Chương : 52
An Trường Khanh nghiến răng nghiến lợi dọa, nhưng hốc mắt và chóp mũi đỏ bừng thật sự không hung ác nổi, nhìn giống con thú nhỏ bị buộc phải nóng nảy. Tiêu Chỉ Qua bỗng nhớ tới khi mình đi săn từng đụng phải ngân hồ, dáng người xinh xắn, một thân lông trắng bị hắn bức tới rồi đường cùng, cũng dựng lông, giương nanh múa vuốt như vậy.
Trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy hồ ly xảo trá sẽ đáng yêu như vậy.
Khóe miệng bất tri bất giác nhiễm ý cười, Tiêu Chỉ Qua thử thăm dò nhẹ nhàng vỗ lưng y, như vuốt lông cho thú nhỏ, mềm nhẹ lại kiên nhẫn trấn an y: "Ừ, tuyệt không có lần sau."
Thân thể An Trường Khanh căng thẳng được hắn trấn an dần mềm xuống, đặt trán trên vai hắn, thanh âm rầu rĩ: "Ta biết đại sự quân cơ dù là người nhà cũng không thể tiết lộ. Nhưng ngài cũng không thể gạt ta đó chỉ là chiến sự bình thường."
Y cho rằng rất nhanh có thể kết thúc chiến sự, kết quả chờ y lại là "Tin chết". Y tình nguyện ngay từ đầu Tiêu Chỉ Qua nói cho y nguy hiểm trong đó, ít nhất khi y đối mặt "Tin chết", sẽ không mờ mịt không biết làm sao như thế.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có y là người cuối cùng biết được.
"Sẽ không lừa ngươi nữa, sau này ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi."
Tiêu Chỉ Qua cũng cảm thấy sợ, hắn sợ y lo lắng nên mới gạt y, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Không ngờ xảy ra rắc rối, trì hoãn ở Ác Quỷ Lĩnh hơn mười ngày. Càng không ngờ An Trường Khanh vì hắn, sẽ chạy đến tiền tuyến, cùng tồn vong với tướng sĩ Nhạn Châu.
Hắn thậm chí không dám nghĩ, nếu hắn về chậm mấy ngày, Nhạn Châu thành phá, sẽ là hậu quả gì.
Người ôm trong lòng, mặt nhìn mềm mại, hóa ra cũng có nanh vuốt sắc nhọn.
An Trường Khanh hừ một tiếng, đẩy hắn ra ngồi dậy, lần nữa cầm lấy lược chuẩn bị chải đầu cho hắn.
Ngón tay thon dài thoáng qua trước mặt, Tiêu Chỉ Qua ngưng ánh mắt, cầm cổ tay y, nhìn vết thương trên tay y, sắc mặt vốn nhu hòa liền lạnh đi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lòng bàn tay non mịn của y, năm sáu bọc nước lớn lớn bé bé. Lớn đã nứt, thịt non đỏ tươi dưới da. Cái nhỏ vẫn cố trướng lớn, ngón tay và gan bàn tay đều rách da, thô ráp không thôi.
"Không có gì, bị cọ sát. Qua mấy ngày là khỏi." An Trường Khanh dùng sức thu tay, giấu sau lưng không cho hắn xem.
Đánh trống trợ trận, nghe thì nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật cũng là việc tốn sức. Khi y còn bé tuy sống ở An gia không được tốt lắm, nhưng cũng không trải qua việc gì tốn sức, trời sinh da thịt non mịn. Bây giờ mới gõ trống mấy ngày, bàn tay liền nổi bọc nước.
Lúc đầu còn sẽ cảm thấy đau, nhưng thời gian dài, thương mới trùng thương cũ, trong lòng lại lo lắng chiến sự, dần dần quen, sớm vứt chút thương nhỏ này ra sau đầu.
Không nghĩ tới nhất thời vô ý, làm Tiêu Chỉ Qua thấy.
Tiêu Chỉ Qua thấy y chắp tay sau lưng không chịu cho mình xem, giật giật môi, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ nói: "Bọc nước phải chọc vỡ rồi bôi thuốc."
An Trường Khanh cau mày không vui: "Chọc đau, hơn nữa bôi thuốc không tiện, cũng không phải vết thương nghiêm trọng."
Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, An Trường Khanh nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn bại trận, không tình nguyện nói: "Đợi lát ta đi."
"Ta đi cùng ngươi."
Biết tay y bị thương, Tiêu Chỉ Qua cũng không cho y chải đầu cho mình, sau khi kêu Trần Túc vào vấn tóc thay quần áo cho hắn, ở phía sau An Trường Khanh, nhìn chằm chằm y đi tìm Hồ Thị Phi bôi thuốc.
Bôi thuốc xong trở về, liền thấy Tề Nguy và Thiết Hổ đang cùng Trần Túc nói chuyện trong viện.
Chiến sự kết thúc, cả người Tề Nguy đều vui tươi hớn hở, biết tướng quân bọn họ bị thương, vội vàng kéo Thiết Hổ đến thăm.
"Sao các ngươi lại tới?" Tiêu Chỉ Qua nheo mắt, sắc mặt ẩn không tốt.
"Nghe nói tướng quân bị thương, chúng ta đến thăm." Tề Nguy hoàn toàn không nhìn ra hắn không vui, cười ngây ngô đồng thời còn không quên mách lẻo huynh đệ tốt: "Tạ Lăng nói quá nhiều việc nên không tới, ta nói chiến sự cũng kết thúc rồi, còn có chuyện gì lo lắng như thế?"
Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt cười: "Tạ Lăng nói cũng không sai."
Hả? Tề Nguy phát ngốc, ánh mắt mờ mịt mà nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua thu tươi cười, chậm rãi nói: "Ta thấy các ngươi rất nhàn, không phải các tướng sĩ phải vội vàng trồng trọt sao? Nếu các ngươi không có việc gì, thì đi hỗ trợ đi."
Tề Nguy: "Hả?"
Tiêu Chỉ Qua: "Còn có ai không có việc làm, đều cùng đi."
Tề Nguy: "......"
Hai mắt mờ mịt mà nhìn Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh vào phòng, Tề Nguy khó tin mà quay đầu hỏi Thiết Hổ: "Chúng ta đắc tội tướng quân sao?"
Thiết Hổ thật thà lắc đầu: "Không có mà nhỉ?"
Tề Nguy cắn răng một cái: "Tạ Lăng kia quả nhiên không có lòng tốt, một lòng hại ta!"
Thiết Hổ ngay thẳng nói: "Rõ ràng Tạ Lăng kêu chúng ta đừng tới, là ngươi một hai muốn tới." Còn lôi kéo hắn.
Tề Nguy bị nghẹn hồi lâu nói không nên lời, căm giận trừng hắn một cái: "Sao ngươi nổi nội chiến rồi? Huynh đệ có nạn cùng chịu, phải trồng trọt cũng phải cùng đi! Không thể để Tạ Lăng chỉ lo thân mình!"
Nghe hai người ngoài cửa ồn ào nhốn nháo mà đi, An Trường Khanh không thể hiểu được mà nhìn Tiêu Chỉ Qua: "Vì sao bảo Thiết Hổ và Tề tướng quân đi trồng trọt?"
"Tiểu trừng đại giới*." Tiêu Chỉ Qua trầm túc nói: "Tốt xấu cũng là phó tướng quân, còn hấp tấp bộp chộp như vậy, không đúng hẹn bám trụ quân Bắc Địch thì thôi, còn dễ tin lời Bắc Địch, ngay cả an ổn lòng quân cũng không làm được, còn phải Vương phi ngươi lấy thân phạm hiểm, chẳng lẽ không nên phạt?"
(*Tiểu trừng đại giới: Trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn)
"......"
An Trường Khanh nghiêm túc suy tư một lát, tuy cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý, nhưng nghĩ lại, cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra quái ở đâu, dứt khoát vứt sang một bên. Dù sao cũng không liên quan đến y.
***
Sau khi tấn công Nhạn Châu thất bại, Hô Duyên Huân và huynh đệ Hô Duyên A Đặc, sau khi về vương thành liền lật mặt. Hô Duyên Huân thiện chiến, lại được dân tâm, sau khi Bắc Địch vương chết, thuận lý thành chương đá hai cháu trai, thành Hô Duyên Vương mới.
