Chương : 20
Như trong nháy mắt, Tần thị muốn xông tới lột da mặt của Tống Tụng xuống vứt trên mặt đất mạnh mẽ đạp lên mấy đá.
Nàng muốn hung ác với Tống Tụng: Đi ngươi hiểu chuyện! Bổn phu nhân không có chút nào!!
Mà giờ khắc này Lệ Tiêu ở bên cạnh, còn có quản sự cùng tổng quản sự Danh Hiên các đều ở đây, Tống Tụng mang đỉnh vầng sáng này cho nàng, nàng muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.
Nếu Tống Tụng thật sự cố tình gây sự thì thôi, nhưng Phúc Hương Lâu vốn là sản nghiệp của Phó gia. Phó gia chỉ có một nữ nhi đã chết, chỉ còn dư lại một người thừa kế như Tống Tụng. Nếu như y vẫn là nhi tử của phủ Quốc công, sản nghiệp như vậy có thể lưu lại phủ Quốc công như chuyện đương nhiên, nếu bây giờ y phải gả đến Vương phủ, về tình về lý, đồ của mẫu gia cũng phải cho y mang đi làm của hồi môn.
Nàng đột nhiên cảm giác thấy mình trước kia còn quá yếu lòng, nàng phải sớm giết chết Tống Tụng, dù sao cũng tốt hơn bây giờ nhảy phách lối trước mặt nàng như vậy.
Mà... Nàng cũng chỉ nghĩ cảm tưởng, thậm chí trên mặt cũng không dám lộ ra nửa điểm tức giận.
Nàng miễn cưỡng vui cười, trong lòng biết sau ngày hôm nay, bên ngoài nhất định sẽ loan truyền là nàng hiểu chuyện, Quốc Công gia thông tình đạt lý. Đến lúc đó, Phúc Hương Lâu cũng phải cho y, không muốn cho cũng phải cho... Trong khoảng thời gian ngắn, nàng còn bốc lên ý nghĩ hi vọng Tống Tụng giơ cao đánh khẽ, có chừng có mực, chỉ mua cái vòng tay cũng không sao.
Mà Tống Tụng sao lại như nàng mong muốn, trong đôi mắt y rất giống như muốn rút máu của Tần thị, lần lượt từng cái mở ra hộp gỗ trên bàn. Hộp thứ hai mở ra là một bộ bình chén rượu, ánh mắt y hơi sáng sáng lên, ngắm nhìn phù điêu long phượng, nói với Lệ Tiêu: "Điện hạ thích không?"
"Một bộ này để bản vương mua đi."
Lệ Tiêu điên thì điên, vẫn biết làm người. Tần thị vừa mới cảm giác mình có thể hơi hơi hồi một chút máu, lại nghe Tống Tụng nói: "Ngươi và ta còn chưa kết hôn, sao lại tốn bạc của ngươi. Mẫu thân ta là muội muội ruột của Hoàng hậu, lại là nữ nhi của Thừa tướng Phụ quốc, trên tay phụ thân ta cũng không chỉ là một sản nghiệp Phúc Hương Lâu, ngoại tổ phụ còn có hiệu cầm đồ ở ngoại địa..." giọng y mang kiêu ngạo, nói: "Ta gia tài ngàn bạc, không muốn ngươi bỏ bạc."
Lệ Tiêu nhìn tiểu biểu tình đáng yêu của y, bỗng nhiên cong cong môi.
Tần thị lại cảm thấy biểu tình y cực kì đáng trách, nàng âm dương quái khí bật cười một tiếng, chung quy nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ: "Vương gia còn là trưởng tử của điện hạ... Có cả thiên hạ, làm sao Tống gia so được..."
Nàng còn chưa dứt lời một câu, Tống Tụng đột nhiên trở mặt, trách mắng: "Mẫu thân nói cẩn thận đi! Có thiên hạ là bệ hạ, có liên quan gì với Vương gia?"
Lòng Tần thị lạnh buốt, lập tức ngậm miệng.
Lệ Tiêu là tiên Hoàng hậu sở sinh, quả thật là trưởng tử đích tôn, mà bây giờ Hoàng hậu là mẫu thân ruột của Thái tử. Tần thị muốn nói Lệ Tiêu có thiên hạ, đặt vị trí Thái tử ở đâu? Trước khi vẫn chưa ngồi lên chỗ kia, ngay cả Thái tử cũng không dám nói là có thiên hạ.
