Chương 47
Đủ loại yêu tinh quái quái diện mạo kỳ lạ từ bốn phương tám hướng bay tới. Chúng nó chạy tới bên người của Trương Tịch Nhan, sôi nổi biểu đạt quan tâm chi tình, quan ái chi ý, quan tâm kế tiếp phải an bài như thế nào.
Có rất nhiều Thiên Long tộc bị Kim Ô tộc đánh rớt xuống từ cái khe đã bị phong. Thân của chúng nó đã chết, thịt đều bị nướng chín, Thiên Cương chi khí trong thể bị Thái Dương tinh hỏa của Kim Ô thần điều phá hư, nhóm âm hồn quỷ vật nhặt lên có thể trực tiếp mà ăn, còn có một số nửa chín nửa sống, nhưng cũng có thể mở ra mà ăn trực tiếp. Những con rồng còn sống nhưng bị thương nặng, còn có nội đan, sau khi luyện hóa có thể trực tiếp hấp thu để tăng lên đạo hạnh. Các tộc lần này thương vong đều thật thẩm trọng, đều tìm tới Đại Tế Tư khóc thảm, những các bộ lạc không tìm thấy Hoa Tế Thần càng khóc lợi hại hơn. Nghe thật sự thương tâm, người cũng cũng thật đau lòng.
Khóc thương tâm nhất là một cây thụ yêu, nó là một Tư Tế bộ lạc, Tư Tế của Thụ Yêu tộc đang khóc đau cho Hoa Tế Thần chín quan của bọn họ, khóc đến có thể kêu một cái thương tâm muốn chết.
Tư Tế Thụ Yêu tộc này chân không có đạp trên người của Liễu Vũ, Liễu Vũ tin tưởng nó là khó chịu thật.
Đến nổi hiện tại sao, các người dẫm lên Hoa Tế Thần mười một quan để khóc đau việc ném mất Hoa Tế Thần chín quan, Liễu Vũ chỉ có thể trợn mắt tỏ vẻ ha hả, lại yên lặng mà mượn Tư Tế Thụ Yêu ngu ngốc này làm yểm hộ, dùng ảo thuật đem chính mình bao bọc lại, để tránh cuốn vào nội chiến của Quỷ Vu hai tộc.
Cô nghe xong nửa ngày, đã biết được Hoa Tế Thần mười một quan có tiền ngoài ra còn có địa vị rất cao, số Hoa Tế Thần trong Vu tộc hiện tại đều có địa vị, đạo hạnh cao nhất cũng chỉ là Hoa Tế Thần chín quan, còn bị ném. Cô hiện tại bây giờ là cây còn lại một quả, là một con lớn nhất.
Nhóm Vu tộc còn chưa khóc xong, thì nhóm Quỷ đế cũng tới.
Bốn vị Quỷ đế sôi nổi bày tỏ, thịt Thiên Long cùng nội đan của Thiên Long và đồ vật rơi trên cứ chờ tính sao, hiện giờ quan trọng nhất là vị trí của Thánh Sơn đã bị lộ, chỉ sợ Thiên Long tộc thực mau có thể tìm một cái thông đạo khác để trở lại đây, vả lại hiện giờ Vu thần đang bị trọng thương, thiếu Vu thì mới được sinh ra không có cách thi triển pháp lực thần thông, đúng là thời điểm suy yếu nhất, kiến nghị đến Quỷ giới tạm lánh trước, không biết ý muốn của Đại Tế Tư là như thế nào.
Liễu Vũ nghe được có mùi thấy nàng đang bị thương muốn sấn mệnh của nàng. Cô suy đoán nhóm Quỷ đế lợi dụng lúc Đại Tế Tư đang bị thương nặng, định đoạt lấy thiếu Vu mang về dưỡng, mưu đồ đoạt quyền.
Cô ở trong lòng điên cuồng phun tào, Trương Tịch Nhan liều mạng vọt lên đằng trước như vậy, lại là hà tất! Kết quả là vì người khác làm áo cưới đi!
Bên này thì bao quanh Trương Tịch Nhan mồm năm miệng mười, thì bên kia có một người ăn mặc rất giống với người nhảy đại thần, dường như là một lão già đi đến bên cạnh cây non… tiểu thụ thần. Hắn bày ra khuôn mặt hiền từ, vươn đôi tay, một bộ lừa gạt trẻ con của bọn buôn người, nói: “Thiếu Vu, tới đây, ta ôm ngoài đi tới một nơi an toàn. Ngươi có phải rất thích bầu trời đại điểu không? Ta mang ngươi đi tìm nha.”