Hai huynh đệ Hô Duyên A Đặc và Hô Duyên Trị binh bại, không chịu khuất phục Hô Duyên Huân, mang theo nhân mã thủ hạ của mình trốn khỏi chỗ hắn. Vương đình Bắc Địch một chia thành hai, thực lực tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không tấn công Đại Nghiệp.
Khi thám tử truyền tin tức về Nhạn Châu, đã qua ba ngày. Lúc đó miệng vết thương của Tiêu Chỉ Qua đã bắt đầu khép lại, tuy vẫn không thể lộn xộn, nhưng đã bắt đầu xuống tay xử lý quân vụ Nhạn Châu.
Chiến sự qua đi, còn có nhiều việc vặt hơn chờ xử lý.
Thi thể các tướng sĩ chết trận phải phân rõ thân phận ghi trong hồ sơ, có thân nhân để thân nhân nhận về, thân nhân không ở Nhạn Châu, chỉ có thể hoả táng với các tướng sĩ khác, lại gửi tiền an ủi cùng tin đã chết về nguyên quán.
Trừ thu dọn chiến trường, còn phải trồng trọt.
Tục ngữ nói: Thanh minh bận trồng mạch, cốc vũ* trồng cánh đồng.
(*Cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)
Mùa đông năm nay phá lệ dài, hơn nữa chiến sự kéo dài, trước mắt đã gần tháng năm. Đã bỏ lỡ thời cơ tốt trồng lúa mạch, chỉ có thể nhanh chóng gieo giống, lại trồng bắp, cao lương, gạo kê vân vân, tận lực giảm bớt tổn thất.
Một hồi an bài, lại bốn năm ngày qua đi.
An Trường Khanh vì bị thương tay, Tiêu Chỉ Qua hận không thể dâng y lên, chuyện gì cũng không cho y làm, ngược lại chính hắn bị thương, trừ mỗi ngày tìm Hồ Thị Phi tới đổi thuốc, đều nhìn như người không sao.
An Trường Khanh tức giận với hắn: "Ta thương nhẹ hơn ngài nhiều."
Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ: "Ta da dày thịt béo, chút thương nhỏ này không tính là gì."
"Vậy của ta cũng không tính là gì!" An Trường Khanh căm giận bất bình, cảm thấy cứ không thể làm cái gì nữa, bản thân sẽ không khác gì tàn phế.
Tiêu Chỉ Qua chỉ có thể dỗ y: "Nhẫn nại mấy ngày là được."
Nhìn hắn ôn nhu nhỏ ý, An Trường Khanh lại nhụt chí, đành tiếp tục ở trong phủ tướng quân ăn không ngồi rồi mà dưỡng thương.
Tề Nguy trồng trọt về ba ba víu đầu tường phủ tướng quân nhìn vào trong, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, bắt đầu thở ngắn than dài: "Cuối cùng ta biết vì sao tướng quân tống cổ chúng ta đi trồng trọt."
Thiết Hổ phối hợp hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắt Tề Nguy thê lương: "Khẳng định là vì chúng ta không ngăn Vương phi lên chiến trường!"
"Tướng quân rõ ràng là công báo tư thù!" Tề Nguy phẫn uất.
Tạ Lăng dựa vào ven tường nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Đã qua bốn năm ngày, ngươi mới phản ứng được?"
Tề Nguy: "......" Ừ đấy, không được sao?
......
Lại nhịn bốn năm ngày, cuối cùng vết thương trên tay An Trường Khanh đã khỏi, lần nữa được tự do. Đang chuẩn bị lấy phỉ thúy tím ra tiếp tục tạo hình, liền nghe Thiết Hổ tới đưa tin, nói người Lương Châu tới.
Đi theo sau hắn chính là nam tử tướng mạo hết sức văn nhã, thân hình mảnh khảnh, bị Thiết Hổ chắn phía trước, giống hệt thư sinh trói gà không chặt.
Lúc đó Tiêu Chỉ Qua đang ở thư phòng xử lý công vụ, An Trường Khanh không quen người tới, lại không biết là chuyện gì, liền nói: "Vương gia ở thư phòng, ngươi trực tiếp dẫn người đến thư phòng đi."
Nam tử mảnh khảnh đánh giá An Trường Khanh, nghe vậy tiến lên một bước, chắp tay nói: "Vị này chính là Vương phi? Thủ tướng Lương Châu Thường Tại Xương ra mắt Vương phi."