Thái độ của Lệ Tiêu với Tống Tụng và người khác quả thực có thể nói là khác nhau một trời một vực. Hắn âm u liếc mắt nhìn Tần thị, lạnh lùng nói: "Xem ra hôm nay trấn các chi bảo ở đây, Tụng nhi đều coi trọng."
Trong lòng Tần thị biết mình nói sai lời, đại não không còn kịp suy tư nữa, miệng ngay lập tức bắt đầu vội vội vã vã lấy lòng: "Vậy thì mua hết."
Tần thị thốt ra lời này, đôi mắt Tống Tụng đột nhiên sáng ngời. Y tí xíu cũng không khách khí ôm lấy mấy hộp kia, còn không ôm hết được. Nhũ mẫu bên người Tần thị tiến lên muốn giúp y, y lập tức tính trẻ con che lại, nói: "Đây là mẫu thân mua cho ta, ngươi làm gì?"
Đôi mắt đẹp đẽ của y nhìn chằm chằm nhũ mẫu, giống như thể người ta muốn cướp của y, mãi đến tận Lệ Tiêu tự mình ra tay: "Bản vương giúp Tụng nhi cầm được không?"
Tống Tụng đối với hắn ngược lại là tín nhiệm vô cùng, nhưng cũng chỉ phân cho hắn một cái hộp. Y không hề che giấu hỉ khí trên mặt mình chút nào, ôm hộp đi ra ngoài còn nở nụ cười với Tần thị: "Đa tạ mẫu thân, mẫu thân thật là thương ta."
Tần thị ha ha cười một tiếng, siết khăn nhìn y đi ra ngoài, ở trong lòng không ngừng nguyền rủa y bị ngưỡng cửa ngáng chân đến tàn phế. Nàng bên này vừa rủa xong, chỉ thấy Tống Tụng bỗng nhiên lảo đảo một cái, Lệ Tiêu thuận thế đỡ lấy y và hộp trong ngực của y. Tống Tụng sau khi đứng vững hơi chuyển động con mắt, nhìn lại Tần thị, động viên: "Mẫu thân không cần lo lắng, ta rất khỏe mạnh."
Tần thị: "..."
Ai muốn lo lắng cho ngươi cái loại ăn cây táo rào cây sung!
Nàng hoài nghi Tống Tụng vốn là cố ý.
Cận Miễn đứng một bên, ánh mắt nhìn nam nhân vừa vào cửa là dùng khí tràng không thể chống đối bao phủ toàn bộ Danh Hiên các chậm rãi rời đi, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Tống Tụng ôm đồ đi, chưởng quỹ tiến lên báo giá. Tần thị vừa nghe là bất ngờ nói: "Nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, phu nhân có mang đủ ngân phiếu không?"
Tần thị lúc này không cười được thật, nghiến răng nói: "Ngươi dẫn người đến phủ Quốc công lấy."
Nàng quay người đi ra ngoài, đúng dịp thấy Tống Tụng ngồi trong xe ngựa mỉm cười nhìn bên này. Lòng nàng giống như sắp bị ngọn lửa đốt thủng, lại nghe Tống Tụng ôn hòa nói: "Vương gia nói muốn đưa ta đi khắp nơi chơi một chút, mẫu thân muốn đi cùng không?"
Điên mới muốn đi cùng các ngươi!
Tần thị mặt không hề cảm xúc nói: "Đi đường cẩn thận."
"Mẫu thân cũng vậy."
Xe ngựa lướt qua trước mặt, Tần thị được nhũ mẫu đỡ lên xe ngựa của mình, bỗng nhiên lập tức che ngực, trước mắt trở nên mơ màng. Nhũ mẫu lo lắng nói: "Phu nhân, ngài đây là..."
Tần thị liên tục hít mấy hơi mới nói: "Tống Tụng này, lại dám đùa giỡn ta..."
"Phu nhân chớ nổi giận." Nhũ mẫu dỗ, nói: "Đại công tử lúc này quả thật có chút quá phận, mà cũng chỉ có thể hung hăng nhất thời thôi. Ngày còn dài lắm, chờ Thái tử chúng ta đăng cơ, tất nhiên phải chém Phong Vương... Đến lúc đó Phong Vương đi rồi, đại công tử chẳng phải là mặc cho ngài xâu xé sao."
