Chương 6
21
Bữa tiệc đính hôn hoành tráng do Lục Nhan đích thân chuẩn bị trở thành phiên toà xét xử tống hắn vào tù.
Bởi vì chuyện gây ồn ào quá lớn đến nỗi không còn con đường sống để quay đầu.
Tôi nộp cho cảnh sát bằng chứng mà tôi đã thu thập được trong nhiều năm về những vụ giết người của hắn ta.
Đương nhiên, phải thông qua thẩm tra sơ bộ:
"Cô có quan hệ gì với Lục Nhan?"
"Anh không thấy sao, sĩ quan Tề?"
Tôi mỉm cười, khẽ nói: "Kẻ thù đó."
Từ lúc video đó được phát tán, trông thấy sự đau đớn, khiếp sợ và tuyệt vọng của Lục Nhan, nụ cười trên khuôn mặt tôi chưa bao giờ nhạt đi.
Cho dù Chu Nguyệt Dao đã chết, nhưng trước khi chết có một câu, cô ta nói không sai.
——Tôi không yêu Lục Ngôn, ngay từ đầu tôi đã tiếp cận hắn, tôi có mục đích khác.
Chứng cứ từng vụ giết người của Lục Nhan lần lượt được phơi bày, bằng chứng chất như núi.
Ông lớn bị hắn ta đe dọa cũng đứng ra, sẵn sàng làm chứng đòi lại công bằng cho đứa con trai nhỏ yêu dấu của mình.
Những người này, không có lấy một người nào tốt.
Nhìn bọn họ chó cắn chó, tôi rất vui vẻ.
Kết thúc phần thẩm vấn thường lệ, sĩ quan Tề gõ nhẹ lên bàn và hỏi tôi:
"Mối quan hệ giữa Hạ Tế Xuyên đã chết trong vụ án cố ý gây thương tích mà nghi phạm Lục Nhan tham gia là thủ phạm tám năm trước và cô là gì?"
Nụ cười trên môi tôi bỗng chốc cứng đờ.
Như thể ai đó đã bóp chặt trái tim tôi, đau đến nghẹt thở, tôi thì thầm:
"Anh ấy là anh trai tôi."
Cũng chỉ là anh trai tôi, Hạ Tế Xuyên.
Tôi là một kẻ bẩn thỉu, sinh ra đã xấu xa, lại còn có tâm hồn hẹn hạ, vô liêm sỉ như vậy.
Ngoài tôi ra, không cần bất kỳ ai hay biết.
22
Lúc mùa thu đến, tôi đã sẵn sàng rời khỏi thành phố.
Trước khi đi, cảnh sát Tề lại tìm tôi.
Anh ta nói rằng Lục Nhan muốn gặp lại tôi trước khi hắn thú nhận tất cả tội ác.
Thế là tôi ngồi xuống, cách một lớp kính lại đối mặt với hắn ta.
Hắn nhìn tôi, như thể trong mùa thu ảm đạm, ngay cả đôi mắt anh cũng bị thổi đỏ từng chút một:
"Cho dù em muốn trả thù tôi, tại sao em phải coi thường chính mình?"
Ha ha.
Hahahahaha!
Hắn còn hỏi tôi tại sao tôi lại coi thường bản thân.
Tôi mỉm cười, khẽ nhíu mày: “Coi thường chính mình? Anh đang ám chỉ chuyện tôi tình nguyện ở lại bên cạnh canh, làm thế thân Chu Nguyệt Dao, không có lấy một danh phận sao?”
"Hay là chuyện mỗi đêm tôi cùng anh hư tình giả ý*, ở trên giường dốc hết sức để quyến rũ lấy lòng anh?"
(*Hư tình giả ý: dùng để chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó.)
"Anh không hiểu sao? Tôi là diễn viên, tất cả đều là diễn xuất. Cơ thể này đối với tôi chỉ là một khối xác, hai đứa trẻ kia cùng lắm là hai mảnh máu thịt không có sinh mệnh. Tôi không để bụng chút nào, thậm chí tôi còn không có chút liêm sỉ đạo đức nào, làm sao tôi có thể cảm thấy bi thương và đau khổ vì mấy chuyện này?"
