Chương : 8
“Đệ tử tới chọn kiếm sao?”
Mộ Dung Hiên nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, nỉ non nói.
Chẳng biết tại sao.
Hắn ta có cảm giác, Thánh Kiếm dị động là vì người này.
Cộng thêm đối phương có khí chất siêu phàm thoát tục, hắn ta không khỏi nhìn nhiều hơn, ánh mắt lộ ra mấy phần ngưng trọng và tò mò.
Sở Cuồng Nhân đã đi phạm vi cách Thánh Kiếm một trăm trượng.
Lĩnh vực Kiếm Ý đã bao phủ trên người hắn.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, những thứ này không tạo thành ảnh hưởng với hắn, giống như gió xuân, khiến hắn sinh ra mấy phần thoải mái dễ chịu.
Sở Cuồng Nhân từng bước tới gần, đi về phía Thánh Kiếm.
Một trăm trượng, cũng chính là hơn ba trăm mét.
Chỉ trong chốc lát, Sở Cuồng Nhân đã đi được hơn phân nửa.
Mộ Dung Hiên cầm Xích Luyện, không khỏi trừng lớn hai mắt.
Tình huống gì đây?
Hắn ta đi trong lĩnh vực Kiếm Ý vô cùng vất vả, nhưng người trước mắt này lại vô cùng dễ dàng, giống như nhàn nhã đi bộ, chênh lệch quá lớn đi.
Mộ Dung Hiên nhìn về phía mấy chuôi Thánh Kiếm khác.
Phát hiện mấy chuôi Thánh Kiếm này còn rung động lợi hại hơn.
Như con người vậy, vô cùng kích động.
Móa nó.
Mấy chuôi Thánh Kiếm này không phải cố ý chứ?
Trong đầu Mộ Dung Hiên bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ hoang đường này.
Thánh Kiếm ở trên Kiếm Sơn nhiều năm như vậy, người tu hành muốn được bọn chúng công nhận nhiều vô số kể, nhưng chưa từng thấy Thánh Kiếm cố ý tỏa ra uy áp yếu ớt với ai, đối đãi với tất cả tu sĩ như nhau.
Nhưng bây giờ lại nịnh nọt Sở Cuồng Nhân rồi?
“Không, không thể nào.”
Mộ Dung Hiên nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có chút không thể tin được.
Mà trên trời, mấy vị Đạo Tử cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Nghe nói người này có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, Vô Thượng Đạo Thể, lúc thức tỉnh, tất cả kiếm khí trên Kiếm Sơn đều tiến đến lễ bái, ta vốn không tin lời đồn này, nhưng xem ra rất có thể là thật.”
“Móa, Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm lại không nói đạo lý như vậy sao?”
“Vô Thượng Đạo Thể đúng là trâu bò.”
...
Sở Cuồng Nhân dễ dàng vượt qua một trăm trượng lĩnh vực Kiếm Ý, đầu tiên nhìn Mộ Dung Hiên một chút, lúc nhìn hắn ta còn hơi nheo mắt lại.
Không có cách nào, trên đỉnh đầu đối phương treo mấy vòng mặt trời nhỏ, có thể không khiến hắn chói mắt sao?
Hắn khẽ vuốt cằm với đối phương, “Chào sư đệ.”
Sư... Sư đệ?
Mộ Dung Hiên có chút sửng sốt.
Hắn ta đường đường Đạo Tử, trong Huyền Thiên tông, địa vị gần với trưởng lão và tông chủ, từ xưa tới nay chưa có ai gọi hắn ta là sư đệ đấy.
“Ngươi biết ta là ai không?”
Sắc mặt Mộ Dung Hiên có chút lạnh.
“Biết, Đạo Tử Mộ Dung Hiên.”
Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng gật đầu, trước kia hắn đã gặp đối phương vài lần, nhưng khi đó đối phương căn bản không chú ý tên đệ tử ngoại môn như hắn mà thôi.
“Nếu biết, ngươi còn dám gọi ta như vậy!”
