Chương 147
Trên đường đến kinh thành Lan Địch A Hoài không để ý nhiều đến Doãn Ngôn, y mặc kệ hắn nói gì hay làm gì, việc y quan tâm là Văn Yên không biết có xảy ra chuyện gì hay không dù gì tiểu thái giám kia cũng theo y từ nhỏ, xảy ra nhiều chuyện vẫn chưa hề phản bội lại y “Hai ngày nữa chúng ta sẽ đến kinh thành, lần này ta sẽ ở kinh thành nhận truyền thừa chức vị vương gia của phụ vương, sau này ta cùng ngươi thành thân ngươi sẽ là vương phi của ta” “Ta không còn là thái tử Tây quốc nữa, hôn ước kia sớm đã được bỏ rồi người không cần vì có lỗi với ta mà phải cùng ta thành thân” Doãn Ngôn bị lời phũ phàng của Lan Địch A Hoài làm cho không vui, hắn đã hạ mình rất nhiều với y nhưng y vẫn thái độ lạnh nhạt với hắn khiến Doãn Ngôn rất muốn mang A Hoài của lúc trước trở lại, mặc dù tính cách lúc đó có chút khó ưa nhưng đối với hắn vẫn luôn là bộ dạng bám lấy hắn chứ không phải như bây giờ “Hoàng thượng là ban hôn cho ta cùng ngươi, không phải ban hôn cho ta cùng thái tử Tây quốc” Doãn Ngôn bỏ lại một câu sau đó ra khỏi xe ngựa, Lan Địch A Hoài ở lại chỉ biết thở dài, Doãn Ngôn đối với y chỉ là vì cảm thấy có lỗi mà thôi Hỉ sự của thái tử là việc lớn, trên dưới hoàng cung không dám tắt trách mà chuẩn bị cẩn thận Lam Y Nhu nhìn ngắm hỉ phục đã làm xong, rất phù hợp với mắt nhìn của y, quả thật thay vì một bộ hỉ phụ đỏ chói mắt thì màu xanh cùng đỏ trên hỉ phục khiến cho nó hài hoà hơn bao giờ hết Màu xanh này tượng trưng cho hy vọng cho sự bắt đầu cũng như sự tin tưởng của y cùng hắn dành cho nhau, hơn hết nó mang đến cảm giác hài hoà không quá quỷ mị, tạo một cảm giác quyền lực hơn bao giờ hết, y cũng biết Tống Kỳ Nam rất muốn nhìn thấy y bận hỉ phục này đỏ nhưng y lại muốn có thể cùng Tống Kỳ Nam bận hỉ phục đặc biệt đầy ý nghĩa này hơnCòn hỉ phục màu đó y nhất định sẽ bận cho hắn xem sẽ theo ý hắn nhưng không phải là bây giờ Tống Kỳ Nam cũng được nhận lấy hỉ phục, nhìn hỉ phục màu sắc đặc biệt kèm theo bức thư mà Lam Y Nhu viết cho riêng hắn, Tống Kỳ Nam vui vẻ mà sờ lên hỉ phục, đây là hỉ phục chỉ dành riêng cho y và hắn không ai có thể có được, cũng giống như y trong lòng hắn là không thể thay thế được và ngược lại Lục Thừa nhìn giáo chủ nhà mình đang ngây ngốc ở đó trong sự hạnh phúc mà thầm chúc mừng, nghĩ đến chuyện bản thân hắn có chút bất lực, ngày hôm đó ở cổng cung nhìn thấy Yên Khánh lòng hắn xao động, hắn thật sự muốn đến ôm người một cái nhưng rồi chợt nhận ra bọn họ đã sớm kết thúc, Yên Khánh không thuộc về hắn Cũng kể từ ngày hôm đó Yên Khánh dường như trốn mất, Lục Thừa nhiều lần theo Tống Kỳ Nam lén đi gặp Lam Y nhu nhưng cũng không nhìn thấy được Yên Khánh, hắn chỉ đành bất lực mà thôi Yên Khánh từ lúc nhìn thấy Lục Thừa cũng trở nên như ngươi mất hồn thường xuyên làm hỏng việc khiến Yên Hương đau đầu, rốt cuộc nàng quyết định cho Yên Khánh ở yên một chỗ không cần làm bất cứ việc gì cả, đương nhiên Yên Hương cũng nhận ra Yên Khánh khi nhìn thấy Lục Thừa liền bất thường, nàng rất muốn nói nhưng rồi lại thôi, chuyện của đệ đệ nàng để tự đệ ấy giải quyết vẫn