Chương : 49
Tống Tụng có thể dễ dàng ảnh hưởng đến Lệ Tiêu, nụ cười dường như lóe ánh sáng nhạt, mà cũng không chói mắt, làm người nhìn cũng rất thoải mái.
Lệ Tiêu bỗng nhiên rất muốn ôm y, sau đó liếm một cái, nếm thử có phải là có đường ngọt đến tim không. Nghĩ như vậy, hắn cũng làm như vậy, lúc ôm Tống Tụng, y còn hơi nghi hoặc một chút, mà vẫn như cũ biết điều được kéo đi.
Lệ Tiêu kề trán y, ép y ngẩng mặt lên, Tống Tụng không dễ chịu đẩy hắn: "Ở bên ngoài..."
"Sợ cái gì." Lệ Tiêu hôn môi của y, nói: "Bạch Nham quay lưng đi rồi."
Hắn ôm Tống Tụng tinh tế hôn, có chút bá đạo, mà càng nhiều hơn chính là ôn nhu. Tống Tụng khẽ trốn, nhưng vẫn bị hắn hôn hôn, giống như hôn không đủ.
"Điện hạ!" Tống Tụng dùng sức đẩy hắn, "Ta đói."
"Nhanh như vậy đã đói bụng?"
"Ừm." Tống Tụng nghiêm túc nói: "Tiểu vương gia muốn ăn."
Lệ Tiêu chế nhạo nhìn y, Tống Tụng nắm không buông, mãi đến tận khi nam nhân nở nụ cười, lại nặng nề hôn y một cái, lúc này mới đưa y đến chính phòng: "Được, Tụng nhi muốn ăn cái gì?"
Tống Tụng nghĩ thầm, ăn cái gì cũng được, chỉ cần đừng hôn y ở chỗ này.
Trên đường về chính phòng, Tống Tụng chợt nhớ tới gì đó: "Điện hạ cảm thấy Hoàng hậu lúc nào có thể biết chân tướng thần tích?"
"Sẽ rất nhanh."
Y nói chuyện liên quan đến thánh dược. Ban đầu Lệ Tiêu hỏi Tống Tụng chuyện này ngoại trừ phụ tử Tống gia còn có khả năng có ai biết, Tống Tụng cho là, Tống quốc công làm người cẩn thận, hơn nữa đa nghi, thêm vào hiệu quả thánh dược đến tột cùng làm sao vẫn chưa biết được, sẽ không lén lút nói chuyện mình dùng thánh dược cho người khác biết, dù sao ngay cả Tần thị cũng không biết.
Dù không biết, chờ Hoàng hậu hiểu ra việc này là quý phủ Tống quốc công làm ra, ai biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Còn có ngày hôm nay Lệ Tiêu ở tiền thính dò hỏi Hoàng hậu chuyện độc điên, chuyện này lúc đó Hoàng đế cũng ở đó, hắn cũng không nói gì, hắn rốt cuộc là trong lòng hiểu rõ giả bộ hồ đồ, hay là hoàn toàn không biết chuyện này?
Mà bất kể thế nào, Tống Tụng cũng cảm thấy được, trải qua chuyện liên tiếp này, năm nay muốn sống yên ổn chỉ sợ là không thể nào.
Hai người mắt thấy sắp đi đến chính phòng, trong cung chợt truyền chỉ dụ đến, Đậu công công bên người Hoàng đế tự mình lại đây tuyên bọn họ tiến cung.
Tống Tụng vội vàng lau khô miệng mép, sửa lại dung nhan, cất bước cùng Lệ Tiêu lên xe ngựa.
Đến cung, Đậu công công lại cười nói cho Tống Tụng: "Bệ hạ tuyên Vương gia là có chút quốc sự, Vương phi không ngại đến chỗ Thái hậu chứ?"
Tống Tụng theo bản năng nhìn về phía Lệ Tiêu, hắn động viên vỗ vỗ tay y, "Ta qua tìm ngươi sau."
Tống Tụng lưu luyến không rời chia lìa với hắn. Bên kia, Hoàng hậu thấy Tần Tương gia ổn định lại, cũng ngồi xe ngựa về, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Tống Tụng và Lệ Tiêu tách ra, mắt nhất thời hơi tối sầm lại, phất tay gọi Biên ma ma tới, kề tai dặn dò một phen.
Tống Tụng cùng tiểu thái giám dẫn đường đi chầm chậm một đường, chợt gặp một nhũ mẫu quen biết: "Tham kiến Vương phi, Hoàng hậu nương nương có ý, không biết Vương phi có thể nể nang mặt mũi hay không?"
"Không thể."
