Chương : 142
Đương nhiên, Nhậm Thương Khung cũng không có nóng lòng cầu thành.
Bởi vì hắn biết rõ, mấu chốt nhất của võ đạo tu hành, chính là vượt ải. Bất luận võ giả gì, dù là thiên phú trời cho, hay điều kiện ưu việt như thế nào, cơ hội vượt ải đều là bình đẳng, cũng chỉ có một lần duy nhất.
Một khi vượt ải thất bại, sẽ trực tiếp rơi xuống vạn trượng. Không có cơ hội trùng kích lần thứ hai. Trừ khi có thần thông nghịch thiên, phá rồi lại lập, tu luyện lại một lần nữa.
Nhưng “Phá rồi lại lập” nói thì dễ, nhưng đâu dễ làm, trừ khi có chỗ dựa cực lớn, thiên đại phúc duyên. Người như vậy, nhìn khắp thiên hạ, lại có mấy người?
Nhậm Thương Khung có thể không biết rằng, chính mình ngày đó có phúc duyên lớn dường nào.
Trùng kích Thiên Nhân cảnh, cơ hội chỉ có một lần.
Nếu quyết định vượt ải, sau khi nắm chắc, mới có thể tiến hành. Mà giờ khắc này, thân thể Nhậm Thương Khung trải qua nhiều lần cường hóa, đã tuyệt đối đủ tư cách.
Mà các phương diện khác, không thể nghi ngờ còn cần hoàn thiện.
Mấu chốt nhất chính là, trước mắt hắn cũng không chuẩn bị vượt ải, phải ổn định hoàn cảnh mới là trọng yếu nhất.
Năm ngày sau...
Tân đệ tử đến từ các nơi đã đầy đủ, hắn rốt cục cũng nhận được thông tri, sáng sớm ngày mai, đến Nghênh Tân Các hội hợp.
Nơi hội hợp là một quảng trường lớn, đủ dung nạp mười vạn người, khí thế bàng bạc.
Nhậm Thương Khung đi ra cửa không xa, sau lưng có người kêu một tiếng:
- Nhậm huynh.
Là tiếng của Bắc Cung Dao.
Hiển nhiên, Bắc Cung Dao mấy ngày nay cũng ru rú trong nhà, nhìn thấy người quen như Nhậm Thương Khung, cũng có vài phần kinh hỉ. Hai người sóng vai mà đi, chậm rãi đi tới quảng trường.
Qua không bao lâu, hai người đã tới nơi.
Bệ đá nguy nga đồ sộ kia, giống như trời giáng cự thạch khảm nạm ở đó. Mà toàn bộ nền tảng như được điêu khắc chỉnh tề, đồ sộ cực kỳ.
Nhậm Thương Khung cùng giai nhân sóng vai mà đi, vì thế vô duyên vô cớ có nhiều ánh mắt hâm mộ ghen ghét quẳng tới hắn. Dù sao, Thiên Các nữ đệ tử vốn không nhiều, tướng mạo xinh đẹp đã ít lại càng ít.
Mà Bắc Cung Dao trời sinh mị chất, quả thực chính là kỳ tích!
Hai ba ngàn đệ tử chính thức, an bài ở trong quảng trường. Mà ngoại môn đệ tử thì ở ngoại vi.
Đẳng cấp rất rõ ràng.
Một trăm lẻ tám phân đà cũng phân chia rất rõ ràng. Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao đi tới vị trí của Địa Chu phân đà, đã thấy vẻ mặt Tống Lam giống như cười mà không phải cười, nhìn qua bọn họ.
Bên cạnh Tống Lam, là mấy tên sư huynh ngày đó.
Phương Hàn hôm nay tinh thần rất tốt, cách ăn mặc cũng rất tỉ mỉ. Đứng ở bên cạnh Tống Lam, cùng Tống Lam cười cười nói nói.
Phương Hàn mấy ngày nay trước trước sau sau ở cùng Tống Lam, cũng đem tư liệu của bọn người Nhậm Thương Khung điều tra rành mạch.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao sóng vai mà đến. Tuy bị khí chất thanh lệ của Bắc Cung Dao làm chấn kinh, nhưng ở trước mặt Tống Lam cũng không tiện thất thố.
