Chương 13: - Đồ Ăn Bỗng Nhiên Không Ngon
“Hai trăm tệ! Cậu hào phóng quá đấy!” Phạm Hưng hít một hơi khí lạnh, chợt hưng phấn nói: “Khuôn mặt Trương Thụy lúc này chắc khó coi lắm, cậu phát bao lì xì kiểu này so với ngàn lời giải thích cũng không hiệu quả bằng ha ha ha...” Chu Lâm cảm động nhìn Triệu Dật: “Mình biết cậu vì mình mà ra tay nghĩa hiệp, có điều làm như vậy có phải tốn kém lắm không.” Triệu Dật cười nói: “Giữa ba người chúng ta, không cần phải khách sáo làm gì.” Chu Lâm bỗng cảm thấy xúc động, hắn cũng không muốn nói nhảm nữa mà giơ ly rượu lên: “Tới nào, uống một cái, đêm nay không say không về!” Triệu Dật cười giơ ly lên hưởng ứng: “Uống! hôm nay uống say mọi chuyện xem như bỏ qua. Chúng ta hãy nhìn về phía trước, lên đại học sẽ có rất nhiều mỹ nữ đang chờ chúng ta.” Liễu Vũ Phi nhíu cái mũi xinh đẹp, nhưng không có lên tiếng. Thực ra cô hiểu được điều này. Đáng lẽ Triệu Dật đã có thể đưa cô trở về, nhưng hắn không làm như vậy mà để cô đi cùng, vậy có nghĩa là hắn không ngại cô nghe ba người bọn họ nói chuyện, việc này khiến cô rất vui vẻ. Có thể cùng hắn và bạn học cùng nhau ăn cơm, nghe bọn hắn nói chuyện cùng tán gẫu với nhau, việc này chứng tỏ hắn đã đồng ý mối quan hệ. Dù không phải là tình yêu nam nữ, nhưng mà cũng là bạn bè đáng tin cậy. Món ăn được đem lên, Phạm Hưng còn cố tình dùng điện thoại chụp lại một lượt sau đó lại gửi lên nhóm chat của lớp. “Lần đầu tiên trong đời được ăn cua hoàng đế, cảm ơn Triệu đại gia! Không ngờ bên cạnh tôi lại là một vị đại gia, tiếc là tôi không đi Giang Châu được, sau này không thể ăn cơm với đại gia rồi, thật hâm mộ @Chu Lâm!” Trong phòng khách sạn, nhóm bạn học bỗng nhiên cảm thấy đồ ăn trước mặt không ngon. Trương Thụy lộ ra vẻ mặt lúng túng, thấy bầu không khí trong phòng lúc này có chút lạc lõng, mọi người đều không nói chuyện, hắn bắt buộc phải lên tiếng: “Không nghĩ là Triệu Dật vậy mà lại giàu có như thế. Khó trách cậu ấy không cần để ý đến việc thi thiếu môn. Được rồi! Hắn có tiền muốn cùng nhóm của mình đi chơi riêng thì cứ việc, quên hắn đi! Chúng ta đi KTV thôi nào.” Mọi người nghe được lời nói của Trương Thụy, trong lòng lập tức thấy khinh thường tên này. Nói nhóm Triệu Dật tách ra đi chơi riêng mà không nghĩ đến việc này là do hắn gây ra hay sao? Người ta lịch sự đến dự tiệc, lại quy củ nộp tiền, lái xe ba triệu đến cũng không hề khoe khoang. Ngược lại một tên chạy xe 300 ngàn ngồi đó khoe mẽ, sợ người khác không biết mình có xe nên cứ nói đi nói lại, còn đến trước mặt Triệu Dật khoe khoang khoác lác... Chỉ cho phép bản thân khoe khoang khoác lác, mà không nghĩ đến việc bị người ta đánh mặt mình sao? Về cơ bản Triệu Dật ở trong lớp xem như không tệ, hắn thuộc tuýp người ít giao tiếp và kết