Chương : 48
Cô xin lỗi liên tục: "Xin lỗi anh, nam thần, à không, Diệp Huyền. Vừa rồi em sốt ruột muốn hoàn thành nhiệm vụ nên hơi nông nổi, có thái độ không tốt với anh, đều là lỗi của em."
Mặt Tiêu Vi đỏ bừng!
Hic, số đen quá!
Mình lại còn xông vào nhà vệ sinh, nhìn hết người ta nữa, đúng là quá đáng…
Tiêu Vi càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
Nghĩ tới chuyện mình hiểu lầm Diệp Huyền mà ở trong phòng vệ sinh giằng co, lắc qua lắc lại, ép ép đụng đụng, Tiêu Vi lại càng xấu hổ hơn.
Hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Vậy tôi có thể đi không?"
"Có thể." Tiêu Vi nhanh nhẹn chớp mắt nói: “Hôm nay xin lỗi anh, chờ em rảnh nhất định phải mời anh ăn cơm tạ tội."
Diệp Huyền được Tiêu Vi hộ tống xuống dưới, trong ánh mắt kì lạ của đông đảo các chú cảnh sát, xuống lầu, đạp xe ba gác rời khỏi.
"Hắn là ai vậy?"
"Nam thần của tôi!"
"A? Nam thần? Chuyển phát nhanh?"
"Hừ, không cho phép mọi người xem thường hắn!"
Một "Tin tức" điên cuồng lan truyền trong nội bộ cảnh sát: "Chị gái xinh đẹp nhất đồn cảnh sát, Tiêu Vi có bạn trai rồi, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai!"
Một đám anh giai cảnh sát nghe xong đều đấm ngực giậm chân.
"Rốt cuộc là ai? Dám cướp em gái của đồn cảnh sát chúng ta?!"
Hắt xì ~~~
Cách đó mấy trăm mét, Diệp Huyền đạp xe ba gác, hắt hơi một cái.
"Rốt cuộc là ai ở sau lưng nói mình đẹp trai vậy?"
Diệp Huyền tiếp tục đi giao đồ chuyển phát nhanh.
Theo bản đồ đi tới một tiểu khu khác.
Đi vào tiểu khu, tới phòng 1105 tòa số 8.
Diệp Huyền gõ cửa.
"Xin chào, cho hỏi có phải Tô Nhã ở đây không? Tôi là chuyển phát nhanh Thuận Phong!"
Lúc này, trong phòng.
Một thiếu phụ nhan sắc 85 điểm nằm trên giường, tóc tai bù xù, hai mắt vô thần.
"Chồng ơi, sao anh lại đi công tác?"
"Vợ nhớ anh lắm."
Thiếu phụ tự lẩm bẩm, trông như một oán phụ.
Cô ngồi xuống, nhìn qua gương lớn.
Trong gương, là một thiếu phụ trẻ tuổi, phờ phạc nhưng vô cùng xinh đẹp.
Lúc này đã ba giờ chiều nhưng vẫn chưa rời giường.
Năm nay cô mới 28 tuổi, đã kết hôn 4 năm, cho dù nhan sắc hay dáng người cũng trên 85 điểm.
Cô có một người chồng vô cùng yêu thương, gia đình hạnh phúc mĩ mãn, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ có một thứ duy nhất không hoàn mỹ, đó chính là một năm qua chồng cô tham gia kiểm tra thăng chức, công việc vô cùng bận rộn, suốt ngày phải đi công tác, không thể ở bên cô được. Sau khi đi công tác về thì mệt đến phờ người, nằm xuống là ngủ, làm gì có thời gian bầu bạn với cô.
Ba tháng qua, đây là lần thứ 7 chồng cô đi công tác, để cô lại một mình phòng đơn gối chiếc.
Thiếu phụ đương nhiên cũng hiểu cho chồng mình. Hết cách rồi, bây giờ đang là lúc chồng cô phát triển sự nghiệp, xã hội bây giờ cạnh tranh khốc liệt lắm.
Nhưng chồng cô ít về nhà, cô ở nhà một mình gần như chẳng có gì để làm.
"Leng keng!"
Chuông cửa vang lên.
"Xin chào, cho hỏi có phải Tô Nhã ở đây không? Tôi là chuyển phát nhanh Thuận Phong!" Một giọng nói dễ nghe ở ngoài cửa vang lên: “Mau ra nhận đồ chuyển phát nhanh ạ."
"Ồ?"
Tô Nhã ngồi dậy, giọng nói này rất êm tai, tuổi trẻ, từ tính, tràn đầy sức sống.
"Tới đây"
Tô Nhã vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mơ mơ màng màng đi tới cửa, vừa nhìn qua mắt mèo liền sững người.
Ngoài cửa, là một anh giai chuyển phát nhanh vô cùng đẹp trai!
