Chương 54
Trương Tịch Nhan nhìn Liễu Vũ ngây thơ mờ mịt, còn muốn mang bộ dáng làm như không thèm để ý đến chuyện quá khứ, thật rất đau lòng, lại không có biện pháp giúp Liễu Vũ tìm về ký ức. Nàng đành đem quá khứ của chính mình, lai lịch xuất thân của bản thân và cùng Liễu Vũ quen biết như thế nào, quá khứ mà hai nàng đã trải qua, kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho Liễu Vũ, như vậy cũng có thể để cho Liễu Vũ biết một ít về quá khứ đã trải qua những gì, cũng có thể hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của chính mình, không đến mức cái gì đều cũng không biết.
Liễu Vũ nghe đại lão từ từ kể ra quá khứ, tâm tình có một chút phức tạp. Cô đại khái có thể hiểu được đại lão dụng tâm, nhưng những chuyện này đại khái đều là đại lão trải qua, không phải cô, cô nhiều nhất chỉ có thể hiểu một bên mặt trước kia của mình ở người khác… khụ, trong mắt đại lão là cái dạng gì, càng nhiều là biết được đại lão là cái dạng người gì.
Nói thực ra, có điểm tương phản rất lớn.
Ở trong ấn tượng của cô, Trương đại lão khí tràng cường đại, khí chất cao lãnh, đặc biệt hung hãn, nổi giận lên liền thần thụ của chính mình cung phụng đều tước được.
Khi đại lão nói về quá khứ, ngữ khí thật bình tĩnh, biểu tình cũng thực bình tĩnh, nhưng cảm xúc của nàng tràn ngập… cảm xúc trái chiều tương đối nhiều, việc cao hứng thì không nhiều lắm, thời điểm áp lực thực đạm bi thương, xác thực mà nói, còn có cảm giác xem loại tang thương như này hồng trần đạm nhiên, nhưng đại lão lại không thấy hồng trần này rách nát, cảm xúc thực phức tạp, thế cho nên, Liễu Vũ đi phân tích lý giải suy nghĩ của đại lão đem chính mình làm thành cái bánh quai chèo. Khi cô đang nghe chuyện xưa còn phải phụ họa thêm vài câu, aizz, thật không dễ dàng a!
Cô vì chính mình cảm thấy không dễ dàng.
Năm đó chính mình thật tai họa a. Cư nhiên một mắt bôi đen nhảy vào một cái hố trời cùng với đại lão. Các nàng nơi này đều là đại lão, một nhóm thật sự lợi hại, nơi nào trộn lẫn cô vào làm chi, hiện tại thì tốt rồi, đang làm người êm đẹp lại biến thành sâu.
Nếu là năm đó quyết định chia tay, cô cứ việc thừa hưởng tài sản N triệu đô của cha mình, tuyệt đối có thể hô mưa gọi gió, nào đến nỗi nhục nhã như bây giờ. Trương đại lão cũng rất đáng thương, còn ở rối rắm không buông bỏ được. Này đều là chuyện rất lâu về trước rồi, hà tất gì chứ. Liễu Vũ đang suy xét làm thế nào để chia tay, có thể làm cho đại lão có thể tiếp thu mà không quá mức thương tâm, thậm chí từ yêu sinh hận làm ra việc mất hết lý trí.
Liễu Vũ câu được câu không mà nghe Trương Tịch Nhan tiếp tục nói, nói đến hai nàng gặp lại ở Quỷ Vu Hiệp, lại nói cô trải qua những gì ở Liễu gia thôn, vì cái gì đem cô nhốt lại để đọc sách, lại nói tiếp khi nàng gặp cô, cô thành cái dạng gì, nàng là cái dạng gì.
Liễu Vũ tâm nói: “Oa, nói đến bây giờ, thật không dễ dàng, những thứ này ngài có thể giản lược, tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Nhưng mà giữa Trương đại lão nói, cùng cô lý giải lại không giống nhau.
Oa, ở góc độ này mà nhìn, Liễu Vũ đều choáng váng. Cô hỏi: “Ý chị là, tôi rất nhanh sẽ hồn phi phách tán?”
