Chương : 27
Cầm bức hoạ về chính phòng, An Trường Khanh suy nghĩ tìm nơi thích hợp treo bức tranh. Tiêu Chỉ Qua đi theo sau y, không quá vui mà nhíu mày: "Bức này không đẹp. Lần sau vẽ đẹp rồi treo."
"Ta cảm thấy bức này khá đẹp." An Trường Khanh không để bụng, giơ bức tranh lên tường cân đo một chút, nói: "Hơn nữa sau này vẽ rồi, cũng có thể đều treo ở đây."
Y nói rồi kêu hạ nhân vào, bảo người treo bức tranh kia lên.
"Đáng tiếc ta không biết vẽ." An Trường Khanh ngửa đầu nhìn đám hạ nhân điều chỉnh vị trí, nói: "Bằng không ta cũng vẽ một bức cho Vương gia. Treo hai bức tranh gần nhau không phải rất tốt sao? Hay là tìm họa sư, vẽ một bức cho hai chúng ta cũng được."
Khi nói chuyện nụ cười trên mặt y tràn đầy thanh thoát, Tiêu Chỉ Qua ngưng mắt nhìn y, nghe y nói vậy, ánh mắt hơi lóe lên.
Chờ hạ nhân treo xong, An Trường Khanh vẫn không hài lòng lắm, bảo người hơi dịch sang bên phải. Đợi chỉnh tốt rồi, y mới vừa lòng, kêu An Phúc đưa trà tới, cùng phẩm trà với Tiêu Chỉ Qua.
"Trước kia Vương gia từng học vẽ sao?" An Trường Khanh nhìn nam nhân quen tính trầm mặc, tò mò hỏi.
Kỳ thật mà nói, tính cả hai đời, hình như y đều không quá hiểu Tiêu Chỉ Qua. Như đời trước, y chưa bao giờ thấy Tiêu Chỉ Qua cầm bút vẽ. Nam nhân này luôn túc sát lạnh lẽo. Tay đầy vết chai tựa như trời sinh phải cầm đao dùng thương, tuyệt không có dáng vẻ lấy bút vẽ.
"Khi bé từng học." Tiêu Chỉ Qua rũ mắt, nhàn nhạt nói.
Tuy nói không được sủng ái, nhưng khi còn bé Tiêu Chỉ Qua vẫn đi học như các hoàng tử khác. Thái Tổ Đại Nghiệp chính là thiên chi kiêu tử, văn võ song toàn, được người khen minh quân, các hoàng tử thân là con cháu Thái Tổ, tất nhiên không dám đọa uy danh của Thái Tổ. Trừ bỏ tứ thư ngũ kinh tất yếu phải học thuộc, cầm kỳ thư họa cùng võ kỹ cũng không thể kém.
Khi còn bé hắn ngây thơ, chỉ biết phụ hoàng không thích hắn và mẫu phi, nhưng không biết nguyên do. Sau đó thấy đại ca vì học tập xuất sắc, được phụ hoàng khích lệ, hắn cũng ra sức học, chỉ mong phụ hoàng cũng có thể khen hắn, đi gặp hắn và mẫu phi. Chỉ là hình như hắn không có thiên phú với việc phong nhã, tốt bao nhiêu sức cũng không được một câu khen ngợi.
Sau đó mẫu phi mất, hắn dần dần hiểu chuyện. Cũng không làm những việc vô nghĩa nữa, chỉ một lòng tập võ, nghiên cứu binh pháp.
Đương nhiên, hắn không tính nói ra chuyện cũ khiến An Trường Khanh mất vui, chỉ nhàn nhạt một câu "Hoàng tử đều phải học" hàm hồ mang theo quá khứ.
Quả nhiên An Trường Khanh nghe mà vui sướng, lại hỏi: "Vương gia còn biết cái gì?"
"Cầm kỳ thư họa, đều biết một ít, nhưng không tinh."
Không ngờ Bắc Chiến Vương nhìn giống võ tướng thô lỗ thế mà lại biết mấy thứ phong nhã, An Trường Khanh càng cảm thấy bản thân thật sự hiểu hắn quá ít. Nhưng giờ biết được càng nhiều, cảm giác người này giống một viên đá xấu giấu ngọc. Bề ngoài nhìn thô ráp bình thường, nhưng chỉ cần lột ra vỏ đá, thì sẽ phát hiện, bên trong cất giấu ngọc thạch trong sáng trân quý.