"Ngay từ đầu, tôi chỉ có một mục đích, đó là đưa anh và Chu Nguyệt Dao xuống địa ngục bằng mọi giá."
Bàn tay bị còng của hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, đôi mắt đỏ au, đôi môi trắng bệch.
Hắn nhìn tôi: "Hạ Tế Xuyên và em không liên quan gì hết... Nếu em quên những chuyện đó và kết hôn với anh, chúng ta có thể sống tốt."
"Em tự mình sống, cả một đời cũng không thể khá hơn được."
"Tôi không quan tâm."
Tôi mất kiên nhẫn và đứng dậy, "Cái gọi là cuộc sống hạnh phúc của anh là luyện ngục đối với tôi."
"Còn nữa, tên tôi không phải là Tạ Đường."
"Tên thật của tôi là Mạnh Xuân Đường."
23
Tôi là người xấu, sinh ra đã là người xấu.
Cha ruột tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi.
Mặc dù ông ấy thích uống rượu, cứ uống say là nắm đầu đánh tôi, nhưng ông vẫn trân trọng mạng nhỏ của mình.
Trong tình huống bình thường, chắc chắn sẽ không uống rượu rồi còn chạy ra ngoài bằng xe máy, sau đó bị một chiếc xe tải lớn đâm đến đầu lìa khỏi cổ.
Mặc dù chú Hà là một tên cặn bã, nhưng ông ta vẫn rất trân trọng tiền tài của mình.
Không có lý do, sẽ không chạy đi đánh bạc.
Mẹ tôi ích kỷ, luôn giấu tiền riêng rất giỏi.
Bà sẽ không dễ dàng bị chú Hà phát hiện món trang sức bằng vàng mà bà cất giấu.
Đều là tôi.
Tất cả đều là tôi.
Tôi luôn ý thức rằng mình sinh ra đã là một tên cặn bã, đạo đức bại hại, còn anh trai tôi rất thông minh giỏi giang, tôi không nghĩ mình xứng với anh ấy.
Tôi chỉ muốn lặng yên chờ đợi cho đến khi tôi mười tám tuổi, có lẽ là bày tỏ tình cảm xong tôi sẽ rời khỏi anh.
Cuộc đời tôi từ trước tới nay đều không có điều gì tốt để mong chờ.
Nhưng anh trai tôi thì khác.
Anh ấy đáng lẽ ra nên có một cuộc đời xán lạn, hạnh phúc viên mãn.
Những người phá hủy tất cả những điều này sẽ phải trả giá gấp ngàn lần.
Tôi bán tất cả những thứ mà Lục Nhan đưa cho để bồi thường hợp đồng.
Sau đó tạm biệt chị Tĩnh, một mình trở về quê.
Thị trấn vẫn yên tĩnh và vắng vẻ.
Quán trà sữa tồn tại từ nhiều năm trước vẫn nằm ở vị trí ban đầu.
Trà sữa hòa quyện với nhiều loại bột hương vị nhiều màu sắc, ngọt béo béo ngậy, cũng chẳng ngon lắm.
Nhưng đối với chúng tôi lúc đó thì đó đã là một vật phẩm đáng quý.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước vào, gọi một cốc trà sữa khoai môn với giá hai nhân dân tệ.
Vừa pha trà sữa, ông chủ vừa trò chuyện với tôi: “Không ngờ bây giờ vẫn có thể kinh doanh. Các trường học lân cận đều đã chuyển đi, cửa hàng của chúng tôi sẽ sớm bị phá bỏ”.
“Thật khó để từ bỏ. Tôi mở quán trà sữa này từ lúc vị thành niên, mới đó mà tôi đã gần ba mươi rồi”.
Ốn ta lải nhải liên hồi, tôi đeo khẩu trang, hơi mất kiên nhẫn xoay người sang hướng khác.
Trên bức tường bên cạnh có dán những tờ giấy ghi chú đầy màu sắc.
Bên trên có nhiều nét chữ viết tay khác nhau.
