. Nước sông phía sau trong vắt, vẫn chưa thấy tung tích có người theo kịp, y suy đoán Tiêu Chỉ Qua không thể tới đây cùng.
Nghĩ như vậy, tộc Giao Nhân giấu thông đạo ở đáy sông, xác thật có thể phòng bị người ngoài hơn.
Y đang trầm tư. Liền cảm thấy Dư Kiều dùng sức lắc tay y, phục hồi tinh thần lại, thấy Dư Kiều chỉ vị trí đỉnh đầu, đọc khẩu hình, phun ra một chuỗi bọt khí, ý tứ là bọn họ tới rồi. An Trường Khanh liền học y, thử bơi lên trên.
Khi hai người từ đáy sông nổi lên, thấy một loạt hoa, cánh hoa màu đỏ nhạt dừng trên mặt sông, theo nước sông trôi xa. Xa xa thêm, đó là mặt cỏ xanh tươi cùng từng hàng phòng ốc tinh xảo. Trước phòng ốc có lão nhân tóc hoa râm phơi nắng, có người trung niên vác sọt cá xách cần câu hình như mới về nhà. Ánh mắt nhìn thấy Dư Kiều trên mặt sông, xua tay hô: “Kiều Kiều, con lại trộm ra ngoài chơi, cha con biết rồi, ta không thể giúp con.”
Nói xong lại nhìn thấy An Trường Khanh bên cạnh, tươi cười tức khắc thu liễm một ít, nói: “Đây là ai?”
Hai người lên bờ, nhanh chóng mặc y phục, Dư Kiều mới kéo An Trường Khanh qua nói: “Thất thúc, đây là An Trường Khanh. Là ngoại tôn của tiểu thúc thúc.”
Nam tử trung niên được gọi là Thất thúc nhìn An Trường Khanh, mang theo xem xét: “Ngươi là ngoại tôn của tiểu đệ? Tiểu đệ ở đâu? Ngươi tìm tới thế nào? Có cách chứng minh không?”
Hắn không giống Dư Kiều, cực kỳ cảnh giác với người bên ngoài. Giữa sắc mặt không thấy nhiều thân cận, trái lại có nhiều phòng bị.
An Trường Khanh để hắn xem hồng văn sau tai, lại lấy ngọc bội Song Ngư lấy từ chỗ Tiêu Chỉ Qua để ngừa vạn nhất: “Mẹ ta được người thu dưỡng, ngoại tổ phụ chỉ để lại khối ngọc bội này. Ta theo manh mối tìm kiếm, mới tìm được nơi này.”
Thất thúc thấy ngọc bội, ánh mắt liền run rẩy, nhận lấy rồi tỉ mỉ nhìn chốc lát, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là tiểu đệ.”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn An Trường Khanh, trầm giọng nói: “Ngươi đi với ta.”
An Trường Khanh do dự một chút liền đi theo, Dư Kiều cũng muốn theo, lại bị Thất thúc quát bảo ngưng lại: “Con đi tìm phụ thân cùng cha con về.”
Dư Kiều tâm không cam tình không nguyện mà “vâng” một tiếng, cuối cùng nhìn An Trường Khanh một cái mới rời đi.
Thất thúc đưa An Trường Khanh vào một gian nhà gỗ bên phải, hai người ngồi xuống, Thất thúc cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt băn khoăn dừng trên mặt y. An Trường Khanh cũng không hồi hộp, yên lặng nhìn thẳng hắn.
“Ngươi không giống đệ ấy lắm.”
An Trường Khanh rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn chưa gặp được ngoại tổ phụ.”
“Vậy ngươi tới làm gì?” Thất thúc nói: “Ngươi nói mẫu thân ngươi bị vứt bỏ, vậy tất nhiên tiểu đệ đã không còn. Mẹ con các ngươi chưa từng gặp đệ ấy, cũng sẽ không có tình cảm thâm sâu. Ngươi tìm đến, là bởi vì ngươi phát hiện thể chất bản thân đặc thù? Hay là người của Vương thất Vũ Trạch phái ngươi tới? Ngươi không hề tới một mình?”
Ánh mắt của hắn đột nhiên sắc bén, An Trường Khanh ngồi đối diện hắn, cửa trong phòng đóng chặt, làm y có loại cảm giác bị thẩm vấn. Trong lòng y yên lặng cảnh giác, nghĩ thầm tuy Giao Nhân Mộ ngăn cách với thế nhân, người bề trên lại không thuần phác giống Dư Kiều.
“Ta tới tìm thuốc giải.”