Trương Tịch Nhan nói: “Em có thể tự nhìn bên ngoài của chính mình có hồn quang, đó là dấu hiệu hồn phách không xong gần như muốn rời khỏi thân thể.” Nàng lại đem tất cả biểu hiện như ký ức thiếu hụt, thất thần, thích ngủ, tinh thần hoảng hốt hay dại ra nói hết cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ phát hiện, từng cái, tất cả biểu hiện đó cô đều có. Cô lập tức có điểm bị dọa tới rồi, cân nhắn lại lần nữa, Trương đại lão không cần thiết để lừa cô, hơn nữa… Vu thần thụ kia khờ khoác thiếu chút nữa đã lộng chết cô, cô hiện tại còn sống đều là do mạng lớn.
Cô suy nghĩ nửa ngày, quyết đoán đem ý định chia tay làm như việc này chưa từng nghĩ tới. Chia tay? Không có khả năng! Cô thật sự chưa từng có ý định này, đại lão thật tốt, đã từng cứu cô rất rất nhiều lần. Cô cẩn thận hỏi: “Tôi vẫn còn có thể cứu được, đúng không?” Tầm mắt của cô dừng ở chiếc nhẫn trên tay Trương đại lão, tâm niệm khẽ nhúc nhích, lập tức biến thành người bộ dáng thật đẹp, bộ dáng một bộ thực ngoan ngoãn yêu mị, hạ quyết tâm, từ đây cùng ở lại với đại lão. Mạng nhỏ quan trọng!
Hiện tại hồn lực Liễu Vũ thực sự rất yếu, không chịu khống chế mà tán ra bên ngoài, khiến cho cảm xúc, ý tưởng của cô có thể nói là không hề che lấp mà lộ ra ngoài trước mặt Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan cảm thấy chính mình hẳn nên tỉnh táo lại, cùng với Liễu Vũ hiện tại phải xem kỹ lại. Nàng vẫn luôn xem Liễu Vũ trên danh nghĩa là người yêu, chính mình che chở Liễu Vũ. Nhưng trên thực tế, đã từng có một Liễu Vũ lúc nào cũng Tịch Nhan bảo bảo bây giờ lại biến thành đại lão, bộ dáng hiện tại này của Liễu đại tiểu thư, làm Trương Tịch Nhan mạc danh nhớ tới những khách hàng đã bị cô đào hố, chẳng qua hiện tại đối tượng khách hàng này đổi thành Trương đại lão. Trước kia, Liễu đại tiểu thư là vì cầu tài, vì kiếm tiền, công trạng hiện tại là vì mạng sống.
Nàng lược làm cân nhắc nói: “Vừa rồi em chỉ lo thất thần, tôi nghĩ em nghe không rõ, hồn lực hiện tại của em thật yếu, ở những lúc em nói thầm trong lòng hay là đang suy nghĩ những gì đều hiện ra trước mặt chúng tôi.”
Liễu Vũ thái độ lập tức đoan chính nói: “Đại lão, khụ, Tịch Nhan, tôi không có thất thần, tôi có nghiêm túc nghe chị nói.” Cô che lại ngực của mình cảm động mà nói, “Cảm ơn chị đã bảo vệ tôi.”
Trương Tịch Nhan nói: “Hồn phách không xong di chứng còn có một cái biểu hiện, đó chính là tán hồn, tôi có thể tinh tường nghe thấy, mỗi một cái ý tưởng của em và từng một cái cảm xúc của em, bao gồm vừa rồi em suy xét làm thế nào để cùng tôi chia chia tay mà không chọc tôi sinh khí.”
Ách? Liễu Vũ choáng váng, đầy mặt dại ra mà nhìn Trương Tịch Nhan, biểu tình biến thành “Ngọa tào”, cảm giác chính mình nên không tự hỏi. Này… này so lỏa bôn còn muốn đáng sợ! Cô còn có thể cho tư tưởng chính mình… a phi, hồn phách mặc quần áo sao? Này…đệt… về sau… phải sống như thế nào nha? A phi, không phải về sau sống như thế nào, là hiện tại nguy hiểm trước mắt là hồn phi phách tán nha. Hồn phi phách tán, kiểu chết này xem ra thực thảm nha.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Tịch Nhan, chị cảm giác được tôi ý định đang dựa vào chị cầu sống sót sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Cảm giác được, vì mạng sống, không chia tay, chờ dưỡng hồn ổn định lại rồi sẽ chia tay, đúng không?”
