Chương : 1
“Này, cậu là thằng khốn may mắn đấy nhé.”
Đang ngồi sau bàn làm việc, trung uý Jake Baldwin ngước lên nhìn thấy Mark Donaldson, tay thanh tra mới của phòng và đôi khi còn là cộng sự của anh, thò đầu qua cửa văn phòng nhìn vào
“Sao lại may mắn chứ?” Jake tựa hẳn người vào lưng ghế hỏi lại.
Donaldson tinh quái cười ngoác miệng. “Nàng bảo nàng cần cậu, và phải là cậu mới được.” Cậu ta nhìn ra hành lang, rồi phắn mất như bị ma đuổi
“Ơ kìa, cậu bảo ai cần…?” Câu hỏi trên môi Jake vuột mất khi một cô gái tóc vàng, một phiên bản của Marilyn Monroe những năm nữ minh tinh này đẫy đà nhất, đong đưa đi vào văn phòng của anh. Cô ta không bước vào. Cô ta đong đưa đi vào
Khi còn cách bàn làm việc của anh chừng một bước chân cô ta thôi không chuyển động nữa, nhưng cơ thể cô ta thì vẫn. Bộ ngực cô ta, bị bó nhét vào chiếc áo dây màu đỏ cổ khoét sâu, tiếp tục nhún nhảy. Lên. Xuống. Lên. Sau lưng cô, hai sĩ quan cảnh sát Houston đứng im, lưỡi dài lòng thòng như lưỡi chó săn. Lưỡi của Jake thì vẫn nằm yên trong miệng. Anh chưa bao giờ là fan của Monroe
Vị khách của anh cúi xuống kéo ghế ngồi, làm anh nhác thấy vun ngực cô nàng - khiến Jake nhận ra một điều có lẽ ta không cần phải là một fan cuồng nhiệt lắm lắm ta vẫn có quyền tán thưởng một vẻ đẹp giống như in. Anh liếc sang hướng khác. Nhìn chằm chằm thì thật thô thiển. Với lại, đã từ lâu anh đã thôi không tỏ ra cho phụ nữ biết là họ đang nắm cán. Tất nhiên, họ vẫn nắm quyền ấy. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, nhưng anh cố gắng không tạo đà cho họ một khi họ biết được điều này. Cô gái từng là hôn thê, và hiện là em dâu của Jake, đã dạy cho anh bài học ấy
“Tôi có thể giúp gì được cho cô?” Miệng hỏi thế, nhưng trí não đàn ông của anh đang cân nhắc vài lựa chọn đối phó rồi. Cô ta hai mươi, nhỉ? Ở tuổi ba mươi mốt, Jake thôi không còn muốn hẹn hò những em còn tin trên đời có ông già Noel
Nàng Monroe mở miệng định nói, và Jake chờ nghe giọng nữ trầm ngọt ngào cuả cô ta lan tỏa trong anh, một hiệu ứng âm thanh làm đẹp thêm những giấc mơ êm đềm nhất định anh sẽ có sau buổi gặp gỡ. Những mơ mộng của anh chẳng có vấn đề gì với một em hai mươi tuổi. Mà dạo gần đây, anh chỉ có biết đến mơ mộng vẩn vơ
“Em tên là Ellie Chandler.” Giọng cô gái, có người sẽ gọi đấy là giọng phim hoạt hình - loại hoạt hình dở kinh – the thé phát ra ở ngưỡng cao hơn tiếng phấn trắng miết trên bảng đen những hai quãng tám. “Anh là Jake Baldwin, phaaaải không ạ?”
Jake giật nảy mình, làm đổ cả ly cà phê. Lạy Chúa cứu con. Vừa chộp ly tránh cho đống giấy tờ bày trên bàn bị vấy nước, Jake nhủ thầm, mà không, xin Chúa hãy cứu cô ta. Chả trách đấng Tạo hóa ban cho cô ta tấm thân ấy, Ngài đã cố đền bù cho giọng nói ấy mà
Cô nàng tiếp tục nói, còn Jake đã sẵn sàng làm hầu như bất cứ điều gì để cô ta ngậm miệng lại. Bất cứ việc gì ngoài việc tỏ ra thô lỗ. Đối với con trai của mục sư dòng đạo Baptist, sự thô lỗ không được là một lựa chọn, thậm chí đối với cả con chiên không ngoan đạo như anh. Anh đan chặt mười đâu ngón tay vào nhau đặt trước mặt mình và buộc mình hướng sự chú ý vào cô ta. Mỗi âm tiết phát ra đều như một vết da mổ ruột kết
“Em đến để tố cáo một vụ giết người.”
Anh thở dài. “Nếu vậy cô cần trình bày với ban Hình sự Án mạng. Tôi phụ trách bên Cướp giật.” Lạy Chúa, xin cho mọi chuyện dễ dàng như thế
Chúa không nghe tiếng anh cầu khẩn
“Nhưng em muốn nói với anh cơ.”
“Tại sao cứ phải là tôi?” Jake hỏi câu ấy cho cả cô nàng tóc vàng lẫn Thượng đế
“Bởi vì anh biết con người hắn như thế nào rồi. Anh là người đã bắt hắn mà.”
“Bắt ai cơ?”
“David Tanks. Bạn trai cũ của em.”
Anh nhớ gã Tanks này rồi. Xăm trổ đầy mình. Một gã buôn ma túy vừa đê tiện vừa nghiện ngập có cỡ
“Và bởi vì bây giờ em yêu anh Billy nên David đang dọa sẽ giết anh ấy. Hắn thậm chí còn dọa cả chị của Billy. Hắn gọi chị ấy là một quỷ cái chết chắc.”
Jake lắc đầu rũ bỏ giọng nói cô ta ra khỏi tai mình. “Tanks vẫn chưa mãn hạn tù, phải chưa nào.”
“Phải.” Ellie Chandler gật đầu lia lịa, khiến chiếc áo dây phải căng ra đỡ lấy cái núng nính của cô ta. Lên. Xuống. Jake phải cố không để cho ánh mắt nhìn xuống thêm nữa
“Như thế thì, vụ giết người mà cô định báo cáo ấy… Chưa xảy ra, đúng không? Chưa có ai thiệt mạng chứ gì?”
“Hắn chặt phăng đầu nạn nhân cơ mà. Theo em thì như thế đã giết chết nạn nhân rồi.”
Jake cứng người. “Đầu ai cơ?”
“Em không biết.”
“Chuyện xảy ra ở đâu?”
“Em có ở đó đâu,” đôi mắt xanh của cô ta đảo tròn, “vậy làm sao mà em biết chứ?”
Thế đấy. Cô ta nói năng chẳng nghĩa lý gì cho lắm, nhưng anh vẫn cố thêm một lần nữa vậy. “Vụ án mạng xảy ra khi nào?”
“Em đoán là mới năm ngoái thôi. Chính David uống rượu say rồi huênh hoang kể hết. Em muốn các anh buộc tội hắn rồi chuyển hắn sang khu biệt giam dành cho phạm nhân nguy hiểm – tránh xa những phạm nhân tốt.”
Phạm nhân tốt? Jake thôi đan ngón tay vào nhau, mà áp lòng bàn tay lên mặt bàn. Thốt nhiên, những mảnh ghép trong câu chuyện của cô gái bắt đầu khớp lại với nhau. “Thế bây giờ Billy đang ở đâu?”
“Anh ấy ở trong tù với David. Nhưng chẳng phải những kẻ sát nhân bị di dời khỏi những người chỉ tình cờ cướp cửa hàng tạp hóa ư?”
“Chỉ tình cờ ăn cướp một cửa hàng hử?” Jake cố giữ cho giọng mình không lộ vẻ coi thường.
Cô ta lại bắt đầu huyên thuyên, còn Jake ngồi lắng nghe. Màng nhĩ anh nhức nhối. Cuối cùng hai với tay lấy sổ ghi chép bìa vàng ghi lại mọi thông tin liên lạc của cô ta. Sau đó anh ghi chú thêm: Tanks - dọa giết chị gái của Billy. Anh nhìn thẳng vào cô ta, và chỉ để tỏ vẻ lịch sự, anh lên tiếng, “Cô Chandler này, tôi rất mừng vì cô đến đây.” Đôi khi con trai mục sư dòng Baptist cũng nói dối, nhưng chỉ khi nào phép lịch sự đang bị đe dọa phá sản thôi.
Cô gái chớp mắt, và một thứ gì đó gần với sự thông minh thoáng qua trong đôi mắt màu xanh lục của cô ta. “Anh sẽ không động tĩnh gì sất phải không?”
Được rồi, anh sẽ cố nói lý với cô ta thêm lần nữa. “Nói thật nhé, cô cần khai báo với bên Hình sự Án mạng cơ.” Thế là anh ngồi nhìn cô gái vùng vằng bỏ đi.
Dù cạnh này nhìn đẹp đấy, ánh mắt anh vẫn quay lại với cuốn sở ghi chép. Tanks - dọa giết chị gái của Billy. Buồn thay, nếu một cảnh sát cứ phải nhảy dựng lên mỗi khi một phạm nhân đe dọa sẽ làm hại mẹ hay chị em gái của bản cùng xà lim, thì chắc cả ngành cảnh sát cứ phải bận rộn nhảy như ếch quanh năm suốt tháng mất
***************
“Con là chị nó cơ mà.”
“Không!” Dứt lời, Macy Tucker buông ngay chiếc bánh burger chay xuống đĩa. Đáng lẽ ngay từ đầu cô phải đoán được có trò gì đây khi mẹ cô dọn món đầu tiên của bữa trưa không có thịt. Macy ăn chay từ khi mười sáu tuổi. Cho đến bây giờ sau mười hai năm, mẹ cô vẫn cho rằng ăn chay chỉ la mốt chóng tàn. Tất nhiên mẹ cô, đôi khi không hiểu vì đâu, cũng vẫn đợi có một ngày cha cô sẽ lại bước qua ngưỡng cửa kia và oang oang, “Tôi về rồi đây. Mang ngay chai bia ra cho tôi nào.” Mẹ cô vẫn đợi, không màng đến một sự thật là ông đã bỏ mẹ con cô đi biền biệt suốt mười bốn năm qua. Riêng Macy thì chẳng muốn ông quay về.
“Chị em trong nhà thì phải…”
“Mẹ, không có chuyện đó đâu ạ.”
