Chương 1
1.
Hôm ấy, vào ngày kỳ thi yết bảng vào mùa xuân ta đã chuẩn bị xong bao tải đưa tới để bắt trúc mã của mình về nhà.
Yên lặng ngồi canh đến buổi trưa, che miệng mang đầu người về phủ, tròng hôn phục lên người, khua chiêng gõ trống vào bái đường.
Cả quá trình đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Cho đến khi bái đường xong, có người xông vào tức giận mắng ta mắt mù.
Nhìn sắc màu y phục, gương mặt tuấn tú tím tái vì giận, rõ ràng là đối tượng kiêm trúc mã bị ta bắt nhầm – Hàn Quan.
Câu cuối cùng ‘Đưa vào động phòng’ bị mạnh mẽ nuốt vào trong, thay vào đó là tiếng hô khá lớn.
Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Hàn Quan rồi nhìn về phía tân lang đang dùng khăn voan che mặt.
Hiện trường lâm vào trạng thái im lặng xấu hổ.
Hàn Quan nổi giận đùng đùng: “Kim Châu Châu, chuyện hôn nhân đại sự mà ngươi lại làm qua loa như vậy à?” Hắn ta dừng lại một chút rồi nói: “Sao ngay cả bắt người mà cũng bắt nhầm là sao?”
Ta nhìn chằm chằm xiêm y của hắn: “Ngươi còn trách ta?”
Nháy mắt khí thế của Hàn Quan đã chìm xuống.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, âm thanh mềm đi: “Là ta không tốt, hôm nay mặc sai y phục.”
Bước chân đến gần tân lang: “Vị huynh đài này, Châu Châu là vị hôn thê của ta, xin lỗi hôm nay đã quấy rầy…”
Hắn ta xốc khăn voan lên. Dưới chiếc khăn voan là gương mặt điển trai tựa tiên nhân, mặt mày phóng khoáng, cũng là một người rất quen thuộc.
Hàn Quan khiếp sợ: “Ôn Kinh Chập?!”
Ôn Kinh Chập rất có lễ phép, hắn cất lời: “Không quấy rầy, bái đường xong rồi nên không sao. Nếu Hàn huynh đã tới thì ở lại uống ly rượu mừng đi!”
“Ôn Kinh Chập! Châu Châu là vị hôn thê của ta!” Hàn Quan giận dữ nói: “Thê tử của bằng hữu không thể đụng vào ngươi có biết không?”
Vẻ mặt của Ôn Kinh Chập cực kỳ tán đồng: “Đúng thế. Nhưng mà, thân phận vị hôn thê của ngươi và thê tử của ta có gì xung đột với nhau ư?”
Hắn tự hỏi tự trả lời: “Không xung đột gì cả, nhưng có ưu tiên cấp bậc. Ta chính là nàng ấy, ừm, người hôn phu danh chính ngôn thuận như ngươi vẫn chưa qua cửa đâu.”
“Luận về pháp lý cũng thế, luận về tư lịch cũng vậy, ngươi còn phải gọi ta một tiếng ca ca.”
Hắn thật là mạnh mẽ! Nói ra mấy lời này mà sắc mặt vẫn như cũ y hệt như chân lý khó đổi, làm ta hoàn toàn mất đi khả năng phát huy đường sống.
Mặt Hàn Quan càng tái đi trông thấy.
Không ai biết rằng Ôn Kinh Chập lặng lẽ giơ hai ngón tay lên về phía ta.
Lúc ta đang nhìn chằm chằm lại biến thành bốn ngón.
Nháy mắt ta cảm thấy vô cùng bi thương, ở trong lòng khóc thành dòng sống, rống to với Hàn Quan: “Ngươi có đem theo lễ đến không?”
2.
Triều đại này thịnh hành việc bắt rể về nhà, cảnh tượng khi yết bảng có thể so sánh với hiện tượng lừa bán dân cư.
Trước kỳ thi yết bảng mùa xuân, cả Lạc Kinh có vô số bao tải với dây thừng được cầm đi.
Các tiểu thư ở các phủ đều đưa tay ra hằm hè, mỗi ngày toàn ngồi ở trà lâu nhã nhặn xoi mói các sĩ tử đi ngang qua, rồi giở thói kén cá chọn canh.
Mỗi một lần đi qua cửa sổ đều đong đưa đôi mắt xanh mượt.
Tư liệu của những sĩ tử đó đã được đưa đến các phủ nữ quyến xem xét sau đó đến đây để nhìn dáng người diện mạo.
“Cái tên này vai quá hẹp, không được.” Nương theo ánh mắt độc ác, ta nhìn thấy dòng người qua đi: “Hông cũng hẹp, vừa nhìn đã biết không tập luyện thường xuyên, không dễ sinh rồi.”
Ta:????
“Nương, chúng ta đang kén rể chứ không phải chọn vợ.” Cái gì mà hông với vai, sinh hay không sinh.
Nương ta liếc đôi mắt oán trách qua: “Nhà chúng ta kén rể, đương nhiên là tìm người nào có thể nhanh chóng làm con hoài thai rồi!”
“Nếu là một đứa giẻ cùi chỉ được mã đẹp mà không dùng được thì tới Kim gia chúng ta làm cái gì?”
Ta bấm ngón tay lên bàn tính toán, thuận tiện ứng phó nói: “Nương, chẳng phải con và Hàn Quan đã sớm định hôn ước ư? Nương cũng đã lấy hoa đừng nói là chúng ta sẽ bội ước đó? Như thế là không được đâu.”
Vẻ mặt của nương có hơi mất tự nhiên, hàm hồ nói: “Lỡ như Hàn Quan không đáng tin cậy thì sao? Nương thấy chúng ta vẫn nên chuẩn bị vẫn hơn.”
Ngón tay đang khảy khảy bàn tính bỗng dừng lại một chút.
Ta nói sang chuyện khác: “Nương, đống bao tải san hô đỏ nạm hoa đã bán xong rồi, nương nhìn xem có gì sai sót không?”
Thật ra ta biết, có khả năng ta sẽ không thành với Hàn Quan được, chỉ là tạm thời ta chưa biết nên nói với nương như thế nào.
Hai tháng trước, ta ở trong phòng lâu lục ra tên Hàn Quan ở trong sổ sách.
Hắn ta bao nguyên một nhã gian, Theo lời chưởng quầy nói, hắn ta lén lút gặp một nữ tử che mặt.
Khi đó, biểu tình của chưởng quầy cực kỳ phức tạp mà nói cho ta: “Thiếu chủ, một tháng Hàn công tử gặp nàng ta một lần. Nhưng mà một tháng nàng ta lại đến tận ba lần.”
“Hai lần khác, là đến gặp Lưu công tử ở Thành Bắc và Lý công tử ở Thành Nam.”
Ta im lặng.
Mặc dù ta bị qua mặt nhưng trên đầu Hàn Quan cũng đã mọc một rừng thảo nguyên xanh mơn mởn.
Không biết vì sao, cái này làm cho tâm tình của ta cực kỳ thoải mái.