Liễu Vũ không còn gì để nói, đại não đình chỉ tự hỏi, treo máy. Kịch bản không dùng được, làm sao bây giờ? Bán mình hay mạng sống? Bán mình hữu dụng sao? Cô muốn bán mình cũng không có thân thể để bán, chỉ còn lại nửa cái thân sâu còn sống dở chết dở, còn là loại đang chuẩn bị hồn phi phách tán nữa chứ, Trương đại lão mặt khác tìm đại cho bản thân một cái đối tượng so với cô vẫn có lời hơn nhiều, mua bán này, Trương đại lão lại không phải ngốc… thôi chết, đình chỉ, Trương đại lão có thể nghe thấy….
Liễu Vũ nhìn về hướng Trương Tịch Nhan, liền thấy Trương Tịch Nhan cười như không cười mà nhìn cô.
Trương Tịch Nhan nói: “Nội tâm của em thật suy diễn được đủ kiểu.” Trước kia nàng liền biết Liễu Vũy là một người bị bệnh tâm thần, hiện tại, càng chứng thực được rồi.
Liễu Vũ khô cằn hỏi: “Vậy chị cứu hay là không cứu nha?” Nếu như không cứu, vậy cô sẽ lập tức ra ngoài tự tìm cách cứu bản thân, không thể ở lại chỗ này để chờ chết.
Trương Tịch Nhan không đùa với cô nữa, sắc mặt nghiêm túc nói: “Em cùng Hoa Thần Cổ đã dung hợp nhiều năm, nhiều năm như vậy vẫn luôn dùng trùng thân để tu luyện, thần hồn và trùng thân cũng đã dung hợp. Hoa Thần Cổ là tinh huyết của Vu thần diễn hóa mà sinh, bẩm sinh có chứa thần lực của Vu thần, đặc tính này có năng lực tự chữa lành cường đại nhất. Dưới tình huống khi em tĩnh dưỡng thật tốt, hồn phách bị thương có thể tự chữa lành chậm rãi khôi phục trở lại, chỉ là gần đây em liên tục bị thương nặng, thương thế đã vượt qua mức độ chịu đựng của thân thể, chỉ dựa vào năng lực tự chữa lành không có cách khiến thương thế không chuyển biến xấu, lúc này cần phải dựa vào phụ trợ của thuốc. Thuốc dùng để tẩm bổ thần hồn rất khó tìm, luyện chế cũng không dễ dàng, bằng vào sức lực một mình tôi không thể nào luyện được.” Nàng đem phương thuốc đưa cho Liễu Vũ xem, tình huống thu thập dược liệu, an bài tiếp theo đều nói cho Liễu Vũ. Nàng nói: “Cùng em nói những chuyện này, chỉ là muốn em có thể dưỡng thương cho thật tốt, chờ sau khi hồn phách khôi phục, em muốn đi đâu đều được, định… chia tay cũng đúng thôi. Rốt cuộc, đã hơn một ngàn năm, trí nhớ về quá khứ của em đã không còn, nơi này cũng không phải ở Nhân gian, em hẳn nên có cho mình một cuộc đời mới.”
Liễu Vũ nhìn danh sách dược liệu rậm rạp, tất cả cô xem đều không hiểu, nhưng xem trình độ phức tạp kia liền biết rất khó tìm, lại nghe được Trương Tịch Nhan nói như vậy, cô lại vô tâm vô phế, đều khó chịu lên, nói với Trương Tịch Nhan: “Chị không cần đối với tôi tốt như vậy…” Liễu Vũ đã từng kia thậm chí có thể xem như đã chết, hiện tại người này… nói đúng hơn là người không phải người mà quỷ cũng không phải quỷ, chưa chắc là Liễu Vũ mà Trương Tịch Nhan muốn tìm trở về.