"Nhưng ta không biết cái gì hết." An Trường Khanh đau khổ, có chút phiền muộn nói: "Trừ bỏ xem nhiều sách, cầm kỳ thư họa, ta đều không biết. Vương gia có chê ta không?"
Tộc học An gia không dạy mấy thứ này, con cháu đến Tộc học, hơn phân nửa đi hướng khoa cử công danh, chỉ học văn chương cứng nhắc. Nếu muốn học cái khác, phải mời phu tử khác tới dạy. Giống như đại ca và nhị ca của An Trường Khanh, thậm chí các thiếu gia tam phòng khác, đều có phu tử dạy. Chỉ có y, không được yêu thích, nên mặc kệ là mời phu tử cũng được, hay ra ngoài du ngoạn cũng được, đều không có phần của y.
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: "Không biết."
Lại nói: "Nếu ngươi muốn học, ta dạy ngươi."
An Trường Khanh cũng chỉ thuận miệng cảm khái, nhưng nghe hắn nói thế, không khỏi nổi tâm tư: "Thật sao?"
Tiêu Chỉ Qua "ừ" một tiếng.
"Vậy bắt đầu từ học vẽ được không?" An Trường Khanh cười rộ lên: "Chờ ta học xong, cũng vẽ một bức cho Vương gia."
Tiêu Chỉ Qua dừng động tác, sau đó thu lại thần sắc, cong môi đồng ý: "Được."
***
Ngày kế phủ Trung Dũng Hầu phủ bị xét nhà, An Trường Khanh đến An phủ.
Nhưng không ngờ mới vừa vào cửa, đụng phải đại ca An Trường Dục đã lâu không gặp. An Trường Dục là trưởng tử của Lý thị, lớn hơn y sáu tuổi. Sau khi thành thân liền bị An Tri Khác đưa ra ngoài rèn luyện, năm nay vừa lúc hồi kinh báo cáo công việc. Bởi vì nhạc mẫu bệnh nặng, những ngày kia gã cùng thê tử đến tẫn hiếu, mấy hôm trước mới vội trở về.
Không ngờ trùng hợp như thế, đúng lúc đụng phải An Trường Khanh.
An Trường Dục cười hành lễ, như hoàn toàn không biết chuyện từng phát sinh trong phủ: "Tam đệ, không, là Vương phi vẫn khỏe chứ?"
An Trường Khanh cũng treo nụ cười, nhàn nhạt trả lời: "Hết thảy mạnh khỏe, đại ca thì sao? Ở bên ngoài có tốt không?"
"Đều tốt, đều tốt." An Trường Dục tươi cười dễ thân, bước chân đi cùng y: "Nhưng bên ngoài gian nan, ba năm nay ăn không ít đau khổ. Nhưng trở về rồi, lại có chút không quen. So với trước khi ta rời đi giờ trong phủ đã thay đổi lớn, nghĩ lại ngày tháng chúng ta còn bé không lo không buồn, khó tránh hoài niệm con trẻ vô ưu."
Gã xúc động nửa thật nửa giả, An Trường Khanh cũng không rõ rốt cuộc gã muốn nói gì, bèn không tiếp lời, nghe gã tự mình diễn xướng.
An gia này, nói ai giống An Tri Khác nhất, thì chỉ có đại ca An Trường Dục của y. An Trường Dục thông minh từ nhỏ, lại là con của trưởng tử, ở An gia chúng tinh phủng nguyệt*. Có thể tranh sủng với gã trước mặt lão thái quân cũng chỉ có nhị phòng An Trường Tề thôi. Nhưng dù như vậy, An Trường Dục vẫn được thiên vị nhiều hơn, ngay cả đệ muội đều trong nhà cũng vô cùng kính trọng đại ca này, không dám lỗ mãng trước mặt hắn.
(Chúng tinh phủng nguyệt: những ngôi sao làm nổi bật trăng sáng, ví với người được mọi người kính trọng yêu quý)
An Trường Khanh cũng không ngoại lệ.
Vì An Trường Dục lớn tuổi nhất, chưa bao giờ ức hiếp y và An Nhàn Ngọc như những huynh đệ tỷ muội khác. Vô tình gặp trong phủ, cũng sẽ khoan dung cười với y, khi đó An Trường Khanh ngây thơ cho rằng đại ca không ghét mình, còn muốn thân cận với gã, nhưng bị gương mặt bỗng nhiên biến lạnh của gã dọa sợ, về sau không dám chủ động tìm gã nữa.
Sau đó An Trường Khanh mới dần dần hiểu, thật ra đại ca cũng chán ghét y. Chỉ là gã tự giữ sự chững chạc của con trưởng tử, mới duy trì vẻ ngoài hiền lành thôi.