Ngực cô đau thắt khi thấy đôi mắt xnah biếc của mẹ rơm rớm nước. Chẳng phải là chuyện bà Faye Moore khóc lóc sẽ làm ai ngạc nhiên. Ba năm qua, bà coi những cơn kích động như việc làm bán thời gian và đang biến nó thành sự nghiệp lâu dài của mình. Hàng trăm cây xanh bị đốn ngã chỉ để làm nguyên liệu sản xuất khăn giấy giúp lau khô nước mắt cho mẹ cô. Bác sĩ bảo đó là chứng tiền mãn kinh. Macy thì biết chắc đó là chứng thiếu đàn ông. Cô hoàn toàn thông cảm cho mẹ, bởi suýt chút nữa chính cô cũng bị cái chứng quái ác ấy hạ gục.
“Nó bảo nó muốn gặp con đấy.”
“Con không còn là cô tiên hàn gắn cho nó rồi.” Nói thế nhưng ngực Macy nhói đau khi thấy mẹ gạt nước mắt. Khóc lóc là bệnh rất dễ lây.
“Từ trước đến nay con vẫn quan tâm giúp đỡ em cơ mà.”
Mẹ cô rút thêm khăn giấy trong hộp đặt trên kệ và bắt đầu làm tình làm tội nó
“Chắc đó chính là sai lầm của con mẹ ạ. Nếu nó sớm phải đối mặt với hậu quả…”
“Cả mấy tháng nay con có nhìn mặt em đâu.” Mấy miếng khăn giấy bẩn được nhét vào túi
“Con bận mà mẹ. Vừa phải đi làm, đi học, và hầu tòa xử ly hôn nữa, thế cũng đủ hết thời gian rồi.” Với lại cái suy nghĩ phải nhìn em trai mình phải ngồi sau song sắt nhà tù thật là kinh hãi.
“Chỉ tại vì con…” sụt sịt.
Mẹ cô lại liếc qua hộp khăn giấy Kleenex. Macy liếc ra cửa. Hai miếng khăn giấy là giới hạn của cô. Nếu còn phải nghe tiếng thổn thức não lòng như vậy, chính cô cũng sẽ phải ngồi ôm một hộp khăn riêng để lau nước mắt.
Bà Faye kể lể, “Chỉ vì con phát điên lên với chồng mình, không có nghĩa là con có thể trút hết lên đầu em mình.”
“Hắn là chồng cũ của con, và con không có phát điên với hắn,” Những gì Macy đang cảm nhận đã vượt quá ngưỡng bực dọc rồi.
“Em con nghĩ con xấu hổ vì nó đấy.” Mẹ cô gợi ý.
“À, khi cha Luis hỏi thằng Billy đang làm gì, còn trả lời là ‘Giảm từ năm xuống ba năm tù giam’, lúc ấy con chảng tự hào rạng rỡ là mấy.”
“Thôi đi Mace. Con đừng thế nữa mà.”
“Thế là thế nào hở mẹ?” Sự tự chủ cô cố duy trì khi ở bên mẹ đang cạn dần. Cô mệt mỏi vì cứ phải tô vẽ mọi chuyện cho đẹp đẽ. Cách ấy chẳng có tác dụng gì cả. Cô đã tìm đủ mọi cách để mẹ đừng khóc, kiềm chế để không thốt ra những lời cay đắng, nhưng đều không hiệu quả. Mà dạo gần đây, Macy lại mệt mỏi với những thất bại.
Mẹ cô thở dài sườn sượt. “Em nó thương con lắm đấy.”
Lẽ ra nó đã phải nghĩ đến điều đó trước khi mượn xe con đến cướp đồ ở cửa hàng Shop & Go. Sau đó làm hỏng tan tành chiếc xe cũng chẳng cải thiện được gì. “Con thương em nhưng trong chuyện này con không làm gì được đâu.”
“Nó gởi lời xin lỗi con đấy.” Gương mặt mẹ cô chan chứa tình cảm dạt dào.
Cơn giận về những hành động ích kỷ của Billy cùng bao nhiệu hậu quả theo sau đó bùng cháy dữ đội trong cô. Macy đón nhận nó, bởi vì thà giận dữ còn hơn phải cay đắng với cảm giác mình vô dụng. Nhưng đến khi mẹ cô với tay rút miếng khăn giấy thứ ba, Macy với lấy túi xách. Cô không đợi miếng khăn giấy thứ ba đâu! “Con phải đi đây. Cảm ơn mẹ cho con ăn trưa nhé.” Hôn nhanh lên bên má ướt đẫm của mẹ, Macy bỏ chạy khỏi căn bếp của bà ngoại cô.
Giọng mẹ cô còn nói với theo khi cô băng qua phòng khách. “Mace! Con đâu có được nuôi dạy để quay lưng lại với người thân đâu con.”
Macy vẫn cứ bước. “Đó gọi là thương cho roi cho vọt đấy mẹ à.” Đích đến của Macy là cửa chính, và không khóc là mục tiêu trước mắt cả ôc. Còn cố không biến thành như mẹ ư? Là thách thức cả đời của cô đấy
Mẹ cô bẻ lại, “Không có tình yêu nào là dễ dàng hết.” Đoạn: “Cả đàn ông nữa.”
“Phải. Vì thế phái đẹp nên biến thành đồng tính nữ hết đi,” Macy phản biện. Và cô chẳng hề ngoái đầu nhìn lại khi xòe tay đẩy cánh cửa ra vào sơn màu xanh lá cây.
Tuy nhiên, mắt cô vẫn ngấn nước. Con đâu có được nuôi dạy để quay lưng lại với người thân đâu con. Cổ họng Macy nghẹn lại khi bước về phía xe của mình. Macy đúng là không được nuôi dạy như thế, nhưng hình như mọi người đàn ông trong đời cô đều được dạy như thế thì phải. Thoạt tiên là bố cô – không, người đầu tiên phải kể đến là ông ngoại cô, rồi mới đến bố già yêu quý của cô. Tiếp đến là chồng, và giờ là Billy. Trong tất cả những chuyện ngu xuẩn, rồ dại nhất nên làm, thì thằng em trai cô yêu hơn cả kẹo sôcô-la, thằng em mà cô đã thề sẽ bảo bọc, lại tự chui đầu vào nhà đá. Giờ thì Macy làm sao chăm sóc được nó cơ chứ? Cô không thể, và cô mệt mỏi vì cứ phải gắng sức mãi rồi.
Không, nói đúng ra gắng sức không thành vấn đề. Nhưng càng gắng sức càng thất bại mới làm cô đau khổ. Rõ ràng cô đã thất bại với Billy, thất bại vì không dạy bảo em đến nơi đến chốn.
Cô sắp mở được cửa chiếc xe hiệu Saturn màu xanh lá cây thì cô nghe có tiếng đằng hắng quen thuộc ngay sau lưng. Macy nhấp nháy mắt khỏa lệ đi, quay lại sẵn sàng nghe chê trách.
Hiện thân của sự chê trách mặc quần thể thao tập xe đạp và áo thun màu cam có in dòng chữ BITE ME (Mặc xác tôi) ngay trước ngực. Là bà ngoại của Macy, người giơ tay sỉ nhục quan niệm của thế gian về những công dân cao tuổi. Không ghế đu, không đồ bộ trong nhà đứng đắn hay lối sống lặng lẽ khép kín trong bốn bức tường gì cả. Ở tuổi sáu mươi tám, bà vẫn đạp xe hơn mười cây số một ngày, dạy người khác tập yoga, và mới đây Macy phát hiện bà còn làm vài việc khác nữa cơ, có lẽ cũng trong vài tư thế yoga cơ bản.
“Mẹ con cũng có lý đấy.” Bà đang đứng cạnh chiếc xe đạp leo núi mới
Macy nhướn một bên mày. “Mẹ có lý lẽ thì chẳng sao. Chỉ khi mẹ chọc cái lý lẽ ấy vào cháu thì cháu mới cáu.”
“Nó là em cháu. Cháu vào thăm nó một tí thì đã sao nào?”
“Có sao chứ ạ.” Cứ nghĩ đến Billy ngồi sau chấn song nhà tù là cổ họng cô lại nghẹn đắng. Chẳng lẽ không ai hiểu là việc nổi đóa lên còn dễ dàng hơn sao? Cô không thể khơi lên cảm giác thương hại em. Việc đó làm cô đau lòng lắm
Nụ cười thông cảm làm những nếp nhăn khi cười trên mặt bà hằn sâu thêm. “Cháu sẽ biết nên làm như thế nào cho đúng mà. Cháu trước nay vẫn thế.”
“Cháu sẽ không đi đâu.” Macy chợt nhớ gói đồ trong túi xách. Cô lục túi lấy ra một gói ni lông nhỏ và nói, “Bà cầm lấy này. Mà bà có thể tự đi mua cũng được mà. Chẳng phải hàng phi pháp gì đâu.”
Nụ cười trên môi bà biến mất. “Bà… thế này thì… ngượng lắm.”
“Ngượng á?” Macy đi nhanh đến chỗ chiếc xe và mở cửa. Mùi xúc xích pizza ám trong xe từ hôm qua xộc lên – đó là một trong những điểm bất lợi của việc giao pizza kiếm sống. Nhưng việc ghi danh học toàn thời gian trong đại học luật đã không còn cho cô nhiều lựa chọn việc làm nữa. Đừng mơ là đáng lẽ, Tom, chồng cũ của cô phải chu cấp cho cô cho đến khi học đến hết đại học, như trước kia trong suốt những năm đầu của cuộc hôn nhân cô đã làm thế cho anh ta.
Bà ngoại nhìn vào túi ni lông. “Cháu còn trẻ. Ai cũng biết cháu có làm chuyện ấy mà.”
“Hai năm rồi cháu không có làm chuyện ấy đâu bà ạ.” Quay lưng lại với đàn ông cũng có nghĩa là quay lưng lại với tình dục.
Bà cười. “Ông Jacobs có đứa cháu trai…”
“Và ông ấy cứ tự nhiên mà giữ lấy cậu ấy.” Với một chân đã bước lên xe, Macy quay lại ôm hôn bà ngoại. “Cháu yêu bà lắm.” cô nói. Và cô cũng nói thật lòng. Dù năng động khác thường trong đời sống tình dục, bà ngoại cô vẫn là thứ keo dính bền chặt giúp gia đình cô gắn kết với nhau kể từ ngày bố cô bỏ vợ con mà đi. Bà như cái kén bao bọc, quấn mẹ con cô vào cuộc sống cuồng nhiệt của bà. Bà không có lỗi khi chất keo gắn của bà không đủ chắc. Thứ gì gắn kết được những gia đình như gia đình cô cơ chứ? Macy tự hỏi. Cô đã buông xuôi cho gia đình tan vỡ chỉ sau gần năm năm. Buồn thế cơ chứ. Quỷ thật, ngay cả mẹ còn duy trì hôn nhân với bố cô được những mười bốn năm
“Bà biết cháu yêu bà,” bà đáp. “Cũng nhiều như cháu yêu Billy vậy.”