“Bởi vì ta là tân tấn đệ tử thủ tịch Sở Cuồng Nhân, ngươi phải gọi ta một tiếng sư huynh.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Sau đó, hắn nhìn về phía mấy chuôi Thánh Kiếm trên tảng đá.
Giống như phát hiện ánh mắt của Sở Cuồng Nhân, mấy chuôi Thánh Kiếm tự động từ trên tảng đá bay ra, đến bên cạnh hắn.
Đến chuôi Xích Luyện Kiếm mà Mộ Dung Hiên thật vất vả mới lấy được cũng run rẩy một chút, tránh khỏi tay Mộ Dung Hiên, bay về phía Sở Cuồng Nhân.
Chín chuôi Thánh Kiếm xoay xung quanh Sở Cuồng Nhân, kiếm quang nở rộ sáng chói, từng đạo phù văn lưu chuyển, vô cùng rực rỡ.
“Sao có thể như vậy?”
Trên mặt Mộ Dung Hiên hiện lên vẻ không thể tin được.
Hắn ta vất vả lắm mới hàng phục được một chuôi Thánh Kiếm, còn chưa cầm nóng đâu, bây giờ nó đã vội vàng chạy đến trước mặt người khác, "Làm điệu làm bộ" rồi?
Không sai, Mộ Dung Hiên có cảm giác mấy chuôi Thánh Kiếm kia đang làm điệu làm bộ, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của Sở Cuồng Nhân.
Nếu những chuôi Thánh Kiếm này biết nói chuyện...
Bây giờ nhất định đang la hét "Chọn ta" "Nhanh chọn ta" đi.
Trên trời, vẻ mặt mấy tên Đạo Tử trở nên hoảng hốt.
“Quá khoa trương đi.”
“Đây còn là Thánh Kiếm trong nhận thức của chúng ta không?”
“Móa nó, chẳng lẽ đến Thánh Kiếm cũng xem mặt sao?”
Trong nhận thức của bọn họ, Thánh Kiếm đều cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, đối với bất kỳ người nào, cho dù đứng trước mặt tông chủ Huyền Thiên tông cũng có dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo, nhưng bây giờ tất cả lại vây quanh Sở Cuồng Nhân giống như con Khổng Tước đang tìm phối ngẫu, toàn lực khoe khoang mỹ lệ, quang huy của mình...
Sắc mặt Mộ Dung Hiên không ngừng thay đổi, không cam lòng.
Móa nó, dáng dấp đẹp trai đúng là không tầm thường a!
Hắn ta khổ sở tu luyện, thật vất vả mới cảm động Thánh Kiếm Xích Luyện, nhưng bây giờ gặp Sở Cuồng Nhân, đảo mắt một cái nó đã chạy tới xum xoe rồi.
Tất cả nỗ lực của hắn ta giống như chuyện cười vậy.
Vật hắn ta phải hết sức theo đuổi, người ta lại có dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến nơi này, đạo tâm của Mộ Dung Hiên suýt nữa đã bất ổn.
Đừng nói hắn ta, đến mấy vị Đạo Tử trên trời cũng không dễ chịu.
Nhưng lúc này Sở Cuồng Nhân cũng không có dự định chiếu cố tâm tình của mấy vị Đạo Tử, hắn nhìn chín chuôi Thánh Kiếm, trên mặt có chút xoắn xuýt.
Phải lựa chọn một chuôi nào cho phải đây?
Hay là lấy hết?
Nói đùa, sư tôn sẽ đánh chết hắn mất.
Hơn nữa hắn cũng không tham lam như vậy.
Sở Cuồng Nhân rầu rĩ.
Nhưng lại không biết biểu cảm xoắn xuýt của mình rơi vào mắt mấy vị Đạo Tử lại giống như một lần bạo kích bọn họ.
Đây chính là Thánh Kiếm a, trên thế gian, đoán chừng vô số người tu hành còn chưa được nhìn thấy đâu, nhưng Sở Cuồng Nhân lại xoắn xuýt không biết nên chọn cái nào?
“Thật là người so với người càng khiến người ta tức chết.”
Một tên Đạo Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Một lát sau.