Nhưng lần này, nếu gã đã về phủ, tất nhiên đã nghe Lý thị nói khoảng thời gian ân oán này. Nhưng gã vẫn có thể bộ dáng gió xuân ấm áp nói chuyện phiếm với y, thậm chí ngẫm lại quá khứ.
Ánh mắt An Trường Khanh lạnh lẽo, không mặn không nhạt nói: "Ta không giống đại ca, ngược lại cảm thấy bây giờ tự tại hơn, cũng không quá hoài niệm ngày tháng xưa kia."
An Trường Dục dừng tươi cười một lúc, lại nói: "Vậy Hải Vân thì sao? Đệ không nhớ Hải Vân biểu ca?"
An Trường Khanh hơi nheo mắt lại: "Hải Vân biểu ca?"
"Đúng vậy." An Trường Dục cảm khái nói: "Từ biệt mấy năm, không ngờ năm sau nhà Hải Vân cũng sẽ đến Nghiệp Kinh. Đệ vẫn không biết hả? Lúc đầu Hải Vân lùi mối hôn sự kia, nói là phải đợi sau khảo danh, nghênh thú người thương, chỉ đáng tiếc......"
Gã nói một nửa, rồi lại không nói, trái lại muốn nói lại thôi mà nhìn An Trường Khanh.
Nhưng An Trường Khanh không xúc động. Y nhớ rõ Lý Hải Vân. Là con của ca ca Lý thị. Đã từng tới An gia ở một đoạn thời gian. Là người đọc sách rất thanh tuyển.
Trừ điều đó ra, khiến y ấn tượng sâu nhất là Lý Hải Vân rất dễ thương xuân bi thu*. Sau lần hai người vô tình gặp ở hành lang, Lý Hải Vân liền thường xuyên thích mời y cùng thưởng cảnh làm thơ. An Trường Khanh e ngại Lý thị, không thể cự tuyệt, đành bồi ngồi một bên, nghe hắn làm những bài thơ chua xót nhưng nghe không hiểu.
(Thương xuân bi thu: ý là vì mùa, cảnh vật thay đổi đưa tới bi thương ưu tư, hình dung đa sầu đa cảm)
Tuy vậy, Lý Hải Vân đối xử với y không tệ. Nhưng vì có vết xe đổ tên An Trường Tề, y khó tránh khỏi ôm một tia phòng bị với người chủ động tiếp cận y, bởi vậy quan hệ giữa hai người không thể nói là rất tốt.
Giờ An Trường Dục đặc biệt nhắc tới, y có chút không nghĩ thông, đành khách sáo nói: "Vậy sao? Vậy chúc Hải Vân biểu ca sớm ngày cao trung, nghênh thú người trong lòng." Đến nỗi lời An Trường Dục chưa nói hết, bị y hoàn toàn xem nhẹ.
An Trường Dục nghẹn lời, biểu tình phức tạp nói: "Hải Vân luôn nhớ nhung đệ, đệ lại sớm vứt người ta ra sau đầu, cũng không thấy quan tâm hôn sự của hắn."
An Trường Khanh càng không thể hiểu được: "Nhưng hôn sự của Hải Vân biểu ca có cha mẹ và mẫu thân quan tâm, ta nào có thể xen vào?"
"......" Vốn dĩ An Trường Dục muốn thử y, nhưng lão Tam giữ vẻ ngoài quá tốt, gã chưa nhìn ra chút sơ hở nào. Không đạt được mục đích, gã chỉ có thể cười gượng mấy tiếng, nói: "Vương phi nói đúng. Nhưng chờ Hải Vân lên kinh, Vương phi nhất định phải nể mặt tới tụ họp."
An Trường Khanh cảm thấy gã cứ nhắc Lý Hải Vân có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Chỉ có lệ đáp: "Nếu rảnh, ta nhất định tới."
Hai người tách ra ở chỗ rẽ hành lang, An Trường Khanh đi tìm An Tri Khác, An Trường Dục thì đến hậu viện.
Trong phòng khách An Tri Khác đã chờ, thấy y tới, biểu tình biến hóa một trận.
Liếc sắc mặt của ông ta, An Trường Khanh thong dong ngồi xuống, cười nói: "Phụ thân gọi ta về một chuyến, là vì bàn bạc hôn sự của Ngọc Nhi?"