Tiểu thụ thần thiếu Vu Lê Vị đang nhìn chằm chằm trên không trung, tâm tình cực kỳ phức tạp. Ô Huyền cố ý tới bảo hộ cô ấy, lại đối với cô ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Quá khứ của hai nàng hiện lên trước mắt, rõ ràng là trước mắt, lại bị tiếng ồn bên cạnh đánh gãy.
Cô ấy đem tầm mắt từ không trung thu hồi lại, quay đầu mắt nhìn bọn buôn người, cây mây ở trên cánh tay nhỏ vung lên, đem bọn buôn người tán bay, ném vào một cái xoáy nước nhỏ cách đó không xa.
Tiểu thụ thần bay đến bên cạnh của Trương Tịch Nhan, do mới sinh ra đứng còn không xong, bay một cái đáp xuống mặt đất bằng cái mông tròn trĩnh. Cô ấy sửng sốt, quay đầu xem dáng ngồi của bản thân, lại giật nhẹ bộ đạo bào đặc biệt to rộng trên người, đối với chính mình lúc được sinh ra cũng không có một bộ quần áo cũng là hết chỗ nói.
Vài vị Quỷ đế ở bên cạnh thiếu Vu khúc đầu gối quỳ xuống, nói rõ nguy hiểm, đề cập lợi hại, thình thiếu Vu tạm thời đi tới Quỷ giới để tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Thủ lĩnh các bộ lạc của Vu tộc, cùng các tộc trưởng và các trưởng lão, đối với nhóm Quỷ đế trợn mắt tức giận mà nhìn, tỏ vẻ Vu thần là Vu tộc, tuyệt đối sẽ không đi Quỷ giới.
Quỷ tướng ở phía sau nhóm Quỷ đế đứng ra vén tay áo bắt đầu bàn luận cùng các trưởng lão của Vu tộc, Vu tộc yếu kém như vậy, hiện tại Đại Tế Tư còn bị thương nặng, sẽ phải dưỡng thương trong nhiều ngày tới, trước mắt không thể bảo vệ được Vu thần, Quỷ giới thực lực cường đại, tự nhiên lúc nguy cấp sẽ đứng ra nhận mệnh, gánh vác phần trọng trách này.
Bọn họ càng bàn càng kích động, mắt thấy liền đánh nhau tới.
Cổ người Cổ Đạo Tông là con cháu Trương gia có huyết mạch của Vu tộc nhìn thấy Quỷ giới cùng Vu tộc bắt đầu xảy ra xung đột cũng sôi nổi kéo tới, tụ tập hơn ngàn người từ phía sau lại đây, tất cả hướng hai người Trương Tịch Nhan và Trương Kế Bình hành lễ.
Thiên Nhãn giữa trán của Trương Tịch Nhan chậm rãi khép lại, nhìn không ra nửa điểm dấu vết. Nàng chậm rì rì mà đứng lên, đem đứa nhỏ Lê Vị bến lên.
Bỗng dưng không hề dự triệu, một cổ khí thế cường đại từ trên người nàng phóng xuất ra tới, đồng thời tại đây ngừng lại việc rút rễ cây của Vu thần thụ, theo sát bên cạnh Thánh Sơn của Vu tộc rào rạt rớt xuống nham thạch và các loại hài cốt của động thực vật.
Cả tòa Thánh Sơn Vu tộc chỉ có tầng ngoài cùng là được nham thạch bao trùm sinh trưởng nên thảm thực vật, nhưng ở phía dưới của nó đều là hài cốt chất chồng lên tạo thành, có nhiều hài cốt vì lâu năm nên đã bị thạch hóa, số đó từ năm này qua tháng nọ Âm sát khí ăn mòn, tất cả đều bị biến đen, tản ra Âm sát khí, số oan hồn lệ quỷ bị Thánh Sơn đè ở phía dưới đã bám đầy trên các tảng đá.
Giờ khắc này Thánh Sơn Vu tộc bị một cổ lực lượng vô hình bao phủ cố định, cả toàn chính sơn đột ngột từ dưới mặt đất chậm rãi mọc lên.
Liễu Vũ dùng ảo thuật đem chính mình giấu đi, tránh ở dưới lòng bàn chân của thụ yêu xem tuồng bức vua thoái vị, bỗng nhiên, động đất!
Đại địa kịch liệt run rẩy, xé rách ra vô số cái khe, một lượng lớn khí đen từ cái khe toát ra ngoài, đồng thời dưới khe đất đó còn lộ ra những con quỷ, vẻ mặt chúng nó hội tụ các loại bi thương, thống khổ, oán hận, cảm xúc tiêu cực như thủy triều mạnh mẽ tràn ra bên ngoài, chúng nó phát ra tiếng quỷ khóc sói gào, số yêu quái cũng Quỷ tộc sôi nổi bắt về số quỷ thoát ra tới định đem chúng nó nhét trở lại cái khe.
