Chương : 22
Con ngươi long lanh của Tống Tụng đối diện với mắt y, nhịp tim đập bắt đầu tăng nhanh.
Thưởng gì? Tống Tụng không quá chắc chắn, cũng không dám tự chủ trương. Y sững sờ hai giây, bỗng nhiên kéo khăn voan đứng lên đi tới trước bàn, bưng rượu lên đổ vào hai ly, đồ uống rượu là ngày ấy y mua được từ Danh Hiên các. Y bưng ly rượu lên, nói: "Uống rượu hợp cẩn đi, chúc ta cùng điện hạ tương kính như tân, đầu bạc đến già."
Lệ Tiêu lại không có động tĩnh, Tống Tụng bưng chén rượu, nhất thời thả xuống cũng không phải, không đặt xuống cũng không phải. Trong lòng y âm thầm nói, lẽ nào lời mới nói chọc tới Lệ Tiêu? Lệ Tiêu không muốn cùng y đầu bạc đến già?
Đây cũng cũng có thể lắm, năm đó y nhìn tận mắt đứa bé kia bị thiêu chết, rời đi, cũng không biết Lệ Tiêu và Tống Ca có có đầu bạc hay không.
"Thay lời chúc, bản vương uống."
"A..." Tống Tụng phản ứng lại, nói: "Chúc, chúc ta cùng với điện hạ sớm sớm chiều chiều, gắn bó keo sơn."
Lệ Tiêu híp mắt, nhìn qua còn chưa thoả mãn. Tống Tụng nhíu nhíu mày, mãi đến tận khi hắn mở miệng: "Ngươi nói, từ đây ngươi và ta củi khô lửa bốc, con cháu đầy đàn."
"..." Ngày đó y nói mình có thể sinh đứa nhỏ, Lệ Tiêu tin thật? Nhưng củi khô lửa bốc cái gì... Thực sự khó có thể hé răng ra. Mặc dù nghĩ như vậy, mà Tống Tụng vẫn ngoan ngoãn lặp lại, chỉ là giọng hơi nhỏ: "Từ đây ta cùng với điện hạ củi khô... lửa... con cháu đầy đàn."
Lệ Tiêu rốt cục nhận chén trong tay của y, thong dong cùng y uống. Tống Tụng yên lòng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Môi đỏ cánh hoa bị dịch rượu dính ẩm ướt, Lệ Tiêu lại bắt đầu nhìn chằm chằm không ngừng. Tống Tụng thu hồi thân thể, nâng cốc rượu thả lại trên bàn, xoay người lại kéo hắn, nói: "Được rồi, mau đi ra đi, bệ hạ vì ngươi mà đến, không nên để cho hắn chờ."
"Tụng nhi phải nói giữ lời." Lệ Tiêu ngược lại kéo tay y, nói: "Chờ bản vương hết bận, phải thực hiện lời hứa."
Tống Tụng theo bản năng gật gật đầu, Lệ Tiêu nhất thời nhếch miệng lên, rồi lại kéo y đi, nói: "Thưởng đâu?"
... Lại còn chưa nhảy qua cái đề tài này.
Tống Tụng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, muốn thưởng gì?"
Lệ Tiêu dán mặt lại gần, hỏi ngược lại: "Tụng nhi muốn cho thưởng gì?"
Tống Tụng không xác định có phải là hắn nghĩ ý đó không, tiếp tục giả vờ không hiểu: "Ngày hôm nay trên người không mang cái..."
Ngón tay Lệ Tiêu bỗng nhiên chạm vào bờ môi của y, ngón tay trỏ ấn lại môi dưới của Tống Tụng, nói: "Không mang, hay là không muốn cho?"
Tai Tống Tụng thật giống trong nháy mắt đưa vào một đồ vật dài nhỏ, thẳng tắp chui vào đầu. Y tê cả da đầu ngẩng mặt lên hôn mặt Lệ Tiêu một cái, sau đó lập tức lui về, nói: "Ngươi, ngươi nhanh đi đi."
Lệ Tiêu cuối cùng cũng coi như đi.
Tống Tụng quay người ngồi trở lại trước bàn.