Hả? Nghe ngữ khí của hắn quen thuộc, An Trường Khanh lộ vẻ nghi hoặc: "Đúng vậy, Thường tướng quân biết ta?"
Thường Tại Xương cười: "Lúc trước chỉ nghe kỳ danh, vô duyên gặp người thật. Vương gia thường nhắc với mạt tướng ——"
"Thường Tại Xương!"
Tiêu Chỉ Qua mới từ thư phòng đến, liền nghe thấy gã nói câu đó, vội vàng lên tiếng ngăn cản hắn.
Thường Tại Xương dừng lời, ý vị thâm trường mà nhìn An Trường Khanh một cái, ngừng câu chuyện, trái lại hướng Tiêu Chỉ Qua hành lễ.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng quét An Trường Khanh, sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Thường Tại Xương: "Chủ tướng tự rời cương vị, ngươi cẩn thận bị người bẩm báo ngự tiền."
Thường Tại Xương liên tục xua tay, vẻ mặt đau khổ nói: "Không phải vì lúc trước ngươi gửi thư cho ta nói chuyện phỉ thúy, còn không phải ta không có biện pháp mới tự mình tới một chuyến sao?"
Giữa hai người có qua có lại, thoạt nhìn rất quen thuộc. An Trường Khanh muốn đuổi theo hỏi Thường Tại Xương lời vừa rồi có ý gì, trước mắt nghe thấy gã nhắc đến phỉ thúy, chỉ có thể tạm thời áp chuyện xuống, chuyên tâm nghe gã nói.
Tiêu Chỉ Qua cũng ngây người, hiển nhiên không ngờ gã đến vì việc này, trước khi khai chiến với Bắc Địch, quả thực hắn có phái người đưa tin cho Thường Tại Xương, bảo gã đi tra xét quặng phỉ thúy giáp Tây Khương,nhưng sau đó Lương Châu vẫn không có hồi âm, Nhạn Châu lại nổi chiến sự, chuyện này mới bị kéo dài.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sau khi ta nhận được thư của ngươi, lập tức phái người lặng lẽ đến biên giới tra xét, kết quả thật sự tìm được hai quặng phỉ thúy." Thường Tại Xương nói: "Có lẽ nơi đó từng xảy ra động đất, có một chỗ núi đất lở đứt gãy. Phỉ thúy được phát hiện trong núi kia, những bá tánh nhặt được phỉ thúy trong núi, hẳn là khi núi đó sụp đổ."
Chẳng qua các bá tánh không biết nhìn hàng, cho rằng khắp nơi đều có đá không đáng giá, không để trong lòng. Hơn nữa biên giới xa xôi, đến nay mới bị bọn họ ngoài ý muốn phát hiện.
"Ta vốn muốn phái binh chiếm hai tòa núi trước, nhưng không biết Tây Khương Nhiếp Chính Vương làm sao nghe được tiếng gió, bảo thống lĩnh Thương Khuyết mang binh khoái mã tới biên giới, mấy ngày nay ta chưa hồi âm cho ngươi, chính là vì đang giằng co với Thương Khuyết."
Hiện giờ Tây Khương cảm thấy quặng phỉ thúy này gần Tây Khương, nên thuộc sở hữu của chúng; nhưng một miếng thịt mỡ lớn như vậy đặt trước mắt, vẫn do bọn họ phát hiện trước, tất nhiên Thường Tại Xương cũng không chịu từ bỏ. Hiện giờ hoả lực hai bên tập trung giằng co, chạm vào thế cục là nổ ngay.
Thường Tại Xương không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này mới vội vàng chạy đến Nhạn Châu, tìm Tiêu Chỉ Qua thương nghị đối sách.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Nguy: Ta không muốn trồng trọt QAQ
Túng Túng (mỉm cười): Vậy đi đào quặng đi.
Tề Nguy:...... Oa.
Trước kia hắn chưa bao giờ cảm thấy hồ ly xảo trá sẽ đáng yêu như vậy.
Khóe miệng bất tri bất giác nhiễm ý cười, Tiêu Chỉ Qua thử thăm dò nhẹ nhàng vỗ lưng y, như vuốt lông cho thú nhỏ, mềm nhẹ lại kiên nhẫn trấn an y: "Ừ, tuyệt không có lần sau."