Thái tử là con Hoàng hậu sinh, cũng là cháu ngoại của nàng, phải gọi nàng một tiếng tam di mẫu. Bây giờ mẫu gia Hoàng hậu là Thừa tướng Phụ quốc, mẫu gia của tiên Hoàng hậu là Thái sư Trấn quốc, phủ Thái sư và phủ Thừa tướng chia làm hai phái, một phương chống đỡ Phong Vương, một phương chống đỡ Thái tử, thế lực ngang nhau. Mà bây giờ bệ hạ lại đã quyết tâm muốn vứt bỏ Phong Vương, đợi đến khi kim thượng về tây, có chiếu thư đăng cơ rồi, Thái tử là chủ quang minh chính đại của cả thiên hạ.
Nhũ mẫu hai câu khuyên nàng, nàng nhất thời gật gật đầu, nói: "Nói có lý."
Tuy lời nói như vậy, nàng vẫn giận xót ruột, chỉ có thể buông lời cho hả giận: "Chờ nó rơi vào tay của ta, ta nhất định làm cho nó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
So với Tần thị phẫn nộ, Tống Tụng kiếm được đầy bồn đầy bát. Y chồng hộp vào xe ngựa của Vương phủ, tuy rằng không nhiều đồ, mà tất cả là trân phẩm, giá trị cao nhất là kim tì hưu cực kì đẹp đẽ, bên trên có trang sức phỉ thúy, toàn thể sáng lên lấp loá, phục trang đẹp đẽ, bất kể là vật liệu hay là kĩ thuật đều là khó gặp, tốn hai ngàn lượng bạc trắng.
Đồ ở Danh Hiên các từ trước đến giờ là giá trị lớn hơn thực dụng, đều là một ít trân phẩm, thời điểm đó muốn bán cũng có thể bán giá cao. Tống Tụng ở trên xe yêu thích không buông tay ôm hộp, vui sướng một phút chốc, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Y đột nhiên ý thức được mình có chút quá càn rỡ, vội vàng đặt hộp sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mua những đồ này, điện hạ có thích không?"
"Tụng nhi thích, bản vương cũng thích."
Tống Tụng hé miệng, thận trọng gật gật đầu, nói: "Ta thích hết."
Y cúi đầu, Lệ Tiêu chợt nghiêng đầu, nhìn y từ dưới lên như trẻ con: "Làm sao thế?"
"Không." Y cảm thấy mình quá đắc ý vênh váo, nhìn qua nhất định xấu xí như tiểu nhân đắc chí, không biết Lệ Tiêu có thể bởi vậy chán ghét y không.
Lệ Tiêu ngồi thẳng, nói: "Phụ thân ngươi thật sự nói muốn đưa Phúc Hương Lâu cho ngươi?"
Đương nhiên là giả. Tống Tụng lắc lắc chân, mang chút xíu tiểu tâm tình hừ hừ nói: "Hắn cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho."
Y nói xong, cảm thấy mình quá mức hung hăng, nhìn lén Lệ Tiêu một cái, nói: "Ta muốn chỉ là đồ của mẫu gia ta, hợp tình hợp lý."
Lệ Tiêu gật gật đầu, nói: "Bản vương cảm thấy, đồ của Tống gia cũng phải là của ngươi."
Tống Tụng sững sờ, hôm nay y đã chiếm được không ít chỗ tốt, tự cho là trong mắt Lệ Tiêu mình nhất định là tiểu nhân được voi đòi tiên được đà lấn tới, dù thế nào cũng nên thu liễm một chút, nhưng hắn... Lời này có ý gì?
Lệ Tiêu suy nghĩ chốc lát, nói: "Tổ tiên Tống quốc công xuất thân thương nhân, bản thân hắn chưa trước khi chưa được phong tước cũng từng làm thương đạo, sản nghiệp trên danh nghĩa phong phú, cũng nên phân cho Tụng nhi một ít."
Cái gì gọi là anh hùng nhìn thấy người bần cùng, trong con ngươi Tống Tụng thả ra ánh sáng, y tham lam nói: "Điện hạ thật sự cảm thấy như vậy?"
"Không."