Dưới cái nhìn của y, những thứ đồ mà Lệ Tiêu muốn này đều không có lý do gì, không hiểu ra sao, y không thể từ cái hôn này tìm tới bất kỳ ý nghĩa gì.
Trên bàn thả một ít long nhãn táo đỏ, Tống Tụng móc ra tùy tiện ăn lấp bụng. Buổi sáng thực sự y dậy quá sớm, lung ta lung tung một đống chuyện lớn, lúc này đến Vương phủ, trái tim cuối cùng an định xuống, nằm ở trên giường ngủ.
Y bị Tề Hảo Vận cấp đánh thức, bò lên nhìn, là Lệ Tiêu say khướt được dìu vào. Tống Tụng vội vàng qua đỡ, đồng thời dìu nam nhân nằm xuống giường.
Đoàn người nói chút lời cát tường, Tề quản gia chia hỉ bao, cất cao giọng nói với Tống Tụng: "Vân nhiễu ốc vũ, hỉ khí doanh môn đình, lão nô chúc phúc Vương gia Vương phi, chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên!"(*)
(Vì để Hán Việt hay hơn nên để nguyên, ý chúc hai người trăm năm hòa hợp)
"Đa tạ Tề quản gia, trời tối đường xa, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Vâng! Vương phi ngài nghỉ ngơi." Tề quản gia lui ra, Tống Tụng mỉm cười đóng cửa lại.
Trong phòng khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ, giường chiếu cũng là sắc long phượng trình tường đỏ thẫm, gối thì lại thêu đôi uyên ương, trên bàn cắm hai cây nến đỏ tươi. Tống Tụng đi tới khêu một cái bấc đèn, sau đó úp nắp xuống, toàn bộ tia sáng trong phòng nhất thời đều biến thành đỏ nhàn nhạt.
Y chậm rãi đi tới, Lệ Tiêu vẫn như cũ nằm không nhúc nhích. Tống Tụng ngồi chồm hỗm xuống giúp hắn cởi giày, có chút lao lực ôm chân hắn lên, thở một hơi.
Y không nghĩ tới Lệ Tiêu sẽ uống nhiều rượu như vậy.
Kỳ thực đâu chỉ là hắn, ngay cả khách quý chúc rượu hôm nay cũng không nghĩ tới.
Lúc này trong Dưỡng Tâm điện đèn vẫn sáng như cũ, hạ nhân trở lại từ Vương phủ khom người đứng ở trước mặt Hoàng đế, nhẹ giọng hồi báo: "Các tân khách Vương phủ đã rời đi, Vương gia hôm nay hết thảy đều bình thường, không phát tác, cũng không hù người, người bên phủ Thái sư đều lui lại."
Hôm nay là ngày Lệ Tiêu đại hôn, hai ngày trước đã dồn dập đưa thiệp cưới, mà mơ hồ có tin tức ngầm truyền tới tai Hoàng đế, nói vạn nhất Lệ Tiêu biến lễ cưới thành địa ngục giữa trần gian thì làm sao bây giờ, người đi chỉ có thể kiên trì đi, cũng cũng không dám mang người nhà đi.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, Hoàng đế đến Vương phủ trấn bãi, đứt quãng mới tới rất nhiều khách mời, cũng gọi là một hồi náo nhiệt chân chân chính chính trong Bình Vương phủ.
Mà người đi tham gia lễ cưới của Lệ Tiêu, Hoàng đế vẫn phải bảo đảm an toàn của họ, vì vậy rất sớm phái cữu cữu của Lệ Tiêu vào mang binh trong coi, trong sân đồn trú không ít cao thủ, để ngừa phát sinh bất ngờ.
Hoàng đế đã tóc mai hoa râm, nghe lễ cưới của Lệ Tiêu hoàn thành viên mãn, mới cuối cùng cũng coi như yên tâm, nói: "Lui ra đi."
Một bên tổng quản vội vã tiến lên đỡ lấy hắn, nói: "Ngày mai Vương gia còn phải đưa Vương phi đến kính trà, ngài cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Hoàng đế nhìn qua cũng rất vui vẻ, hắn gật đầu nói: "Tiêu nhi ngày hôm nay vui vẻ chứ, uống thành như vậy. Trẫm nhìn ra được, nó yêu thích hài tử kia thật."