Nếu hắn đã đoán được hơn phân nửa, An Trường Khanh cũng tiết kiệm thời gian: “Năm đó ngoại tổ phụ và Vũ Trạch Vương yêu nhau, nửa đường xảy ra biến cố, sinh hạ mẫu thân để lại một khối ngọc bội sau đó không biết tung tích. Mẫu thân cũng không biết thân phận của mình, bà ấy lấy chồng sinh hạ ta. Ta phát hiện thể chất mình đặc thù, rõ ràng là nam tử mà có thể mang thai, vẫn luôn âm thầm điều tra. Tìm đến Vũ Trạch mới biết ta là con cháu của ngoại tổ phụ cùng tiên vương Vũ Trạch. Mà trong huyết mạch Vương thất Vũ Trạch có độc, ngoại tổ phụ chính là thánh sứ đưa thuốc giải. Sau khi ngài ấy mất tích, Vương thất Vũ Trạch không có thuốc giải, đời đời chết sớm. Vũ Trạch Vương đời này tra được thân phận của ta, chúng ta liền hợp tác tìm đến nơi này.”
“Ngươi rất thông minh, nếu đệ ấy có được nửa tâm nhãn của ngươi, có lẽ sẽ không bị người ta lừa.” Không biết Thất thúc đang khen hay châm biếm mà nói một câu rồi im lặng, chỉ rũ mắt đánh giá khối ngọc bội Song Ngư.
Hắn trầm mặc không nói, An Trường Khanh lại âm thầm quan sát hắn, trước đó y cảm thấy kỳ quái, lấy số tuổi mẫu thân của y ra tính, năm đó ngoại tổ phụ còn trẻ, nếu sống đến bây giờ cũng nên gần 60. Nhưng Dư Kiều gọi ngoại tổ phụ của y là “Tiểu thúc thúc”, Thất thúc cũng gọi ngoại tổ phụ là “Tiểu đệ”, hiển nhiên cũng xấp xỉ ngoại tổ phụ, thậm chí lớn hơn chút. Nhưng nam nhân trước mặt tướng mạo chỉ tới 40, dáng người cường tráng hữu lực, không có một tia già cả.
An Trường Khanh nghi hoặc, rốt cuộc là “Thất thúc” này bối phận cao, hay là tộc Giao Nhân thật sự có thể trường sinh bất lão giống trong truyền thuyết?
Không chờ y nghi hoặc bao lâu, cửa đóng chặt liền bị đẩy ra, hai nam tử trung niên tướng mạo xuất sắc tiến vào, người cao có tướng mạo vô cùng tương tự Dư Kiều, đôi mắt ưng đảo qua, ngừng trên mặt y, thanh âm mang theo uy nghiêm: “Ngươi chính là Trường Khanh? Ngoại tôn của tiểu đệ?”
Thất thúc xoay người, đưa khối ngọc bội Song Ngư trong tay cho bọn họ xem.
“Là tiểu đệ.” Nam nhân có tướng mạo thanh tuyển bên cạnh hắn cầm ngọc bội xem xét một phen, lại nhìn về phía An Trường Khanh, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ muốn xác nhận chút chuyện với ngươi.”
An Trường Khanh hơi gật đầu.
Nam tử thanh tuyển kia lại nói: “Nơi này quá nhỏ, không có tiện, đến chỗ ta đi.”
An Trường Khanh xoay người theo bọn họ ra ngoài, khi đi ra ngoài, phát hiện trừ hai người này, ở cửa còn ba người, hai nam một nữ, dung mạo đều vô cùng xuất sắc, phần lớn là bộ dáng trung niên, chỉ có một nữ nhân thoạt nhìn lớn nhất, tóc trắng một nửa, bộ dáng chừng hơn 50 tuổi. Y nghe thấy những người khác gọi bà là “Nhị tỷ”.
Nhị tỷ đứng đầu, thấy An Trường Khanh ra, liền tiến lên đánh giá y một phen, thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ tay y, chậm rãi nói với những người khác: “Đây là số mệnh của tộc Giao Nhân, Đại Tư Tế đã sớm có tiên đoán, các ngươi đừng trách đứa nhỏ này. Đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.”
An Trường Khanh nghe không hiểu gì, nhưng hiển nhiên những người khác đều hiểu ý bà, nam tử thanh tuyển gật đầu nói: “Chúng ta biết.”
Nhị tỷ hài lòng, lại nói với An Trường Khanh: “Ngoại tổ phụ của con là tiểu đệ đệ của ta, con cứ gọi ta một tiếng nhị cô lão lão đi.”