Sau khi Liễu Vũ biến thành sâu đối với cảm xúc cực kỳ mẫn cảm, đột ngột gặp được nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy thật là giữ bình tĩnh không được. Đáng sợ nhất ở đây không phải là số quỷ đó mà là cô tinh tường cảm nhận được có một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố bao trùm bốn phía nơi này, đem tòa đại địa này… xác thực mà nói là tại đây cô thấy một tòa núi lớn bị nhổ lên tận gốc, theo toàn núi bị nhổ còn có gốc Vu thần thụ trên ngọn núi.
Vu thần thụ! Trong hiểu biết của Liễu Vũ, Vu thần thụ hẳn là Boss lớn nhất của Vu tộc lẫn Quỷ giới đi, lúc này sợ tới mức người ngây ra như phỗng.
Thời điểm nguy hiểm, Liễu Vũ nghĩ tới Trương Tịch Nhan đem đại Boss chém sạch hết nhánh cây quanh thân biến thành một cây côn mộng thụ.
Cô oạch lập tức nhảy tới cổ áo của Trương đại lão nằm bò, trước ôm cái đùi này một lát.
Đủ loại biểu hiện cảm xúc của Trương đại lão, chói lọi mà viết: Tôi cùng em đã từng trải qua cùng nhau rất nhiều chuyện, tôi đối với em còn nhớ mãi không quên.
Nói thực ra, cô mất trí nhớ, hoàn toàn nghĩ không ra, càng không thích bị Trương đại lão quản tới quản đi, nhưng ở thời điểm mấu chốt, xem phần tình cảm ngày xưa mà cô đã quên, cầu đại lão bảo hộ trong chốc lát hẳn là có thể đi.
Liễu Vũ rất chột dạ. Rốt cuộc, muốn cự tuyệt thì cứ cự tuyệt hoàn toàn, khiến cho mọi chuyện cứ bị gió cuốn đi thôi, sau này từng người nên làm gì thì làm, cô nếu cứ gặp nguy hiểm là lại trở về ôm đùi, rất không mặt mũi, cũng rất hèn mọn.
Cô lén lút nhìn về hướng Trương đại lão, nhưng chỉ thấy được cằm và môi của đại lão. Đến nỗi cảm xúc của Trương đại lão, cảm thấy tràn ngập quái dị, thoạt nhìn như không buồn cũng không vui, nhưng tuyệt đối không bình tĩnh, ngược lại bộ dáng như là cố nhịn để để giải quyết vấn đề.
Qua đại khái ba bốn giây, Liễu Vũ cảm thấy dưới lòng bàn chân của Trương Tịch Nhan có điểm cổ quái. Cô thật cẩn thận mà thả ra tiểu cánh hoa để nhìn xem tột cùng là xảy ra việc gì, sau đó nhìn đến dưới chân đại Trương lão có một cái xoáy nước, cái xoáy nước kia tựa như một vực sâu không đáy nó đang dật tán ra bên ngoài một dòng khí thật đáng sợ, dòng khí kia đem cả tòa núi rút lên bao lấy.
Chân của toàn núi kia cùng đại địa chia lìa, cả tòa quỷ sơn… Khụ, Thánh Sơn dày đặc quỷ khí khủng bố vô cùng, nổi lên giữa không trung thì dừng lại.
Trương Tịch Nhan nói với bốn vị Quỷ đế: “Ta cho rằng các ngươi nói rất có đạo lý, hiện tại vị trí của Thánh Sơn đã bị lộ ra ngoài, không thích hợp tiếp tụ ở lại nơi này. Ta đem Thánh Sơn dịch đến trong không gian loạn lưu, trong cung của Quỷ đế các ngươi đều có lập Vu thần trụ, thông qua Vu thần trụ, các ngươi vẫn có thể theo đó mà cung phụng cũng không bị trì hoãn.”
Vài vị Quỷ đế đối mặt với thực lực còn tồn lại của Đại Tế Tư, thái độ cực kỳ cung kính, sôi nổi thuận theo. Bọn họ lại nói đến tổn thất lần này, phi thường thảm trọng, nếu dọn đi Thánh Sơn, tổn thất đối với bọn họ càng là không thể đánh giá, nói đến thật khó xử.
Trương Tịch Nhan hô thanh: “Trương Kế Bình.”
Trương Kế Bình chạy nhanh lại hành lễ, kêu: “Mẹ.”