Tống Lam thì có chút ai oán liếc nhìn Phương Hàn, tựa hồ như đang nói..., Phương sư huynh, ngươi mấy ngày nay nói hiên ngang lẫm liệt, hiện tại đối đầu của ta đã đến, xem biểu hiện của ngươi như thế nào.
Phương Hàn cũng không phải kẻ ngốc, cười nhạt một tiếng:
- Tống sư muội, hai vị này hẳn là đồng bạn từ Vân La Thành của muội đúng không?
- Nói thì nói như thế, bất quá Nhậm thiếu gia cùng Bắc Cung tiểu thư đều là thiên tài. Phương sư huynh đừng đề cao tiểu muội quá.
Sắc mặt Phương Hàn có chút trầm xuống, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống đánh giá một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Nghe nói ngày đó là Thương Lãng sư huynh giải vây cho các ngươi đúng không?
Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao biết lai giả bất thiện, nên không muốn dây dưa. Chỉ cười cười ngồi xuống vị trí của mình.
Một thủ hạ của Phương Hàn khó chịu:
-Tiểu tử, ngươi đây là thái độ gì? Phương sư huynh nói chuyện với ngươi, đó là coi trọng ngươi. Là tổ tiên ngươi không biết tích đức bao nhiêu đời...
- Đúng vậy, ngươi không nói một tiếng, là xem thường chúng ta đúng không?
Phương Hàn khoát tay chặn lại, cười nói:
- Nhậm Thương Khung, ta có nghe qua tên của ngươi. Cũng biết ngươi cùng Tống sư muội có chút ân oán. Hôm nay ta ở chỗ này chờ ngươi, chính là muốn làm người hòa giải, đem ân oán của hai ngươi ở thế tục hóa giải, biến chiến tranh thành tơ lụa, như thế nào?
- Không được!
Nhậm Thương Khung còn chưa kịp mở miệng, phía sau hắn có một người chen lấn đi ra, là Nhậm Tinh Hà. Hắn từ xa thấy một đám người ngăn đón huynh đệ nhà mình, trong nội tâm quýnh lên, liền lôi kéo Nhậm Thanh Vân vọt tới. Vừa mới nghe Phương sư huynh này có khẩu khí uy hiếp, trong nội tâm cực kỳ khó chịu, một câu cự tuyệt thốt ra.
Phương Hàn cho rằng, hắn đã hạ mình nói chuyện, những tân đệ tử này, ngoại trừ phối hợp ra, thì không có khả năng cự tuyệt.
Tiện tay mà làm, giúp Tống Lam giải vây, lấy được tâm hồn thiếu nữ, cớ sao không làm?
Nào biết được, lại bị người từ chối!
Nhậm Tinh Hà khó chịu nhất chính là việc người khác uy hiếp thân nhân mình, tức giận nói:
- Tống Lam cùng đệ đệ ta đánh cuộc, có chứng từ làm bằng. Tống Lam muốn xóa bỏ, không có cửa đâu!
Phương Hàn giận quá hóa cười:
- Ngươi là ai? Có biết quy củ hay không?
Nhậm Tinh Hà thản nhiên nói:
- Ta là Nhậm Tinh Hà, cũng là Thiên Các đệ tử.
Phương Hàn cười to:
- Thiên Các đệ tử? Chỉ là một ngoại môn đệ tử, cũng dám chạy đến khu vực đệ tử chính thức ồn ào? Hẳn là ngươi cảm thấy, quy củ của Thiên Các chỉ để ngắm đúng không?
- Tiểu tử ngươi thật to gan, Phương sư huynh, muốn tiểu đệ thay người giáo huấn hắn một chút hay không?
Phương Hàn lạnh lùng liếc qua Nhậm Thương Khung:
- Nhậm Thương Khung, quyền quyết định ở ngươi. Có tiếp hay không?
Nếu như Phương Hàn vẫn hảo ngôn hảo ngữ, Nhậm Thương Khung xem xét thời thế, chưa hẳn đã không đồng ý, thuận nước giong thuyền. Ít nhất không nên đem ân oán thế tục đưa đến Thiên Các.
Nhưng Phương Hàn lại hết lần này tới lần khác muốn dùng khí thế ép người, cảm giác mình tài trí hơn người, điều này làm cho Nhậm Thương Khung cảm thấy không thoải mái.
- Phương sư huynh, ân oán giữa ta cùng Tống Lam, không cần kẻ khác dính vào. Thứ cho ta không chấp nhận. Chư vị sư huynh còn có chuyện gì nữa không?
