Chương : 12
Diện tích của Huyền Thiên Đạo Cung cực lớn.
Ngoại trừ đại điện, phòng ốc ra, còn có một cái sân luyện công.
Lúc này, trên sân luyện võ.
Sở Cuồng Nhân, Trác Hàm đứng cách nhau mười trượng.
“Sư huynh, mời.”
Trác Hàm chắp tay hành lễ, trong tay có một đạo quang hoa lóe lên, một thanh trường kiếm màu xanh biếc xuất hiện trong tay hắn ta.
Trên trường kiếm có bảo quảng lưu chuyển, cực kỳ bất phàm.
Đây là một chuôi Chí Tôn khí!
Mặc dù không bằng Thánh Kiếm, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Ở bên ngoài, không biết có bao nhiêu người vì một chuôi Chí Tôn khí mà quyết đấu sinh tử, tranh đến đầu rơi máu chảy.
“Kiếm này tên là Thanh Nguyệt, là Chí Tôn khí.”
Vẻ mặt Trác Hàm ngạo nghễ nói.
Được Chí Tôn khí tán thành đã là chuyện cực kỳ khó, dù sao trong lịch sử Huyền Thiên tông, không có mấy người được Thánh Kiếm tán thành.
“Ừm, kiếm tốt.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, sau đó trong tay hắn lóe lên bạch, Thánh Kiếm Côn Ngô đã xuất hiện trong tay, “Kiếm này tên là Côn Ngô.”
Nhìn thấy đạo vận lưu chuyển, kiếm ý ngút trời trên chuôi Thánh Kiếm Côn Ngô, khóe miệng Trác Hàm co giật một chút, vẻ ngạo nghễ trên mặt lập tức chịu đả kích.
Chí Tôn khí cái gì?
So với một chuôi Thánh Kiếm thì chẳng có gì để nói.
“Mời.”
Trác Hàm hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt ngưng tụ, linh lực lưu chuyển vào chuôi Thanh Nguyệt trong tay, một đạo kiếm khí bắn ra.
Sở Cuồng Nhân vung Thánh Kiếm lên, kiếm khí cũng phóng ra.
Mặc dù tu vi của hắn là Kim Đan, nhưng có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm nên chiến lực của hắn không hề thấp hơn Nguyên Anh cảnh, thậm chí linh lực càng tinh thuần hơn.
Trác Hàm là Đạo Tử, tu vi đã sớm đạt tới Nguyên Anh cảnh, nhưng chiến đấu với Sở Cuồng Nhân vẫn cảm thấy áp lực.
Hai người chỉ luận bàn, không đến mức dốc hết toàn lực, thậm chí ngay cả dị tượng Đạo Thể, Sở Cuồng Nhân cũng không thi triển.
Nửa canh giờ sau, Trác Hàm chủ động dừng tay.
“Mặc dù tu vi của sư huynh chỉ là Kim Đan cảnh, nhưng chiến lực mạnh mẽ khiến người ta kinh thán, sư đệ bội phục.” Trác Hàm cười nói.
“Thực lực của Trác sư đệ cũng không tầm thường.”
“Cái này sao có thể so sánh với sư huynh được.”
Hai người thổi phồng lẫn nhau.
“Nhìn các ngươi đánh, ta cũng có chút ngứa tay.”
Quân Di cười nói đi đến.
“Thế nào, ngươi cũng muốn luận bàn với sư huynh sao?”
Trác Hàm hỏi.
Quân Di lắc đầu, “Ta đã sớm được kiến thức thực lực của sư huynh rồi, sẽ không tự chuốc lấy đau khổ.”
Nàng nhìn về phía Lam Vũ, cười nói: “Thật ra ta cảm thấy khá hứng thú với thực lực của Lam cô nương, Lam cô nương có nguyện chỉ giáo một chút không?”
Hai mắt mấy vị Đạo Tử khác tỏa sáng, bọn họ cũng cảm thấy rất hứng thú với thực lực của nữ tử thần bí bên cạnh Sở Cuồng Nhân này.
Lam Vũ nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến hắn.
“Tuân theo bản tâm là được.” Sở Cuồng Nhân nói.