"Còn không phải sao, nô tài nghe nói, ngày trước hắn phát tác ở trong phủ, vẫn là Vương phi động viên được."
"Nó có người theo, trẫm cũng yên lòng." Lão Hoàng đế cười ngồi ở trên giường, có lẽ là bởi vì hiếm thấy vui vẻ, lôi kéo tay lão thái giám nói liên miên cằn nhằn không ít chuyện khi Lệ Tiêu còn bé. Lão thái giám kiên trì nghe, vẫn luôn đợi đến khi hắn bắt đầu mệt rã rời, mới nâng người nằm xuống giường.
Bên này, Tống Tụng cởi hỉ phục trên người, đổi lại áo lót đỏ thẫm, sau đó quay sang nhìn Lệ Tiêu không nhúc nhích. Y cân nhắc Lệ Tiêu mặc như thế ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái, vì vậy bắt đầu cởi áo khoác của hắn, mà nửa người dưới Lệ Tiêu nặng, nửa người trên thì càng nặng. Tống Tụng kéo nửa ngày không kéo xuống được, còn nóng ra một thân lửa, bất đắc dĩ đang chuẩn bị từ bỏ, chợt bị một cái tay kéo qua, y đột nhiên không kịp chuẩn bị cả người nằm nhoài trên người Lệ Tiêu.
Lồng ngực Lệ Tiêu rất cứng, nhưng rất có co dãn. Trong đầu Tống Tụng bỗng nhiên lóe lên cảnh tượng kiếp trước khi Lệ Tiêu tắm, nhưng không phải y cố ý nhìn lén, chỉ là trôi tới trôi lui, không cẩn thận nhìn thấy.
Nam nhân dưới thân ôm y, mang theo mùi rượu nồng nặc chậm rãi mở mắt ra, giọng khàn khàn: "Ngươi đang sờ cái gì?"
"..." Ta, sờ soạng sao?
Tống Tụng bối rối một chút, chống ngực của hắn ngồi dậy, nói: "Ngươi, ngươi cởi quần áo ngủ tiếp đi, ta tìm áo lót cho ngươi."
Y đứng lên đi mở tủ, phía sau chợt tối đi. Lệ Tiêu bước đi như quỷ, một chút tiếng động cũng không có.
Y rút quần áo ra, quay lại nhìn Lệ Tiêu, lại đột nhiên bị hắn bế lên. Lòng Tống Tụng hồi hộp, người đã bị hắn ném lên giường, "Điện hạ!"
Lệ Tiêu cười khẽ: "Củi khô lửa bốc, con cháu đầy đàn... Làm sao, muốn nuốt lời?"
"Ngươi, ngươi uống say, con cháu sinh ra... Không đẹp."
Lệ Tiêu bị y nói sửng sốt một chút, hắn nháy mắt một cái, bàn tay cẩn thận mơn trớn mặt mày Tống Tụng, phản ứng hơi chậm chạp nói: "Vì sao, không đẹp?"
"Ta, ta nghe nói."
Tay Tống Tụng sờ sờ bụng, lâu như vậy rồi, y phỏng chừng lần trước đã nảy mầm, y không thể để cho Lệ Tiêu đâm hỏng.
Y ỷ vào đầu óc Lệ Tiêu không rõ ràng, nghĩa chính ngôn từ: "Trong sách thuốc nói, không đẹp."
Y vừa nói, vừa quyết định ngày mai đến y quán kiểm tra một chút. Đời này, y phải sinh ra tiểu bảo bảo khoẻ mạnh.
Lệ Tiêu không biết có phải là tin y không, ngoại trừ phản ứng chậm chạp chút, trên mặt của hắn căn bản không thấy được có phải thật sự say không. Hắn nhíu nhíu mày, tựa hồ cũng khó nghĩ, mà cuối cùng là đánh không lại hi vọng trong lòng, lại gần hôn môi y. Tống Tụng sợ hắn cướp cò làm thương tổn bụng y, bị ấn lại hôn một phút chốc, đẩy hắn ra: "Ngủ đi, có được hay không, chờ ngài ngày mai tỉnh rượu, lại, lại bù hôm nay."