Tống Tụng nhất thời thu hồi tham lam đi, tỉnh táo cúi đầu. Y bĩu môi. Kỳ thực ở trong mắt y, hết thảy của Tống gia đều nên là của y. Mẫu thân y vào cửa trước, nguyên bản hẳn là chủ mẫu, nhưng bởi vì Tần gia có quyền thế, Tần thị vẫn cứ đoạt vị trí chủ mẫu của nàng, đuổi nàng ra góc sân sống.
Kiếp trước Tống Tụng không tranh không đoạt, chỉ muốn sống sót, mà trọng sinh một hồi, tâm tư đã biến đến mức vô cùng cực đoan. Tống phu nhân có bao nhiêu ác độc bản thân y từng trải một hồi, đã bắt đầu mơ hồ hoài nghi, cái chết của ngoại tổ phụ cùng mẫu thân không đơn giản như mặt ngoài, nếu thật sự để y tra ra có liên quan...
Mà tâm tư này đó y không dám để cho Lệ Tiêu biết. Y hi vọng mình trong mắt Lệ Tiêu là vô hại, cần được bảo vệ, mà không phải sắc bén như một cây kim, chưa đụng vào đã lộ hết ra sự sắc bén.
Y sợ Lệ Tiêu, núi vàng của y sụp đổ.
"Bản vương cảm thấy, hết thảy của Tống gia nên là của Tụng nhi."
Tống Tụng giương mắt, Lệ Tiêu cũng đã cầm một ngón tay y lên. Hắn từng chút tách ngón tay của Tống Tụng ra, chậm rãi nói: "Ta rất tham, muốn đem tất cả những gì tốt nhất trên đời này dâng lên trước mặt ngươi."
Hắn kéo tay Tống Tụng đặt bên môi khẽ hôn, ánh mắt thẳng tắp nhìn mắt của y, như là đang giăng võng dày đặc muốn bọc y lại, như là muốn thẳng tắp nhìn thấu lòng y: "Ta sẽ để ngươi càng đắc ý, cho ngươi càng kiêu ngạo hơn, để ngươi trong thế giới này coi trời bằng vung."
"Không cần phải che che giấu giấu." Hắn một mặt muốn làm hư người: "Ta thích tất cả của ngươi."
Nàng muốn hung ác với Tống Tụng: Đi ngươi hiểu chuyện! Bổn phu nhân không có chút nào!!
Mà giờ khắc này Lệ Tiêu ở bên cạnh, còn có quản sự cùng tổng quản sự Danh Hiên các đều ở đây, Tống Tụng mang đỉnh vầng sáng này cho nàng, nàng muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn.
Nếu Tống Tụng thật sự cố tình gây sự thì thôi, nhưng Phúc Hương Lâu vốn là sản nghiệp của Phó gia. Phó gia chỉ có một nữ nhi đã chết, chỉ còn dư lại một người thừa kế như Tống Tụng. Nếu như y vẫn là nhi tử của phủ Quốc công, sản nghiệp như vậy có thể lưu lại phủ Quốc công như chuyện đương nhiên, nếu bây giờ y phải gả đến Vương phủ, về tình về lý, đồ của mẫu gia cũng phải cho y mang đi làm của hồi môn.
Nàng đột nhiên cảm giác thấy mình trước kia còn quá yếu lòng, nàng phải sớm giết chết Tống Tụng, dù sao cũng tốt hơn bây giờ nhảy phách lối trước mặt nàng như vậy.
Mà... Nàng cũng chỉ nghĩ cảm tưởng, thậm chí trên mặt cũng không dám lộ ra nửa điểm tức giận.
Nàng miễn cưỡng vui cười, trong lòng biết sau ngày hôm nay, bên ngoài nhất định sẽ loan truyền là nàng hiểu chuyện, Quốc Công gia thông tình đạt lý. Đến lúc đó, Phúc Hương Lâu cũng phải cho y, không muốn cho cũng phải cho... Trong khoảng thời gian ngắn, nàng còn bốc lên ý nghĩ hi vọng Tống Tụng giơ cao đánh khẽ, có chừng có mực, chỉ mua cái vòng tay cũng không sao.
Mà Tống Tụng sao lại như nàng mong muốn, trong đôi mắt y rất giống như muốn rút máu của Tần thị, lần lượt từng cái mở ra hộp gỗ trên bàn. Hộp thứ hai mở ra là một bộ bình chén rượu, ánh mắt y hơi sáng sáng lên, ngắm nhìn phù điêu long phượng, nói với Lệ Tiêu: "Điện hạ thích không?"