"Phải." Mặc dù nén giận, An Tri Khác không thể không tiếp lời y: "Ngô Tuyển Thư không đứng đắn, lại phạm hình luật, giờ bị tước quan bỏ công danh, phủ Trung Dũng Hầu cũng bị xét nhà, thật sự không hợp làm lương xứng."
An Trường Khanh nói: "Không sai. Vậy tín vật đính hôn nhờ phụ thân trả lại Ngô gia đi." Nói rồi lấy ra một miếng ngọc giác* từ trong tay áo đưa qua.
(*Ngọc giác: ngọc ghép thành đôi)
An Tri Khác nhận ngọc giác, thấy An Trường Khanh một bộ tính sẵn trong lòng, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là ông ta quen bưng cái giá ngày xưa, dù trong lòng hận nhưng trên mặt vẫn đoan chính: "Vương phi yên tâm, vi phụ sẽ xử lý tốt."
An Trường Khanh cười thầm trong lòng, thấy khóe mắt ông ta co giật, liền đoán được nhất định trong lòng ông ta chứa nộ khí.
Hai nhà đính hôn đã lâu, thậm chí đã chuẩn bị hôn lễ. Nếu lúc trước lấy chuyện Ngô Tuyển Thư tranh quả phụ với thúc thúc ra mà từ hôn, An gia còn có thể lấy lý do Ngô Tuyển Thư dưỡng ngoại thất chiếm mấy phần lý. Nhưng giờ phủ Trung Dũng Hầu bị kê biên tài sản, Ngô Tuyển Thư lại mất quan. An gia sớm không nói muộn không nói, để lúc này đi nói, đã định mang cái mũ ngại bần yêu phú gió chiều nào theo chiều ấy rồi.
Đặc biệt trước đây An Tri Khác luôn rất gắn bó với Trung Dũng Hầu, bây giờ bạn chí cốt gặp nạn, không thấy ông ta giúp đỡ, trái lại sốt ruột phủi sạch quan hệ, lần này sợ rằng danh dự của An tướng quốc sẽ tổn hại.
Có ông ta chống đỡ, đồn đãi An Nhàn Ngọc phải chịu sẽ ít đi nhiều. An Trường Khanh thật lòng thật ý cười cười: "Vậy làm phiền phụ thân rồi."
......
Ra khỏi An gia, An Trường Khanh rất thoải mái. Khi đi qua phố Vĩnh Nhạc, còn đặc biệt đến Tam Vị Trai mua điểm tâm. Tiểu nhị của Tam Vị Trai thấy y thì cười đến mang tai, một hai phải lấy thêm rượu hoa mai cho y. An Trường Khanh muốn trả tiền, tiểu nhị phản đối không chịu thu, chỉ liên thanh nói "Vương phi thích lần sau lại đến", An Trường Khanh hết cách, đành mang theo hai hộp điểm tâm cùng một lọ rượu hoa mai lên xe ngựa.
Kết quả đi đến trước xe ngựa, lại phát hiện trong tay xa phu bị nhét một đống đồ. Lụa hoa này trứng gà này thậm chí còn có thịt heo vừa mới cắt. Cũng không biết là ai đưa, An Trường Khanh nhìn xung quanh một vòng, bá tánh bốn phía lại cười với y, An Trường Khanh bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Đa tạ quà của các vị, nhưng lần sau không cần tặng đâu, chư vị lưu trữ trong nhà ăn đi."
Rốt cuộc trứng gà với thịt heo cũng không rẻ. Không phải nhà nào cũng có thể ăn.
Nói xong An Trường Khanh nghĩ nghĩ, bỏ đống đồ kia vào trong xe, rồi bảo xa phu đánh xe hồi vương phủ. Sau khi y đi, liền nghe thấy trong đám người có người vui vẻ nói: "Đó là thịt heo nhà thảo dân, Vương phi nhận lấy!"
Có người trợn trắng mắt: "Đồ lão tài ngươi thật là bùn nhão không trét nổi tường, thịt heo kia béo mỡ máu me nhầy nhụa, ngươi cũng dám cầm đi tặng Vương phi, cũng may Vương phi thiện tâm, không gọi người bắt ngươi đánh một trận!"
Đồ tể được gọi là Đồ lão tài bất mãn phản bác: "Tặng lụa hoa có tác dụng gì, thịt heo mới tốt đấy!"
Thịt heo ăn rất ngon, còn đắt chứ đùa!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Hôm nay rất nhiều fan tặng quà cho ta, có lụa hoa trứng gà còn có thịt heo! Giờ thịt heo rất đắt đó! Fan của ngài tặng ngài cái gì không?