"Tụng nhi..." Lệ Tiêu lại ôm lấy y, hắn nỉ non bên tai Tống Tụng: "Trẫm rốt cục có ngươi."
Ngài không giữ mồm giữ miệng như vậy, thật sự có thể lên làm Hoàng đế sao?
Tống Tụng thần sắc phức tạp sờ sờ đầu hắn, lại phát hiện người trên thân lại không động tĩnh.
Lệ Tiêu nghe lời vô cùng, thấy hắn hiếm khi thật sự không lộn xộn, ngón tay Tống Tụng vỗ về tóc dài của hắn, lòng bỗng nhiên như nhũn ra, còn có chút ngọt, ngọt xong lại cảm thấy có chút áy náy. Chung quy là đêm động phòng hoa chúc, mình thế này... Có phải là quá phận?
"Điện hạ?" y hô vài tiếng, không cảm thấy mình quá phận, bởi vì Lệ Tiêu đã ngủ, cứ đè lên y như vậy, ngủ không nhúc nhích, cổ họng không lên tiếng, chỉ có hô hấp ấm áp mà vững vàng tại bên tai y, phù phù.
Tống Tụng phí công giãy giụa một phút chốc, rất nhanh bị ép tới không còn sức. Quá nặng, y cảm giác buồng tim của mình sắp bị đè nát.
Cũng may Bình vương điện hạ cũng biết cứ nằm úp sấp như thế không thoải mái, giữa đường điều chỉnh tư thế, Tống Tụng suýt bị đè chết thở hổn hển một hơi, lập tức chống đỡ người chuẩn bị chạy trốn ra ngoài. Cặp tay kia lại như thể có cảm ứng, một cái lại kéo y về, nhét vào trong ngực của mình, hài lòng ôm.
Tống Tụng mơ màng đến quá nửa đêm mới ngủ say, lúc tỉnh lại người còn nằm trong lòng Lệ Tiêu, nhưng hỉ phục trên người đối phương cũng không biết cởi ra lúc nào, người cũng đã tỉnh rồi, đang chống trán nhìn y.
Tống Tụng dụi dụi mắt, buồn ngủ mở mắt nhìn hắn chốc lát, vừa mới chuẩn bị rời khỏi ngực hắn, đột nhiên bị hắn hôn. Nam nhân tối hôm qua không được ngon ngọt hôn y đến khi đại não thiếu dưỡng khí mới rốt cục thả ra, thấp giọng nói: "Hôm qua quá vui vẻ, uống nhiều quá, thất lễ Tụng nhi."
Tống Tụng hơi thở dốc, nói: "Không, không có... Rất tốt."
Tống Tụng đặc biệt không thích ứng bầu không khí như vậy, sợ hắn làm một lần, vươn mình chuẩn bị rời giường, còn chưa vén màn lên, hắn lại kéo về. Nam nhân ôm y vào trong ngực, nói: "Trả lễ của ngươi đâu?"
Tống Tụng tròn mắt đối diện với hắn, cuối cùng bé ngoan đáp lễ, cũng hôn lên miệng hắn một cái.
Lệ Tiêu lập tức kề trán y, chóp mũi thân mật cọ y. Tống Tụng như chuột nhỏ bị nắm ở trong tay, biệt nữu cực kỳ. Y mềm giọng nói: "Điện hạ, có thể... Đừng như vậy hay không."
Lệ Tiêu hỏi: "Ngươi không thích?"
"Không phải..."
"Ngươi sợ cái gì?" môi Lệ Tiêu mổ y một cái, động viên nói: "Chỉ là hôn một chút, cũng sẽ không mang thai."
"Nếu không mang thai, tại sao muốn như vậy chứ?"
"..." Lệ Tiêu dừng một chút, biết nghe lời phải: "Vậy thì... Làm chút chuyện có thể mang thai?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng:...?