Đây là một bức tường ghi chú phổ biến ở thời đại chúng tôi.
Tôi chợt nhớ ra hình như mình đã viết gì đó ở đây.
Vì thế tôi bước tới, cẩn thận tìm kiếm.
Mạnh Xuân Đường mười lăm tuổi rút ra một mảnh giấy màu xanh lam, viết lên đó từng nét một.
"Tôi hình như không xong rồi, tôi đối với anh trai... không bình thường."
Không có tên hay chữ ký, tôi nghĩ sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng lần này tôi ngước nhìn lên.
Dưới tờ giấy ghi chú màu xanh còn có một tờ giấy màu hồng được gấp lại.
Trên đó có dòng chữ quen thuộc, nét chữ sắc sảo.
"Thật ra, em gái tôi là em gái tốt nhất thế giới."
"Là lỗi của tôi, tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy có thể không chỉ là em gái tôi."
Tôi sững người tại chỗ, máu trong cơ thể như đông cứng lại trong chốc lát rồi chảy ngược về.
Có thứ gì đó xuyên qua lớp thời gian, đáp xuống trái tim tôi, dù nhiều năm trôi qua vẫn tạo nên tiếng vang đinh tai nhức óc.
Ông chủ bưng ra một ly trà sữa khoai môn đậm đà, kinh ngạc nhìn đôi mắt đẫm lệ và khẩu trang ướt đẫm của tôi.
"Cô bé, cháu sao vậy..."
Tôi lau đi lau lại khóe mắt ướt nhoà, bình tĩnh nhận cốc trà sữa từ tay ông ta, bình tĩnh cảm ơn.
"Cám ơn trà sữa của ông, lúc nào cũng ngon."
Phải rất nhiều năm sau tôi mới biết được sự hiểu lầm này nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận.
Bởi vì tôi và anh sẽ mau chóng gặp lại nhau.
(Hết)
Bữa tiệc đính hôn hoành tráng do Lục Nhan đích thân chuẩn bị trở thành phiên toà xét xử tống hắn vào tù.
Bởi vì chuyện gây ồn ào quá lớn đến nỗi không còn con đường sống để quay đầu.
Tôi nộp cho cảnh sát bằng chứng mà tôi đã thu thập được trong nhiều năm về những vụ giết người của hắn ta.
Đương nhiên, phải thông qua thẩm tra sơ bộ:
"Cô có quan hệ gì với Lục Nhan?"
"Anh không thấy sao, sĩ quan Tề?"
Tôi mỉm cười, khẽ nói: "Kẻ thù đó."
Từ lúc video đó được phát tán, trông thấy sự đau đớn, khiếp sợ và tuyệt vọng của Lục Nhan, nụ cười trên khuôn mặt tôi chưa bao giờ nhạt đi.
Cho dù Chu Nguyệt Dao đã chết, nhưng trước khi chết có một câu, cô ta nói không sai.
——Tôi không yêu Lục Ngôn, ngay từ đầu tôi đã tiếp cận hắn, tôi có mục đích khác.
Chứng cứ từng vụ giết người của Lục Nhan lần lượt được phơi bày, bằng chứng chất như núi.
Ông lớn bị hắn ta đe dọa cũng đứng ra, sẵn sàng làm chứng đòi lại công bằng cho đứa con trai nhỏ yêu dấu của mình.
Những người này, không có lấy một người nào tốt.
Nhìn bọn họ chó cắn chó, tôi rất vui vẻ.
Kết thúc phần thẩm vấn thường lệ, sĩ quan Tề gõ nhẹ lên bàn và hỏi tôi:
"Mối quan hệ giữa Hạ Tế Xuyên đã chết trong vụ án cố ý gây thương tích mà nghi phạm Lục Nhan tham gia là thủ phạm tám năm trước và cô là gì?"
Nụ cười trên môi tôi bỗng chốc cứng đờ.
Như thể ai đó đã bóp chặt trái tim tôi, đau đến nghẹt thở, tôi thì thầm:
"Anh ấy là anh trai tôi."
Cũng chỉ là anh trai tôi, Hạ Tế Xuyên.