An Trường Khanh rất nghe lời gọi một tiếng, bà liền nở nụ cười, trên mặt chồng chất vết nhăn nhỏ, thoạt nhìn có tuổi hơn lúc không cười. Bà vỗ lưng An Trường Khanh, nói với y: “Mọi người đi nói chính sự trước, nói xong, tới chỗ ta ăn cơm.”
Những người khác đồng ý, liền dẫn An Trường Khanh đến nhà gỗ khác. Lớn hơn sáng sủa hơn căn trước, hiển nhiên là dụng tâm bố trí. Dư Kiều cũng ở đó, giống cái đuôi nhỏ lén lút theo sau, bị nam nhân mắt ưng nhàn nhạt liếc một cái, liền ngừng bước.
Mọi người đã có mặt, nam tử thanh tuyển mới giới thiệu cho y: “Ngoại tổ phụ của ngươi có tổng cộng tám huynh đệ tỷ muội, đệ ấy nhỏ nhất, vừa rồi chính là nhị cô lão lão, ta đứng thứ năm,” lại chỉ nam tử mắt ưng: “Huynh ấy thứ ba, ngươi đã gặp lão Thất ta không nói nữa. Hai người này lão Tứ cùng lão Lục. Ngươi cứ gọi lão gia (ông ngoại) là được.”
An Trường Khanh ngoan ngoãn gọi một vòng, ánh mắt của mấy người ở đây đều hòa hoãn không ít.
Dư Ngũ nói tiếp: “Ngươi nói cho bọn ta chuyện ngoại tổ phụ của ngươi ở bên ngoài trước.”
An Trường Khanh liền kể rõ ràng chuyện mình tra được cho bọn họ. Mấy người nghe xong, sắc mặt khác nhau. Tính tình Dư Thất tương đối nóng nảy, khẩu khí không tốt nói: “Ta đã nói không nên để Tiểu Bát ra biển, những người bên ngoài đó không một ai tốt. Mấy trăm năm trước như vậy, mấy trăm năm sau cũng như vậy! Tóm lại chúng ta không chết hết, bọn họ sẽ không dừng lại!”
“Lão Thất!” Dư Tam trầm giọng quát một tiếng, mắt ưng lẫm liệt uy nghiêm: “Đây là số mệnh mà khi chúng ta sinh ra phải mang, đừng oán trời trách đất. Có được tất có mất.”
“Ta nguyện làm một người thường.” Đáy mắt Dư Thất chứa cảm xúc quay cuồng nói.
“Được rồi.” Dư Ngũ thở dài một hơi, cắt đứt tranh luận của bọn họ: “Nói chính sự trước.”
Hiển nhiên Dư Thất nghe lời y nhất, tức giận bất bình mà ngồi xuống, nhưng trong mắt vẫn quay cuồng không cam lòng cùng phẫn uất.
Dư Ngũ chuyển ánh mắt về phía An Trường Khanh, hỏi: “Ngươi tới tìm thuốc giải phải không?”
“Đúng vậy.”
Dư Ngũ ôn hòa nhìn y, biểu tình có chút áy náy: “Thuốc giải ở trong đáy vực Thiên Cung, lúc đầu chúng ta có thể dễ dàng ra vào Thiên Cung, nhưng khi Tiểu Bát một đi không trở lại, đáy vực Thiên Cung khởi động cơ quan, đại môn đóng chặt, chúng ta cũng không vào được. Cho dù Tiểu Bát không xảy ra chuyện, chờ đến mười năm tiếp theo, chúng ta cũng không lấy được thuốc giải.”
An Trường Khanh không ngờ tới kết quả này, ngẩn người, lại do dự hỏi: “Có thể nói cho con, Thiên Cung có cái gì không?”
“Thiên Cung……” Dư Ngũ như lâm vào hồi ức: “Dựa theo ghi chép nhiều thế hệ trong tộc truyền xuống, Thiên Cung có vô số vàng bạc châu báu cùng giao tiêu, cũng có vô số cơ quan, nơi trung tâm…… Là nơi Đại Tư Tế an giấc ngàn thu.”
“Đại Tư Tế…… Là Dư Kiều sao?” An Trường Khanh lại hỏi: “Ngài ấy đã chết?”
Dư Ngũ nhìn y một cái, lắc đầu: “Lúc ấy tạo mộ không mà thôi, chúng ta chưa bao giờ đi xem.”
An Trường Khanh còn muốn hỏi cái gì, Dư Ngũ cản y, chỉ sắc trời bên ngoài nói: “Thời điểm không còn sớm, đi ăn cơm trước đi. Ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, chờ cơm nước xong, ta lại nói cho ngươi nghe.”
