Chương : 6
Niềm vui nhỏ , nổi lo lớn!
" Tú Mai tỷ , tỷ đến giặt quần áo sao ?"
Một nữ tữ đang cầm chậu quần áo tiến đến bờ sông , thấy ba tỷ đệ của Nguyên Tranh đang chuẩn bị câu cá , tự động đi cách một khoảng xa để giặt quần áo , nghe Nguyên Thủ Khang chào hỏi chỉ ngẩng đầu lên cười một cái , sau đó lại trầm mặc làm việc
Nguyên Tranh nhìn cô gái tầm khỏang 16 , 17 tuổi , trên người mặt bộ bạc màu nhưng lành lặn , mái tóc thắt hai bím ngọn ngàng nhưng cố ý để tóc mái che gần nữa khuôn mặt , nên không nhìn rỏ dung mạo nàng ta .
" Tú Mai , hôm nay giặt đồ à ,sao dạo này không thấy cháu " Một phụ nữ mập mạp gương mặt hiền lành cũng tới bờ sông giặt giủ
" Thím Trương sớm ! mấy hôm nay cha con đau chân , nên phải ở nhà .... " Tú Mai lí nhí nói
Trương Thím nhìn Tú Mai thở dài cũng là số khổ nha , đúng là mà nói so với gia cảnh nhà Tú Mai không tệ lắm . Cha nàng là Triệu Lâm vốn là thợ săn giỏi vùng này , cuộc sống cũng khấm khá , lại cưới được nàng dâu xinh xắn ở Trần giathôn . hai năm sau nương tử hắn Trần Túsanh nữ nhi làTriệu Tú Mai gia đình nhỏ sống êm ấm vài năm , một lần Triêu Lâm đi săn gặp phải lão hổ , may mắn nhặt được cái mạng nhưng mộtchân bên phải phế đi . Vài tháng sau TrầnTú Lăng lên thị trấn hốc thuốc như thường lệ nhưng lần này đi lại không thấy về .có người thấy nàng ta đi theo một tên lái buôn vải vóc trên thị trấn đi đâu không rõ , lúc ấy Triệu Tú Mai mới 6 tuổi .
Triệu Lâm không biết có phải vì tàn tật hay bị vợ mình phản bội , nên sau cú sốc đó cả người trầm mặt ít nói , càng không quan tâm tới nữ nhi của mình , Triệu tú Mai cứ thế lầm lì lớn lên gánh vát gia đình lo cho phụ thân của mình tình cách cũng trở nên tự ti ít nói , mờ nhạt dù tới tuổi nghị thân đả lâu nhưng không ai tới cữa làm mai
Trương Thím nghỉ tới đây thì thở dài , tiếc hận
" Ơ ! đó không phải là nữ nhi ngốc nhà Nghiêm Thủ Mộc sao ? thay đổi nhiều thế , nghe nói con bé lúc còn ngốc nghếch bị ai hãm hại nên có thai , nhưng bây giờ lại tỉnh ra , nhind cũng xinh xắn , ây da ! Nghiêm gia cũng số khổ nha !" Trương thím lại cảm thán
Tú Mai ngước nhìn bóng dáng Nguyên Tranh đằng xa , gương mặt cười vui vẻ nhìn thấy đệ đệ Nghiêm Thủ Bình câu được một con cá nhỏ , thần sắc thỏa mãn , nhìn xuống bộ dáng trắng trẻo mịn màng cái bụng to đội lên trong thấy , nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng nàng ấy, gương mặtTú Mai phức tạp
Ở bên này ba tỷ đệ của Nguyên Tranh thu hoạch không tệ nên ai cũng vui vẻ phấn khởi . Thủ Khang câu được ba con chép bông vừa , con Thủ Bình được vài hai con cá trắm may mắn thêm một con cá trích to , hôm nay cá nhà có món mặn ăn rồi thật tốt .
