Chương 23: Hoàn
Chu Gia Huy nhìn bóng dáng Chu Giai Kỳ cùng Từ Du Chính đứng nơi cánh cửa chính, có lẽ đêm nay em gái nhỏ nhà anh không muốn về nhà rồi.Quả nhiên ở phía bên kia Từ Du Chính cũng nói với Chu Giai Kỳ muốn cô ở lại đây:- Ở đây không có phòng cho em. - Chu Giai Kỳ nhẹ nhàng trả lời.- Cả căn biệt thự này đều là của em.- Sổ hồng đứng tên em sao? Vẫn là em nên về thì hơn.- Giai Kỳ, anh muốn cho em xem một bí mật, ở lại đây được không?Từ Du Chính nhìn khuôn mặt nhỏ của Chu Giai Kỳ, anh hạ mình từ khi gặp lại được cô, thậm chí còn trở lên mặt dày hơn bất kỳ ai hết. Đến hôm nay lại là nài nỉ, anh còn có cả bí mật muốn nói với cô nữa sao? Cô thoáng nhớ lại tình cảnh năm đó, vì bị mất một món đồ được cho là quý giá của anh mà anh đã yêu cầu tất cả người giúp việc quỳ gối nơi phòng khác. Vậy mà giờ lại sẵn sàng chia sẻ cùng cô bí mật.Nhưng Chu Giai Kỳ cô cũng nhớ lại, những lời dì giúp việc từng nói, ba năm nay cậu chủ thay đổi rất nhiều, biệt thự giờ không còn nhiều người giúp việc như trước nữa chỉ còn lại vài người cậu chủ tin tưởng, cậu ấy cũng thường tự nấu nướng chứ không còn yêu cầu mọi người phải phục vụ giống như trước đây. Khi nghe được những lời đấy, bản thân Chu Giai Kỳ cũng muốn tin rằng anh đã thay đổi. Nhưng như vậy cũng k phải sẽ chứng minh được chuyện tình cảm giữa cô và anh. Hai người hiện tại, cho dù cô có muốn đưa tay ra với, thì cũng không dám chắc được rằng tâm ý của anh, có chắc chắn cùng cô xác định mỗi quan hệ này không.Cuối cùng Chu Giai Kỳ vẫn là quyết đinh ở lại.Căn phòng Từ Du Chính đưa cô đến là một căn phòng nhỏ liền kề ngày phòng ngủ chính, nơi này đặt thật nhiều đồ dùng dành cho trẻ nhỏ, có lẽ, từ đồ sơ sinh cho đến khi đứa bé lớn lên vài tuổi để có thể dùng được. Những đồ vật nhỏ nhắn, màu hồng, màu xanh, đều được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, chiếc nôi trắng treo đầy những đám mây những quả cầu tròn phía bên trên, con ngựa gỗ, thậm chí là cả xe đẩy, tất cả đều là những đồ vật anh đã chuẩn bị sẵn để đón nhận một đứa trẻ. Chỉ là đến bản thân anh cũng không biết rằng năm đó cô đã không còn đứa trẻ nữa.Từ Du Chính nhẹ nhàng nắm tay cô, ôm cô vào lòng:- Giai Kỳ, em nghe anh nói một lần được không? Năm đó là do anh không đúng. Là anh muốn giữ em bên cạnh nên đã không nghĩ đến cảm nhận của em, nhưng anh thực sự mong chờ đứa bé đó. Anh không hề muốn giấu giếm em, chỉ là muốn đợi em qua kỳ thi cao trung sẽ giữ em ở bên cạnh, cùng em chăm sóc cho con. Nhưng điều anh không ngờ được rằng mẹ anh lại gây ra cú sốc như thế. Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi. Đến hiện tại lòng anh vẫn rất đau. Chỉ mong có thể giữ em ở bên cạnh.- A Chính, không phải năm đó em không muốn ở bên anh, mà là em muốn đường đường chính chính ở bên cạnh anh. Là em can tâm tình nguyện, không phải do anh ép buộc em.- Vậy bây giờ anh làm lại, tán tỉnh em lại, hẹ hò em lại. Tất cả đều bắt đầu lại được không? Chỉ cần em đồng ý, anh nhất định nghe theo em hết được không?Chu Giai Kỳ chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ban đầu cô nghi ngờ tình cảm của anh, nghi ngờ chính bản thân mình, lo nghĩ sợ rằng hai người sẽ vì vỏ bọc bên ngoài của mối nợ khiến cả hai cùng phải suy nghĩ. Nhưng đến hiện tại cô mới biết được là, hóa ra anh đã chuẩn bị cho cả cô và con vẹn toàn như vậy. Đương nhiên không phải là do khế ước trả nợ kia nữa rồi.Cô nhẹ nhàng quay người lại, vòng tay ôm lấy anh, ba năm rồi cô mới nhẹ nhàng ôm một người đàn ông của mình như vậy.Từ Du Chính nhận được cái ôm của Chu Giai Kỳ. Như nhận được đáp án của chính lòng mình, anh lại càng siết chặt cô hơn. Ba năm, anh chờ đợi ba năm rồi chỉ mong có thể một ngày có cô ở bên cạnh, thậm chí sẵn sàng không từng lộ diện chỉ để có thể thống nhất giang sơn của mình. Anh từ một người đàn ông có thể nói là từ thâm trầm cho đến nham hiểm.Ba năm trước anh từng quyết tâm, cho dù có phải dùng thủ đoạn đê hèn nhất cũng muốn cô ở bên cạnh, nhưng tiếc là ba năm cô như biến mất khỏi tầm mắt anh cho đến khi cô xuất hiện. Nhưng tất cả những điều anh đánh đổi lại đều đáng giá vì anh có người phụ nữ mình mong ngóng bên cạnh.Cái ôm ấm áp, dần dần cũng những nụ hôn nhẹ nhàng mà ngọt ngào nhất, hai người quyến luyến siết chặt lấy nhau trong màn đêm.Không biết hai người dời căn phòng nhỏ từ khi nào.Cũng không biết vì sao khi lưng cô đặt xuống là chăn mềm ấm áp.Chỉ biết sáng ngày hôm sau tỉnh dạy cô đang nằm trọn trong vòng tay của anh. Nằm trọng trong thân mình người đàn ông cô nhớ mong hơn tất cả.Ánh sáng nhẹ nhàng chiếu qua khung cửa sổ. Hai người đầy tình ý ánh mắt chan chứa yêu thương. Trong tình yêu chỉ cần hai người nguyện ý, sẽ không có khoảng cách nào có thể chia rẽ được một kiếp không dời. Giống như đôi chim uyên ương, gắn bó, không bao giờ chịu dời xa nhau.