Macy lập tức leo lên ngồi sau vô lăng của chiếc saturn, đóng sầm cửa lại. Lái bỏ đi. “Mình sẽ không đi đâu,” cô lẩm bẩm. “Không đi đâu.”
********
Dù ghét tự chứng minh mình sai, hôm sau Macy vẫn ngồi sau tay lái chiếc Saturn ám mùi pizza, giảm xóc móp méo, và từng là xe-cướp-tiệm-tạp-hóa, chạy về hướng nhà tù. Bài thuyết giảng “con không được quay lưng với người thân” đúng của bà ngoại đã làm cô xiêu lòng. Tuy nhiên, cô phải chờ đến hôm nay mới đi vì cô không biết nên ăn mặc như thế nào cho hợp với người đi thăm nuôi phạm nhân. Cứ tưởng tượng cả khu giam giữ toàn đàn ông vừa hau háu nhìn mình vừa đập bát sắt vào chấn song rầm rầm khiến cô gai cả người. Không phải là cô mẫu người đi đến đâu là tiếng gõ bát sắt đến đấy. Đàn ông thích con gái tóc vàng thân hình núng nính. Macy tóc nâu, vòng một cúp B của cô sẽ không núng nính nếu không có sự trợ giúp của loại áo nâng ngực, đẩy cao, tạo hiệu ứng núng na núng nính theo nhịp bước – mà cô đã đốt hết mấy cái áo lót kiểu ấy trong cái ngày bắt gặp chồng mình lên giường cùng cô thư ký tóc vàng núng nính của anh ta – tuy nhiên mấy tù nhân nam thì thèm khát tuyệt vọng lắm
Rốt cuộc, cô quyết định mặc đồng phục của nhân viên giao bánh pizza, bộ quần áo bằng vải dù rẻ tiền của hiệu bánh Papa’s Pizza thì khêu gợi thế nào mới được chứ? Với lại sau đó, cô còn phải mau mau quay về Houston, đến thư viện tìm tư liệu trước khi chạy thẳng đến chồng bánh đang chờ giao ngoài tiệm. Rồi còn phải học bài chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Tối nay chẳng có thời gian mà ngồi khóc cho cái thảm họa xúc cảm mà cuộc viếng thăm này chắc chắn sẽ mang lại. Không. Không phải tối nay. Hình ảnh Billy bíu tay vào song sắt nhà tù lại hiện lên trong tâm trí. Bụng cô đau thắt lại
Nhìn thấy biển báo ngạo nghễ thông báo về nhà tù, cô vừa chạy xe vào bãi vừa thầm lên kế hoạch cho buổi họp mặt thảm hại dự định sẽ tổ chức trong tuần này. Nhưng nhớ là chỉ có hai miếng khăn giấy thôi đấy. Ngỗng mẹ cần chừng nào thì chừng nấy cũng đủ cho… ngỗng con
Ôi trời, cô không muốn làm việc này tí nào
Nhưng thực chất, làm gì mới được chứ? Tại sao Billy cứ khăng khăng đòi cô vào thăm nó? Cả đêm việc Macy trằn trọc chắc chắn đã làm cho cái nệm lò xo phát mệt, và cô nửa tỉnh nửa mê, mơ thấy cậu em trai mình van vỉ, Macy ơi, chị phải giúp em vượt ngục thôi
Ngực cô nhói lên khi mở cửa xe bước ra ngoài. Cô bới cao mái tóc dài ương bướng dưới vành mũ lưỡi trai của nhân vên giao hàng, đến gần tòa nhà biệt lập nơi sẽ là chốn ra vào của em cô trong ba năm tới. Nó được giảm án từ năm năm xuống ba năm nhờ viên luật sư tài giỏi cô đã thuê để bào chữa cho Billy,đấy nghĩa là một thẻ tín dụng được rút hết hạn mức trong một thời gian dài đây
Giống như mẹ mình, Macy những muốn đổ lỗi việc Billy tha hóa cho đám bạn xấu của nó, cho thực tế là Billy lớn lên không có cha. Nhưng nỗi đau khổ đã buộc cô phải sáng suốt chui đầu ra khỏi tư tưởng nhảm nhí ấy. Billy đã tự gây ra việc này cho đời mình. Nó đã gây ra việc này cho mẹ cô và cả cho bà. Và cuối cùng, Chúa tha thứ cho cô vì đã giận dữ, nó cũng đã gây ra chuyện này cho cô nữa
Cô ngẩng cao đầu bước vào nhà tù. Không bát sắt cũng chẳng chấn song. Ấn tượng duy nhất với cô là sự giản tiện đến tẻ ngắt: Mọi thứ đều vuông thành sắc cạnh và cứng nhắc, khô khan. Thứ duy nhất làm khung cảm ấm áp lên là những bức tường cũ kỹ xây bằng gạch đỏ
Một tay nhân viên an ninh giật túi xách trên tay cô và cho vào tủ khoá lại, một nhân viên khác cầm thanh dụng cụ kiểm tra vũ khí rà soát người, rồi một ông già nét mặt nhiêm khắc dẫn cô vào phòng giống tập thể dục để ngồi đợi. Sau vài phút sốt ruột ngồi gõ đầu ngón tay lên bàn sắt, cửa bật mở và phạm nhân túa vào phòng
Mắt cô cay xè khi thấy em trai bước đến gần. Macy biết mình quá xúc động nhưng lúc ấy, cô không thấy một Billy mười chín tuổi. Cô chỉ trông thấy một thằng bé lên năm với đôi mắt to xanh biếc ẩn sau cặp mi dài đen nhánh, thằng bé ôm gấu bông nửa đêm lẻn vào phòng cô vì sợ yêu tinh nấp dưới gầm giường nó. Trông Billy bây giờ cũng hoảng hốt. Cơn giận của cô tan nhanh như khói. Và khi không còn giận dỗi, thì nỗi dằn vặt vì biết mình đã thất bại trong việc dạy dỗ em xé nát tim cô
“A chị.” Giọng Billy run run khi nó ngồi xuống ghế đối diện cô. Vừa ngồi xuống nó đã rụt rè chạm vào tay cô như thể sợ cô co tay về
Liệu Billy có biết cô yêu thương em bằng cả trái tim mình? Liệu nó có biết rằng cô phải chờ đến tận hôm nay mới vào thăm là vì chuện này sẽ giết cô chết mất, và có lẽ cách duy nhất để dạy dỗ nó đối mặt với rắc rối nó đã tự gây ra là cho nó thời gian ngồi một mình suy ngẫm? Yêu cho roi cho vọt chẳng dễ dàng gì. Cả cho người yêu lẫn người được yêu. Cô cảm nhận được vài giọt lệ chảy dài trên má. Cuộc vào thăm này có lẽ cần đến ba miếng khăn giấy.
“Ừ em”. Cơn đau trong cổ họng dâng lên gấp bội khi cô lật bàn tay đan những ngón tay mình vào tay em
“Trông chị khỏe ra đấy. Mẹ nói cuối cùng chị cũng ly dị xong rồi.”
Ừ. Và chị chắc chắn cho hắn sáng mắt ra. Chị được phần lớn thu nhập của hắn” Cô nuốt nước mắt vào trong, lấy lại tự chủ. Billy rõ là đã thấy đủ nước mắt từ mẹ rồi. “Em sao rồi?”
“Em… chịu được mà.” Billy ngó quanh quất trước khi nhìn vào mắt cô. “Em biết chị rất giận,” nó thì thầm. “Chị giận là đúng thôi. Nhưng em… Có gặp rắc rối đây.”
Macy chuẩn bị tinh thần nghe em yêu cầu mình giúp nó vượt ngục. Cuộc viếng thăm này dứt khoát cần ba miếng khăn giấy rồi
Billy ghé sát lại. “Em cần chị giúp.”
Cô cũng thì thầm đáp trả, “Chị giúp em cách nào đây?”
“Có tên này. Hắn cực kỳ xấu xa chị ạ.” Đôi mắt xanh của Billy mở lớn: “Hắn dám chặt đầu một tên kia. Bây giờ hắn muốn giết cả em, với lại…”
“Nhưng tại sao?” Macy thất kinh. “Tại sao hắn muốn giết em?”
“À, đại khái là em cướp người yêu của hắn.”
Macy há hốc. “Em làm gì cơ?”
“Lá thư cô ấy gởi cho hắn lại kẹp trong cuốn tạp chí của em ngoài phòng nhận thư. Em tưởng thư ấy gửi cho em… em tưởng chị, hay bà, hay mẹ viết thư cho em mà.” Nó lại liếc quanh. “Đúng là thư không viết cho em, nhưng… Cô ấy làm thơ về bà của mình, chị ạ, mà thơ hay ghê lắm. Em bèn viết thư cho cô ấy, nói là em vô tình bóc thư của cô ấy ra xem, và khen bài thơ của cô ấy rất hay. Em không bao giờ dám mơ cô ấy hồi âm cho em đâu nhưng cô ấy lại viết thư trả lời em, thế rồi… chúng em phải lòng nhau.”
“Em cướp bạn gái của tên giết nười ư? Sao em không, chị không biết nữa, không tán bạn gái của mấy tên trốn chu cấp cho vợ con ấy? Hay là ai đó ít bạo lực hơn, như là đám tội phạm trí thức ấy?”
Billy nhăn nhó. “Em nói nghiêm chỉnh đấy.”
“Thế em tưởng chị đang đùa chắc? Em nghĩ gì mà làm vậy, hả Billy? Em không được đi cướp bạn gái của kẻ sát nhân. Ở trường người ta không dạy gì hết à?”
“Em đâu có biết hắn là kẻ giết người đâu.”
“Em nghe chị nói đã.” Macy giơ một bàn tay lên. “Chị không cần phải biết những chuyện này đâu. Bởi vì cị chẳng thể làm gì giúp em cả. Ý là, nếu em nghĩ cái tên này từng cứa cổ người ta lại chịu nghe lời chị, tại sao chứ, thì chị sẽ vui vẻ đọc cho hắn nghe luật về bạo động, nhưng có điều mách cho chị biết là…”
“Em không muốn chị đến gần thằng quái đản ấy đâu. Em chỉ muốn chị nói chuyện với Ellie thôi.”
“Ellie nào?”
Billy cắn môi, “Là bạn gái em đó.”
Macy chớp mắt. “Là con bé từng yêu thằng sát nhân à?”