Ánh mắt Sở Cuồng Nhân đặt trên một chuôi Thánh Kiếm toàn thân trắng noãn như ngọc, trong suốt sáng long lanh, phía có hoa văn tinh tế tỉ mỉ.
Giống như phát hiện Sở Cuồng Nhân đang nhìn mình, Thánh Kiếm bạch ngọc càng thêm kích động, trên thân có quang hoa lưu chuyển, vô số phù văn hiển hóa.
Các Thánh Kiếm còn lại sốt ruột, không ngừng phóng thích kiếm ý.
Thậm chí còn liên thủ áp chế Thánh Kiếm bạch ngọc.
Giống như muốn mượn cơ hội này thể hiện sự cường đại của mình.
Nhưng ánh mắt Sở Cuồng Nhân vẫn dừng lại trên Thánh Kiếm bạch ngọc, hắn vươn tay, cảm ứng cùng Thánh Kiếm bạch ngọc, “Tới đây.”
Sưu...
Trong nháy mắt Thánh Kiếm bạch ngọc đã bay đến lòng bàn tay của Sở Cuồng Nhân, nhu thuận ngoan ngoãn thu liễm kiếm ý của mình, sợ thương tổn đến Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân đưa tay vuốt ve thân kiếm Thánh Kiếm bạch ngọc, thân kiếm giống như dùng bạch ngọc điêu khắc thành, vô cùng ôn nhuận.
Chuôi kiếm này rất đẹp, đẹp đến mức khiến người cho cho rằng đây thật ra chỉ là vật phẩm trang sức.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại có thể cảm giác được trong thân kiếm ẩn chứa kiếm ý sắc bén vô biên, có thể xé rách thương khung khắp nơi.
Trên lưỡi liếm, có khắc lên hai chữ nhỏ.
“Côn Ngô...” Sở Cuồng Nhân nói ra, Thánh Kiếm Côn Ngô trong tay cũng rung động hai lần, giống như đang đáp lại.
Sở Cuồng Nhân cười, “Chính là ngươi.”
Vừa nói xong, các Thánh Kiếm còn lại không ngừng phóng thích kiếm ý, giống như muốn để Sở Cuồng Nhân hồi tâm chuyển ý.
Nhưng Sở Cuồng Nhân đã nhận chuẩn Côn Ngô, uy lực của mấy chuôi Thánh Kiếm này đều tương tự nhau, nhưng Côn Ngô nhìn đẹp nhất, không chọn nó thì chọn cái nào.
“Được rồi, trở về đi!”
Sở Cuồng Nhân nhìn mấy chuôi Thánh Kiếm còn lại, phất tay.
Thấy hắn đã hạ quyết tâm, cho dù các chuôi Thánh Kiếm còn lại có không cam lòng đến đâu cũng không có cách nào, đành phải "Rầu rĩ không vui" trở về, cắm trên tảng đá.
Xích Luyện một lần nữa trở lại trong tay Mộ Dung Hiên.
Nhưng giờ khắc này, Mộ Dung Hiên lại không hề vui vẻ.
Hắn ta cảm thấy mình giống như một cái lốp xe dự phòng.
Sở Cuồng Nhân từ bỏ mới đến lượt hắn ta.
Cảm giác này khiến hắn ta rất không dễ chịu, rất biệt khuất.
“Ngươi chính là tân tân đệ tử thủ tịch, Sở Cuồng Nhân.”
Mộ Dung Hiên nắm chặt Xích Luyện Kiếm nói.
“Đúng, là ta.”
“Rất tốt, ta nghe nói tân tấn thủ tịch có Vô Thượng Đạo Thể, hôm nay ta muốn lãnh giáo một chút, mời!” Mộ Dung Hiên thản nhiên nói.
Trong lòng hắn ta luôn cảm thấy kìm nén một hơi, không phát tiết ra ngoài thì rất khó chịu, hơn nữa hắn ta cũng muốn xem Sở Cuồng Nhân có thực lực gì.
Mộ Dung Hiên nhìn thấy Sở Cuồng Nhân, nỉ non nói.
Chẳng biết tại sao.
Hắn ta có cảm giác, Thánh Kiếm dị động là vì người này.