Ta quyết định đi gặp nữ tử kia.
3.
Ngày năm tháng hai là ngày nữ tử gặp Lý công tử ở Thành Nam.
Nàng ta đội một chiếc nón lên đầu, được tấm lụa trắng che từ đầu đến chân, nhìn cực kỳ thần bí.
Lặng lẽ dựng ngón tay cái với chưởng quầy: “Thế này mà ngươi có thể nhận ra là cùng một người đúng là quá trâu bò!”
Chưởng quầy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi không cảm thấy việc giả dạng như vậy càng gây ấn tượng hơn sao?”
Đúng là như thế.
Nữ tử ấy vừa bảo cửa đã hấp dẫn vô số ánh nhìn. Nhưng nàng ta không hề bị ảnh hưởng chút nào, bước đi vững vàng, tầm mắt có bị che khuất cũng chẳng hề hấn gì. Chân gót sen chậm rãi đi lên lầu.
Ưu nhã, thực sự rất ưu nhã.
Vẻ mặt ta bội phục, thầm vỗ tay trong lòng.
Chưởng quầy hận sắt không thành thép, ông ta nhắc nhở ta rằng người này có thể là tình địch của ta.
Ta nói không sao, Hàn Quan như củ cải trắng. Mà ta thì không ăn củ cải trắng.
Trốn vào một góc cách vách nhã gian, cố ý không đóng mít cửa phòng chừa lại khe hở để nghe lén.
Ha, cách âm của trà lâu đúng là quá tốt, ta chẳng nghe được cái gì.
Có điều, qua mấy tách trà, cửa cách vách cũng đã mở ra.
Lý công tử dẫn đầu. Lúc này, ta đã nghe được vài câu loáng thoáng.
Lý công tử nhẹ nhàng hứa hẹn hắn ta nhất định sẽ về thưa chuyện sau đó quang minh chính đại đi cầu thú.
Nàng ta cũng liếc mắt đưa tình: “Có được hay không cũng không quan trọng. Chỉ mong công tử biết được, quân với thiếp, có trăng trên trời chứng kiến, không có chàng… Ta….”
Giọng nói thương tâm cô đơn của nàng ta vừa đủ để gãi đúng chỗ ngứa.
Hai người triền miên vài câu mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Nghe màn đối thoại giữa họ, suy nghĩ đối với vị nữ tử này có chút biến hóa. Ta thân là một nữ lưu manh nhưng khi nghe nàng ta nói cũng không nhịn được mà muốn âu yếm người ta.
Đóng cửa phòng lại chuẩn bị chờ nàng ta đi trước rồi mới rời đi.
Hôm nay không phải là thời cơ tốt để gặp nhau, Cho dù Hàn Quan có gì với nàng ta thì cũng phải gặp tận mặt mới có thể giải quyết được.
Dựa theo quy luật hai tháng trước, nữ tử này sẽ gặp Lý công tử vào ngày mồng năm, mười lăm sẽ gặp Lưu công tử còn hai mươi lăm mới tới lượt Hàn Quan. Như vậy ta còn phải chờ hai mươi ngày nữa.
Không ngờ bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Giọng nói quen thuộc truyền tới: “Kim Châu Châu, ngươi mở cửa đi. Là ta làm chuyện không biết xấu hổ chứ có phải ngươi đâu, ngươi trốn cái gì?”
4.
Nàng ta đúng là bình tĩnh, khiến cho ta phải khiếp sợ.
Do dự một lát sau đó cũng đi ra mở cửa phòng.
Nữ tử túm chặt cổ tay ta nghiêng người đi vào.
Tay trái nàng ta cởi nón, tay phải lưu loát đóng cửa.
“Là ta.” Nàng ta cúi người ghé sát vào, đôi lông mi dài như quét lên da mặt của ta: “Vẻ mặt này của ngươi là sao? Không nhận ra ta à?”
Mặc dù nói như vậy không đúng lắm nhưng giờ khắc này ta có thể hiểu được tâm tình của ba nam nhân kia.
Với nhan sắc này có ai mà cưỡng lại được?
Thấy ta không nói lời nào, sắc mặt nữ tử trầm xuống, hừ một tiếng: “Hôm qua còn là thanh mai nay đã biến thành hoa vàng bay đi. Kim tiểu thư đúng là quý nhân hay quên.”
m thanh kiêu ngạo hừ ra, sao lại quen như thế nhỉ?
“Tống Hàn Oanh?”
“Trước kia ngắm trăng với nhau còn gọi là Oánh Oánh, giờ có người mới quên người xưa thì gọi là Tống Hàn Oánh?” Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc người mới của ngươi cũng không phải là thứ gì tốt.”
Nàng ta lấy ra một miếng ngọc bội, nhìn tấm ngọc thanh vân màu lam nhạt kia: “Ồ, đây là trúc mã tốt Hàn Quan của ngươi tặng cho ta. Vừa nhìn tỉ lệ đã biết chắc chắn là ngươi đưa cho hắn ta.”
Nàng ta quơ quơ ngọc bội lên trước mặt: “Ngươi mở to hai mắt ra mà nhìn hắn ta là cái dạng đồ gì đi!”
Nàng ta mỉm cười, giọng điệu hiền lành: “Còn không tỉnh táo thì ta sẽ đánh chết ngươi!”
Nhất thời ta lại giở thói bi thương.
Tống Hàn Oanh giận dữ: “Ngươi dám vì nam nhân kia mà khóc sướt mướt?”
Ta nói ta khóc là vì trước kia nàng ta là một mỹ nhân thanh khiết xinh đẹp, là tiểu thanh mai nhỏ nhẹ của mình. Bây giờ há mồm đã nói sẽ đánh chết người ta, nghe thật đau lòng.
So với Hàn Quan nàng ta thay lòng đổi dạ càng làm ta khó chịu hơn.
5.
Ta và Tống Hàn Oanh quen biết nhau như thế nào?
Phụ thân ta và phụ thân nàng ta đều là người Đông Thành, sư xuất đồng môn lại cùng tham dự kỳ thi hương năm ấy, cảm tình cực kỳ tốt.
Có điệu trình độ học thức của hai người khác nhau, yết bảng năm ấy, phụ thân ta chẳng có danh tiếng gì còn phụ thân nàng ta chiếm được vị trí thủ khoa.
Mấy năm sau, phụ thân ta ở rể ở một nhà phú thương ở Giang Nam, suốt ngày ăn cơm mềm, phụ thân nàng ta dẫn bình bộ đến ăn lương quan ở nơi khác. Bọn họ đều có tương lai vô cùng sáng lạn.
Đương nhiên lúc Tống đại nhân đến tuần phủ Giang Nam lại không nghĩ như thế.
Ông ấy thấy bằng hữu ngày xưa giờ dựa vào nữ nhân mà ăn cơm, cực kỳ thổn thức, năm lần bảy lượt mời phụ thân ta vào phủ, khuyên bảo đi học để đạt công danh.
Phụ thân có đi vài lần, mỗi lần trở về đều bị dạy đến mức mặt đầy màu đất.
Cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa mà thành khẩn nói với vị huynh trưởng có lòng tốt ấy rằng: “Tống huynh, đại phu nói dạ dày của ta không tốt nên chỉ có thể ăn cơm mềm.”
Tống đại nhân bị chọc tức đến mức ngã ngửa.
Ông ấy liền thay đổi mục tiêu: “Châu Nhi còn nhỏ, ngươi nên mang con bé tới phủ ta đọc sách nhiều hơn. Nếu không chỉ dựa vào thân phận nữ nhi của thương gia thì sau này làm sao mà tìm được mối lương duyên tốt đây?”
Ông ấy liếc phụ thân ta một cái: “Cũng không thể chiều dạ dày đến mức không tốt được.”
Lời này khiến cho phụ thân chẳng còn gì để nói.
Có thể theo Tống đại nhân đọc sách là chuyện tốt, vì thế phụ thân lập tức nhét ta vào Tống gia.
Khi đó Tống Hàn Oánh mới bốn tuổi, sinh sớm hơn ta một tháng nhưng đã có khí chất của tiểu thư khuê các, từng hành động đều cực kỳ trầm ổn.
Phụ thân ta nói, người ta đọc thơ khi mới vỡ lòng, còn ta thì chơi bùn đất đến tận bây giờ.
Rốt cuộc, Tống đại nhân cũng bận rộn, là Tống Hàn Oánh cầm tay chỉ dạy cho ta cách đọc sách cách viết chữ.
Nàng ta học cái gì cũng rất nhanh, sau đó xoay người sẽ dạy lại cho ta. So sánh với nàng ta, thì ta như dã nhân chưa được khai hóa vậy.
Có một lần, Tống đại nhân kiểm tra bài thơ ‘Tặng Vệ bát xử sĩ’* của Đỗ Phủ.
*Tặng Vệ bát xử sĩ: Tặng chàng xử sĩ họ Vệ: Vệ Bát xử sĩ tức Vệ Tân. Đỗ Phủ cùng Lý Bạch, Cao Thích, Vệ Tân kết bạn. Vệ Tân là người con thứ tám trong gia đình, ở ẩn không ra làm quan. Vệ Tân trẻ tuổi hơn cả thường được gọi là tiểu hữu. Xử sĩ tức là ẩn sĩ.
人生不相見,
動如參與商。
今夕復何夕,
共此燈燭光。
少壯能幾時,
鬢髮各已蒼。
訪舊半為鬼,
驚呼熱中腸。
焉知二十載,
重上君子堂。
昔別君未婚,
兒女忽成行。
怡然敬父執,
問我來何方。
問答乃未已,
驅兒羅酒漿。
夜雨剪春韭,
新炊間黃粱。
主稱會面難,
一舉累十觴。
十觴亦不醉,
感子故意長。
明日隔山岳,
世事兩茫茫。
Dịch nghĩa:
Nhân sinh bất tương kiến,
,
Động như Sâm dữ Thương.
Kim tịch phục hà tịch,
Cộng thử đăng chúc quang.
Thiếu tráng năng kỷ thì,
Mấn phát các dĩ thương.
Phỏng cựu bán vi quỷ,
Kinh hô nhiệt trung trường.
Yên tri nhị thập tải,
Trùng thướng quân tử đường.
Tích biệt quân vị hôn,
Nhi nữ hốt thành hàng.
Di nhiên kính phụ chấp,
Vấn ngã lai hà phương.
Vấn đáp nãi vị dĩ,
Khu nhi la tửu tương.
Dạ vũ tiễn xuân cửu,
Tân xuy gián hoàng lương.
Chủ xưng hội diện nan,
Nhất cử luỹ thập trường.
Thập trường diệc bất tuý,
Cảm tử cố ý trường.
Minh nhật cách sơn nhạc,
Thế sự lưỡng mang mang.
Khi ta đọc đến câu ‘Khu nhi la tửu tương’ bỗng nhiên quên hết câu sau đi. Khi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thoáng nhìn qua Tống Hàn Oánh, nàng ta đang viết chữ ‘Cửu’ lên mặt bàn.
Ta há mồm đã nói: “Dạ vũ cửu nộn lại trường, cắt quấy cơm hương bay cao!”
Tống đại nhân ngây ngẩn cả người.
Tống Hàn Oánh cũng ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, Tống đại nhân thở dài: “Châu Nhi, vươn hai tay ra.”
Nháy mắt ta liền suy sụp. Ha, ít nhất thì ta cũng bảo vệ được cái mông của mình.
Giữa lúc nguy cấp Tống Hàn Oánh đi tới chắn trước mặt ta: “Phụ thân, câu thơ này mặc dù Châu Nhi không nói đúng nhưng cũng rất thú vị. Hơn nữa có ý tương xứng với ý thơ, có thể thấy được nàng ấy đã tiến bộ lên khá nhiều.”
Từ trước đến nay Tống Hàn Oánh là người nghe lời hiểu chuyện, không hề ngỗ nghịch trước mặt trưởng bối, đây là lần đầu tiên nàng ta vi phạm ý tứ của phụ thân mình.
Khoảnh khắc đó, ở trong mắt ta, nàng ta tỏa sáng ra vô số ánh sáng lấp lánh.
Hôm ấy ta không bị đánh. Vui vẻ đến mức muốn hỏng người, rạo rực đi túm tay Tống Hàn Oánh, gọi tỷ tỷ này đến tỷ tỷ khác.
Tống Hàn Oánh đỏ mặt, bày ra vẻ mặt của một tỷ tỷ, âm thanh mềm mại cất lên: “Dạ vũ tiễn xuân cứu, tân xuy gián hoàng lương.”
“Ngươi phải học tập cho tốt/”
Từ đó về sau, khi học xong bài, cả hai cùng đi ngang qua hành dang dài thườn thượt nói lời từ biệt, nàng ta đều thêm một câu ấy vào.
Cho đến một lần, Tống đại nhân thăng chức, muốn đưa cả nhà dời về kinh thành. Nàng ta mới nắm tay ta không buông, một hai muốn ta ở cùng một đêm với mình.
Buổi tối hôm đó, chúng ta ghé vào nhau, ríu rít nói rất nhiều lời.
Đương nhiên, đa phần là ta nói, nàng ta dịu dàng lắng nghe.
Cuối cùng khi ta dần mơ màng, nghe thấy nàng ta nói: “Châu Châu là đứa bé rất trân quý*, cho nên bá phụ bá mẫu mới cho Châu Châu cái tên như vậy.”
*Châu ở đây có nghĩa là châu báu nên nó rất quý giá.
Ta lẩm bẩm: “Không phải đâu. Phụ thân ta nói, bởi vì khi sinh ra ta cười ngây ngô như heo* con nên mới gọi ta như thế.”
*Heo đọc là Zhū mà tên nữ chính đọc là Zhōu, hai từ này đồng âm với nhau nên bố nữ chính mới nói như thế.
Tống Hàn Oánh cười, tiếng cười mang theo vài phần hâm mộ.
