Chương : 139
Đại tướng quân Hoắc Chinh chiến bại, Tây Khương Vương Tiết Trĩ chết trong hỗn chiến, Vương thất Tây Khương may mắn sống sót năm bè bảy mảng, sợ hãi bất an chờ đợi kết cục của mình.
Mà Thương Khuyết đã từng là thống lĩnh Bắc Hộ quân, dưới sự ủng hộ của mọi người, người mặc vương bào, đầu đội vương miện, từng bước một đi về phía đỉnh quyền lợi của Tây Khương.
Trong triều đình, từng khuôn mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, duy chỉ có vị trí trước chúng thần, vốn nên thuộc về Thừa tướng thì trống không. Thương Khuyết ngồi trên ngai vàng, mắt lạnh nhìn xuống, trong lòng mờ mịt.
Hắn đã đạt được mục đích, bộ tộc Tây Khương lấy được tự do, không bị chà đạp nữa. Nhưng đây cũng không phải kết quả hắn mong muốn.
Ngọc châu trước vương miện đung đưa, hắn chợt nhớ tới Tiết Vô Y đã từng nói với hắn ——
Y nói: "Tây Khương quá nhiều tệ hại, nếu muốn phá phải kiên quyết tàn nhẫn. Ngươi nói ta không chừa thủ đoạn tâm tư tàn nhẫn, nhưng ngươi có biện pháp tốt hơn kết thúc cục diện này sao?"
Lúc ấy Thương Khuyết không lời chống đỡ.
Kết cục của đối thoại này, là Tiết Vô Y tự mình hạ lệnh, sai người ám sát lão thần đắc lực của vương triều Tây Khương. Tiết Vô Y và đối phương là đồng liêu mười năm, từng đồng tâm hiệp lực phụ tá ấu chủ, chống đỡ giang sơn Tây Khương, hai người đều là trụ cột của Tây Khương Vương trong triều. Nhưng khi y lựa chọn con đường khác, y lại không chút do dự sai người ám sát đối phương —— chỉ vì để vương triều Tây Khương nhanh chóng suy bại.
Thương Khuyết cảm thấy tâm tư của y quá sâu, quá không chừa thủ đoạn, có lẽ ngay cả máu cũng lạnh.
Hắn đã từng coi thường thủ đoạn của Tiết Vô Y, nhưng hôm nay hắn ngồi trên ngai vàng, đối mặt cục diện giống y.
—— bộ tộc Tây Khương không hòa thuận với cựu thần tiền triều. Còn có ba lão thần trung thành với tiền triều có chết cũng không chịu cống hiến vì tân vương. Vì cảnh cáo, thúc phụ của hắn, tân nhậm Đại tướng quan dâng tấu, đề nghị bắt ba lão thần cùng gia quyến, trảm lập quyết.
Các lão thần không sợ chết, mắng hắn là loạn thần tặc tử mưu triều soán vị. Thương Khuyết cũng không cảm thấy tức giận, cũng không cảm thấy bọn họ sai, ai đều vì chủ nấy. Với hắn mà nói, những lão thần này là nghịch thần; nhưng với tiền triều, lại là thần tử trung thành.
Thương Khuyết cũng không muốn giết họ. Không chịu ra sức vì hắn, cách chức quan đày đi xa là được.
Nhưng những triều thần khác liên tiếp dâng tấu, Đại tướng quân lại thẳng thắn khuyên can: "Nếu không giết mấy người này, chẳng phải chúng ta thật sự thành loạn thần tặc tử?! Danh bất chính ngôn bất thuận, tất sinh hậu loạn! Vương thượng chớ lòng dạ phụ nhân!"
Văn võ cả triều quỳ xuống khẩn cầu, Thương Khuyết giằng co hai ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ba lão thần bị chém đầu răn chúng, nam nhân trong phủ cũng không may mắn tránh được, chỉ có nữ quyến trẻ con được cho con đường sống, bị đày đến nơi xa xôi.
Ngày hành hình, Thương Khuyết không đi nhìn, mà đến phủ Thừa tướng.
Phủ Thừa tướng vẫn an tĩnh như thường, hỗn chiến trong thành mấy ngày trước cũng không ảnh hưởng đến tướng phủ đã sớm lạnh tanh. Chẳng qua nô bộc đều đã chạy trốn, trong phủ ít nhiều có chút mùi vị vắng lặng thê lương.
Thương Khuyết quen cửa quen nẻo đến phòng trà.