Cộng thêm đối phương có khí chất siêu phàm thoát tục, hắn ta không khỏi nhìn nhiều hơn, ánh mắt lộ ra mấy phần ngưng trọng và tò mò.
Sở Cuồng Nhân đã đi phạm vi cách Thánh Kiếm một trăm trượng.
Lĩnh vực Kiếm Ý đã bao phủ trên người hắn.
Nhưng ngoài ý muốn chính là, những thứ này không tạo thành ảnh hưởng với hắn, giống như gió xuân, khiến hắn sinh ra mấy phần thoải mái dễ chịu.
Sở Cuồng Nhân từng bước tới gần, đi về phía Thánh Kiếm.
Một trăm trượng, cũng chính là hơn ba trăm mét.
Chỉ trong chốc lát, Sở Cuồng Nhân đã đi được hơn phân nửa.
Mộ Dung Hiên cầm Xích Luyện, không khỏi trừng lớn hai mắt.
Tình huống gì đây?
Hắn ta đi trong lĩnh vực Kiếm Ý vô cùng vất vả, nhưng người trước mắt này lại vô cùng dễ dàng, giống như nhàn nhã đi bộ, chênh lệch quá lớn đi.
Mộ Dung Hiên nhìn về phía mấy chuôi Thánh Kiếm khác.
Phát hiện mấy chuôi Thánh Kiếm này còn rung động lợi hại hơn.
Như con người vậy, vô cùng kích động.
Móa nó.
Mấy chuôi Thánh Kiếm này không phải cố ý chứ?
Trong đầu Mộ Dung Hiên bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ hoang đường này.
Thánh Kiếm ở trên Kiếm Sơn nhiều năm như vậy, người tu hành muốn được bọn chúng công nhận nhiều vô số kể, nhưng chưa từng thấy Thánh Kiếm cố ý tỏa ra uy áp yếu ớt với ai, đối đãi với tất cả tu sĩ như nhau.
Nhưng bây giờ lại nịnh nọt Sở Cuồng Nhân rồi?
“Không, không thể nào.”
Mộ Dung Hiên nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy có chút không thể tin được.
Mà trên trời, mấy vị Đạo Tử cũng trợn mắt há hốc mồm.
“Nghe nói người này có Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, Vô Thượng Đạo Thể, lúc thức tỉnh, tất cả kiếm khí trên Kiếm Sơn đều tiến đến lễ bái, ta vốn không tin lời đồn này, nhưng xem ra rất có thể là thật.”
“Móa, Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm lại không nói đạo lý như vậy sao?”
“Vô Thượng Đạo Thể đúng là trâu bò.”
...
Sở Cuồng Nhân dễ dàng vượt qua một trăm trượng lĩnh vực Kiếm Ý, đầu tiên nhìn Mộ Dung Hiên một chút, lúc nhìn hắn ta còn hơi nheo mắt lại.
Không có cách nào, trên đỉnh đầu đối phương treo mấy vòng mặt trời nhỏ, có thể không khiến hắn chói mắt sao?
Hắn khẽ vuốt cằm với đối phương, “Chào sư đệ.”
Sư... Sư đệ?
Mộ Dung Hiên có chút sửng sốt.
Hắn ta đường đường Đạo Tử, trong Huyền Thiên tông, địa vị gần với trưởng lão và tông chủ, từ xưa tới nay chưa có ai gọi hắn ta là sư đệ đấy.
“Ngươi biết ta là ai không?”
Sắc mặt Mộ Dung Hiên có chút lạnh.
“Biết, Đạo Tử Mộ Dung Hiên.”
Sở Cuồng Nhân nhẹ nhàng gật đầu, trước kia hắn đã gặp đối phương vài lần, nhưng khi đó đối phương căn bản không chú ý tên đệ tử ngoại môn như hắn mà thôi.
“Nếu biết, ngươi còn dám gọi ta như vậy!”
“Bởi vì ta là tân tấn đệ tử thủ tịch Sở Cuồng Nhân, ngươi phải gọi ta một tiếng sư huynh.” Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Sau đó, hắn nhìn về phía mấy chuôi Thánh Kiếm trên tảng đá.