Túng Túng:...... (không có, không có cái gì hết luôn á).
"Ta cảm thấy bức này khá đẹp." An Trường Khanh không để bụng, giơ bức tranh lên tường cân đo một chút, nói: "Hơn nữa sau này vẽ rồi, cũng có thể đều treo ở đây."
Y nói rồi kêu hạ nhân vào, bảo người treo bức tranh kia lên.
"Đáng tiếc ta không biết vẽ." An Trường Khanh ngửa đầu nhìn đám hạ nhân điều chỉnh vị trí, nói: "Bằng không ta cũng vẽ một bức cho Vương gia. Treo hai bức tranh gần nhau không phải rất tốt sao? Hay là tìm họa sư, vẽ một bức cho hai chúng ta cũng được."
Khi nói chuyện nụ cười trên mặt y tràn đầy thanh thoát, Tiêu Chỉ Qua ngưng mắt nhìn y, nghe y nói vậy, ánh mắt hơi lóe lên.
Chờ hạ nhân treo xong, An Trường Khanh vẫn không hài lòng lắm, bảo người hơi dịch sang bên phải. Đợi chỉnh tốt rồi, y mới vừa lòng, kêu An Phúc đưa trà tới, cùng phẩm trà với Tiêu Chỉ Qua.
"Trước kia Vương gia từng học vẽ sao?" An Trường Khanh nhìn nam nhân quen tính trầm mặc, tò mò hỏi.
Kỳ thật mà nói, tính cả hai đời, hình như y đều không quá hiểu Tiêu Chỉ Qua. Như đời trước, y chưa bao giờ thấy Tiêu Chỉ Qua cầm bút vẽ. Nam nhân này luôn túc sát lạnh lẽo. Tay đầy vết chai tựa như trời sinh phải cầm đao dùng thương, tuyệt không có dáng vẻ lấy bút vẽ.
"Khi bé từng học." Tiêu Chỉ Qua rũ mắt, nhàn nhạt nói.
Tuy nói không được sủng ái, nhưng khi còn bé Tiêu Chỉ Qua vẫn đi học như các hoàng tử khác. Thái Tổ Đại Nghiệp chính là thiên chi kiêu tử, văn võ song toàn, được người khen minh quân, các hoàng tử thân là con cháu Thái Tổ, tất nhiên không dám đọa uy danh của Thái Tổ. Trừ bỏ tứ thư ngũ kinh tất yếu phải học thuộc, cầm kỳ thư họa cùng võ kỹ cũng không thể kém.
Khi còn bé hắn ngây thơ, chỉ biết phụ hoàng không thích hắn và mẫu phi, nhưng không biết nguyên do. Sau đó thấy đại ca vì học tập xuất sắc, được phụ hoàng khích lệ, hắn cũng ra sức học, chỉ mong phụ hoàng cũng có thể khen hắn, đi gặp hắn và mẫu phi. Chỉ là hình như hắn không có thiên phú với việc phong nhã, tốt bao nhiêu sức cũng không được một câu khen ngợi.
Sau đó mẫu phi mất, hắn dần dần hiểu chuyện. Cũng không làm những việc vô nghĩa nữa, chỉ một lòng tập võ, nghiên cứu binh pháp.
Đương nhiên, hắn không tính nói ra chuyện cũ khiến An Trường Khanh mất vui, chỉ nhàn nhạt một câu "Hoàng tử đều phải học" hàm hồ mang theo quá khứ.
Quả nhiên An Trường Khanh nghe mà vui sướng, lại hỏi: "Vương gia còn biết cái gì?"
"Cầm kỳ thư họa, đều biết một ít, nhưng không tinh."
Không ngờ Bắc Chiến Vương nhìn giống võ tướng thô lỗ thế mà lại biết mấy thứ phong nhã, An Trường Khanh càng cảm thấy bản thân thật sự hiểu hắn quá ít. Nhưng giờ biết được càng nhiều, cảm giác người này giống một viên đá xấu giấu ngọc. Bề ngoài nhìn thô ráp bình thường, nhưng chỉ cần lột ra vỏ đá, thì sẽ phát hiện, bên trong cất giấu ngọc thạch trong sáng trân quý.
"Nhưng ta không biết cái gì hết." An Trường Khanh đau khổ, có chút phiền muộn nói: "Trừ bỏ xem nhiều sách, cầm kỳ thư họa, ta đều không biết. Vương gia có chê ta không?"