"..." Nhũ mẫu sững sờ.
Tống Tụng khẽ mỉm cười: "Ta còn phải vội vàng đi gặp Thái hậu."
"Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của Vương phi, đi qua Thái Dịch cung cũng phải đi ngang qua."
"Nếu như mẫu hậu muốn gặp ta, chờ sau khi gặp xong Thái hậu ta cùng với Vương gia cùng đi. Nói sao đây, ta cũng là nam tử, đơn độc gặp mặt Hoàng hậu xác thực không thích hợp, mong rằng nhũ mẫu thông cảm."
Y nhìn về phía tiểu thái giám đang hoang mang lo sợ, nói: "Đi thôi."
Y vào lúc này đề cập đến nam nữ khác biệt, nhũ mẫu nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn y rời đi, trở lại bên cạnh Hoàng hậu, đối phương rất lâu không nói lời nào.
"Nương nương?"
"Hắn bây giờ là một chút mặt mũi cũng không để lại cho bổn cung." Hoàng hậu thưởng thức hoa, nhớ lại ngày hôm nay ở Vương phủ, sâu kín nói: "Nếu như không có Tống Tụng, Lệ Tiêu đại khái cũng sẽ không bao giờ tỉnh táo đúng không?"
Nhũ mẫu biến sắc, đã thấy nàng giống như chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, rũ mắt không dám nhiều lời. Bên ngoài chợt truyền đến âm thanh: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, thái hậu có lệnh, mời ngài đến Thái Dịch cung."
Động tác thong dong của Hoàng hậu nhất thời cứng đờ.
Tống Tụng đến Thái Dịch cung, vừa đi vào đã nghe thấy Hồng ma ma kinh hỉ kêu một tiếng: "Vương phi đến rồi, mau, mau vào, Thái hậu vừa nãy muốn xuất cung đến Vương phủ thăm ngài đấy. Chúng nô tì thật vất vả mới ngăn lại, bên ngoài gió lớn, thật sự là lo lắng thân thể nàng không chịu nổi, đang muốn ngày mai lại mời ngài và Vương gia tiến cung."
"Làm phiền hoàng tổ mẫu nhớ mong, khoảng thời gian trong thành này náo loạn, thêm vào thân thể không khỏe, Vương gia vẫn luôn để ta ở nhà nghỉ ngơi không muốn lộ diện, lúc này mới có mấy ngày không đến thăm tổ mẫu."
"Thái hậu đã nghe nói, vừa rồi còn vui vẻ thay cho Vương gia."
Nàng tri kỷ cởi áo bông trên người cho Tống Tụng, nói: "Vào trong thôi, ấm áp."
Xốc lên mành dày nặng, đi vào nội thất, Tống Tụng liếc nhìn lão nhân gia hiền lành, vừa muốn hành lễ, lập tức bị vẫy tay gọi qua: "Mau tới đây, ngồi ở đây, mau cùng tổ mẫu nói một chút, thần tích Thánh Long tự đến tột cùng là thế nào?"
Tống Tụng lúng túng, "Tổ mẫu cũng đừng chê cười chúng ta."
Thái hậu cười to, kéo tay y, ôn nhu nói: "Tiêu nhi đã sớm nói cho tổ mẫu, ta biết là chuyện gì xảy ra, đùa ngươi thôi, đến đây, ăn bánh ngọt."
Tống Tụng nhận bằng hai tay, "Tạ ơn tổ mẫu."
Thái hậu thuận theo nhìn khuôn mặt y, càng xem càng thích, nói: "Tụng nhi lớn lên đẹp, khí chất cũng tốt, giống y như đúc mẫu thân của Tiêu nhi."
Tống Tụng chớp mi, theo bản năng nhìn về phía nàng: "Là Triệu Hoàng hậu?"
"Đúng vậy." Thái hậu cười híp mắt nói: "Triệu Hoàng hậu đối nội ôn nhu hiền thục, đối ngoại ung dung đoan trang, Hoàng đế thích nàng nhất, ai gia cũng thích nàng."
Tống Tụng ăn đồ như chuột đồng, nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu hiện tại cũng..."
"Nàng không tốt." Thái hậu nghe Tống Tụng nói, chỉ lắc đầu xua tay, đặc biệt chân tình cường điệu với Tống Tụng: "Nàng không tốt bằng Tuệ Nhi."
"..." tay Tống Tụng run run, y cảm thấy mình giống như hiểu ra cái tính không giữ mồm giữ miệng của Lệ Tiêu kia là học của ai. Đây còn là ở trong cung, Thái hậu lớn tuổi như vậy, thế mà cũng như thế...