Ba tỷ đệ hào hứng đi về , ngang qua Trương Thím cùng Tú mai , Cả ba cùng chào hỏi , nhìn Tú Mai trạc cở mình Nguyên Tranh vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào với nàng ta , Triệu Tú Mai sửng sốt hơi bất ngờ , sau đó vội cuối đầu né tránh .
Đường về nhà cũng là con đường củ phải đi men theo dãi bìa rừng phái sau là núi , Nhà của Nguyên Gia xây nằm sát bìa núi như biệt lập với những người trong thôn , một phần là khi xưa ấy Nguyên lão khai hoang miếng đất này làm nhà , được Thôn trưởng cấp cho đủ biết Nguyên lão khi xưa thật là hai bàn tay trắng lập nghiệp , dù bây giờ có thêm ba mẩu ruộng nhưng đối với người trong thôn thì vẩn là khó khăn nhất , nhưng nhờ Nguyên gia ai cũng siêng năng nên cố gắng chống đở qua ngày .
Nguyên Tranh vừa đi vừa trò truyện với hai đệ đệ , bổng nàng cảm giác có ai đó đang quan sát mình , vội vàng nhìn xung quanh không thấy ai , phía khu rừng vắng lặng có vài nhánh cây vì gió mà rung rinh , nàng vội lắc đầu không nghỉ nhiều đi tiếp
Một người đàn ông đứng vửng vàng trên một nhánh cây cao nằm khuất trong rừng , ánh mắt nhìn theo ba tỷ đệ Nguyên Tranh , ánh mắt lóe lên phức tạp , chân điểm nhẹ lên nhánh cây dùng lực bay lên nhanh chóng biến mất .
Cơm tối Nguyên giahôm nay nhờ có bọn trẻ màhiếm hoi cóđược món mặn , Trần thị làm một món canh cá chép bông , kho tàu , còn con cá trích lớn thì ướp muối để dành lần sau .Mỗi người ai cũng thỏa mãn ăn cơmdù gạo tẻ vốn rất khô nhưng vì muốn được được tiếc kiệmlúc nấu Trần Thị thường hay đổ rất nhiều nước , cho hạt gạo nở ra hết cở vị ngọt của gạo vì thế mất điăn vào mềm mềm nhưng bở nhưng không thèmai để ý , có cơm ăn là đả tốt rồi ,
" à nương ! đây là tiền cônghôm nay của hai chúng con " Nguyên Thủ Mộc đặt chén cơm xuống mốc một xâu tiền đưa cho Vương Thị
" Sao hôm nay được nhiều thế " Cầm trên tay khoảng hơn một trăm văn tiền Vương thị không nhịn được cao hứng , phải biết rằng mỗi ngày làm của cả hai chưa tới năm mươi văn một người . lại rất cực khổ , bà cũng rất xót cho hai nhi tử của mình , nhưng cuộc sống nha thật không dể dàng
" Vì hôm nay , có nhiều người nghỉ , tụi con tranh thủ làm nên được nhiều hơn ạ " Nguyên Thủ Văn vui vẻ nói , một chút cũng không thấy mệt mõi
ở trên thị trấn mấy người đàn ông như Nguyên Thủ Mộc và Thủ Văn thường công việc họ làm là , bốc vát hàng cho bến cảng , mỗi ngày tụ họp tại bến cảng làm việc tới cuối ngày sẽ nhận tiền công trong ngày , công việc rất vất vả nặng nhọc , đòi hỏi phải nhanh nhẹn vì tính theo từng chuyến công nhân vác được bao nhiêu hàng , dù vậy người xin làm cũng rất đông , ai cũng tranh thủ sáng sớm đến bến cảng chờ nhanh nhất đăng kí xong
rồi chờ đợi từng chuyến tàu thương lái cập bến .đông người làm nên dù cố gắng tiền lương cũng không được nhiều , hôm nay may mắn có nhiều người không đến làm nên hai huynh đệ họ cố gắng làm nhiều hơn , dù vất vả hai vai ê ẩm nhưng cầm được nhiều hơn mấy văn tiền ai cũng cao hứng a
" Cha , thúc thúchai người mệt rồi , uống thêm nhiều canh cá đi " Nguyên Tranh cười ngọt ngào múc hai chén canh cho hai người ! mỗi ngày đều thấy hai người trở về quần áo đầy bụi bặm , nàng biết hai người đi làm rất cực khổ , nhưng vẻ mặt lúc nào cũng vui vẻ , đối với người cha và chú út này Nguyên Tranh thấy rất thân thiết và ấm áp
" Ồ! Tranh nhi càng ngày càng hiểu chuyện rồi , còn biết quan tâm tới cha và thúc nữa " Trần thị nhìn nữ nhi càng ngày càng giống người bình thường cao hứng vui vẻ mở miệng trêu .