Tộc học An gia không dạy mấy thứ này, con cháu đến Tộc học, hơn phân nửa đi hướng khoa cử công danh, chỉ học văn chương cứng nhắc. Nếu muốn học cái khác, phải mời phu tử khác tới dạy. Giống như đại ca và nhị ca của An Trường Khanh, thậm chí các thiếu gia tam phòng khác, đều có phu tử dạy. Chỉ có y, không được yêu thích, nên mặc kệ là mời phu tử cũng được, hay ra ngoài du ngoạn cũng được, đều không có phần của y.
Tiêu Chỉ Qua nhíu mày: "Không biết."
Lại nói: "Nếu ngươi muốn học, ta dạy ngươi."
An Trường Khanh cũng chỉ thuận miệng cảm khái, nhưng nghe hắn nói thế, không khỏi nổi tâm tư: "Thật sao?"
Tiêu Chỉ Qua "ừ" một tiếng.
"Vậy bắt đầu từ học vẽ được không?" An Trường Khanh cười rộ lên: "Chờ ta học xong, cũng vẽ một bức cho Vương gia."
Tiêu Chỉ Qua dừng động tác, sau đó thu lại thần sắc, cong môi đồng ý: "Được."
***
Ngày kế phủ Trung Dũng Hầu phủ bị xét nhà, An Trường Khanh đến An phủ.
Nhưng không ngờ mới vừa vào cửa, đụng phải đại ca An Trường Dục đã lâu không gặp. An Trường Dục là trưởng tử của Lý thị, lớn hơn y sáu tuổi. Sau khi thành thân liền bị An Tri Khác đưa ra ngoài rèn luyện, năm nay vừa lúc hồi kinh báo cáo công việc. Bởi vì nhạc mẫu bệnh nặng, những ngày kia gã cùng thê tử đến tẫn hiếu, mấy hôm trước mới vội trở về.
Không ngờ trùng hợp như thế, đúng lúc đụng phải An Trường Khanh.
An Trường Dục cười hành lễ, như hoàn toàn không biết chuyện từng phát sinh trong phủ: "Tam đệ, không, là Vương phi vẫn khỏe chứ?"
An Trường Khanh cũng treo nụ cười, nhàn nhạt trả lời: "Hết thảy mạnh khỏe, đại ca thì sao? Ở bên ngoài có tốt không?"
"Đều tốt, đều tốt." An Trường Dục tươi cười dễ thân, bước chân đi cùng y: "Nhưng bên ngoài gian nan, ba năm nay ăn không ít đau khổ. Nhưng trở về rồi, lại có chút không quen. So với trước khi ta rời đi giờ trong phủ đã thay đổi lớn, nghĩ lại ngày tháng chúng ta còn bé không lo không buồn, khó tránh hoài niệm con trẻ vô ưu."
Gã xúc động nửa thật nửa giả, An Trường Khanh cũng không rõ rốt cuộc gã muốn nói gì, bèn không tiếp lời, nghe gã tự mình diễn xướng.
An gia này, nói ai giống An Tri Khác nhất, thì chỉ có đại ca An Trường Dục của y. An Trường Dục thông minh từ nhỏ, lại là con của trưởng tử, ở An gia chúng tinh phủng nguyệt*. Có thể tranh sủng với gã trước mặt lão thái quân cũng chỉ có nhị phòng An Trường Tề thôi. Nhưng dù như vậy, An Trường Dục vẫn được thiên vị nhiều hơn, ngay cả đệ muội đều trong nhà cũng vô cùng kính trọng đại ca này, không dám lỗ mãng trước mặt hắn.
(Chúng tinh phủng nguyệt: những ngôi sao làm nổi bật trăng sáng, ví với người được mọi người kính trọng yêu quý)
An Trường Khanh cũng không ngoại lệ.
Vì An Trường Dục lớn tuổi nhất, chưa bao giờ ức hiếp y và An Nhàn Ngọc như những huynh đệ tỷ muội khác. Vô tình gặp trong phủ, cũng sẽ khoan dung cười với y, khi đó An Trường Khanh ngây thơ cho rằng đại ca không ghét mình, còn muốn thân cận với gã, nhưng bị gương mặt bỗng nhiên biến lạnh của gã dọa sợ, về sau không dám chủ động tìm gã nữa.
Sau đó An Trường Khanh mới dần dần hiểu, thật ra đại ca cũng chán ghét y. Chỉ là gã tự giữ sự chững chạc của con trưởng tử, mới duy trì vẻ ngoài hiền lành thôi.