Trong phòng trà vẫn còn trà cụ, Thương Khuyết trầm mặc ngồi xuống, nhớ lại bộ dáng Tiết Vô Y nấu trà ngày xưa, nấu cho mình một bình trà.
Nước trà vào miệng, vô cùng chát, sau lại thành đắng. Giống tâm tình của hắn lúc này.
Đây không phải lần đầu tiên hắn giết người, trên tay thống lĩnh Bắc Hộ quân vô số máu tươi, nhưng đó đều là người đáng chết. Ba lão thần tiền triều bị hành hình hôm nay, không tính là người đáng chết.
Thương Khuyết yên lặng uống hai cốc trà đắng, vị đắng quanh quẩn đầu lưỡi, bỗng nhiên hiểu nguyên do Tiết Vô Y cứ ngồi một mình thưởng thức trà.
Thừa tướng của Tây Khương, mười tuổi khẩu chiến quần thần, mười sáu tuổi làm Thừa tướng, cùng năm, tiên vương băng hà, ủy thác phụ chính. Trong mười năm, Tiết Vô Y ác độc quỷ kế đa đoan cả triều đình không ai không biết. Nhưng người ngoài biết rất ít, mỗi lần y hạ lệnh giết người không đáng chết nhưng phải giết, rất thích ở phòng trà nấu trà.
Thương Khuyết đã từng giễu cợt y dối trá, nếu giết người, cần gì phải cố ra vẻ.
Tính khí Tiết Vô Y tốt mà châm trà cho hắn, khóe miệng quen thói cong lên, đáy mắt tựa như phủ băng tuyết, nói: "Dù sao những chuyện này phải có người làm, ngươi còn không hiểu."
Khi đó quả thật Thương Khuyết không hiểu, nhưng có lẽ bây giờ đã hiểu được tâm tình của y.
Uống trà xong, hắn lại đến thư phòng, thư phòng Tiết Vô Y giống con người y vậy, sạch sẽ, lạnh tanh, mơ hồ hiện lên hương trà đắng. Hắn nhìn từng nơi, nhìn thấy một quạt xếp trên bàn dài. Màu xanh trúc, chậm rãi mở ra, là chiếc quạt quen thuộc, chỉ khác trong trí nhớ, trên mặt quạt trống không được người thêm bốn chữ " Tự tại nhàn nhân".
Đây rõ ràng là quà sinh thần khi hắn vào tướng phủ ba năm tặng cho Tiết Vô Y. Khi đó hắn và Tiết Vô Y còn chưa xa cách, lại đúng sinh thần của Tiết Vô Y, liền tự tay làm quạt xếp này. Chẳng qua là hắn thiện múa đao cầm thương, không thiện bút mực đan thanh. Hắn không dám tự đề chữ vẽ tranh, cứ ngốc nghếch tặng một chiếc quạt xếp trống không.
Lúc ấy Tiết Vô Y nhận, nhìn hết sức vui mừng, nhưng sau đó lại không thấy y mang theo quạt xếp. Sau này Thương Khuyết đi theo y nhìn nhiều đối nhân xử thế ngươi lừa ta gạt, dần dần cũng biết quà của mình không đáng gì, nghĩ y cũng không thích. Sau này cũng không tự tay làm gì khác, đến sinh thần y, đều lục lọi tặng vật quý giá khắp nơi.
Hắn không ngờ vào lúc này lại nhìn thấy quạt xếp, càng không ngờ Tiết Vô Y coi trọng mà đề chữ lên quạt.
Phiến trúc trơn nhẵn mượt mà, mặt quạt đã hơi cũ, rõ ràng thường xuyên được người lấy ra.
Thương Khuyết gập quạt lại, bốn chữ "Tự tại nhàn nhân" trên mặt quạt tựa như đâm vào lòng hắn.
Hắn đột nhiên cảm giác được, hắn và Tiết Vô Y làm bạn gần mười năm, nhưng không biết gì về y cả.
Khó trách Tiết Vô Y luôn dùng ánh mắt xa xôi nhìn hắn, cười nói "Ngươi không hiểu".
Quả thật hắn không hiểu.
*
Đầu tháng 7, sứ đoàn được triệu về rốt cuộc cũng đến Tái Quắc. Thương Khuyết sớm nhận được tin tức, sáng sớm liền ra đón. Sau đó sứ đoàn đến, nhưng trong đội ngũ không có người hắn mong nhớ.
—— Tiết Vô Y không về.