Phương Hàn liên tiếp bị cự tuyệt hai lần, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Tốt tốt tốt, quả nhiên là có chí khí. Người trẻ tuổi có tính cách giống như ngươi, ở Thiên Các cũng không thấy nhiều. Chỉ mong ngươi lúc nào cũng được như vậy.
Phương Hàn tuy bị cự tuyệt, nhưng cũng không lo lắng. Ở Thiên Các này, cho dù ước định kia không bị hủy bỏ, thì tính sao?
Nhậm Thương Khung có thể sai sử Tống Lam được sao? Nếu như có chuyện đó, Phương Hàn là kẻ đầu tiên không đáp ứng.
Phương Hàn xem ra, một đệ tử mới nhập môn, hắn có trăm biện pháp để cho kẻ kia khổ sở.
Nhậm Thương Khung cũng biết, Phương Hàn đang trắng trợn uy hiếp.
Chỉ là đối phương đã nói như vậy, một là hắn ra vẻ đáng thương xin lỗi, hai cũng chỉ có thể đắc tội Phương Hàn.
Hai lựa chọn này, ra vẻ đáng thương hiển nhiên không phải tính cách của Nhậm Thương Khung. Như vậy chỉ có thể đắc tội Phương Hàn mà thôi.
Tuy Nhậm Thương Khung cảm thấy rất bất đắc dĩ, bất quá thời điểm Tống Lam hoa ngôn xảo ngữ rời khỏi bệ đá, hắn dự đoán sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ không nghĩ là nó tới nhanh như vậy mà thôi!
Bất quá Nhậm Thương Khung cũng không phải là quả hồng mềm, mặc cho người nắn bóp?
“Phương Hàn ngươi muốn thay Tống Lam xuất đầu, cho dù ngươi là sư huynh nhập môn đã lâu, thì thế nào?”
Nhậm Thương Khung hướng Nhậm Tinh Hà bên cạnh nói:
- Ca, các ngươi trở lại vị trí đi. Phương Hàn này bề ngoài giống như phong độ, nhưng là kẻ nhỏ nhen. Đề phòng hắn đem quy củ tới làm khó dễ.
Nhậm Tinh Hà mấy ngày nay ở Nghênh Tân Các chứng kiến qua, trong nội tâm kỳ thật chứa đầy oán khí. Thiên Các trong truyền thuyết, cùng trong tưởng tượng của hắn quả thực khác biệt một trời một vực.
Thiên Các tự xưng là thay trời hành đạo, luôn lấy bản hiệu nhân nghĩa làm chiêu bài, mấy ngày nay hắn đã thấy rất nhiều chuyện chướng tai gai mắt, không ỷ thế hiếp người thì cũng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nào có nửa điểm như trong tưởng tượng của hắn?
Trên tâm lý bất bình đó, làm cho địa vị của Thiên Các ở trong nội tâm Nhậm Tinh Hà giảm nhiều, hứng thú nguội lạnh một nửa. Hắn với tư cách là ngoại môn đệ tử, vốn có cơ hội tiến vào đệ tử chính thức.
Thế nhưng mà, kinh nghiệm mấy ngày nay khiến cho Nhậm Tinh Hà đối với danh hiệu đệ tử chính thức trở nên lạnh nhạt đi nhiều.
Vỗ vỗ bả vai Nhậm Thương Khung:
- Lão Nhị, đệ cẩn thận.
Nhậm Thương Khung gật đầu, hắn dù sao cũng là người của hai thế giới, lòng dạ so với Nhậm Tinh Hà thì ổn trọng hơn nhiều. Cũng không phải là kẻ lỗ mãng.
Đông đông đông...
Vòm trời phía đông, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông làm mọi người chấn động.
Chợt…
Vòm trời phía tây, chung cổ tề minh, cùng tiếng chuông ở phía đông cộng hưởng.
Vòm trời bốn phương tám hướng, sóng âm giống như đại dương mênh mông, liên tiếp như là tiên nhạc mở đường cho thiên thần hạ phàm, rồng cuốn hổ chồm, núi dao địa chấn.
Tâm tư tất cả mọi người, thoáng cái bị khí thế của thanh âm cuồn cuộn này chấn nhiếp, ngay ngắn hướng bầu trời nhìn lại. Giống như cửu thiên Đế Vương lâm triều, làm cho tất cả mọi người kính ngưỡng.