Y lặng lẽ giương mắt, nhìn thấy trong phòng có hai thái giám hai nha hoàn còn có Vạn nhũ mẫu thiếp thân, người không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít.
Y bất đắc dĩ nói: "Tổ mẫu..."
"Ngươi không phải sợ." Thái hậu ôn hòa nói: "Ai gia sức khỏe tốt, đã nói với Hoàng đế, nếu có một ngày ai gia chết, đó nhất định là Tần Thanh Hà hại chết. Chỉ cần ai gia chết trước nàng, thời điểm đó trên phố nhất định sẽ có người tổ chức dư luận ép Hoàng đế giết nàng, báo thù cho ai gia." 2
"..." Hoàng tổ mẫu nhiều trò quá nha.
Tống Tụng tiếp tục miệng nhỏ gặm bánh ngọt, Thái hậu chợt nói chuyện lúc trước.
Tống Tụng chỉ biết là Thái hậu là chủ của Tân Quốc công, mười bốn tuổi tới Đại Càn, nhưng y cũng không biết, hóa ra Hoàng đế đã từng là người si tình.
Bà nói cho Tống Tụng, mình lúc còn trẻ tính cách cường thế. Khi Hoàng đế vẫn là Thái tử, gắn bó keo sơn với Triệu Hoàng hậu. Mà sức khỏe Triệu Hoàng hậu không tốt, vẫn luôn không sinh được con. Bà cuống lên, thu xếp việc kết hôn cho Hoàng đế, mà Hoàng đế không nghe theo. Hắn nói cho Thái hậu muốn một đời một kiếp một đôi người, hi vọng mẫu thân có thể tác thành.
Thái hậu thuở nhỏ xuất thân cung đình, trong lòng biết hắn đây chỉ là hy vọng xa vời. Dưới cái nhìn của bà quyền lực mới là trọng yếu nhất, bà vì hắn đấu hết phi tần cung đình, phòng ngừa có người cướp đi vị trí Thái tử, toàn lực vì vạn sự, vì hắn lôi kéo quần thần. Nhưng hắn nói cho bà biết chỉ cần mình Triệu Hoàng hậu? Mà Triệu Hoàng hậu thậm chí là người không sinh được. Bà nói móc hắn, cười nhạo hắn, trào phúng hắn.
Tính cách Hoàng đế ôn hòa, tuy rằng không phản bác, mà trước sau kiên trì không một tiếng động.
Cuối cùng là Triệu Hoàng hậu phát hiện chuyện này, ngăn lại Hoàng đế xong lấy lòng Thái hậu, tỏ vẻ nguyện ý thu xếp việc kết hôn cho phu quân.
"Vốn dĩ, ai gia không thích Tuệ Nhi, luôn cảm thấy nàng đoạt Hoàng đế đi." Thái hậu than thở, nói: "Bây giờ nghĩ lại, thật ra là hậu cung này quá mức tịch mịch, bởi vì ai gia chỉ có Hoàng đế. Nàng hiểu ta, ta vẫn không hiểu nàng."
Tuy rằng Thái hậu một đời chưa từng chiếm được cái gọi là sủng ái của đế vương, nhưng bà có lúc cũng cảm thấy, Triệu Tuệ năm đó cười cùng mình chọn lựa phu nhân cho Hoàng đế tất nhiên trong lòng cũng không vui. Nhưng nàng còn phải nỗ lực cân bằng quan hệ với Hoàng đế, bởi vì nàng biết cái gì gọi là trong ba điều bất hiếu, không sinh được con là tội lớn nhất.
Nàng cũng biết, Thái tử tương lai sớm muộn gì cũng sẽ đăng cơ, sớm muộn gì cũng sẽ hậu cung ba ngàn.
Các nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng trưởng nữ Tướng phủ, cũng chính là Tần Thanh Hà. Cô nương này lớn lên xinh đẹp, có tài hoa, người theo đuổi đông đảo, thanh danh cũng vô cùng tốt.
Mà Tần Thanh Hà vào phủ rất nhiều năm, Hoàng đế lúc đó còn là Thái tử cũng không chạm qua nàng. Mãi đến tận năm ấy hắn ba mươi tuổi, Lệ Tiêu ra đời, hưng chi sở chí, uống chút rượu, sau đó, hắn đăng cơ. Mà Tần Thanh Hà, cũng sinh Lệ Dương.
Tống Tụng không nhịn được hỏi: "Ngài tại sao... Không thích nàng?"
"Ngươi nói Tần Hoàng hậu?" Thái hậu bật cười, nói: "Ai gia không phải người ngu, một người ra sao, thời gian lâu dài, luôn có thể nhìn ra một ít."