Nhưng lần này, nếu gã đã về phủ, tất nhiên đã nghe Lý thị nói khoảng thời gian ân oán này. Nhưng gã vẫn có thể bộ dáng gió xuân ấm áp nói chuyện phiếm với y, thậm chí ngẫm lại quá khứ.
Ánh mắt An Trường Khanh lạnh lẽo, không mặn không nhạt nói: "Ta không giống đại ca, ngược lại cảm thấy bây giờ tự tại hơn, cũng không quá hoài niệm ngày tháng xưa kia."
An Trường Dục dừng tươi cười một lúc, lại nói: "Vậy Hải Vân thì sao? Đệ không nhớ Hải Vân biểu ca?"
An Trường Khanh hơi nheo mắt lại: "Hải Vân biểu ca?"
"Đúng vậy." An Trường Dục cảm khái nói: "Từ biệt mấy năm, không ngờ năm sau nhà Hải Vân cũng sẽ đến Nghiệp Kinh. Đệ vẫn không biết hả? Lúc đầu Hải Vân lùi mối hôn sự kia, nói là phải đợi sau khảo danh, nghênh thú người thương, chỉ đáng tiếc......"
Gã nói một nửa, rồi lại không nói, trái lại muốn nói lại thôi mà nhìn An Trường Khanh.
Nhưng An Trường Khanh không xúc động. Y nhớ rõ Lý Hải Vân. Là con của ca ca Lý thị. Đã từng tới An gia ở một đoạn thời gian. Là người đọc sách rất thanh tuyển.
Trừ điều đó ra, khiến y ấn tượng sâu nhất là Lý Hải Vân rất dễ thương xuân bi thu*. Sau lần hai người vô tình gặp ở hành lang, Lý Hải Vân liền thường xuyên thích mời y cùng thưởng cảnh làm thơ. An Trường Khanh e ngại Lý thị, không thể cự tuyệt, đành bồi ngồi một bên, nghe hắn làm những bài thơ chua xót nhưng nghe không hiểu.
(Thương xuân bi thu: ý là vì mùa, cảnh vật thay đổi đưa tới bi thương ưu tư, hình dung đa sầu đa cảm)
Tuy vậy, Lý Hải Vân đối xử với y không tệ. Nhưng vì có vết xe đổ tên An Trường Tề, y khó tránh khỏi ôm một tia phòng bị với người chủ động tiếp cận y, bởi vậy quan hệ giữa hai người không thể nói là rất tốt.
Giờ An Trường Dục đặc biệt nhắc tới, y có chút không nghĩ thông, đành khách sáo nói: "Vậy sao? Vậy chúc Hải Vân biểu ca sớm ngày cao trung, nghênh thú người trong lòng." Đến nỗi lời An Trường Dục chưa nói hết, bị y hoàn toàn xem nhẹ.
An Trường Dục nghẹn lời, biểu tình phức tạp nói: "Hải Vân luôn nhớ nhung đệ, đệ lại sớm vứt người ta ra sau đầu, cũng không thấy quan tâm hôn sự của hắn."
An Trường Khanh càng không thể hiểu được: "Nhưng hôn sự của Hải Vân biểu ca có cha mẹ và mẫu thân quan tâm, ta nào có thể xen vào?"
"......" Vốn dĩ An Trường Dục muốn thử y, nhưng lão Tam giữ vẻ ngoài quá tốt, gã chưa nhìn ra chút sơ hở nào. Không đạt được mục đích, gã chỉ có thể cười gượng mấy tiếng, nói: "Vương phi nói đúng. Nhưng chờ Hải Vân lên kinh, Vương phi nhất định phải nể mặt tới tụ họp."
An Trường Khanh cảm thấy gã cứ nhắc Lý Hải Vân có gì đó không đúng, nhưng không nghĩ ra không đúng chỗ nào. Chỉ có lệ đáp: "Nếu rảnh, ta nhất định tới."
Hai người tách ra ở chỗ rẽ hành lang, An Trường Khanh đi tìm An Tri Khác, An Trường Dục thì đến hậu viện.
Trong phòng khách An Tri Khác đã chờ, thấy y tới, biểu tình biến hóa một trận.
Liếc sắc mặt của ông ta, An Trường Khanh thong dong ngồi xuống, cười nói: "Phụ thân gọi ta về một chuyến, là vì bàn bạc hôn sự của Ngọc Nhi?"
"Phải." Mặc dù nén giận, An Tri Khác không thể không tiếp lời y: "Ngô Tuyển Thư không đứng đắn, lại phạm hình luật, giờ bị tước quan bỏ công danh, phủ Trung Dũng Hầu cũng bị xét nhà, thật sự không hợp làm lương xứng."