Thân thể An Trường Khanh căng thẳng được hắn trấn an dần mềm xuống, đặt trán trên vai hắn, thanh âm rầu rĩ: "Ta biết đại sự quân cơ dù là người nhà cũng không thể tiết lộ. Nhưng ngài cũng không thể gạt ta đó chỉ là chiến sự bình thường."
Y cho rằng rất nhanh có thể kết thúc chiến sự, kết quả chờ y lại là "Tin chết". Y tình nguyện ngay từ đầu Tiêu Chỉ Qua nói cho y nguy hiểm trong đó, ít nhất khi y đối mặt "Tin chết", sẽ không mờ mịt không biết làm sao như thế.
Tất cả mọi người đều biết, chỉ có y là người cuối cùng biết được.
"Sẽ không lừa ngươi nữa, sau này ngươi muốn biết cái gì, ta đều nói cho ngươi."
Tiêu Chỉ Qua cũng cảm thấy sợ, hắn sợ y lo lắng nên mới gạt y, chỉ muốn tốc chiến tốc thắng. Không ngờ xảy ra rắc rối, trì hoãn ở Ác Quỷ Lĩnh hơn mười ngày. Càng không ngờ An Trường Khanh vì hắn, sẽ chạy đến tiền tuyến, cùng tồn vong với tướng sĩ Nhạn Châu.
Hắn thậm chí không dám nghĩ, nếu hắn về chậm mấy ngày, Nhạn Châu thành phá, sẽ là hậu quả gì.
Người ôm trong lòng, mặt nhìn mềm mại, hóa ra cũng có nanh vuốt sắc nhọn.
An Trường Khanh hừ một tiếng, đẩy hắn ra ngồi dậy, lần nữa cầm lấy lược chuẩn bị chải đầu cho hắn.
Ngón tay thon dài thoáng qua trước mặt, Tiêu Chỉ Qua ngưng ánh mắt, cầm cổ tay y, nhìn vết thương trên tay y, sắc mặt vốn nhu hòa liền lạnh đi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lòng bàn tay non mịn của y, năm sáu bọc nước lớn lớn bé bé. Lớn đã nứt, thịt non đỏ tươi dưới da. Cái nhỏ vẫn cố trướng lớn, ngón tay và gan bàn tay đều rách da, thô ráp không thôi.
"Không có gì, bị cọ sát. Qua mấy ngày là khỏi." An Trường Khanh dùng sức thu tay, giấu sau lưng không cho hắn xem.
Đánh trống trợ trận, nghe thì nhẹ nhàng, nhưng kỳ thật cũng là việc tốn sức. Khi y còn bé tuy sống ở An gia không được tốt lắm, nhưng cũng không trải qua việc gì tốn sức, trời sinh da thịt non mịn. Bây giờ mới gõ trống mấy ngày, bàn tay liền nổi bọc nước.
Lúc đầu còn sẽ cảm thấy đau, nhưng thời gian dài, thương mới trùng thương cũ, trong lòng lại lo lắng chiến sự, dần dần quen, sớm vứt chút thương nhỏ này ra sau đầu.
Không nghĩ tới nhất thời vô ý, làm Tiêu Chỉ Qua thấy.
Tiêu Chỉ Qua thấy y chắp tay sau lưng không chịu cho mình xem, giật giật môi, rốt cuộc không nói gì nữa, chỉ nói: "Bọc nước phải chọc vỡ rồi bôi thuốc."
An Trường Khanh cau mày không vui: "Chọc đau, hơn nữa bôi thuốc không tiện, cũng không phải vết thương nghiêm trọng."
Tiêu Chỉ Qua trầm xuống, An Trường Khanh nhìn hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn bại trận, không tình nguyện nói: "Đợi lát ta đi."
"Ta đi cùng ngươi."
Biết tay y bị thương, Tiêu Chỉ Qua cũng không cho y chải đầu cho mình, sau khi kêu Trần Túc vào vấn tóc thay quần áo cho hắn, ở phía sau An Trường Khanh, nhìn chằm chằm y đi tìm Hồ Thị Phi bôi thuốc.