Mọi Người nhìn Nguyên Tranh chỉ thấy nàng từ tốn ăn cơm ánh mắt cong cong rất vui vẻ , gương mặt trắng nỏn dưới ánh đền càng thêm sinh động , làm người nhìn vui mắt không thôi
" Lại càng ngày càng xinh xắn nữa " Vương thị không keo kiệt khen cháu gái mình .
Nguyên Tranh xấu hổ cúi gằm mặt , Nguyên Thủ Mộc sủng nịnh nhìn nữ nhi của mình . Nguyên Thủ Văn cũng vui vẻ , ánh mắt lóethương tiếc , phải chi con bé không phải gặp chuyện đó , thì bây giờ tốtbiết bao nhiêu
" Con và Đại ca cố gắng làm thêm kiếm ít tiền nữa , cũng sắp tới ngày Tranh nhi sanh rồi , có nhiều thứ tốn kém " Nguyên thủ Văn buộc miệng nói
Không khi đang vui vẻ ấm áp bổng chùng xuống , ánh mắt mọi người không hen mà tập trung vào cái bụng của Nguyên Tranh , lo lắng có thương tiếc có , bắt đắt dĩ cũng có , nhưng tất cả chỉ nén lại thành tiếng thở dài thật sâu
" Ừ , cần phải vậy " Nguyên lão ánh mắt già nua như già thêm kiềm nén nói
" Tú Mai tỷ , tỷ đến giặt quần áo sao ?"
Một nữ tữ đang cầm chậu quần áo tiến đến bờ sông , thấy ba tỷ đệ của Nguyên Tranh đang chuẩn bị câu cá , tự động đi cách một khoảng xa để giặt quần áo , nghe Nguyên Thủ Khang chào hỏi chỉ ngẩng đầu lên cười một cái , sau đó lại trầm mặc làm việc
Nguyên Tranh nhìn cô gái tầm khỏang 16 , 17 tuổi , trên người mặt bộ bạc màu nhưng lành lặn , mái tóc thắt hai bím ngọn ngàng nhưng cố ý để tóc mái che gần nữa khuôn mặt , nên không nhìn rỏ dung mạo nàng ta .
" Tú Mai , hôm nay giặt đồ à ,sao dạo này không thấy cháu " Một phụ nữ mập mạp gương mặt hiền lành cũng tới bờ sông giặt giủ
" Thím Trương sớm ! mấy hôm nay cha con đau chân , nên phải ở nhà .... " Tú Mai lí nhí nói
Trương Thím nhìn Tú Mai thở dài cũng là số khổ nha , đúng là mà nói so với gia cảnh nhà Tú Mai không tệ lắm . Cha nàng là Triệu Lâm vốn là thợ săn giỏi vùng này , cuộc sống cũng khấm khá , lại cưới được nàng dâu xinh xắn ở Trần giathôn . hai năm sau nương tử hắn Trần Túsanh nữ nhi làTriệu Tú Mai gia đình nhỏ sống êm ấm vài năm , một lần Triêu Lâm đi săn gặp phải lão hổ , may mắn nhặt được cái mạng nhưng mộtchân bên phải phế đi . Vài tháng sau TrầnTú Lăng lên thị trấn hốc thuốc như thường lệ nhưng lần này đi lại không thấy về .có người thấy nàng ta đi theo một tên lái buôn vải vóc trên thị trấn đi đâu không rõ , lúc ấy Triệu Tú Mai mới 6 tuổi .