An Trường Khanh nói: "Không sai. Vậy tín vật đính hôn nhờ phụ thân trả lại Ngô gia đi." Nói rồi lấy ra một miếng ngọc giác* từ trong tay áo đưa qua.
(*Ngọc giác: ngọc ghép thành đôi)
An Tri Khác nhận ngọc giác, thấy An Trường Khanh một bộ tính sẵn trong lòng, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Chỉ là ông ta quen bưng cái giá ngày xưa, dù trong lòng hận nhưng trên mặt vẫn đoan chính: "Vương phi yên tâm, vi phụ sẽ xử lý tốt."
An Trường Khanh cười thầm trong lòng, thấy khóe mắt ông ta co giật, liền đoán được nhất định trong lòng ông ta chứa nộ khí.
Hai nhà đính hôn đã lâu, thậm chí đã chuẩn bị hôn lễ. Nếu lúc trước lấy chuyện Ngô Tuyển Thư tranh quả phụ với thúc thúc ra mà từ hôn, An gia còn có thể lấy lý do Ngô Tuyển Thư dưỡng ngoại thất chiếm mấy phần lý. Nhưng giờ phủ Trung Dũng Hầu bị kê biên tài sản, Ngô Tuyển Thư lại mất quan. An gia sớm không nói muộn không nói, để lúc này đi nói, đã định mang cái mũ ngại bần yêu phú gió chiều nào theo chiều ấy rồi.
Đặc biệt trước đây An Tri Khác luôn rất gắn bó với Trung Dũng Hầu, bây giờ bạn chí cốt gặp nạn, không thấy ông ta giúp đỡ, trái lại sốt ruột phủi sạch quan hệ, lần này sợ rằng danh dự của An tướng quốc sẽ tổn hại.
Có ông ta chống đỡ, đồn đãi An Nhàn Ngọc phải chịu sẽ ít đi nhiều. An Trường Khanh thật lòng thật ý cười cười: "Vậy làm phiền phụ thân rồi."
......
Ra khỏi An gia, An Trường Khanh rất thoải mái. Khi đi qua phố Vĩnh Nhạc, còn đặc biệt đến Tam Vị Trai mua điểm tâm. Tiểu nhị của Tam Vị Trai thấy y thì cười đến mang tai, một hai phải lấy thêm rượu hoa mai cho y. An Trường Khanh muốn trả tiền, tiểu nhị phản đối không chịu thu, chỉ liên thanh nói "Vương phi thích lần sau lại đến", An Trường Khanh hết cách, đành mang theo hai hộp điểm tâm cùng một lọ rượu hoa mai lên xe ngựa.
Kết quả đi đến trước xe ngựa, lại phát hiện trong tay xa phu bị nhét một đống đồ. Lụa hoa này trứng gà này thậm chí còn có thịt heo vừa mới cắt. Cũng không biết là ai đưa, An Trường Khanh nhìn xung quanh một vòng, bá tánh bốn phía lại cười với y, An Trường Khanh bất đắc dĩ, chắp tay nói: "Đa tạ quà của các vị, nhưng lần sau không cần tặng đâu, chư vị lưu trữ trong nhà ăn đi."
Rốt cuộc trứng gà với thịt heo cũng không rẻ. Không phải nhà nào cũng có thể ăn.
Nói xong An Trường Khanh nghĩ nghĩ, bỏ đống đồ kia vào trong xe, rồi bảo xa phu đánh xe hồi vương phủ. Sau khi y đi, liền nghe thấy trong đám người có người vui vẻ nói: "Đó là thịt heo nhà thảo dân, Vương phi nhận lấy!"
Có người trợn trắng mắt: "Đồ lão tài ngươi thật là bùn nhão không trét nổi tường, thịt heo kia béo mỡ máu me nhầy nhụa, ngươi cũng dám cầm đi tặng Vương phi, cũng may Vương phi thiện tâm, không gọi người bắt ngươi đánh một trận!"
Đồ tể được gọi là Đồ lão tài bất mãn phản bác: "Tặng lụa hoa có tác dụng gì, thịt heo mới tốt đấy!"
Thịt heo ăn rất ngon, còn đắt chứ đùa!
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạ Nhạ: Hôm nay rất nhiều fan tặng quà cho ta, có lụa hoa trứng gà còn có thịt heo! Giờ thịt heo rất đắt đó! Fan của ngài tặng ngài cái gì không?
Túng Túng:...... (không có, không có cái gì hết luôn á).