Thấy Billy gật đầu, Macy chán nản gục đầu xuống bàn. Chiếc mũ trong bộ dồng phục của nhân viên giao bánh pizza lật ra khiến tóc cô bung xõa. Mặt bàn lạnh buốt có vẻ rất thật, còn lại mọi thứ khác trở nên hoang đường. Khỉ thật, làm như đau khổ đến mức ấy còn chưa đủ. Vụ này chắc tốn đến bốn miếng khăn giấy mất.
Billy đặt một tay lên vai cô. “Nếu hợp sức lại, biết đâu chị và cô ấy sẽ giải quyết được vụ này.”
Macy ngẩng đầu lên. “Giải quyết cái gì?”
“Có lẽ hai chị em đi báo cảnh sát. Cảnh sát nào cũng được trừ tay Jake Baldwin - đừng tìm đến hắn. Biết đâu họ sẽ lắng nghe chị. Ellie khác chị. Cô ấy quá đẹp. Đàn ông không nghe cô ấy nói đâu.”
Thốt nhiên Macy thấy khả năng tự tay cô giết người chỉ là trong gang tấc. “Ý em là họ sẽ chị nghe người tầm thường như chị chứ gì?”
“Em không có ý đó. Chỉ là cô ấy tóc vàng và …”
“Và ngực to chứ gì?” Sẽ là một vụ giết người với lý do chính đáng đây
“Đúng đấy ạ.” Em cô cười toe toét nhưng lại nhíu mày khi nhìn xuống cô. “Ý em là đàn ông con trai sẽ không cho là cô ấy thông minh.”
“Hẳn rồi, con bé phải là, gì nhỉ, là siêu thông minh, đúng không? Có thế mới gian díu với thằng từng cứa cổ người ta chứ.” Macy tự biết mình đang ăn nói đanh đá, đàn bà con gái chịu đựng được đến đâu đây chứ?
“Không như chị nghĩ đâu.Cô ấy kẹt với hắn vì thằng anh ngu đần của cô ấy thôi.”
À, tại thằng anh ngu đần của cô ta hử? Vâng, đấy là lời bào chữa cô có thể thông cảm được. Macy lại guc đầu xuống bàn.
Thậm chí cô còn đập đầu cái rầm
“Bạn gái em không ngu đâu. Tất nhiên cô ấy không thông minh bằng chị…” Em cô nâng đầu Macy lên. “Em biết chị tưởng em yêu cô ấy vì cô ấy xinh, nhưng em có được nhìn thấy Ellie đâu. Em phải lòng cô ấy qua thư từ đấy chứ. Chúng em viết cho nhau mỗi ngày - giờ vẫn còn – và cô ấy vào thăm em những bốn lần một tuần đấy.”
Nếu không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Billy thì Macy đã chộp lấy chiếc mũ giao pizza và lê cái mông xấu xí của mình về nhà rồi. Hoặc đấy là do ký ức về cái lần Billy không biết sợ là gì níu cô ngồi lại chăng? Hồi mới bốn tuổi đầu và vẫn còn ôm khư khư con gấu bông trên tay, nó đã đứng về phía cô khi quanh cô không có ai. Bố không được đánh chị. Macy vẫn còn nghe thấy giọng nói non nớt của đứa em trai thốt lên câu ấy. Vẫn còn vang lên tiếng nắm tay của bố cô thoi Billy bay vèo qua phòng
Thêm một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. “Em cần phải báo ai đó ở đây. Nếu họ biết…”
Billy không để cô nói hết câu. “Họ sẽ chẳng làm quái gì sất. Ngay cả nhân viên an ninh còn phải sợ hắn cơ mà. Nhiều người còn… hắn phục vụ họ mà. Với lại, hắn còn có tay chân bên ngoài nữa. Hắn là đầu sỏ của một băng nhóm lớn đấy.
Em còn nghe họ nói nhiều cảnh sát chịu chạy công việc cho hắn. Thậm chí Ellie còn nghi tay cảnh sát tên Baldwin ấy, người tự tay bắt David, giờ đã bị hắn mua chuộc rồi. Khi bạn em đến tố cáo vụ giết người, Anh ta có thèm nghe đâu.”
“Báo với ai cấp cao hơn quản giáo ấy,” Macy đề nghĩ. Cô phải làm gì đây cơ chứ?
“Em xin chị đấy, Mace. Người yêu em tên là Ellie Chandler nhé. Nhà cô ấy cách nhà chị hai, ba cây số gì đó thôi. Em đã cho cô ấy số điện thoại của chị rồi. Hãy hứa với em chị sẽ gặp cô ấy đi. Em lo cho Ellie lắm. Nhưng không chỉ cho cô ấy không đâu. Chị này, lý do chính khiến em cần gặp chị là… em lo cho cả chị nữa.”
“Cho chị ư?” Máu trong người cô như đông lại
“Em có viết thư cho chị, ngoài phong bì còn ghi đầy đủ họ tên và địa chỉ của chị. Em nói rằng em rất xin lỗi về chuyện chiếc xe và mọi chuyện.” Vẻ tội lỗi sa sầm trong mắt Billy. “Nhưng em chưa kịp gởi thì lá thư đã không cánh mà bay. Hôm sau, thằng Tanks bảo hắn biết người thân của em sống ở đâu rồi. Hắn có đàn em bện ngoài và… hắn có địa chỉ của chị nữa. Giờ chị với Ellie phải dựa và nhau thôi. Cô ấy sẽ giải thích cho chị.” Billy luồn mảnh giấy vào tay Macy. “Đây là thông tin của Ellie. Hãy nói chị sẽ gọi cho Ellie đi, Mace. Hứa với em đi.”
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ thăm phạm nhân đã hết. Macy không hứa gì với Billy nhưng cô nhận lấy mảnh giấy em trai vừa đưa cho mình
Sau khi chị gái đi rồi, Billy ngồi xuống trong xà lim chờ quản giáo đến áp giải mình ra ngoài thi hành phận sự. Nếu ngày xưa có người bảo cậu là sẽ có ngày cậu thích đi nhổ cỏ, cậu sẽ chửi bọn đấy là bọn khốn dối trá. Nhưng bây giờ quả đúng như vậy. Cậu mong mỏi có cơ hội được thoát khỏi bốn bức tường trại giam. Đó là dư vị nhỏ nhoi của tự do
“Mày sắp đi làm vườn trong giờ lao động công ích à?” Pablo tay cùng xà lim hỏi, hắn đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, mặt giấu sau cuốn sách
“Ừ.” Billy ngồi phịch xuống giường. Có nhiều ngày, cậu tưởng mình sắp phát điên trong nhà tù này. Nhưng sau đó cậu biết mình đáng phải chịu như vậy
Pablo hạ cuốn sách xuống. “Chị mày vừa đến thăm mày đấy à?”
Billy chỉ lẳng lặng gật đầu, không muốn nói năng gì hơn
Không biết bao nhiêu lần chị Mace cảnh báo rằng cậu sẽ gặp rắc rối to nếu không chịu cân nhắc kỹ càng về việc mình làm?
Vậy mà Billy làm chị thất vọng, Mace không đáng phải chịu như vậy. Chính vì thế, Billy quyết định mình phải sống khác đi.
Cậu chưa kể cho chị nghe về mấy lớp cao đẳng: cậu muốn tặng Mace điều bất ngờ thú vị khi mình mãn hạn tù. Billy muốn cho Mace, bà, và mẹ mình thấy mình hay ho hơn ông già mình. Và cậu sẽ hay ho hơn mà
“Tao nghe nói chị mày xinh lắm,” Pablo dai dẳng.
“Quên đi.” Billy nhắm nghiền mắt
Điều thật đau lòng là Mace thất vọng về cậu. Thêm lần nữa. Nhưng Billy không cho là Ellie là một sai lầm khác trong đời mình. Cô ấy thật dễ thương, quá tốt bụng, à phải rồi, thật quá xinh đẹp nữa nên chẳng thể nào là một sai lầm. Tất nhiên, Billy hối hận vì đã kéo Mace vào chuyện này, nhưng cậu đã không cố tình mà
Ngoài hành lang có tiếng ai đó vừa ho và âm thanh ấy dội vào những bức tường bê tông xám. Billy ghét cay ghét đắng tiếng vọng trong nhà tù này. Chúa ơi, cậu cầu trời cho chị Mace làm theo lời cậu mà nói chuyện với Ellie. Dù người yêu cậu không thông minh như chị, nhưng cô ấy giỏi đối phó với chuyện ngoài đường ngoài chợ. Nếu Tanks tìm cách hại chị gái cậu, Ellie sẽ biết cách bảo vệ Mace.
Billy nghe thấy tiếng bước chân và nhớ đến giờ lao động công ích. Háo hức vì sắp được ra khỏi phòng giam bé tí tẹo, cậu ngồi bật dậy. Cậu gần như có thể ngửi thấy mùi không khí trong lành ngoài kia
“Sẵn sàng chưa?” Hal, một thành viên trong đội quản giáo làm việc ban ngày, hỏi. Cửa phòng giam lạch xạch mở ra
“Rồi ạ,” Billy đáp.
Trong tất cả thành viên đội quản giáo ở đây. Hal là người Billy quý nhất. Ở tuổi năm mươi, ông gợi cho cậu nhớ mọi phẩm chất một người cha đáng ra phải có. Có lần, ông Hal còn cho Billy xem hình cháu ông nữa kìa. Billy tự hỏi người thân của ông có biết ơn những gì ông làm cho họ hay không, hay họ cũng coi là chuyện đương nhiên kiểu như những gì Billy đã đối xử với Mace. Tuy nhiên, từ giờ cậu sẽ không thế nữa. Bằng cách nào đó cậu sẽ làm chị gái tự hào về mình.
Ông Hal nhìn đống sách chất đầy trong phòng. “Việc học hành ổn chứ hả?” ông hỏi
“Tốt ạ,” Billy trả lời nhát gừng.
Cậu và Hal đi dọc dãy hành lang nhà tù, gót giày họ nện trên nền đất vang vọng. cảm giác hào hứng được ở ngoài trời vài tiếng đồng hồ của Billy còn mãi cho đến khi cậu chui lên xe bít bùng và trông thấy môt cánh tay xăm trổ nhằng nhịt gác lên lưng ghế tựaa. David Tanks liếc qua vai nhìn Billy. Nụ cười khinh khỉnh của hắn tràn ngập vẻ độc địa.
“Nghe nói hôm nay chị mày đến trại,” tên sát nhân thì thhầm. “Chúng nó bảo con bé cực kỳ xinh nữa. Tao háo hức muốn xem nó xinh đến mức nào. Tao sẽ hiếp nát bấy con chị mày, nhóc Billy à – ngay trước khi tao cắt cổ nó.”
