Chương 2: Náo Loạn Hôn Lễ
Khách sạn Dorsett là khách sạn có tiêu chuẩn cao nhất ở Giang Đô, lúc này đã chật kín khách. Bởi vì hôm nay tại nơi này diễn ra hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết. Thẩm Ngạo Tuyết mặc chiếc váy cưới màu trắng,, phối hợp với nhan sắc tuyệt mỹ cùng dáng người nóng bỏng, khiến những người có mặt đều phải kinh diễm. Đặc biệt là cánh đàn ông, càng hận không thể thay thế chú rể. Nhưng mà chú rể ngày hôm nay - chồng sắp cưới của Thẩm Ngạo Tuyết cũng không thể coi thường. Chú rể tên là Từ Thiên Thành, là thiếu gia của nhà họ Từ. Thực lực của Từ gia so với Thẩm gia còn mạnh hơn mấy lần. Tuy rằng Thẩm Ngạo Tuyết đã từng kết hôn, nhưng cô quá xinh đẹp, lại thêm việc Thẩm Ngạo Tuyết cam đoan nàng cùng Lâm Hiên chưa từng phát sinh chuyện gì. Vì vậy Từ Thiên Thành mới nguyện ý cưới nàng. "Lễ thành hôn kết thúc, hiện tại chú rể có thể hôn cô dâu." Giọng nói của MC vang lên. Từ Thiên Thành ngay lập tức hôn người đẹp lộng lẫy trước mặt. Thẩm Ngạo Tuyết cũng phối hợp nhắm hai mắt lại, trên mặt tràn đầy hạnh phúc. “Thẩm Ngạo Tuyết, cô hoàn toàn chẳng phải là nữ thần gì. Là một phụ nữ ác độc, đạo đức giả mà thôi. Lâm Hiên đã hiến một quả thận, cứu mạng cô. Vậy mà cô lại đem oán báo ân, giết chết cậu ấy.” Đúng lúc này, một giọng nói không thích hợp lại vang lên. Người nói chuyện là một phụ nữ mù, chống gậy bước vào, vẻ mặt tức giận. Lời nói của cô làm cho những người có mặt không khỏi bất ngờ, ánh mắt đổ dồn về phía cô. Nhìn thấy người đến, trên mặt Thẩm Ngạo Tuyết chợt hiện lên vẻ u ám. “Con mù, mày nói nhảm cái gì vậy!” Cha của Thẩm Ngạo Tuyết - Thẩm Vạn Quốc sắc mặt khó coi mắng. “Nếu các người không tin lời tôi, có thể kiểm tra xem trong cơ thể cô ấy có hai quả thận hay không. Lâm Hiên hoàn toàn không phải mất tích, mà là bị cô ta giết!” Tất cả mọi người xôn xao. Phải biết rằng, Thẩm Ngạo Tuyết chính là vì chồng cũ thủ tiết ba năm. Ba năm sau cô mới tiếp tục kết hôn, ở trong mắt mọi người, cô là một người trọng tình trọng nghĩa. Nhưng bây giờ lại có người nói Thẩm Ngạo Tuyết vì một quả thận khác của Lâm Hiên, giết chết Lâm Hiên? "Ninh Hinh, nếu cô còn dám nói bậy nữa, có tin tôi cắt lưỡi cô không?” Thẩm Ngạo Tuyết lạnh lùng nói. “Đương nhiên tôi tin. Ba năm trước không phải cô cũng cho người chọc mù mắt tôi sao? Thẩm đại tiểu thư còn có gì không dám làm chứ?” “Thẩm Ngạo Tuyết, hôm nay tôi dám đến đây, là đã không có ý định sống sót rời đi. Tôi nhất định phải cho mọi người biết bộ mặt thật đáng sợ của cô.” Người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này tên là Ninh Hinh, là đồng nghiệp của Lâm Hiên ở tập đoàn Ngạo Tuyết. Một lần khi Ninh Hinh đi làm về, bị côn đồ khi dễ, là Lâm Hiên liều chết cứu cô. Ngày hôm đó, Lâm Hiên bị đánh cả người đầy máu, nhưng vẫn gắt gao đem Ninh Hinh bảo hộ ở phía sau. Đến cuối cùng đám côn đồ đánh đủ cũng chịu rời đi. Kể từ đó, mối quan hệ giữa hai người trở nên thân thiết hơn. Nhất là Ninh Hinh, cô đối với Lâm Hiên là yêu đơn phương. Nhưng khi đó trong mắt Lâm Hiên chỉ có một mình Thẩm Ngạo Tuyết. Dù sao thì Thẩm Ngạo Tuyết là nữ thần của tập đoàn Ngạo Tuyết, tất cả nhân viên nam trong công ty đều thầm mến cô. Ninh Hinh đấu cũng không đấu lại. Sau đó Lâm Hiên lại đem thận của anh hiến cho Thẩm Ngạo Tuyết, trở thành con tể của Thẩm gia. Ninh Hinh chỉ có thể đem phần tình cảm này chôn sâu trong lòng. Ba năm trước, Lâm Hiên trước khi bị sát hại, dùng chút sức lực cuối cùng gửi cho Ninh Hinh một tin nhắn. Nội dung tin nhắn chỉ vỏn vẹn ba chữ "Thẩm Ngạo Tuyết!" Ninh Hinh nhận được tin nhắn của Lâm Hiên, tự nhiên là không hiểu chuyện gì. Cô muốn gọi lại cho Lâm Hiên, lại phát hiện điện thoại của Lâm Hiên đã tắt