Trương Tịch Nhan nói: “Ngươi kiểm kê tổn hại cùng tổn thất của chiến hoạch lần này của các tộc, các bộ sau đó mang vật tư chúng ta đem đến phát xuống cho họ. Thịt Thiên Long tộc cùng nội đan giữ lại một nửa cho Vu thần cùng thiếu Vu, số vảy rồng, sừng rồng và gân rồng chờ gôm lại đầy đủ rồi phát cho các tộc chế tạo vũ khí cùng pháp bảo.”
Nàng nói xong, đem yêu, quỷ không thuộc về Thánh Sơn cùng Vu tộc ngoại lai đều ném ra khỏi Thánh Sơn. Đem hàng hóa trên khoang của bảo thuyền mà bản thân nàng ngồi tới giao cho Trương Kế Bình chia cho các tộc và các bộ lạc, lại đem thịt cùng nội đan rồng Trương Kế Bình đưa tới nhân lấy, sau đó cột Thánh Sơn ở mặt sau của bảo thuyền, hướng tới không gian loạn lưu chạy đi.
Thánh Sơn rất lớn, trong quá trình khuân vác khó tránh việc xảy ra chấn động, khiến cho nguyên bản sơn thể liền rời rạc không ngừng phát sinh sụp đổ. Những con quỷ muốn trốn chạy càng nhân cơ hội này mà liều mạng bò ra bên ngoài.
Nhưng khi chúng nó thoát ra rời khỏi lập tức lọt vào lực lượng vô hình diệt chết, đương trường đã bị tán thành sương mù quỷ lại từ sương mù tán thành Âm sát khí tiêu tán ở trong không gian loạn lưu.
Nhóm quỷ có ý đồ muốn đào tẩu thấy thế, lại rụt trở về, gắt gao mà ôm lấy cây mây, rễ cây, e sợ ra ngoài sẽ bị rớt lại.
Trương Tịch Nhan đối với việc này, cực kỳ vô ngữ.
Số quỷ vật này Thánh Sơn tất cả đều là cống phẩm do Vu thần thụ thu lấy. Vu thần thụ cùng Bảo Long ham tài trong truyền thuyết phương tây rất giống nhau, ăn không hết, thì cũng độn chỗ này chỗ kia thành từng đống, ghé vào mặt trên nhìn cũng vui vẻ. Vu thần thu cống phẩm ngày rộng tháng dài áp tích xuống phía dưới tạo thành núi, lại nhân Vu thần đè lên ở chỗ này, nên được xưng là Thánh Sơn.
Ngoại giới đều là suy đoán, nàng thường xuyên đi ra săn thú là để cung phụng cho Vu thần.
Nhưng trên thực tế, Vu thần cất giấu rất nhiều cống phẩm có thể ăn đủ, căn bản không cần nàng phải nhọc lòng.
Số nội đan cùng thịt rồng là nàng muốn cho Lê Vị và cho Liễu Vũ dùng.
Trương Tịch Nhan trở lại trong khoang thuyền, đem Lê Vị đặt trên một cái ghế mềm, lại tìm một khối vải thật tốt, ở trên người Lê Vị khoa tay múa chân, cảm thấy vật liệu có lẽ làm khó cho thiếu Vu. Nàng nói: “Quần áo của chị đều là bà nội ba làm, việc may vá của chị… không tốt lắm, em tạm chấp nhận nha.” Nàng nói xong, cảm giác được bên cạnh có tầm mắt hướng tới, quay đầu liền thấy một con Hoa Thần Cổ mười một quan đang ghé vào một chỗ nệm khác trên giường, nghiên mắt mà nhìn nàng.
Liễu Vũ nói: “Cây đều có vỏ cây, cần quần áo để làm gì. Thiết!” Cô nói xong, bay xuống giường biến thành hình người, đối với Lê Vị dùng lực mà “Ha” một tiếng, trào phúng nói: “Đường đường là con ruột Vu thần vậy mà biến không ra nổi một bộ quần áo.” Trương đại lão nhìn như là người dùng nghề may vá để kiếm sống sao? Vui đùa cái gì vậy! Nha, cứu mạng hai mẹ con các người xong không tính, còn phải làm bảo mẫu a, ha! Mặt thật dày! Liễu Vũ xem một hồi nhìn thấy so với cô mặt còn dày hơn. Cô không làm khó thiếu Vu chó má này cũng thực xin lỗi chính mình.
Lê Vị liếc mắt Liễu Vũ, nãi thanh nãi khí kêu Trương Tịch Nhan: “Trùng Trùng, ôm…”
Trương Tịch Nhan trên người tức khắc nổi đầy da gà, sau đó trong đầu sáng tỏ. Lê Vị cùng Liễu Vũ, tâm nhãn của hai nàng cùng lỗ kim không sai biệt lắm.