"Một bộ này để bản vương mua đi."
Lệ Tiêu điên thì điên, vẫn biết làm người. Tần thị vừa mới cảm giác mình có thể hơi hơi hồi một chút máu, lại nghe Tống Tụng nói: "Ngươi và ta còn chưa kết hôn, sao lại tốn bạc của ngươi. Mẫu thân ta là muội muội ruột của Hoàng hậu, lại là nữ nhi của Thừa tướng Phụ quốc, trên tay phụ thân ta cũng không chỉ là một sản nghiệp Phúc Hương Lâu, ngoại tổ phụ còn có hiệu cầm đồ ở ngoại địa..." giọng y mang kiêu ngạo, nói: "Ta gia tài ngàn bạc, không muốn ngươi bỏ bạc."
Lệ Tiêu nhìn tiểu biểu tình đáng yêu của y, bỗng nhiên cong cong môi.
Tần thị lại cảm thấy biểu tình y cực kì đáng trách, nàng âm dương quái khí bật cười một tiếng, chung quy nhịn không được nhẹ giọng nói nhỏ nhẹ: "Vương gia còn là trưởng tử của điện hạ... Có cả thiên hạ, làm sao Tống gia so được..."
Nàng còn chưa dứt lời một câu, Tống Tụng đột nhiên trở mặt, trách mắng: "Mẫu thân nói cẩn thận đi! Có thiên hạ là bệ hạ, có liên quan gì với Vương gia?"
Lòng Tần thị lạnh buốt, lập tức ngậm miệng.
Lệ Tiêu là tiên Hoàng hậu sở sinh, quả thật là trưởng tử đích tôn, mà bây giờ Hoàng hậu là mẫu thân ruột của Thái tử. Tần thị muốn nói Lệ Tiêu có thiên hạ, đặt vị trí Thái tử ở đâu? Trước khi vẫn chưa ngồi lên chỗ kia, ngay cả Thái tử cũng không dám nói là có thiên hạ.
Thái độ của Lệ Tiêu với Tống Tụng và người khác quả thực có thể nói là khác nhau một trời một vực. Hắn âm u liếc mắt nhìn Tần thị, lạnh lùng nói: "Xem ra hôm nay trấn các chi bảo ở đây, Tụng nhi đều coi trọng."
Trong lòng Tần thị biết mình nói sai lời, đại não không còn kịp suy tư nữa, miệng ngay lập tức bắt đầu vội vội vã vã lấy lòng: "Vậy thì mua hết."
Tần thị thốt ra lời này, đôi mắt Tống Tụng đột nhiên sáng ngời. Y tí xíu cũng không khách khí ôm lấy mấy hộp kia, còn không ôm hết được. Nhũ mẫu bên người Tần thị tiến lên muốn giúp y, y lập tức tính trẻ con che lại, nói: "Đây là mẫu thân mua cho ta, ngươi làm gì?"
Đôi mắt đẹp đẽ của y nhìn chằm chằm nhũ mẫu, giống như thể người ta muốn cướp của y, mãi đến tận Lệ Tiêu tự mình ra tay: "Bản vương giúp Tụng nhi cầm được không?"
Tống Tụng đối với hắn ngược lại là tín nhiệm vô cùng, nhưng cũng chỉ phân cho hắn một cái hộp. Y không hề che giấu hỉ khí trên mặt mình chút nào, ôm hộp đi ra ngoài còn nở nụ cười với Tần thị: "Đa tạ mẫu thân, mẫu thân thật là thương ta."
Tần thị ha ha cười một tiếng, siết khăn nhìn y đi ra ngoài, ở trong lòng không ngừng nguyền rủa y bị ngưỡng cửa ngáng chân đến tàn phế. Nàng bên này vừa rủa xong, chỉ thấy Tống Tụng bỗng nhiên lảo đảo một cái, Lệ Tiêu thuận thế đỡ lấy y và hộp trong ngực của y. Tống Tụng sau khi đứng vững hơi chuyển động con mắt, nhìn lại Tần thị, động viên: "Mẫu thân không cần lo lắng, ta rất khỏe mạnh."
Tần thị: "..."
Ai muốn lo lắng cho ngươi cái loại ăn cây táo rào cây sung!