Đang ngồi sau bàn làm việc, trung uý Jake Baldwin ngước lên nhìn thấy Mark Donaldson, tay thanh tra mới của phòng và đôi khi còn là cộng sự của anh, thò đầu qua cửa văn phòng nhìn vào
“Sao lại may mắn chứ?” Jake tựa hẳn người vào lưng ghế hỏi lại.
Donaldson tinh quái cười ngoác miệng. “Nàng bảo nàng cần cậu, và phải là cậu mới được.” Cậu ta nhìn ra hành lang, rồi phắn mất như bị ma đuổi
“Ơ kìa, cậu bảo ai cần…?” Câu hỏi trên môi Jake vuột mất khi một cô gái tóc vàng, một phiên bản của Marilyn Monroe những năm nữ minh tinh này đẫy đà nhất, đong đưa đi vào văn phòng của anh. Cô ta không bước vào. Cô ta đong đưa đi vào
Khi còn cách bàn làm việc của anh chừng một bước chân cô ta thôi không chuyển động nữa, nhưng cơ thể cô ta thì vẫn. Bộ ngực cô ta, bị bó nhét vào chiếc áo dây màu đỏ cổ khoét sâu, tiếp tục nhún nhảy. Lên. Xuống. Lên. Sau lưng cô, hai sĩ quan cảnh sát Houston đứng im, lưỡi dài lòng thòng như lưỡi chó săn. Lưỡi của Jake thì vẫn nằm yên trong miệng. Anh chưa bao giờ là fan của Monroe
Vị khách của anh cúi xuống kéo ghế ngồi, làm anh nhác thấy vun ngực cô nàng - khiến Jake nhận ra một điều có lẽ ta không cần phải là một fan cuồng nhiệt lắm lắm ta vẫn có quyền tán thưởng một vẻ đẹp giống như in. Anh liếc sang hướng khác. Nhìn chằm chằm thì thật thô thiển. Với lại, đã từ lâu anh đã thôi không tỏ ra cho phụ nữ biết là họ đang nắm cán. Tất nhiên, họ vẫn nắm quyền ấy. Suy cho cùng, anh cũng chỉ là một người bằng xương bằng thịt, nhưng anh cố gắng không tạo đà cho họ một khi họ biết được điều này. Cô gái từng là hôn thê, và hiện là em dâu của Jake, đã dạy cho anh bài học ấy
“Tôi có thể giúp gì được cho cô?” Miệng hỏi thế, nhưng trí não đàn ông của anh đang cân nhắc vài lựa chọn đối phó rồi. Cô ta hai mươi, nhỉ? Ở tuổi ba mươi mốt, Jake thôi không còn muốn hẹn hò những em còn tin trên đời có ông già Noel
Nàng Monroe mở miệng định nói, và Jake chờ nghe giọng nữ trầm ngọt ngào cuả cô ta lan tỏa trong anh, một hiệu ứng âm thanh làm đẹp thêm những giấc mơ êm đềm nhất định anh sẽ có sau buổi gặp gỡ. Những mơ mộng của anh chẳng có vấn đề gì với một em hai mươi tuổi. Mà dạo gần đây, anh chỉ có biết đến mơ mộng vẩn vơ
“Em tên là Ellie Chandler.” Giọng cô gái, có người sẽ gọi đấy là giọng phim hoạt hình - loại hoạt hình dở kinh – the thé phát ra ở ngưỡng cao hơn tiếng phấn trắng miết trên bảng đen những hai quãng tám. “Anh là Jake Baldwin, phaaaải không ạ?”
Jake giật nảy mình, làm đổ cả ly cà phê. Lạy Chúa cứu con. Vừa chộp ly tránh cho đống giấy tờ bày trên bàn bị vấy nước, Jake nhủ thầm, mà không, xin Chúa hãy cứu cô ta. Chả trách đấng Tạo hóa ban cho cô ta tấm thân ấy, Ngài đã cố đền bù cho giọng nói ấy mà
Cô nàng tiếp tục nói, còn Jake đã sẵn sàng làm hầu như bất cứ điều gì để cô ta ngậm miệng lại. Bất cứ việc gì ngoài việc tỏ ra thô lỗ. Đối với con trai của mục sư dòng đạo Baptist, sự thô lỗ không được là một lựa chọn, thậm chí đối với cả con chiên không ngoan đạo như anh. Anh đan chặt mười đâu ngón tay vào nhau đặt trước mặt mình và buộc mình hướng sự chú ý vào cô ta. Mỗi âm tiết phát ra đều như một vết da mổ ruột kết
“Em đến để tố cáo một vụ giết người.”
Anh thở dài. “Nếu vậy cô cần trình bày với ban Hình sự Án mạng. Tôi phụ trách bên Cướp giật.” Lạy Chúa, xin cho mọi chuyện dễ dàng như thế
Chúa không nghe tiếng anh cầu khẩn
“Nhưng em muốn nói với anh cơ.”
“Tại sao cứ phải là tôi?” Jake hỏi câu ấy cho cả cô nàng tóc vàng lẫn Thượng đế
“Bởi vì anh biết con người hắn như thế nào rồi. Anh là người đã bắt hắn mà.”
“Bắt ai cơ?”
“David Tanks. Bạn trai cũ của em.”
Anh nhớ gã Tanks này rồi. Xăm trổ đầy mình. Một gã buôn ma túy vừa đê tiện vừa nghiện ngập có cỡ
“Và bởi vì bây giờ em yêu anh Billy nên David đang dọa sẽ giết anh ấy. Hắn thậm chí còn dọa cả chị của Billy. Hắn gọi chị ấy là một quỷ cái chết chắc.”
Jake lắc đầu rũ bỏ giọng nói cô ta ra khỏi tai mình. “Tanks vẫn chưa mãn hạn tù, phải chưa nào.”
“Phải.” Ellie Chandler gật đầu lia lịa, khiến chiếc áo dây phải căng ra đỡ lấy cái núng nính của cô ta. Lên. Xuống. Jake phải cố không để cho ánh mắt nhìn xuống thêm nữa
“Như thế thì, vụ giết người mà cô định báo cáo ấy… Chưa xảy ra, đúng không? Chưa có ai thiệt mạng chứ gì?”
“Hắn chặt phăng đầu nạn nhân cơ mà. Theo em thì như thế đã giết chết nạn nhân rồi.”
Jake cứng người. “Đầu ai cơ?”
“Em không biết.”
“Chuyện xảy ra ở đâu?”
“Em có ở đó đâu,” đôi mắt xanh của cô ta đảo tròn, “vậy làm sao mà em biết chứ?”
Thế đấy. Cô ta nói năng chẳng nghĩa lý gì cho lắm, nhưng anh vẫn cố thêm một lần nữa vậy. “Vụ án mạng xảy ra khi nào?”
“Em đoán là mới năm ngoái thôi. Chính David uống rượu say rồi huênh hoang kể hết. Em muốn các anh buộc tội hắn rồi chuyển hắn sang khu biệt giam dành cho phạm nhân nguy hiểm – tránh xa những phạm nhân tốt.”
Phạm nhân tốt? Jake thôi đan ngón tay vào nhau, mà áp lòng bàn tay lên mặt bàn. Thốt nhiên, những mảnh ghép trong câu chuyện của cô gái bắt đầu khớp lại với nhau. “Thế bây giờ Billy đang ở đâu?”
“Anh ấy ở trong tù với David. Nhưng chẳng phải những kẻ sát nhân bị di dời khỏi những người chỉ tình cờ cướp cửa hàng tạp hóa ư?”
“Chỉ tình cờ ăn cướp một cửa hàng hử?” Jake cố giữ cho giọng mình không lộ vẻ coi thường.
Cô ta lại bắt đầu huyên thuyên, còn Jake ngồi lắng nghe. Màng nhĩ anh nhức nhối. Cuối cùng hai với tay lấy sổ ghi chép bìa vàng ghi lại mọi thông tin liên lạc của cô ta. Sau đó anh ghi chú thêm: Tanks - dọa giết chị gái của Billy. Anh nhìn thẳng vào cô ta, và chỉ để tỏ vẻ lịch sự, anh lên tiếng, “Cô Chandler này, tôi rất mừng vì cô đến đây.” Đôi khi con trai mục sư dòng Baptist cũng nói dối, nhưng chỉ khi nào phép lịch sự đang bị đe dọa phá sản thôi.
Cô gái chớp mắt, và một thứ gì đó gần với sự thông minh thoáng qua trong đôi mắt màu xanh lục của cô ta. “Anh sẽ không động tĩnh gì sất phải không?”
Được rồi, anh sẽ cố nói lý với cô ta thêm lần nữa. “Nói thật nhé, cô cần khai báo với bên Hình sự Án mạng cơ.” Thế là anh ngồi nhìn cô gái vùng vằng bỏ đi.
Dù cạnh này nhìn đẹp đấy, ánh mắt anh vẫn quay lại với cuốn sở ghi chép. Tanks - dọa giết chị gái của Billy. Buồn thay, nếu một cảnh sát cứ phải nhảy dựng lên mỗi khi một phạm nhân đe dọa sẽ làm hại mẹ hay chị em gái của bản cùng xà lim, thì chắc cả ngành cảnh sát cứ phải bận rộn nhảy như ếch quanh năm suốt tháng mất
***************
“Con là chị nó cơ mà.”
“Không!” Dứt lời, Macy Tucker buông ngay chiếc bánh burger chay xuống đĩa. Đáng lẽ ngay từ đầu cô phải đoán được có trò gì đây khi mẹ cô dọn món đầu tiên của bữa trưa không có thịt. Macy ăn chay từ khi mười sáu tuổi. Cho đến bây giờ sau mười hai năm, mẹ cô vẫn cho rằng ăn chay chỉ la mốt chóng tàn. Tất nhiên mẹ cô, đôi khi không hiểu vì đâu, cũng vẫn đợi có một ngày cha cô sẽ lại bước qua ngưỡng cửa kia và oang oang, “Tôi về rồi đây. Mang ngay chai bia ra cho tôi nào.” Mẹ cô vẫn đợi, không màng đến một sự thật là ông đã bỏ mẹ con cô đi biền biệt suốt mười bốn năm qua. Riêng Macy thì chẳng muốn ông quay về.
“Chị em trong nhà thì phải…”
“Mẹ, không có chuyện đó đâu ạ.”
Ngực cô đau thắt khi thấy đôi mắt xnah biếc của mẹ rơm rớm nước. Chẳng phải là chuyện bà Faye Moore khóc lóc sẽ làm ai ngạc nhiên. Ba năm qua, bà coi những cơn kích động như việc làm bán thời gian và đang biến nó thành sự nghiệp lâu dài của mình. Hàng trăm cây xanh bị đốn ngã chỉ để làm nguyên liệu sản xuất khăn giấy giúp lau khô nước mắt cho mẹ cô. Bác sĩ bảo đó là chứng tiền mãn kinh. Macy thì biết chắc đó là chứng thiếu đàn ông. Cô hoàn toàn thông cảm cho mẹ, bởi suýt chút nữa chính cô cũng bị cái chứng quái ác ấy hạ gục.
