Chương 1
Tiết học trực tuyến cuối cùng trước khi trở lại trường là tiết tự chọn.
Giảng viên điểm danh rất nghiêm, cả khoa 160 người không ai dám vắng mặt.
Sau khi điểm danh, tôi thu nhỏ cửa sổ bài giảng, mở video mà mình đã lén tải về ra.
Đang trong lúc mải mê xem, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Khương Vọng.”
Tôi giật nảy mình, giật tai nghe ra: “Cậu hâm à, đêm hôm khuya khoắt giả thần giả quỷ làm gì?”
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy lướt nhanh qua màn hình máy tính của tôi, “Mạng bị cắt rồi.”
“…”
Tôi chợt nhớ ra, vừa nãy vì muốn tải video cho nhanh nên tôi đã tạm cấm quyền sử dụng Wi-Fi bên phòng cậu ta.
“Cắt thì thôi chứ sao nữa.”
Tôi thị uy, “Này cậu ấm Chu, mạng bị cắt còn muốn nhờ tôi giải quyết, cậu là trẻ ranh chưa dứt sữa à?”
Im lặng một giây, Chu Khinh Nghiên bỗng thò tay dựt giắc cắm của tai nghe ra.
Một loạt âm thanh khiến người ta đỏ mặt của bộ phim vang vọng trong căn phòng.
Cậu ấy nhìn tôi, mặt không đổi sắc: “Giới hạn tốc độ tải xuống?”
Mãi tôi mới kịp phản ứng, cố giả bộ trấn tĩnh rồi thể hiện tài “diễn xuất”: “Tớ chả hiểu cậu đang nói gì.”
Dường như Chu Khinh Nghiên cũng không có ý định truy cứu, quay người muốn rời khỏi phòng.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại mở miệng gọi cậu ta lại: “Ngày mai là hết phong tỏa rồi đó, bọn mình sẽ quay lại trường học.”
Chu Khinh Nghiên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Cậu không nói gì cả, có vẻ đang chờ tôi nói tiếp.
Sự can đảm mà tôi vất vả lắm mới có thể thu thập được bỗng chốc tan thành mây khói.
Tôi ủ rũ phất tay: “Thôi được rồi, cậu về phòng cậu đi.”
Nhưng Chu Khinh Nghiên không về phòng nữa, trái lại, cậu ta còn đi tới và ngồi xuống mép giường tôi, xùy cười: “Mạng bên phòng tớ đã bị cậu cắt mất, quên rồi sao?”
“À thì…”
Tôi nhất thời cứng họng, đành phải già mồm, “Vậy cậu tránh ra, đừng có ngồi lên giường tớ.”
Chu Khinh Nghiên không thèm bỏ vào tai lời tôi nói, lại còn thờ ơ nhìn tôi: “Sao tớ lại không thể ngồi? Cậu còn từng ngủ giường tớ rồi cơ mà?”
Tai tôi sắp phỏng đến nơi: “Cậu đừng nói linh tinh, người khác nghe lại hiểu lầm bây giờ.”
Bầu không khí yên lặng trong giây lát.
“Ai hiểu lầm?”
Chu Khinh Nghiên nói bằng giọng bình tĩnh, “Cậu sợ cậu hậu bối bên Học viện Nghệ thuật đó hiểu lầm?”
Phải mất vài giây tôi mới nhớ ra cậu đàn em đó là ai.
Tôi vốn muốn giải thích vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt cau có khó ở kia tôi lại bực mình.
“Cậu quản được tớ chắc! Mau biến về phòng cậu đi!”
Tôi vươn tay muốn kéo cậu ta dậy, kết quả là tôi không trụ vững gót chân nên lảo đảo vài bước rồi lôi cả Chu Khinh Nghiên cùng ngã sấp xuống cạnh giường.
Trán tôi đập mạnh vào cằm Chu Khinh Nghiên, tôi xuýt xoa một hơi vì đau, sau đó lại nghe thấy Chu Khinh Nghiên kêu một tiếng đau đớn.
Ánh đèn vàng ấm từ trần nhà chiếu xuống đây, tản mạn trên đỉnh đầu cậu ấy.