“Vâng.”
Lam Vũ khẽ vuốt cằm, nói với Quân Di: “Mời.”
“Mời.”
Hai nữ tử đi đến trung tâm sân luyện võ.
Quân Di là một người có tu vi cực kì cao trong chín vị Đạo Tử của Huyền Thiên tông, là Nhược Thủy Đạo Thể, hơn nữa tu vi còn là Nguyên Anh viên mãn.
So với Trách Hàm, thực lực của nàng chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Một luồng ánh sáng màu xanh lam lưu chuyển.
Trước mặt Quân Di xuất hiện ra một chuôi trường kiếm màu xanh lam, phía trên lưu chuyển đạo vận huyền diệu, ít nhất là một chuôi Chí Tôn khí.
Trên người Lam Vũ cũng lóe lên quang hoa, chỉ thấy váy ngắn của nàng biến mất, thay vào đó là một bộ chiến giáp màu bạc hoa lệ.
“Bộ chiến giáp này không phải vật tầm thường.”
“Ừm, ít nhất cũng là Chí Tôn khí, nhưng chiến giáp Chí Tôn khí cũng đã cực kỳ hiếm thấy, lai lịch của Lam cô nương bất phàm a.”
Trong mắt mấy vị Đạo Tử lướt qua dị sắc.
“Bộ chiến giáp này thật đẹp.”
Trong mắt Quân Di lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Lam Vũ vốn có dáng vẻ thanh lãnh thần thánh, hiện tại mặc bộ chiến giáp màu bạc này, càng thêm mấy phần anh tuấn uy vũ, giống như một nữ chiến thần.
Sau khi hâm mộ xong, Quân Di lập tức xuất thủ.
Tay nàng nắm kiếm quyết, linh lực rót vào trường kiếm màu xanh lam trước mặt.
Tiếng nước ào ào quanh quẩn trong hư không.
Trường kiếm xanh lam bắn ra mấy đạo kiếm khí thuộc tính thủy, chém về phía Lam Vũ.
Lam Vũ đứng bất động tại chỗ, mặc cho mấy đạo kiếm khí kia trảm lên trên người, soạt một tiếng, kiếm khí bị phá nát, mà nàng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Kiếm khí căn bản không phá nổi chiến giáp phòng ngự của nàng!
“Lại đến.”
Lông mi Quân Di run lên, linh lực không ngừng rót vào trường kiếm, ánh sáng màu xanh lam lóe ra, kiếm khí dồi dào như nước lũ phun ra ngoài.
“A, vẫn còn.” Lam Vũ cười nhạt một tiếng, nhìn thẳng vào công kích lần này, tiến lên một bước, năm ngón tay nắm thành quyền, sau đó đánh ra một quyền về phía hư không.
Không khí truyền đến một tiếng vang lớn.
Hư không giống như bạo liệt!
Một quyền màu bạc mang theo khí thế thần thánh đột nhiên nổ tung, dòng thác kiếm khí vừa xông đến đã bị một quyền này đánh nổ!
Lực trùng kích tỏa ra khiến Quân Di phải lui lại mấy trượng.
Ánh mắt nàng kinh dị nói: “Nguyên Anh cảnh!”
Lam Vũ vừa ra tay, tu vi nhất thời bại lộ trước mặt mọi người.
Nguyên Anh cảnh sơ kỳ!
Mặc dù chỉ là Nguyên Anh cảnh sơ kỳ, nhưng uy lực một quyền này của nàng lại khiến mấy vị Đạo Tử cảm thấy kinh ngạc, bởi vì cho dù là Nguyên Anh cảnh trung kỳ thậm chí là hậu kỳ, cũng chưa chắc đã đánh ra được một quyền này.
Nhưng Lam Vũ lại dễ dàng làm được.
“Thực lực của Lam Vũ quả nhiên không tầm thường.”
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Người khác không biết, nhưng hắn sao có thể không rõ ràng được, Lam Vũ là Thần Thánh Quang Minh chi thể, đây chính là một loại Vô Thượng Đạo Thể!
Cộng thêm Lam Vũ cũng có tu hành Thánh Nhân pháp, Chí Tôn pháp, chiến lực vô song, không phải Nguyên Anh cảnh bình thường có thể so sánh.