Y lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Rất nhiều chuyện đều là miệng truyền miệng, ta lớn rồi, cũng không nhớ rõ nhiều, để cẩn thận ngẫm lại.”
An Trường Khanh nhìn y chỉ chừng 40, nói: “Người thoạt nhìn không già.”
Dư Ngũ liền cười, bảo những người khác đi ăn cơm trước: “Nhìn người, không thể chỉ nhìn tướng mạo……giống như ác nhân thường mang gương mặt Bồ Tát. Mà có người già rồi, trên mặt cũng không thể nhìn ra.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Đã nói đi theo ta, người đâu?
Túng:……
(Dư Kiều ‘余桥’ không phải Dư Kiều ‘余峤’)
“An Trường Khanh.”
Dư Kiều đi chậm lại, mở to hai mắt quan sát kỹ lưỡng An Trường Khanh, cười tủm tỉm nói: “Ngươi lớn lên cũng thật đẹp, nếu về thôn, những nam nhân đuổi theo muốn sinh oa oa cùng ta, nên vòng lại theo đuổi ngươi. Ta nghe cha nói, trước đây tiểu thúc thúc chính là người đẹp nhất trong thôn.”
An Trường Khanh nhàn nhạt cười: “Ta đã thành thân, còn sinh hai đứa nhỏ. Nam nhân mặc áo đen vừa rồi chính là bạn lữ của ta.”
Dư Kiều hết sức kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn: “Người ngoại tộc?”
“Ừ.” An Trường Khanh bước ngắn bước dài đi theo y xuyên qua rừng: “Phụ thân ta cũng là người ngoại tộc.”
Dư Kiều nghiêng đầu, bộ dáng vô cùng khó hiểu: “Phụ thân thường nói bên ngoài rất nguy hiểm, nhưng ta thấy ngươi sống ở bên ngoài rất tốt. Ngươi có thể nói chuyện tiểu thúc thúc cùng chuyện bên ngoài cho ta nghe không?”
An Trường Khanh nhìn đôi mắt thanh triệt của y, suy nghĩ xong cuối cùng không gạt y, liền nói hết chuyện thánh sứ ở Vũ Trạch cho y.
Dư Kiều nghe xong, tự lẩm bẩm: “Vậy phụ thân cũng không gạt ta, người bên ngoài thật xấu xa, trong thôn chúng ta không ai dám làm loại chuyện này.”
An Trường Khanh liền cười: “Quả thật bên ngoài có rất nhiều người xấu, nhưng cũng không ít người tốt. Những đồng bạn của ta đều là người tốt.”
Có vẻ Dư Kiều không thể lý giải. Nhíu mày suy nghĩ nói: “Vậy phải phân biệt người xấu người tốt thế nào?”
An Trường Khanh nhất thời không biết nên trả lời y thế nào, do dự nói: “Nhân sinh mấy chục năm, đều sẽ gặp được người xấu người tốt, thấy được nhiều, có lẽ có thể phân biệt. Huống hồ đôi khi ranh giới giữa người tốt với người xấu cũng không rõ, có lẽ cùng một người, hắn thương tổn ngươi, với ngươi mà nói đó chính là người xấu. Nhưng hắn bảo vệ ta, với ta mà nói, chính là người tốt.”
“Vậy những bằng hữu của ngươi thì sao? Bọn họ với chúng ta mà nói, là người tốt hay người xấu?” Dư Kiều bỗng dừng lại, ánh mắt không né tránh mà nhìn thẳng y.
Đôi mắt thiếu niên vẫn thanh triệt đơn thuần. Có người đơn thuần là ngu xuẩn, có người đơn thuần lại là thông thấu, nhưng hiển nhiên Dư Kiều là người sau.
“Bọn họ cũng không có ác ý, nhưng bọn họ đến từ Đại Nghiệp và Vũ Trạch, với các ngươi mà nói, có lẽ là đời sau của những người xấu.” An Trường Khanh cũng không vì y còn nhỏ mà xem thường y, trái lại thẳng thắn thành khẩn. Chuyến này y tới là vì cầu thuốc giải cho hai huynh đệ Hoài thị, cũng là vì giải trừ tai hoạ ngầm ở thân. Nếu có việc cầu người, luôn phải chân thành, dùng thành ý mới tốt.
Dư Kiều cười, lộ ra hai răng nanh đáng yêu nói: “Những lời ngươi nói tuy ta cái biết cái không, nhưng phụ thân từng nói với ta, nếu là người nói dối, tuyệt đối không thể đưa hắn vào thôn. Ngươi không gạt ta, liền có thể vào thôn.”