Giống như phát hiện ánh mắt của Sở Cuồng Nhân, mấy chuôi Thánh Kiếm tự động từ trên tảng đá bay ra, đến bên cạnh hắn.
Đến chuôi Xích Luyện Kiếm mà Mộ Dung Hiên thật vất vả mới lấy được cũng run rẩy một chút, tránh khỏi tay Mộ Dung Hiên, bay về phía Sở Cuồng Nhân.
Chín chuôi Thánh Kiếm xoay xung quanh Sở Cuồng Nhân, kiếm quang nở rộ sáng chói, từng đạo phù văn lưu chuyển, vô cùng rực rỡ.
“Sao có thể như vậy?”
Trên mặt Mộ Dung Hiên hiện lên vẻ không thể tin được.
Hắn ta vất vả lắm mới hàng phục được một chuôi Thánh Kiếm, còn chưa cầm nóng đâu, bây giờ nó đã vội vàng chạy đến trước mặt người khác, "Làm điệu làm bộ" rồi?
Không sai, Mộ Dung Hiên có cảm giác mấy chuôi Thánh Kiếm kia đang làm điệu làm bộ, hy vọng có thể hấp dẫn sự chú ý của Sở Cuồng Nhân.
Nếu những chuôi Thánh Kiếm này biết nói chuyện...
Bây giờ nhất định đang la hét "Chọn ta" "Nhanh chọn ta" đi.
Trên trời, vẻ mặt mấy tên Đạo Tử trở nên hoảng hốt.
“Quá khoa trương đi.”
“Đây còn là Thánh Kiếm trong nhận thức của chúng ta không?”
“Móa nó, chẳng lẽ đến Thánh Kiếm cũng xem mặt sao?”
Trong nhận thức của bọn họ, Thánh Kiếm đều cao cao tại thượng, không thể xâm phạm, đối với bất kỳ người nào, cho dù đứng trước mặt tông chủ Huyền Thiên tông cũng có dáng vẻ hờ hững lạnh lẽo, nhưng bây giờ tất cả lại vây quanh Sở Cuồng Nhân giống như con Khổng Tước đang tìm phối ngẫu, toàn lực khoe khoang mỹ lệ, quang huy của mình...
Sắc mặt Mộ Dung Hiên không ngừng thay đổi, không cam lòng.
Móa nó, dáng dấp đẹp trai đúng là không tầm thường a!
Hắn ta khổ sở tu luyện, thật vất vả mới cảm động Thánh Kiếm Xích Luyện, nhưng bây giờ gặp Sở Cuồng Nhân, đảo mắt một cái nó đã chạy tới xum xoe rồi.
Tất cả nỗ lực của hắn ta giống như chuyện cười vậy.
Vật hắn ta phải hết sức theo đuổi, người ta lại có dễ như trở bàn tay.
Nghĩ đến nơi này, đạo tâm của Mộ Dung Hiên suýt nữa đã bất ổn.
Đừng nói hắn ta, đến mấy vị Đạo Tử trên trời cũng không dễ chịu.
Nhưng lúc này Sở Cuồng Nhân cũng không có dự định chiếu cố tâm tình của mấy vị Đạo Tử, hắn nhìn chín chuôi Thánh Kiếm, trên mặt có chút xoắn xuýt.
Phải lựa chọn một chuôi nào cho phải đây?
Hay là lấy hết?
Nói đùa, sư tôn sẽ đánh chết hắn mất.
Hơn nữa hắn cũng không tham lam như vậy.
Sở Cuồng Nhân rầu rĩ.
Nhưng lại không biết biểu cảm xoắn xuýt của mình rơi vào mắt mấy vị Đạo Tử lại giống như một lần bạo kích bọn họ.
Đây chính là Thánh Kiếm a, trên thế gian, đoán chừng vô số người tu hành còn chưa được nhìn thấy đâu, nhưng Sở Cuồng Nhân lại xoắn xuýt không biết nên chọn cái nào?
“Thật là người so với người càng khiến người ta tức chết.”