Không, cho dù là thiên kiêu Nguyên Anh cảnh, chỉ sợ cũng rất khó đánh đồng.
“Quả nhiên thủ đoạn của Lam cô nương không tầm thường.”
Quân Di tán thưởng từ đáy lòng, sau đó, nàng lần nữa thôi động linh lực, vận chuyển Chí Tôn pháp, đạo vận huyền diệu vờn quanh trường kiếm và cơ thể nàng, trong hư không huyễn hóa ra một đầu Trường Giang.
Tiếng nước ào ào không ngừng quanh quẩn.
“Nhược Thủy Tam Thiên!”
Quân Di khẽ quát một tiếng.
Nhất thời, Trường Giang phóng về phía Lam Vũ.
Một cỗ sức mạnh mênh mông bát ngát bạo phát.
Đây là một môn Chí Tôn pháp chuyên môn dùng để công phạt, Quân Di thi triển thực lực Nguyên Anh cảnh viên mãn, uy thế không gì sánh kịp.
Lam Vũ lại không lùi không tránh, “Đến rất tốt!”
Trong mắt nàng lóe ra một đạo hào quang màu trắng, một cỗ khí thế thần thánh trang nghiêm lan tràn ra, bao phủ thiên địa, giống như thần chỉ buông xuống.
“Bất Động Quang Minh Quyền!”
Lam Vũ đánh ra một quyền về phía hư không.
Một cột sáng màu trắng bắn ra, trùng kích Trường Giang.
Hai cỗ lực lượng va chạm, hư không như sắp nổ tung.
Lực trùng kích hình thành một trận gió mãnh liệt, đến mấy vị Đạo Tử Mộ Dung Hiên, Trác Hàm đứng quan chiến cũng không nhịn được ngược lùi lại mấy bước.
Tiểu Băng càng kinh hô một tiếng, dường như sắp bị nhấc lên bay ra ngoài.
Thời điểm then chốt, Sở Cuồng Nhân vươn tay ôm eo nàng, sau đó bảo vệ nàng ở sau lưng, thôi động linh lực hóa thành một đạo bích chướng.
Nhìn bóng lưng không được coi là rộng lớn của Sở Cuồng Nhân trước mặt, bỗng nhiên trong lòng Tiểu Băng lại có một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy an tâm trước nay chưa có.
Cảm giác được che chở này thật sự quá tốt rồi.
Đừng nói đến dáng vẻ của Sở Cuồng Nhân giống như Trích Tiên vậy.
Thời khắc này, Tiểu Băng đã triệt để quyết tâm một lòng với Sở Cuồng Nhân.
Hai người Quân Di, Lam Vũ lại tỷ thí một lúc nữa.
Hai bên đều không xuất toàn lực, nhưng Quân Di phát hiện, dù bản thân có xuất toàn lực cũng không nắm chắc có thể thắng Lam Vũ.
Sau cùng Quân Di thu hồi trường kiếm xanh lam, chủ động dừng tay.
Lam Vũ khẽ vuốt cằm, đổi về một thân váy ngắn màu xanh trắng, bộ chiến giáp màu bạc kia uẩn dưỡng trong cơ thể, thu phóng tự nhiên, cực kỳ thuận tiện.
“Con người phân chia theo nhóm, quả nhiên người bên cạnh sư huynh đều là rồng phượng trong loài người.” Quân Di cười nói.
Sở Cuồng Nhân cười một tiếng, “Lời này của Quân sư muội không sai, mấy vị sư đệ sư muội chính là rồng phượng trong loài người.”
Quân Di vốn đang tán dương Lam Vũ, nhưng lời nói của Sở Cuồng Nhân lại xem mấy người bọn họ là người bên cạnh mình.
Một câu đã kéo gần quan hệ của mấy người, nụ cười trên mặt đám người Mộ Dung Hiên, Trác Hàm càng chân thành hơn mấy phần.
Ngoại trừ đại điện, phòng ốc ra, còn có một cái sân luyện công.
Lúc này, trên sân luyện võ.
Sở Cuồng Nhân, Trác Hàm đứng cách nhau mười trượng.