Là bởi vì xảy ra chuyện gì làm Hoàng tổ mẫu ý thức được Tần Thanh Hà không tốt? Tống Tụng còn muốn hỏi cái gì, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh: "Thái hậu, Hoàng hậu cầu kiến."
Ý cười của Thái hậu bất biến, trong ánh mắt lại mất mấy phần nhiệt độ, dịu giọng nói: "Cho nàng vào đi."
Tống Tụng lập tức đứng lên hành lễ. Hoàng hậu hành lễ với Thái hậu, cười nói: "Không biết mẫu hậu tuyên thần thiếp có chuyện gì?"
"Ngươi không phải ven đường muốn gọi Tụng nhi đến cung ngươi sao?" Thái hậu nói: "Vừa vặn, mời ngươi tới gặp."
Hoàng hậu ôn hòa nở nụ cười, ánh mắt chuyển về phía Tống Tụng, nói: "Chỉ là nghe nói Vương phủ có Kỷ thần y, bây giờ phụ thân bệnh nặng, muốn hỏi Tụng nhi một chút, có thể mời thần y qua chẩn cho Tể tướng gia không."
"Sao ai gia nghe nói, hôm nay ở Vương phủ, Tiêu nhi nói thần y chẩn Tụng nhi có thai, ngươi còn khăng khăng không tin? Nếu như vậy, còn tìm hắn làm gì?"
"... Không phải nhi tức không tin, chẳng qua là lúc đó bệ hạ ở đó, dù thế nào cũng phải cho thái y chẩn kĩ mới rõ ràng."
"Ngươi sai người tản lời đồn khắp nơi nói thần tích là giả, là muốn dao động địa vị của hoàng thất trong lòng người?"
Hoàng hậu sợ hãi nói: "Thần thiếp không dám!"
"Cõi đời này có cái gì là ngươi không dám." Thái hậu bưng nước trà lên.
Trong phòng nhất thời trầm mặc, quỷ dị yên tĩnh, Thái hậu bỗng nhiên lại nói: "Vương phủ có Tiêu nhi làm chủ, ngươi có việc hỏi nó, đừng hở tí là gọi Tụng nhi vào trong cung, thân thể nó bất tiện, ngươi khéo léo bao dung chút."
"Mẫu hậu nói rất đúng, là thần thiếp sơ sót."
Tống Tụng yên lặng rũ mắt, càng cảm thấy trên người Lệ Tiêu có một phần tính cách giống Thái hậu vô cùng. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, rèm cửa bỗng nhiên bị người xốc lên, Lệ Tiêu vào, nói: "Làm sao vậy? Mẫu hậu tìm nhi thần có chuyện gì?"
Vừa thấy hắn, Hoàng hậu mắt trần có thể thấy sốt sắng lên, gộp lại toàn bộ người trong phòng, cũng không thể đánh được Lệ Tiêu phát rồ.
Nàng bỗng nghĩ, cơ hồ sắp hoài nghi Thái hậu gọi nàng đến nơi này chính là vì để cho Lệ Tiêu tới giết nàng. Nàng lập tức đứng lên, cười nói: "Vốn là muốn mời thần y qua chẩn cho phụ thân, vừa rồi Thái hậu đã thay Vương phủ cự tuyệt... Nếu như không có những chuyện khác, thần thiếp xin cáo lui."
Nàng muốn ra ngoài, mà thân ảnh cao lớn của Lệ Tiêu lại chặn cửa gió thổi không lọt, nàng đi tới gần cũng không thấy hắn nhường cho.
Phòng ấm áp làm lòng bàn tay nàng chảy mồ hôi, nàng đối diện với đôi mắt Lệ Tiêu, tim đập như nổi trống, gót chân không kìm lòng được lùi về sau.
Trong đầu của nàng nhiều lần chợt lóe lời Lệ Tiêu nói:
"Hai loại độc có phải là giống nhau hay không? Hai loại độc có phải là giống nhau hay không? Hai loại độc có phải là giống nhau hay không?"
Giọng nói trong đầu càng ngày càng hùng hổ doạ người, ngữ khí cũng càng ngày càng cấp tốc, hô hấp nàng dần dần gấp gáp, trâm trên đầu cũng đung đưa.
Bầu không khí dưới thân ảnh Lệ Tiêu một bước cũng không nhường, dần dần lạnh lẽo.
"Điện hạ." Tống Tụng mở miệng như trời mưa đúng lúc, y kéo Lệ Tiêu, nhẹ giọng nói: "Bánh ngọt ở chỗ Hoàng tổ mẫu ăn ngon lắm, nếm thử xem."