B.A: còn nợ chương nào không ta?
Có rất nhiều Thiên Long tộc bị Kim Ô tộc đánh rớt xuống từ cái khe đã bị phong. Thân của chúng nó đã chết, thịt đều bị nướng chín, Thiên Cương chi khí trong thể bị Thái Dương tinh hỏa của Kim Ô thần điều phá hư, nhóm âm hồn quỷ vật nhặt lên có thể trực tiếp mà ăn, còn có một số nửa chín nửa sống, nhưng cũng có thể mở ra mà ăn trực tiếp. Những con rồng còn sống nhưng bị thương nặng, còn có nội đan, sau khi luyện hóa có thể trực tiếp hấp thu để tăng lên đạo hạnh. Các tộc lần này thương vong đều thật thẩm trọng, đều tìm tới Đại Tế Tư khóc thảm, những các bộ lạc không tìm thấy Hoa Tế Thần càng khóc lợi hại hơn. Nghe thật sự thương tâm, người cũng cũng thật đau lòng.
Khóc thương tâm nhất là một cây thụ yêu, nó là một Tư Tế bộ lạc, Tư Tế của Thụ Yêu tộc đang khóc đau cho Hoa Tế Thần chín quan của bọn họ, khóc đến có thể kêu một cái thương tâm muốn chết.
Tư Tế Thụ Yêu tộc này chân không có đạp trên người của Liễu Vũ, Liễu Vũ tin tưởng nó là khó chịu thật.
Đến nổi hiện tại sao, các người dẫm lên Hoa Tế Thần mười một quan để khóc đau việc ném mất Hoa Tế Thần chín quan, Liễu Vũ chỉ có thể trợn mắt tỏ vẻ ha hả, lại yên lặng mà mượn Tư Tế Thụ Yêu ngu ngốc này làm yểm hộ, dùng ảo thuật đem chính mình bao bọc lại, để tránh cuốn vào nội chiến của Quỷ Vu hai tộc.
Cô nghe xong nửa ngày, đã biết được Hoa Tế Thần mười một quan có tiền ngoài ra còn có địa vị rất cao, số Hoa Tế Thần trong Vu tộc hiện tại đều có địa vị, đạo hạnh cao nhất cũng chỉ là Hoa Tế Thần chín quan, còn bị ném. Cô hiện tại bây giờ là cây còn lại một quả, là một con lớn nhất.
Nhóm Vu tộc còn chưa khóc xong, thì nhóm Quỷ đế cũng tới.
Bốn vị Quỷ đế sôi nổi bày tỏ, thịt Thiên Long cùng nội đan của Thiên Long và đồ vật rơi trên cứ chờ tính sao, hiện giờ quan trọng nhất là vị trí của Thánh Sơn đã bị lộ, chỉ sợ Thiên Long tộc thực mau có thể tìm một cái thông đạo khác để trở lại đây, vả lại hiện giờ Vu thần đang bị trọng thương, thiếu Vu thì mới được sinh ra không có cách thi triển pháp lực thần thông, đúng là thời điểm suy yếu nhất, kiến nghị đến Quỷ giới tạm lánh trước, không biết ý muốn của Đại Tế Tư là như thế nào.
Liễu Vũ nghe được có mùi thấy nàng đang bị thương muốn sấn mệnh của nàng. Cô suy đoán nhóm Quỷ đế lợi dụng lúc Đại Tế Tư đang bị thương nặng, định đoạt lấy thiếu Vu mang về dưỡng, mưu đồ đoạt quyền.
Cô ở trong lòng điên cuồng phun tào, Trương Tịch Nhan liều mạng vọt lên đằng trước như vậy, lại là hà tất! Kết quả là vì người khác làm áo cưới đi!
Bên này thì bao quanh Trương Tịch Nhan mồm năm miệng mười, thì bên kia có một người ăn mặc rất giống với người nhảy đại thần, dường như là một lão già đi đến bên cạnh cây non… tiểu thụ thần. Hắn bày ra khuôn mặt hiền từ, vươn đôi tay, một bộ lừa gạt trẻ con của bọn buôn người, nói: “Thiếu Vu, tới đây, ta ôm ngoài đi tới một nơi an toàn. Ngươi có phải rất thích bầu trời đại điểu không? Ta mang ngươi đi tìm nha.”
Tiểu thụ thần thiếu Vu Lê Vị đang nhìn chằm chằm trên không trung, tâm tình cực kỳ phức tạp. Ô Huyền cố ý tới bảo hộ cô ấy, lại đối với cô ấy nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Quá khứ của hai nàng hiện lên trước mắt, rõ ràng là trước mắt, lại bị tiếng ồn bên cạnh đánh gãy.