Trương Tịch Nhan nói: “Em xem như tôi là vì cứu Hoa Tế Thần của bộ lạc Hoa Tế đi.” Nàng xong đứng dậy, còn phải chuẩn bị đi Âm Dương Đạo Tông.
Liễu Vũ hô thanh: “Ai nha”, hỏi: “Chị còn thích tôi sao?”
Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ nói: “Đi vào Bất Chu Sơn để sinh sống về sau thật sự tôi không nghĩ tới, chỉ là vì trách nhiệm sinh tồn, thường xuyên sẽ cảm thấy đần độn vô vị thậm chí là đối với sinh tử đều không thực để ý, trước kia tìm em, là trong lòng tồn tại một chấp niệm, vì cái chấp niệm đó mà vẫn luôn đi tìm, còn có lo lắng, không bỏ xuống được, hiện tại còn lại là.. Cảm thấy còn sống, có rất nhiều sự tình muốn đi làm.”
Liễu Vũ tâm nói: “Thật tốt, tình yêu quả nhiên là gia vị sinh hoạt.” Yên tâm.
Cô biến trở về trùng thân bay trở về trong cô đỉnh ngâm nước thuốc.
Cô ngẫm lại, có thể để cho đại lão yêu thích, hư vinh tràn đầy, đùi này cũng coi như là ôm đến chân thành đi.
Cũng là trước kia mình thật tinh mắt.
Liễu Vũ lại tươi đẹp hẳn lên.
Cô cảm thấy lúc trước mình mơ loại mộng đó với đại lão hẳn là do Vu thần thụ chưa moi sạch sẽ ký ức của mình, cùng đại lão làm loại chuyện này cảm giác quả thực không tới nổi tệ, đặc biệt là đại lão còn nằm trên giường mặc cho cô tùy ý lăn lộn…
Liễu Vũ đang lúc dư vị, đột nhiên bên cạnh bay qua một cái đồ vật to cỡ ngón cái, tinh chuẩn mà nện ở trên đầu của cô, hình ảnh trong đầu tức khắc tan.
Cô theo phương hướng của đồ vật bay qua nhìn lại, không thấy được Trương đại lão, lại cúi đầu đi kiếm là vật gì đã tạp đầu của cô, thế nhưng là một khối linh tinh, cũng không chút khách khí mà thu vào trong giới tử thạch của mình, coi như linh tinh tạp bồi thường.
Cô phỏng chừng, khẳng định là Trương đại lão đã thấy ý tưởng của cô nên tạp cô. Cô lại tiếp tục nghĩ về những hình ảnh kia, quả nhiên, một khối linh tinh to cỡ nắm tay bay qua tới, lần này là tạp ở trên lưng của cô, còn có điểm hơi nặng tay, tạp đến eo của cô bị trầm xuống, cũng may eo cô mềm, bằng không eo cũng đều bị tạp gãy.
Cô hô thanh: “Trương Tịch Nhan”, lớn tiếng hỏi: “Mộng kia của tôi có phải thật sự đã từng xảy ra, đôi ta đã từng thật sự làm qua chuyện như vậy đúng không?” Đang chuẩn bị tinh thần nhanh tay mà nhặt thêm một linh tinh nữa.
Một cổ gió yêu ma lại thổi tới, cổ đỉnh tính cả cái bàn cùng nhau bay lên, cổ đỉnh rớt trên mặt đất, nhanh chóng văng xa vài mét, Liễu Vũ ghé vào cổ đỉnh không biết bản thân đã lăn bao nhiêu vòng 360 độ.
Cô lập tức thành thật trở lại, không dám lại liêu tao, bản thân yên lặng lật lại cổ đỉnh, sau đó phát hiện nước thuốc bên trong không sái đi một giọt.
Trương đại lão thật trâu bò!
Nhưng nàng có trâu bò cỡ nào thì cũng là tiểu thụ a. Trương đại lão khí tràng cường đại thế nhưng là tiểu thụ! Lão tử thế nhưng là ở mặt trên công! Việc kia đã làm cho Liễu Vũ kêu một cái đắc ý cùng thổ khí dương mi.
