Chương 6
Y Nhu trong lòng liền nói, nếu ta trở về cung ngươi nghĩ ngươi sẽ bắt được ta hay sao, nhưng đó là chuyện của sau này Sau khi Y Nhu được Tống Kỳ Nam đưa đi xung quanh thì cũng trở về căn phòng mấy ngày nay ở, hắn ôn nhu xoa đầu Y Nhu một cái liền rời đi Y Nhu cười khinh bỉ, y tuy võ công không giỏi nhưng về mưu kế chính là thừa hưởng tất cả từ phụ hoàng, lúc nãy y đã quan sát được xung quanh cũng đã kiếm được cách có thể trốn khỏi đây, bây giờ điều y cần làm là lấy lòng của Tống Kỳ Nam, biết hắn nhốt tỷ tỷ của mình ở đâu sau đó cứu tỷ tỷ cùng trở về, tỷ tỷ có võ công y có tài trí thì làm sao phải sợ cơ chứ, giáo chủ ma giáo gì đó suy cho cùng cũng không có thể lớn mạnh bằng triều đình Tống Kỳ Nam rời khỏi tổng bộ ma giáo vài hôm đi điều tra một số chuyện, hắn nghi ngờ thân phận của Y Nhu, họ Y ngoài trừ kẻ đó ra còn có thể là ai, hắn không tiện đi tìm lão phụ thân hỏi chút chuyện cho nên tự mình ra ngoài tìm hơn nữa ở Thịnh Hà quốc người nắm nhiều thông tin nhất chỉ có một nơi duy nhất, Triệu phủ, nơi cung cấp thông tin cũng như rất nhiều thứ quý giá mà trong thiên hạ này khó nào có người tìm ra ngoài bọn họ, mà hắn lại có giao tình với một trong những người có khả năng thừa kế Triệu gia là Triệu Quách “Tống giáo chủ đại giá quan lâm thật vinh hạnh” Triệu Quách thấy Tống Kỳ Nam liền cười đắc ý, tên này lần đầu tiên nhờ đến bằng hữu như hắn mà hỏi chuyện đấy “Ngươi lại giả vờ giả vịt sao, ta đến hỏi chút chuyện sau đó sẽ quay về” “Mấy hôm trước nghe được giáo chủ thế mà nhặt được một mỹ nhân sủng đến tận trời hơn thế nữa còn đưa người ta đến chính điện cùng bọn thủ hạ ma giáo bàn chuyện” Tống Kỳ Nam cười “Quả là Triệu gia, ngay cả ma giáo ta có mỹ nhân cũng biết được thật hay đấy” “Chuyện gì Triệu gia này không biết chỉ quan trọng người khác trả bao nhiêu nếu cảm thấy đủ bọn ta liền sẽ cho biết thông tin họ muốn” Tống Kỳ Nam đương nhiên biết điểm này nhưng giao tình của hắn và Triệu Quách là giúp Triệu Quách thành công trở thành gia chủ kế nhiệm Triệu gia cho nên hắn muốn biết chuyện gì Triệu Quách đều cho hắn biết“Ta muốn hỏi về Y gia và vị võ lâm minh chủ năm đó đã rút lui khỏi giang hồ” Triệu Quách nhíu mày, sao đột nhiên lại hỏi đến chuyện này, riêng việc này hắn không thể tiếc lộ quá nhiều “Ta chỉ nói với ngươi Y gia hiện tại đã thói lui giang hồ, minh chủ võ lân hiện tại đã trở thảnh dưới một người trên vạn người rồi, cho nên ngươi tốt nhất đừng nên dây vào” Tống Kỳ Nam cười đâm chiêu vậy sao, Y gia quả thật có bí mật khiến Triệu gia tuyệt đối kín miệng như vậy “Vậy sao, ta chỉ tò mò võ lâm minh chủ năm đó có huynh muội gì không” Triệu Quách nhíu mày, chuyện này không thể nói được vì hắn cũng không rõ gốt cuộc người đó có huynh muội hay không “Ta chỉ biết một điều là người đó trên cơ bản không hề có huynh muội” Tống Kỳ Nam gật đầu, vậy xem ra thân thế của mỹ nhân lại thần bí như vậy, điều đó càng