Triệu Lâm không biết có phải vì tàn tật hay bị vợ mình phản bội , nên sau cú sốc đó cả người trầm mặt ít nói , càng không quan tâm tới nữ nhi của mình , Triệu tú Mai cứ thế lầm lì lớn lên gánh vát gia đình lo cho phụ thân của mình tình cách cũng trở nên tự ti ít nói , mờ nhạt dù tới tuổi nghị thân đả lâu nhưng không ai tới cữa làm mai
Trương Thím nghỉ tới đây thì thở dài , tiếc hận
" Ơ ! đó không phải là nữ nhi ngốc nhà Nghiêm Thủ Mộc sao ? thay đổi nhiều thế , nghe nói con bé lúc còn ngốc nghếch bị ai hãm hại nên có thai , nhưng bây giờ lại tỉnh ra , nhind cũng xinh xắn , ây da ! Nghiêm gia cũng số khổ nha !" Trương thím lại cảm thán
Tú Mai ngước nhìn bóng dáng Nguyên Tranh đằng xa , gương mặt cười vui vẻ nhìn thấy đệ đệ Nghiêm Thủ Bình câu được một con cá nhỏ , thần sắc thỏa mãn , nhìn xuống bộ dáng trắng trẻo mịn màng cái bụng to đội lên trong thấy , nhưng cũng không ảnh hưởng tới tâm trạng nàng ấy, gương mặtTú Mai phức tạp
Ở bên này ba tỷ đệ của Nguyên Tranh thu hoạch không tệ nên ai cũng vui vẻ phấn khởi . Thủ Khang câu được ba con chép bông vừa , con Thủ Bình được vài hai con cá trắm may mắn thêm một con cá trích to , hôm nay cá nhà có món mặn ăn rồi thật tốt .
Ba tỷ đệ hào hứng đi về , ngang qua Trương Thím cùng Tú mai , Cả ba cùng chào hỏi , nhìn Tú Mai trạc cở mình Nguyên Tranh vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào với nàng ta , Triệu Tú Mai sửng sốt hơi bất ngờ , sau đó vội cuối đầu né tránh .
Đường về nhà cũng là con đường củ phải đi men theo dãi bìa rừng phái sau là núi , Nhà của Nguyên Gia xây nằm sát bìa núi như biệt lập với những người trong thôn , một phần là khi xưa ấy Nguyên lão khai hoang miếng đất này làm nhà , được Thôn trưởng cấp cho đủ biết Nguyên lão khi xưa thật là hai bàn tay trắng lập nghiệp , dù bây giờ có thêm ba mẩu ruộng nhưng đối với người trong thôn thì vẩn là khó khăn nhất , nhưng nhờ Nguyên gia ai cũng siêng năng nên cố gắng chống đở qua ngày .
Nguyên Tranh vừa đi vừa trò truyện với hai đệ đệ , bổng nàng cảm giác có ai đó đang quan sát mình , vội vàng nhìn xung quanh không thấy ai , phía khu rừng vắng lặng có vài nhánh cây vì gió mà rung rinh , nàng vội lắc đầu không nghỉ nhiều đi tiếp
Một người đàn ông đứng vửng vàng trên một nhánh cây cao nằm khuất trong rừng , ánh mắt nhìn theo ba tỷ đệ Nguyên Tranh , ánh mắt lóe lên phức tạp , chân điểm nhẹ lên nhánh cây dùng lực bay lên nhanh chóng biến mất .