Lệ Tiêu bỗng nhiên rất muốn ôm y, sau đó liếm một cái, nếm thử có phải là có đường ngọt đến tim không. Nghĩ như vậy, hắn cũng làm như vậy, lúc ôm Tống Tụng, y còn hơi nghi hoặc một chút, mà vẫn như cũ biết điều được kéo đi.
Lệ Tiêu kề trán y, ép y ngẩng mặt lên, Tống Tụng không dễ chịu đẩy hắn: "Ở bên ngoài..."
"Sợ cái gì." Lệ Tiêu hôn môi của y, nói: "Bạch Nham quay lưng đi rồi."
Hắn ôm Tống Tụng tinh tế hôn, có chút bá đạo, mà càng nhiều hơn chính là ôn nhu. Tống Tụng khẽ trốn, nhưng vẫn bị hắn hôn hôn, giống như hôn không đủ.
"Điện hạ!" Tống Tụng dùng sức đẩy hắn, "Ta đói."
"Nhanh như vậy đã đói bụng?"
"Ừm." Tống Tụng nghiêm túc nói: "Tiểu vương gia muốn ăn."
Lệ Tiêu chế nhạo nhìn y, Tống Tụng nắm không buông, mãi đến tận khi nam nhân nở nụ cười, lại nặng nề hôn y một cái, lúc này mới đưa y đến chính phòng: "Được, Tụng nhi muốn ăn cái gì?"
Tống Tụng nghĩ thầm, ăn cái gì cũng được, chỉ cần đừng hôn y ở chỗ này.
Trên đường về chính phòng, Tống Tụng chợt nhớ tới gì đó: "Điện hạ cảm thấy Hoàng hậu lúc nào có thể biết chân tướng thần tích?"
"Sẽ rất nhanh."
Y nói chuyện liên quan đến thánh dược. Ban đầu Lệ Tiêu hỏi Tống Tụng chuyện này ngoại trừ phụ tử Tống gia còn có khả năng có ai biết, Tống Tụng cho là, Tống quốc công làm người cẩn thận, hơn nữa đa nghi, thêm vào hiệu quả thánh dược đến tột cùng làm sao vẫn chưa biết được, sẽ không lén lút nói chuyện mình dùng thánh dược cho người khác biết, dù sao ngay cả Tần thị cũng không biết.
Dù không biết, chờ Hoàng hậu hiểu ra việc này là quý phủ Tống quốc công làm ra, ai biết nàng sẽ làm ra chuyện gì.
Còn có ngày hôm nay Lệ Tiêu ở tiền thính dò hỏi Hoàng hậu chuyện độc điên, chuyện này lúc đó Hoàng đế cũng ở đó, hắn cũng không nói gì, hắn rốt cuộc là trong lòng hiểu rõ giả bộ hồ đồ, hay là hoàn toàn không biết chuyện này?
Mà bất kể thế nào, Tống Tụng cũng cảm thấy được, trải qua chuyện liên tiếp này, năm nay muốn sống yên ổn chỉ sợ là không thể nào.
Hai người mắt thấy sắp đi đến chính phòng, trong cung chợt truyền chỉ dụ đến, Đậu công công bên người Hoàng đế tự mình lại đây tuyên bọn họ tiến cung.
Tống Tụng vội vàng lau khô miệng mép, sửa lại dung nhan, cất bước cùng Lệ Tiêu lên xe ngựa.
Đến cung, Đậu công công lại cười nói cho Tống Tụng: "Bệ hạ tuyên Vương gia là có chút quốc sự, Vương phi không ngại đến chỗ Thái hậu chứ?"
Tống Tụng theo bản năng nhìn về phía Lệ Tiêu, hắn động viên vỗ vỗ tay y, "Ta qua tìm ngươi sau."
Tống Tụng lưu luyến không rời chia lìa với hắn. Bên kia, Hoàng hậu thấy Tần Tương gia ổn định lại, cũng ngồi xe ngựa về, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh Tống Tụng và Lệ Tiêu tách ra, mắt nhất thời hơi tối sầm lại, phất tay gọi Biên ma ma tới, kề tai dặn dò một phen.
Tống Tụng cùng tiểu thái giám dẫn đường đi chầm chậm một đường, chợt gặp một nhũ mẫu quen biết: "Tham kiến Vương phi, Hoàng hậu nương nương có ý, không biết Vương phi có thể nể nang mặt mũi hay không?"
"Không thể."
"..." Nhũ mẫu sững sờ.
Tống Tụng khẽ mỉm cười: "Ta còn phải vội vàng đi gặp Thái hậu."
"Sẽ không làm lỡ quá nhiều thời gian của Vương phi, đi qua Thái Dịch cung cũng phải đi ngang qua."