Nàng hoài nghi Tống Tụng vốn là cố ý.
Cận Miễn đứng một bên, ánh mắt nhìn nam nhân vừa vào cửa là dùng khí tràng không thể chống đối bao phủ toàn bộ Danh Hiên các chậm rãi rời đi, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Tống Tụng ôm đồ đi, chưởng quỹ tiến lên báo giá. Tần thị vừa nghe là bất ngờ nói: "Nhiều như vậy?"
"Đúng vậy, phu nhân có mang đủ ngân phiếu không?"
Tần thị lúc này không cười được thật, nghiến răng nói: "Ngươi dẫn người đến phủ Quốc công lấy."
Nàng quay người đi ra ngoài, đúng dịp thấy Tống Tụng ngồi trong xe ngựa mỉm cười nhìn bên này. Lòng nàng giống như sắp bị ngọn lửa đốt thủng, lại nghe Tống Tụng ôn hòa nói: "Vương gia nói muốn đưa ta đi khắp nơi chơi một chút, mẫu thân muốn đi cùng không?"
Điên mới muốn đi cùng các ngươi!
Tần thị mặt không hề cảm xúc nói: "Đi đường cẩn thận."
"Mẫu thân cũng vậy."
Xe ngựa lướt qua trước mặt, Tần thị được nhũ mẫu đỡ lên xe ngựa của mình, bỗng nhiên lập tức che ngực, trước mắt trở nên mơ màng. Nhũ mẫu lo lắng nói: "Phu nhân, ngài đây là..."
Tần thị liên tục hít mấy hơi mới nói: "Tống Tụng này, lại dám đùa giỡn ta..."
"Phu nhân chớ nổi giận." Nhũ mẫu dỗ, nói: "Đại công tử lúc này quả thật có chút quá phận, mà cũng chỉ có thể hung hăng nhất thời thôi. Ngày còn dài lắm, chờ Thái tử chúng ta đăng cơ, tất nhiên phải chém Phong Vương... Đến lúc đó Phong Vương đi rồi, đại công tử chẳng phải là mặc cho ngài xâu xé sao."
Thái tử là con Hoàng hậu sinh, cũng là cháu ngoại của nàng, phải gọi nàng một tiếng tam di mẫu. Bây giờ mẫu gia Hoàng hậu là Thừa tướng Phụ quốc, mẫu gia của tiên Hoàng hậu là Thái sư Trấn quốc, phủ Thái sư và phủ Thừa tướng chia làm hai phái, một phương chống đỡ Phong Vương, một phương chống đỡ Thái tử, thế lực ngang nhau. Mà bây giờ bệ hạ lại đã quyết tâm muốn vứt bỏ Phong Vương, đợi đến khi kim thượng về tây, có chiếu thư đăng cơ rồi, Thái tử là chủ quang minh chính đại của cả thiên hạ.
Nhũ mẫu hai câu khuyên nàng, nàng nhất thời gật gật đầu, nói: "Nói có lý."
Tuy lời nói như vậy, nàng vẫn giận xót ruột, chỉ có thể buông lời cho hả giận: "Chờ nó rơi vào tay của ta, ta nhất định làm cho nó muốn sống không được, muốn chết cũng không xong."
So với Tần thị phẫn nộ, Tống Tụng kiếm được đầy bồn đầy bát. Y chồng hộp vào xe ngựa của Vương phủ, tuy rằng không nhiều đồ, mà tất cả là trân phẩm, giá trị cao nhất là kim tì hưu cực kì đẹp đẽ, bên trên có trang sức phỉ thúy, toàn thể sáng lên lấp loá, phục trang đẹp đẽ, bất kể là vật liệu hay là kĩ thuật đều là khó gặp, tốn hai ngàn lượng bạc trắng.
Đồ ở Danh Hiên các từ trước đến giờ là giá trị lớn hơn thực dụng, đều là một ít trân phẩm, thời điểm đó muốn bán cũng có thể bán giá cao. Tống Tụng ở trên xe yêu thích không buông tay ôm hộp, vui sướng một phút chốc, chợt nghe bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ.
Y đột nhiên ý thức được mình có chút quá càn rỡ, vội vàng đặt hộp sang bên cạnh, nhẹ giọng nói: "Hôm nay mua những đồ này, điện hạ có thích không?"