Lúc đó ta không hiểu, tên của nàng ta trong câu ‘Trạm nhược hàn băng oánh’ nghe vừa văn nhã vừa dễ nghe, có gì mà hâm mộ ta chứ?
Tống Hàn Oánh không giải thích.
Đêm đó, nàng ta hát ru ta ngủ, xướng một khúc [Khuê oán]* không phù hợp với độ tuổi, câu ‘Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, hối giao phu tế mịch phong hầu’ nghe thật sầu bi.
*Khuê oán: 閨中少婦不知愁,
春日凝妝上翠樓。
忽見陌頭楊柳色,
悔教夫婿覓封侯。
Dịch: Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu,
Xuân nhật ngưng trang (Trang điểm tỉ mỉ) thướng thuý lâu.
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc,
Hối giao phu tế mịch phong hầu.
Khoảnh khắc bình minh chợt đến cũng là lúc phải nói lời chia tay, Tống Hàn Oánh nói: “Châu Nhi hãy luôn vui sướng như thế này nhé và đừng quên ta.”
Từ đó trở đi, nàng ta ở Lạc Kinh còn ta ở lại Giang Nam.
Giang Nam nhiều mỹ nhân nhưng ta chưa từng thấy ai có đôi mắt sáng ngời lượn sóng như của Tống Hàn Oanh.
Chúng ta đã lâu chưa gặp mặt, toàn viết thư để gắn bó tình cảm khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn Tống Hàn Oánh lén lút gặp ngoại nam như này… Không những một mà là ba người đó!
Ta nói thẳng: “Có phải ngươi gặp phải chuyện gì hay không?”
Tống Hàn Oánh né tránh không đáp, nàng ta nói: “Sĩ tử năm nay chỉ có Ôn Kinh Chập là tạm chấp nhận được. Chỉ là hắn ta có hơi khó tiếp cận, Châu Nhị có thể thử bắt người ở ngoài cửa cũng được.”
Nàng ta rũ mắt xuống, vẻ mặt lãnh đạm: “Có điều nam nhân cũng chẳng có gì tốt. Để cho ngươi mang thai xong bỏ cha lấy con cũng được.”
Ta: ……….
Rốt cuộc mấy năm nay Tống Hàn Oánh đã trải qua những chuyện gì thế?
6.
Tống Hàn Oánh không chịu nói gì với ta hết, chỉ bảo ta nhân lúc còn sớm thì đi chuẩn bị đi.
Ta và Hàn Quan là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hai nhà đã sớm định hôn sự, lục lễ ngũ lễ gì cũng trao tay rồi, chỉ đợi tháng ba yết bảng là thành hôn ở kinh thành nữa thôi.
Bây giờ đã là tháng hai, tiệc rượu và tiệc chiêu đã cũng đã sớm bố trí xong.
Ta tính toán chi phí một chút, trái tim nhỏ máu đầy người.
Ta quyết định đi tìm Hàn Quan nói rõ một chút.
Cái khác không nói, nếu hắn ta mắc sai lầm rồi khiến hôn lễ bị hủy bỏ vậy tổn thất sẽ to hơn cả đầu của hắn cho coi!
Đương nhiên, ta thừa nhận, hành vi câu cá của Tống Hàn Oánh không ổn cho nên ta chỉ có thể đưa ra một cách.
Nào ngờ ta còn chưa nhích người thì thư đồng* của Hàn Quan vội vã tìm đến cửa.
*Thư đồng: Thư: sách, Đồng: đứa trẻ nít. Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt.
Đứa nhóc thở hổn hển nói: “Công tử, công tử bị thương!”
Ta ngạc nhiên, sao có thể bị báo ứng nhanh như vậy?
Xem ra khoảng thời gian trước đi bái Bồ Tát có linh nghiệm, sau này nên cúng bái thường xuyên hơn mới được.
Y quán, Hàn Quan và một vị nam tử nằm song song trên một cái giường.
Lúc ta đến nơi Hàn Quan đang giãy giụa ngồi dậy, thấy ta, hắn ta cực kỳ vui mừng: “Châu Châu, muội đỡ ta dậy đi.”
Vẻ mặt ghét bỏ liếc sang người bên cạnh: “Đúng là đen đủi.”
Đối phương dùng một tay ngồi dậy, điềm nhiên nói: “Sao Hàn huynh có thể bảo nữ tử đỡ chứ? Tại hạ giúp ngươi một tay vậy.”
Hắn nhanh chóng chen chân vào, nhanh nhạy đến mức không giống người vừa mới tỉnh dậy chút nào, vững chắc dùng chân đá lên eo sườn của Hàn Quan.
Hàn Quan không kịp phòng bị, ngã lăn từ trên giường xuống đất, chóp mũi cứ thế hôn lên sàn nhà.
“Ôn Kinh Chập!” Hắn ta che mũi lại, tức giận đến mức tay run lên.
Ôn Kinh Chập chỉ vào cái trán bị thương của mình: “Hàn huynh đừng nóng giận, gậy ông đập lưng ông mà thôi.”
Hắn nhanh chóng gật đầu chào hỏi với ta, sau đó phất tay áo thong thả ung dung rời đi.
Hàn Quan muốn đuổi theo nhưng bị ta ngăn lại.
“Máu mũi chảy kìa.” Ta chỉ chỉ vào mũi của hắn ta.
Dòng máu đỏ tươi chảy xuống theo đường miệng.
Hàn Quan tức đến mức cả mặt trắng bệch, oán giận nói: “Ta đã nói từ lâu muộn không nên đưa Ôn Kinh Chập tới. Bây giờ…”
“Vậy nên huynh đang oán trách ta?” Ta chăm chú nhìn Hàn Quan.
Hàn Quan mất tự nhiên mà quay đầu đi: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi. Cái tên đó đúng là đồ chán ghét!”
Hắn ta cười cười: “Là ta không đúng. Châu Châu, chúng ta đi xem hôn phục đi, Kim a di nói đã may xong rồi.”
Thần sắc hắn ta tự nhiên: “Đúng lúc, ta cũng có một số việc cần thương lượng với Kim a di.”
Về đến nhà, Hàn Quan dỗ dành ta về phòng trước, một mình đi tới thư phòng của phụ mẫu.
Không biết bọn họ trò chuyện cái gì, khi phụ mẫu ta đi ra sắc mặt đều không đẹp.
Khó có được một lần, nương không bảo Hàn Quan đưa đồ về cho bá mẫu, chỉ nhàn nhạt phân phó một câu tiễn khách.
Hôm sau, nương liền gọi ta ngồi trên nhã gian trà lâu đánh giá sĩ tử đi ngang qua phía dưới.
Lúc gần đi, nương làm như lơ đãng nói: “Châu Châu, nếu chúng ta không kết thân với Hàn gia thì con có chịu không?”
Ta dừng lại, trong lòng âm thầm quyết định.
Hôm ấy, vào ngày kỳ thi yết bảng vào mùa xuân ta đã chuẩn bị xong bao tải đưa tới để bắt trúc mã của mình về nhà.
Yên lặng ngồi canh đến buổi trưa, che miệng mang đầu người về phủ, tròng hôn phục lên người, khua chiêng gõ trống vào bái đường.