Thưởng gì? Tống Tụng không quá chắc chắn, cũng không dám tự chủ trương. Y sững sờ hai giây, bỗng nhiên kéo khăn voan đứng lên đi tới trước bàn, bưng rượu lên đổ vào hai ly, đồ uống rượu là ngày ấy y mua được từ Danh Hiên các. Y bưng ly rượu lên, nói: "Uống rượu hợp cẩn đi, chúc ta cùng điện hạ tương kính như tân, đầu bạc đến già."
Lệ Tiêu lại không có động tĩnh, Tống Tụng bưng chén rượu, nhất thời thả xuống cũng không phải, không đặt xuống cũng không phải. Trong lòng y âm thầm nói, lẽ nào lời mới nói chọc tới Lệ Tiêu? Lệ Tiêu không muốn cùng y đầu bạc đến già?
Đây cũng cũng có thể lắm, năm đó y nhìn tận mắt đứa bé kia bị thiêu chết, rời đi, cũng không biết Lệ Tiêu và Tống Ca có có đầu bạc hay không.
"Thay lời chúc, bản vương uống."
"A..." Tống Tụng phản ứng lại, nói: "Chúc, chúc ta cùng với điện hạ sớm sớm chiều chiều, gắn bó keo sơn."
Lệ Tiêu híp mắt, nhìn qua còn chưa thoả mãn. Tống Tụng nhíu nhíu mày, mãi đến tận khi hắn mở miệng: "Ngươi nói, từ đây ngươi và ta củi khô lửa bốc, con cháu đầy đàn."
"..." Ngày đó y nói mình có thể sinh đứa nhỏ, Lệ Tiêu tin thật? Nhưng củi khô lửa bốc cái gì... Thực sự khó có thể hé răng ra. Mặc dù nghĩ như vậy, mà Tống Tụng vẫn ngoan ngoãn lặp lại, chỉ là giọng hơi nhỏ: "Từ đây ta cùng với điện hạ củi khô... lửa... con cháu đầy đàn."
Lệ Tiêu rốt cục nhận chén trong tay của y, thong dong cùng y uống. Tống Tụng yên lòng, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Môi đỏ cánh hoa bị dịch rượu dính ẩm ướt, Lệ Tiêu lại bắt đầu nhìn chằm chằm không ngừng. Tống Tụng thu hồi thân thể, nâng cốc rượu thả lại trên bàn, xoay người lại kéo hắn, nói: "Được rồi, mau đi ra đi, bệ hạ vì ngươi mà đến, không nên để cho hắn chờ."
"Tụng nhi phải nói giữ lời." Lệ Tiêu ngược lại kéo tay y, nói: "Chờ bản vương hết bận, phải thực hiện lời hứa."
Tống Tụng theo bản năng gật gật đầu, Lệ Tiêu nhất thời nhếch miệng lên, rồi lại kéo y đi, nói: "Thưởng đâu?"
... Lại còn chưa nhảy qua cái đề tài này.
Tống Tụng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ, muốn thưởng gì?"
Lệ Tiêu dán mặt lại gần, hỏi ngược lại: "Tụng nhi muốn cho thưởng gì?"
Tống Tụng không xác định có phải là hắn nghĩ ý đó không, tiếp tục giả vờ không hiểu: "Ngày hôm nay trên người không mang cái..."
Ngón tay Lệ Tiêu bỗng nhiên chạm vào bờ môi của y, ngón tay trỏ ấn lại môi dưới của Tống Tụng, nói: "Không mang, hay là không muốn cho?"
Tai Tống Tụng thật giống trong nháy mắt đưa vào một đồ vật dài nhỏ, thẳng tắp chui vào đầu. Y tê cả da đầu ngẩng mặt lên hôn mặt Lệ Tiêu một cái, sau đó lập tức lui về, nói: "Ngươi, ngươi nhanh đi đi."
Lệ Tiêu cuối cùng cũng coi như đi.
Tống Tụng quay người ngồi trở lại trước bàn.
Dưới cái nhìn của y, những thứ đồ mà Lệ Tiêu muốn này đều không có lý do gì, không hiểu ra sao, y không thể từ cái hôn này tìm tới bất kỳ ý nghĩa gì.