An Trường Khanh bị y cảm nhiễm mà tươi cười: “Ta thông qua khảo nghiệm của ngươi rồi?”
“Phải. Ta đưa ngươi về thôn.” Dư Kiều sung sướng mà cười, kéo cổ tay y chạy vội về phía trước. Hai người đi qua rừng sâu, bước qua từng mảnh cỏ, cuối cùng tới một cái sông lớn trước mặt.
Cuối sông chính là vách đá rộng mấy trượng, nước sông từ vách đá chảy xuống, biến thành thác nước treo ngược. Cảnh sắc bên bờ sông kia bị hơi nước che lấp, không thấy rõ ràng. Nhưng An Trường Khanh tính thời gian hai người đi, suy đoán vách đá này chính là rãnh trời mà đội tiên phong dò xét ra.
“Chúng ta phải qua đó thế nào?”
“Từ trong nước đi qua.” Dư Kiều nói: “Ngươi biết bơi không?”
An Trường Khanh khó xử nói: “Khi nhỏ ta từng bị đuối nước.”
Dư Kiều không thể tưởng tượng mà nhìn y, nhưng rất nhanh bình thường lại, đẩy y đến phía trước: “Không quan trọng, phụ thân nói tộc Giao Nhân không ai không biết bơi, đây là thiên tính của chúng ta. Khi ta ba tuổi ông ấy đã ném ta vào sông đấy, ngươi đi xuống liền biết.”
An Trường Khanh còn đang do dự, y đã nhanh chóng cởi y phục trên người, bọc quần áo vào một cái túi màu xám. Đưa một túi khác cho An Trường Khanh: “Ngươi mau cởi y phục, đặt trong túi sẽ không bị ướt.”
Túi xám trong tay mát lạnh mỏng nhẹ, nhìn cũng không phải vải thường. An Trường Khanh nhìn Dư Kiều đã nhảy vào giữa sông chờ đợi, cắn răng một cái cũng cởi áo ngoài, nhảy vào theo y. Từ lúc nhỏ, sau khi rơi xuống nước, y luôn cố ý rời xa nguồn nước, nhưng lúc này xuống nước, lại cảm thấy có loại cảm giác nói không nên lời. Tay chân không có cách thức mà huy động, cũng dần dần trôi nổi.
“Tư thế bơi lội của ngươi thật khó nhìn.” Dư Kiều ở trong nước chê cười y, tay chân huy động vài cái tuyệt đẹp liền tới trước mặt y, giữ chặt cổ tay của y nói: “Ngươi nín thở, ta đưa ngươi đi.”
An Trường Khanh gật đầu đồng ý, sau đó nín hơi, mặc y đưa mình chìm vào đáy sông. Con sông trên đảo trong có thể thấy đáy, lúc đầu An Trường Khanh có chút không thích ứng, đợi lúc quen rồi, mới tò mò. Mở to hai mắt quan sát khắp nơi. Đáy sông trừ bỏ rong, còn có các loại cá tôm, gặp người đến, liền kinh hoảng tứ tán chạy trốn. Dư Kiều rất quen thuộc cảnh này, y thong dong mà huy động tứ chi ở đáy nước, thậm chí còn thừa lực đi trêu đùa những cá tôm kinh hoảng chạy trốn.
An Trường Khanh cong khóe miệng, may mắn kịp thời nhớ tới đang ở trong nước, vội vàng nín thở.
Được Dư Kiều dẫn bơi trong đáy sông không biết bao lâu, An Trường Khanh trước sau không có cảm giác hít thở không thông mới cảm thấy kinh ngạc. Y quay đầu lại nhìn thoáng qua, có lẽ hai người đã ở đáy sông trong thời gian một chén trà nhỏ, nhưng y vẫn nín thở không sao. Nước sông phía sau trong vắt, vẫn chưa thấy tung tích có người theo kịp, y suy đoán Tiêu Chỉ Qua không thể tới đây cùng.
Nghĩ như vậy, tộc Giao Nhân giấu thông đạo ở đáy sông, xác thật có thể phòng bị người ngoài hơn.
Y đang trầm tư. Liền cảm thấy Dư Kiều dùng sức lắc tay y, phục hồi tinh thần lại, thấy Dư Kiều chỉ vị trí đỉnh đầu, đọc khẩu hình, phun ra một chuỗi bọt khí, ý tứ là bọn họ tới rồi. An Trường Khanh liền học y, thử bơi lên trên.