Cả quá trình đều diễn ra vô cùng thuận lợi.
Cho đến khi bái đường xong, có người xông vào tức giận mắng ta mắt mù.
Nhìn sắc màu y phục, gương mặt tuấn tú tím tái vì giận, rõ ràng là đối tượng kiêm trúc mã bị ta bắt nhầm – Hàn Quan.
Câu cuối cùng ‘Đưa vào động phòng’ bị mạnh mẽ nuốt vào trong, thay vào đó là tiếng hô khá lớn.
Toàn bộ mọi người đều nhìn về phía Hàn Quan rồi nhìn về phía tân lang đang dùng khăn voan che mặt.
Hiện trường lâm vào trạng thái im lặng xấu hổ.
Hàn Quan nổi giận đùng đùng: “Kim Châu Châu, chuyện hôn nhân đại sự mà ngươi lại làm qua loa như vậy à?” Hắn ta dừng lại một chút rồi nói: “Sao ngay cả bắt người mà cũng bắt nhầm là sao?”
Ta nhìn chằm chằm xiêm y của hắn: “Ngươi còn trách ta?”
Nháy mắt khí thế của Hàn Quan đã chìm xuống.
Sắc mặt hắn ta trắng bệch, âm thanh mềm đi: “Là ta không tốt, hôm nay mặc sai y phục.”
Bước chân đến gần tân lang: “Vị huynh đài này, Châu Châu là vị hôn thê của ta, xin lỗi hôm nay đã quấy rầy…”
Hắn ta xốc khăn voan lên. Dưới chiếc khăn voan là gương mặt điển trai tựa tiên nhân, mặt mày phóng khoáng, cũng là một người rất quen thuộc.
Hàn Quan khiếp sợ: “Ôn Kinh Chập?!”
Ôn Kinh Chập rất có lễ phép, hắn cất lời: “Không quấy rầy, bái đường xong rồi nên không sao. Nếu Hàn huynh đã tới thì ở lại uống ly rượu mừng đi!”
“Ôn Kinh Chập! Châu Châu là vị hôn thê của ta!” Hàn Quan giận dữ nói: “Thê tử của bằng hữu không thể đụng vào ngươi có biết không?”
Vẻ mặt của Ôn Kinh Chập cực kỳ tán đồng: “Đúng thế. Nhưng mà, thân phận vị hôn thê của ngươi và thê tử của ta có gì xung đột với nhau ư?”
Hắn tự hỏi tự trả lời: “Không xung đột gì cả, nhưng có ưu tiên cấp bậc. Ta chính là nàng ấy, ừm, người hôn phu danh chính ngôn thuận như ngươi vẫn chưa qua cửa đâu.”
“Luận về pháp lý cũng thế, luận về tư lịch cũng vậy, ngươi còn phải gọi ta một tiếng ca ca.”
Hắn thật là mạnh mẽ! Nói ra mấy lời này mà sắc mặt vẫn như cũ y hệt như chân lý khó đổi, làm ta hoàn toàn mất đi khả năng phát huy đường sống.
Mặt Hàn Quan càng tái đi trông thấy.
Không ai biết rằng Ôn Kinh Chập lặng lẽ giơ hai ngón tay lên về phía ta.
Lúc ta đang nhìn chằm chằm lại biến thành bốn ngón.
Nháy mắt ta cảm thấy vô cùng bi thương, ở trong lòng khóc thành dòng sống, rống to với Hàn Quan: “Ngươi có đem theo lễ đến không?”
2.
Triều đại này thịnh hành việc bắt rể về nhà, cảnh tượng khi yết bảng có thể so sánh với hiện tượng lừa bán dân cư.
Trước kỳ thi yết bảng mùa xuân, cả Lạc Kinh có vô số bao tải với dây thừng được cầm đi.
Các tiểu thư ở các phủ đều đưa tay ra hằm hè, mỗi ngày toàn ngồi ở trà lâu nhã nhặn xoi mói các sĩ tử đi ngang qua, rồi giở thói kén cá chọn canh.
Mỗi một lần đi qua cửa sổ đều đong đưa đôi mắt xanh mượt.
Tư liệu của những sĩ tử đó đã được đưa đến các phủ nữ quyến xem xét sau đó đến đây để nhìn dáng người diện mạo.
“Cái tên này vai quá hẹp, không được.” Nương theo ánh mắt độc ác, ta nhìn thấy dòng người qua đi: “Hông cũng hẹp, vừa nhìn đã biết không tập luyện thường xuyên, không dễ sinh rồi.”
Ta:????
“Nương, chúng ta đang kén rể chứ không phải chọn vợ.” Cái gì mà hông với vai, sinh hay không sinh.
Nương ta liếc đôi mắt oán trách qua: “Nhà chúng ta kén rể, đương nhiên là tìm người nào có thể nhanh chóng làm con hoài thai rồi!”
“Nếu là một đứa giẻ cùi chỉ được mã đẹp mà không dùng được thì tới Kim gia chúng ta làm cái gì?”
Ta bấm ngón tay lên bàn tính toán, thuận tiện ứng phó nói: “Nương, chẳng phải con và Hàn Quan đã sớm định hôn ước ư? Nương cũng đã lấy hoa đừng nói là chúng ta sẽ bội ước đó? Như thế là không được đâu.”
Vẻ mặt của nương có hơi mất tự nhiên, hàm hồ nói: “Lỡ như Hàn Quan không đáng tin cậy thì sao? Nương thấy chúng ta vẫn nên chuẩn bị vẫn hơn.”
Ngón tay đang khảy khảy bàn tính bỗng dừng lại một chút.
Ta nói sang chuyện khác: “Nương, đống bao tải san hô đỏ nạm hoa đã bán xong rồi, nương nhìn xem có gì sai sót không?”
Thật ra ta biết, có khả năng ta sẽ không thành với Hàn Quan được, chỉ là tạm thời ta chưa biết nên nói với nương như thế nào.
Hai tháng trước, ta ở trong phòng lâu lục ra tên Hàn Quan ở trong sổ sách.
Hắn ta bao nguyên một nhã gian, Theo lời chưởng quầy nói, hắn ta lén lút gặp một nữ tử che mặt.
Khi đó, biểu tình của chưởng quầy cực kỳ phức tạp mà nói cho ta: “Thiếu chủ, một tháng Hàn công tử gặp nàng ta một lần. Nhưng mà một tháng nàng ta lại đến tận ba lần.”
“Hai lần khác, là đến gặp Lưu công tử ở Thành Bắc và Lý công tử ở Thành Nam.”
Ta im lặng.
Mặc dù ta bị qua mặt nhưng trên đầu Hàn Quan cũng đã mọc một rừng thảo nguyên xanh mơn mởn.
Không biết vì sao, cái này làm cho tâm tình của ta cực kỳ thoải mái.
Ta quyết định đi gặp nữ tử kia.
3.
Ngày năm tháng hai là ngày nữ tử gặp Lý công tử ở Thành Nam.