Trên bàn thả một ít long nhãn táo đỏ, Tống Tụng móc ra tùy tiện ăn lấp bụng. Buổi sáng thực sự y dậy quá sớm, lung ta lung tung một đống chuyện lớn, lúc này đến Vương phủ, trái tim cuối cùng an định xuống, nằm ở trên giường ngủ.
Y bị Tề Hảo Vận cấp đánh thức, bò lên nhìn, là Lệ Tiêu say khướt được dìu vào. Tống Tụng vội vàng qua đỡ, đồng thời dìu nam nhân nằm xuống giường.
Đoàn người nói chút lời cát tường, Tề quản gia chia hỉ bao, cất cao giọng nói với Tống Tụng: "Vân nhiễu ốc vũ, hỉ khí doanh môn đình, lão nô chúc phúc Vương gia Vương phi, chi lan mậu thiên tái, cầm sắt nhạc bách niên!"(*)
(Vì để Hán Việt hay hơn nên để nguyên, ý chúc hai người trăm năm hòa hợp)
"Đa tạ Tề quản gia, trời tối đường xa, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút đi."
"Vâng! Vương phi ngài nghỉ ngơi." Tề quản gia lui ra, Tống Tụng mỉm cười đóng cửa lại.
Trong phòng khắp nơi đều dán chữ hỷ đỏ, giường chiếu cũng là sắc long phượng trình tường đỏ thẫm, gối thì lại thêu đôi uyên ương, trên bàn cắm hai cây nến đỏ tươi. Tống Tụng đi tới khêu một cái bấc đèn, sau đó úp nắp xuống, toàn bộ tia sáng trong phòng nhất thời đều biến thành đỏ nhàn nhạt.
Y chậm rãi đi tới, Lệ Tiêu vẫn như cũ nằm không nhúc nhích. Tống Tụng ngồi chồm hỗm xuống giúp hắn cởi giày, có chút lao lực ôm chân hắn lên, thở một hơi.
Y không nghĩ tới Lệ Tiêu sẽ uống nhiều rượu như vậy.
Kỳ thực đâu chỉ là hắn, ngay cả khách quý chúc rượu hôm nay cũng không nghĩ tới.
Lúc này trong Dưỡng Tâm điện đèn vẫn sáng như cũ, hạ nhân trở lại từ Vương phủ khom người đứng ở trước mặt Hoàng đế, nhẹ giọng hồi báo: "Các tân khách Vương phủ đã rời đi, Vương gia hôm nay hết thảy đều bình thường, không phát tác, cũng không hù người, người bên phủ Thái sư đều lui lại."
Hôm nay là ngày Lệ Tiêu đại hôn, hai ngày trước đã dồn dập đưa thiệp cưới, mà mơ hồ có tin tức ngầm truyền tới tai Hoàng đế, nói vạn nhất Lệ Tiêu biến lễ cưới thành địa ngục giữa trần gian thì làm sao bây giờ, người đi chỉ có thể kiên trì đi, cũng cũng không dám mang người nhà đi.
Vì vậy sáng sớm hôm nay, Hoàng đế đến Vương phủ trấn bãi, đứt quãng mới tới rất nhiều khách mời, cũng gọi là một hồi náo nhiệt chân chân chính chính trong Bình Vương phủ.
Mà người đi tham gia lễ cưới của Lệ Tiêu, Hoàng đế vẫn phải bảo đảm an toàn của họ, vì vậy rất sớm phái cữu cữu của Lệ Tiêu vào mang binh trong coi, trong sân đồn trú không ít cao thủ, để ngừa phát sinh bất ngờ.
Hoàng đế đã tóc mai hoa râm, nghe lễ cưới của Lệ Tiêu hoàn thành viên mãn, mới cuối cùng cũng coi như yên tâm, nói: "Lui ra đi."
Một bên tổng quản vội vã tiến lên đỡ lấy hắn, nói: "Ngày mai Vương gia còn phải đưa Vương phi đến kính trà, ngài cũng phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Hoàng đế nhìn qua cũng rất vui vẻ, hắn gật đầu nói: "Tiêu nhi ngày hôm nay vui vẻ chứ, uống thành như vậy. Trẫm nhìn ra được, nó yêu thích hài tử kia thật."