Trương Tịch Nhan ở cách vách tức giận đến thật muốn hộc máu tam thăng, nếu không phải độc không có công hiệu với Liễu Vũ, nàng thật muốn độc một phen cho Liễu Vũ hôn mê!
B.A
Liễu Vũ nghe đại lão từ từ kể ra quá khứ, tâm tình có một chút phức tạp. Cô đại khái có thể hiểu được đại lão dụng tâm, nhưng những chuyện này đại khái đều là đại lão trải qua, không phải cô, cô nhiều nhất chỉ có thể hiểu một bên mặt trước kia của mình ở người khác… khụ, trong mắt đại lão là cái dạng gì, càng nhiều là biết được đại lão là cái dạng người gì.
Nói thực ra, có điểm tương phản rất lớn.
Ở trong ấn tượng của cô, Trương đại lão khí tràng cường đại, khí chất cao lãnh, đặc biệt hung hãn, nổi giận lên liền thần thụ của chính mình cung phụng đều tước được.
Khi đại lão nói về quá khứ, ngữ khí thật bình tĩnh, biểu tình cũng thực bình tĩnh, nhưng cảm xúc của nàng tràn ngập… cảm xúc trái chiều tương đối nhiều, việc cao hứng thì không nhiều lắm, thời điểm áp lực thực đạm bi thương, xác thực mà nói, còn có cảm giác xem loại tang thương như này hồng trần đạm nhiên, nhưng đại lão lại không thấy hồng trần này rách nát, cảm xúc thực phức tạp, thế cho nên, Liễu Vũ đi phân tích lý giải suy nghĩ của đại lão đem chính mình làm thành cái bánh quai chèo. Khi cô đang nghe chuyện xưa còn phải phụ họa thêm vài câu, aizz, thật không dễ dàng a!
Cô vì chính mình cảm thấy không dễ dàng.
Năm đó chính mình thật tai họa a. Cư nhiên một mắt bôi đen nhảy vào một cái hố trời cùng với đại lão. Các nàng nơi này đều là đại lão, một nhóm thật sự lợi hại, nơi nào trộn lẫn cô vào làm chi, hiện tại thì tốt rồi, đang làm người êm đẹp lại biến thành sâu.
Nếu là năm đó quyết định chia tay, cô cứ việc thừa hưởng tài sản N triệu đô của cha mình, tuyệt đối có thể hô mưa gọi gió, nào đến nỗi nhục nhã như bây giờ. Trương đại lão cũng rất đáng thương, còn ở rối rắm không buông bỏ được. Này đều là chuyện rất lâu về trước rồi, hà tất gì chứ. Liễu Vũ đang suy xét làm thế nào để chia tay, có thể làm cho đại lão có thể tiếp thu mà không quá mức thương tâm, thậm chí từ yêu sinh hận làm ra việc mất hết lý trí.
Liễu Vũ câu được câu không mà nghe Trương Tịch Nhan tiếp tục nói, nói đến hai nàng gặp lại ở Quỷ Vu Hiệp, lại nói cô trải qua những gì ở Liễu gia thôn, vì cái gì đem cô nhốt lại để đọc sách, lại nói tiếp khi nàng gặp cô, cô thành cái dạng gì, nàng là cái dạng gì.
Liễu Vũ tâm nói: “Oa, nói đến bây giờ, thật không dễ dàng, những thứ này ngài có thể giản lược, tôi vẫn còn nhớ rõ.”
Nhưng mà giữa Trương đại lão nói, cùng cô lý giải lại không giống nhau.
Oa, ở góc độ này mà nhìn, Liễu Vũ đều choáng váng. Cô hỏi: “Ý chị là, tôi rất nhanh sẽ hồn phi phách tán?”
Trương Tịch Nhan nói: “Em có thể tự nhìn bên ngoài của chính mình có hồn quang, đó là dấu hiệu hồn phách không xong gần như muốn rời khỏi thân thể.” Nàng lại đem tất cả biểu hiện như ký ức thiếu hụt, thất thần, thích ngủ, tinh thần hoảng hốt hay dại ra nói hết cho Liễu Vũ.