“Nó bảo nó muốn gặp con đấy.”
“Con không còn là cô tiên hàn gắn cho nó rồi.” Nói thế nhưng ngực Macy nhói đau khi thấy mẹ gạt nước mắt. Khóc lóc là bệnh rất dễ lây.
“Từ trước đến nay con vẫn quan tâm giúp đỡ em cơ mà.”
Mẹ cô rút thêm khăn giấy trong hộp đặt trên kệ và bắt đầu làm tình làm tội nó
“Chắc đó chính là sai lầm của con mẹ ạ. Nếu nó sớm phải đối mặt với hậu quả…”
“Cả mấy tháng nay con có nhìn mặt em đâu.” Mấy miếng khăn giấy bẩn được nhét vào túi
“Con bận mà mẹ. Vừa phải đi làm, đi học, và hầu tòa xử ly hôn nữa, thế cũng đủ hết thời gian rồi.” Với lại cái suy nghĩ phải nhìn em trai mình phải ngồi sau song sắt nhà tù thật là kinh hãi.
“Chỉ tại vì con…” sụt sịt.
Mẹ cô lại liếc qua hộp khăn giấy Kleenex. Macy liếc ra cửa. Hai miếng khăn giấy là giới hạn của cô. Nếu còn phải nghe tiếng thổn thức não lòng như vậy, chính cô cũng sẽ phải ngồi ôm một hộp khăn riêng để lau nước mắt.
Bà Faye kể lể, “Chỉ vì con phát điên lên với chồng mình, không có nghĩa là con có thể trút hết lên đầu em mình.”
“Hắn là chồng cũ của con, và con không có phát điên với hắn,” Những gì Macy đang cảm nhận đã vượt quá ngưỡng bực dọc rồi.
“Em con nghĩ con xấu hổ vì nó đấy.” Mẹ cô gợi ý.
“À, khi cha Luis hỏi thằng Billy đang làm gì, còn trả lời là ‘Giảm từ năm xuống ba năm tù giam’, lúc ấy con chảng tự hào rạng rỡ là mấy.”
“Thôi đi Mace. Con đừng thế nữa mà.”
“Thế là thế nào hở mẹ?” Sự tự chủ cô cố duy trì khi ở bên mẹ đang cạn dần. Cô mệt mỏi vì cứ phải tô vẽ mọi chuyện cho đẹp đẽ. Cách ấy chẳng có tác dụng gì cả. Cô đã tìm đủ mọi cách để mẹ đừng khóc, kiềm chế để không thốt ra những lời cay đắng, nhưng đều không hiệu quả. Mà dạo gần đây, Macy lại mệt mỏi với những thất bại.
Mẹ cô thở dài sườn sượt. “Em nó thương con lắm đấy.”
Lẽ ra nó đã phải nghĩ đến điều đó trước khi mượn xe con đến cướp đồ ở cửa hàng Shop & Go. Sau đó làm hỏng tan tành chiếc xe cũng chẳng cải thiện được gì. “Con thương em nhưng trong chuyện này con không làm gì được đâu.”
“Nó gởi lời xin lỗi con đấy.” Gương mặt mẹ cô chan chứa tình cảm dạt dào.
Cơn giận về những hành động ích kỷ của Billy cùng bao nhiệu hậu quả theo sau đó bùng cháy dữ đội trong cô. Macy đón nhận nó, bởi vì thà giận dữ còn hơn phải cay đắng với cảm giác mình vô dụng. Nhưng đến khi mẹ cô với tay rút miếng khăn giấy thứ ba, Macy với lấy túi xách. Cô không đợi miếng khăn giấy thứ ba đâu! “Con phải đi đây. Cảm ơn mẹ cho con ăn trưa nhé.” Hôn nhanh lên bên má ướt đẫm của mẹ, Macy bỏ chạy khỏi căn bếp của bà ngoại cô.
Giọng mẹ cô còn nói với theo khi cô băng qua phòng khách. “Mace! Con đâu có được nuôi dạy để quay lưng lại với người thân đâu con.”
Macy vẫn cứ bước. “Đó gọi là thương cho roi cho vọt đấy mẹ à.” Đích đến của Macy là cửa chính, và không khóc là mục tiêu trước mắt cả ôc. Còn cố không biến thành như mẹ ư? Là thách thức cả đời của cô đấy
Mẹ cô bẻ lại, “Không có tình yêu nào là dễ dàng hết.” Đoạn: “Cả đàn ông nữa.”
“Phải. Vì thế phái đẹp nên biến thành đồng tính nữ hết đi,” Macy phản biện. Và cô chẳng hề ngoái đầu nhìn lại khi xòe tay đẩy cánh cửa ra vào sơn màu xanh lá cây.
Tuy nhiên, mắt cô vẫn ngấn nước. Con đâu có được nuôi dạy để quay lưng lại với người thân đâu con. Cổ họng Macy nghẹn lại khi bước về phía xe của mình. Macy đúng là không được nuôi dạy như thế, nhưng hình như mọi người đàn ông trong đời cô đều được dạy như thế thì phải. Thoạt tiên là bố cô – không, người đầu tiên phải kể đến là ông ngoại cô, rồi mới đến bố già yêu quý của cô. Tiếp đến là chồng, và giờ là Billy. Trong tất cả những chuyện ngu xuẩn, rồ dại nhất nên làm, thì thằng em trai cô yêu hơn cả kẹo sôcô-la, thằng em mà cô đã thề sẽ bảo bọc, lại tự chui đầu vào nhà đá. Giờ thì Macy làm sao chăm sóc được nó cơ chứ? Cô không thể, và cô mệt mỏi vì cứ phải gắng sức mãi rồi.
Không, nói đúng ra gắng sức không thành vấn đề. Nhưng càng gắng sức càng thất bại mới làm cô đau khổ. Rõ ràng cô đã thất bại với Billy, thất bại vì không dạy bảo em đến nơi đến chốn.
Cô sắp mở được cửa chiếc xe hiệu Saturn màu xanh lá cây thì cô nghe có tiếng đằng hắng quen thuộc ngay sau lưng. Macy nhấp nháy mắt khỏa lệ đi, quay lại sẵn sàng nghe chê trách.
Hiện thân của sự chê trách mặc quần thể thao tập xe đạp và áo thun màu cam có in dòng chữ BITE ME (Mặc xác tôi) ngay trước ngực. Là bà ngoại của Macy, người giơ tay sỉ nhục quan niệm của thế gian về những công dân cao tuổi. Không ghế đu, không đồ bộ trong nhà đứng đắn hay lối sống lặng lẽ khép kín trong bốn bức tường gì cả. Ở tuổi sáu mươi tám, bà vẫn đạp xe hơn mười cây số một ngày, dạy người khác tập yoga, và mới đây Macy phát hiện bà còn làm vài việc khác nữa cơ, có lẽ cũng trong vài tư thế yoga cơ bản.
“Mẹ con cũng có lý đấy.” Bà đang đứng cạnh chiếc xe đạp leo núi mới
Macy nhướn một bên mày. “Mẹ có lý lẽ thì chẳng sao. Chỉ khi mẹ chọc cái lý lẽ ấy vào cháu thì cháu mới cáu.”
“Nó là em cháu. Cháu vào thăm nó một tí thì đã sao nào?”
“Có sao chứ ạ.” Cứ nghĩ đến Billy ngồi sau chấn song nhà tù là cổ họng cô lại nghẹn đắng. Chẳng lẽ không ai hiểu là việc nổi đóa lên còn dễ dàng hơn sao? Cô không thể khơi lên cảm giác thương hại em. Việc đó làm cô đau lòng lắm
Nụ cười thông cảm làm những nếp nhăn khi cười trên mặt bà hằn sâu thêm. “Cháu sẽ biết nên làm như thế nào cho đúng mà. Cháu trước nay vẫn thế.”
“Cháu sẽ không đi đâu.” Macy chợt nhớ gói đồ trong túi xách. Cô lục túi lấy ra một gói ni lông nhỏ và nói, “Bà cầm lấy này. Mà bà có thể tự đi mua cũng được mà. Chẳng phải hàng phi pháp gì đâu.”
Nụ cười trên môi bà biến mất. “Bà… thế này thì… ngượng lắm.”
“Ngượng á?” Macy đi nhanh đến chỗ chiếc xe và mở cửa. Mùi xúc xích pizza ám trong xe từ hôm qua xộc lên – đó là một trong những điểm bất lợi của việc giao pizza kiếm sống. Nhưng việc ghi danh học toàn thời gian trong đại học luật đã không còn cho cô nhiều lựa chọn việc làm nữa. Đừng mơ là đáng lẽ, Tom, chồng cũ của cô phải chu cấp cho cô cho đến khi học đến hết đại học, như trước kia trong suốt những năm đầu của cuộc hôn nhân cô đã làm thế cho anh ta.
Bà ngoại nhìn vào túi ni lông. “Cháu còn trẻ. Ai cũng biết cháu có làm chuyện ấy mà.”
“Hai năm rồi cháu không có làm chuyện ấy đâu bà ạ.” Quay lưng lại với đàn ông cũng có nghĩa là quay lưng lại với tình dục.
Bà cười. “Ông Jacobs có đứa cháu trai…”
“Và ông ấy cứ tự nhiên mà giữ lấy cậu ấy.” Với một chân đã bước lên xe, Macy quay lại ôm hôn bà ngoại. “Cháu yêu bà lắm.” cô nói. Và cô cũng nói thật lòng. Dù năng động khác thường trong đời sống tình dục, bà ngoại cô vẫn là thứ keo dính bền chặt giúp gia đình cô gắn kết với nhau kể từ ngày bố cô bỏ vợ con mà đi. Bà như cái kén bao bọc, quấn mẹ con cô vào cuộc sống cuồng nhiệt của bà. Bà không có lỗi khi chất keo gắn của bà không đủ chắc. Thứ gì gắn kết được những gia đình như gia đình cô cơ chứ? Macy tự hỏi. Cô đã buông xuôi cho gia đình tan vỡ chỉ sau gần năm năm. Buồn thế cơ chứ. Quỷ thật, ngay cả mẹ còn duy trì hôn nhân với bố cô được những mười bốn năm
“Bà biết cháu yêu bà,” bà đáp. “Cũng nhiều như cháu yêu Billy vậy.”
