Chương 152: Phiên Ngoại 1
Sau khi trở về Tây thành Doãn Ngôn nhanh chóng sắp xếp mọi việc rồi liền chọn ngày tốt cùng Lan Địch A Hoài thành thân. Tin tức Vương gia thành thân nhanh chóng lan hết cả thành, ai cũng tò mò Vương gia thành thân cùng với ai, bọn họ đã từng nghe qua tin tức về việc Hoàng đế ban hôn cho Vương gia lúc người còn là thế tử với vị Thái tử của Tây quốc, nhưng nghe nói người kia đã bị phế truất rồi mất tích không rõ tung tích cho nên lần này Vương gia thông cáo thanh thân liền khiến mọi người tò mò Lan Địch A Hoài vẫn đang ở trong phủ mỗi ngày rãnh rỗi mà đọc sách không thì mang cầm mà Doãn Ngôn tặng cho y ra để đàn Doãn Ngôn ngược lại bận rộn chuẩn bị cho hôn sự, hắn cho người đến may hỉ phục cho cả hai, Lan Địch A Hoài cảm thấy quá rườm rà còn Doãn Ngôn thì bảo nhất định phải làm như vậy y chỉ bất đắc dĩ mà nghe theo “Hoài nhi nhìn xem màu vải này có đẹp không, ngươi nhìn xem có thích hay không” Doãn Ngôn cho y xem rất nhiều sấp vải màu đỏ nhưng Lan Đich A Hoài vẫn chưa chọn được một sấp nào phù hợp cả, cái thì quá chói, cái lại quá nhạt, y không thích một chút nào, y đột nhiên lại nhớ đến vải ở Tây quốcTây quốc có một loại vải màu đỏ vô cùng đẹp giá cả lại rất cao chỉ chuyên dành may hỉ phục cho khuê cát cũng như may giá y cho hoàng tộc, y đã từng thấy qua tiếc là bây giờ muốn mua cũng khó phải đến tận Tây quốc mất rất nhiều thời gian còn chưa chắc sẽ mua được vì không phải tiệm vải nào cũng sẽ có loại vải đó Doãn Ngôn dường như nhìn ra suy nghĩ của Lan Địch A Hoài, hắn cho người đem những sấp vải kia lui xuống, ôm lấy Lan Địch A Hoài mà cọ đầu vào lưng y “Ngươi thích loại vải nào sao, nếu chỉ cần ngươi thích ta liền sai người tìm về, ta muốn ngươi vui vẻ” “Người chiều ta đến vậy không sợ ta sẽ trở nên vô pháp vô thiên như trước đây sao” Doãn Ngôn lắc đầu “Cho dù ngươi có như thế nào ta cũng không quan tâm, Hoài nhi nói ta nghe có phải ngươi muốn tìm loại vải khác hay không” Lan Địch A Hoài gật đầu, y quả thật rất muốn nếu có thể mai hỉ phục bằng vải ở Tây quốc “Tây quốc có một loại vải màu đỏ chất liệu rất tốt chuyên dùng để may giá y cho các tiểu thư con nhà quan hoặc may trong cung hoặc hỉ phục cho hoàng thất, ta từng thấy qua màu sắc rất đẹp ta rất thích” “Vậy ta cho người tìm cho người đến Tây quốc mua về, dù gì cũng sẽ còn lâu mới đến hỉ sự của chúng ta” “Nhưng loại vải đó rất khó mua không dễ dàng mua được nó” Doãn Ngôn mỉm cười vuốt nhẹ mái tóc của người thương “An tâm tìm ngươi ta còn tìm được thì thứ ngươi muốn còn làm khó được ta hay sao, đừng lo lắng” Lan Địch A Hoài gật đầu Sau lần trò chuyện đó Doãn Ngôn liền sai người đến Tây quốc mua vải, mặc dù có chút khó khăn để tìm nhưng rốt cuộc cũng tìm thấy được, sau khi mang vải về liền may hỉ phục chuẩn bị cho hỉ sự của cả hai Lam Nhiên và Doãn