Tôi là một kẻ bẩn thỉu, sinh ra đã xấu xa, lại còn có tâm hồn hẹn hạ, vô liêm sỉ như vậy.
Ngoài tôi ra, không cần bất kỳ ai hay biết.
22
Lúc mùa thu đến, tôi đã sẵn sàng rời khỏi thành phố.
Trước khi đi, cảnh sát Tề lại tìm tôi.
Anh ta nói rằng Lục Nhan muốn gặp lại tôi trước khi hắn thú nhận tất cả tội ác.
Thế là tôi ngồi xuống, cách một lớp kính lại đối mặt với hắn ta.
Hắn nhìn tôi, như thể trong mùa thu ảm đạm, ngay cả đôi mắt anh cũng bị thổi đỏ từng chút một:
"Cho dù em muốn trả thù tôi, tại sao em phải coi thường chính mình?"
Ha ha.
Hahahahaha!
Hắn còn hỏi tôi tại sao tôi lại coi thường bản thân.
Tôi mỉm cười, khẽ nhíu mày: “Coi thường chính mình? Anh đang ám chỉ chuyện tôi tình nguyện ở lại bên cạnh canh, làm thế thân Chu Nguyệt Dao, không có lấy một danh phận sao?”
"Hay là chuyện mỗi đêm tôi cùng anh hư tình giả ý*, ở trên giường dốc hết sức để quyến rũ lấy lòng anh?"
(*Hư tình giả ý: dùng để chỉ một thứ tình cảm giả dối, không có thật, một người vì một lý do nào đó cố tình đóng giả là mình đang có tình cảm với đối phương để lợi dụng người đó, đạt được mục đích nào đó.)
"Anh không hiểu sao? Tôi là diễn viên, tất cả đều là diễn xuất. Cơ thể này đối với tôi chỉ là một khối xác, hai đứa trẻ kia cùng lắm là hai mảnh máu thịt không có sinh mệnh. Tôi không để bụng chút nào, thậm chí tôi còn không có chút liêm sỉ đạo đức nào, làm sao tôi có thể cảm thấy bi thương và đau khổ vì mấy chuyện này?"
"Ngay từ đầu, tôi chỉ có một mục đích, đó là đưa anh và Chu Nguyệt Dao xuống địa ngục bằng mọi giá."
Bàn tay bị còng của hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, đôi mắt đỏ au, đôi môi trắng bệch.
Hắn nhìn tôi: "Hạ Tế Xuyên và em không liên quan gì hết... Nếu em quên những chuyện đó và kết hôn với anh, chúng ta có thể sống tốt."
"Em tự mình sống, cả một đời cũng không thể khá hơn được."
"Tôi không quan tâm."
Tôi mất kiên nhẫn và đứng dậy, "Cái gọi là cuộc sống hạnh phúc của anh là luyện ngục đối với tôi."
"Còn nữa, tên tôi không phải là Tạ Đường."
"Tên thật của tôi là Mạnh Xuân Đường."
23
Tôi là người xấu, sinh ra đã là người xấu.
Cha ruột tôi qua đời trong một tai nạn xe hơi.
Mặc dù ông ấy thích uống rượu, cứ uống say là nắm đầu đánh tôi, nhưng ông vẫn trân trọng mạng nhỏ của mình.
Trong tình huống bình thường, chắc chắn sẽ không uống rượu rồi còn chạy ra ngoài bằng xe máy, sau đó bị một chiếc xe tải lớn đâm đến đầu lìa khỏi cổ.
Mặc dù chú Hà là một tên cặn bã, nhưng ông ta vẫn rất trân trọng tiền tài của mình.
Không có lý do, sẽ không chạy đi đánh bạc.
Mẹ tôi ích kỷ, luôn giấu tiền riêng rất giỏi.
Bà sẽ không dễ dàng bị chú Hà phát hiện món trang sức bằng vàng mà bà cất giấu.
Đều là tôi.
Tất cả đều là tôi.
Tôi luôn ý thức rằng mình sinh ra đã là một tên cặn bã, đạo đức bại hại, còn anh trai tôi rất thông minh giỏi giang, tôi không nghĩ mình xứng với anh ấy.