Khi hai người từ đáy sông nổi lên, thấy một loạt hoa, cánh hoa màu đỏ nhạt dừng trên mặt sông, theo nước sông trôi xa. Xa xa thêm, đó là mặt cỏ xanh tươi cùng từng hàng phòng ốc tinh xảo. Trước phòng ốc có lão nhân tóc hoa râm phơi nắng, có người trung niên vác sọt cá xách cần câu hình như mới về nhà. Ánh mắt nhìn thấy Dư Kiều trên mặt sông, xua tay hô: “Kiều Kiều, con lại trộm ra ngoài chơi, cha con biết rồi, ta không thể giúp con.”
Nói xong lại nhìn thấy An Trường Khanh bên cạnh, tươi cười tức khắc thu liễm một ít, nói: “Đây là ai?”
Hai người lên bờ, nhanh chóng mặc y phục, Dư Kiều mới kéo An Trường Khanh qua nói: “Thất thúc, đây là An Trường Khanh. Là ngoại tôn của tiểu thúc thúc.”
Nam tử trung niên được gọi là Thất thúc nhìn An Trường Khanh, mang theo xem xét: “Ngươi là ngoại tôn của tiểu đệ? Tiểu đệ ở đâu? Ngươi tìm tới thế nào? Có cách chứng minh không?”
Hắn không giống Dư Kiều, cực kỳ cảnh giác với người bên ngoài. Giữa sắc mặt không thấy nhiều thân cận, trái lại có nhiều phòng bị.
An Trường Khanh để hắn xem hồng văn sau tai, lại lấy ngọc bội Song Ngư lấy từ chỗ Tiêu Chỉ Qua để ngừa vạn nhất: “Mẹ ta được người thu dưỡng, ngoại tổ phụ chỉ để lại khối ngọc bội này. Ta theo manh mối tìm kiếm, mới tìm được nơi này.”
Thất thúc thấy ngọc bội, ánh mắt liền run rẩy, nhận lấy rồi tỉ mỉ nhìn chốc lát, lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là tiểu đệ.”
Nói xong hắn ngẩng đầu nhìn An Trường Khanh, trầm giọng nói: “Ngươi đi với ta.”
An Trường Khanh do dự một chút liền đi theo, Dư Kiều cũng muốn theo, lại bị Thất thúc quát bảo ngưng lại: “Con đi tìm phụ thân cùng cha con về.”
Dư Kiều tâm không cam tình không nguyện mà “vâng” một tiếng, cuối cùng nhìn An Trường Khanh một cái mới rời đi.
Thất thúc đưa An Trường Khanh vào một gian nhà gỗ bên phải, hai người ngồi xuống, Thất thúc cũng không mở miệng nói chuyện, ánh mắt băn khoăn dừng trên mặt y. An Trường Khanh cũng không hồi hộp, yên lặng nhìn thẳng hắn.
“Ngươi không giống đệ ấy lắm.”
An Trường Khanh rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Ta vẫn chưa gặp được ngoại tổ phụ.”
“Vậy ngươi tới làm gì?” Thất thúc nói: “Ngươi nói mẫu thân ngươi bị vứt bỏ, vậy tất nhiên tiểu đệ đã không còn. Mẹ con các ngươi chưa từng gặp đệ ấy, cũng sẽ không có tình cảm thâm sâu. Ngươi tìm đến, là bởi vì ngươi phát hiện thể chất bản thân đặc thù? Hay là người của Vương thất Vũ Trạch phái ngươi tới? Ngươi không hề tới một mình?”
Ánh mắt của hắn đột nhiên sắc bén, An Trường Khanh ngồi đối diện hắn, cửa trong phòng đóng chặt, làm y có loại cảm giác bị thẩm vấn. Trong lòng y yên lặng cảnh giác, nghĩ thầm tuy Giao Nhân Mộ ngăn cách với thế nhân, người bề trên lại không thuần phác giống Dư Kiều.
“Ta tới tìm thuốc giải.”
Nếu hắn đã đoán được hơn phân nửa, An Trường Khanh cũng tiết kiệm thời gian: “Năm đó ngoại tổ phụ và Vũ Trạch Vương yêu nhau, nửa đường xảy ra biến cố, sinh hạ mẫu thân để lại một khối ngọc bội sau đó không biết tung tích. Mẫu thân cũng không biết thân phận của mình, bà ấy lấy chồng sinh hạ ta. Ta phát hiện thể chất mình đặc thù, rõ ràng là nam tử mà có thể mang thai, vẫn luôn âm thầm điều tra. Tìm đến Vũ Trạch mới biết ta là con cháu của ngoại tổ phụ cùng tiên vương Vũ Trạch. Mà trong huyết mạch Vương thất Vũ Trạch có độc, ngoại tổ phụ chính là thánh sứ đưa thuốc giải. Sau khi ngài ấy mất tích, Vương thất Vũ Trạch không có thuốc giải, đời đời chết sớm. Vũ Trạch Vương đời này tra được thân phận của ta, chúng ta liền hợp tác tìm đến nơi này.”