“Sư huynh, mời.”
Trác Hàm chắp tay hành lễ, trong tay có một đạo quang hoa lóe lên, một thanh trường kiếm màu xanh biếc xuất hiện trong tay hắn ta.
Trên trường kiếm có bảo quảng lưu chuyển, cực kỳ bất phàm.
Đây là một chuôi Chí Tôn khí!
Mặc dù không bằng Thánh Kiếm, nhưng cũng cực kỳ hiếm thấy.
Ở bên ngoài, không biết có bao nhiêu người vì một chuôi Chí Tôn khí mà quyết đấu sinh tử, tranh đến đầu rơi máu chảy.
“Kiếm này tên là Thanh Nguyệt, là Chí Tôn khí.”
Vẻ mặt Trác Hàm ngạo nghễ nói.
Được Chí Tôn khí tán thành đã là chuyện cực kỳ khó, dù sao trong lịch sử Huyền Thiên tông, không có mấy người được Thánh Kiếm tán thành.
“Ừm, kiếm tốt.”
Sở Cuồng Nhân khẽ vuốt cằm, sau đó trong tay hắn lóe lên bạch, Thánh Kiếm Côn Ngô đã xuất hiện trong tay, “Kiếm này tên là Côn Ngô.”
Nhìn thấy đạo vận lưu chuyển, kiếm ý ngút trời trên chuôi Thánh Kiếm Côn Ngô, khóe miệng Trác Hàm co giật một chút, vẻ ngạo nghễ trên mặt lập tức chịu đả kích.
Chí Tôn khí cái gì?
So với một chuôi Thánh Kiếm thì chẳng có gì để nói.
“Mời.”
Trác Hàm hít sâu một hơi, sau đó ánh mắt ngưng tụ, linh lực lưu chuyển vào chuôi Thanh Nguyệt trong tay, một đạo kiếm khí bắn ra.
Sở Cuồng Nhân vung Thánh Kiếm lên, kiếm khí cũng phóng ra.
Mặc dù tu vi của hắn là Kim Đan, nhưng có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm nên chiến lực của hắn không hề thấp hơn Nguyên Anh cảnh, thậm chí linh lực càng tinh thuần hơn.
Trác Hàm là Đạo Tử, tu vi đã sớm đạt tới Nguyên Anh cảnh, nhưng chiến đấu với Sở Cuồng Nhân vẫn cảm thấy áp lực.
Hai người chỉ luận bàn, không đến mức dốc hết toàn lực, thậm chí ngay cả dị tượng Đạo Thể, Sở Cuồng Nhân cũng không thi triển.
Nửa canh giờ sau, Trác Hàm chủ động dừng tay.
“Mặc dù tu vi của sư huynh chỉ là Kim Đan cảnh, nhưng chiến lực mạnh mẽ khiến người ta kinh thán, sư đệ bội phục.” Trác Hàm cười nói.
“Thực lực của Trác sư đệ cũng không tầm thường.”
“Cái này sao có thể so sánh với sư huynh được.”
Hai người thổi phồng lẫn nhau.
“Nhìn các ngươi đánh, ta cũng có chút ngứa tay.”
Quân Di cười nói đi đến.
“Thế nào, ngươi cũng muốn luận bàn với sư huynh sao?”
Trác Hàm hỏi.
Quân Di lắc đầu, “Ta đã sớm được kiến thức thực lực của sư huynh rồi, sẽ không tự chuốc lấy đau khổ.”
Nàng nhìn về phía Lam Vũ, cười nói: “Thật ra ta cảm thấy khá hứng thú với thực lực của Lam cô nương, Lam cô nương có nguyện chỉ giáo một chút không?”
Hai mắt mấy vị Đạo Tử khác tỏa sáng, bọn họ cũng cảm thấy rất hứng thú với thực lực của nữ tử thần bí bên cạnh Sở Cuồng Nhân này.
Lam Vũ nhìn về phía Sở Cuồng Nhân, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến hắn.
“Tuân theo bản tâm là được.” Sở Cuồng Nhân nói.
“Vâng.”
Lam Vũ khẽ vuốt cằm, nói với Quân Di: “Mời.”