Nàng ta đội một chiếc nón lên đầu, được tấm lụa trắng che từ đầu đến chân, nhìn cực kỳ thần bí.
Lặng lẽ dựng ngón tay cái với chưởng quầy: “Thế này mà ngươi có thể nhận ra là cùng một người đúng là quá trâu bò!”
Chưởng quầy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Ngươi không cảm thấy việc giả dạng như vậy càng gây ấn tượng hơn sao?”
Đúng là như thế.
Nữ tử ấy vừa bảo cửa đã hấp dẫn vô số ánh nhìn. Nhưng nàng ta không hề bị ảnh hưởng chút nào, bước đi vững vàng, tầm mắt có bị che khuất cũng chẳng hề hấn gì. Chân gót sen chậm rãi đi lên lầu.
Ưu nhã, thực sự rất ưu nhã.
Vẻ mặt ta bội phục, thầm vỗ tay trong lòng.
Chưởng quầy hận sắt không thành thép, ông ta nhắc nhở ta rằng người này có thể là tình địch của ta.
Ta nói không sao, Hàn Quan như củ cải trắng. Mà ta thì không ăn củ cải trắng.
Trốn vào một góc cách vách nhã gian, cố ý không đóng mít cửa phòng chừa lại khe hở để nghe lén.
Ha, cách âm của trà lâu đúng là quá tốt, ta chẳng nghe được cái gì.
Có điều, qua mấy tách trà, cửa cách vách cũng đã mở ra.
Lý công tử dẫn đầu. Lúc này, ta đã nghe được vài câu loáng thoáng.
Lý công tử nhẹ nhàng hứa hẹn hắn ta nhất định sẽ về thưa chuyện sau đó quang minh chính đại đi cầu thú.
Nàng ta cũng liếc mắt đưa tình: “Có được hay không cũng không quan trọng. Chỉ mong công tử biết được, quân với thiếp, có trăng trên trời chứng kiến, không có chàng… Ta….”
Giọng nói thương tâm cô đơn của nàng ta vừa đủ để gãi đúng chỗ ngứa.
Hai người triền miên vài câu mới lưu luyến không rời mà tách ra.
Nghe màn đối thoại giữa họ, suy nghĩ đối với vị nữ tử này có chút biến hóa. Ta thân là một nữ lưu manh nhưng khi nghe nàng ta nói cũng không nhịn được mà muốn âu yếm người ta.
Đóng cửa phòng lại chuẩn bị chờ nàng ta đi trước rồi mới rời đi.
Hôm nay không phải là thời cơ tốt để gặp nhau, Cho dù Hàn Quan có gì với nàng ta thì cũng phải gặp tận mặt mới có thể giải quyết được.
Dựa theo quy luật hai tháng trước, nữ tử này sẽ gặp Lý công tử vào ngày mồng năm, mười lăm sẽ gặp Lưu công tử còn hai mươi lăm mới tới lượt Hàn Quan. Như vậy ta còn phải chờ hai mươi ngày nữa.
Không ngờ bên ngoài lại vang lên tiếng đập cửa.
Giọng nói quen thuộc truyền tới: “Kim Châu Châu, ngươi mở cửa đi. Là ta làm chuyện không biết xấu hổ chứ có phải ngươi đâu, ngươi trốn cái gì?”
4.
Nàng ta đúng là bình tĩnh, khiến cho ta phải khiếp sợ.
Do dự một lát sau đó cũng đi ra mở cửa phòng.
Nữ tử túm chặt cổ tay ta nghiêng người đi vào.
Tay trái nàng ta cởi nón, tay phải lưu loát đóng cửa.
“Là ta.” Nàng ta cúi người ghé sát vào, đôi lông mi dài như quét lên da mặt của ta: “Vẻ mặt này của ngươi là sao? Không nhận ra ta à?”
Mặc dù nói như vậy không đúng lắm nhưng giờ khắc này ta có thể hiểu được tâm tình của ba nam nhân kia.
Với nhan sắc này có ai mà cưỡng lại được?
Thấy ta không nói lời nào, sắc mặt nữ tử trầm xuống, hừ một tiếng: “Hôm qua còn là thanh mai nay đã biến thành hoa vàng bay đi. Kim tiểu thư đúng là quý nhân hay quên.”
m thanh kiêu ngạo hừ ra, sao lại quen như thế nhỉ?
“Tống Hàn Oanh?”
“Trước kia ngắm trăng với nhau còn gọi là Oánh Oánh, giờ có người mới quên người xưa thì gọi là Tống Hàn Oánh?” Nàng ta cười lạnh một tiếng: “Đáng tiếc người mới của ngươi cũng không phải là thứ gì tốt.”
Nàng ta lấy ra một miếng ngọc bội, nhìn tấm ngọc thanh vân màu lam nhạt kia: “Ồ, đây là trúc mã tốt Hàn Quan của ngươi tặng cho ta. Vừa nhìn tỉ lệ đã biết chắc chắn là ngươi đưa cho hắn ta.”
Nàng ta quơ quơ ngọc bội lên trước mặt: “Ngươi mở to hai mắt ra mà nhìn hắn ta là cái dạng đồ gì đi!”
Nàng ta mỉm cười, giọng điệu hiền lành: “Còn không tỉnh táo thì ta sẽ đánh chết ngươi!”
Nhất thời ta lại giở thói bi thương.
Tống Hàn Oanh giận dữ: “Ngươi dám vì nam nhân kia mà khóc sướt mướt?”
Ta nói ta khóc là vì trước kia nàng ta là một mỹ nhân thanh khiết xinh đẹp, là tiểu thanh mai nhỏ nhẹ của mình. Bây giờ há mồm đã nói sẽ đánh chết người ta, nghe thật đau lòng.
So với Hàn Quan nàng ta thay lòng đổi dạ càng làm ta khó chịu hơn.
5.
Ta và Tống Hàn Oanh quen biết nhau như thế nào?
Phụ thân ta và phụ thân nàng ta đều là người Đông Thành, sư xuất đồng môn lại cùng tham dự kỳ thi hương năm ấy, cảm tình cực kỳ tốt.
Có điệu trình độ học thức của hai người khác nhau, yết bảng năm ấy, phụ thân ta chẳng có danh tiếng gì còn phụ thân nàng ta chiếm được vị trí thủ khoa.
Mấy năm sau, phụ thân ta ở rể ở một nhà phú thương ở Giang Nam, suốt ngày ăn cơm mềm, phụ thân nàng ta dẫn bình bộ đến ăn lương quan ở nơi khác. Bọn họ đều có tương lai vô cùng sáng lạn.
Đương nhiên lúc Tống đại nhân đến tuần phủ Giang Nam lại không nghĩ như thế.
Ông ấy thấy bằng hữu ngày xưa giờ dựa vào nữ nhân mà ăn cơm, cực kỳ thổn thức, năm lần bảy lượt mời phụ thân ta vào phủ, khuyên bảo đi học để đạt công danh.
Phụ thân có đi vài lần, mỗi lần trở về đều bị dạy đến mức mặt đầy màu đất.
Cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa mà thành khẩn nói với vị huynh trưởng có lòng tốt ấy rằng: “Tống huynh, đại phu nói dạ dày của ta không tốt nên chỉ có thể ăn cơm mềm.”
Tống đại nhân bị chọc tức đến mức ngã ngửa.
Ông ấy liền thay đổi mục tiêu: “Châu Nhi còn nhỏ, ngươi nên mang con bé tới phủ ta đọc sách nhiều hơn. Nếu không chỉ dựa vào thân phận nữ nhi của thương gia thì sau này làm sao mà tìm được mối lương duyên tốt đây?”
Ông ấy liếc phụ thân ta một cái: “Cũng không thể chiều dạ dày đến mức không tốt được.”
Lời này khiến cho phụ thân chẳng còn gì để nói.
Có thể theo Tống đại nhân đọc sách là chuyện tốt, vì thế phụ thân lập tức nhét ta vào Tống gia.
Khi đó Tống Hàn Oánh mới bốn tuổi, sinh sớm hơn ta một tháng nhưng đã có khí chất của tiểu thư khuê các, từng hành động đều cực kỳ trầm ổn.
Phụ thân ta nói, người ta đọc thơ khi mới vỡ lòng, còn ta thì chơi bùn đất đến tận bây giờ.
Rốt cuộc, Tống đại nhân cũng bận rộn, là Tống Hàn Oánh cầm tay chỉ dạy cho ta cách đọc sách cách viết chữ.
Nàng ta học cái gì cũng rất nhanh, sau đó xoay người sẽ dạy lại cho ta. So sánh với nàng ta, thì ta như dã nhân chưa được khai hóa vậy.
Có một lần, Tống đại nhân kiểm tra bài thơ ‘Tặng Vệ bát xử sĩ’* của Đỗ Phủ.
*Tặng Vệ bát xử sĩ: Tặng chàng xử sĩ họ Vệ: Vệ Bát xử sĩ tức Vệ Tân. Đỗ Phủ cùng Lý Bạch, Cao Thích, Vệ Tân kết bạn. Vệ Tân là người con thứ tám trong gia đình, ở ẩn không ra làm quan. Vệ Tân trẻ tuổi hơn cả thường được gọi là tiểu hữu. Xử sĩ tức là ẩn sĩ.
人生不相見,
動如參與商。
今夕復何夕,
共此燈燭光。
少壯能幾時,
鬢髮各已蒼。
訪舊半為鬼,
驚呼熱中腸。
焉知二十載,
重上君子堂。
昔別君未婚,
兒女忽成行。
怡然敬父執,
問我來何方。
問答乃未已,
驅兒羅酒漿。
夜雨剪春韭,
新炊間黃粱。
主稱會面難,
一舉累十觴。
十觴亦不醉,
感子故意長。
明日隔山岳,
世事兩茫茫。
Dịch nghĩa:
Nhân sinh bất tương kiến,
,
Động như Sâm dữ Thương.
Kim tịch phục hà tịch,
Cộng thử đăng chúc quang.
Thiếu tráng năng kỷ thì,
Mấn phát các dĩ thương.
Phỏng cựu bán vi quỷ,
Kinh hô nhiệt trung trường.
Yên tri nhị thập tải,
Trùng thướng quân tử đường.
Tích biệt quân vị hôn,
Nhi nữ hốt thành hàng.
Di nhiên kính phụ chấp,
Vấn ngã lai hà phương.
Vấn đáp nãi vị dĩ,
Khu nhi la tửu tương.
Dạ vũ tiễn xuân cửu,
Tân xuy gián hoàng lương.
Chủ xưng hội diện nan,
Nhất cử luỹ thập trường.
Thập trường diệc bất tuý,
Cảm tử cố ý trường.
Minh nhật cách sơn nhạc,
Thế sự lưỡng mang mang.
Khi ta đọc đến câu ‘Khu nhi la tửu tương’ bỗng nhiên quên hết câu sau đi. Khi đầu đổ đầy mồ hôi lạnh, thoáng nhìn qua Tống Hàn Oánh, nàng ta đang viết chữ ‘Cửu’ lên mặt bàn.
Ta há mồm đã nói: “Dạ vũ cửu nộn lại trường, cắt quấy cơm hương bay cao!”
Tống đại nhân ngây ngẩn cả người.
Tống Hàn Oánh cũng ngây ngẩn cả người.
Một lúc sau, Tống đại nhân thở dài: “Châu Nhi, vươn hai tay ra.”
Nháy mắt ta liền suy sụp. Ha, ít nhất thì ta cũng bảo vệ được cái mông của mình.
Giữa lúc nguy cấp Tống Hàn Oánh đi tới chắn trước mặt ta: “Phụ thân, câu thơ này mặc dù Châu Nhi không nói đúng nhưng cũng rất thú vị. Hơn nữa có ý tương xứng với ý thơ, có thể thấy được nàng ấy đã tiến bộ lên khá nhiều.”
Từ trước đến nay Tống Hàn Oánh là người nghe lời hiểu chuyện, không hề ngỗ nghịch trước mặt trưởng bối, đây là lần đầu tiên nàng ta vi phạm ý tứ của phụ thân mình.
Khoảnh khắc đó, ở trong mắt ta, nàng ta tỏa sáng ra vô số ánh sáng lấp lánh.
Hôm ấy ta không bị đánh. Vui vẻ đến mức muốn hỏng người, rạo rực đi túm tay Tống Hàn Oánh, gọi tỷ tỷ này đến tỷ tỷ khác.
Tống Hàn Oánh đỏ mặt, bày ra vẻ mặt của một tỷ tỷ, âm thanh mềm mại cất lên: “Dạ vũ tiễn xuân cứu, tân xuy gián hoàng lương.”
“Ngươi phải học tập cho tốt/”
Từ đó về sau, khi học xong bài, cả hai cùng đi ngang qua hành dang dài thườn thượt nói lời từ biệt, nàng ta đều thêm một câu ấy vào.
Cho đến một lần, Tống đại nhân thăng chức, muốn đưa cả nhà dời về kinh thành. Nàng ta mới nắm tay ta không buông, một hai muốn ta ở cùng một đêm với mình.
Buổi tối hôm đó, chúng ta ghé vào nhau, ríu rít nói rất nhiều lời.
Đương nhiên, đa phần là ta nói, nàng ta dịu dàng lắng nghe.
Cuối cùng khi ta dần mơ màng, nghe thấy nàng ta nói: “Châu Châu là đứa bé rất trân quý*, cho nên bá phụ bá mẫu mới cho Châu Châu cái tên như vậy.”
*Châu ở đây có nghĩa là châu báu nên nó rất quý giá.
Ta lẩm bẩm: “Không phải đâu. Phụ thân ta nói, bởi vì khi sinh ra ta cười ngây ngô như heo* con nên mới gọi ta như thế.”
*Heo đọc là Zhū mà tên nữ chính đọc là Zhōu, hai từ này đồng âm với nhau nên bố nữ chính mới nói như thế.
Tống Hàn Oánh cười, tiếng cười mang theo vài phần hâm mộ.