Ninh cũng trở về Tây thành để chủ trì hỉ sự cho Doãn Ngôn và Lan Địch A Hoài Thân thể Lan Địch A Hoài mặc dù đã loại bỏ một phần độc nhưng độc trong người y vẫn sẽ tái phát một vài lần, mỗi lần như vậy y đều vô cùng đau đớn, lần trước ở kinh thành Tống Kỳ Nam đã giúp loại bỏ một lần độc nhưng phải vài lần nữa độc mới hoàn toàn được trị khỏi vì vậy Lan Địch A Hoài sẽ bất chợt tái phát mà đau đớn Hôm nay y và Văn Yên ra ngoài phủ đi dạo, ở trong phủ nhiều ngày khiến y cũng có chút buồn chán muốn ra ngoài xem cuộc sống của bá tánh, Doãn Ngôn không muốn y ra ngoài một mình liền nói sẽ đưa y đi nhưng gần đây chính sự rất nhiều y không muốn làm phiền hắn cho nên đã kéo Văn Yên đi cùng Hai người đi dạo sẵn tiện mua vài thứ trở về phủ, trên đường Văn Yên luôn cảm thấy cả hai bọn họ bị người khác theo dõi, Lan Địch A Hoài cũng cảm nhận được, mặc dù y không còn võ công nhưng thính giác của y rất tốt y rõ ràng nghe được tiếng bước chân đầy nội lực đị theo sau bọn họ, đi đã được rất lâu rồi “Chủ tử chúng ta nhanh chóng trở về vương phủ” Lan Địch A Hoài gật đầu, hai người bề ngoài bình tĩnh nhưng bước chân đã nhanh hơn, vương phủ chỉ cách một con đường hai người cần nhanh chóng trở về vương phủ Những kẻ phía sau cũng nhận ra bất thường mà nhanh chóng bước nhanh chân theo hai người, chỉ còn cách vương phủ một con đường, một đám hắc y nhân liền xuất hiện chặn cả hai người lại “Thái tử điện hạ, mong người đừng làm khó chúng thuộc hạ, ngoan ngoãn trở về Tây quốc” Lan Địch A Hoài nhìn đám hắc y nhân y đã đoán được phụ hoàng kia của y làm sao có thể tha cho y cơ chứ, nhất định sẽ tìm bằng được người, nhưng dù gì bây giờ bọn họ đã lập một thái tử mới còn y xem như một người đã chết rồi tại sao còn muốn tìm y quay về mà không phải mau chóng giết y sẽ tốt hơn hay sao “Ta đã sớm không còn là thái tử điện hạ của các người, hơn nữa đây là Thịnh Hà quốc, các người dám đem một đám người đến đây là không sợ hai nước xảy ra chiến sự sao” “Xin thái tử điện hạ đừng làm khó bọn thuộc hạ, đưa người trở về Tây quốc cho dù đã phế truất đi chăng nữa thì người vẫn phải trở về, nếu không chúng thuộc hạ không khách sáo” Lan Địch A Hoài nở một nụ cười ngã ngớn, không khách sáo, y sợ bọn chúng à, cho dù mất hết võ công đi chăng nữa khi đi ra ngoài trên người y đã sớm đem theo ám khí, là một kẻ đã trải qua nhiều chuyện y chưa bao giờ chủ quan khi đi ra ngoài mà không dẫn theo một thị vệ nào hết Đám hắc y nhân lao lên nhưng chưa kịp đụng đến người của Lan Địch A Hoài liền bị đá bay hết, Doãn Ngôn cùng ám vệ đã xuất hiện bảo vệ Lan Địch A Hoài “Ta đã bảo ngươi ra ngoài mang theo người tại sao lại cứng đầu như vậy, cũng may ta xong việc trong phủ không thấy ngươi liền đi tìm ngươi” Doãn Ngôn lo lắng nói sau đó ra lệnh cho ám vệ bắt hết đám hắc y nhân về không để chúng