"Tụng nhi thích, bản vương cũng thích."
Tống Tụng hé miệng, thận trọng gật gật đầu, nói: "Ta thích hết."
Y cúi đầu, Lệ Tiêu chợt nghiêng đầu, nhìn y từ dưới lên như trẻ con: "Làm sao thế?"
"Không." Y cảm thấy mình quá đắc ý vênh váo, nhìn qua nhất định xấu xí như tiểu nhân đắc chí, không biết Lệ Tiêu có thể bởi vậy chán ghét y không.
Lệ Tiêu ngồi thẳng, nói: "Phụ thân ngươi thật sự nói muốn đưa Phúc Hương Lâu cho ngươi?"
Đương nhiên là giả. Tống Tụng lắc lắc chân, mang chút xíu tiểu tâm tình hừ hừ nói: "Hắn cho cũng phải cho, không cho cũng phải cho."
Y nói xong, cảm thấy mình quá mức hung hăng, nhìn lén Lệ Tiêu một cái, nói: "Ta muốn chỉ là đồ của mẫu gia ta, hợp tình hợp lý."
Lệ Tiêu gật gật đầu, nói: "Bản vương cảm thấy, đồ của Tống gia cũng phải là của ngươi."
Tống Tụng sững sờ, hôm nay y đã chiếm được không ít chỗ tốt, tự cho là trong mắt Lệ Tiêu mình nhất định là tiểu nhân được voi đòi tiên được đà lấn tới, dù thế nào cũng nên thu liễm một chút, nhưng hắn... Lời này có ý gì?
Lệ Tiêu suy nghĩ chốc lát, nói: "Tổ tiên Tống quốc công xuất thân thương nhân, bản thân hắn chưa trước khi chưa được phong tước cũng từng làm thương đạo, sản nghiệp trên danh nghĩa phong phú, cũng nên phân cho Tụng nhi một ít."
Cái gì gọi là anh hùng nhìn thấy người bần cùng, trong con ngươi Tống Tụng thả ra ánh sáng, y tham lam nói: "Điện hạ thật sự cảm thấy như vậy?"
"Không."
Tống Tụng nhất thời thu hồi tham lam đi, tỉnh táo cúi đầu. Y bĩu môi. Kỳ thực ở trong mắt y, hết thảy của Tống gia đều nên là của y. Mẫu thân y vào cửa trước, nguyên bản hẳn là chủ mẫu, nhưng bởi vì Tần gia có quyền thế, Tần thị vẫn cứ đoạt vị trí chủ mẫu của nàng, đuổi nàng ra góc sân sống.
Kiếp trước Tống Tụng không tranh không đoạt, chỉ muốn sống sót, mà trọng sinh một hồi, tâm tư đã biến đến mức vô cùng cực đoan. Tống phu nhân có bao nhiêu ác độc bản thân y từng trải một hồi, đã bắt đầu mơ hồ hoài nghi, cái chết của ngoại tổ phụ cùng mẫu thân không đơn giản như mặt ngoài, nếu thật sự để y tra ra có liên quan...
Mà tâm tư này đó y không dám để cho Lệ Tiêu biết. Y hi vọng mình trong mắt Lệ Tiêu là vô hại, cần được bảo vệ, mà không phải sắc bén như một cây kim, chưa đụng vào đã lộ hết ra sự sắc bén.
Y sợ Lệ Tiêu, núi vàng của y sụp đổ.
"Bản vương cảm thấy, hết thảy của Tống gia nên là của Tụng nhi."
Tống Tụng giương mắt, Lệ Tiêu cũng đã cầm một ngón tay y lên. Hắn từng chút tách ngón tay của Tống Tụng ra, chậm rãi nói: "Ta rất tham, muốn đem tất cả những gì tốt nhất trên đời này dâng lên trước mặt ngươi."
Hắn kéo tay Tống Tụng đặt bên môi khẽ hôn, ánh mắt thẳng tắp nhìn mắt của y, như là đang giăng võng dày đặc muốn bọc y lại, như là muốn thẳng tắp nhìn thấu lòng y: "Ta sẽ để ngươi càng đắc ý, cho ngươi càng kiêu ngạo hơn, để ngươi trong thế giới này coi trời bằng vung."
"Không cần phải che che giấu giấu." Hắn một mặt muốn làm hư người: "Ta thích tất cả của ngươi."