“Mời.”
Hai nữ tử đi đến trung tâm sân luyện võ.
Quân Di là một người có tu vi cực kì cao trong chín vị Đạo Tử của Huyền Thiên tông, là Nhược Thủy Đạo Thể, hơn nữa tu vi còn là Nguyên Anh viên mãn.
So với Trách Hàm, thực lực của nàng chỉ mạnh hơn chứ không yếu.
Một luồng ánh sáng màu xanh lam lưu chuyển.
Trước mặt Quân Di xuất hiện ra một chuôi trường kiếm màu xanh lam, phía trên lưu chuyển đạo vận huyền diệu, ít nhất là một chuôi Chí Tôn khí.
Trên người Lam Vũ cũng lóe lên quang hoa, chỉ thấy váy ngắn của nàng biến mất, thay vào đó là một bộ chiến giáp màu bạc hoa lệ.
“Bộ chiến giáp này không phải vật tầm thường.”
“Ừm, ít nhất cũng là Chí Tôn khí, nhưng chiến giáp Chí Tôn khí cũng đã cực kỳ hiếm thấy, lai lịch của Lam cô nương bất phàm a.”
Trong mắt mấy vị Đạo Tử lướt qua dị sắc.
“Bộ chiến giáp này thật đẹp.”
Trong mắt Quân Di lộ ra vẻ cực kỳ hâm mộ.
Lam Vũ vốn có dáng vẻ thanh lãnh thần thánh, hiện tại mặc bộ chiến giáp màu bạc này, càng thêm mấy phần anh tuấn uy vũ, giống như một nữ chiến thần.
Sau khi hâm mộ xong, Quân Di lập tức xuất thủ.
Tay nàng nắm kiếm quyết, linh lực rót vào trường kiếm màu xanh lam trước mặt.
Tiếng nước ào ào quanh quẩn trong hư không.
Trường kiếm xanh lam bắn ra mấy đạo kiếm khí thuộc tính thủy, chém về phía Lam Vũ.
Lam Vũ đứng bất động tại chỗ, mặc cho mấy đạo kiếm khí kia trảm lên trên người, soạt một tiếng, kiếm khí bị phá nát, mà nàng vẫn không nhúc nhích chút nào.
Kiếm khí căn bản không phá nổi chiến giáp phòng ngự của nàng!
“Lại đến.”
Lông mi Quân Di run lên, linh lực không ngừng rót vào trường kiếm, ánh sáng màu xanh lam lóe ra, kiếm khí dồi dào như nước lũ phun ra ngoài.
“A, vẫn còn.” Lam Vũ cười nhạt một tiếng, nhìn thẳng vào công kích lần này, tiến lên một bước, năm ngón tay nắm thành quyền, sau đó đánh ra một quyền về phía hư không.
Không khí truyền đến một tiếng vang lớn.
Hư không giống như bạo liệt!
Một quyền màu bạc mang theo khí thế thần thánh đột nhiên nổ tung, dòng thác kiếm khí vừa xông đến đã bị một quyền này đánh nổ!
Lực trùng kích tỏa ra khiến Quân Di phải lui lại mấy trượng.
Ánh mắt nàng kinh dị nói: “Nguyên Anh cảnh!”
Lam Vũ vừa ra tay, tu vi nhất thời bại lộ trước mặt mọi người.
Nguyên Anh cảnh sơ kỳ!
Mặc dù chỉ là Nguyên Anh cảnh sơ kỳ, nhưng uy lực một quyền này của nàng lại khiến mấy vị Đạo Tử cảm thấy kinh ngạc, bởi vì cho dù là Nguyên Anh cảnh trung kỳ thậm chí là hậu kỳ, cũng chưa chắc đã đánh ra được một quyền này.
Nhưng Lam Vũ lại dễ dàng làm được.
“Thực lực của Lam Vũ quả nhiên không tầm thường.”
Hai mắt Sở Cuồng Nhân tỏa sáng.
Người khác không biết, nhưng hắn sao có thể không rõ ràng được, Lam Vũ là Thần Thánh Quang Minh chi thể, đây chính là một loại Vô Thượng Đạo Thể!