Macy lập tức leo lên ngồi sau vô lăng của chiếc saturn, đóng sầm cửa lại. Lái bỏ đi. “Mình sẽ không đi đâu,” cô lẩm bẩm. “Không đi đâu.”
********
Dù ghét tự chứng minh mình sai, hôm sau Macy vẫn ngồi sau tay lái chiếc Saturn ám mùi pizza, giảm xóc móp méo, và từng là xe-cướp-tiệm-tạp-hóa, chạy về hướng nhà tù. Bài thuyết giảng “con không được quay lưng với người thân” đúng của bà ngoại đã làm cô xiêu lòng. Tuy nhiên, cô phải chờ đến hôm nay mới đi vì cô không biết nên ăn mặc như thế nào cho hợp với người đi thăm nuôi phạm nhân. Cứ tưởng tượng cả khu giam giữ toàn đàn ông vừa hau háu nhìn mình vừa đập bát sắt vào chấn song rầm rầm khiến cô gai cả người. Không phải là cô mẫu người đi đến đâu là tiếng gõ bát sắt đến đấy. Đàn ông thích con gái tóc vàng thân hình núng nính. Macy tóc nâu, vòng một cúp B của cô sẽ không núng nính nếu không có sự trợ giúp của loại áo nâng ngực, đẩy cao, tạo hiệu ứng núng na núng nính theo nhịp bước – mà cô đã đốt hết mấy cái áo lót kiểu ấy trong cái ngày bắt gặp chồng mình lên giường cùng cô thư ký tóc vàng núng nính của anh ta – tuy nhiên mấy tù nhân nam thì thèm khát tuyệt vọng lắm
Rốt cuộc, cô quyết định mặc đồng phục của nhân viên giao bánh pizza, bộ quần áo bằng vải dù rẻ tiền của hiệu bánh Papa’s Pizza thì khêu gợi thế nào mới được chứ? Với lại sau đó, cô còn phải mau mau quay về Houston, đến thư viện tìm tư liệu trước khi chạy thẳng đến chồng bánh đang chờ giao ngoài tiệm. Rồi còn phải học bài chuẩn bị cho kỳ thi sắp tới.
Tối nay chẳng có thời gian mà ngồi khóc cho cái thảm họa xúc cảm mà cuộc viếng thăm này chắc chắn sẽ mang lại. Không. Không phải tối nay. Hình ảnh Billy bíu tay vào song sắt nhà tù lại hiện lên trong tâm trí. Bụng cô đau thắt lại
Nhìn thấy biển báo ngạo nghễ thông báo về nhà tù, cô vừa chạy xe vào bãi vừa thầm lên kế hoạch cho buổi họp mặt thảm hại dự định sẽ tổ chức trong tuần này. Nhưng nhớ là chỉ có hai miếng khăn giấy thôi đấy. Ngỗng mẹ cần chừng nào thì chừng nấy cũng đủ cho… ngỗng con
Ôi trời, cô không muốn làm việc này tí nào
Nhưng thực chất, làm gì mới được chứ? Tại sao Billy cứ khăng khăng đòi cô vào thăm nó? Cả đêm việc Macy trằn trọc chắc chắn đã làm cho cái nệm lò xo phát mệt, và cô nửa tỉnh nửa mê, mơ thấy cậu em trai mình van vỉ, Macy ơi, chị phải giúp em vượt ngục thôi
Ngực cô nhói lên khi mở cửa xe bước ra ngoài. Cô bới cao mái tóc dài ương bướng dưới vành mũ lưỡi trai của nhân vên giao hàng, đến gần tòa nhà biệt lập nơi sẽ là chốn ra vào của em cô trong ba năm tới. Nó được giảm án từ năm năm xuống ba năm nhờ viên luật sư tài giỏi cô đã thuê để bào chữa cho Billy,đấy nghĩa là một thẻ tín dụng được rút hết hạn mức trong một thời gian dài đây
Giống như mẹ mình, Macy những muốn đổ lỗi việc Billy tha hóa cho đám bạn xấu của nó, cho thực tế là Billy lớn lên không có cha. Nhưng nỗi đau khổ đã buộc cô phải sáng suốt chui đầu ra khỏi tư tưởng nhảm nhí ấy. Billy đã tự gây ra việc này cho đời mình. Nó đã gây ra việc này cho mẹ cô và cả cho bà. Và cuối cùng, Chúa tha thứ cho cô vì đã giận dữ, nó cũng đã gây ra chuyện này cho cô nữa
Cô ngẩng cao đầu bước vào nhà tù. Không bát sắt cũng chẳng chấn song. Ấn tượng duy nhất với cô là sự giản tiện đến tẻ ngắt: Mọi thứ đều vuông thành sắc cạnh và cứng nhắc, khô khan. Thứ duy nhất làm khung cảm ấm áp lên là những bức tường cũ kỹ xây bằng gạch đỏ
Một tay nhân viên an ninh giật túi xách trên tay cô và cho vào tủ khoá lại, một nhân viên khác cầm thanh dụng cụ kiểm tra vũ khí rà soát người, rồi một ông già nét mặt nhiêm khắc dẫn cô vào phòng giống tập thể dục để ngồi đợi. Sau vài phút sốt ruột ngồi gõ đầu ngón tay lên bàn sắt, cửa bật mở và phạm nhân túa vào phòng
Mắt cô cay xè khi thấy em trai bước đến gần. Macy biết mình quá xúc động nhưng lúc ấy, cô không thấy một Billy mười chín tuổi. Cô chỉ trông thấy một thằng bé lên năm với đôi mắt to xanh biếc ẩn sau cặp mi dài đen nhánh, thằng bé ôm gấu bông nửa đêm lẻn vào phòng cô vì sợ yêu tinh nấp dưới gầm giường nó. Trông Billy bây giờ cũng hoảng hốt. Cơn giận của cô tan nhanh như khói. Và khi không còn giận dỗi, thì nỗi dằn vặt vì biết mình đã thất bại trong việc dạy dỗ em xé nát tim cô
“A chị.” Giọng Billy run run khi nó ngồi xuống ghế đối diện cô. Vừa ngồi xuống nó đã rụt rè chạm vào tay cô như thể sợ cô co tay về
Liệu Billy có biết cô yêu thương em bằng cả trái tim mình? Liệu nó có biết rằng cô phải chờ đến tận hôm nay mới vào thăm là vì chuện này sẽ giết cô chết mất, và có lẽ cách duy nhất để dạy dỗ nó đối mặt với rắc rối nó đã tự gây ra là cho nó thời gian ngồi một mình suy ngẫm? Yêu cho roi cho vọt chẳng dễ dàng gì. Cả cho người yêu lẫn người được yêu. Cô cảm nhận được vài giọt lệ chảy dài trên má. Cuộc vào thăm này có lẽ cần đến ba miếng khăn giấy.
“Ừ em”. Cơn đau trong cổ họng dâng lên gấp bội khi cô lật bàn tay đan những ngón tay mình vào tay em
“Trông chị khỏe ra đấy. Mẹ nói cuối cùng chị cũng ly dị xong rồi.”
Ừ. Và chị chắc chắn cho hắn sáng mắt ra. Chị được phần lớn thu nhập của hắn” Cô nuốt nước mắt vào trong, lấy lại tự chủ. Billy rõ là đã thấy đủ nước mắt từ mẹ rồi. “Em sao rồi?”
“Em… chịu được mà.” Billy ngó quanh quất trước khi nhìn vào mắt cô. “Em biết chị rất giận,” nó thì thầm. “Chị giận là đúng thôi. Nhưng em… Có gặp rắc rối đây.”
Macy chuẩn bị tinh thần nghe em yêu cầu mình giúp nó vượt ngục. Cuộc viếng thăm này dứt khoát cần ba miếng khăn giấy rồi
Billy ghé sát lại. “Em cần chị giúp.”
Cô cũng thì thầm đáp trả, “Chị giúp em cách nào đây?”
“Có tên này. Hắn cực kỳ xấu xa chị ạ.” Đôi mắt xanh của Billy mở lớn: “Hắn dám chặt đầu một tên kia. Bây giờ hắn muốn giết cả em, với lại…”
“Nhưng tại sao?” Macy thất kinh. “Tại sao hắn muốn giết em?”
“À, đại khái là em cướp người yêu của hắn.”
Macy há hốc. “Em làm gì cơ?”
“Lá thư cô ấy gởi cho hắn lại kẹp trong cuốn tạp chí của em ngoài phòng nhận thư. Em tưởng thư ấy gửi cho em… em tưởng chị, hay bà, hay mẹ viết thư cho em mà.” Nó lại liếc quanh. “Đúng là thư không viết cho em, nhưng… Cô ấy làm thơ về bà của mình, chị ạ, mà thơ hay ghê lắm. Em bèn viết thư cho cô ấy, nói là em vô tình bóc thư của cô ấy ra xem, và khen bài thơ của cô ấy rất hay. Em không bao giờ dám mơ cô ấy hồi âm cho em đâu nhưng cô ấy lại viết thư trả lời em, thế rồi… chúng em phải lòng nhau.”
“Em cướp bạn gái của tên giết nười ư? Sao em không, chị không biết nữa, không tán bạn gái của mấy tên trốn chu cấp cho vợ con ấy? Hay là ai đó ít bạo lực hơn, như là đám tội phạm trí thức ấy?”
Billy nhăn nhó. “Em nói nghiêm chỉnh đấy.”
“Thế em tưởng chị đang đùa chắc? Em nghĩ gì mà làm vậy, hả Billy? Em không được đi cướp bạn gái của kẻ sát nhân. Ở trường người ta không dạy gì hết à?”
“Em đâu có biết hắn là kẻ giết người đâu.”
“Em nghe chị nói đã.” Macy giơ một bàn tay lên. “Chị không cần phải biết những chuyện này đâu. Bởi vì cị chẳng thể làm gì giúp em cả. Ý là, nếu em nghĩ cái tên này từng cứa cổ người ta lại chịu nghe lời chị, tại sao chứ, thì chị sẽ vui vẻ đọc cho hắn nghe luật về bạo động, nhưng có điều mách cho chị biết là…”
“Em không muốn chị đến gần thằng quái đản ấy đâu. Em chỉ muốn chị nói chuyện với Ellie thôi.”
“Ellie nào?”
Billy cắn môi, “Là bạn gái em đó.”
Macy chớp mắt. “Là con bé từng yêu thằng sát nhân à?”
Thấy Billy gật đầu, Macy chán nản gục đầu xuống bàn. Chiếc mũ trong bộ dồng phục của nhân viên giao bánh pizza lật ra khiến tóc cô bung xõa. Mặt bàn lạnh buốt có vẻ rất thật, còn lại mọi thứ khác trở nên hoang đường. Khỉ thật, làm như đau khổ đến mức ấy còn chưa đủ. Vụ này chắc tốn đến bốn miếng khăn giấy mất.