Khoảng cách quá gần, đến nỗi tôi có thể nhìn rõ cả những sợi lông mi của cậu ấy.
Hơi thở ấm áp của cậu quấn quýt lấy hơi thở của tôi.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ánh đèn này mang lại cảm giác mập mờ tới vậy, trái tim tôi bắt đầu gia tốc, đập điên cuồng.
Để rời lực chú ý, tôi ra vẻ bất mãn, càu nhàu: “Chu Khinh Nghiên, cậu mau đứng dậy cho tớ, thắt lưng cậu cấn lưng tớ rồi!”
Thân thể cậu ấy bỗng cứng đờ.
Một lát sau, cậu ấy đẩy tôi ra rồi đứng lên, mặt không biến sắc. Đi được vài bước, cậu ấy bỗng quay lại nhìn tôi: “Khương Vọng.”
“Tôi mặc quần ngủ.”
Hả?? Hả?!!
Cửa phòng tôi vang lên tiếng đóng cửa, phải mất vài giây tôi mới tiêu hóa được lời Chu Khinh Nghiên nói, cả người nóng bỏng như bị ai châm lửa đốt.
Tôi bóp bóp khuôn mặt đang nóng bừng rồi đứng dậy. Không muốn nghĩ tới nữa, tôi đưa tay với lấy chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, cô bạn thân Hứa Đào đã gửi tới cả chục tin nhắn.
“!!!”
“Cưng ơi cậu xem phim mở mic kìa!”
“??? Cậu đang ở cạnh Chu Khinh Nghiên?”
“Cái gì mà thắt lưng với quần ngủ? Các cậu nói mấy thứ giới hạn độ tuổi gì thế a a a!”
Mắt tôi tối sầm lại. Tôi run rẩy nhấp vào tab lớp học online, liền thấy biểu tượng micro đang hiện màu xanh nhấp nháy.
Tuyệt chưa, tôi đã bật mic từ đầu buổi tới giờ đó.
Giảng viên điểm danh rất nghiêm, cả khoa 160 người không ai dám vắng mặt.
Sau khi điểm danh, tôi thu nhỏ cửa sổ bài giảng, mở video mà mình đã lén tải về ra.
Đang trong lúc mải mê xem, bên tai bỗng truyền tới một giọng nói quen thuộc: “Khương Vọng.”
Tôi giật nảy mình, giật tai nghe ra: “Cậu hâm à, đêm hôm khuya khoắt giả thần giả quỷ làm gì?”
Đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy lướt nhanh qua màn hình máy tính của tôi, “Mạng bị cắt rồi.”
“…”
Tôi chợt nhớ ra, vừa nãy vì muốn tải video cho nhanh nên tôi đã tạm cấm quyền sử dụng Wi-Fi bên phòng cậu ta.
“Cắt thì thôi chứ sao nữa.”
Tôi thị uy, “Này cậu ấm Chu, mạng bị cắt còn muốn nhờ tôi giải quyết, cậu là trẻ ranh chưa dứt sữa à?”
Im lặng một giây, Chu Khinh Nghiên bỗng thò tay dựt giắc cắm của tai nghe ra.
Một loạt âm thanh khiến người ta đỏ mặt của bộ phim vang vọng trong căn phòng.
Cậu ấy nhìn tôi, mặt không đổi sắc: “Giới hạn tốc độ tải xuống?”
Mãi tôi mới kịp phản ứng, cố giả bộ trấn tĩnh rồi thể hiện tài “diễn xuất”: “Tớ chả hiểu cậu đang nói gì.”
Dường như Chu Khinh Nghiên cũng không có ý định truy cứu, quay người muốn rời khỏi phòng.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại mở miệng gọi cậu ta lại: “Ngày mai là hết phong tỏa rồi đó, bọn mình sẽ quay lại trường học.”
Chu Khinh Nghiên đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn tôi.
Cậu không nói gì cả, có vẻ đang chờ tôi nói tiếp.
Sự can đảm mà tôi vất vả lắm mới có thể thu thập được bỗng chốc tan thành mây khói.