Cộng thêm Lam Vũ cũng có tu hành Thánh Nhân pháp, Chí Tôn pháp, chiến lực vô song, không phải Nguyên Anh cảnh bình thường có thể so sánh.
Không, cho dù là thiên kiêu Nguyên Anh cảnh, chỉ sợ cũng rất khó đánh đồng.
“Quả nhiên thủ đoạn của Lam cô nương không tầm thường.”
Quân Di tán thưởng từ đáy lòng, sau đó, nàng lần nữa thôi động linh lực, vận chuyển Chí Tôn pháp, đạo vận huyền diệu vờn quanh trường kiếm và cơ thể nàng, trong hư không huyễn hóa ra một đầu Trường Giang.
Tiếng nước ào ào không ngừng quanh quẩn.
“Nhược Thủy Tam Thiên!”
Quân Di khẽ quát một tiếng.
Nhất thời, Trường Giang phóng về phía Lam Vũ.
Một cỗ sức mạnh mênh mông bát ngát bạo phát.
Đây là một môn Chí Tôn pháp chuyên môn dùng để công phạt, Quân Di thi triển thực lực Nguyên Anh cảnh viên mãn, uy thế không gì sánh kịp.
Lam Vũ lại không lùi không tránh, “Đến rất tốt!”
Trong mắt nàng lóe ra một đạo hào quang màu trắng, một cỗ khí thế thần thánh trang nghiêm lan tràn ra, bao phủ thiên địa, giống như thần chỉ buông xuống.
“Bất Động Quang Minh Quyền!”
Lam Vũ đánh ra một quyền về phía hư không.
Một cột sáng màu trắng bắn ra, trùng kích Trường Giang.
Hai cỗ lực lượng va chạm, hư không như sắp nổ tung.
Lực trùng kích hình thành một trận gió mãnh liệt, đến mấy vị Đạo Tử Mộ Dung Hiên, Trác Hàm đứng quan chiến cũng không nhịn được ngược lùi lại mấy bước.
Tiểu Băng càng kinh hô một tiếng, dường như sắp bị nhấc lên bay ra ngoài.
Thời điểm then chốt, Sở Cuồng Nhân vươn tay ôm eo nàng, sau đó bảo vệ nàng ở sau lưng, thôi động linh lực hóa thành một đạo bích chướng.
Nhìn bóng lưng không được coi là rộng lớn của Sở Cuồng Nhân trước mặt, bỗng nhiên trong lòng Tiểu Băng lại có một dòng nước ấm chảy qua, cảm thấy an tâm trước nay chưa có.
Cảm giác được che chở này thật sự quá tốt rồi.
Đừng nói đến dáng vẻ của Sở Cuồng Nhân giống như Trích Tiên vậy.
Thời khắc này, Tiểu Băng đã triệt để quyết tâm một lòng với Sở Cuồng Nhân.
Hai người Quân Di, Lam Vũ lại tỷ thí một lúc nữa.
Hai bên đều không xuất toàn lực, nhưng Quân Di phát hiện, dù bản thân có xuất toàn lực cũng không nắm chắc có thể thắng Lam Vũ.
Sau cùng Quân Di thu hồi trường kiếm xanh lam, chủ động dừng tay.
Lam Vũ khẽ vuốt cằm, đổi về một thân váy ngắn màu xanh trắng, bộ chiến giáp màu bạc kia uẩn dưỡng trong cơ thể, thu phóng tự nhiên, cực kỳ thuận tiện.
“Con người phân chia theo nhóm, quả nhiên người bên cạnh sư huynh đều là rồng phượng trong loài người.” Quân Di cười nói.
Sở Cuồng Nhân cười một tiếng, “Lời này của Quân sư muội không sai, mấy vị sư đệ sư muội chính là rồng phượng trong loài người.”
Quân Di vốn đang tán dương Lam Vũ, nhưng lời nói của Sở Cuồng Nhân lại xem mấy người bọn họ là người bên cạnh mình.
Một câu đã kéo gần quan hệ của mấy người, nụ cười trên mặt đám người Mộ Dung Hiên, Trác Hàm càng chân thành hơn mấy phần.