- Nguyên sư huynh!
- Tất nhiên là Nguyên sư huynh!
Trên đài cao, một ít đệ tử lâu năm, dùng khẩu khí run rẩy nói thầm. Ánh mắt nhìn chặt hư không, tràn đầy sùng bái cùng kính ngưỡng. Giống như vô số tín đồ đang đứng trước thần linh của mình vậy.
- Nguyên sư huynh?
Nhậm Thương Khung mặc dù đối với phương thức xuất hiện gióng trống khua chiên này rất phản cảm, nhưng nội tâm cũng không dám lơ là, bởi vì khí thế mà đối phương xuất hiện, chỉ cần tâm chí của hắn không kiên định, thì nhất định sẽ khuất phục dưới uy áp này, từ nay về sau ở trong lòng sẽ thần phục người này.
Bởi vậy, Nhậm Thương Khung có gắng kiềm chế cảm xúc, dùng thần niệm bất khuất chống lại.
Hắn mấy ngày nay từng nghe nói qua, chưởng quản Nghênh Tân Các là một thiên tài của Nguyệt Hoa Điện, họ Nguyên, tên Bạch Lộc.
Nguyên Bạch Lộc!
Bên trong tường vân, một đầu bạch lộc toàn thân trắng như tuyết đạp lên tường vân mà bay, con bạch lộc này ở trên đầu mọc ra một đôi sừng giống như Tử Trúc, óng ánh ngọc bích, khiến cho đầu bạch lộc này nhìn từ bên ngoài trông Thần Thánh vô cùng.
Cửu Lăng Thần Ngọc Lộc!
Nó là tọa kỵ của Nguyên Bạch Lộc, cũng là tiêu chí của hắn!
- Nguyên sư huynh!
- Nguyên sư huynh!
Dưới đài một mảnh vui mừng, âm thanh ca ngợi, thành kính còn có sùng bái mù quáng, hô to danh tự Nguyên Bạch Lộc.
Nguyên Bạch Lộc một thân trường bào màu vàng nhạt, giống như thiên thần nhận lấy ngàn vạn chúng sinh cúng bái.
Bởi vì hắn biết rõ, mấu chốt nhất của võ đạo tu hành, chính là vượt ải. Bất luận võ giả gì, dù là thiên phú trời cho, hay điều kiện ưu việt như thế nào, cơ hội vượt ải đều là bình đẳng, cũng chỉ có một lần duy nhất.
Một khi vượt ải thất bại, sẽ trực tiếp rơi xuống vạn trượng. Không có cơ hội trùng kích lần thứ hai. Trừ khi có thần thông nghịch thiên, phá rồi lại lập, tu luyện lại một lần nữa.
Nhưng “Phá rồi lại lập” nói thì dễ, nhưng đâu dễ làm, trừ khi có chỗ dựa cực lớn, thiên đại phúc duyên. Người như vậy, nhìn khắp thiên hạ, lại có mấy người?
Nhậm Thương Khung có thể không biết rằng, chính mình ngày đó có phúc duyên lớn dường nào.
Trùng kích Thiên Nhân cảnh, cơ hội chỉ có một lần.
Nếu quyết định vượt ải, sau khi nắm chắc, mới có thể tiến hành. Mà giờ khắc này, thân thể Nhậm Thương Khung trải qua nhiều lần cường hóa, đã tuyệt đối đủ tư cách.
Mà các phương diện khác, không thể nghi ngờ còn cần hoàn thiện.
Mấu chốt nhất chính là, trước mắt hắn cũng không chuẩn bị vượt ải, phải ổn định hoàn cảnh mới là trọng yếu nhất.
Năm ngày sau...
Tân đệ tử đến từ các nơi đã đầy đủ, hắn rốt cục cũng nhận được thông tri, sáng sớm ngày mai, đến Nghênh Tân Các hội hợp.
Nơi hội hợp là một quảng trường lớn, đủ dung nạp mười vạn người, khí thế bàng bạc.
Nhậm Thương Khung đi ra cửa không xa, sau lưng có người kêu một tiếng:
- Nhậm huynh.
Là tiếng của Bắc Cung Dao.
Hiển nhiên, Bắc Cung Dao mấy ngày nay cũng ru rú trong nhà, nhìn thấy người quen như Nhậm Thương Khung, cũng có vài phần kinh hỉ. Hai người sóng vai mà đi, chậm rãi đi tới quảng trường.