Bôi thuốc xong trở về, liền thấy Tề Nguy và Thiết Hổ đang cùng Trần Túc nói chuyện trong viện.
Chiến sự kết thúc, cả người Tề Nguy đều vui tươi hớn hở, biết tướng quân bọn họ bị thương, vội vàng kéo Thiết Hổ đến thăm.
"Sao các ngươi lại tới?" Tiêu Chỉ Qua nheo mắt, sắc mặt ẩn không tốt.
"Nghe nói tướng quân bị thương, chúng ta đến thăm." Tề Nguy hoàn toàn không nhìn ra hắn không vui, cười ngây ngô đồng thời còn không quên mách lẻo huynh đệ tốt: "Tạ Lăng nói quá nhiều việc nên không tới, ta nói chiến sự cũng kết thúc rồi, còn có chuyện gì lo lắng như thế?"
Tiêu Chỉ Qua nhàn nhạt cười: "Tạ Lăng nói cũng không sai."
Hả? Tề Nguy phát ngốc, ánh mắt mờ mịt mà nhìn hắn.
Tiêu Chỉ Qua thu tươi cười, chậm rãi nói: "Ta thấy các ngươi rất nhàn, không phải các tướng sĩ phải vội vàng trồng trọt sao? Nếu các ngươi không có việc gì, thì đi hỗ trợ đi."
Tề Nguy: "Hả?"
Tiêu Chỉ Qua: "Còn có ai không có việc làm, đều cùng đi."
Tề Nguy: "......"
Hai mắt mờ mịt mà nhìn Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh vào phòng, Tề Nguy khó tin mà quay đầu hỏi Thiết Hổ: "Chúng ta đắc tội tướng quân sao?"
Thiết Hổ thật thà lắc đầu: "Không có mà nhỉ?"
Tề Nguy cắn răng một cái: "Tạ Lăng kia quả nhiên không có lòng tốt, một lòng hại ta!"
Thiết Hổ ngay thẳng nói: "Rõ ràng Tạ Lăng kêu chúng ta đừng tới, là ngươi một hai muốn tới." Còn lôi kéo hắn.
Tề Nguy bị nghẹn hồi lâu nói không nên lời, căm giận trừng hắn một cái: "Sao ngươi nổi nội chiến rồi? Huynh đệ có nạn cùng chịu, phải trồng trọt cũng phải cùng đi! Không thể để Tạ Lăng chỉ lo thân mình!"
Nghe hai người ngoài cửa ồn ào nhốn nháo mà đi, An Trường Khanh không thể hiểu được mà nhìn Tiêu Chỉ Qua: "Vì sao bảo Thiết Hổ và Tề tướng quân đi trồng trọt?"
"Tiểu trừng đại giới*." Tiêu Chỉ Qua trầm túc nói: "Tốt xấu cũng là phó tướng quân, còn hấp tấp bộp chộp như vậy, không đúng hẹn bám trụ quân Bắc Địch thì thôi, còn dễ tin lời Bắc Địch, ngay cả an ổn lòng quân cũng không làm được, còn phải Vương phi ngươi lấy thân phạm hiểm, chẳng lẽ không nên phạt?"
(*Tiểu trừng đại giới: Trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn)
"......"
An Trường Khanh nghiêm túc suy tư một lát, tuy cảm thấy hắn nói cũng có chút đạo lý, nhưng nghĩ lại, cứ cảm thấy quái quái chỗ nào.
Chỉ là nghĩ tới nghĩ lui không nghĩ ra quái ở đâu, dứt khoát vứt sang một bên. Dù sao cũng không liên quan đến y.
***
Sau khi tấn công Nhạn Châu thất bại, Hô Duyên Huân và huynh đệ Hô Duyên A Đặc, sau khi về vương thành liền lật mặt. Hô Duyên Huân thiện chiến, lại được dân tâm, sau khi Bắc Địch vương chết, thuận lý thành chương đá hai cháu trai, thành Hô Duyên Vương mới.
Hai huynh đệ Hô Duyên A Đặc và Hô Duyên Trị binh bại, không chịu khuất phục Hô Duyên Huân, mang theo nhân mã thủ hạ của mình trốn khỏi chỗ hắn. Vương đình Bắc Địch một chia thành hai, thực lực tổn thương nặng nề, trong thời gian ngắn sẽ không tấn công Đại Nghiệp.