"Còn không phải sao, nô tài nghe nói, ngày trước hắn phát tác ở trong phủ, vẫn là Vương phi động viên được."
"Nó có người theo, trẫm cũng yên lòng." Lão Hoàng đế cười ngồi ở trên giường, có lẽ là bởi vì hiếm thấy vui vẻ, lôi kéo tay lão thái giám nói liên miên cằn nhằn không ít chuyện khi Lệ Tiêu còn bé. Lão thái giám kiên trì nghe, vẫn luôn đợi đến khi hắn bắt đầu mệt rã rời, mới nâng người nằm xuống giường.
Bên này, Tống Tụng cởi hỉ phục trên người, đổi lại áo lót đỏ thẫm, sau đó quay sang nhìn Lệ Tiêu không nhúc nhích. Y cân nhắc Lệ Tiêu mặc như thế ngủ chắc chắn sẽ không thoải mái, vì vậy bắt đầu cởi áo khoác của hắn, mà nửa người dưới Lệ Tiêu nặng, nửa người trên thì càng nặng. Tống Tụng kéo nửa ngày không kéo xuống được, còn nóng ra một thân lửa, bất đắc dĩ đang chuẩn bị từ bỏ, chợt bị một cái tay kéo qua, y đột nhiên không kịp chuẩn bị cả người nằm nhoài trên người Lệ Tiêu.
Lồng ngực Lệ Tiêu rất cứng, nhưng rất có co dãn. Trong đầu Tống Tụng bỗng nhiên lóe lên cảnh tượng kiếp trước khi Lệ Tiêu tắm, nhưng không phải y cố ý nhìn lén, chỉ là trôi tới trôi lui, không cẩn thận nhìn thấy.
Nam nhân dưới thân ôm y, mang theo mùi rượu nồng nặc chậm rãi mở mắt ra, giọng khàn khàn: "Ngươi đang sờ cái gì?"
"..." Ta, sờ soạng sao?
Tống Tụng bối rối một chút, chống ngực của hắn ngồi dậy, nói: "Ngươi, ngươi cởi quần áo ngủ tiếp đi, ta tìm áo lót cho ngươi."
Y đứng lên đi mở tủ, phía sau chợt tối đi. Lệ Tiêu bước đi như quỷ, một chút tiếng động cũng không có.
Y rút quần áo ra, quay lại nhìn Lệ Tiêu, lại đột nhiên bị hắn bế lên. Lòng Tống Tụng hồi hộp, người đã bị hắn ném lên giường, "Điện hạ!"
Lệ Tiêu cười khẽ: "Củi khô lửa bốc, con cháu đầy đàn... Làm sao, muốn nuốt lời?"
"Ngươi, ngươi uống say, con cháu sinh ra... Không đẹp."
Lệ Tiêu bị y nói sửng sốt một chút, hắn nháy mắt một cái, bàn tay cẩn thận mơn trớn mặt mày Tống Tụng, phản ứng hơi chậm chạp nói: "Vì sao, không đẹp?"
"Ta, ta nghe nói."
Tay Tống Tụng sờ sờ bụng, lâu như vậy rồi, y phỏng chừng lần trước đã nảy mầm, y không thể để cho Lệ Tiêu đâm hỏng.
Y ỷ vào đầu óc Lệ Tiêu không rõ ràng, nghĩa chính ngôn từ: "Trong sách thuốc nói, không đẹp."
Y vừa nói, vừa quyết định ngày mai đến y quán kiểm tra một chút. Đời này, y phải sinh ra tiểu bảo bảo khoẻ mạnh.
Lệ Tiêu không biết có phải là tin y không, ngoại trừ phản ứng chậm chạp chút, trên mặt của hắn căn bản không thấy được có phải thật sự say không. Hắn nhíu nhíu mày, tựa hồ cũng khó nghĩ, mà cuối cùng là đánh không lại hi vọng trong lòng, lại gần hôn môi y. Tống Tụng sợ hắn cướp cò làm thương tổn bụng y, bị ấn lại hôn một phút chốc, đẩy hắn ra: "Ngủ đi, có được hay không, chờ ngài ngày mai tỉnh rượu, lại, lại bù hôm nay."