“Ngươi rất thông minh, nếu đệ ấy có được nửa tâm nhãn của ngươi, có lẽ sẽ không bị người ta lừa.” Không biết Thất thúc đang khen hay châm biếm mà nói một câu rồi im lặng, chỉ rũ mắt đánh giá khối ngọc bội Song Ngư.
Hắn trầm mặc không nói, An Trường Khanh lại âm thầm quan sát hắn, trước đó y cảm thấy kỳ quái, lấy số tuổi mẫu thân của y ra tính, năm đó ngoại tổ phụ còn trẻ, nếu sống đến bây giờ cũng nên gần 60. Nhưng Dư Kiều gọi ngoại tổ phụ của y là “Tiểu thúc thúc”, Thất thúc cũng gọi ngoại tổ phụ là “Tiểu đệ”, hiển nhiên cũng xấp xỉ ngoại tổ phụ, thậm chí lớn hơn chút. Nhưng nam nhân trước mặt tướng mạo chỉ tới 40, dáng người cường tráng hữu lực, không có một tia già cả.
An Trường Khanh nghi hoặc, rốt cuộc là “Thất thúc” này bối phận cao, hay là tộc Giao Nhân thật sự có thể trường sinh bất lão giống trong truyền thuyết?
Không chờ y nghi hoặc bao lâu, cửa đóng chặt liền bị đẩy ra, hai nam tử trung niên tướng mạo xuất sắc tiến vào, người cao có tướng mạo vô cùng tương tự Dư Kiều, đôi mắt ưng đảo qua, ngừng trên mặt y, thanh âm mang theo uy nghiêm: “Ngươi chính là Trường Khanh? Ngoại tôn của tiểu đệ?”
Thất thúc xoay người, đưa khối ngọc bội Song Ngư trong tay cho bọn họ xem.
“Là tiểu đệ.” Nam nhân có tướng mạo thanh tuyển bên cạnh hắn cầm ngọc bội xem xét một phen, lại nhìn về phía An Trường Khanh, sau một lúc lâu mới nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ muốn xác nhận chút chuyện với ngươi.”
An Trường Khanh hơi gật đầu.
Nam tử thanh tuyển kia lại nói: “Nơi này quá nhỏ, không có tiện, đến chỗ ta đi.”
An Trường Khanh xoay người theo bọn họ ra ngoài, khi đi ra ngoài, phát hiện trừ hai người này, ở cửa còn ba người, hai nam một nữ, dung mạo đều vô cùng xuất sắc, phần lớn là bộ dáng trung niên, chỉ có một nữ nhân thoạt nhìn lớn nhất, tóc trắng một nửa, bộ dáng chừng hơn 50 tuổi. Y nghe thấy những người khác gọi bà là “Nhị tỷ”.
Nhị tỷ đứng đầu, thấy An Trường Khanh ra, liền tiến lên đánh giá y một phen, thở dài một hơi, dùng sức vỗ vỗ tay y, chậm rãi nói với những người khác: “Đây là số mệnh của tộc Giao Nhân, Đại Tư Tế đã sớm có tiên đoán, các ngươi đừng trách đứa nhỏ này. Đây cũng chưa chắc là chuyện xấu.”
An Trường Khanh nghe không hiểu gì, nhưng hiển nhiên những người khác đều hiểu ý bà, nam tử thanh tuyển gật đầu nói: “Chúng ta biết.”
Nhị tỷ hài lòng, lại nói với An Trường Khanh: “Ngoại tổ phụ của con là tiểu đệ đệ của ta, con cứ gọi ta một tiếng nhị cô lão lão đi.”
An Trường Khanh rất nghe lời gọi một tiếng, bà liền nở nụ cười, trên mặt chồng chất vết nhăn nhỏ, thoạt nhìn có tuổi hơn lúc không cười. Bà vỗ lưng An Trường Khanh, nói với y: “Mọi người đi nói chính sự trước, nói xong, tới chỗ ta ăn cơm.”
Những người khác đồng ý, liền dẫn An Trường Khanh đến nhà gỗ khác. Lớn hơn sáng sủa hơn căn trước, hiển nhiên là dụng tâm bố trí. Dư Kiều cũng ở đó, giống cái đuôi nhỏ lén lút theo sau, bị nam nhân mắt ưng nhàn nhạt liếc một cái, liền ngừng bước.
