Chương 6
Mễ Nhu cúi đầu cười khổ, bởi vì ngoài cười ra thì cô không biết phải nói gì cả, cho dù có giải thích đi chăng nữa... nhưng anh sẽ chịu nghe cô nói sao?
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho cô." Anh châm một điếu thuốc, không ngừng nói ra những con số mà cô chưa dám nghĩ đến bao giờ: "30 triệu? 50 triệu hay 100 triệu? Chỉ cần là một con số không quá đáng, tôi nhất định sẽ đáp ứng cô."
"Vậy thì không cần đâu ông chủ, tôi không cần tiền của anh." Cô nói, cõi lòng cảm thấy nặng trĩu như có một tảng đá đè lên.
Chu Thế Tước cau mày, ánh mắt nheo lại đầy ý giễu cợt: "Không cần tiền? Không lẽ cô muốn tôi cưới cô sao? Vậy thì càng không thể."
Mễ Nhu cắn chặt môi, đứng trước anh, cô có cảm giác mình thật sự rất rẻ rúng, rẻ rúng đến mức một chút lòng tự tôn cũng không có.
"Tôi... tôi chỉ muốn... tiếp tục làm tốt công việc của mình mà thôi, tôi không cần gì cả."
"Cô có biết lời nói của cô bây giờ rất giả tạo không? Loại người như cô tôi đã gặp qua nhiều rồi, miệng thì nói không cần gì cả nhưng thực chất trong lòng đang suy tính gì thì chẳng ai biết được." Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, sau đó bước đến gần cô, phả khói thuốc cay nồng vào mặt cô.
Mễ Nhu sợ hãi, cô lùi về sau hai bước, đôi mắt né tránh.
Nhưng Chu Thế Tước lại không cho cô có quyền trốn tránh, anh nâng cằm cô lên rồi ghì chặt lấy cằm cô, ánh mắt hung tợn nhìn cô chăm chăm: "Đừng giở trò trước mặt tôi! Còn nữa, cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc dùng gương mặt này để khiến tôi mềm lòng. Nếu cô không muốn bị tôi bóp chết thì tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt tôi."
Hiện tại, Chu Thế Tước như một con ác quỷ nổi cơn điên loạn, trong mắt tràn đầy lửa hận và sự căm phẫn.
Có lẽ, trong đầu anh hoàn toàn không nhớ đến tên của cô là gì mà chỉ nhớ đến một cái tên, đó là Võ Phương Hạ, anh đang cho rằng cô chính là cô ấy, chính là kẻ đã phản bội anh, rời xa anh.
Anh càng lúc càng ghì chặt cằm cô hơn, khiến cô đau đến mức gương mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Mễ Nhu cảm thấy có chút không cam tâm, cô nhỏ giọng, rõ ràng là sợ sệt nhưng vẫn muốn đấu tranh: "Ông chủ, tôi không biết cô gái đêm đó mà anh luôn miệng nhắc đến là ai, có thể là tôi thật sự có gương mặt giống với cô ấy, nhưng tôi... không phải là cô ấy."
Chu Thế Tước cười lạnh, anh hất cằm cô ra, ngón tay khẩy khẩy tàn thuốc, đôi mắt ẩn chứa sự chế giễu: "Đều như nhau cả thôi."
Bờ môi cô mấp máy, vốn định nói thêm gì đó nhưng Chu Thế Tước lại thấp giọng, sát khí xung quanh càng lúc càng bức người: "Cút ra ngoài!"
Mễ Nhu nhất thời bị anh làm cho kinh sợ, cơ thể bất động, đôi mắt ửng đỏ, hai tay siết chặt vào váy, không ngừng run rẩy.
Lần thứ hai, Chu Thế Tước đã thật sự mất kiên nhẫn, anh quát lớn: "Cút ra ngoài!"
Cô gái mỏng manh không kiềm chế được sự sợ hãi và đau nhói, cô vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa lại, cơ thể không còn chút sức lực nào, cứ vậy mà trượt theo cánh cửa.
Mễ Nhu ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của mình, trái tim đau đến mức sắp vỡ thành ngàn mảnh.
Đến bây giờ cô mới hiểu ra, thực chất anh không ôn hoà và dịu dàng như cô đã nghĩ, hoặc từ trước đến nay chỉ có cô là nghĩ như vậy.
Cái mà cô cho rằng là ôn hoà thật ra chính là lạnh lùng, vô cảm, thứ cho cho là dịu dàng, thật ra chính là không quan tâm, không cần thiết phải quan tâm đến.
Cũng như việc từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn thấy cô vậy, đó chính là sự dịu dàng duy nhất mà anh dành cho cô.
Bây giờ cô cũng không biết, rốt cuộc người mà cô thích là anh trong suy nghĩ của cô hay là anh trong thế giới thực tại nữa. Nhưng mà ở thế giới thực tại, cô làm gì có cái quyền được thích anh chứ, thậm chí đến quyền nhìn anh từ xa cô cũng không có. Bởi vì trong mắt anh, cô thật sự rất bẩn, bẩn thỉu đến mức khiến anh không muốn thở chung một bầu không khí với cô.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền? Tôi bồi thường cho cô." Anh châm một điếu thuốc, không ngừng nói ra những con số mà cô chưa dám nghĩ đến bao giờ: "30 triệu? 50 triệu hay 100 triệu? Chỉ cần là một con số không quá đáng, tôi nhất định sẽ đáp ứng cô."