Liễu Vũ phát hiện, từng cái, tất cả biểu hiện đó cô đều có. Cô lập tức có điểm bị dọa tới rồi, cân nhắn lại lần nữa, Trương đại lão không cần thiết để lừa cô, hơn nữa… Vu thần thụ kia khờ khoác thiếu chút nữa đã lộng chết cô, cô hiện tại còn sống đều là do mạng lớn.
Cô suy nghĩ nửa ngày, quyết đoán đem ý định chia tay làm như việc này chưa từng nghĩ tới. Chia tay? Không có khả năng! Cô thật sự chưa từng có ý định này, đại lão thật tốt, đã từng cứu cô rất rất nhiều lần. Cô cẩn thận hỏi: “Tôi vẫn còn có thể cứu được, đúng không?” Tầm mắt của cô dừng ở chiếc nhẫn trên tay Trương đại lão, tâm niệm khẽ nhúc nhích, lập tức biến thành người bộ dáng thật đẹp, bộ dáng một bộ thực ngoan ngoãn yêu mị, hạ quyết tâm, từ đây cùng ở lại với đại lão. Mạng nhỏ quan trọng!
Hiện tại hồn lực Liễu Vũ thực sự rất yếu, không chịu khống chế mà tán ra bên ngoài, khiến cho cảm xúc, ý tưởng của cô có thể nói là không hề che lấp mà lộ ra ngoài trước mặt Trương Tịch Nhan.
Trương Tịch Nhan cảm thấy chính mình hẳn nên tỉnh táo lại, cùng với Liễu Vũ hiện tại phải xem kỹ lại. Nàng vẫn luôn xem Liễu Vũ trên danh nghĩa là người yêu, chính mình che chở Liễu Vũ. Nhưng trên thực tế, đã từng có một Liễu Vũ lúc nào cũng Tịch Nhan bảo bảo bây giờ lại biến thành đại lão, bộ dáng hiện tại này của Liễu đại tiểu thư, làm Trương Tịch Nhan mạc danh nhớ tới những khách hàng đã bị cô đào hố, chẳng qua hiện tại đối tượng khách hàng này đổi thành Trương đại lão. Trước kia, Liễu đại tiểu thư là vì cầu tài, vì kiếm tiền, công trạng hiện tại là vì mạng sống.
Nàng lược làm cân nhắc nói: “Vừa rồi em chỉ lo thất thần, tôi nghĩ em nghe không rõ, hồn lực hiện tại của em thật yếu, ở những lúc em nói thầm trong lòng hay là đang suy nghĩ những gì đều hiện ra trước mặt chúng tôi.”
Liễu Vũ thái độ lập tức đoan chính nói: “Đại lão, khụ, Tịch Nhan, tôi không có thất thần, tôi có nghiêm túc nghe chị nói.” Cô che lại ngực của mình cảm động mà nói, “Cảm ơn chị đã bảo vệ tôi.”
Trương Tịch Nhan nói: “Hồn phách không xong di chứng còn có một cái biểu hiện, đó chính là tán hồn, tôi có thể tinh tường nghe thấy, mỗi một cái ý tưởng của em và từng một cái cảm xúc của em, bao gồm vừa rồi em suy xét làm thế nào để cùng tôi chia chia tay mà không chọc tôi sinh khí.”
Ách? Liễu Vũ choáng váng, đầy mặt dại ra mà nhìn Trương Tịch Nhan, biểu tình biến thành “Ngọa tào”, cảm giác chính mình nên không tự hỏi. Này… này so lỏa bôn còn muốn đáng sợ! Cô còn có thể cho tư tưởng chính mình… a phi, hồn phách mặc quần áo sao? Này…đệt… về sau… phải sống như thế nào nha? A phi, không phải về sau sống như thế nào, là hiện tại nguy hiểm trước mắt là hồn phi phách tán nha. Hồn phi phách tán, kiểu chết này xem ra thực thảm nha.
Cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Tịch Nhan, chị cảm giác được tôi ý định đang dựa vào chị cầu sống sót sao?”
Trương Tịch Nhan nói: “Cảm giác được, vì mạng sống, không chia tay, chờ dưỡng hồn ổn định lại rồi sẽ chia tay, đúng không?”