Cơm tối Nguyên giahôm nay nhờ có bọn trẻ màhiếm hoi cóđược món mặn , Trần thị làm một món canh cá chép bông , kho tàu , còn con cá trích lớn thì ướp muối để dành lần sau .Mỗi người ai cũng thỏa mãn ăn cơmdù gạo tẻ vốn rất khô nhưng vì muốn được được tiếc kiệmlúc nấu Trần Thị thường hay đổ rất nhiều nước , cho hạt gạo nở ra hết cở vị ngọt của gạo vì thế mất điăn vào mềm mềm nhưng bở nhưng không thèmai để ý , có cơm ăn là đả tốt rồi ,
" à nương ! đây là tiền cônghôm nay của hai chúng con " Nguyên Thủ Mộc đặt chén cơm xuống mốc một xâu tiền đưa cho Vương Thị
" Sao hôm nay được nhiều thế " Cầm trên tay khoảng hơn một trăm văn tiền Vương thị không nhịn được cao hứng , phải biết rằng mỗi ngày làm của cả hai chưa tới năm mươi văn một người . lại rất cực khổ , bà cũng rất xót cho hai nhi tử của mình , nhưng cuộc sống nha thật không dể dàng
" Vì hôm nay , có nhiều người nghỉ , tụi con tranh thủ làm nên được nhiều hơn ạ " Nguyên Thủ Văn vui vẻ nói , một chút cũng không thấy mệt mõi
ở trên thị trấn mấy người đàn ông như Nguyên Thủ Mộc và Thủ Văn thường công việc họ làm là , bốc vát hàng cho bến cảng , mỗi ngày tụ họp tại bến cảng làm việc tới cuối ngày sẽ nhận tiền công trong ngày , công việc rất vất vả nặng nhọc , đòi hỏi phải nhanh nhẹn vì tính theo từng chuyến công nhân vác được bao nhiêu hàng , dù vậy người xin làm cũng rất đông , ai cũng tranh thủ sáng sớm đến bến cảng chờ nhanh nhất đăng kí xong
rồi chờ đợi từng chuyến tàu thương lái cập bến .đông người làm nên dù cố gắng tiền lương cũng không được nhiều , hôm nay may mắn có nhiều người không đến làm nên hai huynh đệ họ cố gắng làm nhiều hơn , dù vất vả hai vai ê ẩm nhưng cầm được nhiều hơn mấy văn tiền ai cũng cao hứng a
" Cha , thúc thúchai người mệt rồi , uống thêm nhiều canh cá đi " Nguyên Tranh cười ngọt ngào múc hai chén canh cho hai người ! mỗi ngày đều thấy hai người trở về quần áo đầy bụi bặm , nàng biết hai người đi làm rất cực khổ , nhưng vẻ mặt lúc nào cũng vui vẻ , đối với người cha và chú út này Nguyên Tranh thấy rất thân thiết và ấm áp
" Ồ! Tranh nhi càng ngày càng hiểu chuyện rồi , còn biết quan tâm tới cha và thúc nữa " Trần thị nhìn nữ nhi càng ngày càng giống người bình thường cao hứng vui vẻ mở miệng trêu .
Mọi Người nhìn Nguyên Tranh chỉ thấy nàng từ tốn ăn cơm ánh mắt cong cong rất vui vẻ , gương mặt trắng nỏn dưới ánh đền càng thêm sinh động , làm người nhìn vui mắt không thôi
" Lại càng ngày càng xinh xắn nữa " Vương thị không keo kiệt khen cháu gái mình .
Nguyên Tranh xấu hổ cúi gằm mặt , Nguyên Thủ Mộc sủng nịnh nhìn nữ nhi của mình . Nguyên Thủ Văn cũng vui vẻ , ánh mắt lóethương tiếc , phải chi con bé không phải gặp chuyện đó , thì bây giờ tốtbiết bao nhiêu
" Con và Đại ca cố gắng làm thêm kiếm ít tiền nữa , cũng sắp tới ngày Tranh nhi sanh rồi , có nhiều thứ tốn kém " Nguyên thủ Văn buộc miệng nói
Không khi đang vui vẻ ấm áp bổng chùng xuống , ánh mắt mọi người không hen mà tập trung vào cái bụng của Nguyên Tranh , lo lắng có thương tiếc có , bắt đắt dĩ cũng có , nhưng tất cả chỉ nén lại thành tiếng thở dài thật sâu
" Ừ , cần phải vậy " Nguyên lão ánh mắt già nua như già thêm kiềm nén nói