Mọi người đã có mặt, nam tử thanh tuyển mới giới thiệu cho y: “Ngoại tổ phụ của ngươi có tổng cộng tám huynh đệ tỷ muội, đệ ấy nhỏ nhất, vừa rồi chính là nhị cô lão lão, ta đứng thứ năm,” lại chỉ nam tử mắt ưng: “Huynh ấy thứ ba, ngươi đã gặp lão Thất ta không nói nữa. Hai người này lão Tứ cùng lão Lục. Ngươi cứ gọi lão gia (ông ngoại) là được.”
An Trường Khanh ngoan ngoãn gọi một vòng, ánh mắt của mấy người ở đây đều hòa hoãn không ít.
Dư Ngũ nói tiếp: “Ngươi nói cho bọn ta chuyện ngoại tổ phụ của ngươi ở bên ngoài trước.”
An Trường Khanh liền kể rõ ràng chuyện mình tra được cho bọn họ. Mấy người nghe xong, sắc mặt khác nhau. Tính tình Dư Thất tương đối nóng nảy, khẩu khí không tốt nói: “Ta đã nói không nên để Tiểu Bát ra biển, những người bên ngoài đó không một ai tốt. Mấy trăm năm trước như vậy, mấy trăm năm sau cũng như vậy! Tóm lại chúng ta không chết hết, bọn họ sẽ không dừng lại!”
“Lão Thất!” Dư Tam trầm giọng quát một tiếng, mắt ưng lẫm liệt uy nghiêm: “Đây là số mệnh mà khi chúng ta sinh ra phải mang, đừng oán trời trách đất. Có được tất có mất.”
“Ta nguyện làm một người thường.” Đáy mắt Dư Thất chứa cảm xúc quay cuồng nói.
“Được rồi.” Dư Ngũ thở dài một hơi, cắt đứt tranh luận của bọn họ: “Nói chính sự trước.”
Hiển nhiên Dư Thất nghe lời y nhất, tức giận bất bình mà ngồi xuống, nhưng trong mắt vẫn quay cuồng không cam lòng cùng phẫn uất.
Dư Ngũ chuyển ánh mắt về phía An Trường Khanh, hỏi: “Ngươi tới tìm thuốc giải phải không?”
“Đúng vậy.”
Dư Ngũ ôn hòa nhìn y, biểu tình có chút áy náy: “Thuốc giải ở trong đáy vực Thiên Cung, lúc đầu chúng ta có thể dễ dàng ra vào Thiên Cung, nhưng khi Tiểu Bát một đi không trở lại, đáy vực Thiên Cung khởi động cơ quan, đại môn đóng chặt, chúng ta cũng không vào được. Cho dù Tiểu Bát không xảy ra chuyện, chờ đến mười năm tiếp theo, chúng ta cũng không lấy được thuốc giải.”
An Trường Khanh không ngờ tới kết quả này, ngẩn người, lại do dự hỏi: “Có thể nói cho con, Thiên Cung có cái gì không?”
“Thiên Cung……” Dư Ngũ như lâm vào hồi ức: “Dựa theo ghi chép nhiều thế hệ trong tộc truyền xuống, Thiên Cung có vô số vàng bạc châu báu cùng giao tiêu, cũng có vô số cơ quan, nơi trung tâm…… Là nơi Đại Tư Tế an giấc ngàn thu.”
“Đại Tư Tế…… Là Dư Kiều sao?” An Trường Khanh lại hỏi: “Ngài ấy đã chết?”
Dư Ngũ nhìn y một cái, lắc đầu: “Lúc ấy tạo mộ không mà thôi, chúng ta chưa bao giờ đi xem.”
An Trường Khanh còn muốn hỏi cái gì, Dư Ngũ cản y, chỉ sắc trời bên ngoài nói: “Thời điểm không còn sớm, đi ăn cơm trước đi. Ta biết ngươi có rất nhiều chuyện muốn hỏi, chờ cơm nước xong, ta lại nói cho ngươi nghe.”
Y lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Rất nhiều chuyện đều là miệng truyền miệng, ta lớn rồi, cũng không nhớ rõ nhiều, để cẩn thận ngẫm lại.”
An Trường Khanh nhìn y chỉ chừng 40, nói: “Người thoạt nhìn không già.”
Dư Ngũ liền cười, bảo những người khác đi ăn cơm trước: “Nhìn người, không thể chỉ nhìn tướng mạo……giống như ác nhân thường mang gương mặt Bồ Tát. Mà có người già rồi, trên mặt cũng không thể nhìn ra.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Đã nói đi theo ta, người đâu?
Túng:……