Liễu Vũ không còn gì để nói, đại não đình chỉ tự hỏi, treo máy. Kịch bản không dùng được, làm sao bây giờ? Bán mình hay mạng sống? Bán mình hữu dụng sao? Cô muốn bán mình cũng không có thân thể để bán, chỉ còn lại nửa cái thân sâu còn sống dở chết dở, còn là loại đang chuẩn bị hồn phi phách tán nữa chứ, Trương đại lão mặt khác tìm đại cho bản thân một cái đối tượng so với cô vẫn có lời hơn nhiều, mua bán này, Trương đại lão lại không phải ngốc… thôi chết, đình chỉ, Trương đại lão có thể nghe thấy….
Liễu Vũ nhìn về hướng Trương Tịch Nhan, liền thấy Trương Tịch Nhan cười như không cười mà nhìn cô.
Trương Tịch Nhan nói: “Nội tâm của em thật suy diễn được đủ kiểu.” Trước kia nàng liền biết Liễu Vũy là một người bị bệnh tâm thần, hiện tại, càng chứng thực được rồi.
Liễu Vũ khô cằn hỏi: “Vậy chị cứu hay là không cứu nha?” Nếu như không cứu, vậy cô sẽ lập tức ra ngoài tự tìm cách cứu bản thân, không thể ở lại chỗ này để chờ chết.
Trương Tịch Nhan không đùa với cô nữa, sắc mặt nghiêm túc nói: “Em cùng Hoa Thần Cổ đã dung hợp nhiều năm, nhiều năm như vậy vẫn luôn dùng trùng thân để tu luyện, thần hồn và trùng thân cũng đã dung hợp. Hoa Thần Cổ là tinh huyết của Vu thần diễn hóa mà sinh, bẩm sinh có chứa thần lực của Vu thần, đặc tính này có năng lực tự chữa lành cường đại nhất. Dưới tình huống khi em tĩnh dưỡng thật tốt, hồn phách bị thương có thể tự chữa lành chậm rãi khôi phục trở lại, chỉ là gần đây em liên tục bị thương nặng, thương thế đã vượt qua mức độ chịu đựng của thân thể, chỉ dựa vào năng lực tự chữa lành không có cách khiến thương thế không chuyển biến xấu, lúc này cần phải dựa vào phụ trợ của thuốc. Thuốc dùng để tẩm bổ thần hồn rất khó tìm, luyện chế cũng không dễ dàng, bằng vào sức lực một mình tôi không thể nào luyện được.” Nàng đem phương thuốc đưa cho Liễu Vũ xem, tình huống thu thập dược liệu, an bài tiếp theo đều nói cho Liễu Vũ. Nàng nói: “Cùng em nói những chuyện này, chỉ là muốn em có thể dưỡng thương cho thật tốt, chờ sau khi hồn phách khôi phục, em muốn đi đâu đều được, định… chia tay cũng đúng thôi. Rốt cuộc, đã hơn một ngàn năm, trí nhớ về quá khứ của em đã không còn, nơi này cũng không phải ở Nhân gian, em hẳn nên có cho mình một cuộc đời mới.”
Liễu Vũ nhìn danh sách dược liệu rậm rạp, tất cả cô xem đều không hiểu, nhưng xem trình độ phức tạp kia liền biết rất khó tìm, lại nghe được Trương Tịch Nhan nói như vậy, cô lại vô tâm vô phế, đều khó chịu lên, nói với Trương Tịch Nhan: “Chị không cần đối với tôi tốt như vậy…” Liễu Vũ đã từng kia thậm chí có thể xem như đã chết, hiện tại người này… nói đúng hơn là người không phải người mà quỷ cũng không phải quỷ, chưa chắc là Liễu Vũ mà Trương Tịch Nhan muốn tìm trở về.
Trương Tịch Nhan nói: “Em xem như tôi là vì cứu Hoa Tế Thần của bộ lạc Hoa Tế đi.” Nàng xong đứng dậy, còn phải chuẩn bị đi Âm Dương Đạo Tông.