Khi thám tử truyền tin tức về Nhạn Châu, đã qua ba ngày. Lúc đó miệng vết thương của Tiêu Chỉ Qua đã bắt đầu khép lại, tuy vẫn không thể lộn xộn, nhưng đã bắt đầu xuống tay xử lý quân vụ Nhạn Châu.
Chiến sự qua đi, còn có nhiều việc vặt hơn chờ xử lý.
Thi thể các tướng sĩ chết trận phải phân rõ thân phận ghi trong hồ sơ, có thân nhân để thân nhân nhận về, thân nhân không ở Nhạn Châu, chỉ có thể hoả táng với các tướng sĩ khác, lại gửi tiền an ủi cùng tin đã chết về nguyên quán.
Trừ thu dọn chiến trường, còn phải trồng trọt.
Tục ngữ nói: Thanh minh bận trồng mạch, cốc vũ* trồng cánh đồng.
(*Cốc vũ: một trong 24 tiết trong một năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng tư)
Mùa đông năm nay phá lệ dài, hơn nữa chiến sự kéo dài, trước mắt đã gần tháng năm. Đã bỏ lỡ thời cơ tốt trồng lúa mạch, chỉ có thể nhanh chóng gieo giống, lại trồng bắp, cao lương, gạo kê vân vân, tận lực giảm bớt tổn thất.
Một hồi an bài, lại bốn năm ngày qua đi.
An Trường Khanh vì bị thương tay, Tiêu Chỉ Qua hận không thể dâng y lên, chuyện gì cũng không cho y làm, ngược lại chính hắn bị thương, trừ mỗi ngày tìm Hồ Thị Phi tới đổi thuốc, đều nhìn như người không sao.
An Trường Khanh tức giận với hắn: "Ta thương nhẹ hơn ngài nhiều."
Tiêu Chỉ Qua bất đắc dĩ: "Ta da dày thịt béo, chút thương nhỏ này không tính là gì."
"Vậy của ta cũng không tính là gì!" An Trường Khanh căm giận bất bình, cảm thấy cứ không thể làm cái gì nữa, bản thân sẽ không khác gì tàn phế.
Tiêu Chỉ Qua chỉ có thể dỗ y: "Nhẫn nại mấy ngày là được."
Nhìn hắn ôn nhu nhỏ ý, An Trường Khanh lại nhụt chí, đành tiếp tục ở trong phủ tướng quân ăn không ngồi rồi mà dưỡng thương.
Tề Nguy trồng trọt về ba ba víu đầu tường phủ tướng quân nhìn vào trong, hậu tri hậu giác mà phản ứng lại, bắt đầu thở ngắn than dài: "Cuối cùng ta biết vì sao tướng quân tống cổ chúng ta đi trồng trọt."
Thiết Hổ phối hợp hỏi: "Vì sao?"
Ánh mắt Tề Nguy thê lương: "Khẳng định là vì chúng ta không ngăn Vương phi lên chiến trường!"
"Tướng quân rõ ràng là công báo tư thù!" Tề Nguy phẫn uất.
Tạ Lăng dựa vào ven tường nhìn hắn như nhìn thằng ngốc: "Đã qua bốn năm ngày, ngươi mới phản ứng được?"
Tề Nguy: "......" Ừ đấy, không được sao?
......
Lại nhịn bốn năm ngày, cuối cùng vết thương trên tay An Trường Khanh đã khỏi, lần nữa được tự do. Đang chuẩn bị lấy phỉ thúy tím ra tiếp tục tạo hình, liền nghe Thiết Hổ tới đưa tin, nói người Lương Châu tới.
Đi theo sau hắn chính là nam tử tướng mạo hết sức văn nhã, thân hình mảnh khảnh, bị Thiết Hổ chắn phía trước, giống hệt thư sinh trói gà không chặt.
Lúc đó Tiêu Chỉ Qua đang ở thư phòng xử lý công vụ, An Trường Khanh không quen người tới, lại không biết là chuyện gì, liền nói: "Vương gia ở thư phòng, ngươi trực tiếp dẫn người đến thư phòng đi."