Qua không bao lâu, hai người đã tới nơi.
Bệ đá nguy nga đồ sộ kia, giống như trời giáng cự thạch khảm nạm ở đó. Mà toàn bộ nền tảng như được điêu khắc chỉnh tề, đồ sộ cực kỳ.
Nhậm Thương Khung cùng giai nhân sóng vai mà đi, vì thế vô duyên vô cớ có nhiều ánh mắt hâm mộ ghen ghét quẳng tới hắn. Dù sao, Thiên Các nữ đệ tử vốn không nhiều, tướng mạo xinh đẹp đã ít lại càng ít.
Mà Bắc Cung Dao trời sinh mị chất, quả thực chính là kỳ tích!
Hai ba ngàn đệ tử chính thức, an bài ở trong quảng trường. Mà ngoại môn đệ tử thì ở ngoại vi.
Đẳng cấp rất rõ ràng.
Một trăm lẻ tám phân đà cũng phân chia rất rõ ràng. Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao đi tới vị trí của Địa Chu phân đà, đã thấy vẻ mặt Tống Lam giống như cười mà không phải cười, nhìn qua bọn họ.
Bên cạnh Tống Lam, là mấy tên sư huynh ngày đó.
Phương Hàn hôm nay tinh thần rất tốt, cách ăn mặc cũng rất tỉ mỉ. Đứng ở bên cạnh Tống Lam, cùng Tống Lam cười cười nói nói.
Phương Hàn mấy ngày nay trước trước sau sau ở cùng Tống Lam, cũng đem tư liệu của bọn người Nhậm Thương Khung điều tra rành mạch.
Nhìn thấy Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao sóng vai mà đến. Tuy bị khí chất thanh lệ của Bắc Cung Dao làm chấn kinh, nhưng ở trước mặt Tống Lam cũng không tiện thất thố.
Tống Lam thì có chút ai oán liếc nhìn Phương Hàn, tựa hồ như đang nói..., Phương sư huynh, ngươi mấy ngày nay nói hiên ngang lẫm liệt, hiện tại đối đầu của ta đã đến, xem biểu hiện của ngươi như thế nào.
Phương Hàn cũng không phải kẻ ngốc, cười nhạt một tiếng:
- Tống sư muội, hai vị này hẳn là đồng bạn từ Vân La Thành của muội đúng không?
- Nói thì nói như thế, bất quá Nhậm thiếu gia cùng Bắc Cung tiểu thư đều là thiên tài. Phương sư huynh đừng đề cao tiểu muội quá.
Sắc mặt Phương Hàn có chút trầm xuống, dùng ánh mắt trên cao nhìn xuống đánh giá một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:
- Nghe nói ngày đó là Thương Lãng sư huynh giải vây cho các ngươi đúng không?
Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao biết lai giả bất thiện, nên không muốn dây dưa. Chỉ cười cười ngồi xuống vị trí của mình.
Một thủ hạ của Phương Hàn khó chịu:
-Tiểu tử, ngươi đây là thái độ gì? Phương sư huynh nói chuyện với ngươi, đó là coi trọng ngươi. Là tổ tiên ngươi không biết tích đức bao nhiêu đời...
- Đúng vậy, ngươi không nói một tiếng, là xem thường chúng ta đúng không?
Phương Hàn khoát tay chặn lại, cười nói:
- Nhậm Thương Khung, ta có nghe qua tên của ngươi. Cũng biết ngươi cùng Tống sư muội có chút ân oán. Hôm nay ta ở chỗ này chờ ngươi, chính là muốn làm người hòa giải, đem ân oán của hai ngươi ở thế tục hóa giải, biến chiến tranh thành tơ lụa, như thế nào?
- Không được!
Nhậm Thương Khung còn chưa kịp mở miệng, phía sau hắn có một người chen lấn đi ra, là Nhậm Tinh Hà. Hắn từ xa thấy một đám người ngăn đón huynh đệ nhà mình, trong nội tâm quýnh lên, liền lôi kéo Nhậm Thanh Vân vọt tới. Vừa mới nghe Phương sư huynh này có khẩu khí uy hiếp, trong nội tâm cực kỳ khó chịu, một câu cự tuyệt thốt ra.