Khiến Tô Nhã nhớ lại giây phút đầu tiên khi gặp được chồng mình.
Là cảm giác rung động!
Mở cửa.
Diệp Huyền giật nảy mình.
Bởi vì…
Thiếu phụ trước mặt, nhan sắc, dáng người đều trên 85 điểm.
Nhưng…
Mấu chốt là…
Cô mặc đồ ngủ bước ra.
Cái này…
Diệp Huyền hắng giọng một cái, cúi đầu nói: "Cô là Tô Nhã đúng không? Phiền cô kí nhận chuyển phát nhanh."
Tô Nhã giật nảy mình, lúc này mới ý thức được, vừa rồi mình chưa tỉnh ngủ, mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa!
Đồ ngủ đó.
Phải biết, Tô Nhã là một cô gái rất thích mặc đẹp, đồ ngủ cũng là loại mỹ nữ gợi cảm.
Ừm, chính là loại cố ý mua để chồng ngắm.
Mặt Tô Nhã đỏ lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Không không không, tỉnh táo, tỉnh táo!"
Tô Nhã nhìn anh giai chuyển phát nhanh siêu cấp đẹp trai trước mặt, trong lòng kìm nén sự rung động: "Chỉ cần mình giả bộ không chú ý, thì hắn cũng sẽ không chú ý tới mình. Chỉ cần mình không để ý, thì sẽ không xấu hổ."
Suy nghĩ này của cô, hoàn toàn là lừa mình dối người.
Sao Diệp Huyền lại không chú ý tới thiếu phụ xinh đẹp này chỉ mặc mỗi đồ ngủ được?
Chỉ là Diệp Huyền rất tôn trọng phụ nữ, cố gắng không nhìn thẳng thôi.
Đau mắt hột đấy!
"Được rồi."
Tô Nhã cầm bút lên, ký nhận chuyển phát nhanh cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền nho nhã lễ độ tạm biệt, quay đầu muốn đi.
Lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nghĩ đến bóng đèn phòng vệ sinh nhà mình, hình như hỏng rồi.
Cần người sửa.
Sau đó, cô hỏi một câu: "Ừm, anh trai này, anh có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Sao vậy?"
Diệp Huyền dừng bước lại.
"Bóng đèn trong phòng vệ sinh nhà tôi hỏng rồi, cần đổi cái khác."
P/s: (Lời trans) Móa, không phải kiểu cô chủ nhà xinh đẹp và anh thợ sửa bóng đèn may mắn chứ >.<
Mặt Tiêu Vi đỏ bừng!
Hic, số đen quá!
Mình lại còn xông vào nhà vệ sinh, nhìn hết người ta nữa, đúng là quá đáng…
Tiêu Vi càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vô cùng.
Nghĩ tới chuyện mình hiểu lầm Diệp Huyền mà ở trong phòng vệ sinh giằng co, lắc qua lắc lại, ép ép đụng đụng, Tiêu Vi lại càng xấu hổ hơn.
Hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Vậy tôi có thể đi không?"
"Có thể." Tiêu Vi nhanh nhẹn chớp mắt nói: “Hôm nay xin lỗi anh, chờ em rảnh nhất định phải mời anh ăn cơm tạ tội."
Diệp Huyền được Tiêu Vi hộ tống xuống dưới, trong ánh mắt kì lạ của đông đảo các chú cảnh sát, xuống lầu, đạp xe ba gác rời khỏi.
"Hắn là ai vậy?"
"Nam thần của tôi!"
"A? Nam thần? Chuyển phát nhanh?"
"Hừ, không cho phép mọi người xem thường hắn!"
Một "Tin tức" điên cuồng lan truyền trong nội bộ cảnh sát: "Chị gái xinh đẹp nhất đồn cảnh sát, Tiêu Vi có bạn trai rồi, hơn nữa còn vô cùng đẹp trai!"
Một đám anh giai cảnh sát nghe xong đều đấm ngực giậm chân.
"Rốt cuộc là ai? Dám cướp em gái của đồn cảnh sát chúng ta?!"
Hắt xì ~~~
Cách đó mấy trăm mét, Diệp Huyền đạp xe ba gác, hắt hơi một cái.
"Rốt cuộc là ai ở sau lưng nói mình đẹp trai vậy?"
Diệp Huyền tiếp tục đi giao đồ chuyển phát nhanh.
Theo bản đồ đi tới một tiểu khu khác.
Đi vào tiểu khu, tới phòng 1105 tòa số 8.
Diệp Huyền gõ cửa.
"Xin chào, cho hỏi có phải Tô Nhã ở đây không? Tôi là chuyển phát nhanh Thuận Phong!"
Lúc này, trong phòng.
Một thiếu phụ nhan sắc 85 điểm nằm trên giường, tóc tai bù xù, hai mắt vô thần.
"Chồng ơi, sao anh lại đi công tác?"