Billy đặt một tay lên vai cô. “Nếu hợp sức lại, biết đâu chị và cô ấy sẽ giải quyết được vụ này.”
Macy ngẩng đầu lên. “Giải quyết cái gì?”
“Có lẽ hai chị em đi báo cảnh sát. Cảnh sát nào cũng được trừ tay Jake Baldwin - đừng tìm đến hắn. Biết đâu họ sẽ lắng nghe chị. Ellie khác chị. Cô ấy quá đẹp. Đàn ông không nghe cô ấy nói đâu.”
Thốt nhiên Macy thấy khả năng tự tay cô giết người chỉ là trong gang tấc. “Ý em là họ sẽ chị nghe người tầm thường như chị chứ gì?”
“Em không có ý đó. Chỉ là cô ấy tóc vàng và …”
“Và ngực to chứ gì?” Sẽ là một vụ giết người với lý do chính đáng đây
“Đúng đấy ạ.” Em cô cười toe toét nhưng lại nhíu mày khi nhìn xuống cô. “Ý em là đàn ông con trai sẽ không cho là cô ấy thông minh.”
“Hẳn rồi, con bé phải là, gì nhỉ, là siêu thông minh, đúng không? Có thế mới gian díu với thằng từng cứa cổ người ta chứ.” Macy tự biết mình đang ăn nói đanh đá, đàn bà con gái chịu đựng được đến đâu đây chứ?
“Không như chị nghĩ đâu.Cô ấy kẹt với hắn vì thằng anh ngu đần của cô ấy thôi.”
À, tại thằng anh ngu đần của cô ta hử? Vâng, đấy là lời bào chữa cô có thể thông cảm được. Macy lại guc đầu xuống bàn.
Thậm chí cô còn đập đầu cái rầm
“Bạn gái em không ngu đâu. Tất nhiên cô ấy không thông minh bằng chị…” Em cô nâng đầu Macy lên. “Em biết chị tưởng em yêu cô ấy vì cô ấy xinh, nhưng em có được nhìn thấy Ellie đâu. Em phải lòng cô ấy qua thư từ đấy chứ. Chúng em viết cho nhau mỗi ngày - giờ vẫn còn – và cô ấy vào thăm em những bốn lần một tuần đấy.”
Nếu không nhìn thấy vẻ sợ hãi trong mắt Billy thì Macy đã chộp lấy chiếc mũ giao pizza và lê cái mông xấu xí của mình về nhà rồi. Hoặc đấy là do ký ức về cái lần Billy không biết sợ là gì níu cô ngồi lại chăng? Hồi mới bốn tuổi đầu và vẫn còn ôm khư khư con gấu bông trên tay, nó đã đứng về phía cô khi quanh cô không có ai. Bố không được đánh chị. Macy vẫn còn nghe thấy giọng nói non nớt của đứa em trai thốt lên câu ấy. Vẫn còn vang lên tiếng nắm tay của bố cô thoi Billy bay vèo qua phòng
Thêm một giọt nước mắt lăn dài trên má cô. “Em cần phải báo ai đó ở đây. Nếu họ biết…”
Billy không để cô nói hết câu. “Họ sẽ chẳng làm quái gì sất. Ngay cả nhân viên an ninh còn phải sợ hắn cơ mà. Nhiều người còn… hắn phục vụ họ mà. Với lại, hắn còn có tay chân bên ngoài nữa. Hắn là đầu sỏ của một băng nhóm lớn đấy.
Em còn nghe họ nói nhiều cảnh sát chịu chạy công việc cho hắn. Thậm chí Ellie còn nghi tay cảnh sát tên Baldwin ấy, người tự tay bắt David, giờ đã bị hắn mua chuộc rồi. Khi bạn em đến tố cáo vụ giết người, Anh ta có thèm nghe đâu.”
“Báo với ai cấp cao hơn quản giáo ấy,” Macy đề nghĩ. Cô phải làm gì đây cơ chứ?
“Em xin chị đấy, Mace. Người yêu em tên là Ellie Chandler nhé. Nhà cô ấy cách nhà chị hai, ba cây số gì đó thôi. Em đã cho cô ấy số điện thoại của chị rồi. Hãy hứa với em chị sẽ gặp cô ấy đi. Em lo cho Ellie lắm. Nhưng không chỉ cho cô ấy không đâu. Chị này, lý do chính khiến em cần gặp chị là… em lo cho cả chị nữa.”
“Cho chị ư?” Máu trong người cô như đông lại
“Em có viết thư cho chị, ngoài phong bì còn ghi đầy đủ họ tên và địa chỉ của chị. Em nói rằng em rất xin lỗi về chuyện chiếc xe và mọi chuyện.” Vẻ tội lỗi sa sầm trong mắt Billy. “Nhưng em chưa kịp gởi thì lá thư đã không cánh mà bay. Hôm sau, thằng Tanks bảo hắn biết người thân của em sống ở đâu rồi. Hắn có đàn em bện ngoài và… hắn có địa chỉ của chị nữa. Giờ chị với Ellie phải dựa và nhau thôi. Cô ấy sẽ giải thích cho chị.” Billy luồn mảnh giấy vào tay Macy. “Đây là thông tin của Ellie. Hãy nói chị sẽ gọi cho Ellie đi, Mace. Hứa với em đi.”
Tiếng chuông vang lên báo hiệu giờ thăm phạm nhân đã hết. Macy không hứa gì với Billy nhưng cô nhận lấy mảnh giấy em trai vừa đưa cho mình
Sau khi chị gái đi rồi, Billy ngồi xuống trong xà lim chờ quản giáo đến áp giải mình ra ngoài thi hành phận sự. Nếu ngày xưa có người bảo cậu là sẽ có ngày cậu thích đi nhổ cỏ, cậu sẽ chửi bọn đấy là bọn khốn dối trá. Nhưng bây giờ quả đúng như vậy. Cậu mong mỏi có cơ hội được thoát khỏi bốn bức tường trại giam. Đó là dư vị nhỏ nhoi của tự do
“Mày sắp đi làm vườn trong giờ lao động công ích à?” Pablo tay cùng xà lim hỏi, hắn đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, mặt giấu sau cuốn sách
“Ừ.” Billy ngồi phịch xuống giường. Có nhiều ngày, cậu tưởng mình sắp phát điên trong nhà tù này. Nhưng sau đó cậu biết mình đáng phải chịu như vậy
Pablo hạ cuốn sách xuống. “Chị mày vừa đến thăm mày đấy à?”
Billy chỉ lẳng lặng gật đầu, không muốn nói năng gì hơn
Không biết bao nhiêu lần chị Mace cảnh báo rằng cậu sẽ gặp rắc rối to nếu không chịu cân nhắc kỹ càng về việc mình làm?
Vậy mà Billy làm chị thất vọng, Mace không đáng phải chịu như vậy. Chính vì thế, Billy quyết định mình phải sống khác đi.
Cậu chưa kể cho chị nghe về mấy lớp cao đẳng: cậu muốn tặng Mace điều bất ngờ thú vị khi mình mãn hạn tù. Billy muốn cho Mace, bà, và mẹ mình thấy mình hay ho hơn ông già mình. Và cậu sẽ hay ho hơn mà
“Tao nghe nói chị mày xinh lắm,” Pablo dai dẳng.
“Quên đi.” Billy nhắm nghiền mắt
Điều thật đau lòng là Mace thất vọng về cậu. Thêm lần nữa. Nhưng Billy không cho là Ellie là một sai lầm khác trong đời mình. Cô ấy thật dễ thương, quá tốt bụng, à phải rồi, thật quá xinh đẹp nữa nên chẳng thể nào là một sai lầm. Tất nhiên, Billy hối hận vì đã kéo Mace vào chuyện này, nhưng cậu đã không cố tình mà
Ngoài hành lang có tiếng ai đó vừa ho và âm thanh ấy dội vào những bức tường bê tông xám. Billy ghét cay ghét đắng tiếng vọng trong nhà tù này. Chúa ơi, cậu cầu trời cho chị Mace làm theo lời cậu mà nói chuyện với Ellie. Dù người yêu cậu không thông minh như chị, nhưng cô ấy giỏi đối phó với chuyện ngoài đường ngoài chợ. Nếu Tanks tìm cách hại chị gái cậu, Ellie sẽ biết cách bảo vệ Mace.
Billy nghe thấy tiếng bước chân và nhớ đến giờ lao động công ích. Háo hức vì sắp được ra khỏi phòng giam bé tí tẹo, cậu ngồi bật dậy. Cậu gần như có thể ngửi thấy mùi không khí trong lành ngoài kia
“Sẵn sàng chưa?” Hal, một thành viên trong đội quản giáo làm việc ban ngày, hỏi. Cửa phòng giam lạch xạch mở ra
“Rồi ạ,” Billy đáp.
Trong tất cả thành viên đội quản giáo ở đây. Hal là người Billy quý nhất. Ở tuổi năm mươi, ông gợi cho cậu nhớ mọi phẩm chất một người cha đáng ra phải có. Có lần, ông Hal còn cho Billy xem hình cháu ông nữa kìa. Billy tự hỏi người thân của ông có biết ơn những gì ông làm cho họ hay không, hay họ cũng coi là chuyện đương nhiên kiểu như những gì Billy đã đối xử với Mace. Tuy nhiên, từ giờ cậu sẽ không thế nữa. Bằng cách nào đó cậu sẽ làm chị gái tự hào về mình.
Ông Hal nhìn đống sách chất đầy trong phòng. “Việc học hành ổn chứ hả?” ông hỏi
“Tốt ạ,” Billy trả lời nhát gừng.
Cậu và Hal đi dọc dãy hành lang nhà tù, gót giày họ nện trên nền đất vang vọng. cảm giác hào hứng được ở ngoài trời vài tiếng đồng hồ của Billy còn mãi cho đến khi cậu chui lên xe bít bùng và trông thấy môt cánh tay xăm trổ nhằng nhịt gác lên lưng ghế tựaa. David Tanks liếc qua vai nhìn Billy. Nụ cười khinh khỉnh của hắn tràn ngập vẻ độc địa.
“Nghe nói hôm nay chị mày đến trại,” tên sát nhân thì thhầm. “Chúng nó bảo con bé cực kỳ xinh nữa. Tao háo hức muốn xem nó xinh đến mức nào. Tao sẽ hiếp nát bấy con chị mày, nhóc Billy à – ngay trước khi tao cắt cổ nó.”