"Nếu như mẫu hậu muốn gặp ta, chờ sau khi gặp xong Thái hậu ta cùng với Vương gia cùng đi. Nói sao đây, ta cũng là nam tử, đơn độc gặp mặt Hoàng hậu xác thực không thích hợp, mong rằng nhũ mẫu thông cảm."
Y nhìn về phía tiểu thái giám đang hoang mang lo sợ, nói: "Đi thôi."
Y vào lúc này đề cập đến nam nữ khác biệt, nhũ mẫu nhất thời nói không ra lời, chỉ có thể trơ mắt nhìn y rời đi, trở lại bên cạnh Hoàng hậu, đối phương rất lâu không nói lời nào.
"Nương nương?"
"Hắn bây giờ là một chút mặt mũi cũng không để lại cho bổn cung." Hoàng hậu thưởng thức hoa, nhớ lại ngày hôm nay ở Vương phủ, sâu kín nói: "Nếu như không có Tống Tụng, Lệ Tiêu đại khái cũng sẽ không bao giờ tỉnh táo đúng không?"
Nhũ mẫu biến sắc, đã thấy nàng giống như chỉ là đang lầm bầm lầu bầu, rũ mắt không dám nhiều lời. Bên ngoài chợt truyền đến âm thanh: "Tham kiến Hoàng hậu nương nương, thái hậu có lệnh, mời ngài đến Thái Dịch cung."
Động tác thong dong của Hoàng hậu nhất thời cứng đờ.
Tống Tụng đến Thái Dịch cung, vừa đi vào đã nghe thấy Hồng ma ma kinh hỉ kêu một tiếng: "Vương phi đến rồi, mau, mau vào, Thái hậu vừa nãy muốn xuất cung đến Vương phủ thăm ngài đấy. Chúng nô tì thật vất vả mới ngăn lại, bên ngoài gió lớn, thật sự là lo lắng thân thể nàng không chịu nổi, đang muốn ngày mai lại mời ngài và Vương gia tiến cung."
"Làm phiền hoàng tổ mẫu nhớ mong, khoảng thời gian trong thành này náo loạn, thêm vào thân thể không khỏe, Vương gia vẫn luôn để ta ở nhà nghỉ ngơi không muốn lộ diện, lúc này mới có mấy ngày không đến thăm tổ mẫu."
"Thái hậu đã nghe nói, vừa rồi còn vui vẻ thay cho Vương gia."
Nàng tri kỷ cởi áo bông trên người cho Tống Tụng, nói: "Vào trong thôi, ấm áp."
Xốc lên mành dày nặng, đi vào nội thất, Tống Tụng liếc nhìn lão nhân gia hiền lành, vừa muốn hành lễ, lập tức bị vẫy tay gọi qua: "Mau tới đây, ngồi ở đây, mau cùng tổ mẫu nói một chút, thần tích Thánh Long tự đến tột cùng là thế nào?"
Tống Tụng lúng túng, "Tổ mẫu cũng đừng chê cười chúng ta."
Thái hậu cười to, kéo tay y, ôn nhu nói: "Tiêu nhi đã sớm nói cho tổ mẫu, ta biết là chuyện gì xảy ra, đùa ngươi thôi, đến đây, ăn bánh ngọt."
Tống Tụng nhận bằng hai tay, "Tạ ơn tổ mẫu."
Thái hậu thuận theo nhìn khuôn mặt y, càng xem càng thích, nói: "Tụng nhi lớn lên đẹp, khí chất cũng tốt, giống y như đúc mẫu thân của Tiêu nhi."
Tống Tụng chớp mi, theo bản năng nhìn về phía nàng: "Là Triệu Hoàng hậu?"
"Đúng vậy." Thái hậu cười híp mắt nói: "Triệu Hoàng hậu đối nội ôn nhu hiền thục, đối ngoại ung dung đoan trang, Hoàng đế thích nàng nhất, ai gia cũng thích nàng."
Tống Tụng ăn đồ như chuột đồng, nhỏ giọng nói: "Hoàng hậu hiện tại cũng..."
"Nàng không tốt." Thái hậu nghe Tống Tụng nói, chỉ lắc đầu xua tay, đặc biệt chân tình cường điệu với Tống Tụng: "Nàng không tốt bằng Tuệ Nhi."
"..." tay Tống Tụng run run, y cảm thấy mình giống như hiểu ra cái tính không giữ mồm giữ miệng của Lệ Tiêu kia là học của ai. Đây còn là ở trong cung, Thái hậu lớn tuổi như vậy, thế mà cũng như thế...