Lúc đó ta không hiểu, tên của nàng ta trong câu ‘Trạm nhược hàn băng oánh’ nghe vừa văn nhã vừa dễ nghe, có gì mà hâm mộ ta chứ?
Tống Hàn Oánh không giải thích.
Đêm đó, nàng ta hát ru ta ngủ, xướng một khúc [Khuê oán]* không phù hợp với độ tuổi, câu ‘Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc, hối giao phu tế mịch phong hầu’ nghe thật sầu bi.
*Khuê oán: 閨中少婦不知愁,
春日凝妝上翠樓。
忽見陌頭楊柳色,
悔教夫婿覓封侯。
Dịch: Khuê trung thiếu phụ bất tri sầu,
Xuân nhật ngưng trang (Trang điểm tỉ mỉ) thướng thuý lâu.
Hốt kiến mạch đầu dương liễu sắc,
Hối giao phu tế mịch phong hầu.
Khoảnh khắc bình minh chợt đến cũng là lúc phải nói lời chia tay, Tống Hàn Oánh nói: “Châu Nhi hãy luôn vui sướng như thế này nhé và đừng quên ta.”
Từ đó trở đi, nàng ta ở Lạc Kinh còn ta ở lại Giang Nam.
Giang Nam nhiều mỹ nhân nhưng ta chưa từng thấy ai có đôi mắt sáng ngời lượn sóng như của Tống Hàn Oanh.
Chúng ta đã lâu chưa gặp mặt, toàn viết thư để gắn bó tình cảm khi còn nhỏ.
Nhưng bây giờ nhìn Tống Hàn Oánh lén lút gặp ngoại nam như này… Không những một mà là ba người đó!
Ta nói thẳng: “Có phải ngươi gặp phải chuyện gì hay không?”
Tống Hàn Oánh né tránh không đáp, nàng ta nói: “Sĩ tử năm nay chỉ có Ôn Kinh Chập là tạm chấp nhận được. Chỉ là hắn ta có hơi khó tiếp cận, Châu Nhị có thể thử bắt người ở ngoài cửa cũng được.”
Nàng ta rũ mắt xuống, vẻ mặt lãnh đạm: “Có điều nam nhân cũng chẳng có gì tốt. Để cho ngươi mang thai xong bỏ cha lấy con cũng được.”
Ta: ……….
Rốt cuộc mấy năm nay Tống Hàn Oánh đã trải qua những chuyện gì thế?
6.
Tống Hàn Oánh không chịu nói gì với ta hết, chỉ bảo ta nhân lúc còn sớm thì đi chuẩn bị đi.
Ta và Hàn Quan là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hai nhà đã sớm định hôn sự, lục lễ ngũ lễ gì cũng trao tay rồi, chỉ đợi tháng ba yết bảng là thành hôn ở kinh thành nữa thôi.
Bây giờ đã là tháng hai, tiệc rượu và tiệc chiêu đã cũng đã sớm bố trí xong.
Ta tính toán chi phí một chút, trái tim nhỏ máu đầy người.
Ta quyết định đi tìm Hàn Quan nói rõ một chút.
Cái khác không nói, nếu hắn ta mắc sai lầm rồi khiến hôn lễ bị hủy bỏ vậy tổn thất sẽ to hơn cả đầu của hắn cho coi!
Đương nhiên, ta thừa nhận, hành vi câu cá của Tống Hàn Oánh không ổn cho nên ta chỉ có thể đưa ra một cách.
Nào ngờ ta còn chưa nhích người thì thư đồng* của Hàn Quan vội vã tìm đến cửa.
*Thư đồng: Thư: sách, Đồng: đứa trẻ nít. Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt.
Đứa nhóc thở hổn hển nói: “Công tử, công tử bị thương!”
Ta ngạc nhiên, sao có thể bị báo ứng nhanh như vậy?
Xem ra khoảng thời gian trước đi bái Bồ Tát có linh nghiệm, sau này nên cúng bái thường xuyên hơn mới được.
Y quán, Hàn Quan và một vị nam tử nằm song song trên một cái giường.
Lúc ta đến nơi Hàn Quan đang giãy giụa ngồi dậy, thấy ta, hắn ta cực kỳ vui mừng: “Châu Châu, muội đỡ ta dậy đi.”
Vẻ mặt ghét bỏ liếc sang người bên cạnh: “Đúng là đen đủi.”
Đối phương dùng một tay ngồi dậy, điềm nhiên nói: “Sao Hàn huynh có thể bảo nữ tử đỡ chứ? Tại hạ giúp ngươi một tay vậy.”
Hắn nhanh chóng chen chân vào, nhanh nhạy đến mức không giống người vừa mới tỉnh dậy chút nào, vững chắc dùng chân đá lên eo sườn của Hàn Quan.
Hàn Quan không kịp phòng bị, ngã lăn từ trên giường xuống đất, chóp mũi cứ thế hôn lên sàn nhà.
“Ôn Kinh Chập!” Hắn ta che mũi lại, tức giận đến mức tay run lên.
Ôn Kinh Chập chỉ vào cái trán bị thương của mình: “Hàn huynh đừng nóng giận, gậy ông đập lưng ông mà thôi.”
Hắn nhanh chóng gật đầu chào hỏi với ta, sau đó phất tay áo thong thả ung dung rời đi.
Hàn Quan muốn đuổi theo nhưng bị ta ngăn lại.
“Máu mũi chảy kìa.” Ta chỉ chỉ vào mũi của hắn ta.
Dòng máu đỏ tươi chảy xuống theo đường miệng.
Hàn Quan tức đến mức cả mặt trắng bệch, oán giận nói: “Ta đã nói từ lâu muộn không nên đưa Ôn Kinh Chập tới. Bây giờ…”
“Vậy nên huynh đang oán trách ta?” Ta chăm chú nhìn Hàn Quan.
Hàn Quan mất tự nhiên mà quay đầu đi: “Ta chỉ thuận miệng nói thôi. Cái tên đó đúng là đồ chán ghét!”
Hắn ta cười cười: “Là ta không đúng. Châu Châu, chúng ta đi xem hôn phục đi, Kim a di nói đã may xong rồi.”
Thần sắc hắn ta tự nhiên: “Đúng lúc, ta cũng có một số việc cần thương lượng với Kim a di.”
Về đến nhà, Hàn Quan dỗ dành ta về phòng trước, một mình đi tới thư phòng của phụ mẫu.
Không biết bọn họ trò chuyện cái gì, khi phụ mẫu ta đi ra sắc mặt đều không đẹp.
Khó có được một lần, nương không bảo Hàn Quan đưa đồ về cho bá mẫu, chỉ nhàn nhạt phân phó một câu tiễn khách.
Hôm sau, nương liền gọi ta ngồi trên nhã gian trà lâu đánh giá sĩ tử đi ngang qua phía dưới.
Lúc gần đi, nương làm như lơ đãng nói: “Châu Châu, nếu chúng ta không kết thân với Hàn gia thì con có chịu không?”
Ta dừng lại, trong lòng âm thầm quyết định.