Cô ấy đem tầm mắt từ không trung thu hồi lại, quay đầu mắt nhìn bọn buôn người, cây mây ở trên cánh tay nhỏ vung lên, đem bọn buôn người tán bay, ném vào một cái xoáy nước nhỏ cách đó không xa.
Tiểu thụ thần bay đến bên cạnh của Trương Tịch Nhan, do mới sinh ra đứng còn không xong, bay một cái đáp xuống mặt đất bằng cái mông tròn trĩnh. Cô ấy sửng sốt, quay đầu xem dáng ngồi của bản thân, lại giật nhẹ bộ đạo bào đặc biệt to rộng trên người, đối với chính mình lúc được sinh ra cũng không có một bộ quần áo cũng là hết chỗ nói.
Vài vị Quỷ đế ở bên cạnh thiếu Vu khúc đầu gối quỳ xuống, nói rõ nguy hiểm, đề cập lợi hại, thình thiếu Vu tạm thời đi tới Quỷ giới để tránh đi đầu sóng ngọn gió.
Thủ lĩnh các bộ lạc của Vu tộc, cùng các tộc trưởng và các trưởng lão, đối với nhóm Quỷ đế trợn mắt tức giận mà nhìn, tỏ vẻ Vu thần là Vu tộc, tuyệt đối sẽ không đi Quỷ giới.
Quỷ tướng ở phía sau nhóm Quỷ đế đứng ra vén tay áo bắt đầu bàn luận cùng các trưởng lão của Vu tộc, Vu tộc yếu kém như vậy, hiện tại Đại Tế Tư còn bị thương nặng, sẽ phải dưỡng thương trong nhiều ngày tới, trước mắt không thể bảo vệ được Vu thần, Quỷ giới thực lực cường đại, tự nhiên lúc nguy cấp sẽ đứng ra nhận mệnh, gánh vác phần trọng trách này.
Bọn họ càng bàn càng kích động, mắt thấy liền đánh nhau tới.
Cổ người Cổ Đạo Tông là con cháu Trương gia có huyết mạch của Vu tộc nhìn thấy Quỷ giới cùng Vu tộc bắt đầu xảy ra xung đột cũng sôi nổi kéo tới, tụ tập hơn ngàn người từ phía sau lại đây, tất cả hướng hai người Trương Tịch Nhan và Trương Kế Bình hành lễ.
Thiên Nhãn giữa trán của Trương Tịch Nhan chậm rãi khép lại, nhìn không ra nửa điểm dấu vết. Nàng chậm rì rì mà đứng lên, đem đứa nhỏ Lê Vị bến lên.
Bỗng dưng không hề dự triệu, một cổ khí thế cường đại từ trên người nàng phóng xuất ra tới, đồng thời tại đây ngừng lại việc rút rễ cây của Vu thần thụ, theo sát bên cạnh Thánh Sơn của Vu tộc rào rạt rớt xuống nham thạch và các loại hài cốt của động thực vật.
Cả tòa Thánh Sơn Vu tộc chỉ có tầng ngoài cùng là được nham thạch bao trùm sinh trưởng nên thảm thực vật, nhưng ở phía dưới của nó đều là hài cốt chất chồng lên tạo thành, có nhiều hài cốt vì lâu năm nên đã bị thạch hóa, số đó từ năm này qua tháng nọ Âm sát khí ăn mòn, tất cả đều bị biến đen, tản ra Âm sát khí, số oan hồn lệ quỷ bị Thánh Sơn đè ở phía dưới đã bám đầy trên các tảng đá.
Giờ khắc này Thánh Sơn Vu tộc bị một cổ lực lượng vô hình bao phủ cố định, cả toàn chính sơn đột ngột từ dưới mặt đất chậm rãi mọc lên.
Liễu Vũ dùng ảo thuật đem chính mình giấu đi, tránh ở dưới lòng bàn chân của thụ yêu xem tuồng bức vua thoái vị, bỗng nhiên, động đất!
Đại địa kịch liệt run rẩy, xé rách ra vô số cái khe, một lượng lớn khí đen từ cái khe toát ra ngoài, đồng thời dưới khe đất đó còn lộ ra những con quỷ, vẻ mặt chúng nó hội tụ các loại bi thương, thống khổ, oán hận, cảm xúc tiêu cực như thủy triều mạnh mẽ tràn ra bên ngoài, chúng nó phát ra tiếng quỷ khóc sói gào, số yêu quái cũng Quỷ tộc sôi nổi bắt về số quỷ thoát ra tới định đem chúng nó nhét trở lại cái khe.