"Vậy thì không cần đâu ông chủ, tôi không cần tiền của anh." Cô nói, cõi lòng cảm thấy nặng trĩu như có một tảng đá đè lên.
Chu Thế Tước cau mày, ánh mắt nheo lại đầy ý giễu cợt: "Không cần tiền? Không lẽ cô muốn tôi cưới cô sao? Vậy thì càng không thể."
Mễ Nhu cắn chặt môi, đứng trước anh, cô có cảm giác mình thật sự rất rẻ rúng, rẻ rúng đến mức một chút lòng tự tôn cũng không có.
"Tôi... tôi chỉ muốn... tiếp tục làm tốt công việc của mình mà thôi, tôi không cần gì cả."
"Cô có biết lời nói của cô bây giờ rất giả tạo không? Loại người như cô tôi đã gặp qua nhiều rồi, miệng thì nói không cần gì cả nhưng thực chất trong lòng đang suy tính gì thì chẳng ai biết được." Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, sau đó bước đến gần cô, phả khói thuốc cay nồng vào mặt cô.
Mễ Nhu sợ hãi, cô lùi về sau hai bước, đôi mắt né tránh.
Nhưng Chu Thế Tước lại không cho cô có quyền trốn tránh, anh nâng cằm cô lên rồi ghì chặt lấy cằm cô, ánh mắt hung tợn nhìn cô chăm chăm: "Đừng giở trò trước mặt tôi! Còn nữa, cô nghĩ cũng đừng nghĩ đến việc dùng gương mặt này để khiến tôi mềm lòng. Nếu cô không muốn bị tôi bóp chết thì tốt nhất là đừng xuất hiện ở trước mặt tôi."
Hiện tại, Chu Thế Tước như một con ác quỷ nổi cơn điên loạn, trong mắt tràn đầy lửa hận và sự căm phẫn.
Có lẽ, trong đầu anh hoàn toàn không nhớ đến tên của cô là gì mà chỉ nhớ đến một cái tên, đó là Võ Phương Hạ, anh đang cho rằng cô chính là cô ấy, chính là kẻ đã phản bội anh, rời xa anh.
Anh càng lúc càng ghì chặt cằm cô hơn, khiến cô đau đến mức gương mặt tái nhợt, không còn chút huyết sắc.
Mễ Nhu cảm thấy có chút không cam tâm, cô nhỏ giọng, rõ ràng là sợ sệt nhưng vẫn muốn đấu tranh: "Ông chủ, tôi không biết cô gái đêm đó mà anh luôn miệng nhắc đến là ai, có thể là tôi thật sự có gương mặt giống với cô ấy, nhưng tôi... không phải là cô ấy."
Chu Thế Tước cười lạnh, anh hất cằm cô ra, ngón tay khẩy khẩy tàn thuốc, đôi mắt ẩn chứa sự chế giễu: "Đều như nhau cả thôi."
Bờ môi cô mấp máy, vốn định nói thêm gì đó nhưng Chu Thế Tước lại thấp giọng, sát khí xung quanh càng lúc càng bức người: "Cút ra ngoài!"
Mễ Nhu nhất thời bị anh làm cho kinh sợ, cơ thể bất động, đôi mắt ửng đỏ, hai tay siết chặt vào váy, không ngừng run rẩy.
Lần thứ hai, Chu Thế Tước đã thật sự mất kiên nhẫn, anh quát lớn: "Cút ra ngoài!"
Cô gái mỏng manh không kiềm chế được sự sợ hãi và đau nhói, cô vội vàng chạy ra ngoài đóng cửa lại, cơ thể không còn chút sức lực nào, cứ vậy mà trượt theo cánh cửa.
Mễ Nhu ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của mình, trái tim đau đến mức sắp vỡ thành ngàn mảnh.
Đến bây giờ cô mới hiểu ra, thực chất anh không ôn hoà và dịu dàng như cô đã nghĩ, hoặc từ trước đến nay chỉ có cô là nghĩ như vậy.
Cái mà cô cho rằng là ôn hoà thật ra chính là lạnh lùng, vô cảm, thứ cho cho là dịu dàng, thật ra chính là không quan tâm, không cần thiết phải quan tâm đến.
Cũng như việc từ trước đến giờ anh chưa từng nhìn thấy cô vậy, đó chính là sự dịu dàng duy nhất mà anh dành cho cô.
Bây giờ cô cũng không biết, rốt cuộc người mà cô thích là anh trong suy nghĩ của cô hay là anh trong thế giới thực tại nữa. Nhưng mà ở thế giới thực tại, cô làm gì có cái quyền được thích anh chứ, thậm chí đến quyền nhìn anh từ xa cô cũng không có. Bởi vì trong mắt anh, cô thật sự rất bẩn, bẩn thỉu đến mức khiến anh không muốn thở chung một bầu không khí với cô.