Một tên Đạo Tử bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Một lát sau.
Ánh mắt Sở Cuồng Nhân đặt trên một chuôi Thánh Kiếm toàn thân trắng noãn như ngọc, trong suốt sáng long lanh, phía có hoa văn tinh tế tỉ mỉ.
Giống như phát hiện Sở Cuồng Nhân đang nhìn mình, Thánh Kiếm bạch ngọc càng thêm kích động, trên thân có quang hoa lưu chuyển, vô số phù văn hiển hóa.
Các Thánh Kiếm còn lại sốt ruột, không ngừng phóng thích kiếm ý.
Thậm chí còn liên thủ áp chế Thánh Kiếm bạch ngọc.
Giống như muốn mượn cơ hội này thể hiện sự cường đại của mình.
Nhưng ánh mắt Sở Cuồng Nhân vẫn dừng lại trên Thánh Kiếm bạch ngọc, hắn vươn tay, cảm ứng cùng Thánh Kiếm bạch ngọc, “Tới đây.”
Sưu...
Trong nháy mắt Thánh Kiếm bạch ngọc đã bay đến lòng bàn tay của Sở Cuồng Nhân, nhu thuận ngoan ngoãn thu liễm kiếm ý của mình, sợ thương tổn đến Sở Cuồng Nhân.
Sở Cuồng Nhân đưa tay vuốt ve thân kiếm Thánh Kiếm bạch ngọc, thân kiếm giống như dùng bạch ngọc điêu khắc thành, vô cùng ôn nhuận.
Chuôi kiếm này rất đẹp, đẹp đến mức khiến người cho cho rằng đây thật ra chỉ là vật phẩm trang sức.
Nhưng Sở Cuồng Nhân lại có thể cảm giác được trong thân kiếm ẩn chứa kiếm ý sắc bén vô biên, có thể xé rách thương khung khắp nơi.
Trên lưỡi liếm, có khắc lên hai chữ nhỏ.
“Côn Ngô...” Sở Cuồng Nhân nói ra, Thánh Kiếm Côn Ngô trong tay cũng rung động hai lần, giống như đang đáp lại.
Sở Cuồng Nhân cười, “Chính là ngươi.”
Vừa nói xong, các Thánh Kiếm còn lại không ngừng phóng thích kiếm ý, giống như muốn để Sở Cuồng Nhân hồi tâm chuyển ý.
Nhưng Sở Cuồng Nhân đã nhận chuẩn Côn Ngô, uy lực của mấy chuôi Thánh Kiếm này đều tương tự nhau, nhưng Côn Ngô nhìn đẹp nhất, không chọn nó thì chọn cái nào.
“Được rồi, trở về đi!”
Sở Cuồng Nhân nhìn mấy chuôi Thánh Kiếm còn lại, phất tay.
Thấy hắn đã hạ quyết tâm, cho dù các chuôi Thánh Kiếm còn lại có không cam lòng đến đâu cũng không có cách nào, đành phải "Rầu rĩ không vui" trở về, cắm trên tảng đá.
Xích Luyện một lần nữa trở lại trong tay Mộ Dung Hiên.
Nhưng giờ khắc này, Mộ Dung Hiên lại không hề vui vẻ.
Hắn ta cảm thấy mình giống như một cái lốp xe dự phòng.
Sở Cuồng Nhân từ bỏ mới đến lượt hắn ta.
Cảm giác này khiến hắn ta rất không dễ chịu, rất biệt khuất.
“Ngươi chính là tân tân đệ tử thủ tịch, Sở Cuồng Nhân.”
Mộ Dung Hiên nắm chặt Xích Luyện Kiếm nói.
“Đúng, là ta.”
“Rất tốt, ta nghe nói tân tấn thủ tịch có Vô Thượng Đạo Thể, hôm nay ta muốn lãnh giáo một chút, mời!” Mộ Dung Hiên thản nhiên nói.
Trong lòng hắn ta luôn cảm thấy kìm nén một hơi, không phát tiết ra ngoài thì rất khó chịu, hơn nữa hắn ta cũng muốn xem Sở Cuồng Nhân có thực lực gì.