Sau khi Liễu Vũ biến thành sâu đối với cảm xúc cực kỳ mẫn cảm, đột ngột gặp được nhiều cảm xúc tiêu cực như vậy thật là giữ bình tĩnh không được. Đáng sợ nhất ở đây không phải là số quỷ đó mà là cô tinh tường cảm nhận được có một cổ lực lượng cực kỳ khủng bố bao trùm bốn phía nơi này, đem tòa đại địa này… xác thực mà nói là tại đây cô thấy một tòa núi lớn bị nhổ lên tận gốc, theo toàn núi bị nhổ còn có gốc Vu thần thụ trên ngọn núi.
Vu thần thụ! Trong hiểu biết của Liễu Vũ, Vu thần thụ hẳn là Boss lớn nhất của Vu tộc lẫn Quỷ giới đi, lúc này sợ tới mức người ngây ra như phỗng.
Thời điểm nguy hiểm, Liễu Vũ nghĩ tới Trương Tịch Nhan đem đại Boss chém sạch hết nhánh cây quanh thân biến thành một cây côn mộng thụ.
Cô oạch lập tức nhảy tới cổ áo của Trương đại lão nằm bò, trước ôm cái đùi này một lát.
Đủ loại biểu hiện cảm xúc của Trương đại lão, chói lọi mà viết: Tôi cùng em đã từng trải qua cùng nhau rất nhiều chuyện, tôi đối với em còn nhớ mãi không quên.
Nói thực ra, cô mất trí nhớ, hoàn toàn nghĩ không ra, càng không thích bị Trương đại lão quản tới quản đi, nhưng ở thời điểm mấu chốt, xem phần tình cảm ngày xưa mà cô đã quên, cầu đại lão bảo hộ trong chốc lát hẳn là có thể đi.
Liễu Vũ rất chột dạ. Rốt cuộc, muốn cự tuyệt thì cứ cự tuyệt hoàn toàn, khiến cho mọi chuyện cứ bị gió cuốn đi thôi, sau này từng người nên làm gì thì làm, cô nếu cứ gặp nguy hiểm là lại trở về ôm đùi, rất không mặt mũi, cũng rất hèn mọn.
Cô lén lút nhìn về hướng Trương đại lão, nhưng chỉ thấy được cằm và môi của đại lão. Đến nỗi cảm xúc của Trương đại lão, cảm thấy tràn ngập quái dị, thoạt nhìn như không buồn cũng không vui, nhưng tuyệt đối không bình tĩnh, ngược lại bộ dáng như là cố nhịn để để giải quyết vấn đề.
Qua đại khái ba bốn giây, Liễu Vũ cảm thấy dưới lòng bàn chân của Trương Tịch Nhan có điểm cổ quái. Cô thật cẩn thận mà thả ra tiểu cánh hoa để nhìn xem tột cùng là xảy ra việc gì, sau đó nhìn đến dưới chân đại Trương lão có một cái xoáy nước, cái xoáy nước kia tựa như một vực sâu không đáy nó đang dật tán ra bên ngoài một dòng khí thật đáng sợ, dòng khí kia đem cả tòa núi rút lên bao lấy.
Chân của toàn núi kia cùng đại địa chia lìa, cả tòa quỷ sơn… Khụ, Thánh Sơn dày đặc quỷ khí khủng bố vô cùng, nổi lên giữa không trung thì dừng lại.
Trương Tịch Nhan nói với bốn vị Quỷ đế: “Ta cho rằng các ngươi nói rất có đạo lý, hiện tại vị trí của Thánh Sơn đã bị lộ ra ngoài, không thích hợp tiếp tụ ở lại nơi này. Ta đem Thánh Sơn dịch đến trong không gian loạn lưu, trong cung của Quỷ đế các ngươi đều có lập Vu thần trụ, thông qua Vu thần trụ, các ngươi vẫn có thể theo đó mà cung phụng cũng không bị trì hoãn.”
Vài vị Quỷ đế đối mặt với thực lực còn tồn lại của Đại Tế Tư, thái độ cực kỳ cung kính, sôi nổi thuận theo. Bọn họ lại nói đến tổn thất lần này, phi thường thảm trọng, nếu dọn đi Thánh Sơn, tổn thất đối với bọn họ càng là không thể đánh giá, nói đến thật khó xử.
Trương Tịch Nhan hô thanh: “Trương Kế Bình.”
Trương Kế Bình chạy nhanh lại hành lễ, kêu: “Mẹ.”