Thấy hắn tự mình tới đón, sứ thần vốn hơi thụ sủng nhược kinh. Lại thấy mặt hắn bỗng âm trầm, lo lắng bất an. Đang lúc sợ hãi nên làm thế nào, liền nghe Thương Khuyết hỏi: "Vì sao Thừa tướng không về?"
Sứ thần lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, trong lòng run lên hai trận mới tìm được thanh âm, cúi đầu trả lời: "Bẩm vương thượng, Tiết Thừa tướng nói những năm này bận bịu với công việc triều đình, thân thể đã không còn khỏe mạnh, vì vậy không muốn bị vây khốn trong chính sự triều đình nữa, chỉ muốn gửi tình sơn thủy, du lãm cảnh đẹp thiên hạ. Chỉ bảo thần mang về một phong thư."
Thương Khuyết nghe được một câu "Thân thể đã không còn khỏe mạnh", tay liền nắm thành quyền. Tiết Vô Y gây thù rất nhiều, những năm này bị ám sát ngoài sáng trong tối không ít, cũng mấy lần bị thương. Nhưng bất kể thế nào, y chưa bao giờ lộ vẻ bệnh tật. Nhưng sau khi hắn xưng vương mới biết, trong vương thất đã sớm truyền Tiết Vô Y không còn sống bao lâu.
Nghe nói trước khi tiên vương lâm chung lệnh tâm phúc hạ độc, người trúng độc, nhiều lắm sống đến 35 tuổi. Trong lúc đó, thân thể người trúng độc chỉ ngày càng suy yếu, không tra ra một tia khác thường, đợi đến lúc chết, cũng chỉ cho là hao hết tâm lực mà chết.
Lời đồn đãi thật hay giả đã không thể kiểm chứng, nhưng Thương Khuyết biết được tin này liền gấp gáp. Trong những năm này, Tiết Vô Y chưa bao giờ nói mình trúng độc, trước mặt người khác hay sau lưng người khác càng không có khác thường. Mặc dù gầy yếu hơn người thường, nhưng y cũng giải thích vì từ khi sinh ra đã yếu ớt.
Lúc trước Thương Khuyết không có chút hoài nghi, nhưng hôm nay nghĩ lại, chỗ nào cũng khả nghi.
Hắn nhắm hai mắt, nhận phong thư, về vương cung trước.
Cho lui cung nhân hai bên, Thương Khuyết ngồi trong tẩm cung trầm mặc một canh giờ, mới có dũng khí mở phong thư. Phong thư rất mỏng, bên trong chỉ có hai tờ, phía trên là chữ viết mà hắn quen thuộc.
Tiết Vô Y tường thuật lại ước định với Đại Nghiệp. Nửa trang cuối cùng mới viết: "... Ta không hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng để ngươi hoàn thành. Hôm nay ta không còn ràng buộc, chuẩn bị theo lời người năm đó, một mình một ngựa, du lãm cảnh trí núi sông thiên hạ, làm một người nhàn hạ tự tại.
... Chuyện trước đây ngươi cũng không cần quan tâm, đêm đó là ta thừa dịp ngươi say rượu dụ dỗ ngươi, cũng không phải là ngươi cưỡng bách ta. Chỉ là vì để ngươi cam tâm tình nguyện thay ta làm việc thôi. Mọi chuyện hôm nay đã hết, đại cuộc Tây Khương đã định, cũng nên rõ ràng chân tướng. Ngươi cũng không cần cảm thấy mắc nợ ta, cũng không cần áy náy tự trách. Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn liên quan. Nếu gặp người thương, quân hãy quý trọng, chớ sa vào mê chướng.
Lần này không định ngày về, mong quân bảo trọng, đừng nhớ mong."
Hay cho một câu "Mong quân bảo trọng, đừng nhớ mong". Thương Khuyết bỗng tức giận, vò thư thành một cục hung hăng ném xuống đất, nghiêm giọng nói: "Giữa người và ta, dây dưa mười năm, há nửa trang giấy đã nói hết?"
Thương Khuyết siết chặt quyền, thở dốc mấy tiếng mới bình phục tâm trạng. Hắn nhắm hai mắt, nhặt bức thư bị ném trên đất lên vuốt phẳng, cẩn thận cất vào phong thư, nhẹ giọng nói: "Tới bây giờ đều là ta nghe lệnh ngươi, hôm nay cũng nên để ta quyết một lần. Dây dưa giữa hai người chúng ta từ ngươi mà tới, từ ta kết thúc. Ta nói không kết thúc, thì sẽ không kết thúc."