Tôi ủ rũ phất tay: “Thôi được rồi, cậu về phòng cậu đi.”
Nhưng Chu Khinh Nghiên không về phòng nữa, trái lại, cậu ta còn đi tới và ngồi xuống mép giường tôi, xùy cười: “Mạng bên phòng tớ đã bị cậu cắt mất, quên rồi sao?”
“À thì…”
Tôi nhất thời cứng họng, đành phải già mồm, “Vậy cậu tránh ra, đừng có ngồi lên giường tớ.”
Chu Khinh Nghiên không thèm bỏ vào tai lời tôi nói, lại còn thờ ơ nhìn tôi: “Sao tớ lại không thể ngồi? Cậu còn từng ngủ giường tớ rồi cơ mà?”
Tai tôi sắp phỏng đến nơi: “Cậu đừng nói linh tinh, người khác nghe lại hiểu lầm bây giờ.”
Bầu không khí yên lặng trong giây lát.
“Ai hiểu lầm?”
Chu Khinh Nghiên nói bằng giọng bình tĩnh, “Cậu sợ cậu hậu bối bên Học viện Nghệ thuật đó hiểu lầm?”
Phải mất vài giây tôi mới nhớ ra cậu đàn em đó là ai.
Tôi vốn muốn giải thích vài câu, nhưng nhìn vẻ mặt cau có khó ở kia tôi lại bực mình.
“Cậu quản được tớ chắc! Mau biến về phòng cậu đi!”
Tôi vươn tay muốn kéo cậu ta dậy, kết quả là tôi không trụ vững gót chân nên lảo đảo vài bước rồi lôi cả Chu Khinh Nghiên cùng ngã sấp xuống cạnh giường.
Trán tôi đập mạnh vào cằm Chu Khinh Nghiên, tôi xuýt xoa một hơi vì đau, sau đó lại nghe thấy Chu Khinh Nghiên kêu một tiếng đau đớn.
Ánh đèn vàng ấm từ trần nhà chiếu xuống đây, tản mạn trên đỉnh đầu cậu ấy.
Khoảng cách quá gần, đến nỗi tôi có thể nhìn rõ cả những sợi lông mi của cậu ấy.
Hơi thở ấm áp của cậu quấn quýt lấy hơi thở của tôi.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ có một ngày ánh đèn này mang lại cảm giác mập mờ tới vậy, trái tim tôi bắt đầu gia tốc, đập điên cuồng.
Để rời lực chú ý, tôi ra vẻ bất mãn, càu nhàu: “Chu Khinh Nghiên, cậu mau đứng dậy cho tớ, thắt lưng cậu cấn lưng tớ rồi!”
Thân thể cậu ấy bỗng cứng đờ.
Một lát sau, cậu ấy đẩy tôi ra rồi đứng lên, mặt không biến sắc. Đi được vài bước, cậu ấy bỗng quay lại nhìn tôi: “Khương Vọng.”
“Tôi mặc quần ngủ.”
Hả?? Hả?!!
Cửa phòng tôi vang lên tiếng đóng cửa, phải mất vài giây tôi mới tiêu hóa được lời Chu Khinh Nghiên nói, cả người nóng bỏng như bị ai châm lửa đốt.
Tôi bóp bóp khuôn mặt đang nóng bừng rồi đứng dậy. Không muốn nghĩ tới nữa, tôi đưa tay với lấy chiếc điện thoại đang đặt trên mặt bàn.
Lúc này tôi mới phát hiện ra, cô bạn thân Hứa Đào đã gửi tới cả chục tin nhắn.
“!!!”
“Cưng ơi cậu xem phim mở mic kìa!”
“??? Cậu đang ở cạnh Chu Khinh Nghiên?”
“Cái gì mà thắt lưng với quần ngủ? Các cậu nói mấy thứ giới hạn độ tuổi gì thế a a a!”
Mắt tôi tối sầm lại. Tôi run rẩy nhấp vào tab lớp học online, liền thấy biểu tượng micro đang hiện màu xanh nhấp nháy.
Tuyệt chưa, tôi đã bật mic từ đầu buổi tới giờ đó.