"Tụng nhi..." Lệ Tiêu lại ôm lấy y, hắn nỉ non bên tai Tống Tụng: "Trẫm rốt cục có ngươi."
Ngài không giữ mồm giữ miệng như vậy, thật sự có thể lên làm Hoàng đế sao?
Tống Tụng thần sắc phức tạp sờ sờ đầu hắn, lại phát hiện người trên thân lại không động tĩnh.
Lệ Tiêu nghe lời vô cùng, thấy hắn hiếm khi thật sự không lộn xộn, ngón tay Tống Tụng vỗ về tóc dài của hắn, lòng bỗng nhiên như nhũn ra, còn có chút ngọt, ngọt xong lại cảm thấy có chút áy náy. Chung quy là đêm động phòng hoa chúc, mình thế này... Có phải là quá phận?
"Điện hạ?" y hô vài tiếng, không cảm thấy mình quá phận, bởi vì Lệ Tiêu đã ngủ, cứ đè lên y như vậy, ngủ không nhúc nhích, cổ họng không lên tiếng, chỉ có hô hấp ấm áp mà vững vàng tại bên tai y, phù phù.
Tống Tụng phí công giãy giụa một phút chốc, rất nhanh bị ép tới không còn sức. Quá nặng, y cảm giác buồng tim của mình sắp bị đè nát.
Cũng may Bình vương điện hạ cũng biết cứ nằm úp sấp như thế không thoải mái, giữa đường điều chỉnh tư thế, Tống Tụng suýt bị đè chết thở hổn hển một hơi, lập tức chống đỡ người chuẩn bị chạy trốn ra ngoài. Cặp tay kia lại như thể có cảm ứng, một cái lại kéo y về, nhét vào trong ngực của mình, hài lòng ôm.
Tống Tụng mơ màng đến quá nửa đêm mới ngủ say, lúc tỉnh lại người còn nằm trong lòng Lệ Tiêu, nhưng hỉ phục trên người đối phương cũng không biết cởi ra lúc nào, người cũng đã tỉnh rồi, đang chống trán nhìn y.
Tống Tụng dụi dụi mắt, buồn ngủ mở mắt nhìn hắn chốc lát, vừa mới chuẩn bị rời khỏi ngực hắn, đột nhiên bị hắn hôn. Nam nhân tối hôm qua không được ngon ngọt hôn y đến khi đại não thiếu dưỡng khí mới rốt cục thả ra, thấp giọng nói: "Hôm qua quá vui vẻ, uống nhiều quá, thất lễ Tụng nhi."
Tống Tụng hơi thở dốc, nói: "Không, không có... Rất tốt."
Tống Tụng đặc biệt không thích ứng bầu không khí như vậy, sợ hắn làm một lần, vươn mình chuẩn bị rời giường, còn chưa vén màn lên, hắn lại kéo về. Nam nhân ôm y vào trong ngực, nói: "Trả lễ của ngươi đâu?"
Tống Tụng tròn mắt đối diện với hắn, cuối cùng bé ngoan đáp lễ, cũng hôn lên miệng hắn một cái.
Lệ Tiêu lập tức kề trán y, chóp mũi thân mật cọ y. Tống Tụng như chuột nhỏ bị nắm ở trong tay, biệt nữu cực kỳ. Y mềm giọng nói: "Điện hạ, có thể... Đừng như vậy hay không."
Lệ Tiêu hỏi: "Ngươi không thích?"
"Không phải..."
"Ngươi sợ cái gì?" môi Lệ Tiêu mổ y một cái, động viên nói: "Chỉ là hôn một chút, cũng sẽ không mang thai."
"Nếu không mang thai, tại sao muốn như vậy chứ?"
"..." Lệ Tiêu dừng một chút, biết nghe lời phải: "Vậy thì... Làm chút chuyện có thể mang thai?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tụng Tụng:...?