Phương Hàn cho rằng, hắn đã hạ mình nói chuyện, những tân đệ tử này, ngoại trừ phối hợp ra, thì không có khả năng cự tuyệt.
Tiện tay mà làm, giúp Tống Lam giải vây, lấy được tâm hồn thiếu nữ, cớ sao không làm?
Nào biết được, lại bị người từ chối!
Nhậm Tinh Hà khó chịu nhất chính là việc người khác uy hiếp thân nhân mình, tức giận nói:
- Tống Lam cùng đệ đệ ta đánh cuộc, có chứng từ làm bằng. Tống Lam muốn xóa bỏ, không có cửa đâu!
Phương Hàn giận quá hóa cười:
- Ngươi là ai? Có biết quy củ hay không?
Nhậm Tinh Hà thản nhiên nói:
- Ta là Nhậm Tinh Hà, cũng là Thiên Các đệ tử.
Phương Hàn cười to:
- Thiên Các đệ tử? Chỉ là một ngoại môn đệ tử, cũng dám chạy đến khu vực đệ tử chính thức ồn ào? Hẳn là ngươi cảm thấy, quy củ của Thiên Các chỉ để ngắm đúng không?
- Tiểu tử ngươi thật to gan, Phương sư huynh, muốn tiểu đệ thay người giáo huấn hắn một chút hay không?
Phương Hàn lạnh lùng liếc qua Nhậm Thương Khung:
- Nhậm Thương Khung, quyền quyết định ở ngươi. Có tiếp hay không?
Nếu như Phương Hàn vẫn hảo ngôn hảo ngữ, Nhậm Thương Khung xem xét thời thế, chưa hẳn đã không đồng ý, thuận nước giong thuyền. Ít nhất không nên đem ân oán thế tục đưa đến Thiên Các.
Nhưng Phương Hàn lại hết lần này tới lần khác muốn dùng khí thế ép người, cảm giác mình tài trí hơn người, điều này làm cho Nhậm Thương Khung cảm thấy không thoải mái.
- Phương sư huynh, ân oán giữa ta cùng Tống Lam, không cần kẻ khác dính vào. Thứ cho ta không chấp nhận. Chư vị sư huynh còn có chuyện gì nữa không?
Phương Hàn liên tiếp bị cự tuyệt hai lần, sắc mặt lập tức trầm xuống.
- Tốt tốt tốt, quả nhiên là có chí khí. Người trẻ tuổi có tính cách giống như ngươi, ở Thiên Các cũng không thấy nhiều. Chỉ mong ngươi lúc nào cũng được như vậy.
Phương Hàn tuy bị cự tuyệt, nhưng cũng không lo lắng. Ở Thiên Các này, cho dù ước định kia không bị hủy bỏ, thì tính sao?
Nhậm Thương Khung có thể sai sử Tống Lam được sao? Nếu như có chuyện đó, Phương Hàn là kẻ đầu tiên không đáp ứng.
Phương Hàn xem ra, một đệ tử mới nhập môn, hắn có trăm biện pháp để cho kẻ kia khổ sở.
Nhậm Thương Khung cũng biết, Phương Hàn đang trắng trợn uy hiếp.
Chỉ là đối phương đã nói như vậy, một là hắn ra vẻ đáng thương xin lỗi, hai cũng chỉ có thể đắc tội Phương Hàn.
Hai lựa chọn này, ra vẻ đáng thương hiển nhiên không phải tính cách của Nhậm Thương Khung. Như vậy chỉ có thể đắc tội Phương Hàn mà thôi.
Tuy Nhậm Thương Khung cảm thấy rất bất đắc dĩ, bất quá thời điểm Tống Lam hoa ngôn xảo ngữ rời khỏi bệ đá, hắn dự đoán sẽ có một ngày như vậy.
Chỉ không nghĩ là nó tới nhanh như vậy mà thôi!
Bất quá Nhậm Thương Khung cũng không phải là quả hồng mềm, mặc cho người nắn bóp?
“Phương Hàn ngươi muốn thay Tống Lam xuất đầu, cho dù ngươi là sư huynh nhập môn đã lâu, thì thế nào?”
Nhậm Thương Khung hướng Nhậm Tinh Hà bên cạnh nói:
- Ca, các ngươi trở lại vị trí đi. Phương Hàn này bề ngoài giống như phong độ, nhưng là kẻ nhỏ nhen. Đề phòng hắn đem quy củ tới làm khó dễ.