Y lặng lẽ giương mắt, nhìn thấy trong phòng có hai thái giám hai nha hoàn còn có Vạn nhũ mẫu thiếp thân, người không nhiều, nhưng tuyệt đối không ít.
Y bất đắc dĩ nói: "Tổ mẫu..."
"Ngươi không phải sợ." Thái hậu ôn hòa nói: "Ai gia sức khỏe tốt, đã nói với Hoàng đế, nếu có một ngày ai gia chết, đó nhất định là Tần Thanh Hà hại chết. Chỉ cần ai gia chết trước nàng, thời điểm đó trên phố nhất định sẽ có người tổ chức dư luận ép Hoàng đế giết nàng, báo thù cho ai gia." 2
"..." Hoàng tổ mẫu nhiều trò quá nha.
Tống Tụng tiếp tục miệng nhỏ gặm bánh ngọt, Thái hậu chợt nói chuyện lúc trước.
Tống Tụng chỉ biết là Thái hậu là chủ của Tân Quốc công, mười bốn tuổi tới Đại Càn, nhưng y cũng không biết, hóa ra Hoàng đế đã từng là người si tình.
Bà nói cho Tống Tụng, mình lúc còn trẻ tính cách cường thế. Khi Hoàng đế vẫn là Thái tử, gắn bó keo sơn với Triệu Hoàng hậu. Mà sức khỏe Triệu Hoàng hậu không tốt, vẫn luôn không sinh được con. Bà cuống lên, thu xếp việc kết hôn cho Hoàng đế, mà Hoàng đế không nghe theo. Hắn nói cho Thái hậu muốn một đời một kiếp một đôi người, hi vọng mẫu thân có thể tác thành.
Thái hậu thuở nhỏ xuất thân cung đình, trong lòng biết hắn đây chỉ là hy vọng xa vời. Dưới cái nhìn của bà quyền lực mới là trọng yếu nhất, bà vì hắn đấu hết phi tần cung đình, phòng ngừa có người cướp đi vị trí Thái tử, toàn lực vì vạn sự, vì hắn lôi kéo quần thần. Nhưng hắn nói cho bà biết chỉ cần mình Triệu Hoàng hậu? Mà Triệu Hoàng hậu thậm chí là người không sinh được. Bà nói móc hắn, cười nhạo hắn, trào phúng hắn.
Tính cách Hoàng đế ôn hòa, tuy rằng không phản bác, mà trước sau kiên trì không một tiếng động.
Cuối cùng là Triệu Hoàng hậu phát hiện chuyện này, ngăn lại Hoàng đế xong lấy lòng Thái hậu, tỏ vẻ nguyện ý thu xếp việc kết hôn cho phu quân.
"Vốn dĩ, ai gia không thích Tuệ Nhi, luôn cảm thấy nàng đoạt Hoàng đế đi." Thái hậu than thở, nói: "Bây giờ nghĩ lại, thật ra là hậu cung này quá mức tịch mịch, bởi vì ai gia chỉ có Hoàng đế. Nàng hiểu ta, ta vẫn không hiểu nàng."
Tuy rằng Thái hậu một đời chưa từng chiếm được cái gọi là sủng ái của đế vương, nhưng bà có lúc cũng cảm thấy, Triệu Tuệ năm đó cười cùng mình chọn lựa phu nhân cho Hoàng đế tất nhiên trong lòng cũng không vui. Nhưng nàng còn phải nỗ lực cân bằng quan hệ với Hoàng đế, bởi vì nàng biết cái gì gọi là trong ba điều bất hiếu, không sinh được con là tội lớn nhất.
Nàng cũng biết, Thái tử tương lai sớm muộn gì cũng sẽ đăng cơ, sớm muộn gì cũng sẽ hậu cung ba ngàn.
Các nàng chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng trưởng nữ Tướng phủ, cũng chính là Tần Thanh Hà. Cô nương này lớn lên xinh đẹp, có tài hoa, người theo đuổi đông đảo, thanh danh cũng vô cùng tốt.
Mà Tần Thanh Hà vào phủ rất nhiều năm, Hoàng đế lúc đó còn là Thái tử cũng không chạm qua nàng. Mãi đến tận năm ấy hắn ba mươi tuổi, Lệ Tiêu ra đời, hưng chi sở chí, uống chút rượu, sau đó, hắn đăng cơ. Mà Tần Thanh Hà, cũng sinh Lệ Dương.
Tống Tụng không nhịn được hỏi: "Ngài tại sao... Không thích nàng?"
"Ngươi nói Tần Hoàng hậu?" Thái hậu bật cười, nói: "Ai gia không phải người ngu, một người ra sao, thời gian lâu dài, luôn có thể nhìn ra một ít."