Mà Thương Khuyết đã từng là thống lĩnh Bắc Hộ quân, dưới sự ủng hộ của mọi người, người mặc vương bào, đầu đội vương miện, từng bước một đi về phía đỉnh quyền lợi của Tây Khương.
Trong triều đình, từng khuôn mặt hoặc quen thuộc hoặc xa lạ, duy chỉ có vị trí trước chúng thần, vốn nên thuộc về Thừa tướng thì trống không. Thương Khuyết ngồi trên ngai vàng, mắt lạnh nhìn xuống, trong lòng mờ mịt.
Hắn đã đạt được mục đích, bộ tộc Tây Khương lấy được tự do, không bị chà đạp nữa. Nhưng đây cũng không phải kết quả hắn mong muốn.
Ngọc châu trước vương miện đung đưa, hắn chợt nhớ tới Tiết Vô Y đã từng nói với hắn ——
Y nói: "Tây Khương quá nhiều tệ hại, nếu muốn phá phải kiên quyết tàn nhẫn. Ngươi nói ta không chừa thủ đoạn tâm tư tàn nhẫn, nhưng ngươi có biện pháp tốt hơn kết thúc cục diện này sao?"
Lúc ấy Thương Khuyết không lời chống đỡ.
Kết cục của đối thoại này, là Tiết Vô Y tự mình hạ lệnh, sai người ám sát lão thần đắc lực của vương triều Tây Khương. Tiết Vô Y và đối phương là đồng liêu mười năm, từng đồng tâm hiệp lực phụ tá ấu chủ, chống đỡ giang sơn Tây Khương, hai người đều là trụ cột của Tây Khương Vương trong triều. Nhưng khi y lựa chọn con đường khác, y lại không chút do dự sai người ám sát đối phương —— chỉ vì để vương triều Tây Khương nhanh chóng suy bại.
Thương Khuyết cảm thấy tâm tư của y quá sâu, quá không chừa thủ đoạn, có lẽ ngay cả máu cũng lạnh.
Hắn đã từng coi thường thủ đoạn của Tiết Vô Y, nhưng hôm nay hắn ngồi trên ngai vàng, đối mặt cục diện giống y.
—— bộ tộc Tây Khương không hòa thuận với cựu thần tiền triều. Còn có ba lão thần trung thành với tiền triều có chết cũng không chịu cống hiến vì tân vương. Vì cảnh cáo, thúc phụ của hắn, tân nhậm Đại tướng quan dâng tấu, đề nghị bắt ba lão thần cùng gia quyến, trảm lập quyết.
Các lão thần không sợ chết, mắng hắn là loạn thần tặc tử mưu triều soán vị. Thương Khuyết cũng không cảm thấy tức giận, cũng không cảm thấy bọn họ sai, ai đều vì chủ nấy. Với hắn mà nói, những lão thần này là nghịch thần; nhưng với tiền triều, lại là thần tử trung thành.
Thương Khuyết cũng không muốn giết họ. Không chịu ra sức vì hắn, cách chức quan đày đi xa là được.
Nhưng những triều thần khác liên tiếp dâng tấu, Đại tướng quân lại thẳng thắn khuyên can: "Nếu không giết mấy người này, chẳng phải chúng ta thật sự thành loạn thần tặc tử?! Danh bất chính ngôn bất thuận, tất sinh hậu loạn! Vương thượng chớ lòng dạ phụ nhân!"
Văn võ cả triều quỳ xuống khẩn cầu, Thương Khuyết giằng co hai ngày, cuối cùng vẫn đồng ý.
Ba lão thần bị chém đầu răn chúng, nam nhân trong phủ cũng không may mắn tránh được, chỉ có nữ quyến trẻ con được cho con đường sống, bị đày đến nơi xa xôi.
Ngày hành hình, Thương Khuyết không đi nhìn, mà đến phủ Thừa tướng.
Phủ Thừa tướng vẫn an tĩnh như thường, hỗn chiến trong thành mấy ngày trước cũng không ảnh hưởng đến tướng phủ đã sớm lạnh tanh. Chẳng qua nô bộc đều đã chạy trốn, trong phủ ít nhiều có chút mùi vị vắng lặng thê lương.
Thương Khuyết quen cửa quen nẻo đến phòng trà.
Trong phòng trà vẫn còn trà cụ, Thương Khuyết trầm mặc ngồi xuống, nhớ lại bộ dáng Tiết Vô Y nấu trà ngày xưa, nấu cho mình một bình trà.