Nhậm Tinh Hà mấy ngày nay ở Nghênh Tân Các chứng kiến qua, trong nội tâm kỳ thật chứa đầy oán khí. Thiên Các trong truyền thuyết, cùng trong tưởng tượng của hắn quả thực khác biệt một trời một vực.
Thiên Các tự xưng là thay trời hành đạo, luôn lấy bản hiệu nhân nghĩa làm chiêu bài, mấy ngày nay hắn đã thấy rất nhiều chuyện chướng tai gai mắt, không ỷ thế hiếp người thì cũng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt, nào có nửa điểm như trong tưởng tượng của hắn?
Trên tâm lý bất bình đó, làm cho địa vị của Thiên Các ở trong nội tâm Nhậm Tinh Hà giảm nhiều, hứng thú nguội lạnh một nửa. Hắn với tư cách là ngoại môn đệ tử, vốn có cơ hội tiến vào đệ tử chính thức.
Thế nhưng mà, kinh nghiệm mấy ngày nay khiến cho Nhậm Tinh Hà đối với danh hiệu đệ tử chính thức trở nên lạnh nhạt đi nhiều.
Vỗ vỗ bả vai Nhậm Thương Khung:
- Lão Nhị, đệ cẩn thận.
Nhậm Thương Khung gật đầu, hắn dù sao cũng là người của hai thế giới, lòng dạ so với Nhậm Tinh Hà thì ổn trọng hơn nhiều. Cũng không phải là kẻ lỗ mãng.
Đông đông đông...
Vòm trời phía đông, bỗng nhiên vang lên tiếng chuông làm mọi người chấn động.
Chợt…
Vòm trời phía tây, chung cổ tề minh, cùng tiếng chuông ở phía đông cộng hưởng.
Vòm trời bốn phương tám hướng, sóng âm giống như đại dương mênh mông, liên tiếp như là tiên nhạc mở đường cho thiên thần hạ phàm, rồng cuốn hổ chồm, núi dao địa chấn.
Tâm tư tất cả mọi người, thoáng cái bị khí thế của thanh âm cuồn cuộn này chấn nhiếp, ngay ngắn hướng bầu trời nhìn lại. Giống như cửu thiên Đế Vương lâm triều, làm cho tất cả mọi người kính ngưỡng.
- Nguyên sư huynh!
- Tất nhiên là Nguyên sư huynh!
Trên đài cao, một ít đệ tử lâu năm, dùng khẩu khí run rẩy nói thầm. Ánh mắt nhìn chặt hư không, tràn đầy sùng bái cùng kính ngưỡng. Giống như vô số tín đồ đang đứng trước thần linh của mình vậy.
- Nguyên sư huynh?
Nhậm Thương Khung mặc dù đối với phương thức xuất hiện gióng trống khua chiên này rất phản cảm, nhưng nội tâm cũng không dám lơ là, bởi vì khí thế mà đối phương xuất hiện, chỉ cần tâm chí của hắn không kiên định, thì nhất định sẽ khuất phục dưới uy áp này, từ nay về sau ở trong lòng sẽ thần phục người này.
Bởi vậy, Nhậm Thương Khung có gắng kiềm chế cảm xúc, dùng thần niệm bất khuất chống lại.
Hắn mấy ngày nay từng nghe nói qua, chưởng quản Nghênh Tân Các là một thiên tài của Nguyệt Hoa Điện, họ Nguyên, tên Bạch Lộc.
Nguyên Bạch Lộc!
Bên trong tường vân, một đầu bạch lộc toàn thân trắng như tuyết đạp lên tường vân mà bay, con bạch lộc này ở trên đầu mọc ra một đôi sừng giống như Tử Trúc, óng ánh ngọc bích, khiến cho đầu bạch lộc này nhìn từ bên ngoài trông Thần Thánh vô cùng.
Cửu Lăng Thần Ngọc Lộc!
Nó là tọa kỵ của Nguyên Bạch Lộc, cũng là tiêu chí của hắn!
- Nguyên sư huynh!
- Nguyên sư huynh!
Dưới đài một mảnh vui mừng, âm thanh ca ngợi, thành kính còn có sùng bái mù quáng, hô to danh tự Nguyên Bạch Lộc.
Nguyên Bạch Lộc một thân trường bào màu vàng nhạt, giống như thiên thần nhận lấy ngàn vạn chúng sinh cúng bái.