Trương Tịch Nhan nói: “Ngươi kiểm kê tổn hại cùng tổn thất của chiến hoạch lần này của các tộc, các bộ sau đó mang vật tư chúng ta đem đến phát xuống cho họ. Thịt Thiên Long tộc cùng nội đan giữ lại một nửa cho Vu thần cùng thiếu Vu, số vảy rồng, sừng rồng và gân rồng chờ gôm lại đầy đủ rồi phát cho các tộc chế tạo vũ khí cùng pháp bảo.”
Nàng nói xong, đem yêu, quỷ không thuộc về Thánh Sơn cùng Vu tộc ngoại lai đều ném ra khỏi Thánh Sơn. Đem hàng hóa trên khoang của bảo thuyền mà bản thân nàng ngồi tới giao cho Trương Kế Bình chia cho các tộc và các bộ lạc, lại đem thịt cùng nội đan rồng Trương Kế Bình đưa tới nhân lấy, sau đó cột Thánh Sơn ở mặt sau của bảo thuyền, hướng tới không gian loạn lưu chạy đi.
Thánh Sơn rất lớn, trong quá trình khuân vác khó tránh việc xảy ra chấn động, khiến cho nguyên bản sơn thể liền rời rạc không ngừng phát sinh sụp đổ. Những con quỷ muốn trốn chạy càng nhân cơ hội này mà liều mạng bò ra bên ngoài.
Nhưng khi chúng nó thoát ra rời khỏi lập tức lọt vào lực lượng vô hình diệt chết, đương trường đã bị tán thành sương mù quỷ lại từ sương mù tán thành Âm sát khí tiêu tán ở trong không gian loạn lưu.
Nhóm quỷ có ý đồ muốn đào tẩu thấy thế, lại rụt trở về, gắt gao mà ôm lấy cây mây, rễ cây, e sợ ra ngoài sẽ bị rớt lại.
Trương Tịch Nhan đối với việc này, cực kỳ vô ngữ.
Số quỷ vật này Thánh Sơn tất cả đều là cống phẩm do Vu thần thụ thu lấy. Vu thần thụ cùng Bảo Long ham tài trong truyền thuyết phương tây rất giống nhau, ăn không hết, thì cũng độn chỗ này chỗ kia thành từng đống, ghé vào mặt trên nhìn cũng vui vẻ. Vu thần thu cống phẩm ngày rộng tháng dài áp tích xuống phía dưới tạo thành núi, lại nhân Vu thần đè lên ở chỗ này, nên được xưng là Thánh Sơn.
Ngoại giới đều là suy đoán, nàng thường xuyên đi ra săn thú là để cung phụng cho Vu thần.
Nhưng trên thực tế, Vu thần cất giấu rất nhiều cống phẩm có thể ăn đủ, căn bản không cần nàng phải nhọc lòng.
Số nội đan cùng thịt rồng là nàng muốn cho Lê Vị và cho Liễu Vũ dùng.
Trương Tịch Nhan trở lại trong khoang thuyền, đem Lê Vị đặt trên một cái ghế mềm, lại tìm một khối vải thật tốt, ở trên người Lê Vị khoa tay múa chân, cảm thấy vật liệu có lẽ làm khó cho thiếu Vu. Nàng nói: “Quần áo của chị đều là bà nội ba làm, việc may vá của chị… không tốt lắm, em tạm chấp nhận nha.” Nàng nói xong, cảm giác được bên cạnh có tầm mắt hướng tới, quay đầu liền thấy một con Hoa Thần Cổ mười một quan đang ghé vào một chỗ nệm khác trên giường, nghiên mắt mà nhìn nàng.
Liễu Vũ nói: “Cây đều có vỏ cây, cần quần áo để làm gì. Thiết!” Cô nói xong, bay xuống giường biến thành hình người, đối với Lê Vị dùng lực mà “Ha” một tiếng, trào phúng nói: “Đường đường là con ruột Vu thần vậy mà biến không ra nổi một bộ quần áo.” Trương đại lão nhìn như là người dùng nghề may vá để kiếm sống sao? Vui đùa cái gì vậy! Nha, cứu mạng hai mẹ con các người xong không tính, còn phải làm bảo mẫu a, ha! Mặt thật dày! Liễu Vũ xem một hồi nhìn thấy so với cô mặt còn dày hơn. Cô không làm khó thiếu Vu chó má này cũng thực xin lỗi chính mình.
Lê Vị liếc mắt Liễu Vũ, nãi thanh nãi khí kêu Trương Tịch Nhan: “Trùng Trùng, ôm…”
Trương Tịch Nhan trên người tức khắc nổi đầy da gà, sau đó trong đầu sáng tỏ. Lê Vị cùng Liễu Vũ, tâm nhãn của hai nàng cùng lỗ kim không sai biệt lắm.
B.A: còn nợ chương nào không ta?