khiến hắn thấy hứng thú hơn với sủng vật mới này, chơi đùa càng thêm thú vị “Gần đây ta nghe nói chính giáo muốn đánh nhau với ma giáo các ngươi à” “Mặc kệ đám chính giáo, nếu có gan thì bọn chúng đến ta sẵn sàng tiếp bọn chúng, muốn cướp bí tịch của Tống gia không dễ dàng như vậy đâu” Tống Kỳ Nam ngưng lại một chút rồi nói “Mà này ta muốn nhờ ngươi kiếm vài thứ được không” “Ngươi muốn tìm gì” “Ngươi có biết loại vải lụa tốt nhất không, ta muốn, giá cả bao nhiêu cứ nói ta sai Lục Thừa mang đến” Triệu Quách nhướng mày, giáo chủ ma giáo à, nơi của ngươi đã là loại lụa tốt nhất rồi không phải sao loại tốt nhất chỉ có ở hoàng cung mà thôi“Mỹ nhân của ta hơi khó chiều một tí, ngươi làm được không” “Haha được được đương nhiên được nhưng loại vải lụa tốt nhất tốt hơn ở chỗ ngươi chỉ có ở hoàng cung, cho nên giá cả thì không rẻ” “Bao nhiêu cũng được” “Thành giao, giáo chủ cứ trở về năm ngày nữa ta sai người mang đến ma giáo cho ngươi” Tống Kỳ Nam gật đầu rời đi, gần đây triều đình cũng dường như cũng đang khá loạn nhất là khi hoàng tử duy nhất của Thịnh Hà quốc biến mất, Triệu gia cũng bận rộn tìm người vì hoàng đế Thịnh Hà quốc trả một cái giá vô cùng cao để tìm được hoàng tử bình an trở về Ở trong phòng buồn chán, Y Nhu vốn muốn ra ngoài một chút nhưng Lục Thừa tuyệt nhiên không để y đi, còn bảo giáo chủ đã căn dặnY Nhu vô cùng buồn chán, hắn nhớ phụ hoàng nhớ phụ thân và tỷ tỷ, ở nơi đây không được ra khỏi phòng khiến y càng buồn chán hơnMấy hôm nay không phải y không nghe nhưng bọn nam sủng, cùng nữ nhân ở nơi đây bói rất nhiều đi ngang qua đều nói, nói đến mức y thật sự muốn mắng bọn họ Bọn họ hạ tiện thì đừng nghĩ ai cũng như họ, bọn họ chấp nhận số phận ở nơi đây nhưng y thì không bao giờ hơn nữa tương lai y phải thay phụ hoàng trở thành hoàng đế tiếp theo y không thể ở lại đây dây dưa với ma giáo được Tống Kỳ Nam trở về nghe Lục Thừa nói Y Nhu muốn ra ngoài, hắn đương nhiên không có ý nhốt y trong phòng nhưng hắn không có ở đây bất cứ kẻ nào cũng sẽ có cái gan mà gây tổn thương đến y, nhìn y yếu đuối như vậy so với đám người đã ở ma giáo lâu, trãi qua vô số chuyện chả khác gì con cừu ở giữa một bày sói cả, nhất là những kẻ ở nơi đây, hắn biết việc hắn sủng ái Y Nhu sớm hay muộn cũng sẽ có kẻ sinh ra tâm tư độc ác muốn hại y Tống Kỳ Nam mở cửa bước vào nhìn Y Nhu đang ở trên giường lăn qua lộn lại chả khác hì tiểu hài tử “Ta nghe Lục Thừa nói ngươi muốn ra ngoài” Y Nhu không thèm quan tâm đến“Giận dỗi ta sao, mỹ nhân” Hắn tiến lại giường nâng cầm của Y Nhu lên, Y Nhu xoay mặt hất ra khỏi tay hắn “Lại sinh khí, sao vậy là bổn giáo chủ khiến ngươi dục cầu bất mãn hay sao” Y Nhu liền nổi giận “Miệng ngươi không thể nói lời nào dễ nghe một tí hay sao, ta cái gì mà dục cầu bất mãn” Tống Kỳ Nam cười tà mị, không dục cầu bất mãn vậy bộ dáng này là sao, làm người nhìn đến muốn lập tức manv người thao đến vang xin thì thôi