Liễu Vũ hô thanh: “Ai nha”, hỏi: “Chị còn thích tôi sao?”
Trương Tịch Nhan nghĩ nghĩ nói: “Đi vào Bất Chu Sơn để sinh sống về sau thật sự tôi không nghĩ tới, chỉ là vì trách nhiệm sinh tồn, thường xuyên sẽ cảm thấy đần độn vô vị thậm chí là đối với sinh tử đều không thực để ý, trước kia tìm em, là trong lòng tồn tại một chấp niệm, vì cái chấp niệm đó mà vẫn luôn đi tìm, còn có lo lắng, không bỏ xuống được, hiện tại còn lại là.. Cảm thấy còn sống, có rất nhiều sự tình muốn đi làm.”
Liễu Vũ tâm nói: “Thật tốt, tình yêu quả nhiên là gia vị sinh hoạt.” Yên tâm.
Cô biến trở về trùng thân bay trở về trong cô đỉnh ngâm nước thuốc.
Cô ngẫm lại, có thể để cho đại lão yêu thích, hư vinh tràn đầy, đùi này cũng coi như là ôm đến chân thành đi.
Cũng là trước kia mình thật tinh mắt.
Liễu Vũ lại tươi đẹp hẳn lên.
Cô cảm thấy lúc trước mình mơ loại mộng đó với đại lão hẳn là do Vu thần thụ chưa moi sạch sẽ ký ức của mình, cùng đại lão làm loại chuyện này cảm giác quả thực không tới nổi tệ, đặc biệt là đại lão còn nằm trên giường mặc cho cô tùy ý lăn lộn…
Liễu Vũ đang lúc dư vị, đột nhiên bên cạnh bay qua một cái đồ vật to cỡ ngón cái, tinh chuẩn mà nện ở trên đầu của cô, hình ảnh trong đầu tức khắc tan.
Cô theo phương hướng của đồ vật bay qua nhìn lại, không thấy được Trương đại lão, lại cúi đầu đi kiếm là vật gì đã tạp đầu của cô, thế nhưng là một khối linh tinh, cũng không chút khách khí mà thu vào trong giới tử thạch của mình, coi như linh tinh tạp bồi thường.
Cô phỏng chừng, khẳng định là Trương đại lão đã thấy ý tưởng của cô nên tạp cô. Cô lại tiếp tục nghĩ về những hình ảnh kia, quả nhiên, một khối linh tinh to cỡ nắm tay bay qua tới, lần này là tạp ở trên lưng của cô, còn có điểm hơi nặng tay, tạp đến eo của cô bị trầm xuống, cũng may eo cô mềm, bằng không eo cũng đều bị tạp gãy.
Cô hô thanh: “Trương Tịch Nhan”, lớn tiếng hỏi: “Mộng kia của tôi có phải thật sự đã từng xảy ra, đôi ta đã từng thật sự làm qua chuyện như vậy đúng không?” Đang chuẩn bị tinh thần nhanh tay mà nhặt thêm một linh tinh nữa.
Một cổ gió yêu ma lại thổi tới, cổ đỉnh tính cả cái bàn cùng nhau bay lên, cổ đỉnh rớt trên mặt đất, nhanh chóng văng xa vài mét, Liễu Vũ ghé vào cổ đỉnh không biết bản thân đã lăn bao nhiêu vòng 360 độ.
Cô lập tức thành thật trở lại, không dám lại liêu tao, bản thân yên lặng lật lại cổ đỉnh, sau đó phát hiện nước thuốc bên trong không sái đi một giọt.
Trương đại lão thật trâu bò!
Nhưng nàng có trâu bò cỡ nào thì cũng là tiểu thụ a. Trương đại lão khí tràng cường đại thế nhưng là tiểu thụ! Lão tử thế nhưng là ở mặt trên công! Việc kia đã làm cho Liễu Vũ kêu một cái đắc ý cùng thổ khí dương mi.
Trương Tịch Nhan ở cách vách tức giận đến thật muốn hộc máu tam thăng, nếu không phải độc không có công hiệu với Liễu Vũ, nàng thật muốn độc một phen cho Liễu Vũ hôn mê!
B.A