chết, hắn muốn tra thử xem Hoàng đế Tây quốc rốt cuộc muốn làm gì Lan Địch A Hoài lúc nãy kích động quá mức liền khiến thân thể y không chịu đựng được mà ngất đi, Doãn Ngôn lo lắng đỡ lấy y lập tức trở lại phủ Đại phu nhanh chóng được gọi đến, tình trạng của Lan Địch A Hoài không có gì đáng lo ngại nhưng tránh để y kích động vận dụng nội lực nếu không kinh mạch sẽ đứt đến lúc đó khó mà sống được, độc trong người khi nào loại vỏ hoàn toàn mới mong có thể khoẻ mạnh Doãn Ngôn lo lắng mà nhìn Lan Địch A Hoài, nghĩ đến Tây quốc khốn khiếp khiến người hắn thương nhém nữa gặp nguy hiểm hắn hận không thể mang binh đánh Tây quốc cho bọn chúng biết lễ độ Lan Địch A Hoài tỉnh lại liền nhìn thấy Doãn Ngôn vẫn ngồi bên giường, y vuốt ve gương mặt của hắn“Ưm…ngươi tỉnh rồi sao, có cảm thấy chỗ nào không ổn hay không” Lan Địch A Hoài lắc đầu “Sau này ra ngoài phải mang theo người có biết hay không, ít nhất cũng phải cho ta cho ám vệ theo bảo vệ ngươi, ngươi đã không còn võ công không thể làm liều có biết không” “Ta đã biết, nhưng ta thật sự muốn hỏi đám người kia chút chuyện, Doãn Ngôn ngươi đưa ta đi được không” Doãn Ngôn gật đầu đồng ý, hắn cũng muốn nghe xem thử bọn chúng muốn gì từ phía Lan Địch A Hoài, y đã không trở về Tây quốc xem như đã từ bỏ tranh đoạt tại sao vẫn tìm y cho bằng được, bọn Tây quốc rốt cuộc muốn gì Doãn Ngôn đưa Lan Địch A Hoài đến nơi giam giữ đám người kia, Văn Yên đã sớm có mặt ở nhà giam để tra khảo đám người này“Dừng tay, các ngươi lui xuống hết đi”Hắn ra lệnh cho tất cả thị vệ lui xuống chỉ để cho Văn Yên ở lại “Các ngươi rốt cuộc đến đây bắt ta về để làm gì” Lan Địch A Hoài bình thản ngồi xuống ghế hỏi “Bọn ta theo lệnh Tây Vương mang phế thái tử trở về, cho dù sống hay chết cũng phải trở về, nếu như người không trở về thì từ nay về sau người chính là tội nhân của Tây quốc, mãi mãi không thể trở về Tây quốc” Lan Địch A Hoài cười khinh, y muốn quay lại Tây quốc để làm gì, cái nơi đầy độc ác kia y không muốn quay lại một lần nào nữa, làm Vương thì đã sao, làm Vương mà không có được quyền quyết định chỉ là một con rối thì y thà không làm “Ta không trở về, không phải các ngươi đã quên mất rồi hay sao. Thái tử Tây quốc đã mất tích không rõ tung tích, ta hiện tại là A Hoài vương phi của Thất vương gia Thịnh Hà quốc”Doãn Ngôn nghe y nói mấy lời này liền dâng lên cảm xúc đầy tự hào, nghe y bảo y là vương phi của hắn khiến tâm trạng đang tức giận của hắn cũng dịu phần nào “Ngươi không thể quên nguồn gốc cùng dòng máu đang chảy trong người của ngươi được, cho dù có chết ngươi vẫn chảy dòng máu Hoàng tộc, vẫn là hài tử của Hoàng đế” Lan Địch A Hoài chẳng thèm để tâm nhưng lời đó y nắm tay Doãn Ngôn rời ra ngoài, ở nơi này làm y cảm thấy đau đầu, nghe mấy lời vô nghĩa như vậy thà rằng y trở về nghe Doãn Ngôn đọc sách cho mình