Tôi chỉ muốn lặng yên chờ đợi cho đến khi tôi mười tám tuổi, có lẽ là bày tỏ tình cảm xong tôi sẽ rời khỏi anh.
Cuộc đời tôi từ trước tới nay đều không có điều gì tốt để mong chờ.
Nhưng anh trai tôi thì khác.
Anh ấy đáng lẽ ra nên có một cuộc đời xán lạn, hạnh phúc viên mãn.
Những người phá hủy tất cả những điều này sẽ phải trả giá gấp ngàn lần.
Tôi bán tất cả những thứ mà Lục Nhan đưa cho để bồi thường hợp đồng.
Sau đó tạm biệt chị Tĩnh, một mình trở về quê.
Thị trấn vẫn yên tĩnh và vắng vẻ.
Quán trà sữa tồn tại từ nhiều năm trước vẫn nằm ở vị trí ban đầu.
Trà sữa hòa quyện với nhiều loại bột hương vị nhiều màu sắc, ngọt béo béo ngậy, cũng chẳng ngon lắm.
Nhưng đối với chúng tôi lúc đó thì đó đã là một vật phẩm đáng quý.
Ma xui quỷ khiến thế nào, tôi bước vào, gọi một cốc trà sữa khoai môn với giá hai nhân dân tệ.
Vừa pha trà sữa, ông chủ vừa trò chuyện với tôi: “Không ngờ bây giờ vẫn có thể kinh doanh. Các trường học lân cận đều đã chuyển đi, cửa hàng của chúng tôi sẽ sớm bị phá bỏ”.
“Thật khó để từ bỏ. Tôi mở quán trà sữa này từ lúc vị thành niên, mới đó mà tôi đã gần ba mươi rồi”.
Ốn ta lải nhải liên hồi, tôi đeo khẩu trang, hơi mất kiên nhẫn xoay người sang hướng khác.
Trên bức tường bên cạnh có dán những tờ giấy ghi chú đầy màu sắc.
Bên trên có nhiều nét chữ viết tay khác nhau.
Đây là một bức tường ghi chú phổ biến ở thời đại chúng tôi.
Tôi chợt nhớ ra hình như mình đã viết gì đó ở đây.
Vì thế tôi bước tới, cẩn thận tìm kiếm.
Mạnh Xuân Đường mười lăm tuổi rút ra một mảnh giấy màu xanh lam, viết lên đó từng nét một.
"Tôi hình như không xong rồi, tôi đối với anh trai... không bình thường."
Không có tên hay chữ ký, tôi nghĩ sẽ không có ai phát hiện ra.
Nhưng lần này tôi ngước nhìn lên.
Dưới tờ giấy ghi chú màu xanh còn có một tờ giấy màu hồng được gấp lại.
Trên đó có dòng chữ quen thuộc, nét chữ sắc sảo.
"Thật ra, em gái tôi là em gái tốt nhất thế giới."
"Là lỗi của tôi, tôi luôn nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai, cô ấy có thể không chỉ là em gái tôi."
Tôi sững người tại chỗ, máu trong cơ thể như đông cứng lại trong chốc lát rồi chảy ngược về.
Có thứ gì đó xuyên qua lớp thời gian, đáp xuống trái tim tôi, dù nhiều năm trôi qua vẫn tạo nên tiếng vang đinh tai nhức óc.
Ông chủ bưng ra một ly trà sữa khoai môn đậm đà, kinh ngạc nhìn đôi mắt đẫm lệ và khẩu trang ướt đẫm của tôi.
"Cô bé, cháu sao vậy..."
Tôi lau đi lau lại khóe mắt ướt nhoà, bình tĩnh nhận cốc trà sữa từ tay ông ta, bình tĩnh cảm ơn.
"Cám ơn trà sữa của ông, lúc nào cũng ngon."
Phải rất nhiều năm sau tôi mới biết được sự hiểu lầm này nhưng tôi không hề cảm thấy hối hận.
Bởi vì tôi và anh sẽ mau chóng gặp lại nhau.
(Hết)