Là bởi vì xảy ra chuyện gì làm Hoàng tổ mẫu ý thức được Tần Thanh Hà không tốt? Tống Tụng còn muốn hỏi cái gì, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến âm thanh: "Thái hậu, Hoàng hậu cầu kiến."
Ý cười của Thái hậu bất biến, trong ánh mắt lại mất mấy phần nhiệt độ, dịu giọng nói: "Cho nàng vào đi."
Tống Tụng lập tức đứng lên hành lễ. Hoàng hậu hành lễ với Thái hậu, cười nói: "Không biết mẫu hậu tuyên thần thiếp có chuyện gì?"
"Ngươi không phải ven đường muốn gọi Tụng nhi đến cung ngươi sao?" Thái hậu nói: "Vừa vặn, mời ngươi tới gặp."
Hoàng hậu ôn hòa nở nụ cười, ánh mắt chuyển về phía Tống Tụng, nói: "Chỉ là nghe nói Vương phủ có Kỷ thần y, bây giờ phụ thân bệnh nặng, muốn hỏi Tụng nhi một chút, có thể mời thần y qua chẩn cho Tể tướng gia không."
"Sao ai gia nghe nói, hôm nay ở Vương phủ, Tiêu nhi nói thần y chẩn Tụng nhi có thai, ngươi còn khăng khăng không tin? Nếu như vậy, còn tìm hắn làm gì?"
"... Không phải nhi tức không tin, chẳng qua là lúc đó bệ hạ ở đó, dù thế nào cũng phải cho thái y chẩn kĩ mới rõ ràng."
"Ngươi sai người tản lời đồn khắp nơi nói thần tích là giả, là muốn dao động địa vị của hoàng thất trong lòng người?"
Hoàng hậu sợ hãi nói: "Thần thiếp không dám!"
"Cõi đời này có cái gì là ngươi không dám." Thái hậu bưng nước trà lên.
Trong phòng nhất thời trầm mặc, quỷ dị yên tĩnh, Thái hậu bỗng nhiên lại nói: "Vương phủ có Tiêu nhi làm chủ, ngươi có việc hỏi nó, đừng hở tí là gọi Tụng nhi vào trong cung, thân thể nó bất tiện, ngươi khéo léo bao dung chút."
"Mẫu hậu nói rất đúng, là thần thiếp sơ sót."
Tống Tụng yên lặng rũ mắt, càng cảm thấy trên người Lệ Tiêu có một phần tính cách giống Thái hậu vô cùng. Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, rèm cửa bỗng nhiên bị người xốc lên, Lệ Tiêu vào, nói: "Làm sao vậy? Mẫu hậu tìm nhi thần có chuyện gì?"
Vừa thấy hắn, Hoàng hậu mắt trần có thể thấy sốt sắng lên, gộp lại toàn bộ người trong phòng, cũng không thể đánh được Lệ Tiêu phát rồ.
Nàng bỗng nghĩ, cơ hồ sắp hoài nghi Thái hậu gọi nàng đến nơi này chính là vì để cho Lệ Tiêu tới giết nàng. Nàng lập tức đứng lên, cười nói: "Vốn là muốn mời thần y qua chẩn cho phụ thân, vừa rồi Thái hậu đã thay Vương phủ cự tuyệt... Nếu như không có những chuyện khác, thần thiếp xin cáo lui."
Nàng muốn ra ngoài, mà thân ảnh cao lớn của Lệ Tiêu lại chặn cửa gió thổi không lọt, nàng đi tới gần cũng không thấy hắn nhường cho.
Phòng ấm áp làm lòng bàn tay nàng chảy mồ hôi, nàng đối diện với đôi mắt Lệ Tiêu, tim đập như nổi trống, gót chân không kìm lòng được lùi về sau.
Trong đầu của nàng nhiều lần chợt lóe lời Lệ Tiêu nói:
"Hai loại độc có phải là giống nhau hay không? Hai loại độc có phải là giống nhau hay không? Hai loại độc có phải là giống nhau hay không?"
Giọng nói trong đầu càng ngày càng hùng hổ doạ người, ngữ khí cũng càng ngày càng cấp tốc, hô hấp nàng dần dần gấp gáp, trâm trên đầu cũng đung đưa.
Bầu không khí dưới thân ảnh Lệ Tiêu một bước cũng không nhường, dần dần lạnh lẽo.
"Điện hạ." Tống Tụng mở miệng như trời mưa đúng lúc, y kéo Lệ Tiêu, nhẹ giọng nói: "Bánh ngọt ở chỗ Hoàng tổ mẫu ăn ngon lắm, nếm thử xem."