"Vợ nhớ anh lắm."
Thiếu phụ tự lẩm bẩm, trông như một oán phụ.
Cô ngồi xuống, nhìn qua gương lớn.
Trong gương, là một thiếu phụ trẻ tuổi, phờ phạc nhưng vô cùng xinh đẹp.
Lúc này đã ba giờ chiều nhưng vẫn chưa rời giường.
Năm nay cô mới 28 tuổi, đã kết hôn 4 năm, cho dù nhan sắc hay dáng người cũng trên 85 điểm.
Cô có một người chồng vô cùng yêu thương, gia đình hạnh phúc mĩ mãn, vô cùng đẹp đẽ.
Chỉ có một thứ duy nhất không hoàn mỹ, đó chính là một năm qua chồng cô tham gia kiểm tra thăng chức, công việc vô cùng bận rộn, suốt ngày phải đi công tác, không thể ở bên cô được. Sau khi đi công tác về thì mệt đến phờ người, nằm xuống là ngủ, làm gì có thời gian bầu bạn với cô.
Ba tháng qua, đây là lần thứ 7 chồng cô đi công tác, để cô lại một mình phòng đơn gối chiếc.
Thiếu phụ đương nhiên cũng hiểu cho chồng mình. Hết cách rồi, bây giờ đang là lúc chồng cô phát triển sự nghiệp, xã hội bây giờ cạnh tranh khốc liệt lắm.
Nhưng chồng cô ít về nhà, cô ở nhà một mình gần như chẳng có gì để làm.
"Leng keng!"
Chuông cửa vang lên.
"Xin chào, cho hỏi có phải Tô Nhã ở đây không? Tôi là chuyển phát nhanh Thuận Phong!" Một giọng nói dễ nghe ở ngoài cửa vang lên: “Mau ra nhận đồ chuyển phát nhanh ạ."
"Ồ?"
Tô Nhã ngồi dậy, giọng nói này rất êm tai, tuổi trẻ, từ tính, tràn đầy sức sống.
"Tới đây"
Tô Nhã vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, mơ mơ màng màng đi tới cửa, vừa nhìn qua mắt mèo liền sững người.
Ngoài cửa, là một anh giai chuyển phát nhanh vô cùng đẹp trai!
Khiến Tô Nhã nhớ lại giây phút đầu tiên khi gặp được chồng mình.
Là cảm giác rung động!
Mở cửa.
Diệp Huyền giật nảy mình.
Bởi vì…
Thiếu phụ trước mặt, nhan sắc, dáng người đều trên 85 điểm.
Nhưng…
Mấu chốt là…
Cô mặc đồ ngủ bước ra.
Cái này…
Diệp Huyền hắng giọng một cái, cúi đầu nói: "Cô là Tô Nhã đúng không? Phiền cô kí nhận chuyển phát nhanh."
Tô Nhã giật nảy mình, lúc này mới ý thức được, vừa rồi mình chưa tỉnh ngủ, mặc nguyên đồ ngủ ra mở cửa!
Đồ ngủ đó.
Phải biết, Tô Nhã là một cô gái rất thích mặc đẹp, đồ ngủ cũng là loại mỹ nữ gợi cảm.
Ừm, chính là loại cố ý mua để chồng ngắm.
Mặt Tô Nhã đỏ lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.
"Không không không, tỉnh táo, tỉnh táo!"
Tô Nhã nhìn anh giai chuyển phát nhanh siêu cấp đẹp trai trước mặt, trong lòng kìm nén sự rung động: "Chỉ cần mình giả bộ không chú ý, thì hắn cũng sẽ không chú ý tới mình. Chỉ cần mình không để ý, thì sẽ không xấu hổ."
Suy nghĩ này của cô, hoàn toàn là lừa mình dối người.
Sao Diệp Huyền lại không chú ý tới thiếu phụ xinh đẹp này chỉ mặc mỗi đồ ngủ được?
Chỉ là Diệp Huyền rất tôn trọng phụ nữ, cố gắng không nhìn thẳng thôi.
Đau mắt hột đấy!
"Được rồi."
Tô Nhã cầm bút lên, ký nhận chuyển phát nhanh cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền nho nhã lễ độ tạm biệt, quay đầu muốn đi.
Lúc này, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô lại nghĩ đến bóng đèn phòng vệ sinh nhà mình, hình như hỏng rồi.
Cần người sửa.
Sau đó, cô hỏi một câu: "Ừm, anh trai này, anh có thể giúp tôi một chuyện không?"
"Sao vậy?"
Diệp Huyền dừng bước lại.
"Bóng đèn trong phòng vệ sinh nhà tôi hỏng rồi, cần đổi cái khác."
P/s: (Lời trans) Móa, không phải kiểu cô chủ nhà xinh đẹp và anh thợ sửa bóng đèn may mắn chứ >.<