Nước trà vào miệng, vô cùng chát, sau lại thành đắng. Giống tâm tình của hắn lúc này.
Đây không phải lần đầu tiên hắn giết người, trên tay thống lĩnh Bắc Hộ quân vô số máu tươi, nhưng đó đều là người đáng chết. Ba lão thần tiền triều bị hành hình hôm nay, không tính là người đáng chết.
Thương Khuyết yên lặng uống hai cốc trà đắng, vị đắng quanh quẩn đầu lưỡi, bỗng nhiên hiểu nguyên do Tiết Vô Y cứ ngồi một mình thưởng thức trà.
Thừa tướng của Tây Khương, mười tuổi khẩu chiến quần thần, mười sáu tuổi làm Thừa tướng, cùng năm, tiên vương băng hà, ủy thác phụ chính. Trong mười năm, Tiết Vô Y ác độc quỷ kế đa đoan cả triều đình không ai không biết. Nhưng người ngoài biết rất ít, mỗi lần y hạ lệnh giết người không đáng chết nhưng phải giết, rất thích ở phòng trà nấu trà.
Thương Khuyết đã từng giễu cợt y dối trá, nếu giết người, cần gì phải cố ra vẻ.
Tính khí Tiết Vô Y tốt mà châm trà cho hắn, khóe miệng quen thói cong lên, đáy mắt tựa như phủ băng tuyết, nói: "Dù sao những chuyện này phải có người làm, ngươi còn không hiểu."
Khi đó quả thật Thương Khuyết không hiểu, nhưng có lẽ bây giờ đã hiểu được tâm tình của y.
Uống trà xong, hắn lại đến thư phòng, thư phòng Tiết Vô Y giống con người y vậy, sạch sẽ, lạnh tanh, mơ hồ hiện lên hương trà đắng. Hắn nhìn từng nơi, nhìn thấy một quạt xếp trên bàn dài. Màu xanh trúc, chậm rãi mở ra, là chiếc quạt quen thuộc, chỉ khác trong trí nhớ, trên mặt quạt trống không được người thêm bốn chữ " Tự tại nhàn nhân".
Đây rõ ràng là quà sinh thần khi hắn vào tướng phủ ba năm tặng cho Tiết Vô Y. Khi đó hắn và Tiết Vô Y còn chưa xa cách, lại đúng sinh thần của Tiết Vô Y, liền tự tay làm quạt xếp này. Chẳng qua là hắn thiện múa đao cầm thương, không thiện bút mực đan thanh. Hắn không dám tự đề chữ vẽ tranh, cứ ngốc nghếch tặng một chiếc quạt xếp trống không.
Lúc ấy Tiết Vô Y nhận, nhìn hết sức vui mừng, nhưng sau đó lại không thấy y mang theo quạt xếp. Sau này Thương Khuyết đi theo y nhìn nhiều đối nhân xử thế ngươi lừa ta gạt, dần dần cũng biết quà của mình không đáng gì, nghĩ y cũng không thích. Sau này cũng không tự tay làm gì khác, đến sinh thần y, đều lục lọi tặng vật quý giá khắp nơi.
Hắn không ngờ vào lúc này lại nhìn thấy quạt xếp, càng không ngờ Tiết Vô Y coi trọng mà đề chữ lên quạt.
Phiến trúc trơn nhẵn mượt mà, mặt quạt đã hơi cũ, rõ ràng thường xuyên được người lấy ra.
Thương Khuyết gập quạt lại, bốn chữ "Tự tại nhàn nhân" trên mặt quạt tựa như đâm vào lòng hắn.
Hắn đột nhiên cảm giác được, hắn và Tiết Vô Y làm bạn gần mười năm, nhưng không biết gì về y cả.
Khó trách Tiết Vô Y luôn dùng ánh mắt xa xôi nhìn hắn, cười nói "Ngươi không hiểu".
Quả thật hắn không hiểu.
*
Đầu tháng 7, sứ đoàn được triệu về rốt cuộc cũng đến Tái Quắc. Thương Khuyết sớm nhận được tin tức, sáng sớm liền ra đón. Sau đó sứ đoàn đến, nhưng trong đội ngũ không có người hắn mong nhớ.
—— Tiết Vô Y không về.
Thấy hắn tự mình tới đón, sứ thần vốn hơi thụ sủng nhược kinh. Lại thấy mặt hắn bỗng âm trầm, lo lắng bất an. Đang lúc sợ hãi nên làm thế nào, liền nghe Thương Khuyết hỏi: "Vì sao Thừa tướng không về?"