Nam tử mảnh khảnh đánh giá An Trường Khanh, nghe vậy tiến lên một bước, chắp tay nói: "Vị này chính là Vương phi? Thủ tướng Lương Châu Thường Tại Xương ra mắt Vương phi."
Hả? Nghe ngữ khí của hắn quen thuộc, An Trường Khanh lộ vẻ nghi hoặc: "Đúng vậy, Thường tướng quân biết ta?"
Thường Tại Xương cười: "Lúc trước chỉ nghe kỳ danh, vô duyên gặp người thật. Vương gia thường nhắc với mạt tướng ——"
"Thường Tại Xương!"
Tiêu Chỉ Qua mới từ thư phòng đến, liền nghe thấy gã nói câu đó, vội vàng lên tiếng ngăn cản hắn.
Thường Tại Xương dừng lời, ý vị thâm trường mà nhìn An Trường Khanh một cái, ngừng câu chuyện, trái lại hướng Tiêu Chỉ Qua hành lễ.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tiêu Chỉ Qua nhanh chóng quét An Trường Khanh, sắc mặt thâm trầm nhìn về phía Thường Tại Xương: "Chủ tướng tự rời cương vị, ngươi cẩn thận bị người bẩm báo ngự tiền."
Thường Tại Xương liên tục xua tay, vẻ mặt đau khổ nói: "Không phải vì lúc trước ngươi gửi thư cho ta nói chuyện phỉ thúy, còn không phải ta không có biện pháp mới tự mình tới một chuyến sao?"
Giữa hai người có qua có lại, thoạt nhìn rất quen thuộc. An Trường Khanh muốn đuổi theo hỏi Thường Tại Xương lời vừa rồi có ý gì, trước mắt nghe thấy gã nhắc đến phỉ thúy, chỉ có thể tạm thời áp chuyện xuống, chuyên tâm nghe gã nói.
Tiêu Chỉ Qua cũng ngây người, hiển nhiên không ngờ gã đến vì việc này, trước khi khai chiến với Bắc Địch, quả thực hắn có phái người đưa tin cho Thường Tại Xương, bảo gã đi tra xét quặng phỉ thúy giáp Tây Khương,nhưng sau đó Lương Châu vẫn không có hồi âm, Nhạn Châu lại nổi chiến sự, chuyện này mới bị kéo dài.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Sau khi ta nhận được thư của ngươi, lập tức phái người lặng lẽ đến biên giới tra xét, kết quả thật sự tìm được hai quặng phỉ thúy." Thường Tại Xương nói: "Có lẽ nơi đó từng xảy ra động đất, có một chỗ núi đất lở đứt gãy. Phỉ thúy được phát hiện trong núi kia, những bá tánh nhặt được phỉ thúy trong núi, hẳn là khi núi đó sụp đổ."
Chẳng qua các bá tánh không biết nhìn hàng, cho rằng khắp nơi đều có đá không đáng giá, không để trong lòng. Hơn nữa biên giới xa xôi, đến nay mới bị bọn họ ngoài ý muốn phát hiện.
"Ta vốn muốn phái binh chiếm hai tòa núi trước, nhưng không biết Tây Khương Nhiếp Chính Vương làm sao nghe được tiếng gió, bảo thống lĩnh Thương Khuyết mang binh khoái mã tới biên giới, mấy ngày nay ta chưa hồi âm cho ngươi, chính là vì đang giằng co với Thương Khuyết."
Hiện giờ Tây Khương cảm thấy quặng phỉ thúy này gần Tây Khương, nên thuộc sở hữu của chúng; nhưng một miếng thịt mỡ lớn như vậy đặt trước mắt, vẫn do bọn họ phát hiện trước, tất nhiên Thường Tại Xương cũng không chịu từ bỏ. Hiện giờ hoả lực hai bên tập trung giằng co, chạm vào thế cục là nổ ngay.
Thường Tại Xương không dám hành động thiếu suy nghĩ, lúc này mới vội vàng chạy đến Nhạn Châu, tìm Tiêu Chỉ Qua thương nghị đối sách.
Tác giả có lời muốn nói:
Tề Nguy: Ta không muốn trồng trọt QAQ
Túng Túng (mỉm cười): Vậy đi đào quặng đi.
Tề Nguy:...... Oa.