bạn, nhưng mà cũng không phải loại người đáng ghét. Hiện tại vừa nhận được bao lì xì 200 tệ, tâm tư mọi người lập tức đều hướng về phía Triệu Dật. “Tôi đi không được rồi, uống có hơi nhiều nên tôi về trước đây, các bạn cứ chơi vui vẻ.” “Mẹ tôi vừa gọi điện thoại kêu tôi quay về nhà sớm, sợ tôi uống say lại xảy ra chuyện...” “Khụ khụ, tôi còn có chút việc, tôi xin đi trước...” Có người dẫn đầu, lần lượt cũng có người đi theo, chớp mắt trong phòng chỉ còn lác đác vài người, chuyện đi ca hát xem như không thể thực hiện được. Trương Thụy vẻ mặt có chút khó xử, suy nghĩ thấy biểu hiện đêm nay của mình khiến đám bạn học sau này đối với mình sẽ có ý kiến, trong lòng lần đầu tiên cảm thấy bắt đầu hối hận. Sớm biết có chuyện thế này hắn sẽ không đi trêu chọc Triệu Dật làm gì. Ba năm đều đã nhịn được, vì sao lại không nhịn được trong lần tụ họp cuối cùng này. Sao lại tự kiếm phiền phức vào người thế này? (......................) “Ký chủ giúp bạn thoát khỏi tình huống khó xử, cùng thưởng thức được món ăn ngon. Hệ thống ban thưởng cho ký chủ 01 thẻ mỹ thực hoàn tiền tiêu phí.” “Hạn mức tối đa: 5,000 tệ” “Số lần sử dụng: 1 lần” “Hoàn tiền: từ 1 – 100 lần.” Triệu Dật đang ăn bỗng nhiên nhận được hệ thống nhắc nhở, còn nhận được một tấm thẻ hoàn tiền. Nhưng mà tấm thẻ mỹ thực hoàn tiền này có mệnh giá hơi thấp, thế nhưng bù lại bội số nhận được khoảng cách lại khá lớn. Bữa ăn uống này kết thúc lúc 11 giờ tối, Triệu Dật thanh toán hóa đơn tổng cộng tiêu tốn hết 2,750 tệ. Mặc dù chỉ có một nửa hạn mức 5,000, nhưng Triệu Nghị vẫn quyết định dùng thẻ mỹ thực hoàn tiền tiêu phí. Bản thân dù sao cũng là một tên nhà giàu với lương hằng năm hơn sáu triệu tệ, hơn nữa mức lương mỗi năm này còn có thể tăng lên nhiều lần, cần gì phải tính toán chi li làm chi khiến cuộc sống thêm nhiều mệt mỏi. "Hệ thống sử dụng thẻ mỹ thực hoàn tiền tiêu phí." "Đinh! Ký chủ sử dụng thẻ mỹ thực hoàn tiền tiêu phí!” “Mức tiêu phí là 2,750 tệ.” “Hoàn tiền tiêu phí số lần... 74 lần.” “Số tiền nhận được là 203,500 tệ.” “Tiền đã được lưu vào hệ thống, tùy ý có thể rút ra.” Triệu Dật tiện thể nhìn một chút số liệu trên hệ thống. “Hệ thống thần trợ: Nam nhan có tiền, liền có gan, làm chuyện gì cũng như được thần trợ giúp!” Ký chủ: Triệu Dật. Đẳng cấp: LV2 Phần thưởng đặc quyền: Mỗi khi tim Ngài đập một nhịp, sẽ nhận được 0,2 tệ. Điểm kinh nghiệm thăng cấp: 51,979/200,000 (tiêu tốn 1 tệ sẽ nhận được 1 điểm kinh nghiệm) Vật phẩm hiện tại: Không có Tiền hệ thống: 372,649.2 tệ Không tệ, trong vòng hai ngày có thể kiếm được gần 400 ngàn. Sau khi trừ đi hơn 50 ngàn đã bỏ ra thì cũng đã bỏ túi được hơn 300 ngàn, mà đây là hắn cố ý không có thăng cấp hệ thống. Nếu không, số tiền nhận được lúc này cũng đã nhiều hơn.