Sứ thần lặng lẽ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn không tốt, trong lòng run lên hai trận mới tìm được thanh âm, cúi đầu trả lời: "Bẩm vương thượng, Tiết Thừa tướng nói những năm này bận bịu với công việc triều đình, thân thể đã không còn khỏe mạnh, vì vậy không muốn bị vây khốn trong chính sự triều đình nữa, chỉ muốn gửi tình sơn thủy, du lãm cảnh đẹp thiên hạ. Chỉ bảo thần mang về một phong thư."
Thương Khuyết nghe được một câu "Thân thể đã không còn khỏe mạnh", tay liền nắm thành quyền. Tiết Vô Y gây thù rất nhiều, những năm này bị ám sát ngoài sáng trong tối không ít, cũng mấy lần bị thương. Nhưng bất kể thế nào, y chưa bao giờ lộ vẻ bệnh tật. Nhưng sau khi hắn xưng vương mới biết, trong vương thất đã sớm truyền Tiết Vô Y không còn sống bao lâu.
Nghe nói trước khi tiên vương lâm chung lệnh tâm phúc hạ độc, người trúng độc, nhiều lắm sống đến 35 tuổi. Trong lúc đó, thân thể người trúng độc chỉ ngày càng suy yếu, không tra ra một tia khác thường, đợi đến lúc chết, cũng chỉ cho là hao hết tâm lực mà chết.
Lời đồn đãi thật hay giả đã không thể kiểm chứng, nhưng Thương Khuyết biết được tin này liền gấp gáp. Trong những năm này, Tiết Vô Y chưa bao giờ nói mình trúng độc, trước mặt người khác hay sau lưng người khác càng không có khác thường. Mặc dù gầy yếu hơn người thường, nhưng y cũng giải thích vì từ khi sinh ra đã yếu ớt.
Lúc trước Thương Khuyết không có chút hoài nghi, nhưng hôm nay nghĩ lại, chỗ nào cũng khả nghi.
Hắn nhắm hai mắt, nhận phong thư, về vương cung trước.
Cho lui cung nhân hai bên, Thương Khuyết ngồi trong tẩm cung trầm mặc một canh giờ, mới có dũng khí mở phong thư. Phong thư rất mỏng, bên trong chỉ có hai tờ, phía trên là chữ viết mà hắn quen thuộc.
Tiết Vô Y tường thuật lại ước định với Đại Nghiệp. Nửa trang cuối cùng mới viết: "... Ta không hoàn thành tâm nguyện, cuối cùng để ngươi hoàn thành. Hôm nay ta không còn ràng buộc, chuẩn bị theo lời người năm đó, một mình một ngựa, du lãm cảnh trí núi sông thiên hạ, làm một người nhàn hạ tự tại.
... Chuyện trước đây ngươi cũng không cần quan tâm, đêm đó là ta thừa dịp ngươi say rượu dụ dỗ ngươi, cũng không phải là ngươi cưỡng bách ta. Chỉ là vì để ngươi cam tâm tình nguyện thay ta làm việc thôi. Mọi chuyện hôm nay đã hết, đại cuộc Tây Khương đã định, cũng nên rõ ràng chân tướng. Ngươi cũng không cần cảm thấy mắc nợ ta, cũng không cần áy náy tự trách. Từ nay về sau, giữa ngươi và ta không còn liên quan. Nếu gặp người thương, quân hãy quý trọng, chớ sa vào mê chướng.
Lần này không định ngày về, mong quân bảo trọng, đừng nhớ mong."
Hay cho một câu "Mong quân bảo trọng, đừng nhớ mong". Thương Khuyết bỗng tức giận, vò thư thành một cục hung hăng ném xuống đất, nghiêm giọng nói: "Giữa người và ta, dây dưa mười năm, há nửa trang giấy đã nói hết?"
Thương Khuyết siết chặt quyền, thở dốc mấy tiếng mới bình phục tâm trạng. Hắn nhắm hai mắt, nhặt bức thư bị ném trên đất lên vuốt phẳng, cẩn thận cất vào phong thư, nhẹ giọng nói: "Tới bây giờ đều là ta nghe lệnh ngươi, hôm nay cũng nên để ta quyết một lần. Dây dưa giữa hai người chúng ta từ ngươi mà tới, từ ta kết thúc. Ta nói không kết thúc, thì sẽ không kết thúc."