máy. Không bao lâu, lại nhận được tin tức, Lâm Hiên trên đường cùng Thẩm Ngạo Tuyết du lịch bị trượt chân rơi xuống vách núi, ngay cả thi thể cũng không tìm được. Ninh Hinh trong đau khổ lại nhớ đến tin nhắn Lâm Hiên gửi cho cô. Chẳng lẽ không phải Lâm Hiên trượt chân ngã xuống vách núi? Mà là Thẩm Ngạo Tuyết hại chết hắn? Tuy rằng Lâm Hiên đã hiến một quả thận cho Thẩm Ngạo Tuyết. Nhưng một quả thận chỉ là giúp cô ấy sống sót. Nếu muốn hoàn toàn sinh hoạt như người bình thường, cô ta cần cả hai quả thật. Thẩm Ngạo Tuyết nhất định rất coi trọng một quả thận khác của Lâm Hiên! Ninh Hinh rất nhanh đã đoán được chân tướng. Nhưng cô ta chỉ là một nhân viên bình thường của tập đoàn Ngạo Tuyết, dù cô có nói ra cũng không ai tin. Vì vậy Ninh Hinh bắt đầu âm thầm điều tra. Thậm chí cả gan đi trộm báo cáo kiểm tra sức khỏe của Thẩm Ngạo Tuyết. Báo cáo kiểm tra sức khỏe cô đã trộm được. Đáng tiếc, cô còn chưa kịp xem thì đã bị Thẩm Ngạo Tuyết bắt được. Thẩm Ngạo Tuyết sai người làm mù mắt Ninh Hinh. Mắt bị mù, công việc cũng mất đi. Ninh Hinh không còn khả năng trả thù cho người đàn ông đã cứu cô, người mà cô yêu thầm. Hôm nay, Thẩm Ngạo Tuyết kết hôn, còn được ca ngợi là một nữ thần nhân ái và chính trực. Ninh Hinh trong lòng cực kỳ hận. Cô lén từ trong nhà chạy ra, nhờ một người qua đường tốt bụng đưa cô đến dự đám cưới của Thẩm Ngạo Tuyết. Cô biết báo thù là vô vọng, nhưng cho dù không cách nào báo thù. Cô cũng muốn ngay tại ngày quan trọng nhất của Thẩm Ngạo Tuyết, nói ra sự thật này. “Ngạo Tuyết, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Từ Thiên Thành đương nhiên không tin lời Ninh Hinh nói, nhưng vẫn mở miệng hỏi. Dù sao, hắn cũng đã chuẩn bị cưới Thẩm Ngạo Tuyết nhưng hắn cũng không muốn cưới một nữ nhân tàn nhẫn. "Thiên ca, anh đừng nghe cô ấy nói nhảm. Người phụ nữ này thích Lâm Hiên, Lâm Hiên lại cưới em nên cô ấy liền ôm hận, cố ý bôi nhọ em.” Thẩm Ngạo Tuyết nói xong, liền nháy mắt với vệ sĩ của mình Vệ sĩ lập tức đi tới, bắt Ninh Hinh lại. "Ha ha, Từ Thiên Thành, Thẩm Ngạo Tuyết chính là một phụ nữ tâm địa như rắn độc. Anh cưới cô ta về, buổi tối đi ngủ nhất định phải cẩn thận, hôm sau tỉnh dậy coi chừng mất một quả thận trong người đấy!” Ninh Hinh trên mặt đầy nước mắt nhưng lại cười thật to. Thẩm Ngạo Tuyết nhìn chằm chằm vào Ninh Hinh, thân thể mềm mại run lên, thực sự chán ghét đến cực điểm. Sớm biết người này sẽ đến hôn lễ của nàng náo loạn, ba năm trước nên giết chết ả! Nhưng bây giờ cũng không phải quá muộn… "Thẩm tổng, xử trí cô ấy như thế nào?" Vệ sĩ nhìn về phía Thẩm Ngạo Tuyết Mặc dù lúc này Thẩm Ngạo Tuyết muốn chặt Ninh Hinh thành từng mảnh nhưng cô ta không nói ra miệng. Dù sao hình tượng của cô ta vẫn là một nữ thần thiện lương, nhân nghĩa. “Người phụ nữ này dám vu khống Ngạo Tuyết nhà ta, đem đầu lưỡi của cô ta cắt đi, xem còn dám nói lung tung hay không.” Cha của Trầm Ngạo Tuyết - Thẩm Vạn Quốc lên tiếng. Ông biết, lúc này, ông nên đứng ra làm người ác! Vệ sĩ lập tức siết chặt cằm Ninh Tâm, khiến cô không tự chủ được há to miệng. Sau đó, rút lưỡi của cô ấy ra! Đây chính là Thẩm gia. Độc ác và tàn nhẫn! ‘Con khốn, nếu mày dám làm hỏng việc tốt của tao, tao sẽ tìm vài tên ăn mày chơi chết mày.’ Trên khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Ngạo Tuyết hiện lên vẻ ác độc. “Lâm Hiên, tôi đến gặp cậu đây…” Ninh Hinh nhắm mắt lại, thần sắc bình tĩnh. Cô biết hôm nay cô phải chết. Nhưng trong ba năm qua, cô sống còn tệ hơn cả chết! Nếu không hôm nay cô cũng không đến quậy hôn lễ của Thẩm Ngạo Tuyết. Chết rồi có lẽ tốt hơn. Ít nhất có thể gặp lại Lâm Hiên. “Các ngươi muốn chết!!!” Đúng lúc này, một âm thanh giận dữ đến cùng cực vang vọng khắp khách sạn.