tốt hơn Yên Khánh lúc nhìn thấy Lục Thừa tim liền đập mạnh, trong lần dâng lên cảm giác chua xót vô cùng, Lục Thừa nhìn như gầy đi không ít, ánh mắt cũng mệt mỏi rất nhiều, ánh mắt nhìn y cũng đau thương không ít Đúng lúc này không biết do thiên thời địa lợi nhân hoa hay sao khiến cho cả hai người lại gặp nhau tại ngự hoa viên của hoàng dung, Lục Thừa định xoay người quay đi thì Yên Khánh đã lên tiếng “Huynh đã lâu không gặp, huynh vẫn khoẻ chứ” Lục Thừa xoay người cố gắng bình tĩnh “Đã lâu không gặp ngươi vẫn khoẻ chứ” “Ta vẫn khoẻ” Không khí vô cùng ngượng ngùng giữa hai người khiến cho cả hai lúng túng “Ta xin lỗi những chuyện trước đây, là do ta không suy nghĩ chu đáo chỉ biết ích kỷ bản thân mình” Lục Thừa nói, Yên Khánh liền lắc đầu dù gì Lục Thừa vẫn chưa hề làm gì quá đáng với y, đúng hơn là nếu không có Lục Thừa mạng y đã khó giữ lại “Huynh không có lỗi, ta cũng chưa từng trách huynh, chỉ là…chỉ là” Yên Khánh rốt cuộc vẫn không nói ra được lời trong lòng mình, Lục Thừa không muốn Yên Khánh khó xử nên đã nhanh chóng rời đi, khi Yên Khánh nhìn thấy hắn quay lưng rời đi trong tim y như hẫn đi một nhịp, rốt cuộc lời muốn nói cũng chẳng thể nói được nữa Lục Thừa vừa trở về nhìn thấy giáo chủ đang nhìn mình với ánh mắt tò mò liền biết chắc chắn giáo chủ đã biết chuyện gì đó “Ngươi, ta thật sự không biết trong đầu ngươi chứa gì đó, ta khó khăn tạo cơ hội cho ngươi gặp được Yên Khánh vậy mà ngươi làm cho ta và Y nhi thất vọng, thật là tức chết đi được” Tống Kỳ Nam nói, không quên nghĩ đến công sức của hắn và y giúp cho Lục Thừa gặp Yên Khánh Lục Thừa rốt cuộc cũng biết tại sao mình gặp được Yên Khánh nhưng thật sự bản thân hắn đã muốn từ bỏ không ép buột Yên Khánh nữa, bọn họ sẽ không có kết quả với nhau, nhưng không nghĩ lại khiến giáo chủ và thái tử không vui như vậy Tống Kỳ Nam mặc kệ Lục Thừa ngốc ở đó mà đi tìm Lam Y Nhu kể chuyện, mặc dù bị hai vị nhạc phụ cấm không cho đến gặp y trước ngày thành hôn nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫn lén đến gặp y mỗi ngày Như mọi hôm Lam Y Nhu lúc này đang xử lí tấy chương tiếp phụ hoàng của y thì Tống Kỳ Nam lén treo cửa sổ vào, Lam Y Nhu lắc đầu tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ có ngày bị phát hiện cho mà xem“Chúng ta sắp thành thân sau này sẽ mỗi ngày nhìn thấy, ngươi sao cứ mỗi đêm lại lẻn đến vậy chứ” Tống Kỳ Nam gãi gãi đầu làm như không biết gì cả Lam Y Nhu thấy bộ dạng giả ngu của hắn liền muốn mắng một trận “Tại vì ta muốn nhìn thấy Y nhi mà thôi, ngươi không thích nhìn thấy ta hay không” Lam Y Nhu thẳng thừng trả lời một câu “ Đúng vậy” khiến cho Tống Kỳ Nam đóng băng tại chỗ, trong lòng vỡ ra không ít “Phụ hoàng và phụ thân mà phát hiện chắc chắn sẽ đánh chết ngươi cho mà xem, ngoan ngoãn trở về chỗ của người đi, đợi ngày thành thân” Tống Kỳ Nam lắc đầu “Nhưng không có Y nhi ta không thể ngủ được a, không phải ngươi cũng vậy sao” Lam Y Nhu im lặng, lời của Tống Kỳ Nam không sai, không biết từ khi nào y đã có thói quen này, không có Tống Kỳ Nam bên cạnh liền không ngủ ngon được